Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới
Chương 14: Bệnh viện Paris
Vãn Dương
18/06/2014
Cô quay đi, bước vào xe lấy chai nước khoáng mở nắp. Hắn tưởng cô có ý tốt đưa nước cho hắn uống liền chuẩn bị đưa tay ra nhận thì ….
Chai nước được đổ lên đầu hắn liên tục. Tay hắn hụt hẫng trong không trung. Để không bị quê , hắn cười nhẹ, lấy tay vuốt lại mặt.
- Cảm ơn. Tôi tỉnh rồi. – hắn cố nặn nụ cười. Thật không may tay của hắn vừa hay
chạm vào vết thương mà cô rạch. Từng giọt máu lại lần lượt nối nhau rơi xuống.
Tay của hắn bị quản lý Bar đánh va xuống đường cũng bị rách thêm. Khắp người hắn tanh một mùi máu.
Cô vứt vỏ chai nước khoáng sang bên đường. Đứng cách hắn ra xa. Mùi rượu cô còn chụi được. Mùi máu thì cô ghê tởm tận cổ.
………………..
Hắn khẽ mở mắt,xung quanh toàn là màu trắng. Trên tay còn mấy sợi dây chuyền nước chằng chịt. Hắn đang định giật ra thì một tên vệ sĩ tiến vào trên tay là tô cháo.
Tên vệ sĩ ngồi dần trên ghế quay ra nói với hắn
- Hôm qua, tôi thật chẳng biết nói số anh nhọ hay may. Lần trước dám cưỡng hôn cô chủ, giờ ngã trước xe cô ấy lúc cô ấy đang bực mình vô lý do. Anh ngất đi. Cô ấy bảo đưa anh vào đây.
- Anh ở đây cả đêm qua sao?
- Phải. Thật tiếc quá, mặt anh rất đẹp trai mà bị một vết rạch. Nhưng không chết là tốt rồi đấy.
Hắn không nói gì.
Tên vệ sĩ tiến tới với tô cháo nghi ngút nói tiếp
- Cô ấy chưa bao giờ tốt thế này đâu. Hôm qua anh không dạy nhanh chắc bị chúng tôi ném xác thật rồi. Anh thật là dám cưỡng hôn cô chủ , chạm đúng lúc cô ấy bực mình. Thôi ăn cháo đi.
- Cảm ơn anh.
- Tôi làm vệ sĩ mà giờ còn làm thêm việc như con gái.
- Ha ha , hắn đỡ lấy tô cháo bất chợt nhìn vào cánh tay phải. Hắn mếu máo quay qua tên vệ sĩ – tôi lại thêm 1 vết nữa rồi sao ?
- Lúc đó tôi ở ngoài. Chưa chết là may rồi. Tạ ơn Chúa đi. Tôi quả thực giờ mới thấy anh may đấy.
- Chúa ơi. Thân thể mình quả giống bao rác thậm tệ. Cô chủ các anh thật biết cách cho người ta sống không bằng chết đấy. Đau quá.
- Thật vậy sao? – cô nhướn mày, bước vào.
Tên vệ sĩ cúi đầu bước ra.
- Cô làm mất hết hình tượng của tôi.
Cô không nói gì, bước đến giật mạnh mũi kim ở sợi dây chuyền nước làm máu bật ra. Cô dùng mũi kim đâm thẳng vào phần trán của hắn, cô ghì mạnh:
- Hình tượng – cô gằn giọng nói.
- Aaaaaa đau quá. ! Cô điên hả? – hắn cố nói to vọng ra ngoài – CÔ CHỦ CỦA CÁC ANH TỐT BỤNG QUÁ , TÔI TẠ ƠN NGÀN PHẦN.
Hai tên vệ sĩ đứng ngoài bật cười, rồi lại hắng giọng nghiêm túc trở về công việc.
Cô cười khinh bỉ , cô lấy chiếc phuốc- sét ( dĩa ăn mà người phương Tây dùng) chỉ vào vết thương của hắn mà cô rạch.
Hắn chợt rùng mình, hiểu ý cô, ý cô muốn nói là “ Hôm qua vết rạch đau hơn còn không kêu “ .
- Đó vì …. – hắn dần ngẩng mặt lên cười nhẹ - tôi có thuốc rồi.
Cô nhìn hắn khó hiểu? Mặt cô chợt tối sầm, vài vạch đen xuất hiện trên mặt rõ rệt, hắn hiểu ý cô muốn nói gì.
- Này, thuốc là mùi hương trên tóc cô đó, không phải là vì tôi mê cô mà sắp xếp trước. đâu. Tôi chẳng thèm.
- Á á aaaaaaaaa – Hắn hét lên.
