Chương 395: Diễn xuất
Thần Quan Lộ Tây Pháp
21/02/2015
Cùng với một trận tiếng bước chân, bí thư huyện ủy huyện Cẩm Phú Lý Minh Hoa cùng thư ký bước vào.
Thư ký của Lý Minh Hoa tên là đào, tuổi không lớn, đeo kính, vươn tay đặt sổ ghi chép và chén trà ở vị trí của Lý Minh Hoa rồi lặng lẽ lui vào một góc.
Lý Minh Hoa vừa bước vào, các thường ủy lập tức đều đứng lên, Lục Duệ tất nhiên cũng đứng lên theo, mọi người đều chào: "Chào Bí thư Lý."
Mỉm cười gật đầu với các thường ủy, Lý Minh Hoa vươn tay nói: "Ngồi xuống đi."
Sau khi Mọi người ngồi xuống, Lý Minh Hoa nhìn Lục Duệ cười nói: "Huyện trưởng mấy ngày nay đã quen chưa? Nơi thâm sơn cùng cốc này không được phồn hoa như kinh thành, cậu có gì thì cứ nói, tôi đã đáp ứng với trưởng phòng Mạc phải chiếu cố tốt cho cậu rồi."
Lục Duệ cười lạnh trong lòng, đối với trình độ của Lý Minh Hoa lại khinh thường thêm mấy phần, trước mặt nhiều thường ủy tại như vậy mà lại nói thế, thứ nhất là để thể hiện quan hệ thân mật với mình, thứ hai, Lục Duệ nghe thấy trong lòng lại có chút không thoải mái, nói huyện Cẩm Phú là thâm sơn cùng cốc, không phồn hoa bằng kinh thành, ngụ ý là Lục Duệ được nuông chiều từ bé chắc thấy ở đây khổ lắm.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, Lục Duệ cười ha ha nói: "Bí thư hao tâm rồi, tôi vẫn ổn, dù sao nahf của tôi cũng ở Mộc Dương, tuy rằng mấy năm nay luôn công tác ở tỉnh G và kinh thành, nhưng cuộc sống nơi quê nhà tôi vẫn quen."
Không mềm không cứng trả lại cái đinh, ý tứ của ý tứ cũng rất rõ ràng, tôi là người quê ở đây, nhọc ngài phải lo.
Lời nói sắc bén trong ngôn ngữ của Hai người tất nhiên nghe hiểu được, có điều đối thoại giữa huyện ủy huyện ủy và huyện trưởng cũng không ai có tư cách chen vào, các thường ủy dứt khoát đều cúi đầu không nói gì.
" Cuộc họp thường ủy Hôm nay một là hoan nghênh huyện trưởng Lục tới huyện Cẩm Phú chúng ta, về sau công tác của huyện chính phủ nhất định sẽ có một thành tích mới, Thứ hai có vài chuyện về nhân sự cần mọi người bàn bạc."
Lý Minh Hoa cũng không nói nhiều, cầm chén trà thản nhiên nói.
Nói xong, hắn nhìn về phía trưởng phòng tổ chức Tần Dương: "Trưởng phòng Tần, anh nói đi."
Trưởng phòng tổ chức Huyện ủy Tần Dương năm nay bốn mươi hai tuổi, nghe thấy lời nói của Lý Minh Hoa thì gật đầu, vươn tay ra cầm quyển sổ trước mặt, nói: "Bí thư đảng uỷ xã Vĩnh phát Trần Sùng Đức tuổi đã lớn, ông ta đã đề xuất về hưu non, phòng tổ chức đã định ra mấy nhân tuyển, mọi người cùng nhau thương nghị một chút."
" Đồng chí Trần Sùng Đức tuổi quả thực đã không còn trẻ, bí thư đảng uỷ xã Vĩnh phát phải cân nhắc cẩn thận, dù sao cũng là xã lớn thứ hai của huyện ta." Nói một câu Không mặn không nhạt, phó bí thư huyện ủy Dương Sơn châm một điếu thuốc.
