Chương 14: Xôn xao
An Mộng
27/03/2015
Đông Phương Phong vội vã sang điện của Thái hậu. Trên mảnh sân rộng, một đám cung nữ đang đứng. Dáng vóc gầy guộc của Ninh Nhi nổi bật lên. Thôi ma ma đang cầm roi, chuẩn bị đánh vào người nàng.
Lòng hắn đau thắt lại, chân bước cũng nhanh hơn:
-Dừng lại…Các ngươi dừng lại…
Một vết roi quất mạnh. Tim Đông Phương Phong muốn rớt ra ngoài.
-Dừng lại…
Đông Phương Phong ôm lấy nàng. Roi quất vào lưng hắn. Lực mạnh khiến chiếc áo long bào cũng bị rách ra. Thôi ma ma sợ hãi ngừng tay, quỳ xuống:
-Hoàng thượng tha tội. Nô tài…
-Con há gì phải vì một tiện nhân mà hao tổn mình rồng như thế- Thái hậu nhíu mày -Nàng ta đã làm tổn thương long thể của hoàng nhi, đáng lẽ phải bêu đầu. Nhưng ta…
Phải mềm hay cứng? Hàn Mặc cũng chờ Đông Phương Phong phản ứng. Hắn vẫn không rời Ninh Nhi, tay ôm lấy người nàng:
-Người đâu!
-Bẩm hoàng thượng…Chúng thần…
-Mang Thôi ma ma ra đánh. Gấp đôi số roi Ninh quý nhân đã chịu.
-Con…
Thái hậu cũng không ngờ tới phản ứng này. Bà ta gần như hét lên. Đông Phương Phong ôm chặt Ninh Nhi, giọng tỏ ra cứng rắn hẳn với thường ngày:
-Vậy Thôi ma ma cũng phải chịu tội. Ngay cả hoàng thượng mà cũng dám đánh. Người đâu, đem bà ta đi….
-Thái hậu…Thái hậu….Cứu mạng….
Thôi ma ma đã lớn tuổi. Quan trọng hơn nữa, bà ta là tỳ nữ xuất giá mà Mạc tri thủ ban cho Thái hậu khi sang đây, nắm giữ nhiều bí mật của bà. Thái hậu đành nhượng bộ:
-Hoàng nhi đã như vậy, ta cũng không muốn truy cứu chuyện của Ninh quý nhân nữa. Nhưng thân là thiên tử một nước, đừng có quá lụy nhan sắc, người ngoài biết được còn ra thể thống gì.
-Tuân lệnh mẫu hậu.
Bọn cận vệ buông Thôi ma ma ra. Thái hậu phất tay đi thẳng. Đông Phương Phong vội hỏi Ninh Nhi:
-Nàng có sao không?
Long bào dù dệt bằng tơ lụa hiếm quý cũng không chắn được vết roi làm bằng da cứng ngắc. Vậy mà hắn chỉ quan tâm tới tổn thương trên thân thể nàng. Ninh Nhi đã thấy vết roi tóe máu, cũng vội hỏi ngay:
-Người không sao chứ? Máu chảy rồi…
Trong điện, trên giường ngự, Ninh Nhi cẩn thận dùng thuốc bôi lên vết thương tóe máu. Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh tú của nàng, Đông Phương Phong không còn cảm thấy đau đớn nữa. Đây có phải là chuyện trong mơ.
-Hoàng thượng, có đau không?
-Không…
Đông Phương Phong đáp trong vô thức. Ánh mắt say đắm của hắn làm Ninh Nhi phải quay mặt đi né tránh.
Nữ tử, đối với hành động liều mình bảo vệ mình của nam tử, làm sao tránh khỏi cảm giác xôn xao.
Nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn thời cổ đại. Phụ nữ thời này vốn có tư tưởng nặng nề về trinh tiết. Dù lần đầu là bị cưỡng bức nhưng vô thức trong lòng Ninh Nhi đã có chút phụ thuộc vào Đông Phương Phong rồi.
Hàn Mặc mỉm cười. Hắn cũng không muốn làm phiền đôi trẻ nữa. Đông Phương Phong cần một mục tiêu để mạnh mẽ. Ninh Nhi là lý do lớn nhất để hắn vươn lên.
