Chương 399: Lâm Nhược Lam tới
Thần Quan Lộ Tây Pháp
24/02/2015
"Sao em lại ở đây?" Lục Duệ há to miệng, cũng mặc kệ xung quanh của người hay không, hét to.
Người xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là nữ tử trẻ tuổi mặc áo gió màu vàng nhạt, cô ta chậm rãi đứng lên, rất hồn nhiên không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh đi đến trước mặt Lục Duệ rồi lập tức ôm lấy đối phương.
Trong mắt Lục Duệ hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, không hiểu vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
"Em.."
"Em làm sao!"
Lời nói của Lục Duệ còn chưa dứt thì Lâm Nhược Lam đã ngắt lời: "Anh có thể liên hệ với tên Lý Chí Cường, vì sao em không thể xuất hiện ở đây?"
Khoảng cách giữa Hai người rất gần, Lục Duệ ôm thân thể Lâm Nhược Lam giống như giống như đang nằm mơ, hôm trước khi mình gọi điện thoại cho Lý Chí Cường, tên kia còn nói Lâm Nhược Lam gần đây đang bận một hạng mục đầu tư, nhưng lúc này cô ta lại xuất hiện trước mặt mình.
Cái này có tính là kinh hỷ không?
Lục Duệ không biết nên biểu đạt tâm tình kích động của mình như thế nào, chỉ có thể ngây ngô cười ngây ngô cười, cho tới khi Âu Văn Hải giới thiệu người ngồi trong nhà ăn với mình.
" Trưởng phòng Mạc?"
Lục Duệ hơi sửng sốt, nhưng không ngờ rằng một người khác ngồi trong ghế lô không ngờ là trưởng phòng tổ chức thị ủy Mộc Dương Mạc Đông Phong.
" Huyện trưởng tiểu Lục, chúng ta lại gặp mặt." Mạc Đông Phong mỉm cười nói với Lục Duệ, có điều giờ cũng không còn khoảng cách xa lạ như lần đầu tiên gặp mặt nữa.
Hắn cũng không ngờ, tên Hàng không Binh không bắt mắt Lục Duệ này không ngờ có quan hệ sâu xa với Âu Văn Hải như vậy, vốn tưởng rằng Lục Duệ lúc trước làm thư ký cho Âu Văn Hải mấy tháng, không hề có giao tình quá sâu, nhưng không ngờ, Âu Văn Hải tới Mộc Dương, trừ mình mình ra còn gọi cả Lục Duệ tới đây.
Quan trọng nhất là, vị Lâm tiểu thư vừa rồi ngồi không nói lời nào, cao ngạo cao ngạo, ngay cả Âu Văn Hải đối với cô ta cũng có chút kính sợ lại rất thân thiết với Lục Duệ.
Mạc Đông Phong từ khi vừa bước vào đã chú ý tới Lâm Nhược Lam, cô gái này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng Âu Văn Hải đối đãi với cô ta cũng rất là kỳ lạ, không giống như là đối với con cháu, giống như là đối đãi với lãnh đạo thượng cấp, cung kính thì không nói, thậm chí còn có chút kính sợ.
" Lục Duệ à, tôi quên giới thiệu với cậu, trưởng phòng Mạc quen biết với tôi đã lâu, khi ở trường đảng thị ủy, anh ta là chủ nhiệm."
Âu Văn Hải cười ha ha, nói với Lục Duệ.
Lục Duệ cung kính gật đầu: "Chào Trưởng phòng Mạc."
Mạc Đông Phong gật đầu, nhìn Âu Văn Hải cười nói: "Không ngờ, hai ngày trước tôi đưa huyện trưởng tiểu Lục tới thượng nhiệm, hôm nay lại ở đây đón gió cho cậu: "
Âu Văn Hải bật cười ha ha.
Lâm Nhược Lam kéo Lục Duệ ngồi xuống, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Lục Duệ.
