Chương 34: Nỗi khổ đau nhất thiên hạ
An Mộng
16/04/2015
Cao Quân Lam thực chất là người như thế nào? Tài năng, quỷ quyệt hay chỉ là một gã gặp thời?
Tần Vũ Quân không biết phải lý giải thế nào cho đúng. Hắn đột ngột cho người bắt giữ ông và một số quan lại trong triều, bảo họ cùng chờ đợi. Trong thời gian đó lại cho người thông báo tỉ mỉ từng li từng tí diễn biến trong cung.
Bát công chúa Đường Lạc và Tứ hoàng tử có gian tình. Bát công chúa muốn lợi dụng Thất công chúa giết chết Cao Quân Lam, không ngờ mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của hắn. Cao Quân Lam giả chết, dụ Đường Lạc dẫn Tứ hoàng tử vào thành.
Hoàng thượng bị độc chết do bàn tay Bát công chúa và Tứ hoàng tử. Triều đình thêm một phen điên đảo. Cao Quân Lam như người điều khiển rối, nhìn mọi thứ diễn ra bằng ánh mắt thản nhiên.
-Bát công chúa….
Đường Lạc được đưa đến trong điện. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nét thảng thốt. Kế hoạch tưởng như rất hoàn hảo, tại sao…
-Nàng có muốn ngồi không?
-Không cần mèo khóc chuột nữa- Đường Lạc lạnh lùng- Được làm vua, thua làm giặc….Ngươi….
-Ta vốn không muốn hại nàng -Hắn lại cười- Nhưng không làm hại nàng thì không được. Nàng cũng biết, muốn đạt được mục đích thì phải bất chấp thủ đoạn. Nàng…
Nàng vì lòng ganh tị đã làm cho ta nhiều điều ta muốn làm nhưng chưa thể. Nàng đã giết giùm ta hoàng đế Mạc tri thủ, giúp ta dọn một con đường nhanh chóng nhất bước lên chiếc ngai vàng.
-Trước khi ta chết, ta muốn biết…-Đường Lạc không cam tâm- Tại sao ngươi không trúng độc? Thứ độc ấy….
-Nàng quả là đã diễn cho ta xem một vở tuồng hoàn hảo.- Hắn đứng dậy, bước đến cạnh Đường Lạc-Từ đầu đến cuối đều là diễn…Loại thuốc độc Uyển Thanh giữ không sắc, không vị, nếu bỏ vào thức ăn cũng có tác dụng nhưng nàng lại bảo nàng ấy thoa vào người. Nếu ta không lầm, dù ta có chết thì thuốc cũng sẽ thấm vào người Uyển Thanh gây ra hội chứng trào máu ngược, cái chết cũng giống ta ngày đó, phun máu tươi không ngừng, co giật đến chết.
Một trong những yếu tố khiến kế hoạch Đường Lạc thất bại là “cái chết của Cao Quân Lam”.Triệu chứng của người trúnng độc rất giống. Nếu hắn không bị độc hành thì làm sao có thể biết được tác dụng khủng khiếp của loại thuốc này?
-Khi xưa, ta từng được làm “thuốc dẫn” -Cao Quân Lam cười nhẹ -Một trọng thần của Yến quốc, muốn hành thích đối thủ đã dùng chất độc đó tẩm vào người ta. Triệu chứng là người nóng bừng bừng, nhu cầu tình dục mãnh liệt. Uyển Thanh không có dấu hiệu đó nên ta có thể kết luận…Đường Lạc….nàng chọn sai rồi…..
Hắn nâng mặt Đường Lạc lên, đối diện với mình:
-Nàng chọn sai đối tượng. Uyển Thanh dù là thất công chúa nhưng cũng là nhi nữ. Nhi nữ lại rất hay mềm lòng….
Thẩm Khang đã chết, hắn lại dịu dàng chăm sóc nàng, thêm nữa là gắn bó thân xác. Trong tiềm thức dù bị người ta cưỡng hiếp, nàng cũng vô thức hướng về Cao Quân Lam, trái tim rung động từ từ….
-Ta thất bại vì….vì chọn sai đối tượng sao?
Đường Lạc thẫn thờ. Cao Quân Lam an ủi:
-Chuyện đời đâu nói trước được. Uyển Thanh hận ta lắm, nhưng ta rất tốt với nàng ấy. Tình cảm như một con thuyền vậy, xuôi dòng thì sẽ trôi nhanh.
Hiện tại, hắn không thể tha cho Đường Lạc. Cũng chỉ là “bất đắc dĩ” thôi.
-Bát công chúa….Nàng định dùng ta và Uyển Thanh như một cách trả thù phụ hoàng nàng. Ngày nay, ta cũng dùng nàng và Tứ hoàng tử như một cái cớ để thông báo thiên hạ, ta – Cao Quân Lam – vì dân chúng Mạc tri thủ mà dẹp loạn, Tứ hoàng tử – Bát công chúa mưu phản, giết chết phụ hoàng của họ, tội ác khó dung tha….
