Chương 25: Thiếp vì chàng
An Mộng
07/04/2015
Hàn Mặc và Chúc Đường đều biết rõ, Ninh Nhi là điểm yếu của Đông
Phương Phong. Vì nàng, hắn sẵn sàng làm mọi chuyện. Cũng vì vậy, mưu kế
dù có tuyệt diệu đến thế nào, liên quan tới an toàn của Ninh Nhi, hắn sẽ không đồng ý.
-Không được….Không thể nào…
Chính tai nghe Ninh Nhi gặp nguy hiểm. Biết được nàng đang bị người ta mưu hại, lòng dạ nào để yên cho kế hoạch được thực thi.
-Nếu sai một chút, ta sẽ ân hận cả đời. Không….
Thái hậu đã dồn hết sức lực cho canh bạc cuối cùng này. Đây cũng là lúc sự đề phòng của bà ta xuống thấp nhất. Nhưng mang Ninh Nhi làm mồi nhử, Chúc Đường cũng cảm thấy rất lo.
-Thành công, chúng ta sẽ dẹp bỏ được thái hậu, Mạc tri thủ cũng không thể dùng hôn nhân để khống chế nữa. Cơ hội chỉ có một lần…
Xem như không biết mưu tính của bọn chúng, nhìn Ninh Nhi dấn thân vào nguy hiểm, Đông Phương Phong không làm được. Hắn thở dài, kể hết mọi chuyện với nàng.
-Hoàng thượng,là thật sao?
Mưu tính của Thái hậu thật đáng sợ. Ninh Nhi nghĩ đến những toan tính của bà ấy mà tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi. Phụ nữ quan trọng nhất là trinh tiết. Nếu bị người khác lăng nhục, Ninh Nhi làm sao chịu nổi? Thái hậu cũng là đàn bà, nhưng bà lại dùng mưu tính mà đàn bà sợ nhất hãm hại Ninh Nhi.
-Không sao đâu…Không bao giờ ta để nàng gặp nguy hiểm đến vậy. Không sao đâu…
Ninh Nhi rúc vào lòng hắn. Vòng tay Đông Phương Phong rất ấm. Nàng có thể thanh thản khép mắt, không lo sợ, không bất an vì bất cứ chuyện gì…
Nhưng mà….
Dinh của Chúc Đường ban đêm có một nữ khách. Sắc mặt nhợt nhạt, đôi tay nhỏ bé đang vào nhau, lo sợ và bối rối đợi hắn ra:
-Chúc đại ca….
-Ninh Nhi….
-Ngoài…..ngoài cách đó, không còn cách nào lật đổ Thái hậu sao?
Chúc Đường nhìn nàng. Cô hàng xóm hay thẹn thùng ngày nào đang dần từng bước trưởng thành sao?
-Không phải là không có. Nhưng kéo theo rất nhiều hậu quả. Muội chính là phương pháp….
-Ít hậu quả nhất, ít thương tổn và liên lụy người khác nhất phải không?
Chúc Đường không đáp. Nhưng Ninh Nhi đã biết câu trả lời rồi.
-Muội sẽ không đuổi Thu Nguyệt đi. Nàng ấy đưa cho muội cái gì, muội sẽ uống cái đó. Chỉ cần bên cạnh có Chúc đại ca và hoàng thượng, sẽ không ai hại muội được. Không có ai đâu….
Nụ cười thanh thả trên khóe môi đỏ thắm. Chúc Đường nhẹ vuốt những sợi tóc bay bay trên đôi vai mảnh khảnh của Ninh Nhi.
-Muội cứ yên tâm. Chỉ cần có huynh và hoàng thượng sẽ không ai làm hại được muội đâu.
…-Nương nương, mời dùng thuốc.
Thu Nguyệt mang đến một chén thuốc. Dù đã biết bên trong có thuốc, Ninh Nhi vẫn uống vào.
