Chương 295: Sắc lang và yêu tinh
Thần Quan Lộ Tây Pháp
24/12/2014
Theo Lục Duệ, Mạc Ngôn còn đỡ hơn một chút, cô ta thật lòng thích mình,
còn Uông Tuyết Đình, rất có thể chỉ là tình tự tiểu nữ hài nhi sùng bái
anh hùng, nếu cô ta muốn yêu đương vụng trộm với mình, vậy thì cứ kệ,
không chừng khi cô ta lớn rồi, sẽ nhận rõ đây chỉ là một chuyện vớ vẩn,
rồi rời xa mình.
Thở dài, Lục Duệ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Buổi sáng tham gia lễ đính hôn của Trương Thiên Hào, chuẩn xác mà nói, là Lục Duệ và Lưu Bân vui sướng khi người gặp họa nhìn Trương Thiên Hào vẻ mặt đau khổ chào hỏi khách khứa.
"Sao? Vị chị vợ tôi có phải rất bưu hãn không?" Ngồi trong tiệc rượu, Lưu Bân vừa uống rượu vừa nhỏ giọng nói với Lục Duệ.
Lục Duệ trợn mắt, bất đắc dĩ nói: "Còn nói nữa à, chỉ vợ chưa cưới của anh thôi tôi cũng thấy sợ rồi."
Nhắc tới Thượng Quan Nhược Tuyết, sắc mặt Lưu Bân liền có liền có khó coi, nói khẽ: "Đừng nói nữa, đêm qua sau khi về chỉnh tôi một trận. Ài, ông ngoại tôi cũng không biết nghĩ gì, không ngờ còn khen cô ta xinh đẹp."
Lục Duệ cười ha ha, hắn không có bình luận gì về loại chuyện này, phải biết rằng, ngày hôm qua hắn đã nhìn ra, Thượng Quan Nhược Tuyết vv rất quan tâm tới Lưu Bân, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng dẫn đội xông vào.
Người tới tới tham gia lễ đính hôn tất nhiên không chỉ là người của Trương gia và Ngô gia, còn có rất nhiều thân bằng cố hữu như Lục Duệ và Lưu Bân, thị ủy Tất Phương cũng có mấy người tới, mà khi phó bí thư thị ủy Tất Phương Liễu Cường nhìn thấy Lưu Bân và Lục Duệ ngồi ở vị trí của đám quan lớn quân đội chuyện trò vui vẻ, trong lòng thầm cao hứng không thôi, nghĩ thầm mình quả nhiên đoán không nhầm. Hai người này quả nhiên có quan hệ rất sâu với Trương gia, thậm chí bản thân bọn họ rất có thể cũng là hậu đại của quan lớn trong quân.
"Nghe nói, tiểu muội muội ngày hôm qua cứ đứng ở ngoài hội sở chờ cậu à?" Rượu qua ba tuần, Lưu Bân cười hì hì nói với Lục Duệ, nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy không ổn, không chỉ là hắn, hai tên Phong Huống và Hồ Cẩm Dương cũng ghé tới, vẻ mặt rõ ràng là đang chờ nghe bát quái. Tình bạn giữa Nam nhân thường thường chính là như vậy được thành lập như vậy, cùng đánh nhau, cùng uống rượu, cùng tán gái, sau chuyện ngày hôm qua, giao tình của Lục Duệ với hai người bọn họ cũng trở nên thân mật.
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, tiểu nha đầu đáng thương đó ở bên ngoài chờ anh tới hai tiếng đồng hồ." Phong Huống nở nụ cười quỷ bí, giống như Lục Duệ không để phát sinh chuyện gì thì chính là có lỗi với người ta vậy.
Hồ Cẩm Dương phát hiện ánh mắt của Lục Duệ rất là quỷ dị, cười hì hì nói: "Người Thượng Quan Nhược Tuyết dẫn tới là cảnh vệ liên ở đại viện quân khu chúng tôi, khụ khụ, người phụ trách, khụ khụ, là cậu ba của Phong tử."