Các thường ủy tất nhiên sớm đã quen với chuyện như vậy, mọi người châm thuốc, uống trà, trong phòng họp đầy khói, mỗi một thường ủy trong đầu đều đang âm thầm tính kế, hy vọng trong điều chỉnh cán bộ lần này có được lợi ích của mình.
Thái độ của Lục Duệ cũng rất thờ ơ, hắn dù sao hiện tại chỉ có một mình, cho dù có chuyện điều chỉnh cán bộ thì cũng không tới lượt đến làm chủ.
Nhẹ nhàng cầm chén trà lên uống một ngụm, Lục Duệ trên mặt bất động thanh sắc, bộ dạng thờ ơ.
Một lát sau, thường ủy huyện ủy, trưởng ban tuyên truyền Trương Hải Yến là người đầu tiên mở miệng: "Tôi thấy đồng chí Chúc Đông của văn phòng huyện ủy không tồi, tuổi cũng thích hợp, làm ở văn phòng huyện ủy nhiều năm như vậy, cũng không để xảy ra vấn đề gì, để anh ta tới xã Vĩnh Phát là thích hợp nhất."
Nói xong, Trương Hải Yến nhìn về phía chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa, nói: "Chủ nhiệm Cổ,anh hiểu đồng chí Chúc Đông nhất, anh thấy thế nào?"
Cổ Hoa cười ha ha, gật đầu nói: "Năng lực của đồng chí đồng chí không tồi, nói thật, đề nghị này của trưởng ban Trương tôi thấy có chút đau lòng, có Chúc Đông Chúc Đông ở văn phòng huyện ủy, tôi cũng bớt đi được rất nhiều phiền não."
Trương Hải Yến cười nói: "Đều là vì công tác của huyện lý mà, tôi thấy chủ nhiệm Cố hay là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đi vậy."
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, Lục Duệ bên cạnh không nhịn được bật cười, xem ra hai vị này chắc là người của huyện ủy huyện ủy Lý Minh Hoa, Chúc Đông này xem ra chính là nhân tuyển phe Lý Minh Hoa đẩy ra cạnh tranh chức bí thư đảng uỷ xã Vĩnh Phát.
Có điều, bên Dương Sơn sẽ dễ dàng thông qua nhân tuyển này sao?
Đáp án khẳng định là không thể.
Trương Hải Yến vừa dứt lời, bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung liền chậm rãi mở miệng: "Tôi không đồng ý với ý kiến của trưởng ban Hải Yến."
Dừng một chút, Bảo Đức Trung sầm mặt nói: "Đồng chí Chúc Đông không hề có kinh nghiệm công tác cơ sở, anh ta chỉ công tác ở văn phòng huyện ủy, tình huống xã Vĩnh Phát rất phức tạp, nếu như xử trí không thỏa đáng, rất dễ phát sinh vấn đề, cho nên, tôi cho rằng, cần phải đề bạt từ nội bộ ban lãnh đạo xã Vĩnh Phát."
Hắng giọng, Tần Dương biết, không thể để người của Dương Sơn tiếp tục lên tiếng, nếu không tính toán của bên mình sẽ thất bại.