Lát sau 2 tên vệ sĩ thấy cô chủ bước ra đầy thích thú còn hắn thì vọng ra “ Vâng, Cô chủ nhà các người được lắm. “
……………
Hắn được ra viện, bước ra quầy thanh toán. Phải gọi người nhà đến đã. Nhưng mẹ hắn thì cũng có nhiều tiền đâu mà thanh toán. Nếu gọi ra chỉ rước họa vào thân. Mở máy gọi cho đứa bạn.
- Thưa anh, anh có việc gì ạ? – cô ở quầy thanh toán gọi hỏi.
- Tôi muốn thanh toán, đợi tôi gọi người nhà.
- Anh là bệnh nhân phòng VIP 107 phải không?
- Cái gì cơ? Tôi ở vừa rồi là phòng VIP sao? – hắn hầm hừ chết tiệt phòng thường
còn k có tiền cô ta còn độc ác nhét vào phòng VIP hành hạ. Hắn ôm đầu thì đứa bạn bắt máy
- Xin lỗi, đợi tôi một chút.
Hắn đứng xa ra và nói chuyện với người bạn của mình.
- Alo.
- Tao đây, mau đến bệnh viện Paris đi.
- Sao à? Mày bị gì mà vào đấy
- Tao bị đánh . Rồi nhờ một người tốt nào đó đưa vào bệnh viện phòng VIP nữa chứ, tao k mang theo tiền. Giờ k thể gọi điện về cho bà già đó được.
- Được tao đến liền.
Tắt máy, hắn quay trở lại quầy thanh toán.
- Cô nói phí đi.
- Cô chủ đã thanh toán rồi ạ.
- Sao cơ? Cái cô chủ tốt bụng ghê gớm của mấy người ấy hả? – hắn há hốc miệng ngạc nhiên.
- Phải cô ấy đã thanh toán đầy đủ cho cậu. Cô ấy là con gái ngài Thứ trưởng bộ Y tế. – cô y tá dịu dàng nói.
- CÁI QUÁI gì? Cô ta là con gái ngàiThứ trưởng bộ Y tế sao? – hắn càng shock.Hắn chỉ nghĩ cô là con của một nhà doanh nhân nổi tiếng giàu có nào đó.
- Mà mặt anh thật tiếc quá? – cô y tá tiếc rẻ nó.
- Cô đi làm việc đi. Thật rảnh quá. Là cô chủ mấy người ban cho tôi đấy. Cả đây nữa – anh dơ tay mình và hất tóc mái lên cho cô ý tá xem rồi quay phắt đi.
Chai nước được đổ lên đầu hắn liên tục. Tay hắn hụt hẫng trong không trung. Để không bị quê , hắn cười nhẹ, lấy tay vuốt lại mặt.
- Cảm ơn. Tôi tỉnh rồi. – hắn cố nặn nụ cười. Thật không may tay của hắn vừa hay
chạm vào vết thương mà cô rạch. Từng giọt máu lại lần lượt nối nhau rơi xuống.
Tay của hắn bị quản lý Bar đánh va xuống đường cũng bị rách thêm. Khắp người hắn tanh một mùi máu.
Cô vứt vỏ chai nước khoáng sang bên đường. Đứng cách hắn ra xa. Mùi rượu cô còn chụi được. Mùi máu thì cô ghê tởm tận cổ.
………………..
Hắn khẽ mở mắt,xung quanh toàn là màu trắng. Trên tay còn mấy sợi dây chuyền nước chằng chịt. Hắn đang định giật ra thì một tên vệ sĩ tiến vào trên tay là tô cháo.
Tên vệ sĩ ngồi dần trên ghế quay ra nói với hắn
- Hôm qua, tôi thật chẳng biết nói số anh nhọ hay may. Lần trước dám cưỡng hôn cô chủ, giờ ngã trước xe cô ấy lúc cô ấy đang bực mình vô lý do. Anh ngất đi. Cô ấy bảo đưa anh vào đây.
- Anh ở đây cả đêm qua sao?
- Phải. Thật tiếc quá, mặt anh rất đẹp trai mà bị một vết rạch. Nhưng không chết là tốt rồi đấy.
Hắn không nói gì.
Tên vệ sĩ tiến tới với tô cháo nghi ngút nói tiếp
- Cô ấy chưa bao giờ tốt thế này đâu. Hôm qua anh không dạy nhanh chắc bị chúng tôi ném xác thật rồi. Anh thật là dám cưỡng hôn cô chủ , chạm đúng lúc cô ấy bực mình. Thôi ăn cháo đi.
- Cảm ơn anh.
- Tôi làm vệ sĩ mà giờ còn làm thêm việc như con gái.