Bất đắc dĩ ôm trán, Lục Duệ cảm khái: "Gặp người không quen, quen người bất hạnh."
Cười ha ha, Lưu Bân nói: "Nói nghe đi, anh rốt cuộc là có gì với tiểu cô nương người ta rồi? Tôi nói với anh này, trong đám nha đầu ngày hôm qua, trừ nữ nhân họ Bạch rất thông minh, còn lại chính là một đám ngây thơ, còn lại, hắc hắc, tôi không nói chắc anh cũng hiểu."
Lục Duệ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi và cha cô ta là bằng hữu, anh nói xem, tôi có thể làm gì."
"làm gì á?" Phong Huống trừng mắt: "Tất nhiên là làm rồi, chẳng lẽ anh còn sợ lão tử của cô ta tìm tới cửa chắc? Loại chuyện anh tình em nguyện này là thiên kinh địa nghĩa."
Vươn tay ra ấn thằng cha này xuống, Hồ Cẩm Dương cười hắc hắc với Lưu Bân: "Tôi nói này lão Lục, anh nếu chê thì thôi để cho chúng tôi."
Lục Duệ lập tức biến sắc, thốt lên: "Như vậy sao được, tôi..."
"Tối cái gì?" Lưu Bân cười cười: "Cậu không thích thì để cho chúng tôi chơi nhé."
Vừa định lên tiếng thì trên mặt Lục Duệ lại hiện lên nụ cười quỷ dị, dùng giọng nói kinh ngạc nói to: "Anh bân, anh làm như vậy không sợ Thượng Quan nhị tỷ phát hiện à?"
Hồ Cẩm Dương hơi ngây ra một thoáng, nhíu mày định lên tiếng thì bỗng dưng ngậm miệng, cầm chén rượu lên uống.
Lưu Bân tựa hồ không nhận thấy được điểm này, vẫn ở đó trêu Lục Duệ: "Cái này cậu không cần phải quan tâm, nam nhân mà, ở bên ngoài gặp dịp thì chơi cũng bình thường thôi? Hơn nữa, cậu không cho cô ta biết là được, tôi nói cho cậu hay, đối phó với nữ nhân phải có cách...:
Đang nói thì Lưu Bân bỗng nhiên phát hiện Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương nhìn mình bật cười, mà phía sau không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát, cũng may người là người có kinh nghiệm, lập tức chuyển đề tài, nói năng đầy chính nghĩa: "Có điều đó là trước kia thôi, cậu cũng biết đó, nam nhân mà, sắp cưỡi vợ thì phải tu tâm dưỡng tính, nam nhân tốt như tôi, đặc biệt là còn tìm được một người vợ như hoa như ngọc, tất nhiên là phải biết cải tà quy chính."
Xùy một tiếng, một tiếng cười khẽ sau lưng Lưu Bân sau lưng Lưu Bân, giọng nói sang sảng của Thượng Quan Nhược Tuyết mang theo vẻ trêu tức: "Nói như vậy, anh là nam nhân tốt ngàn năm khó gặp hả?"
Lưu Bân quay đầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Nhược Tuyết, em tới từng lúc nào thế? Đúng là, mau ngồi xuống đi."
Đối với thái độ chân chó của thằng cha này, Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương tỏ vẻ khinh bỉ cực độ, có điều nếu đã là huynh đệ!" Lúc này không thể phá hắn được, cười khan vài tiếng, bảo Thượng Quan Nhược Tuyết ngồi xuống Lưu Bân Lưu Bân.
"Lưu Bân a, em nghe thấy anh là đang dạy hư Lục Duệ à?" Thượng Quan Nhược Tuyết vừa ngồi xuống đã khởi binh hỏi tội Lưu Bân.
Lưu Bân lập tức kêu oan, vẻ mặt vô tội: "Sao thế được, trời đất chứng giám, em phải tin anh chứ, anh là người vô cùng chánh trực mà."
