Chương 3: Hoàng thượng – Đông Phương Phong
An Mộng
27/03/2015
Một ngày của sát thủ thường bắt đầu lúc sáng sớm trong bận rộn luyện tập. Cuộc sống trước đây của Hàn Mặc không có những khoảnh khắc nằm trên giường ngắm bình minh.
Tiếng chim líu ríu sát bên tai. Hắn mở mắt. Màn lụa êm ái, gối đầu cũng rất êm.
Ý nghĩ đầu tiên của Hàn Mặc: “Chưa chết sao?”
-Hoàng thượng….Hoàng thượng tỉnh rồi. Hoàng thượng.
Tiếng nói như reo. Là một người đàn ông khoảng 60 tuổi. Bên ngoài có rất nhiều người vội vã chạy vào. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, vận y phục dát chỉ vàng cũng đến gần. Đám người kia một lần nữa phủ phục:
-Thái hậu giá lâm.
Hàn Mặc nhắm mắt lại thêm lần nữa. Cảnh tượng như phim cổ trang hay kịch tuồng Nhạc lão gia hay xem này tạo cho hắn cảm giác rờn rợn. Nhưng mọi thứ là thật. Khi Hàn Mặc mở mắt lần nữa, người phụ nữ xinh đẹp kia đang nhìn hắn, mỉm cười:
-Hoàng nhi…Hoàng nhi đã tỉnh rồi.
….Hàn Mặc nhìn lại mình trong gương đồng. Tóc đen dài quá lưng, da dẻ trắng nõn, môi hơi tái, sắc mặt có phần xanh xao. Hình dáng này rất quen, dù chỉ nhìn qua ảnh. Giống hệt Phương Khắc Vân trong thế giới hiện tại kia.
-Thỉnh hoàng thượng rửa mặt.
Mùi hương quế lan vào không khí. Bọn người làm việc này với dáng vẻ vô cùng thành kính. Tới khi Hàn Mặc lau mặt, họ lại mang lên một khay vàng đựng một chén nước nhỏ. Có vị bạc hà rất thơm, dùng để súc miệng. Làm đế vương có khác, được hầu hạ tận răng.
Nhưng mà….Lại phải đối diện với nhiều thứ khác. Hàn Mặc không còn thân thể, chỉ là một linh hồn trú ngụ trong thân xác khác. Đó là hoàng thượng của đất nước này. Vọng Yểm quốc của Yên lục địa, vốn không có trong lịch sử, chưa có ai nhắc đến tên.
Thân xác này là của Hoàng đế Hiên Tĩnh. Tên thật của hắn là Đông Phương Phong.
Gió phải được tự do bay nhảy. Gió này lại bị buộc chặt bởi những luật lệ và ràng buộc của triều đình.
Mấy hôm trước hắn thổ huyết ngay tại điện Ngân Châu, hôn mê bất động. Bây giờ tỉnh lại…Hàn Mặc bước chân ra phía trước…Đây là nơi hoàn toàn xa lạ. Sống cũng được, chết cũng được….Hàn Mặc đã chẳng còn nợ ai.
-Thỉnh hoàng thượng vào trong an nghỉ. Long thể người vốn không khỏe.
Những từ ngữ tưởng chỉ có trong phim cổ trang lại xảy ra trong cuộc đời của Hàn Mặc. Hắn phẩy tay. “Ngộ biến phải tùng quyền”.
-Ta không sao.
-Hồi hoàng thượng. Thái y đã đến.
Vị thái y này tuổi cũng không còn trẻ, thái độ ngạo mạn, gặp vua mà chỉ làm lễ, không quỳ.
Hoàng đế này là sao nhỉ? Cả một thái y nhỏ bé cũng không coi trọng hắn sao?
-Long thể của hoàng thượng đã khang phục không ít. Chỉ cần nghỉ ngơi và dùng thuốc đúng liều.
-Cảm tạ…Cảm tạ thái y.
Bạch lão giám tỏ ra kính sợ. Hàn Mặc phẩy tay.
Gã thái y lại chỉ cúi rạp người thi lễ rồi theo Bạch lão giám ra khỏi điện. Hàn Mặc lại nhíu mày khi nội giám bên ngoài hô to:
-Thái hậu giá lâm.
Hàn Mặc bước xuống tràng kỹ. Nữ tử kia lại đến, cười to sảng khoái với Hàn Mặc:
-Hoàng nhi đã khỏe. Ta rất vui.