Tần Vũ Quân đã hiểu….Giá trị của việc lợi dụng. Cao Quân Lam để cho Bát công chúa sống, có lẽ là vì cơ hội này.
-Bát công chúa, thân thể ta yếu ớt, nhiều bệnh, quân lực lại ít, chỉ có một đạo quân điên chỉ biết chém giết điên cuồng, so với thiên binh vạn mã chư hầu không thể sánh bằng được. Ta cũng không thể cứ dùng mưu kế mãi để thắng địch nữa. Ta cần nàng và Tứ hoàng tử để chứng minh cho thiên hạ thấy. Cao Quân Lam ta – là một bạo quân….tàn nhẫn đến dường nào.
Trái ý hắn, đều phải chết. Chết còn thật sự thê thảm. Chết, đều là một kết cuộc. Quan trọng là nó được việc. Hắn thở dài….
Trên đài Vọng Nguyệt, Tứ hoàng tử bị trói căng hai tay, hai chân….. Cao Quân Lam ngồi trên đài, đôi mắt đỏ ngầu, bình thản bỏ những quả nho vào miệng.
Mỗi lần hắn liếc nhìn, đao phủ sẽ dùng dao cứa một nhát lên da thịt Tứ hoàng tử, sau đó xát muối vào.
Hắn ta chỉ còn có thể ú ớ. Lưỡi đã bị cắt mất rồi.
-Ngươi…
Bát công chúa nhìn thấy tình cảnh đó. Nàng không dám nghĩ….Một lát nữa, hắn sẽ dùng hình thức gì tra tấn mình. Hắn…
-Con tiện nhân…
Khác hẳn với vẻ ôn hòa lúc nãy, Cao Quân Lam như một kẻ điên, xông đến đẩy mạnh Bát công chúa vào tường, tay bóp chặt cổ nàng…
Một người phía dưới đài rêu rao cùng dân chúng Mạc tri thủ:
-Dân chúng nghe đây, Bát công chúa và Tứ hoàng tử là thứ hạ tiện, là huynh muội ruột nhưng lại loạn luân còn hại chết hoàng thượng. Cao công tử thay trời hành đạo, trừng trị chúng. Người….
-Khốn nạn…
Phía trên kia, Cao Quân Lam như phát điên, không chỉ nắm lấy tóc Đường Lạc, còn đấm đá nàng liên tục….Chân hắn giẫm lên bụng nàng, đạp mạnh…Có tiếng xương nát vụn. Đường Lạc hét lên:
-Á…….
Mái tóc óng ả một lần nữa bị hắn nắm lấy. Sát bên tai nàng, tiếng Cao Quân Lam như hơi thở, nhẹ nhàng..
-Công chúa bé nhỏ….Nàng cứ tưởng mình lạnh lùng sắt đá. Nàng cứ tưởng rằng mưu kế thất bại cùng lắm là chết…Nàng chỉ là một công chúa nhỏ bé lớn lên trong cung vàng điện ngọc, chịu một ít uất ức cứ tưởng là mình khổ đau nhất thiên hạ. Nhưng công chúa à, đau khổ nhất của con người không phải là bị người khác lạnh nhạt. Đó là cảm giác đói nhưng không được ăn uống….Đó là cảm giác thân thể bị người ta chà đạp, thấy mình cũng chỉ là con sâu con kiến trong mắt người khác. Những tiểu thư quý tộc như các nàng chưa nếm trải, hôm nay ta cho nàng thấy, khổ đau nhất thiên hạ….chính là cảm giác thế nào….
Hắn từng bị….Những ký ức trôi qua loang loáng. Nhưng vẫn chịu đựng được. Vẫn sống….Vẫn đứng đây….
Ánh mắt Cao Quân Lam trở nên u tối. Mệnh lệnh khiến Tần Vũ Quân rùng mình.
-Chặt từng ngón tay nàng ta, đổ nước sôi vào miệng đến khi nào nàng ta không nói được….Trói chân lại, bỏ vào kho thóc. Khi nàng ta đói, mang bánh bao đến trước mặt….Không để nàng ta tự sát….Ít nhất, Bát công chúa sẽ nếm trải vài ngày mùi vị sống khổ không bằng chết này.
Dưới Vọng Nguyệt đài im lặng. Cao Quân Lam tàn nhẫn, nếu….nếu mưu phản bị hắn bắt, kết cuộc có lẽ còn thảm khốc hơn hai người ở trên kia….
Uyển Thanh bị nhốt trong hầm băng mấy ngày, sức cùng lực kiệt. Khi nàng sắp ngã quỵ, có một vòng tay đỡ lấy nàng.
Mờ mờ, ảo ảo….Đó là….
Đến khi tỉnh lại, đó đã là chuyện của mười mấy ngày sau.
-Tỉnh rồi….Công chúa tỉnh rồi…
Gương mặt đầu tiên nàng nhìn thấy, đó là Cao Quân Lam.
