Chương 1: Gia cảnh
Brandy Tran
14/09/2022
Vũ Gia Kim sinh ra và lớn lên trong một gia đình không mấy khá giả. Cha cậu mất vì tai nạn khi cậu còn nằm trong bụng mẹ ở tháng thứ tám. Vì thế cậu chẳng biết gương mặt thật của ông ấy trông như thế nào, nhưng mỗi khi Kim nhìn vào gương thì cậu cũng phần nào cảm nhận được rằng cha mình chắc chắn là một người đàn ông rất đẹp trai.
Cuộc sống của gia đình cậu khá là vất vả. Mẹ cậu là lao động chính nên phải đi làm cả ngày để chăm lo cho cậu. Ngoài số tiền ít ỏi kiếm được cho cậu đi học thì mẹ còn phải lo lắng từng bữa ăn sao cho đủ chất dinh dưỡng để con mình phát triển một cách bình thường và khỏe mạnh. Kim là con một, là niềm hy vọng duy nhất của gia đình. Từ nhỏ cậu đã cảm nhận được rất rõ áp lực phải học thật giỏi để sau này đưa gia đình vượt lên cảnh nghèo. Ngoài việc học ra cậu cũng rất chịu khó làm việc nhà, thương mẹ nên cậu giúp tất cả những gì có thể để mẹ mình không phải quá vất vả.
Trong xóm ai cũng khen mẹ Kim có phước khi sinh ra một cậu bé dễ thương, biết yêu mẹ lại còn học giỏi. Đi đâu cậu cũng được mọi người quý mến, ai cũng nói mai mốt lớn về làm rể nhà bác nha cháu. Dù lúc đó là học sinh lớp cuối lớp 9 nhưng cậu chẳng hiểu về làm rể là làm gì nữa nên khi bị các cô chú trong xóm chọc ghẹo hay ghép đôi với con cái của họ thì Kim chỉ biết cười trừ một cách vui vẻ.
Hàng xóm nhà cậu phía trên là nhà cô Dung. Gia đình cô là công chức nhà nước, chồng và cô làm cán bộ ở huyện nên nhà cô to và khá là giàu có so với phần còn lại của xóm. Cô Dung và mẹ cậu là bạn thân hồi còn đi học cho tới bây giờ cũng rất thân, do vì nhà không có điều kiện nên mẹ cậu phải nghỉ học sớm phụ giúp gia đình.
Cô Dung có sinh hai người con gái. Bé thứ nhất tên Lê Thị Thảo Huyền và bé sau tên là Lê Thị Ngọc Ánh. Huyền thì bằng tuổi cậu còn Ánh thì nhỏ hơn cậu hai tuổi, do bận đi làm ở huyện không chăm sóc được nên từ nhỏ đã gửi hai bé sang phía nội nhờ chăm sóc. Kim có nghe mẹ mình kể qua loa như vậy chứ cũng chưa biết mặt mũi ra sao cả.
Hàng xóm phía dưới nhà cậu là nhà bác Hải. Tuy nhiên gia đình bác ấy mua thêm nhà ở thị trấn để kinh doanh mua bán. Lâu lâu mới về dọn dẹp và thăm họ hàng. Nên ngôi nhà hiện tại mọi người trong xóm hay đồn vui là ngôi nhà hoang, ngôi nhà ma vì không có người ở. Dưới nữa thì có nhà cô Hà, bác Dũng ..v… v
Kim có thằng bạn thân tên Huy có biệt danh “Mặt dày” là con của cô Thắm, vì nó rất gan lì nên cậu mới đặt cho nó cái biệt danh như vậy.
”Mặt dày” cũng học khối 9 như Kim nhưng khác lớp, Huy học lớp 9a7 còn cậu thì 9a1. Sau này bé Thảo Huyền về xóm Kim ở cũng học khối 9 và học lớp 9a7 giống như ”Mặt dày”.
Tuổi thơ của Gia Kim sẽ êm đềm như dòng sông quê của mình nếu như không có buổi đi câu cá định mệnh hôm ấy với thằng Huy ”Mặt dày”.
