Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới
Chương 25: Cho tôi làm Alex một lần
Vãn Dương
18/06/2014
Sau tiếng súng của cô, tên đại ca ngã phịch tại chỗ. Đồng bọn thấy vậy có chút sợ hãi, một tên khác mạnh dạn lên tiếng
- Cô ta chỉ là một đứa con gái, chúng ta đông hơn, chúng ta phải báo thù cho đại ca. Hành động
- Đúng báo thù cho đại ca.
- Báo thù cho đại ca - cả đám đông đồng thanh.
Báo thù sao, nực cười. Khôn hồn thì về đào mồ chôn trước đi.
* Đoàng *
Tên mạnh dạn to tiếng vừa nãy ngã ngay xuống đất bên cạnh tên đại ca. Máu cháy khắp mặt, môi nhợt dần.
- Xông lên - Đồng bọn núp vào tùm cây, bắt đầu đuổi theo cô, nơi phát ra tiếng súng.
- Cô đúng là tay súng cừ khôi đấy, nhưng mà hơi liều. Chúng ta đi thôi. - Hắn kéo cô tiến xa vào rừng sâu. Đến bên một thác nước và những lụm đá xung quanh toàn cây cối. Bây giờ để về là cả vấn đề.
Đi được một đoạn khá xa, đến cô cũng thấy thấm mệt. Hắn kéo sát cô vào người mình, núp sau tảng đá. Bọn bịt mặt đảo mắt liên tục tìm cô nhưng vẫn không thấy.
- Bọn chúng quá đông. Chúng ta chỉ cần bắn là bọn chúng sẽ định vị được ngay chỗ chúng ta nấp. Cô và tôi phải nhắm thật chuẩn để bắn. Ok. Bên dưới có một cái hang khá sâu, hai lối ra. Nếu tình thế căng quá sẽ xuống đó - Hắn vạch ra chiến lược, rồi kéo bụi cây bên dưới lên cho cô thấy cái hang.
Cô gật đầu, giơ khẩu súng lên, nhắm chuẩn. Cô quay đầu sang hắn xem nhắm
xong chưa. Hắn ra hiệu Ok.
* Đoàng *
* Đoàng *
* Đoàng *
* Đoàng *
Trong tích tắc, cô và hắn đã hạ được 4 tên. Cô không núp mà tiếp tục bắn. Ba phát súng tiếp theo, cô hạ được 3 tên. Không phát nào đi lệch. Bọn chúng chỉ còn 3 tên nữa.
- Cô hiếu chiến quá đấy. - Hắn giật cô xuống. Cô nhíu mày khó chụi.
- Tiểu thư, cô từ từ thôi. Chúng chỉ còn ba tên mà. - Hắn ôm chặt cô vào lòng sau hồi phản kháng dữ dội của mấy tên còn lại. Cô yên lặng nằm gọn trong vòng tay của hắn, tựa đầu vào lồng ngực săn chắc, ấm áp.
Cô không chụi được cứ yên một chỗ. Mặc cho tiếng súng dội chói tai, bao chim
chóc bay toán loạn. Cô vùng ra, chĩa súng phía trước.
* Đoàng *
* Đoàng *
- Hai phát của cô mà 3 tên chết rồi sao? Tuyệt. Chúng ta đi thôi. - Hắn đỡ cô xuống.
- AAa - cô khẽ kêu lên
- Tiểu thư, cô sao thế? - hắn tò mò quay lại.
Cô chỉ vào đôi bàn chân sưng tấy đỏ của mình. Hắn trố mắt, á khẩu :
- Cô .. cô ... nãy giờ cô đi bằng..... giày cao gót hả? - hắn lắp bắp nói.
Cô nhăn mặt gật đầu.
- Amen , chúa ơi. Cô có tin là tôi ném ngay đi không hả? - hắn bắt đầu cáu gắt.
Cô ngạc nhiên trước thái độ của hắn.
- Lo lắng cho tôi?
- Phải. Lo đấy. Rồi sao?
- Mặt dày - Cô lạnh lùng phán.