Sau lại thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy…
-Ngoan…Uống thuốc đi….
Hắn hết sức dịu dàng kê thuốc vào sát miệng, còn thổi cho nàng.
Uyển Thanh mơ màng, sức lực rã rời trong vòng tay hắn. Nàng chỉ nhớ….nhớ một chút thôi.
-Ngươi….không phải đã…không phải đã chết rồi sao?
-Ta chưa chết -Hắn gạt những sợi tóc trên trán Uyển Thanh, dịu dàng-Ta vẫn biết. Hôm đó nàng đã khóc vì ta.
Nàng ôm hắn vào lòng, thẫn thờ. Nước mắt đã rơi.
-Ngươi…
-Ngoan…Uống thuốc đi. Uống xong ngủ thêm một chút.
Trong liều thuốc đó có pha thêm thuốc ngủ. Thái y đứng cạnh, chân không khỏi run rẩy. Cao Quân Lam đích thân sắc thuốc, còn đích thân pha thêm thuốc ngủ vào thuốc của công chúa. Loại thuốc này khiến nàng buồn ngủ kéo dài, tuy không ảnh hưởng nhiều đến thân thể, nhưng dùng nhiều thì….
Bên ngoài, mọi thứ đều diễn ra hết sức hối hả. Cao Quân Lam dẹp yên nội loạn, bắt giữ và trừng phạt tội phản quốc của Tứ hoàng tử và Bát công chúa, có thể đăng cơ…Tuy nhiên…
Tần Vũ Quân đã nói với hắn. Nếu cưới công chúa Uyển Thanh của Tiên đế, việc đăng cơ sẽ còn danh chính ngôn thuận hơn.
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng:
-Làm con rể của Mạc tri thủ quốc chủ, ta không có phước đó đâu.
Bạch Liên thành chìm trong máu đổ. Lẽ nào…
Tần Vũ Quân lại tâu:
-Ý công tử là….Khôi phục lại Bạch Liên thành?
-Không có. -Hắn xua tay- Bạch Liên thành cũng nên biến mất rồi.
Không ai hiểu ý của Cao Quân Lam cả. Hắn không chính thức đăng lên ngôi quốc chủ của Mạc tri thủ nhưng ngày hôm sau đã chính thức ban hành chỉ dụ. Hủy bỏ hết việc khai thác ở các khu mỏ, thả tất cả nhân công về nhà.
Quyết định khiến người dân Mạc tri thủ vui mừng như được tái sinh. Nhưng đối với triều đình thì….
-Cao công tử…- Các đại thần vô cùng lo lắng- Đóng cửa các khu mỏ, e là….
Mạc tri thủ xưa nay nổi tiếng bởi bí kíp đúc sắt độc truyền. Các quốc gia lân cận khi cần nông cụ, vũ khí đều phải nhờ đến Mạc tri thủ. Khu mỏ là linh hồn của mọi hoạt động trong Mạc tri thủ, nếu không tiếp tục khai thác thì…
-Chỉ có sắt. Bao năm qua rèn bao nhiêu đó chưa đủ sao?
-Công tử…Nhưng mà….
-Ta có một thứ thú vị hơn -Cao Quân Lam cười khẩy -Dẹp hết khu mỏ, dân tập trung trồng cho ta một thứ. Ta cam đoan với các ông, sau ba năm, Mạc tri thủ không chỉ hùng mạnh, còn khiến các chư hầu ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện khuất phục, không dám nổi loạn đến muôn đời.
Tần Vũ Quân và các đại thần nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Cao Quân Lam không màng đến thái độ của họ, nhàn nhã bỏ một quả nho vào miệng. Hắn nghĩ đến loại thuốc Uyển Thanh đang dùng. Tạm thời không gần gũi nàng cũng được. Chỉ cần 1 năm nữa, không chỉ thể xác, linh hồn nàng cũng sẽ mãi thuộc về hắn, cùng hắn chung sống, cùng hắn trải qua những tháng năm vô vị này…
Chỉ là….
Một cận thần vừa mới báo lại một chuyện quan trọng. Đôi mày Cao Quân Lam nhíu lại…Sớm hơn dự định. Nhưng thực tế vốn tàn khốc. Không cần bao lâu nữa, Uyển Thanh sẽ không còn khóc lóc, nàng sẽ ngoan ngoãn không rời khỏi hắn một bước…Không còn bao lâu…
-Ngươi sang chỗ Thất công chúa, mời nàng đi cùng ta.
-Dạ…
Viên cận thần khựng lại rồi đi ra ngoài. Tần Vũ Quân nhận ra hắn. Đó là một trong những người thợ của khu mỏ, kẻ đã bảo hộ Cao Quân Lam khi hắn tiến vào Mạc tri thủ cùng với đạo quân điên.
….-Người muốn gì?
Uyển Thanh đi theo Cao Quân Lam. Hắn sai người cho nàng uống thuốc. Uống xong thì dẫn nàng đi.