-Đa tạ mẫu hậu.
-Hồi hoàng thượng, thái hậu nương nương mấy ngày nay rất lo cho người, ngày nào cũng thắp hương cầu cho người mau khỏe.
-Vậy à?
Hàn Mặc hờ hững đáp. Một người khác mặc thường phục đi theo thái hậu lại hỏi tiếp:
-Bẩm hoàng thượng, long thể của người đã khỏe hẳn chưa?
Đế vương chỉ bị một căn bệnh nhẹ đã có bao điều lo lắng. Hàn Mặc không đáp lời hắn, chỉ nhẹ nhàng:
-Hôm nay thái hậu dẫn theo các đại thần đến đây, có chuyện gì muốn dạy dỗ nhi thần ? ?
-Hoàng nhi…Chuyện đã như vậy con phải xử phạt nghiêm khắc. Dù đó từng là lão sư của con cũng không được. Con…
Chuyện gì đã xảy ra trước đó, Hàn Mặc không biết rõ. Hắn đối phó bằng cách lắc nhẹ đầu, chụp lấy tay hoàng thái hậu.
-Mẫu hậu thứ lỗi, con không nhớ…
-Không sao cả. Bây giờ sức khỏe của hoàng nhi chưa khôi phục, mọi chuyện tạm thời giao cho Tần thừa tướng xử lý, con thấy có được không?
-Mẫu hậu dạy thế nào, nhi thần cũng xin tuân.
Tạm thời khi chưa biết rõ tình hình, Hàn Mặc cũng không muốn gây hấn với nhiều người. Hắn lặng lẽ tiễn hoàng thái hậu về cung. Việc tiếp theo là vào trong phòng, âm thầm suy nghĩ. Phải làm gì mới tốt đây?
-Ngươi là ai?
Một âm thanh vang lên sát bên đầu. Hàn Mặc nhìn xung quanh vắng lặng, không thấy ai.
-Ai đó?
-Ngươi là ai?
Tiếng nói…phát ra từ đầu của Hàn Mặc. Lần đầu trong đời hắn ngẩn ngơ, không biết phải làm gì.
-Ta là Đông Phương Phong -Tiếng nói được lặp lại càng lúc càng rõ -Còn ngươi….Ngươi là ai?
Tiếng chim líu ríu sát bên tai. Hắn mở mắt. Màn lụa êm ái, gối đầu cũng rất êm.
Ý nghĩ đầu tiên của Hàn Mặc: “Chưa chết sao?”
-Hoàng thượng….Hoàng thượng tỉnh rồi. Hoàng thượng.
Tiếng nói như reo. Là một người đàn ông khoảng 60 tuổi. Bên ngoài có rất nhiều người vội vã chạy vào. Một người phụ nữ trung niên xinh đẹp, vận y phục dát chỉ vàng cũng đến gần. Đám người kia một lần nữa phủ phục:
-Thái hậu giá lâm.
Hàn Mặc nhắm mắt lại thêm lần nữa. Cảnh tượng như phim cổ trang hay kịch tuồng Nhạc lão gia hay xem này tạo cho hắn cảm giác rờn rợn. Nhưng mọi thứ là thật. Khi Hàn Mặc mở mắt lần nữa, người phụ nữ xinh đẹp kia đang nhìn hắn, mỉm cười:
-Hoàng nhi…Hoàng nhi đã tỉnh rồi.
….Hàn Mặc nhìn lại mình trong gương đồng. Tóc đen dài quá lưng, da dẻ trắng nõn, môi hơi tái, sắc mặt có phần xanh xao. Hình dáng này rất quen, dù chỉ nhìn qua ảnh. Giống hệt Phương Khắc Vân trong thế giới hiện tại kia.
-Thỉnh hoàng thượng rửa mặt.
Mùi hương quế lan vào không khí. Bọn người làm việc này với dáng vẻ vô cùng thành kính. Tới khi Hàn Mặc lau mặt, họ lại mang lên một khay vàng đựng một chén nước nhỏ. Có vị bạc hà rất thơm, dùng để súc miệng. Làm đế vương có khác, được hầu hạ tận răng.
Nhưng mà….Lại phải đối diện với nhiều thứ khác. Hàn Mặc không còn thân thể, chỉ là một linh hồn trú ngụ trong thân xác khác. Đó là hoàng thượng của đất nước này. Vọng Yểm quốc của Yên lục địa, vốn không có trong lịch sử, chưa có ai nhắc đến tên.