Âu Văn Hải cười nói: "Hôm nay tôi là tới cùng phó bí thư Đường của tỉnh ủy và trưởng phòng trần của phòng tổ chức, bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai còn phải tới thị ủy họp, tôi thì lặng lẽ chạy đến gặp mấy người: "
Lục Duệ sửng sốt: "Trưởng phòng Đường cũng tới à?" Nói xong lại vội vàng sửa lại: "Không đúng, nên gọi là bí thư Đường."
Âu Văn Hải nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Mạc Đông Phong thì nói: "Thằng ôn này trước kia khi ở tỉnh G, rất thân với bí thư Đường Ba, gọi quen rồi nên khó sửa."
Mạc Đông Phong trong lòng rúng động, xem ra Lục Duệ này không đơn giản như mình nghĩ, thanh niên trước khi chỉ là cán bộ cấp phó ban vừa đến tỉnh H, có thể có quan hệ với quan to cấp tỉnh bộ như Đường Ba, quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo.
" Nhược Lam, em sao lại về thế? Chí cường đâu?" Lục Duệ miễn cưỡng đè nén sự kích động trong lòng, ôn nhu nói với Lâm Nhược Lam.
Trên thế giới còn có chuyện kinh hỉ hơn ư?
Khi mình nhớ nhung một người, đối phương lại xuất hiện trước mặt mình, Lục Duệ trong nháy mắt đó thiếu chút nữa thì không nhịn được mà ôm Lâm Nhược Lam lên quay mấy vòng.
Mỉm cười, Lâm Nhược Lam trừng mắt lườm một cái Lục Duệ, lại không nói gì.
Lúc này Lý Văn Kính đã đưa Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa ra ngoài phòng, trong ghế lô chỉ còn lại Lục Duệ và Lâm Nhược Lam, cộng với Âu Văn Hải và Mạc Đông Phong..
"Thị trưởng Âu, chén rượu này kính ngài, hoan nghênh trở lại thành phố Mộc Dương." Mạc Đông Phong nhìn Âu Văn Hải, giơ chén rượu lên.
Âu Văn Hải cũng nâng chén, cười nói: "Về sau cc chính là chiến hữu công tác cùng nhau, tôi vừa thượng nhiệm, rất nhiều chỗ còn cần đồng chí Đông Phong giúp đỡ nhiều hơn."
Mạc Đông Phong uống cạn chén rượu trong tay: "Thị trưởng yên tâm, có chuyện gì ngài cứ nói với tôi: "
Lục Duệ mỉm cười không nói gì, hắn biết rõ hắn biết rõ, Mạc Đông Phong có thể xuất hiện ở đây, cho thấy hắn chắc đã đạt thành liên minh với Âu Văn Hải, có thường ủy cấp quan trọng như trưởng phòng tổ chức giúp đỡ, tin rằng Âu Văn Hải ở thành phố Mộc Dương sẽ đứng vững.
Đã có Mạc Đông Phong ở đây, giữa Lục Duệ và Âu Văn Hải có rất nhiều lời không thể nói kỹ, Âu Văn Hải đơn giản đơn giản hỏi Lục Duệ một chút về tình huống công tác huyện Cẩm Phú, sau khi nghe thấy tình trạng giáo dục của huyện Cẩm Phú, hắn thở dài: "Vấn đề Giáo dục là kế hoạch trăm năm, có điều rất nhiều đồng chí của chúng ta lại chỉ vì trước mắt trước mắt mà xem nhẹ vấn đề này."
Lục Duệ thản nhiên cười nói: "Thị trưởng ngài yên tâm, tôi đã có một kế hoạch đại khái, tin rằng không lâu nữa bọn nhỏ của huyện Cẩm Phú nhất định sẽ có một hoàn cảnh học tập tốt."