"Sặc!" Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương không nói gì, Phong Huống ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, còn cố ý cách xa Lưu Bân, tỏ ý mình và thằng cha này không phải người cùng một đường. Khóe miệng Lưu Bân run run, cười gượng hai tiếng với Thượng Quan Nhược Tuyết: "Tiểu Tuyết, sao em lại ở đây? Không phải đang tiếp ông ngoại à?"
Thượng Quan Nhược Tuyết cười cười, nhìn thoáng qua Lục Duệ: "Em á, em là đến để nói với ai đó, Vũ Tường đã gọi người tới dẫn lời, Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở hiện tại đã đổi sang tên của Tiếu Khuynh Thành. Tôi nói này ông chủ Lục, anh lúc nào thì tới thị sát?"
"Gì cơ?" Ba người Lưu Bân biến sắc, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Duệ, Phong Huống thì hú lên quái dị: "Lão Lục, anh sao lại giành được Khuynh Thành Nhất Tiếu thế?"
Lục Duệ lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ chỉ chỉ về phía Thượng Quan Nhược Tuyết: "Anh cho rằng tôi nguyện ý à, còn không phải bị vị đại tỷ này lừa ư?"
Thượng Quan Nhược Tuyết cười ha ha, nói với vẻ vô tội: "Cái này không liên quan gì tới tôi, cậu có ý kiến thì tìm đại tỷ của tôi mà nói, đương nhiên, nếu cậu có thể nói được."
Không riêng gì Lục Duệ, ngay cả Phong Huống và Hồ Cẩm Dương cũng không dám, bốn người nhìn nhau, đặt gian khổ này ở trong lòng.
"Có thời gian thì qua thăm, dù sao cậu cũng là ông chủ trên danh nghĩa." Thượng Quan Nhược Tuyết mỉm cười nói.
Lục Duệ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi nhiều nhất chỉ có thể ở Vụ đô thêm ba ngày rồi phải về huyện Đại Hồng, sắp tới năm mới rồi, huyện lý có cả đống việc, lần này nếu không phải là anh Thiên Hào đính hôn thì tôi làm sao mà có thời gian tới đây."
Nhíu mày, Thượng Quan Nhược Tuyết nói: "Đây cũng là điều tôi và đại tỷ bỏ qua, vốn định để cậu chăm lo, chờ bên chị ấy động thủ rồi thì sẽ không sao, hiện tại xem ra đúng là phiền thật."
Đảo mắt, Lục Duệ nhìn nhìn Phong Huống, bỗng nhiên cười nói: "Nhị tỷ, chị phải chăng là muốn tìm một người trấn thủ Khuynh Thành Nhất Tiếu?"
Thượng Quan Nhược Tuyết gật đầu nói với vẻ hoài nghi: "Đúng vậy."
Cười hắc hắc, Lục Duệ chỉ vào Phong Huống: "Chị cảm thấy người này thế nào?"
"Phong Huống?" Thượng Quan Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn lập tức mắt sáng lên, cười ha ha nói: "Cũng không tồi."
Phong Huống hoang mang nhìn Lục Duệ và Thượng Quan Nhược Tuyết, kinh ngạc nói: "hai người là nói để tôi làm ông chủ của Khuynh Thành Nhất Tiếu?"
Lục Duệ gật đầu, vươn tay vỗ vai hắn: "Huynh đệ, việc này anh thích hợp nhất, thân phận của mấy người chúng tôi nhạy cảm, trừ cậu ra thì không ai có thể làm được việc này cả."
Cười hắc hắc, Phong Huống gật đầu nói: "Anh yên tâm, việc này cứ để đó cho tôi, về sau, tôi có thể danh chính ngôn thuận mỗi ngày ở đó cưa gái, lão gia tử nếu nói gì tôi thì tôi bảo là mấy người bắt tôi làm, ha ha."
Đám người Lục Duệ mỉm cười, thì ra thằng cha này rất thèm muốn.