"Tôi xin nói mấy câu." Tần Dương không hề dừng lại mà nói tiếp: "Là phía phòng tổ chức,trên vấn đề phân công cán bộ, nên cân nhắc làm thể nào để chọn được một cán bộ tốt, nhanh nhẹ mà hữu lực khai triển công tác của xã Vĩnh Phát, chứ không nên cân nhắc vấn đề xuất thân của cán bộ này, đồng chí Trần Sùng Đức sau khi về hưu, xã Vĩnh Phát rất cần một bí thư đảng uỷ có thể trấn trụ được tràng diện để ổn định cục diện toàn xã, cho nên tôi cho rằng, trước mắt quan trọng nhất vẫn là trước tiên phải ổn định đại cục của xã Vĩnh Phát, Trung ương đưa ra yêu cầu phát triển hài hòa, chúng ta trong công tác cũng phải coi trọng hài hòa, về phần vấn đề kinh nghiệm công tác mà bí thư Bảo đề xuất, tôi cảm thấy cái này cũng không phải là trở ngại, dù sao có rất nhiều chuyện chúng ta chưa thử thì chưa có quyền lên tiếng. Huống chi, niên kỉ của huyện trưởng Lục cũng không lớn, hơn nữa là từ Đoàn Trung ương trực tiếp điều nhiệm tới, bí thư Bảo anh cảm thấy Đoàn Trung ương bổ nhiệm huyện trưởng Lục đến huyện Cẩm Phú mà chưa cân nhắc cẩn thận ư!"
Chụp mũ quá hay.
Tần Dương lấy Lục Duệ ra luận sự, mặc dù có chút hiềm nghi không tôn trọng lãnh đạo, có điều lại là một nước cờ hay, Lục Duệ thật sự là rất trẻ tuổi, hai mươi tư tuổi đã là chính ban, phóng mắt khắp toàn quốc cũng không có bao nhiêu. Bảo Đức Trung cậu không phải lấy Chúc Đông không có kinh nghiệm công tác cơ sở ra để nói à? Huyện trưởng Lục người ta là cán bộ từ Trung ương xuống, anh chẳng lẽ nói Trung ương sai? Tần Dương tin, cho dù Bảo Đức Trung cuồng vọng tới mấy cũng không dám chống đối với mình trên vấn đề này.
Quả nhiên, hắn nói như vậy, Bảo Đức Trung lập tức trầm mặc, không chỉ là hắn, ngay cả bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Mã Hạo Quân vừa định lên tiếng cũng phải ngậm miệng.
Có điều Lục Duệ lại phát hiện, phó bí thư huyện ủy Dương Sơn tựa hồ không có phản ứng gì, vẫn thảnh thơi uống trà.
Nghĩ đến tư liệu về cán bộ lãnh đạo của các hương trấn cấp dưới của huyện Cẩm Phú, Lục Duệ lúc này mới nhớ ra, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương từng làm bí thư đảng uỷ xã và trưởng xã năm năm ở Vĩnh Phát, xem ra, xã Vĩnh Phát này chắc là phạm vi thế lực của bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, sở dĩ Bảo Đức Trung nhảy ra, chắc chỉ là thể hiện thái độ của Dương hệ mà thôi.
Kế tiếp, lại có vài bổ nhiệm nhân sự được thông qua, Lục Duệ thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện trong các thường ủy quả nhiên là phân biệt rõ ràng, Lý Minh Hoa và Dương Sơn hai người có phạm vi thế lực riêng, không can thiệp chuyện của nhau, tựa hồ vẫn duy trì đang vẫn duy trì một loại cân bằng quỷ dị.
Có điều Lục Duệ tin, đây chỉ là hòa bình ngoài mặt, một phó bí thư huyện ủy có thể chống lại bí thư huyện ủy, nhất là người như Dương Sơn, sao có thể tình nguyện ở dưới người khác?
Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy, Dương Sơn tuy rằng rất khách khí với mình, nhưng mơ hồ mang theo một tia địch ý, có điều lập tức hắn liền bình thường trở lại, làm phó bí thư huyện ủy, phỏng chừng vị bí thư Dương này trước kia có thể là là nhân tuyển có có hi vọng nhất kế nhiệm huyện trưởng, hiện tại bị một hàng không binh như hắn đoạt vị trí, trong lòng Dương Sơn có thể cao hứng mới là lạ.