-Đây là thuốc giải…- Chúc Đường trao cho Ninh Nhi một viên thuốc màu đen sẫm, có mùi thảo dược rất nồng- Thuốc này có thể khống chế nhiều loại mê dược, huynh đã tìm rất lâu. Muội cứ giữ bên mình.
Nàng uống thuốc và lặng lẽ chờ đợi. Đóng kịch thật khó. Ninh Nhi cũng không biết bên trong có mê dược hay không, cứ âm thầm mà đợi. Đến khi cạnh nàng có người xuất hiện, có kẻ lặng lẽ mang nàng đi.
Đông Phương Phong như ngồi trên đống lửa bởi tin tức vừa truyền đến. Ninh Nhi ngốc nghếch lại bằng lòng thực hiện kế hoạch của Chúc Đường.
-Khanh….khanh thật là….Nàng không biết võ công, không có khả năng tự vệ. Nếu nàng có bất trắc gì, nếu nàng có gì thì….
-Hoàng thượng, Thượng Quan Vân đã theo sát Ninh Nhi. Không sao đâu…
-Nhưng mà….Nàng vẫn gặp nguy hiểm. Ta….
-Hoàng thượng….
Giọng Chúc Đường nghiêm trang, lạnh lẽo. Đông Phương Phong cũng phải dừng chân.
Một bàn tay đặt lên vai hắn. Là bàn tay của Chúc Đường.
-Ninh Nhi muốn chia sẻ nỗi lo cùng hoàng thượng. Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho người. Nàng muốn giúp người….
-……………
Một Ninh nhi nhỏ bé, mong manh như những đóa bạch liên trong nắng sớm. Nhưng khi kiên cường, nàng sẽ rất kiên cường:
-Chúng ta phải vạch tội được Thái hậu. Phải làm cho bà ta không thể nào ngẩng đầu lên được. Sự hi sinh của Ninh Nhi mới có giá trị, hoàng thượng hiểu không?
Tin báo về. Thái hậu đã ra khỏi tẩm cung. Phía Thượng Quan Vân cũng chưa có báo cáo gì bất lợi. Chúc Đường từ từ cất lưới, mong trời xanh không phụ lòng hắn, nhanh chóng có thành tựu bây giờ….
-Không được….Không thể nào…
Chính tai nghe Ninh Nhi gặp nguy hiểm. Biết được nàng đang bị người ta mưu hại, lòng dạ nào để yên cho kế hoạch được thực thi.
-Nếu sai một chút, ta sẽ ân hận cả đời. Không….
Thái hậu đã dồn hết sức lực cho canh bạc cuối cùng này. Đây cũng là lúc sự đề phòng của bà ta xuống thấp nhất. Nhưng mang Ninh Nhi làm mồi nhử, Chúc Đường cũng cảm thấy rất lo.
-Thành công, chúng ta sẽ dẹp bỏ được thái hậu, Mạc tri thủ cũng không thể dùng hôn nhân để khống chế nữa. Cơ hội chỉ có một lần…
Xem như không biết mưu tính của bọn chúng, nhìn Ninh Nhi dấn thân vào nguy hiểm, Đông Phương Phong không làm được. Hắn thở dài, kể hết mọi chuyện với nàng.
-Hoàng thượng,là thật sao?
Mưu tính của Thái hậu thật đáng sợ. Ninh Nhi nghĩ đến những toan tính của bà ấy mà tim vẫn còn đập thình thịch vì sợ hãi. Phụ nữ quan trọng nhất là trinh tiết. Nếu bị người khác lăng nhục, Ninh Nhi làm sao chịu nổi? Thái hậu cũng là đàn bà, nhưng bà lại dùng mưu tính mà đàn bà sợ nhất hãm hại Ninh Nhi.
-Không sao đâu…Không bao giờ ta để nàng gặp nguy hiểm đến vậy. Không sao đâu…
Ninh Nhi rúc vào lòng hắn. Vòng tay Đông Phương Phong rất ấm. Nàng có thể thanh thản khép mắt, không lo sợ, không bất an vì bất cứ chuyện gì…
Nhưng mà….