Bận bịu cả ngày, cho tới buổi tối thì Lục Duệ kéo lê thân hình mệt mỏi về khách sạn.
Nghĩ một lát, móc di động nhắn tin cho Uông Tuyết Đình: "Nha đầu, em khi nào thì về nhà?"
Uông Tuyết Đình lúc này đang xem ti-vi với Bạch Tuyết Liên trong ký túc xá, hai cô gái xem film Hàn mà nước mắt chứa chan, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, cầm lên xem thì ngẩn người, không ngờ là Lục Duệ nhắn tin. Bạch Tuyết Liên thấy bộ dạng ngây đơ của Uông Tuyết Đình thì không khỏi mở miệng hỏi: "Đình Đình, là ai thế?"
Khựng một chút, Uông Tuyết Đình dè dặt nói: "Không có gì, là bạn học."
Nói xong thì nhắn lại cho Lục Duệ: "Chắc mấy ngày nữa, cha em giục em về nhà đón tết, anh thì sao? Đại sắc lang."
Lục Duệ khi nhận được tin nhắn thì đang nằm trên giường tính chuyện phải xử lý sau khi về huyện Đại Hồng, thấy ba chữ cuối trong tin nhắn của Uông Tuyết Đình thì trong lòng lập tức rung động, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắn: "Anh là chính nhân quân tử, là em câu dẫn anh trước, tiểu yêu tinh."
Trầm mặc, trầm mặc hồi lâu, ước chừng hơn mười phút.
Lục Duệ sau khi gửi tin nhắn ấy thì liền hối hận, mình chắc là do uống rượu say, sao có thể gửi tin càn rỡ như vậy được, chắc hiện tại Uông Tuyết Đình đang cho rằng mình đã lộ nguyên hình.
Khi Lục Duệ đang lo được lo mất thì di động lại rung, Lục Duệ mở ra xem.
"Đại sắc lang, tiểu yêu tinh muốn về cùng anh, có được không?"
Thở dài, Lục Duệ cũng chỉ có thể an ủi mình như vậy.
Buổi sáng tham gia lễ đính hôn của Trương Thiên Hào, chuẩn xác mà nói, là Lục Duệ và Lưu Bân vui sướng khi người gặp họa nhìn Trương Thiên Hào vẻ mặt đau khổ chào hỏi khách khứa.
"Sao? Vị chị vợ tôi có phải rất bưu hãn không?" Ngồi trong tiệc rượu, Lưu Bân vừa uống rượu vừa nhỏ giọng nói với Lục Duệ.
Lục Duệ trợn mắt, bất đắc dĩ nói: "Còn nói nữa à, chỉ vợ chưa cưới của anh thôi tôi cũng thấy sợ rồi."
Nhắc tới Thượng Quan Nhược Tuyết, sắc mặt Lưu Bân liền có liền có khó coi, nói khẽ: "Đừng nói nữa, đêm qua sau khi về chỉnh tôi một trận. Ài, ông ngoại tôi cũng không biết nghĩ gì, không ngờ còn khen cô ta xinh đẹp."
Lục Duệ cười ha ha, hắn không có bình luận gì về loại chuyện này, phải biết rằng, ngày hôm qua hắn đã nhìn ra, Thượng Quan Nhược Tuyết vv rất quan tâm tới Lưu Bân, nếu không thì cũng sẽ không vội vàng dẫn đội xông vào.
Người tới tới tham gia lễ đính hôn tất nhiên không chỉ là người của Trương gia và Ngô gia, còn có rất nhiều thân bằng cố hữu như Lục Duệ và Lưu Bân, thị ủy Tất Phương cũng có mấy người tới, mà khi phó bí thư thị ủy Tất Phương Liễu Cường nhìn thấy Lưu Bân và Lục Duệ ngồi ở vị trí của đám quan lớn quân đội chuyện trò vui vẻ, trong lòng thầm cao hứng không thôi, nghĩ thầm mình quả nhiên đoán không nhầm. Hai người này quả nhiên có quan hệ rất sâu với Trương gia, thậm chí bản thân bọn họ rất có thể cũng là hậu đại của quan lớn trong quân.