- Đúng, đã dày rồi dày thêm cũng chẳng sao. Tôi thấy cô quý đôi giày cao gót còn
hơn cả mạng sống thì phải. Sao không vứt nó đi.
- Mà tôi cũng ngạc nhiên ghê gớm. Đau như vậy mà sao mặt cô nãy giờ chẳng biểu hiện gì thế làm tôi tinh ý mấy cũng khó.
Hắn tiến đến, định vặn lại chân cô thì cô gạt ra
- Chỗ đó cô muốn dành riêng cho Alex hả? Tốt thôi.
Cô im lặng , nắn lại chân mình
- Cho tôi làm Alex một lần được chứ? Từ ngày mai sẽ không có nữa đâu - hắn đột nhiên hạ giọng
Hắn cúi người xuống, chí lên lưng mình. Cô vẫn không nhúc nhích.
- Còn làm cao nữa. Mau lên đi. Đến thác nước kia. Tôi sẽ trị cái chân của cô.
Cô chần chừ một lúc rồi cũng leo lên lưng hắn. Đoạn xuống đá khá khó khăn, sợ bị ngã cô sẽ đau nên hắn đi rất chậm. Đi qua xác mấy tên bịt mặt, hắn hỏi cô
- Cô có muốn xem món ăn tối nay của thú dữ không?
Cô gật đầu.
Hắn đặt cô xuống rồi tháo khăn bịt mặt của bọn chúng ra
- Cô có quen mấy người này không?
Cô chau mày, cười khẩy không nói gì. Tưởng ai hóa ra là mấy bọn chuột nhắt bang Uy Thiên. Sau ngày hôm nay , bọn chúng hãy chuẩn bị về đào mấy cái mồ chôn luôn đi. Vé gia đình , cô cũng cho miễn phí.
Nghĩ sao mà lại cử mấy thằng sâu bọ đi theo dõi rồi bắt cô chứ? Cô thật không hối hận khi kiếm cớ đuổi Alex và vệ sĩ đi.
- Đi tiếp chứ?
Cô lại leo lưng hắn đi tiếp. Bỗng
* Đoàng *
...
- Ự ..
Máu từ chiếc áo bắt đầu lan ra..
- Cô ta chỉ là một đứa con gái, chúng ta đông hơn, chúng ta phải báo thù cho đại ca. Hành động
- Đúng báo thù cho đại ca.
- Báo thù cho đại ca - cả đám đông đồng thanh.
Báo thù sao, nực cười. Khôn hồn thì về đào mồ chôn trước đi.
* Đoàng *
Tên mạnh dạn to tiếng vừa nãy ngã ngay xuống đất bên cạnh tên đại ca. Máu cháy khắp mặt, môi nhợt dần.
- Xông lên - Đồng bọn núp vào tùm cây, bắt đầu đuổi theo cô, nơi phát ra tiếng súng.
- Cô đúng là tay súng cừ khôi đấy, nhưng mà hơi liều. Chúng ta đi thôi. - Hắn kéo cô tiến xa vào rừng sâu. Đến bên một thác nước và những lụm đá xung quanh toàn cây cối. Bây giờ để về là cả vấn đề.
Đi được một đoạn khá xa, đến cô cũng thấy thấm mệt. Hắn kéo sát cô vào người mình, núp sau tảng đá. Bọn bịt mặt đảo mắt liên tục tìm cô nhưng vẫn không thấy.
- Bọn chúng quá đông. Chúng ta chỉ cần bắn là bọn chúng sẽ định vị được ngay chỗ chúng ta nấp. Cô và tôi phải nhắm thật chuẩn để bắn. Ok. Bên dưới có một cái hang khá sâu, hai lối ra. Nếu tình thế căng quá sẽ xuống đó - Hắn vạch ra chiến lược, rồi kéo bụi cây bên dưới lên cho cô thấy cái hang.
Cô gật đầu, giơ khẩu súng lên, nhắm chuẩn. Cô quay đầu sang hắn xem nhắm
xong chưa. Hắn ra hiệu Ok.