Âu Văn Hải thấy thế thì gật đầu, biết biết Lục Duệ không phải loại người nói năng linh tinh, nếu hắn nói đã nắm chắc thì khẳng định f có nắm chắc.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, Âu Văn Hải cười nói với Mạc Đông Phong: "có hứng thú theo tôi đi bái phỏng bí thư Đường và bộ trưởng Trần không?"
Mạc Đông Phong sửng sốt, hắn tất nhiên biết bí thư Đường và trưởng phòng Trần bí thư đường và trưởng phòng Trần trong miệng Âu Văn Hải phân biệt là phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Bình, sở dĩ lựa chọn dựa vào Âu Văn Hải, cũng là bởi vì hắn cảm thấy, Âu Văn Hải có thể trong mấy năm hàm ngư phiên sinh, trên trình độ rất lớn chắc là có người ở đằng sau chống lưng, mà theo bí thư tỉnh ủy tân nhiệm Hàn Định Bang tới đến nhận chức, Âu Văn Hải lập tức đảm nhiệm đại thị trưởng thành phố Mộc Dương, Mạc Đông Phong biết, hậu trường của Âu Văn Hải chắc là vị bí thư Hàn này.
Thân là trưởng phòng tổ chức thị ủy Mộc Dương, Mạc Đông Phong lăn lộn cũng không được thoải mái lắm, bản thân hắn cũng không có hậu trường quá cứng rắn, lão lãnh đạo năm đó đề bạt hắn lúc này đã được điều nhiệm tới chỗ khác, trợ giúp cũng hữu hạn, thế cục của mặt rắc rối phức tạp, Mạc Đông Phong kẹp giữa phó bí thư chủ quản đảng quần và bí thư thị ủy, ngày tháng sống rất gian nan, bằng không hắn cũng sẽ không vội vàng nương tựa Âu Văn Hải như vậy.
Hiện tại nghe nói Âu Văn Hải sắp giới thiệu phó bí thư tỉnh ủy và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cho mình làm quen, Mạc Đông Phong sao có thể không hưng phấn, nghĩ đến đây hắn liên tục gật đầu: "Được, vừa hay cũng có chút công tác muốn báo cáo với trưởng phòng Trần." Dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua Lục Duệ rồi cười nói: "Huyện trưởng Lục sau khi trở về, có chuyện gì thì có thể liên lạc nhiều hơn với đồng chí Trần Hiểu Vũ của huyện Cẩm Phú, hắn là em trai của vợ tôi, cũng coi như là người một nhà."
Lục Duệ mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: "Vậy phiền trưởng phòng Mạc rồi."
Cho tới nay, chuyện Lục Duệ lo lắng nhất chính là mình trong cuộc họp thường ủy của huyện Cẩm Phú người đơn thế cô, hoàn toàn không có quyền lên tiếng, cho nên hắn mới nghĩ hết biện pháp muốn phát huy tiếng nói của mình trên cuộc họp thường ủy, phải biết rằng ở địa phương như cuộc họp thường ủy, không phải chức vị cao thấp quyết định lời nói của anh có hiệu quả hay không, cũng giống như Lý Tú Quân lúc ở huyện Đại Hồng, rõ ràng là người đứng đầu huyện chính phủ, nhưng còn chẳng có quyền lên tiếng bằng Phó Trung Nguyên.
Lục Duệ cũng không muốn trở thành huyện trưởng như vậy, cho nên, hắn phải trong thời gian nhanh chóng có lực lượng của mình, mà lời nói của Mạc Đông Phong lúc này hoàn toàn là ủng hộ lớn nhất cho Lục Duệ.
Bộ trưởng bộ vũ trang Huyện ủy Trần Hiểu Vũ, chẳng trách hắn tuy rằng là thường ủy trung lập, nhưng không ai động tới hắn, thì ra là có anh rể là trưởng phòng tổ chức thị ủy.