"Nghe nói, tiểu muội muội ngày hôm qua cứ đứng ở ngoài hội sở chờ cậu à?" Rượu qua ba tuần, Lưu Bân cười hì hì nói với Lục Duệ, nụ cười đó nhìn thế nào cũng thấy không ổn, không chỉ là hắn, hai tên Phong Huống và Hồ Cẩm Dương cũng ghé tới, vẻ mặt rõ ràng là đang chờ nghe bát quái. Tình bạn giữa Nam nhân thường thường chính là như vậy được thành lập như vậy, cùng đánh nhau, cùng uống rượu, cùng tán gái, sau chuyện ngày hôm qua, giao tình của Lục Duệ với hai người bọn họ cũng trở nên thân mật.
"Đúng vậy, tôi cũng nghe nói, tiểu nha đầu đáng thương đó ở bên ngoài chờ anh tới hai tiếng đồng hồ." Phong Huống nở nụ cười quỷ bí, giống như Lục Duệ không để phát sinh chuyện gì thì chính là có lỗi với người ta vậy.
Hồ Cẩm Dương phát hiện ánh mắt của Lục Duệ rất là quỷ dị, cười hì hì nói: "Người Thượng Quan Nhược Tuyết dẫn tới là cảnh vệ liên ở đại viện quân khu chúng tôi, khụ khụ, người phụ trách, khụ khụ, là cậu ba của Phong tử."
Bất đắc dĩ ôm trán, Lục Duệ cảm khái: "Gặp người không quen, quen người bất hạnh."
Cười ha ha, Lưu Bân nói: "Nói nghe đi, anh rốt cuộc là có gì với tiểu cô nương người ta rồi? Tôi nói với anh này, trong đám nha đầu ngày hôm qua, trừ nữ nhân họ Bạch rất thông minh, còn lại chính là một đám ngây thơ, còn lại, hắc hắc, tôi không nói chắc anh cũng hiểu."
Lục Duệ thở dài, bất đắc dĩ nói: "Tôi và cha cô ta là bằng hữu, anh nói xem, tôi có thể làm gì."
"làm gì á?" Phong Huống trừng mắt: "Tất nhiên là làm rồi, chẳng lẽ anh còn sợ lão tử của cô ta tìm tới cửa chắc? Loại chuyện anh tình em nguyện này là thiên kinh địa nghĩa."
Vươn tay ra ấn thằng cha này xuống, Hồ Cẩm Dương cười hắc hắc với Lưu Bân: "Tôi nói này lão Lục, anh nếu chê thì thôi để cho chúng tôi."
Lục Duệ lập tức biến sắc, thốt lên: "Như vậy sao được, tôi..."
"Tối cái gì?" Lưu Bân cười cười: "Cậu không thích thì để cho chúng tôi chơi nhé."
Vừa định lên tiếng thì trên mặt Lục Duệ lại hiện lên nụ cười quỷ dị, dùng giọng nói kinh ngạc nói to: "Anh bân, anh làm như vậy không sợ Thượng Quan nhị tỷ phát hiện à?"
Hồ Cẩm Dương hơi ngây ra một thoáng, nhíu mày định lên tiếng thì bỗng dưng ngậm miệng, cầm chén rượu lên uống.
Lưu Bân tựa hồ không nhận thấy được điểm này, vẫn ở đó trêu Lục Duệ: "Cái này cậu không cần phải quan tâm, nam nhân mà, ở bên ngoài gặp dịp thì chơi cũng bình thường thôi? Hơn nữa, cậu không cho cô ta biết là được, tôi nói cho cậu hay, đối phó với nữ nhân phải có cách...:
Đang nói thì Lưu Bân bỗng nhiên phát hiện Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương nhìn mình bật cười, mà phía sau không biết vì sao bỗng nhiên cảm thấy lạnh toát, cũng may người là người có kinh nghiệm, lập tức chuyển đề tài, nói năng đầy chính nghĩa: "Có điều đó là trước kia thôi, cậu cũng biết đó, nam nhân mà, sắp cưỡi vợ thì phải tu tâm dưỡng tính, nam nhân tốt như tôi, đặc biệt là còn tìm được một người vợ như hoa như ngọc, tất nhiên là phải biết cải tà quy chính."