…
Trưa hôm ấy ”Mặt dày” cầm hai cần câu qua nhà để rủ ra sông câu cá. Ở quê trưa không bao giờ Kim chịu ngủ cả. Luôn có chuyện để chơi, không câu cá thì đi chọc ong vò vẽ hoặc bơi qua bên kia sông hái trộm dưa hấu.
"Kim ơi ! Câu cá mày!"
Tiếng Huy la ăng ẳng ngoài ngõ, Kim sợ mẹ mình dậy không cho đi nên vội chạy ra cho bạn mình thấy kẻo nó lại hú lên nữa. Bực mình Kim chửi: "Thằng ngu, kêu nhỏ nhỏ thôi. Mẹ tao mà dậy là khỏi đi bây giờ."
Huy cười ha hả. Mà thằng này cũng nói nhiều lắm, cái miệng cứ tía lia không ngừng.
Rồi Kim và bạn thân vác cần câu ra bờ sông, bờ sông quê cậu có những khóm tre che nắng rất mát mẻ. Dòng sông xanh biếc nhẹ nhàng rất nhiều cá, sau khi tìm được chỗ lý tưởng để ngồi. Hai đứa cắm cần, Kim thì tính ít nói còn Huy thì nói liên tục vì vậy kết hợp với nhau khá là hợp. Nó cứ ngồi hát mấy bài nhưng không thuộc hết chỉ hát được vài câu rồi ơ ớ ờ ơ nghe rất là hài. Huy cứ hát còn Kim thì ngồi nghe, lâu lâu cậu chêm vào vài câu rồi hai thằng nhăn răng ra cười.
Cả hai ngồi một hồi lâu mà chẳng thấy cá cắn câu. ”Mặt dày” thở dài nói: "Chán thiệt, lũ cá trốn đâu cả rồi."
Kim cười bảo: "Từ từ đừng nôn nóng, câu cá là phải kiên trì. Hôm qua học mày không nghe cô giáo nói: “kiên trì là một đức tính tốt” à?"
Huy lại thở dài: "Thôi đi, đừng có tin bà già tào lao ấy. Tao ngồi nghe mà buồn ngủ muốn chết."
"À đúng rồi, hay tụi mình đi hái ổi ăn đi. Nhà ông Dũng có cây ổi trái ngon lắm."
Kim nói: "Mày đi đi, tao ngồi đây canh cá của mày cho." Cậu vừa nói vừa cười.
”Mặt dày” hậm hực vừa đứng lên vừa nói: "Mày lúc nào chả thế, chỉ biết ra lệnh là giỏi. Tí tao về mà không có con cá nào thì đừng hòng ăn ổi."
Kim cười nói: "Ok, hái nhiều nhiều nha mày, đừng có hái ổi non đó."
Thế là ”Mặt dày” đi hái trộm ổi, còn Kim thì ngả lưng nằm xuống định ngủ một giấc. Gió ở bờ sông thổi mát rượi, nhắm mắt lại cậu lắng nghe từng tiếng chim hót, từng chiếc lá tre khua vào nhau như một bản nhạc hòa tấu du dương êm ả của miền quê. Chợt trong tiếng gió cậu nghe hình như có tiếng người, tiếng của trai gái đang nói chuyện gì đó với nhau. Kim mở mắt chồm dậy ngó quanh thì thấy có cặp trai gái tuổi khoản đôi mươi đang lủi lủi vào rẫy Bắp bên sông.