-Không có gì đâu -Hắn dừng lại- Chỉ muốn nhờ nàng một việc thôi.
Cuối cùng rồi cũng đến. Đó là một ngôi nhà nhỏ, xung quanh nhà có khá nhiều người. Thấy hắn, họ vội cúi đầu:
-Cao công tử.
-Ừ. Sao rồi?
-Ông ấy yếu lắm. Nhưng mà…
-Vào thôi.
Hắn kéo tay Uyển Thanh, kéo vào trong.
Bên trong tĩnh lặng, hơi mờ mờ. Có lẽ là do lớp rèm che.
Phía trong cùng có một ông lão đang nằm. Hơi thở của ông yếu ớt. Cạnh đó là một lão bà.
-Tương thẩm…
-Cao…Cao công tử. – Bà lão run run đứng dậy- Công tử…
-Tam thúc sao rồi?
-Ông ấy yếu lắm. Sợ là….
Hắn nắm tay Uyển Thanh, đến bên giường. Ông lão cựa mình, hắn nắm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn xương với da của ông.
-Tam thúc….Xem ai đã về…
Hắn đặt bàn tay Uyển Thanh vào tay ông lão. Nàng sợ hãi nhưng không có rút ra…
Ông lão chỉ có thể sờ nhẹ vào những ngón tay thanh mảnh. Giọng ông yếu ớt, chú ý rõ lắm mới nghe:
-Ca….ca…nhi….Con…con về….rồi….
-Ca nhi- Cao Quân Lam vuốt tóc nang- Nói cho ông ngoại nàng nghe đi. Nàng đã về rồi….
Hình dung ông lão, chỉ còn da bọc lấy xương.
Khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt mờ đục cố nhướng lên.
Uyển Thanh bật khóc. Không hiểu sao lại khóc lớn lên:
-Ông….ông ngoaị…
Nàng chỉ có thể kêu lên như thế. Bàn tay gầy nắm chặt hơn một chút. Hơi thở nặng nề nhẹ nhõm hẳn đi…
Một người đứng gần kêu lên khi bàn tay ông buông thõng xuống. Bà lão khóc rống lên:
-Ông ấy đi rồi…
Ra đi trong thanh thản. Đôi mắt nhắm ghiền.
Cao Quân Lam ôm mấy Uyển Thanh vào lòng. Giọng hắn rất trầm, rất nhẹ:
-Nàng làm rất tốt. Nàng đã giúp Tam thúc ra đi thanh thản. Hy vọng khi gặp lại cháu gái ở dưới, ông ấy sẽ được vui vẻ.
Nàng ngẩn người. Cháu gái dưới đó, nghĩa là…
-Cháu gái của ông lão tên là Phương Ca. Theo ta biết, một năm trước Phương Ca vốn là tỳ nữ hầu hạ của Mị phi. Nàng ta rất biết thân biết phận, chỉ dám âm thầm dành dụm tiền, mong là khi qua tuổi sẽ được phóng thích về phụng dưỡng ông ngoại. Nhưng mà….
Uyển Thanh nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt hắn. Nàng rùng mình:
-Phụ hoàng nàng một lần say rượu không chỉ quan hệ với Mị phi mà còn kéo Ca nhi cầm đèn vào cùng hoan lạc. Mị phi ghen tuông hành hạ nàng ấy, đánh đập không thương tiếc. Nhưng Ca nhi chưa chết, hai tháng sau lại bất ngờ phát hiện, nàng ấy mang thai.
Hơi thở nóng hổi phả qua tai, Uyển Thanh lạnh người:
-Mẫu hậu nàng nghe Mị phi tấu lại, cho bắt Ca nhi đến. Nàng biết không, chỉ cần một liều thuốc trục thai là được. Ca nhi theo bản năng người mẹ, cố bảo vệ con mình. Mẫu hậu nàng…
Uyển Thanh nhớ lại….Nàng từng nhìn thấy cảnh đó. Một đám thị vệ khiêng khỏi cung mẫu hậu một xác người. Phía dưới còn có máu. Mẫu hậu ghê tởm, cho người đổi cả chăn nệm, đồ dùng trong phòng.
-Mẫu hậu nàng sai người mổ bụng Ca nhi, móc thai ra. Nàng ấy vô cùng đau đớn, chết vì đau đớn. Chết mà không có quyền gào thét. Chết mà không thể gặp lại ông ngoại của mình.
Thân phận nô tỳ nhỏ bé, hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của chủ nhân. Nhưng cũng là một sinh mạng….Bây giờ Uyển Thanh hiểu được điều đó, nhưng có lẽ đã muộn rồi.
-Ta xin lỗi nàng…-Hắn ôm chặt Uyển Thanh hơn- Nhưng ta đã hứa với những người này, rửa hận cho họ. Phụ hoàng nàng gieo rất nhiều mối hận, hoàng mẫu nàng cũng không kém, cũng nên một lần trả cho xong….