"Không phiền gì cả, đều là người một nhà, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi." Nói xong Mạc Đông Phong nói số điện thoại của mình cho Lục Duệ, rồi mỉm cười với Lâm Nhược Lam: "Lâm tiểu thư, hai lão già chúng tôi không các anh thế giới riêng của hai người nữa."
Mặt Lâm Nhược Lam đỏ lên, nhéo Lục Duệ một cái, nhưng không nói gì.
Âu Văn Hải và Mạc Đông Phong cười ha ha, hai người đứng lên rời khỏi ghế lô.
Lục Duệ tất nhiên sẽ không không hiểu lễ số, cùng Lâm Nhược Lam đứng lên tiễn hai người tới cửa khách sạn.
Sau khi chỉ Còn lại Lâm Nhược Lam và Lục Duệ, Lục Duệ lúc này mới hỏi Lâm Nhược Lam: "Tiểu tử Lý Chí Cường đó đâu? Không phải nói nói bảo hắn tới à, sao lại đổi thành em?"
Lâm Nhược Lam cười cười: "Sao? Anh không thích em đến à? Hay là có bí mật giờ sợ em biết?"
Lục Duệ không nói gì, vỗ trán mình: "Em có thể trả lời câu hỏi của anh không? Sao lần nào cũng bắt anh hỏi mấy lần thế."
Lâm Nhược Lam ôm cánh tay Lục Duệ, vẫn không nói với hắn đáp án.
Đợi cho khi Đường Kiến Hoa và Điền Quốc Cường nhìn thấy Lâm Nhược Lam, đều ngây ra, nhất là nhìn thấy cô ta ôm cánh tay Lục Duệ, hai người càng thêm ngơ ngác nhìn nhau, không phải nói tới gặp lãnh đạo cũ à, sao còn xuất hiện mỹ nữ vậy?
Mỉm cười, Lục Duệ nói với hai người: "Đây là bạn gái tôi vừa từ nước Mỹ về."
Điền Quốc Cường sửng sốt, vội vàng cung kính ân cần thăm hỏi nói: "Chào cô."
Lâm Nhược Lam mỉm cười gật đầu: "Tôi họ Lâm, sau này nhờ các anh chiếu cố Lục Duệ nhiều hơn."
Với thân phận của cô ta vốn không cần khách khí như vậy, nhưng dù sao Lục Duệ cũng phải ở huyện Cẩm Phú nhiều năm, hơn nữa hiện tại vẫn chưa đứng vững, Lâm Nhược Lam tất nhiên không tiếc biểu hiện sự thân thiết với cấp dưới Lục Duệ.
Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa nhìn nhau một cái, nghĩ một lát rồi nói: "Huyện trưởng, vậy chúng ta hiện tại..."
Lục Duệ mỉm cười: "Về khách sạn, bỏ ba phòng đã đặt đi, còn lại các anh mỗi người một phòng."
Lâm Nhược Lam trừng mắt: "Bỏ cái gì mà bỏ, phải thuê thêm mấy phòng nữa."
Lần này đến phiên có chút có chút khó hiểu, không đợi không đợi hắn hỏi đã nhìn thấy Lâm Nhược Lam vừa lấy ra điện thoại vừa hỏi Điền Quốc Cường: "Các anh ở khách sạn nào?"
" Khách sạn 81." Điền Quốc Cường đờ đẫn nói.
Liền nghe thấy Lâm Nhược Lam sau khi lấy điện thoại ra bấm số thì ra lệnh: "James, tất cả mọi người tới khách sạn 81 hội hợp, cứ nói với lái xe ấy, hắn sẽ dẫn đường cho các anh."
Nói xong, Lâm Nhược Lam nhìn nhìn Lục Duệ đang có chút sững sờ rồi cười nói: "À, em dẫn đoàn đội đến, anh không ngại chứ?"
Người xuất hiện ở trước mặt hắn, chính là nữ tử trẻ tuổi mặc áo gió màu vàng nhạt, cô ta chậm rãi đứng lên, rất hồn nhiên không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của người bên cạnh đi đến trước mặt Lục Duệ rồi lập tức ôm lấy đối phương.