* Đoàng *
* Đoàng *
* Đoàng *
* Đoàng *
Trong tích tắc, cô và hắn đã hạ được 4 tên. Cô không núp mà tiếp tục bắn. Ba phát súng tiếp theo, cô hạ được 3 tên. Không phát nào đi lệch. Bọn chúng chỉ còn 3 tên nữa.
- Cô hiếu chiến quá đấy. - Hắn giật cô xuống. Cô nhíu mày khó chụi.
- Tiểu thư, cô từ từ thôi. Chúng chỉ còn ba tên mà. - Hắn ôm chặt cô vào lòng sau hồi phản kháng dữ dội của mấy tên còn lại. Cô yên lặng nằm gọn trong vòng tay của hắn, tựa đầu vào lồng ngực săn chắc, ấm áp.
Cô không chụi được cứ yên một chỗ. Mặc cho tiếng súng dội chói tai, bao chim
chóc bay toán loạn. Cô vùng ra, chĩa súng phía trước.
* Đoàng *
* Đoàng *
- Hai phát của cô mà 3 tên chết rồi sao? Tuyệt. Chúng ta đi thôi. - Hắn đỡ cô xuống.
- AAa - cô khẽ kêu lên
- Tiểu thư, cô sao thế? - hắn tò mò quay lại.
Cô chỉ vào đôi bàn chân sưng tấy đỏ của mình. Hắn trố mắt, á khẩu :
- Cô .. cô ... nãy giờ cô đi bằng..... giày cao gót hả? - hắn lắp bắp nói.
Cô nhăn mặt gật đầu.
- Amen , chúa ơi. Cô có tin là tôi ném ngay đi không hả? - hắn bắt đầu cáu gắt.
Cô ngạc nhiên trước thái độ của hắn.
- Lo lắng cho tôi?
- Phải. Lo đấy. Rồi sao?
- Mặt dày - Cô lạnh lùng phán.
- Đúng, đã dày rồi dày thêm cũng chẳng sao. Tôi thấy cô quý đôi giày cao gót còn
hơn cả mạng sống thì phải. Sao không vứt nó đi.
- Mà tôi cũng ngạc nhiên ghê gớm. Đau như vậy mà sao mặt cô nãy giờ chẳng biểu hiện gì thế làm tôi tinh ý mấy cũng khó.
Hắn tiến đến, định vặn lại chân cô thì cô gạt ra
- Chỗ đó cô muốn dành riêng cho Alex hả? Tốt thôi.
Cô im lặng , nắn lại chân mình
- Cho tôi làm Alex một lần được chứ? Từ ngày mai sẽ không có nữa đâu - hắn đột nhiên hạ giọng
Hắn cúi người xuống, chí lên lưng mình. Cô vẫn không nhúc nhích.
- Còn làm cao nữa. Mau lên đi. Đến thác nước kia. Tôi sẽ trị cái chân của cô.
Cô chần chừ một lúc rồi cũng leo lên lưng hắn. Đoạn xuống đá khá khó khăn, sợ bị ngã cô sẽ đau nên hắn đi rất chậm. Đi qua xác mấy tên bịt mặt, hắn hỏi cô
- Cô có muốn xem món ăn tối nay của thú dữ không?
Cô gật đầu.
Hắn đặt cô xuống rồi tháo khăn bịt mặt của bọn chúng ra
- Cô có quen mấy người này không?
Cô chau mày, cười khẩy không nói gì. Tưởng ai hóa ra là mấy bọn chuột nhắt bang Uy Thiên. Sau ngày hôm nay , bọn chúng hãy chuẩn bị về đào mấy cái mồ chôn luôn đi. Vé gia đình , cô cũng cho miễn phí.
Nghĩ sao mà lại cử mấy thằng sâu bọ đi theo dõi rồi bắt cô chứ? Cô thật không hối hận khi kiếm cớ đuổi Alex và vệ sĩ đi.
- Đi tiếp chứ?
Cô lại leo lưng hắn đi tiếp. Bỗng
* Đoàng *
...
- Ự ..
Máu từ chiếc áo bắt đầu lan ra..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.