Tần Vũ Quân không biết phải lý giải thế nào cho đúng. Hắn đột ngột cho người bắt giữ ông và một số quan lại trong triều, bảo họ cùng chờ đợi. Trong thời gian đó lại cho người thông báo tỉ mỉ từng li từng tí diễn biến trong cung.
Bát công chúa Đường Lạc và Tứ hoàng tử có gian tình. Bát công chúa muốn lợi dụng Thất công chúa giết chết Cao Quân Lam, không ngờ mọi chuyện đều nằm trong tầm khống chế của hắn. Cao Quân Lam giả chết, dụ Đường Lạc dẫn Tứ hoàng tử vào thành.
Hoàng thượng bị độc chết do bàn tay Bát công chúa và Tứ hoàng tử. Triều đình thêm một phen điên đảo. Cao Quân Lam như người điều khiển rối, nhìn mọi thứ diễn ra bằng ánh mắt thản nhiên.
-Bát công chúa….
Đường Lạc được đưa đến trong điện. Khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn nét thảng thốt. Kế hoạch tưởng như rất hoàn hảo, tại sao…
-Nàng có muốn ngồi không?
-Không cần mèo khóc chuột nữa- Đường Lạc lạnh lùng- Được làm vua, thua làm giặc….Ngươi….
-Ta vốn không muốn hại nàng -Hắn lại cười- Nhưng không làm hại nàng thì không được. Nàng cũng biết, muốn đạt được mục đích thì phải bất chấp thủ đoạn. Nàng…
Nàng vì lòng ganh tị đã làm cho ta nhiều điều ta muốn làm nhưng chưa thể. Nàng đã giết giùm ta hoàng đế Mạc tri thủ, giúp ta dọn một con đường nhanh chóng nhất bước lên chiếc ngai vàng.
-Trước khi ta chết, ta muốn biết…-Đường Lạc không cam tâm- Tại sao ngươi không trúng độc? Thứ độc ấy….
-Nàng quả là đã diễn cho ta xem một vở tuồng hoàn hảo.- Hắn đứng dậy, bước đến cạnh Đường Lạc-Từ đầu đến cuối đều là diễn…Loại thuốc độc Uyển Thanh giữ không sắc, không vị, nếu bỏ vào thức ăn cũng có tác dụng nhưng nàng lại bảo nàng ấy thoa vào người. Nếu ta không lầm, dù ta có chết thì thuốc cũng sẽ thấm vào người Uyển Thanh gây ra hội chứng trào máu ngược, cái chết cũng giống ta ngày đó, phun máu tươi không ngừng, co giật đến chết.
Một trong những yếu tố khiến kế hoạch Đường Lạc thất bại là “cái chết của Cao Quân Lam”.Triệu chứng của người trúnng độc rất giống. Nếu hắn không bị độc hành thì làm sao có thể biết được tác dụng khủng khiếp của loại thuốc này?
-Khi xưa, ta từng được làm “thuốc dẫn” -Cao Quân Lam cười nhẹ -Một trọng thần của Yến quốc, muốn hành thích đối thủ đã dùng chất độc đó tẩm vào người ta. Triệu chứng là người nóng bừng bừng, nhu cầu tình dục mãnh liệt. Uyển Thanh không có dấu hiệu đó nên ta có thể kết luận…Đường Lạc….nàng chọn sai rồi…..
Hắn nâng mặt Đường Lạc lên, đối diện với mình:
-Nàng chọn sai đối tượng. Uyển Thanh dù là thất công chúa nhưng cũng là nhi nữ. Nhi nữ lại rất hay mềm lòng….
Thẩm Khang đã chết, hắn lại dịu dàng chăm sóc nàng, thêm nữa là gắn bó thân xác. Trong tiềm thức dù bị người ta cưỡng hiếp, nàng cũng vô thức hướng về Cao Quân Lam, trái tim rung động từ từ….
-Ta thất bại vì….vì chọn sai đối tượng sao?
Đường Lạc thẫn thờ. Cao Quân Lam an ủi:
-Chuyện đời đâu nói trước được. Uyển Thanh hận ta lắm, nhưng ta rất tốt với nàng ấy. Tình cảm như một con thuyền vậy, xuôi dòng thì sẽ trôi nhanh.
Hiện tại, hắn không thể tha cho Đường Lạc. Cũng chỉ là “bất đắc dĩ” thôi.
-Bát công chúa….Nàng định dùng ta và Uyển Thanh như một cách trả thù phụ hoàng nàng. Ngày nay, ta cũng dùng nàng và Tứ hoàng tử như một cái cớ để thông báo thiên hạ, ta – Cao Quân Lam – vì dân chúng Mạc tri thủ mà dẹp loạn, Tứ hoàng tử – Bát công chúa mưu phản, giết chết phụ hoàng của họ, tội ác khó dung tha….
Tần Vũ Quân đã hiểu….Giá trị của việc lợi dụng. Cao Quân Lam để cho Bát công chúa sống, có lẽ là vì cơ hội này.