* Đăng tạm nha, câu com. Đủ 15 com từ các nguồn thì đăng tiếp phần sau cho trọn chương.
Lòng hắn đau thắt lại, chân bước cũng nhanh hơn:
-Dừng lại…Các ngươi dừng lại…
Một vết roi quất mạnh. Tim Đông Phương Phong muốn rớt ra ngoài.
-Dừng lại…
Đông Phương Phong ôm lấy nàng. Roi quất vào lưng hắn. Lực mạnh khiến chiếc áo long bào cũng bị rách ra. Thôi ma ma sợ hãi ngừng tay, quỳ xuống:
-Hoàng thượng tha tội. Nô tài…
-Con há gì phải vì một tiện nhân mà hao tổn mình rồng như thế- Thái hậu nhíu mày -Nàng ta đã làm tổn thương long thể của hoàng nhi, đáng lẽ phải bêu đầu. Nhưng ta…
Phải mềm hay cứng? Hàn Mặc cũng chờ Đông Phương Phong phản ứng. Hắn vẫn không rời Ninh Nhi, tay ôm lấy người nàng:
-Người đâu!
-Bẩm hoàng thượng…Chúng thần…
-Mang Thôi ma ma ra đánh. Gấp đôi số roi Ninh quý nhân đã chịu.
-Con…
Thái hậu cũng không ngờ tới phản ứng này. Bà ta gần như hét lên. Đông Phương Phong ôm chặt Ninh Nhi, giọng tỏ ra cứng rắn hẳn với thường ngày:
-Vậy Thôi ma ma cũng phải chịu tội. Ngay cả hoàng thượng mà cũng dám đánh. Người đâu, đem bà ta đi….
-Thái hậu…Thái hậu….Cứu mạng….
Thôi ma ma đã lớn tuổi. Quan trọng hơn nữa, bà ta là tỳ nữ xuất giá mà Mạc tri thủ ban cho Thái hậu khi sang đây, nắm giữ nhiều bí mật của bà. Thái hậu đành nhượng bộ:
-Hoàng nhi đã như vậy, ta cũng không muốn truy cứu chuyện của Ninh quý nhân nữa. Nhưng thân là thiên tử một nước, đừng có quá lụy nhan sắc, người ngoài biết được còn ra thể thống gì.
-Tuân lệnh mẫu hậu.
Bọn cận vệ buông Thôi ma ma ra. Thái hậu phất tay đi thẳng. Đông Phương Phong vội hỏi Ninh Nhi:
-Nàng có sao không?
Long bào dù dệt bằng tơ lụa hiếm quý cũng không chắn được vết roi làm bằng da cứng ngắc. Vậy mà hắn chỉ quan tâm tới tổn thương trên thân thể nàng. Ninh Nhi đã thấy vết roi tóe máu, cũng vội hỏi ngay:
-Người không sao chứ? Máu chảy rồi…
Trong điện, trên giường ngự, Ninh Nhi cẩn thận dùng thuốc bôi lên vết thương tóe máu. Nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng thanh tú của nàng, Đông Phương Phong không còn cảm thấy đau đớn nữa. Đây có phải là chuyện trong mơ.
-Hoàng thượng, có đau không?
-Không…
Đông Phương Phong đáp trong vô thức. Ánh mắt say đắm của hắn làm Ninh Nhi phải quay mặt đi né tránh.
Nữ tử, đối với hành động liều mình bảo vệ mình của nam tử, làm sao tránh khỏi cảm giác xôn xao.
Nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn thời cổ đại. Phụ nữ thời này vốn có tư tưởng nặng nề về trinh tiết. Dù lần đầu là bị cưỡng bức nhưng vô thức trong lòng Ninh Nhi đã có chút phụ thuộc vào Đông Phương Phong rồi.
Hàn Mặc mỉm cười. Hắn cũng không muốn làm phiền đôi trẻ nữa. Đông Phương Phong cần một mục tiêu để mạnh mẽ. Ninh Nhi là lý do lớn nhất để hắn vươn lên.
* Đăng tạm nha, câu com. Đủ 15 com từ các nguồn thì đăng tiếp phần sau cho trọn chương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.