Quyền Lực Bóng Đêm: Chúng Ta Là Hai Thế Giới
Chương 34: Phiêu linh. Quá khứ
Vãn Dương
02/07/2014
Ánh mắt của cô vẫn thèm liếc cậu một lần. Cậu thất vọng đặt ly rượu xuống trầm ngâm có vẻ cậu tấn công hơi nhanh, nhưng... cậu thật sự không thể kiềm chế tình cảm của cậu dành cho cô.
- Thật ra, gia đình ta và gia đình William đã đính ước cho hai con từ lâu, nay có dịp ta mới thông báo, tháng tới có ngày tốt, hai đứa lập tức đính hôn. - Ông vui vẻ nói. - Công tử William chắc không có ý kiến?
- Dạ, tất nhiên không rồi ạ.
- Tôi rất mong ngày đó ngài Lambert - Phu nhân TNS nháy mắt hài lòng.
- Còn tiểu thư Lambert? - Ngài TNS nhìn cô hỏi.
Mọi người như nín thở chờ câu trả lời của cô, tim cậu đập thình thịch, cậu hít sâu rồi thở phào ra. Không khí có chút căng thẳng, Kai biết ý khẽ gọi tên cô.
- Oryoll, mọi người đang đợi câu trả lời của em.
- Dạ. - Cô lạnh lùng gỏn gọn một từ.
- Vậy là tiểu thư đã đồng ý? - Ngài TNS như mở cờ trong lòng vui sướng nói.
Cô quay sang nhìn ba, trên khuôn mặt ở đuôi mắt chau lại xuất hiện vết chân chim, ánh mắt ba vẫn không ám chỉ điều gì, nhìn cô đầy hy vọng và yêu thương.
Cô gật đầu.
- Ôi, vậy là tốt quá rồi. Gia đình chúng tôi thật vinh hạnh - Phu nhân cười tươi.
- Anh William mặt đỏ chưa kìa? - Maria chêu đùa.
- Nào chúng ta nâng ly chúc mừng chứ? - Ba Maria nâng ly.
- Đây là quà tôi tặng con dâu tương lai. - Ngài TNS đưa ra một bộ đồ trang sức trọn bộ vòng tay, vòng chân, vòng cổ, bông tai.
- Tôi cũng có quà cho cháu dâu tương lai - Phu nhân nhà Taylor đặt lên bàn một lọ nước hoa hàng hiệu.
- Ha ha ... vậy thì chúng tôi cũng có quà cho con dâu , con rể tương lai. - Nói xong, ba cô búng tay, hai người phục vụ mang ra một đồ vest và một chiếc đầm - sản phẩm mới nhất của công ty Kai.
- Wow, thật là đẹp quá. ! Con cảm ơn ba - Maria sáng mắt tự tin reo lên.
- Ôi xem kìa... - mọi người che miệng cười, gật gù vui mừng.
- Con cảm ơn ba - Cậu mỉm cười thu hút.
- Không có gì. Ta lại có thêm hai đứa con thật vui nhà vui cửa.
Ai cũng cười tươi, vui vẻ nâng ly trò chuyện rôm rả. Chỉ có hai con người im lặng, trong lòng mang nặng một nỗi buồn. Kai nắm tay cô như an ủi. Cô chỉ muốn ôm chặt anh mà khóc. Họ đang xem cô là món đồ kinh doanh sao?
.............................
- Cô chủ, tôi về xem. Tôi xử lý xong Bang Uy Thiên rồi. - Alex người nhuốm vài vệt máu trên áo vẫn cố mỉm cười mở cửa bước vào.
- Tôi đã xử sạch gia đình 5 tên cầm đầu. Tên đàn em chết không tha. Lúc chiều, tôi gọi mà cô không nghe máy , cô... - Chưa nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống tay cậu.
Cô không nhìn cậu, đôi mắt hướng ra vô định. Làn gió thoảng qua làm tóc cô tung bay, mùi hương sộc vào mũi cậu.
- Cô chủ, người sao vậy? - Cậu ngỡ ngàng.
Cô không phản ứng gì.
- Cô có chuyện gì sao? Chân cô đau sao? Tôi sẽ xoa lại nhé - Cậu giữ vai cô nhẹ nhàng nói.
- Dơ bẩn - cô lạnh lùng gạt tay cậu ra, bỏ đi.
Nỗi buồn cô phiêu linh cùng gió cuốn đi. Chôn vùi tất cả. Chiều nay không có mưa bay. Không như ngày cô và Kai gặp cậu trong xó xỉnh xập xệ. Trời mưa to, lạnh giá cậu chỉ mặc chiếc áo rách ngồi bên dưới túp lều tưởng chưởng một cơn gió cũng có thể thổi tung.
Cô bé có mái tóc ngắn ngang vai như búp bê, mặc chiếc váy trắng thắt nơ thiết kế tinh xảo. Cô bé đi cùng mấy tên vệ sĩ che ô đến chỗ anh trai mình thì bị tiếng rên khơi dậy trí tò mò. Cô dừng chân, tiến nơi có tiếng rên âm ỉ ấy.
- Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi. Trời đang mưa. Người có thể bị ướt - Tên quản lý khẽ đẩy người cô về phía trước.
Cô không nghe, vẫn hiếu kỳ đi đến. Cô thấy cậu bé rất đẹp trai nhưng rách rưới đang ngồi co ro trong xó rách. Cậu bé ngạc nhiên nhìn cô rồi sợ hãi quay ra hướng khác.
- Cởi áo ra. - Cô bé ra lệnh.
- Tiểu thư nói tôi sao ạ? - Tên vệ sĩ thoáng kinh ngạc hỏi lại.
Cô không nhắc lại chìa tay trước mắt. Tên vệ sĩ cởi áo vest ngoài đưa cho cô. Cô bước đến đưa cho cậu bé.
- Tôi không thích nhận sự thương hại - cậu bé cáu run lẩy bẩy nói.
Cô cố chấp, tự ý mặc chiếc áo cho cậu bé. Cậu bé lưỡng lự mặc vào. Cậu ngước đôi mắt long lanh lên nhìn thiên thần trước mắt.
- Tại sao?
- Sao? - cô hờ hững
- Họ nói tôi là đồ bẩn thỉu, đồ mồ côi, đồ chuột nhắt.... sao cô không sợ?
- Sợ? - Cô cười khẩy.
Cậu mở to mắt, thiên thần ấy cười rất đẹp. Cô ấy không chê mình. Cô ấy không giống lũ con nhà giàu ngoài kia.
- Tên gì? - Cô lấy khăn tay hãng Channel của mình lau vết bẩn trên mặt cậu bé.
- Bà béo gọi tôi là Alex... tôi ... không có họ - cậu bé ngậm ngùi.
- Còn thiên thần tên gì?
- Thiên thần? - cô mỉm cười nói - Tên Oryoll họ Lambert.
- O - ri - ơn sao? Tên đẹp quá - cậu bé đánh vần tên cô rồi khẽ cười.
- Tiểu thư, cậu chủ đang đợi, chúng ta đi thôi - tên quản lý khinh miệt nhìn cậu bé rách rưới tên Alex, lo lắng nói. Mau đi khỏi đây, ông chủ rất ghét tiểu thư giao du với lũ hạ lưu.
Cô chìa bàn tay mình ra trước mặt cậu. Cậu ngại ngùng, lau tay mình vào áo vest, rụt rè đặt bàn tay vào tay cô, hơi ấm lạ lùng truyền vào cậu.
- Tiểu thư - lũ vệ sĩ trách móc đồng thanh.
6 tuổi cậu vẫn biết sợ là thế, từ khi cô bé theo ba bỏ đi. Cậu bé vào trại mồ côi, 15 tuổi thành đại ca giang hồ.
- Thật ra, gia đình ta và gia đình William đã đính ước cho hai con từ lâu, nay có dịp ta mới thông báo, tháng tới có ngày tốt, hai đứa lập tức đính hôn. - Ông vui vẻ nói. - Công tử William chắc không có ý kiến?
- Dạ, tất nhiên không rồi ạ.
- Tôi rất mong ngày đó ngài Lambert - Phu nhân TNS nháy mắt hài lòng.
- Còn tiểu thư Lambert? - Ngài TNS nhìn cô hỏi.
Mọi người như nín thở chờ câu trả lời của cô, tim cậu đập thình thịch, cậu hít sâu rồi thở phào ra. Không khí có chút căng thẳng, Kai biết ý khẽ gọi tên cô.
- Oryoll, mọi người đang đợi câu trả lời của em.
- Dạ. - Cô lạnh lùng gỏn gọn một từ.
- Vậy là tiểu thư đã đồng ý? - Ngài TNS như mở cờ trong lòng vui sướng nói.
Cô quay sang nhìn ba, trên khuôn mặt ở đuôi mắt chau lại xuất hiện vết chân chim, ánh mắt ba vẫn không ám chỉ điều gì, nhìn cô đầy hy vọng và yêu thương.
Cô gật đầu.
- Ôi, vậy là tốt quá rồi. Gia đình chúng tôi thật vinh hạnh - Phu nhân cười tươi.
- Anh William mặt đỏ chưa kìa? - Maria chêu đùa.
- Nào chúng ta nâng ly chúc mừng chứ? - Ba Maria nâng ly.
- Đây là quà tôi tặng con dâu tương lai. - Ngài TNS đưa ra một bộ đồ trang sức trọn bộ vòng tay, vòng chân, vòng cổ, bông tai.
- Tôi cũng có quà cho cháu dâu tương lai - Phu nhân nhà Taylor đặt lên bàn một lọ nước hoa hàng hiệu.
- Ha ha ... vậy thì chúng tôi cũng có quà cho con dâu , con rể tương lai. - Nói xong, ba cô búng tay, hai người phục vụ mang ra một đồ vest và một chiếc đầm - sản phẩm mới nhất của công ty Kai.
- Wow, thật là đẹp quá. ! Con cảm ơn ba - Maria sáng mắt tự tin reo lên.