-Bát công chúa, thân thể ta yếu ớt, nhiều bệnh, quân lực lại ít, chỉ có một đạo quân điên chỉ biết chém giết điên cuồng, so với thiên binh vạn mã chư hầu không thể sánh bằng được. Ta cũng không thể cứ dùng mưu kế mãi để thắng địch nữa. Ta cần nàng và Tứ hoàng tử để chứng minh cho thiên hạ thấy. Cao Quân Lam ta – là một bạo quân….tàn nhẫn đến dường nào.
Trái ý hắn, đều phải chết. Chết còn thật sự thê thảm. Chết, đều là một kết cuộc. Quan trọng là nó được việc. Hắn thở dài….
Trên đài Vọng Nguyệt, Tứ hoàng tử bị trói căng hai tay, hai chân….. Cao Quân Lam ngồi trên đài, đôi mắt đỏ ngầu, bình thản bỏ những quả nho vào miệng.
Mỗi lần hắn liếc nhìn, đao phủ sẽ dùng dao cứa một nhát lên da thịt Tứ hoàng tử, sau đó xát muối vào.
Hắn ta chỉ còn có thể ú ớ. Lưỡi đã bị cắt mất rồi.
-Ngươi…
Bát công chúa nhìn thấy tình cảnh đó. Nàng không dám nghĩ….Một lát nữa, hắn sẽ dùng hình thức gì tra tấn mình. Hắn…
-Con tiện nhân…
Khác hẳn với vẻ ôn hòa lúc nãy, Cao Quân Lam như một kẻ điên, xông đến đẩy mạnh Bát công chúa vào tường, tay bóp chặt cổ nàng…
Một người phía dưới đài rêu rao cùng dân chúng Mạc tri thủ:
-Dân chúng nghe đây, Bát công chúa và Tứ hoàng tử là thứ hạ tiện, là huynh muội ruột nhưng lại loạn luân còn hại chết hoàng thượng. Cao công tử thay trời hành đạo, trừng trị chúng. Người….
-Khốn nạn…
Phía trên kia, Cao Quân Lam như phát điên, không chỉ nắm lấy tóc Đường Lạc, còn đấm đá nàng liên tục….Chân hắn giẫm lên bụng nàng, đạp mạnh…Có tiếng xương nát vụn. Đường Lạc hét lên:
-Á…….
Mái tóc óng ả một lần nữa bị hắn nắm lấy. Sát bên tai nàng, tiếng Cao Quân Lam như hơi thở, nhẹ nhàng..
-Công chúa bé nhỏ….Nàng cứ tưởng mình lạnh lùng sắt đá. Nàng cứ tưởng rằng mưu kế thất bại cùng lắm là chết…Nàng chỉ là một công chúa nhỏ bé lớn lên trong cung vàng điện ngọc, chịu một ít uất ức cứ tưởng là mình khổ đau nhất thiên hạ. Nhưng công chúa à, đau khổ nhất của con người không phải là bị người khác lạnh nhạt. Đó là cảm giác đói nhưng không được ăn uống….Đó là cảm giác thân thể bị người ta chà đạp, thấy mình cũng chỉ là con sâu con kiến trong mắt người khác. Những tiểu thư quý tộc như các nàng chưa nếm trải, hôm nay ta cho nàng thấy, khổ đau nhất thiên hạ….chính là cảm giác thế nào….
Hắn từng bị….Những ký ức trôi qua loang loáng. Nhưng vẫn chịu đựng được. Vẫn sống….Vẫn đứng đây….
Ánh mắt Cao Quân Lam trở nên u tối. Mệnh lệnh khiến Tần Vũ Quân rùng mình.
-Chặt từng ngón tay nàng ta, đổ nước sôi vào miệng đến khi nào nàng ta không nói được….Trói chân lại, bỏ vào kho thóc. Khi nàng ta đói, mang bánh bao đến trước mặt….Không để nàng ta tự sát….Ít nhất, Bát công chúa sẽ nếm trải vài ngày mùi vị sống khổ không bằng chết này.
Dưới Vọng Nguyệt đài im lặng. Cao Quân Lam tàn nhẫn, nếu….nếu mưu phản bị hắn bắt, kết cuộc có lẽ còn thảm khốc hơn hai người ở trên kia….
Uyển Thanh bị nhốt trong hầm băng mấy ngày, sức cùng lực kiệt. Khi nàng sắp ngã quỵ, có một vòng tay đỡ lấy nàng.
Mờ mờ, ảo ảo….Đó là….
Đến khi tỉnh lại, đó đã là chuyện của mười mấy ngày sau.
-Tỉnh rồi….Công chúa tỉnh rồi…
Gương mặt đầu tiên nàng nhìn thấy, đó là Cao Quân Lam.
Sau lại thiếp đi. Đến khi tỉnh dậy…
-Ngoan…Uống thuốc đi….
Hắn hết sức dịu dàng kê thuốc vào sát miệng, còn thổi cho nàng.