Nhìn hai người Dương Sơn và Lý Minh Hoa phân chia thế lực huyện Cẩm Phú, Lục Duệ cũng không có gì bất ngờ, dù sao mình vừa tới đến nhận chức, người ta thừa dịp mình chưa vững chân làm loại chuyện này cũng rất bình thường, đối với Lục Duệ mà nói, mấy thứ này đều là thứ yếu, chỉ cần mình có thể trên cuộc họp thường ủy phát ra tiếng nói, người dựa vào mình ắt sẽ có.
Lục Duệ không phải người cam tâm làm con rối cho kẻ khác, cho nên hắn biết rõ tầm quan trọng của sự cẩn thận.
Lý Minh Hoa nhìn thoáng qua Lục Duệ vẫn một mực im lặng không nói gì, kinh nghiệm lâu năm kinh nghiệm hắn, huyện trưởng trẻ con này cũng khó đối phó, có thể trên trường hợp như vậy nhìn đám người mình phân chia lợi ích trong huyện lý mà vẫn nhịn không nói gì, bản thân cũng cần phải có sức khống chế cực cao.
Nhẹ nhàng dập tóp thuốc vào gạt tàn, Lý Minh Hoa nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, anh cũng vài câu vài câu đi."
Lục Duệ mỉm cười, vươn tay ra khép quyển sổ ghi chép trước mặt, mỉm cười nhìn tất cả các thường ủy rồi bình tĩnh nói: "Nếu bí thư bảo tôi nói mấy cau thì tôi cũng xin được nói, có chỗ nào không đúng thì mọi người đều là lão đại ca lão đại tỷ của tôi, xin bỏ quá cho."
Nhìn thoáng qua Dương Sơn, Lục Duệ chậm rãi nói: "Đối với tình huống bên trong huyện, tôi biết không nhiều lắm, chỉ nói những gì mà trong mấy ngày nay tôi tìm hiểu được. Hôm trước, tôi tới trường học trong huyện, nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ tới bên trong một huyện thành lại có trường học như vậy, mấy chục đứa nhỏ chen chúc học trong một ngôi trường trông như sắp sập, không ngờ còn là tiểu học và sơ trung hỗn hợp, trung học thì dứt khoát không có.
Lão thủ trưởng từng nói, nghèo gì thì nghèo chứ giáo dục không được nghèo, khổ tới mấy cũng không được để trẻ con khổ. Nhưng ở trước mặt tôi lại là, các cán bộ cơ quan huyện chúng ta ngồi xe hơi hơn mười vạn, mà trong huyện ngay cả một chỗ tốt đẻ cung cấp cho bọn nhỏ học tập cũng không có. Bí thư Lý, tôi không phải đang chỉ trích ai, tôi chỉ tò mò? Khoản chi cho giáo dục Hàng năm chạy đi đâu rồi, cục tài chính Triệu Vân Lương sáng sớm đã tới tìm huyện trưởng tôi đây khóc than, nói trên tay hắn tiền không đủ dùng. Tôi rất muốn hỏi chư vị đang ngồi đây một câu, có phải là gỗ để xây xà nhà ta không đủ dùng, nên đi dỡ nhà người khác lấp vào không?
Bọn trẻ mới là tương lai c huyện Cẩm Phú chúng ta, có điều khiến tôi rất bất ngờ là, từ trên người những đứa nhỏ này của huyện Cẩm Phú, tôi không nhìn thấy tương lai sáng sủa gì cả."
Mắt Lục Duệ có chút ươn ướt: "Tôi cũng xuất thân từ nông thôn, nói thật, tôi thấy tất cả những điều này, lại nhớ tới cảnh ngày xưa cha khổ cực nuôi tôi ăn học, các đồng chí, là huyện trưởng, tôi hứa với một người, trong vòng một năm, tôi nhất định phải sẽ phải xây được một trường học, để trẻ con toàn huyện đều có sách để đọc."
Thư ký của Lý Minh Hoa tên là đào, tuổi không lớn, đeo kính, vươn tay đặt sổ ghi chép và chén trà ở vị trí của Lý Minh Hoa rồi lặng lẽ lui vào một góc.