- Ôi xem kìa... - mọi người che miệng cười, gật gù vui mừng.
- Con cảm ơn ba - Cậu mỉm cười thu hút.
- Không có gì. Ta lại có thêm hai đứa con thật vui nhà vui cửa.
Ai cũng cười tươi, vui vẻ nâng ly trò chuyện rôm rả. Chỉ có hai con người im lặng, trong lòng mang nặng một nỗi buồn. Kai nắm tay cô như an ủi. Cô chỉ muốn ôm chặt anh mà khóc. Họ đang xem cô là món đồ kinh doanh sao?
.............................
- Cô chủ, tôi về xem. Tôi xử lý xong Bang Uy Thiên rồi. - Alex người nhuốm vài vệt máu trên áo vẫn cố mỉm cười mở cửa bước vào.
- Tôi đã xử sạch gia đình 5 tên cầm đầu. Tên đàn em chết không tha. Lúc chiều, tôi gọi mà cô không nghe máy , cô... - Chưa nói xong, một giọt nước mắt rơi xuống tay cậu.
Cô không nhìn cậu, đôi mắt hướng ra vô định. Làn gió thoảng qua làm tóc cô tung bay, mùi hương sộc vào mũi cậu.
- Cô chủ, người sao vậy? - Cậu ngỡ ngàng.
Cô không phản ứng gì.
- Cô có chuyện gì sao? Chân cô đau sao? Tôi sẽ xoa lại nhé - Cậu giữ vai cô nhẹ nhàng nói.
- Dơ bẩn - cô lạnh lùng gạt tay cậu ra, bỏ đi.
Nỗi buồn cô phiêu linh cùng gió cuốn đi. Chôn vùi tất cả. Chiều nay không có mưa bay. Không như ngày cô và Kai gặp cậu trong xó xỉnh xập xệ. Trời mưa to, lạnh giá cậu chỉ mặc chiếc áo rách ngồi bên dưới túp lều tưởng chưởng một cơn gió cũng có thể thổi tung.
Cô bé có mái tóc ngắn ngang vai như búp bê, mặc chiếc váy trắng thắt nơ thiết kế tinh xảo. Cô bé đi cùng mấy tên vệ sĩ che ô đến chỗ anh trai mình thì bị tiếng rên khơi dậy trí tò mò. Cô dừng chân, tiến nơi có tiếng rên âm ỉ ấy.
- Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi. Trời đang mưa. Người có thể bị ướt - Tên quản lý khẽ đẩy người cô về phía trước.
Cô không nghe, vẫn hiếu kỳ đi đến. Cô thấy cậu bé rất đẹp trai nhưng rách rưới đang ngồi co ro trong xó rách. Cậu bé ngạc nhiên nhìn cô rồi sợ hãi quay ra hướng khác.
- Cởi áo ra. - Cô bé ra lệnh.
- Tiểu thư nói tôi sao ạ? - Tên vệ sĩ thoáng kinh ngạc hỏi lại.
Cô không nhắc lại chìa tay trước mắt. Tên vệ sĩ cởi áo vest ngoài đưa cho cô. Cô bước đến đưa cho cậu bé.
- Tôi không thích nhận sự thương hại - cậu bé cáu run lẩy bẩy nói.
Cô cố chấp, tự ý mặc chiếc áo cho cậu bé. Cậu bé lưỡng lự mặc vào. Cậu ngước đôi mắt long lanh lên nhìn thiên thần trước mắt.
- Tại sao?
- Sao? - cô hờ hững
- Họ nói tôi là đồ bẩn thỉu, đồ mồ côi, đồ chuột nhắt.... sao cô không sợ?
- Sợ? - Cô cười khẩy.
Cậu mở to mắt, thiên thần ấy cười rất đẹp. Cô ấy không chê mình. Cô ấy không giống lũ con nhà giàu ngoài kia.
- Tên gì? - Cô lấy khăn tay hãng Channel của mình lau vết bẩn trên mặt cậu bé.
- Bà béo gọi tôi là Alex... tôi ... không có họ - cậu bé ngậm ngùi.
- Còn thiên thần tên gì?
- Thiên thần? - cô mỉm cười nói - Tên Oryoll họ Lambert.
- O - ri - ơn sao? Tên đẹp quá - cậu bé đánh vần tên cô rồi khẽ cười.
- Tiểu thư, cậu chủ đang đợi, chúng ta đi thôi - tên quản lý khinh miệt nhìn cậu bé rách rưới tên Alex, lo lắng nói. Mau đi khỏi đây, ông chủ rất ghét tiểu thư giao du với lũ hạ lưu.
Cô chìa bàn tay mình ra trước mặt cậu. Cậu ngại ngùng, lau tay mình vào áo vest, rụt rè đặt bàn tay vào tay cô, hơi ấm lạ lùng truyền vào cậu.
- Tiểu thư - lũ vệ sĩ trách móc đồng thanh.
6 tuổi cậu vẫn biết sợ là thế, từ khi cô bé theo ba bỏ đi. Cậu bé vào trại mồ côi, 15 tuổi thành đại ca giang hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.