Xùy một tiếng, một tiếng cười khẽ sau lưng Lưu Bân sau lưng Lưu Bân, giọng nói sang sảng của Thượng Quan Nhược Tuyết mang theo vẻ trêu tức: "Nói như vậy, anh là nam nhân tốt ngàn năm khó gặp hả?"
Lưu Bân quay đầu, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Nhược Tuyết, em tới từng lúc nào thế? Đúng là, mau ngồi xuống đi."
Đối với thái độ chân chó của thằng cha này, Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương tỏ vẻ khinh bỉ cực độ, có điều nếu đã là huynh đệ!" Lúc này không thể phá hắn được, cười khan vài tiếng, bảo Thượng Quan Nhược Tuyết ngồi xuống Lưu Bân Lưu Bân.
"Lưu Bân a, em nghe thấy anh là đang dạy hư Lục Duệ à?" Thượng Quan Nhược Tuyết vừa ngồi xuống đã khởi binh hỏi tội Lưu Bân.
Lưu Bân lập tức kêu oan, vẻ mặt vô tội: "Sao thế được, trời đất chứng giám, em phải tin anh chứ, anh là người vô cùng chánh trực mà."
"Sặc!" Lục Duệ và Hồ Cẩm Dương không nói gì, Phong Huống ở bên cạnh nhìn hắn với vẻ khinh bỉ, còn cố ý cách xa Lưu Bân, tỏ ý mình và thằng cha này không phải người cùng một đường. Khóe miệng Lưu Bân run run, cười gượng hai tiếng với Thượng Quan Nhược Tuyết: "Tiểu Tuyết, sao em lại ở đây? Không phải đang tiếp ông ngoại à?"
Thượng Quan Nhược Tuyết cười cười, nhìn thoáng qua Lục Duệ: "Em á, em là đến để nói với ai đó, Vũ Tường đã gọi người tới dẫn lời, Khuynh Thành Nhất Tiếu hội sở hiện tại đã đổi sang tên của Tiếu Khuynh Thành. Tôi nói này ông chủ Lục, anh lúc nào thì tới thị sát?"
"Gì cơ?" Ba người Lưu Bân biến sắc, vẻ mặt kỳ quái nhìn Lục Duệ, Phong Huống thì hú lên quái dị: "Lão Lục, anh sao lại giành được Khuynh Thành Nhất Tiếu thế?"
Lục Duệ lắc đầu cười khổ, bất đắc dĩ chỉ chỉ về phía Thượng Quan Nhược Tuyết: "Anh cho rằng tôi nguyện ý à, còn không phải bị vị đại tỷ này lừa ư?"
Thượng Quan Nhược Tuyết cười ha ha, nói với vẻ vô tội: "Cái này không liên quan gì tới tôi, cậu có ý kiến thì tìm đại tỷ của tôi mà nói, đương nhiên, nếu cậu có thể nói được."
Không riêng gì Lục Duệ, ngay cả Phong Huống và Hồ Cẩm Dương cũng không dám, bốn người nhìn nhau, đặt gian khổ này ở trong lòng.
"Có thời gian thì qua thăm, dù sao cậu cũng là ông chủ trên danh nghĩa." Thượng Quan Nhược Tuyết mỉm cười nói.
Lục Duệ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Tôi cũng muốn lắm, nhưng tôi nhiều nhất chỉ có thể ở Vụ đô thêm ba ngày rồi phải về huyện Đại Hồng, sắp tới năm mới rồi, huyện lý có cả đống việc, lần này nếu không phải là anh Thiên Hào đính hôn thì tôi làm sao mà có thời gian tới đây."