Lý Minh Hoa vừa bước vào, các thường ủy lập tức đều đứng lên, Lục Duệ tất nhiên cũng đứng lên theo, mọi người đều chào: "Chào Bí thư Lý."
Mỉm cười gật đầu với các thường ủy, Lý Minh Hoa vươn tay nói: "Ngồi xuống đi."
Sau khi Mọi người ngồi xuống, Lý Minh Hoa nhìn Lục Duệ cười nói: "Huyện trưởng mấy ngày nay đã quen chưa? Nơi thâm sơn cùng cốc này không được phồn hoa như kinh thành, cậu có gì thì cứ nói, tôi đã đáp ứng với trưởng phòng Mạc phải chiếu cố tốt cho cậu rồi."
Lục Duệ cười lạnh trong lòng, đối với trình độ của Lý Minh Hoa lại khinh thường thêm mấy phần, trước mặt nhiều thường ủy tại như vậy mà lại nói thế, thứ nhất là để thể hiện quan hệ thân mật với mình, thứ hai, Lục Duệ nghe thấy trong lòng lại có chút không thoải mái, nói huyện Cẩm Phú là thâm sơn cùng cốc, không phồn hoa bằng kinh thành, ngụ ý là Lục Duệ được nuông chiều từ bé chắc thấy ở đây khổ lắm.
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh, Lục Duệ cười ha ha nói: "Bí thư hao tâm rồi, tôi vẫn ổn, dù sao nahf của tôi cũng ở Mộc Dương, tuy rằng mấy năm nay luôn công tác ở tỉnh G và kinh thành, nhưng cuộc sống nơi quê nhà tôi vẫn quen."
Không mềm không cứng trả lại cái đinh, ý tứ của ý tứ cũng rất rõ ràng, tôi là người quê ở đây, nhọc ngài phải lo.
Lời nói sắc bén trong ngôn ngữ của Hai người tất nhiên nghe hiểu được, có điều đối thoại giữa huyện ủy huyện ủy và huyện trưởng cũng không ai có tư cách chen vào, các thường ủy dứt khoát đều cúi đầu không nói gì.
" Cuộc họp thường ủy Hôm nay một là hoan nghênh huyện trưởng Lục tới huyện Cẩm Phú chúng ta, về sau công tác của huyện chính phủ nhất định sẽ có một thành tích mới, Thứ hai có vài chuyện về nhân sự cần mọi người bàn bạc."
Lý Minh Hoa cũng không nói nhiều, cầm chén trà thản nhiên nói.
Nói xong, hắn nhìn về phía trưởng phòng tổ chức Tần Dương: "Trưởng phòng Tần, anh nói đi."
Trưởng phòng tổ chức Huyện ủy Tần Dương năm nay bốn mươi hai tuổi, nghe thấy lời nói của Lý Minh Hoa thì gật đầu, vươn tay ra cầm quyển sổ trước mặt, nói: "Bí thư đảng uỷ xã Vĩnh phát Trần Sùng Đức tuổi đã lớn, ông ta đã đề xuất về hưu non, phòng tổ chức đã định ra mấy nhân tuyển, mọi người cùng nhau thương nghị một chút."
" Đồng chí Trần Sùng Đức tuổi quả thực đã không còn trẻ, bí thư đảng uỷ xã Vĩnh phát phải cân nhắc cẩn thận, dù sao cũng là xã lớn thứ hai của huyện ta." Nói một câu Không mặn không nhạt, phó bí thư huyện ủy Dương Sơn châm một điếu thuốc.
Các thường ủy tất nhiên sớm đã quen với chuyện như vậy, mọi người châm thuốc, uống trà, trong phòng họp đầy khói, mỗi một thường ủy trong đầu đều đang âm thầm tính kế, hy vọng trong điều chỉnh cán bộ lần này có được lợi ích của mình.