Trong mắt Lục Duệ hiện lên vẻ kinh ngạc, nghi hoặc, không hiểu vì sao cô ta lại xuất hiện ở đây.
"Em.."
"Em làm sao!"
Lời nói của Lục Duệ còn chưa dứt thì Lâm Nhược Lam đã ngắt lời: "Anh có thể liên hệ với tên Lý Chí Cường, vì sao em không thể xuất hiện ở đây?"
Khoảng cách giữa Hai người rất gần, Lục Duệ ôm thân thể Lâm Nhược Lam giống như giống như đang nằm mơ, hôm trước khi mình gọi điện thoại cho Lý Chí Cường, tên kia còn nói Lâm Nhược Lam gần đây đang bận một hạng mục đầu tư, nhưng lúc này cô ta lại xuất hiện trước mặt mình.
Cái này có tính là kinh hỷ không?
Lục Duệ không biết nên biểu đạt tâm tình kích động của mình như thế nào, chỉ có thể ngây ngô cười ngây ngô cười, cho tới khi Âu Văn Hải giới thiệu người ngồi trong nhà ăn với mình.
" Trưởng phòng Mạc?"
Lục Duệ hơi sửng sốt, nhưng không ngờ rằng một người khác ngồi trong ghế lô không ngờ là trưởng phòng tổ chức thị ủy Mộc Dương Mạc Đông Phong.
" Huyện trưởng tiểu Lục, chúng ta lại gặp mặt." Mạc Đông Phong mỉm cười nói với Lục Duệ, có điều giờ cũng không còn khoảng cách xa lạ như lần đầu tiên gặp mặt nữa.
Hắn cũng không ngờ, tên Hàng không Binh không bắt mắt Lục Duệ này không ngờ có quan hệ sâu xa với Âu Văn Hải như vậy, vốn tưởng rằng Lục Duệ lúc trước làm thư ký cho Âu Văn Hải mấy tháng, không hề có giao tình quá sâu, nhưng không ngờ, Âu Văn Hải tới Mộc Dương, trừ mình mình ra còn gọi cả Lục Duệ tới đây.
Quan trọng nhất là, vị Lâm tiểu thư vừa rồi ngồi không nói lời nào, cao ngạo cao ngạo, ngay cả Âu Văn Hải đối với cô ta cũng có chút kính sợ lại rất thân thiết với Lục Duệ.
Mạc Đông Phong từ khi vừa bước vào đã chú ý tới Lâm Nhược Lam, cô gái này tuy rằng tuổi không lớn, nhưng Âu Văn Hải đối đãi với cô ta cũng rất là kỳ lạ, không giống như là đối với con cháu, giống như là đối đãi với lãnh đạo thượng cấp, cung kính thì không nói, thậm chí còn có chút kính sợ.
" Lục Duệ à, tôi quên giới thiệu với cậu, trưởng phòng Mạc quen biết với tôi đã lâu, khi ở trường đảng thị ủy, anh ta là chủ nhiệm."
Âu Văn Hải cười ha ha, nói với Lục Duệ.
Lục Duệ cung kính gật đầu: "Chào Trưởng phòng Mạc."
Mạc Đông Phong gật đầu, nhìn Âu Văn Hải cười nói: "Không ngờ, hai ngày trước tôi đưa huyện trưởng tiểu Lục tới thượng nhiệm, hôm nay lại ở đây đón gió cho cậu: "
Âu Văn Hải bật cười ha ha.
Lâm Nhược Lam kéo Lục Duệ ngồi xuống, nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng cầm tay Lục Duệ.