Uyển Thanh mơ màng, sức lực rã rời trong vòng tay hắn. Nàng chỉ nhớ….nhớ một chút thôi.
-Ngươi….không phải đã…không phải đã chết rồi sao?
-Ta chưa chết -Hắn gạt những sợi tóc trên trán Uyển Thanh, dịu dàng-Ta vẫn biết. Hôm đó nàng đã khóc vì ta.
Nàng ôm hắn vào lòng, thẫn thờ. Nước mắt đã rơi.
-Ngươi…
-Ngoan…Uống thuốc đi. Uống xong ngủ thêm một chút.
Trong liều thuốc đó có pha thêm thuốc ngủ. Thái y đứng cạnh, chân không khỏi run rẩy. Cao Quân Lam đích thân sắc thuốc, còn đích thân pha thêm thuốc ngủ vào thuốc của công chúa. Loại thuốc này khiến nàng buồn ngủ kéo dài, tuy không ảnh hưởng nhiều đến thân thể, nhưng dùng nhiều thì….
Bên ngoài, mọi thứ đều diễn ra hết sức hối hả. Cao Quân Lam dẹp yên nội loạn, bắt giữ và trừng phạt tội phản quốc của Tứ hoàng tử và Bát công chúa, có thể đăng cơ…Tuy nhiên…
Tần Vũ Quân đã nói với hắn. Nếu cưới công chúa Uyển Thanh của Tiên đế, việc đăng cơ sẽ còn danh chính ngôn thuận hơn.
Nhưng hắn chỉ lạnh lùng:
-Làm con rể của Mạc tri thủ quốc chủ, ta không có phước đó đâu.
Bạch Liên thành chìm trong máu đổ. Lẽ nào…
Tần Vũ Quân lại tâu:
-Ý công tử là….Khôi phục lại Bạch Liên thành?
-Không có. -Hắn xua tay- Bạch Liên thành cũng nên biến mất rồi.
Không ai hiểu ý của Cao Quân Lam cả. Hắn không chính thức đăng lên ngôi quốc chủ của Mạc tri thủ nhưng ngày hôm sau đã chính thức ban hành chỉ dụ. Hủy bỏ hết việc khai thác ở các khu mỏ, thả tất cả nhân công về nhà.
Quyết định khiến người dân Mạc tri thủ vui mừng như được tái sinh. Nhưng đối với triều đình thì….
-Cao công tử…- Các đại thần vô cùng lo lắng- Đóng cửa các khu mỏ, e là….
Mạc tri thủ xưa nay nổi tiếng bởi bí kíp đúc sắt độc truyền. Các quốc gia lân cận khi cần nông cụ, vũ khí đều phải nhờ đến Mạc tri thủ. Khu mỏ là linh hồn của mọi hoạt động trong Mạc tri thủ, nếu không tiếp tục khai thác thì…
-Chỉ có sắt. Bao năm qua rèn bao nhiêu đó chưa đủ sao?
-Công tử…Nhưng mà….
-Ta có một thứ thú vị hơn -Cao Quân Lam cười khẩy -Dẹp hết khu mỏ, dân tập trung trồng cho ta một thứ. Ta cam đoan với các ông, sau ba năm, Mạc tri thủ không chỉ hùng mạnh, còn khiến các chư hầu ngoan ngoãn, cam tâm tình nguyện khuất phục, không dám nổi loạn đến muôn đời.
Tần Vũ Quân và các đại thần nhìn nhau, nửa tin nửa ngờ. Cao Quân Lam không màng đến thái độ của họ, nhàn nhã bỏ một quả nho vào miệng. Hắn nghĩ đến loại thuốc Uyển Thanh đang dùng. Tạm thời không gần gũi nàng cũng được. Chỉ cần 1 năm nữa, không chỉ thể xác, linh hồn nàng cũng sẽ mãi thuộc về hắn, cùng hắn chung sống, cùng hắn trải qua những tháng năm vô vị này…
Chỉ là….
Một cận thần vừa mới báo lại một chuyện quan trọng. Đôi mày Cao Quân Lam nhíu lại…Sớm hơn dự định. Nhưng thực tế vốn tàn khốc. Không cần bao lâu nữa, Uyển Thanh sẽ không còn khóc lóc, nàng sẽ ngoan ngoãn không rời khỏi hắn một bước…Không còn bao lâu…
-Ngươi sang chỗ Thất công chúa, mời nàng đi cùng ta.
-Dạ…
Viên cận thần khựng lại rồi đi ra ngoài. Tần Vũ Quân nhận ra hắn. Đó là một trong những người thợ của khu mỏ, kẻ đã bảo hộ Cao Quân Lam khi hắn tiến vào Mạc tri thủ cùng với đạo quân điên.
….-Người muốn gì?
Uyển Thanh đi theo Cao Quân Lam. Hắn sai người cho nàng uống thuốc. Uống xong thì dẫn nàng đi.
-Không có gì đâu -Hắn dừng lại- Chỉ muốn nhờ nàng một việc thôi.