Thái độ của Lục Duệ cũng rất thờ ơ, hắn dù sao hiện tại chỉ có một mình, cho dù có chuyện điều chỉnh cán bộ thì cũng không tới lượt đến làm chủ.
Nhẹ nhàng cầm chén trà lên uống một ngụm, Lục Duệ trên mặt bất động thanh sắc, bộ dạng thờ ơ.
Một lát sau, thường ủy huyện ủy, trưởng ban tuyên truyền Trương Hải Yến là người đầu tiên mở miệng: "Tôi thấy đồng chí Chúc Đông của văn phòng huyện ủy không tồi, tuổi cũng thích hợp, làm ở văn phòng huyện ủy nhiều năm như vậy, cũng không để xảy ra vấn đề gì, để anh ta tới xã Vĩnh Phát là thích hợp nhất."
Nói xong, Trương Hải Yến nhìn về phía chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Cổ Hoa, nói: "Chủ nhiệm Cổ,anh hiểu đồng chí Chúc Đông nhất, anh thấy thế nào?"
Cổ Hoa cười ha ha, gật đầu nói: "Năng lực của đồng chí đồng chí không tồi, nói thật, đề nghị này của trưởng ban Trương tôi thấy có chút đau lòng, có Chúc Đông Chúc Đông ở văn phòng huyện ủy, tôi cũng bớt đi được rất nhiều phiền não."
Trương Hải Yến cười nói: "Đều là vì công tác của huyện lý mà, tôi thấy chủ nhiệm Cố hay là nhịn đau bỏ những thứ yêu thích đi vậy."
Hai người họ kẻ xướng người hoạ, Lục Duệ bên cạnh không nhịn được bật cười, xem ra hai vị này chắc là người của huyện ủy huyện ủy Lý Minh Hoa, Chúc Đông này xem ra chính là nhân tuyển phe Lý Minh Hoa đẩy ra cạnh tranh chức bí thư đảng uỷ xã Vĩnh Phát.
Có điều, bên Dương Sơn sẽ dễ dàng thông qua nhân tuyển này sao?
Đáp án khẳng định là không thể.
Trương Hải Yến vừa dứt lời, bí thư Ủy ban chính pháp huyện Bảo Đức Trung liền chậm rãi mở miệng: "Tôi không đồng ý với ý kiến của trưởng ban Hải Yến."
Dừng một chút, Bảo Đức Trung sầm mặt nói: "Đồng chí Chúc Đông không hề có kinh nghiệm công tác cơ sở, anh ta chỉ công tác ở văn phòng huyện ủy, tình huống xã Vĩnh Phát rất phức tạp, nếu như xử trí không thỏa đáng, rất dễ phát sinh vấn đề, cho nên, tôi cho rằng, cần phải đề bạt từ nội bộ ban lãnh đạo xã Vĩnh Phát."
Hắng giọng, Tần Dương biết, không thể để người của Dương Sơn tiếp tục lên tiếng, nếu không tính toán của bên mình sẽ thất bại.
"Tôi xin nói mấy câu." Tần Dương không hề dừng lại mà nói tiếp: "Là phía phòng tổ chức,trên vấn đề phân công cán bộ, nên cân nhắc làm thể nào để chọn được một cán bộ tốt, nhanh nhẹ mà hữu lực khai triển công tác của xã Vĩnh Phát, chứ không nên cân nhắc vấn đề xuất thân của cán bộ này, đồng chí Trần Sùng Đức sau khi về hưu, xã Vĩnh Phát rất cần một bí thư đảng uỷ có thể trấn trụ được tràng diện để ổn định cục diện toàn xã, cho nên tôi cho rằng, trước mắt quan trọng nhất vẫn là trước tiên phải ổn định đại cục của xã Vĩnh Phát, Trung ương đưa ra yêu cầu phát triển hài hòa, chúng ta trong công tác cũng phải coi trọng hài hòa, về phần vấn đề kinh nghiệm công tác mà bí thư Bảo đề xuất, tôi cảm thấy cái này cũng không phải là trở ngại, dù sao có rất nhiều chuyện chúng ta chưa thử thì chưa có quyền lên tiếng. Huống chi, niên kỉ của huyện trưởng Lục cũng không lớn, hơn nữa là từ Đoàn Trung ương trực tiếp điều nhiệm tới, bí thư Bảo anh cảm thấy Đoàn Trung ương bổ nhiệm huyện trưởng Lục đến huyện Cẩm Phú mà chưa cân nhắc cẩn thận ư!"