Âu Văn Hải cười nói: "Hôm nay tôi là tới cùng phó bí thư Đường của tỉnh ủy và trưởng phòng trần của phòng tổ chức, bọn họ vẫn đang nghỉ ngơi, buổi sáng ngày mai còn phải tới thị ủy họp, tôi thì lặng lẽ chạy đến gặp mấy người: "
Lục Duệ sửng sốt: "Trưởng phòng Đường cũng tới à?" Nói xong lại vội vàng sửa lại: "Không đúng, nên gọi là bí thư Đường."
Âu Văn Hải nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của Mạc Đông Phong thì nói: "Thằng ôn này trước kia khi ở tỉnh G, rất thân với bí thư Đường Ba, gọi quen rồi nên khó sửa."
Mạc Đông Phong trong lòng rúng động, xem ra Lục Duệ này không đơn giản như mình nghĩ, thanh niên trước khi chỉ là cán bộ cấp phó ban vừa đến tỉnh H, có thể có quan hệ với quan to cấp tỉnh bộ như Đường Ba, quả nhiên là người không thể nhìn tướng mạo.
" Nhược Lam, em sao lại về thế? Chí cường đâu?" Lục Duệ miễn cưỡng đè nén sự kích động trong lòng, ôn nhu nói với Lâm Nhược Lam.
Trên thế giới còn có chuyện kinh hỉ hơn ư?
Khi mình nhớ nhung một người, đối phương lại xuất hiện trước mặt mình, Lục Duệ trong nháy mắt đó thiếu chút nữa thì không nhịn được mà ôm Lâm Nhược Lam lên quay mấy vòng.
Mỉm cười, Lâm Nhược Lam trừng mắt lườm một cái Lục Duệ, lại không nói gì.
Lúc này Lý Văn Kính đã đưa Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa ra ngoài phòng, trong ghế lô chỉ còn lại Lục Duệ và Lâm Nhược Lam, cộng với Âu Văn Hải và Mạc Đông Phong..
"Thị trưởng Âu, chén rượu này kính ngài, hoan nghênh trở lại thành phố Mộc Dương." Mạc Đông Phong nhìn Âu Văn Hải, giơ chén rượu lên.
Âu Văn Hải cũng nâng chén, cười nói: "Về sau cc chính là chiến hữu công tác cùng nhau, tôi vừa thượng nhiệm, rất nhiều chỗ còn cần đồng chí Đông Phong giúp đỡ nhiều hơn."
Mạc Đông Phong uống cạn chén rượu trong tay: "Thị trưởng yên tâm, có chuyện gì ngài cứ nói với tôi: "
Lục Duệ mỉm cười không nói gì, hắn biết rõ hắn biết rõ, Mạc Đông Phong có thể xuất hiện ở đây, cho thấy hắn chắc đã đạt thành liên minh với Âu Văn Hải, có thường ủy cấp quan trọng như trưởng phòng tổ chức giúp đỡ, tin rằng Âu Văn Hải ở thành phố Mộc Dương sẽ đứng vững.
Đã có Mạc Đông Phong ở đây, giữa Lục Duệ và Âu Văn Hải có rất nhiều lời không thể nói kỹ, Âu Văn Hải đơn giản đơn giản hỏi Lục Duệ một chút về tình huống công tác huyện Cẩm Phú, sau khi nghe thấy tình trạng giáo dục của huyện Cẩm Phú, hắn thở dài: "Vấn đề Giáo dục là kế hoạch trăm năm, có điều rất nhiều đồng chí của chúng ta lại chỉ vì trước mắt trước mắt mà xem nhẹ vấn đề này."
Lục Duệ thản nhiên cười nói: "Thị trưởng ngài yên tâm, tôi đã có một kế hoạch đại khái, tin rằng không lâu nữa bọn nhỏ của huyện Cẩm Phú nhất định sẽ có một hoàn cảnh học tập tốt."
Âu Văn Hải thấy thế thì gật đầu, biết biết Lục Duệ không phải loại người nói năng linh tinh, nếu hắn nói đã nắm chắc thì khẳng định f có nắm chắc.