Dinh của Chúc Đường ban đêm có một nữ khách. Sắc mặt nhợt nhạt, đôi tay nhỏ bé đang vào nhau, lo sợ và bối rối đợi hắn ra:
-Chúc đại ca….
-Ninh Nhi….
-Ngoài…..ngoài cách đó, không còn cách nào lật đổ Thái hậu sao?
Chúc Đường nhìn nàng. Cô hàng xóm hay thẹn thùng ngày nào đang dần từng bước trưởng thành sao?
-Không phải là không có. Nhưng kéo theo rất nhiều hậu quả. Muội chính là phương pháp….
-Ít hậu quả nhất, ít thương tổn và liên lụy người khác nhất phải không?
Chúc Đường không đáp. Nhưng Ninh Nhi đã biết câu trả lời rồi.
-Muội sẽ không đuổi Thu Nguyệt đi. Nàng ấy đưa cho muội cái gì, muội sẽ uống cái đó. Chỉ cần bên cạnh có Chúc đại ca và hoàng thượng, sẽ không ai hại muội được. Không có ai đâu….
Nụ cười thanh thả trên khóe môi đỏ thắm. Chúc Đường nhẹ vuốt những sợi tóc bay bay trên đôi vai mảnh khảnh của Ninh Nhi.
-Muội cứ yên tâm. Chỉ cần có huynh và hoàng thượng sẽ không ai làm hại được muội đâu.
…-Nương nương, mời dùng thuốc.
Thu Nguyệt mang đến một chén thuốc. Dù đã biết bên trong có thuốc, Ninh Nhi vẫn uống vào.
-Đây là thuốc giải…- Chúc Đường trao cho Ninh Nhi một viên thuốc màu đen sẫm, có mùi thảo dược rất nồng- Thuốc này có thể khống chế nhiều loại mê dược, huynh đã tìm rất lâu. Muội cứ giữ bên mình.
Nàng uống thuốc và lặng lẽ chờ đợi. Đóng kịch thật khó. Ninh Nhi cũng không biết bên trong có mê dược hay không, cứ âm thầm mà đợi. Đến khi cạnh nàng có người xuất hiện, có kẻ lặng lẽ mang nàng đi.
Đông Phương Phong như ngồi trên đống lửa bởi tin tức vừa truyền đến. Ninh Nhi ngốc nghếch lại bằng lòng thực hiện kế hoạch của Chúc Đường.
-Khanh….khanh thật là….Nàng không biết võ công, không có khả năng tự vệ. Nếu nàng có bất trắc gì, nếu nàng có gì thì….
-Hoàng thượng, Thượng Quan Vân đã theo sát Ninh Nhi. Không sao đâu…
-Nhưng mà….Nàng vẫn gặp nguy hiểm. Ta….
-Hoàng thượng….
Giọng Chúc Đường nghiêm trang, lạnh lẽo. Đông Phương Phong cũng phải dừng chân.
Một bàn tay đặt lên vai hắn. Là bàn tay của Chúc Đường.
-Ninh Nhi muốn chia sẻ nỗi lo cùng hoàng thượng. Nàng không muốn trở thành gánh nặng cho người. Nàng muốn giúp người….
-……………
Một Ninh nhi nhỏ bé, mong manh như những đóa bạch liên trong nắng sớm. Nhưng khi kiên cường, nàng sẽ rất kiên cường:
-Chúng ta phải vạch tội được Thái hậu. Phải làm cho bà ta không thể nào ngẩng đầu lên được. Sự hi sinh của Ninh Nhi mới có giá trị, hoàng thượng hiểu không?
Tin báo về. Thái hậu đã ra khỏi tẩm cung. Phía Thượng Quan Vân cũng chưa có báo cáo gì bất lợi. Chúc Đường từ từ cất lưới, mong trời xanh không phụ lòng hắn, nhanh chóng có thành tựu bây giờ….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.