Nhíu mày, Thượng Quan Nhược Tuyết nói: "Đây cũng là điều tôi và đại tỷ bỏ qua, vốn định để cậu chăm lo, chờ bên chị ấy động thủ rồi thì sẽ không sao, hiện tại xem ra đúng là phiền thật."
Đảo mắt, Lục Duệ nhìn nhìn Phong Huống, bỗng nhiên cười nói: "Nhị tỷ, chị phải chăng là muốn tìm một người trấn thủ Khuynh Thành Nhất Tiếu?"
Thượng Quan Nhược Tuyết gật đầu nói với vẻ hoài nghi: "Đúng vậy."
Cười hắc hắc, Lục Duệ chỉ vào Phong Huống: "Chị cảm thấy người này thế nào?"
"Phong Huống?" Thượng Quan Nhược Tuyết nghi hoặc nhìn lập tức mắt sáng lên, cười ha ha nói: "Cũng không tồi."
Phong Huống hoang mang nhìn Lục Duệ và Thượng Quan Nhược Tuyết, kinh ngạc nói: "hai người là nói để tôi làm ông chủ của Khuynh Thành Nhất Tiếu?"
Lục Duệ gật đầu, vươn tay vỗ vai hắn: "Huynh đệ, việc này anh thích hợp nhất, thân phận của mấy người chúng tôi nhạy cảm, trừ cậu ra thì không ai có thể làm được việc này cả."
Cười hắc hắc, Phong Huống gật đầu nói: "Anh yên tâm, việc này cứ để đó cho tôi, về sau, tôi có thể danh chính ngôn thuận mỗi ngày ở đó cưa gái, lão gia tử nếu nói gì tôi thì tôi bảo là mấy người bắt tôi làm, ha ha."
Đám người Lục Duệ mỉm cười, thì ra thằng cha này rất thèm muốn.
Bận bịu cả ngày, cho tới buổi tối thì Lục Duệ kéo lê thân hình mệt mỏi về khách sạn.
Nghĩ một lát, móc di động nhắn tin cho Uông Tuyết Đình: "Nha đầu, em khi nào thì về nhà?"
Uông Tuyết Đình lúc này đang xem ti-vi với Bạch Tuyết Liên trong ký túc xá, hai cô gái xem film Hàn mà nước mắt chứa chan, bỗng nhiên điện thoại đổ chuông, cầm lên xem thì ngẩn người, không ngờ là Lục Duệ nhắn tin. Bạch Tuyết Liên thấy bộ dạng ngây đơ của Uông Tuyết Đình thì không khỏi mở miệng hỏi: "Đình Đình, là ai thế?"
Khựng một chút, Uông Tuyết Đình dè dặt nói: "Không có gì, là bạn học."
Nói xong thì nhắn lại cho Lục Duệ: "Chắc mấy ngày nữa, cha em giục em về nhà đón tết, anh thì sao? Đại sắc lang."
Lục Duệ khi nhận được tin nhắn thì đang nằm trên giường tính chuyện phải xử lý sau khi về huyện Đại Hồng, thấy ba chữ cuối trong tin nhắn của Uông Tuyết Đình thì trong lòng lập tức rung động, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhắn: "Anh là chính nhân quân tử, là em câu dẫn anh trước, tiểu yêu tinh."
Trầm mặc, trầm mặc hồi lâu, ước chừng hơn mười phút.
Lục Duệ sau khi gửi tin nhắn ấy thì liền hối hận, mình chắc là do uống rượu say, sao có thể gửi tin càn rỡ như vậy được, chắc hiện tại Uông Tuyết Đình đang cho rằng mình đã lộ nguyên hình.
Khi Lục Duệ đang lo được lo mất thì di động lại rung, Lục Duệ mở ra xem.
"Đại sắc lang, tiểu yêu tinh muốn về cùng anh, có được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.