Cuối cùng rồi cũng đến. Đó là một ngôi nhà nhỏ, xung quanh nhà có khá nhiều người. Thấy hắn, họ vội cúi đầu:
-Cao công tử.
-Ừ. Sao rồi?
-Ông ấy yếu lắm. Nhưng mà…
-Vào thôi.
Hắn kéo tay Uyển Thanh, kéo vào trong.
Bên trong tĩnh lặng, hơi mờ mờ. Có lẽ là do lớp rèm che.
Phía trong cùng có một ông lão đang nằm. Hơi thở của ông yếu ớt. Cạnh đó là một lão bà.
-Tương thẩm…
-Cao…Cao công tử. – Bà lão run run đứng dậy- Công tử…
-Tam thúc sao rồi?
-Ông ấy yếu lắm. Sợ là….
Hắn nắm tay Uyển Thanh, đến bên giường. Ông lão cựa mình, hắn nắm lấy bàn tay gầy guộc chỉ còn xương với da của ông.
-Tam thúc….Xem ai đã về…
Hắn đặt bàn tay Uyển Thanh vào tay ông lão. Nàng sợ hãi nhưng không có rút ra…
Ông lão chỉ có thể sờ nhẹ vào những ngón tay thanh mảnh. Giọng ông yếu ớt, chú ý rõ lắm mới nghe:
-Ca….ca…nhi….Con…con về….rồi….
-Ca nhi- Cao Quân Lam vuốt tóc nang- Nói cho ông ngoại nàng nghe đi. Nàng đã về rồi….
Hình dung ông lão, chỉ còn da bọc lấy xương.
Khuôn mặt hốc hác. Đôi mắt mờ đục cố nhướng lên.
Uyển Thanh bật khóc. Không hiểu sao lại khóc lớn lên:
-Ông….ông ngoaị…
Nàng chỉ có thể kêu lên như thế. Bàn tay gầy nắm chặt hơn một chút. Hơi thở nặng nề nhẹ nhõm hẳn đi…
Một người đứng gần kêu lên khi bàn tay ông buông thõng xuống. Bà lão khóc rống lên:
-Ông ấy đi rồi…
Ra đi trong thanh thản. Đôi mắt nhắm ghiền.
Cao Quân Lam ôm mấy Uyển Thanh vào lòng. Giọng hắn rất trầm, rất nhẹ:
-Nàng làm rất tốt. Nàng đã giúp Tam thúc ra đi thanh thản. Hy vọng khi gặp lại cháu gái ở dưới, ông ấy sẽ được vui vẻ.
Nàng ngẩn người. Cháu gái dưới đó, nghĩa là…
-Cháu gái của ông lão tên là Phương Ca. Theo ta biết, một năm trước Phương Ca vốn là tỳ nữ hầu hạ của Mị phi. Nàng ta rất biết thân biết phận, chỉ dám âm thầm dành dụm tiền, mong là khi qua tuổi sẽ được phóng thích về phụng dưỡng ông ngoại. Nhưng mà….
Uyển Thanh nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt hắn. Nàng rùng mình:
-Phụ hoàng nàng một lần say rượu không chỉ quan hệ với Mị phi mà còn kéo Ca nhi cầm đèn vào cùng hoan lạc. Mị phi ghen tuông hành hạ nàng ấy, đánh đập không thương tiếc. Nhưng Ca nhi chưa chết, hai tháng sau lại bất ngờ phát hiện, nàng ấy mang thai.
Hơi thở nóng hổi phả qua tai, Uyển Thanh lạnh người:
-Mẫu hậu nàng nghe Mị phi tấu lại, cho bắt Ca nhi đến. Nàng biết không, chỉ cần một liều thuốc trục thai là được. Ca nhi theo bản năng người mẹ, cố bảo vệ con mình. Mẫu hậu nàng…
Uyển Thanh nhớ lại….Nàng từng nhìn thấy cảnh đó. Một đám thị vệ khiêng khỏi cung mẫu hậu một xác người. Phía dưới còn có máu. Mẫu hậu ghê tởm, cho người đổi cả chăn nệm, đồ dùng trong phòng.
-Mẫu hậu nàng sai người mổ bụng Ca nhi, móc thai ra. Nàng ấy vô cùng đau đớn, chết vì đau đớn. Chết mà không có quyền gào thét. Chết mà không thể gặp lại ông ngoại của mình.
Thân phận nô tỳ nhỏ bé, hoàn toàn nằm trong tầm khống chế của chủ nhân. Nhưng cũng là một sinh mạng….Bây giờ Uyển Thanh hiểu được điều đó, nhưng có lẽ đã muộn rồi.
-Ta xin lỗi nàng…-Hắn ôm chặt Uyển Thanh hơn- Nhưng ta đã hứa với những người này, rửa hận cho họ. Phụ hoàng nàng gieo rất nhiều mối hận, hoàng mẫu nàng cũng không kém, cũng nên một lần trả cho xong….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.