Rượu quá ba tuần, đồ ăn qua năm món, Âu Văn Hải cười nói với Mạc Đông Phong: "có hứng thú theo tôi đi bái phỏng bí thư Đường và bộ trưởng Trần không?"
Mạc Đông Phong sửng sốt, hắn tất nhiên biết bí thư Đường và trưởng phòng Trần bí thư đường và trưởng phòng Trần trong miệng Âu Văn Hải phân biệt là phó bí thư tỉnh ủy Đường Ba và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy Trần Bình, sở dĩ lựa chọn dựa vào Âu Văn Hải, cũng là bởi vì hắn cảm thấy, Âu Văn Hải có thể trong mấy năm hàm ngư phiên sinh, trên trình độ rất lớn chắc là có người ở đằng sau chống lưng, mà theo bí thư tỉnh ủy tân nhiệm Hàn Định Bang tới đến nhận chức, Âu Văn Hải lập tức đảm nhiệm đại thị trưởng thành phố Mộc Dương, Mạc Đông Phong biết, hậu trường của Âu Văn Hải chắc là vị bí thư Hàn này.
Thân là trưởng phòng tổ chức thị ủy Mộc Dương, Mạc Đông Phong lăn lộn cũng không được thoải mái lắm, bản thân hắn cũng không có hậu trường quá cứng rắn, lão lãnh đạo năm đó đề bạt hắn lúc này đã được điều nhiệm tới chỗ khác, trợ giúp cũng hữu hạn, thế cục của mặt rắc rối phức tạp, Mạc Đông Phong kẹp giữa phó bí thư chủ quản đảng quần và bí thư thị ủy, ngày tháng sống rất gian nan, bằng không hắn cũng sẽ không vội vàng nương tựa Âu Văn Hải như vậy.
Hiện tại nghe nói Âu Văn Hải sắp giới thiệu phó bí thư tỉnh ủy và trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy cho mình làm quen, Mạc Đông Phong sao có thể không hưng phấn, nghĩ đến đây hắn liên tục gật đầu: "Được, vừa hay cũng có chút công tác muốn báo cáo với trưởng phòng Trần." Dừng một chút, hắn nhìn thoáng qua Lục Duệ rồi cười nói: "Huyện trưởng Lục sau khi trở về, có chuyện gì thì có thể liên lạc nhiều hơn với đồng chí Trần Hiểu Vũ của huyện Cẩm Phú, hắn là em trai của vợ tôi, cũng coi như là người một nhà."
Lục Duệ mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: "Vậy phiền trưởng phòng Mạc rồi."
Cho tới nay, chuyện Lục Duệ lo lắng nhất chính là mình trong cuộc họp thường ủy của huyện Cẩm Phú người đơn thế cô, hoàn toàn không có quyền lên tiếng, cho nên hắn mới nghĩ hết biện pháp muốn phát huy tiếng nói của mình trên cuộc họp thường ủy, phải biết rằng ở địa phương như cuộc họp thường ủy, không phải chức vị cao thấp quyết định lời nói của anh có hiệu quả hay không, cũng giống như Lý Tú Quân lúc ở huyện Đại Hồng, rõ ràng là người đứng đầu huyện chính phủ, nhưng còn chẳng có quyền lên tiếng bằng Phó Trung Nguyên.
Lục Duệ cũng không muốn trở thành huyện trưởng như vậy, cho nên, hắn phải trong thời gian nhanh chóng có lực lượng của mình, mà lời nói của Mạc Đông Phong lúc này hoàn toàn là ủng hộ lớn nhất cho Lục Duệ.
Bộ trưởng bộ vũ trang Huyện ủy Trần Hiểu Vũ, chẳng trách hắn tuy rằng là thường ủy trung lập, nhưng không ai động tới hắn, thì ra là có anh rể là trưởng phòng tổ chức thị ủy.