- Ha ha , hắn đỡ lấy tô cháo bất chợt nhìn vào cánh tay phải. Hắn mếu máo quay qua tên vệ sĩ – tôi lại thêm 1 vết nữa rồi sao ?
- Lúc đó tôi ở ngoài. Chưa chết là may rồi. Tạ ơn Chúa đi. Tôi quả thực giờ mới thấy anh may đấy.
- Chúa ơi. Thân thể mình quả giống bao rác thậm tệ. Cô chủ các anh thật biết cách cho người ta sống không bằng chết đấy. Đau quá.
- Thật vậy sao? – cô nhướn mày, bước vào.
Tên vệ sĩ cúi đầu bước ra.
- Cô làm mất hết hình tượng của tôi.
Cô không nói gì, bước đến giật mạnh mũi kim ở sợi dây chuyền nước làm máu bật ra. Cô dùng mũi kim đâm thẳng vào phần trán của hắn, cô ghì mạnh:
- Hình tượng – cô gằn giọng nói.
- Aaaaaa đau quá. ! Cô điên hả? – hắn cố nói to vọng ra ngoài – CÔ CHỦ CỦA CÁC ANH TỐT BỤNG QUÁ , TÔI TẠ ƠN NGÀN PHẦN.
Hai tên vệ sĩ đứng ngoài bật cười, rồi lại hắng giọng nghiêm túc trở về công việc.
Cô cười khinh bỉ , cô lấy chiếc phuốc- sét ( dĩa ăn mà người phương Tây dùng) chỉ vào vết thương của hắn mà cô rạch.
Hắn chợt rùng mình, hiểu ý cô, ý cô muốn nói là “ Hôm qua vết rạch đau hơn còn không kêu “ .
- Đó vì …. – hắn dần ngẩng mặt lên cười nhẹ - tôi có thuốc rồi.
Cô nhìn hắn khó hiểu? Mặt cô chợt tối sầm, vài vạch đen xuất hiện trên mặt rõ rệt, hắn hiểu ý cô muốn nói gì.
- Này, thuốc là mùi hương trên tóc cô đó, không phải là vì tôi mê cô mà sắp xếp trước. đâu. Tôi chẳng thèm.
- Á á aaaaaaaaa – Hắn hét lên.
Lát sau 2 tên vệ sĩ thấy cô chủ bước ra đầy thích thú còn hắn thì vọng ra “ Vâng, Cô chủ nhà các người được lắm. “
……………
Hắn được ra viện, bước ra quầy thanh toán. Phải gọi người nhà đến đã. Nhưng mẹ hắn thì cũng có nhiều tiền đâu mà thanh toán. Nếu gọi ra chỉ rước họa vào thân. Mở máy gọi cho đứa bạn.
- Thưa anh, anh có việc gì ạ? – cô ở quầy thanh toán gọi hỏi.
- Tôi muốn thanh toán, đợi tôi gọi người nhà.
- Anh là bệnh nhân phòng VIP 107 phải không?
- Cái gì cơ? Tôi ở vừa rồi là phòng VIP sao? – hắn hầm hừ chết tiệt phòng thường
còn k có tiền cô ta còn độc ác nhét vào phòng VIP hành hạ. Hắn ôm đầu thì đứa bạn bắt máy
- Xin lỗi, đợi tôi một chút.
Hắn đứng xa ra và nói chuyện với người bạn của mình.
- Alo.
- Tao đây, mau đến bệnh viện Paris đi.
- Sao à? Mày bị gì mà vào đấy
- Tao bị đánh . Rồi nhờ một người tốt nào đó đưa vào bệnh viện phòng VIP nữa chứ, tao k mang theo tiền. Giờ k thể gọi điện về cho bà già đó được.
- Được tao đến liền.
Tắt máy, hắn quay trở lại quầy thanh toán.
- Cô nói phí đi.
- Cô chủ đã thanh toán rồi ạ.
- Sao cơ? Cái cô chủ tốt bụng ghê gớm của mấy người ấy hả? – hắn há hốc miệng ngạc nhiên.
- Phải cô ấy đã thanh toán đầy đủ cho cậu. Cô ấy là con gái ngài Thứ trưởng bộ Y tế. – cô y tá dịu dàng nói.
- CÁI QUÁI gì? Cô ta là con gái ngàiThứ trưởng bộ Y tế sao? – hắn càng shock.Hắn chỉ nghĩ cô là con của một nhà doanh nhân nổi tiếng giàu có nào đó.
- Mà mặt anh thật tiếc quá? – cô y tá tiếc rẻ nó.
- Cô đi làm việc đi. Thật rảnh quá. Là cô chủ mấy người ban cho tôi đấy. Cả đây nữa – anh dơ tay mình và hất tóc mái lên cho cô ý tá xem rồi quay phắt đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.