Kim nghĩ thầm: “Ái chà, bọn thôn bên kia dám mò qua đây bẻ bắp trộm à. Mình phải hù cho bọn nó một trận té đái mới được…"
Nghĩ thế rồi cậu cắm cần câu xuống đất, nhẹ nhàng đi qua rẫy ngô. Rồi lủi vào như một điệp viên 007. Kim vừa bò vừa nhìn láo liêng tìm kiếm cặp đôi lúc nãy. Do rẫy bắp khá là dày và cây bắp cũng cao hơn đầu nên tầm nhìn rất hạn chế. Bỗng nhiên cậu nghe tiếng rắc rắc hình như là tiếng cây bắp gãy thì phải. Kim vội bò về hướng đó thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một đôi trai gái trần truồng đang ôm nhau, họ đang làm cái gì thế nhỉ? Kim tính đứng dậy chạy ra hù vì tội dám qua thôn ông mày bẻ bắp trộm nhưng đôi mắt cậu vẫn còn đang tò mò. Kim nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của chị gái ấy, hai bầu vú to tròn đang đung đưa như mời gọi. Anh trai đó vẫn đang say sưa hôn hít từ mặt xuống cổ. Rồi liếm nhẹ qua đầu vú làm chị gái ấy ưỡn người lên, sau đó phát ra tiếng rên nhẹ nhàng: "Anh… ứ ứ…"
Anh trai đó vẫn cứ liếm xung quanh bầu vú rồi chợt ngậm cái núm vào mút chùn chụt, vừa mút tay anh ta vừa lòn xuống giữa háng chị gái và làm cái gì đó, do lúc đó bị cái đùi chị ấy che khuất nên cậu cũng chưa thấy được âm hộ chị ấy như thế nào. Chị ấy ưỡn cong cả người và thở mỗi lúc một mạnh. Kim nghe rõ từng tiếng thở phì phào hổn hển, rồi bỗng nhiên anh trai đó hỏi: "Em sướng không !"
Chị gái vẫn ngửa mặt lên trời thở hổn hển như mệt lắm, rồi tay anh trai đó thụt thò mỗi lúc một mạnh hơn giữa háng chị ấy, chị ấy như chịu không nổi, hai tay như bấu chặt vào cây bắp và tiếng rên lúc này mỗi lúc một lớn hơn: "Anh…. anh... đừng... đừng mà... a..a…a... em... không.. a... aa…"
Tay chị ấy buông cây bắp đã bị bóp nát và chụp lấy tay anh ấy, như muốn đẩy tay anh ấy ra khỏi háng mình. Nhưng cậu thấy tay anh ấy vẫn gồng lên và làm mỗi lúc một mạnh hơn. Chị ấy cố nói gì đó nhưng không nói được và chỉ biết há miệng ra thở mỗi lúc một mạnh, rồi bỗng nhiên bất ngờ hét lên làm Kim cũng giật cả mình: "Á aa aaaa…"
Sau tiếng hét, chị ấy như co quíu người lại, gương mặt chị ấy lúc này ngây dại, thấm mệt nhưng lại đầy thỏa mãn.
Anh ấy từ từ rút tay ra khỏi háng chị ấy, Kim thấy rõ mồn một từng ngón tay anh ấy dính đầy thứ nước gì đó nhờn nhờn nhỏ xuống đất như mủ của lá cây dâm bụt mà cậu thường hay hái rồi dã nát làm bong bóng.
Cuộc sống của gia đình cậu khá là vất vả. Mẹ cậu là lao động chính nên phải đi làm cả ngày để chăm lo cho cậu. Ngoài số tiền ít ỏi kiếm được cho cậu đi học thì mẹ còn phải lo lắng từng bữa ăn sao cho đủ chất dinh dưỡng để con mình phát triển một cách bình thường và khỏe mạnh. Kim là con một, là niềm hy vọng duy nhất của gia đình. Từ nhỏ cậu đã cảm nhận được rất rõ áp lực phải học thật giỏi để sau này đưa gia đình vượt lên cảnh nghèo. Ngoài việc học ra cậu cũng rất chịu khó làm việc nhà, thương mẹ nên cậu giúp tất cả những gì có thể để mẹ mình không phải quá vất vả.
Trong xóm ai cũng khen mẹ Kim có phước khi sinh ra một cậu bé dễ thương, biết yêu mẹ lại còn học giỏi. Đi đâu cậu cũng được mọi người quý mến, ai cũng nói mai mốt lớn về làm rể nhà bác nha cháu. Dù lúc đó là học sinh lớp cuối lớp 9 nhưng cậu chẳng hiểu về làm rể là làm gì nữa nên khi bị các cô chú trong xóm chọc ghẹo hay ghép đôi với con cái của họ thì Kim chỉ biết cười trừ một cách vui vẻ.