"Không phiền gì cả, đều là người một nhà, có chuyện gì cứ gọi điện thoại cho tôi." Nói xong Mạc Đông Phong nói số điện thoại của mình cho Lục Duệ, rồi mỉm cười với Lâm Nhược Lam: "Lâm tiểu thư, hai lão già chúng tôi không các anh thế giới riêng của hai người nữa."
Mặt Lâm Nhược Lam đỏ lên, nhéo Lục Duệ một cái, nhưng không nói gì.
Âu Văn Hải và Mạc Đông Phong cười ha ha, hai người đứng lên rời khỏi ghế lô.
Lục Duệ tất nhiên sẽ không không hiểu lễ số, cùng Lâm Nhược Lam đứng lên tiễn hai người tới cửa khách sạn.
Sau khi chỉ Còn lại Lâm Nhược Lam và Lục Duệ, Lục Duệ lúc này mới hỏi Lâm Nhược Lam: "Tiểu tử Lý Chí Cường đó đâu? Không phải nói nói bảo hắn tới à, sao lại đổi thành em?"
Lâm Nhược Lam cười cười: "Sao? Anh không thích em đến à? Hay là có bí mật giờ sợ em biết?"
Lục Duệ không nói gì, vỗ trán mình: "Em có thể trả lời câu hỏi của anh không? Sao lần nào cũng bắt anh hỏi mấy lần thế."
Lâm Nhược Lam ôm cánh tay Lục Duệ, vẫn không nói với hắn đáp án.
Đợi cho khi Đường Kiến Hoa và Điền Quốc Cường nhìn thấy Lâm Nhược Lam, đều ngây ra, nhất là nhìn thấy cô ta ôm cánh tay Lục Duệ, hai người càng thêm ngơ ngác nhìn nhau, không phải nói tới gặp lãnh đạo cũ à, sao còn xuất hiện mỹ nữ vậy?
Mỉm cười, Lục Duệ nói với hai người: "Đây là bạn gái tôi vừa từ nước Mỹ về."
Điền Quốc Cường sửng sốt, vội vàng cung kính ân cần thăm hỏi nói: "Chào cô."
Lâm Nhược Lam mỉm cười gật đầu: "Tôi họ Lâm, sau này nhờ các anh chiếu cố Lục Duệ nhiều hơn."
Với thân phận của cô ta vốn không cần khách khí như vậy, nhưng dù sao Lục Duệ cũng phải ở huyện Cẩm Phú nhiều năm, hơn nữa hiện tại vẫn chưa đứng vững, Lâm Nhược Lam tất nhiên không tiếc biểu hiện sự thân thiết với cấp dưới Lục Duệ.
Điền Quốc Cường và Đường Kiến Hoa nhìn nhau một cái, nghĩ một lát rồi nói: "Huyện trưởng, vậy chúng ta hiện tại..."
Lục Duệ mỉm cười: "Về khách sạn, bỏ ba phòng đã đặt đi, còn lại các anh mỗi người một phòng."
Lâm Nhược Lam trừng mắt: "Bỏ cái gì mà bỏ, phải thuê thêm mấy phòng nữa."
Lần này đến phiên có chút có chút khó hiểu, không đợi không đợi hắn hỏi đã nhìn thấy Lâm Nhược Lam vừa lấy ra điện thoại vừa hỏi Điền Quốc Cường: "Các anh ở khách sạn nào?"
" Khách sạn 81." Điền Quốc Cường đờ đẫn nói.
Liền nghe thấy Lâm Nhược Lam sau khi lấy điện thoại ra bấm số thì ra lệnh: "James, tất cả mọi người tới khách sạn 81 hội hợp, cứ nói với lái xe ấy, hắn sẽ dẫn đường cho các anh."
Nói xong, Lâm Nhược Lam nhìn nhìn Lục Duệ đang có chút sững sờ rồi cười nói: "À, em dẫn đoàn đội đến, anh không ngại chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.