Chụp mũ quá hay.
Tần Dương lấy Lục Duệ ra luận sự, mặc dù có chút hiềm nghi không tôn trọng lãnh đạo, có điều lại là một nước cờ hay, Lục Duệ thật sự là rất trẻ tuổi, hai mươi tư tuổi đã là chính ban, phóng mắt khắp toàn quốc cũng không có bao nhiêu. Bảo Đức Trung cậu không phải lấy Chúc Đông không có kinh nghiệm công tác cơ sở ra để nói à? Huyện trưởng Lục người ta là cán bộ từ Trung ương xuống, anh chẳng lẽ nói Trung ương sai? Tần Dương tin, cho dù Bảo Đức Trung cuồng vọng tới mấy cũng không dám chống đối với mình trên vấn đề này.
Quả nhiên, hắn nói như vậy, Bảo Đức Trung lập tức trầm mặc, không chỉ là hắn, ngay cả bí thư Ủy ban kiểm tra huyện Mã Hạo Quân vừa định lên tiếng cũng phải ngậm miệng.
Có điều Lục Duệ lại phát hiện, phó bí thư huyện ủy Dương Sơn tựa hồ không có phản ứng gì, vẫn thảnh thơi uống trà.
Nghĩ đến tư liệu về cán bộ lãnh đạo của các hương trấn cấp dưới của huyện Cẩm Phú, Lục Duệ lúc này mới nhớ ra, trưởng phòng tổ chức huyện ủy Tần Dương từng làm bí thư đảng uỷ xã và trưởng xã năm năm ở Vĩnh Phát, xem ra, xã Vĩnh Phát này chắc là phạm vi thế lực của bí thư huyện ủy Lý Minh Hoa, sở dĩ Bảo Đức Trung nhảy ra, chắc chỉ là thể hiện thái độ của Dương hệ mà thôi.
Kế tiếp, lại có vài bổ nhiệm nhân sự được thông qua, Lục Duệ thờ ơ lạnh nhạt, phát hiện trong các thường ủy quả nhiên là phân biệt rõ ràng, Lý Minh Hoa và Dương Sơn hai người có phạm vi thế lực riêng, không can thiệp chuyện của nhau, tựa hồ vẫn duy trì đang vẫn duy trì một loại cân bằng quỷ dị.
Có điều Lục Duệ tin, đây chỉ là hòa bình ngoài mặt, một phó bí thư huyện ủy có thể chống lại bí thư huyện ủy, nhất là người như Dương Sơn, sao có thể tình nguyện ở dưới người khác?
Không biết vì sao, Lục Duệ luôn cảm thấy, Dương Sơn tuy rằng rất khách khí với mình, nhưng mơ hồ mang theo một tia địch ý, có điều lập tức hắn liền bình thường trở lại, làm phó bí thư huyện ủy, phỏng chừng vị bí thư Dương này trước kia có thể là là nhân tuyển có có hi vọng nhất kế nhiệm huyện trưởng, hiện tại bị một hàng không binh như hắn đoạt vị trí, trong lòng Dương Sơn có thể cao hứng mới là lạ.