Hàng xóm nhà cậu phía trên là nhà cô Dung. Gia đình cô là công chức nhà nước, chồng và cô làm cán bộ ở huyện nên nhà cô to và khá là giàu có so với phần còn lại của xóm. Cô Dung và mẹ cậu là bạn thân hồi còn đi học cho tới bây giờ cũng rất thân, do vì nhà không có điều kiện nên mẹ cậu phải nghỉ học sớm phụ giúp gia đình.
Cô Dung có sinh hai người con gái. Bé thứ nhất tên Lê Thị Thảo Huyền và bé sau tên là Lê Thị Ngọc Ánh. Huyền thì bằng tuổi cậu còn Ánh thì nhỏ hơn cậu hai tuổi, do bận đi làm ở huyện không chăm sóc được nên từ nhỏ đã gửi hai bé sang phía nội nhờ chăm sóc. Kim có nghe mẹ mình kể qua loa như vậy chứ cũng chưa biết mặt mũi ra sao cả.
Hàng xóm phía dưới nhà cậu là nhà bác Hải. Tuy nhiên gia đình bác ấy mua thêm nhà ở thị trấn để kinh doanh mua bán. Lâu lâu mới về dọn dẹp và thăm họ hàng. Nên ngôi nhà hiện tại mọi người trong xóm hay đồn vui là ngôi nhà hoang, ngôi nhà ma vì không có người ở. Dưới nữa thì có nhà cô Hà, bác Dũng ..v… v
Kim có thằng bạn thân tên Huy có biệt danh “Mặt dày” là con của cô Thắm, vì nó rất gan lì nên cậu mới đặt cho nó cái biệt danh như vậy.
”Mặt dày” cũng học khối 9 như Kim nhưng khác lớp, Huy học lớp 9a7 còn cậu thì 9a1. Sau này bé Thảo Huyền về xóm Kim ở cũng học khối 9 và học lớp 9a7 giống như ”Mặt dày”.
Tuổi thơ của Gia Kim sẽ êm đềm như dòng sông quê của mình nếu như không có buổi đi câu cá định mệnh hôm ấy với thằng Huy ”Mặt dày”.
…
Trưa hôm ấy ”Mặt dày” cầm hai cần câu qua nhà để rủ ra sông câu cá. Ở quê trưa không bao giờ Kim chịu ngủ cả. Luôn có chuyện để chơi, không câu cá thì đi chọc ong vò vẽ hoặc bơi qua bên kia sông hái trộm dưa hấu.
"Kim ơi ! Câu cá mày!"
Tiếng Huy la ăng ẳng ngoài ngõ, Kim sợ mẹ mình dậy không cho đi nên vội chạy ra cho bạn mình thấy kẻo nó lại hú lên nữa. Bực mình Kim chửi: "Thằng ngu, kêu nhỏ nhỏ thôi. Mẹ tao mà dậy là khỏi đi bây giờ."
Huy cười ha hả. Mà thằng này cũng nói nhiều lắm, cái miệng cứ tía lia không ngừng.
Rồi Kim và bạn thân vác cần câu ra bờ sông, bờ sông quê cậu có những khóm tre che nắng rất mát mẻ. Dòng sông xanh biếc nhẹ nhàng rất nhiều cá, sau khi tìm được chỗ lý tưởng để ngồi. Hai đứa cắm cần, Kim thì tính ít nói còn Huy thì nói liên tục vì vậy kết hợp với nhau khá là hợp. Nó cứ ngồi hát mấy bài nhưng không thuộc hết chỉ hát được vài câu rồi ơ ớ ờ ơ nghe rất là hài. Huy cứ hát còn Kim thì ngồi nghe, lâu lâu cậu chêm vào vài câu rồi hai thằng nhăn răng ra cười.
Cả hai ngồi một hồi lâu mà chẳng thấy cá cắn câu. ”Mặt dày” thở dài nói: "Chán thiệt, lũ cá trốn đâu cả rồi."