Thân xác này là của Hoàng đế Hiên Tĩnh. Tên thật của hắn là Đông Phương Phong.
Gió phải được tự do bay nhảy. Gió này lại bị buộc chặt bởi những luật lệ và ràng buộc của triều đình.
Mấy hôm trước hắn thổ huyết ngay tại điện Ngân Châu, hôn mê bất động. Bây giờ tỉnh lại…Hàn Mặc bước chân ra phía trước…Đây là nơi hoàn toàn xa lạ. Sống cũng được, chết cũng được….Hàn Mặc đã chẳng còn nợ ai.
-Thỉnh hoàng thượng vào trong an nghỉ. Long thể người vốn không khỏe.
Những từ ngữ tưởng chỉ có trong phim cổ trang lại xảy ra trong cuộc đời của Hàn Mặc. Hắn phẩy tay. “Ngộ biến phải tùng quyền”.
-Ta không sao.
-Hồi hoàng thượng. Thái y đã đến.
Vị thái y này tuổi cũng không còn trẻ, thái độ ngạo mạn, gặp vua mà chỉ làm lễ, không quỳ.
Hoàng đế này là sao nhỉ? Cả một thái y nhỏ bé cũng không coi trọng hắn sao?
-Long thể của hoàng thượng đã khang phục không ít. Chỉ cần nghỉ ngơi và dùng thuốc đúng liều.
-Cảm tạ…Cảm tạ thái y.
Bạch lão giám tỏ ra kính sợ. Hàn Mặc phẩy tay.
Gã thái y lại chỉ cúi rạp người thi lễ rồi theo Bạch lão giám ra khỏi điện. Hàn Mặc lại nhíu mày khi nội giám bên ngoài hô to:
-Thái hậu giá lâm.
Hàn Mặc bước xuống tràng kỹ. Nữ tử kia lại đến, cười to sảng khoái với Hàn Mặc:
-Hoàng nhi đã khỏe. Ta rất vui.
-Đa tạ mẫu hậu.
-Hồi hoàng thượng, thái hậu nương nương mấy ngày nay rất lo cho người, ngày nào cũng thắp hương cầu cho người mau khỏe.
-Vậy à?
Hàn Mặc hờ hững đáp. Một người khác mặc thường phục đi theo thái hậu lại hỏi tiếp:
-Bẩm hoàng thượng, long thể của người đã khỏe hẳn chưa?
Đế vương chỉ bị một căn bệnh nhẹ đã có bao điều lo lắng. Hàn Mặc không đáp lời hắn, chỉ nhẹ nhàng:
-Hôm nay thái hậu dẫn theo các đại thần đến đây, có chuyện gì muốn dạy dỗ nhi thần ? ?
-Hoàng nhi…Chuyện đã như vậy con phải xử phạt nghiêm khắc. Dù đó từng là lão sư của con cũng không được. Con…
Chuyện gì đã xảy ra trước đó, Hàn Mặc không biết rõ. Hắn đối phó bằng cách lắc nhẹ đầu, chụp lấy tay hoàng thái hậu.
-Mẫu hậu thứ lỗi, con không nhớ…
-Không sao cả. Bây giờ sức khỏe của hoàng nhi chưa khôi phục, mọi chuyện tạm thời giao cho Tần thừa tướng xử lý, con thấy có được không?
-Mẫu hậu dạy thế nào, nhi thần cũng xin tuân.
Tạm thời khi chưa biết rõ tình hình, Hàn Mặc cũng không muốn gây hấn với nhiều người. Hắn lặng lẽ tiễn hoàng thái hậu về cung. Việc tiếp theo là vào trong phòng, âm thầm suy nghĩ. Phải làm gì mới tốt đây?
-Ngươi là ai?
Một âm thanh vang lên sát bên đầu. Hàn Mặc nhìn xung quanh vắng lặng, không thấy ai.
-Ai đó?
-Ngươi là ai?
Tiếng nói…phát ra từ đầu của Hàn Mặc. Lần đầu trong đời hắn ngẩn ngơ, không biết phải làm gì.
-Ta là Đông Phương Phong -Tiếng nói được lặp lại càng lúc càng rõ -Còn ngươi….Ngươi là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.