Nhìn hai người Dương Sơn và Lý Minh Hoa phân chia thế lực huyện Cẩm Phú, Lục Duệ cũng không có gì bất ngờ, dù sao mình vừa tới đến nhận chức, người ta thừa dịp mình chưa vững chân làm loại chuyện này cũng rất bình thường, đối với Lục Duệ mà nói, mấy thứ này đều là thứ yếu, chỉ cần mình có thể trên cuộc họp thường ủy phát ra tiếng nói, người dựa vào mình ắt sẽ có.
Lục Duệ không phải người cam tâm làm con rối cho kẻ khác, cho nên hắn biết rõ tầm quan trọng của sự cẩn thận.
Lý Minh Hoa nhìn thoáng qua Lục Duệ vẫn một mực im lặng không nói gì, kinh nghiệm lâu năm kinh nghiệm hắn, huyện trưởng trẻ con này cũng khó đối phó, có thể trên trường hợp như vậy nhìn đám người mình phân chia lợi ích trong huyện lý mà vẫn nhịn không nói gì, bản thân cũng cần phải có sức khống chế cực cao.
Nhẹ nhàng dập tóp thuốc vào gạt tàn, Lý Minh Hoa nói với Lục Duệ: "Huyện trưởng, anh cũng vài câu vài câu đi."
Lục Duệ mỉm cười, vươn tay ra khép quyển sổ ghi chép trước mặt, mỉm cười nhìn tất cả các thường ủy rồi bình tĩnh nói: "Nếu bí thư bảo tôi nói mấy cau thì tôi cũng xin được nói, có chỗ nào không đúng thì mọi người đều là lão đại ca lão đại tỷ của tôi, xin bỏ quá cho."
Nhìn thoáng qua Dương Sơn, Lục Duệ chậm rãi nói: "Đối với tình huống bên trong huyện, tôi biết không nhiều lắm, chỉ nói những gì mà trong mấy ngày nay tôi tìm hiểu được. Hôm trước, tôi tới trường học trong huyện, nói thật, tôi chưa bao giờ nghĩ tới bên trong một huyện thành lại có trường học như vậy, mấy chục đứa nhỏ chen chúc học trong một ngôi trường trông như sắp sập, không ngờ còn là tiểu học và sơ trung hỗn hợp, trung học thì dứt khoát không có.
Lão thủ trưởng từng nói, nghèo gì thì nghèo chứ giáo dục không được nghèo, khổ tới mấy cũng không được để trẻ con khổ. Nhưng ở trước mặt tôi lại là, các cán bộ cơ quan huyện chúng ta ngồi xe hơi hơn mười vạn, mà trong huyện ngay cả một chỗ tốt đẻ cung cấp cho bọn nhỏ học tập cũng không có. Bí thư Lý, tôi không phải đang chỉ trích ai, tôi chỉ tò mò? Khoản chi cho giáo dục Hàng năm chạy đi đâu rồi, cục tài chính Triệu Vân Lương sáng sớm đã tới tìm huyện trưởng tôi đây khóc than, nói trên tay hắn tiền không đủ dùng. Tôi rất muốn hỏi chư vị đang ngồi đây một câu, có phải là gỗ để xây xà nhà ta không đủ dùng, nên đi dỡ nhà người khác lấp vào không?
Bọn trẻ mới là tương lai c huyện Cẩm Phú chúng ta, có điều khiến tôi rất bất ngờ là, từ trên người những đứa nhỏ này của huyện Cẩm Phú, tôi không nhìn thấy tương lai sáng sủa gì cả."
Mắt Lục Duệ có chút ươn ướt: "Tôi cũng xuất thân từ nông thôn, nói thật, tôi thấy tất cả những điều này, lại nhớ tới cảnh ngày xưa cha khổ cực nuôi tôi ăn học, các đồng chí, là huyện trưởng, tôi hứa với một người, trong vòng một năm, tôi nhất định phải sẽ phải xây được một trường học, để trẻ con toàn huyện đều có sách để đọc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.