Kim cười bảo: "Từ từ đừng nôn nóng, câu cá là phải kiên trì. Hôm qua học mày không nghe cô giáo nói: “kiên trì là một đức tính tốt” à?"
Huy lại thở dài: "Thôi đi, đừng có tin bà già tào lao ấy. Tao ngồi nghe mà buồn ngủ muốn chết."
"À đúng rồi, hay tụi mình đi hái ổi ăn đi. Nhà ông Dũng có cây ổi trái ngon lắm."
Kim nói: "Mày đi đi, tao ngồi đây canh cá của mày cho." Cậu vừa nói vừa cười.
”Mặt dày” hậm hực vừa đứng lên vừa nói: "Mày lúc nào chả thế, chỉ biết ra lệnh là giỏi. Tí tao về mà không có con cá nào thì đừng hòng ăn ổi."
Kim cười nói: "Ok, hái nhiều nhiều nha mày, đừng có hái ổi non đó."
Thế là ”Mặt dày” đi hái trộm ổi, còn Kim thì ngả lưng nằm xuống định ngủ một giấc. Gió ở bờ sông thổi mát rượi, nhắm mắt lại cậu lắng nghe từng tiếng chim hót, từng chiếc lá tre khua vào nhau như một bản nhạc hòa tấu du dương êm ả của miền quê. Chợt trong tiếng gió cậu nghe hình như có tiếng người, tiếng của trai gái đang nói chuyện gì đó với nhau. Kim mở mắt chồm dậy ngó quanh thì thấy có cặp trai gái tuổi khoản đôi mươi đang lủi lủi vào rẫy Bắp bên sông.
Kim nghĩ thầm: “Ái chà, bọn thôn bên kia dám mò qua đây bẻ bắp trộm à. Mình phải hù cho bọn nó một trận té đái mới được…"
Nghĩ thế rồi cậu cắm cần câu xuống đất, nhẹ nhàng đi qua rẫy ngô. Rồi lủi vào như một điệp viên 007. Kim vừa bò vừa nhìn láo liêng tìm kiếm cặp đôi lúc nãy. Do rẫy bắp khá là dày và cây bắp cũng cao hơn đầu nên tầm nhìn rất hạn chế. Bỗng nhiên cậu nghe tiếng rắc rắc hình như là tiếng cây bắp gãy thì phải. Kim vội bò về hướng đó thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Một đôi trai gái trần truồng đang ôm nhau, họ đang làm cái gì thế nhỉ? Kim tính đứng dậy chạy ra hù vì tội dám qua thôn ông mày bẻ bắp trộm nhưng đôi mắt cậu vẫn còn đang tò mò. Kim nhìn thấy cơ thể trắng nõn nà của chị gái ấy, hai bầu vú to tròn đang đung đưa như mời gọi. Anh trai đó vẫn đang say sưa hôn hít từ mặt xuống cổ. Rồi liếm nhẹ qua đầu vú làm chị gái ấy ưỡn người lên, sau đó phát ra tiếng rên nhẹ nhàng: "Anh… ứ ứ…"
Anh trai đó vẫn cứ liếm xung quanh bầu vú rồi chợt ngậm cái núm vào mút chùn chụt, vừa mút tay anh ta vừa lòn xuống giữa háng chị gái và làm cái gì đó, do lúc đó bị cái đùi chị ấy che khuất nên cậu cũng chưa thấy được âm hộ chị ấy như thế nào. Chị ấy ưỡn cong cả người và thở mỗi lúc một mạnh. Kim nghe rõ từng tiếng thở phì phào hổn hển, rồi bỗng nhiên anh trai đó hỏi: "Em sướng không !"
Chị gái vẫn ngửa mặt lên trời thở hổn hển như mệt lắm, rồi tay anh trai đó thụt thò mỗi lúc một mạnh hơn giữa háng chị ấy, chị ấy như chịu không nổi, hai tay như bấu chặt vào cây bắp và tiếng rên lúc này mỗi lúc một lớn hơn: "Anh…. anh... đừng... đừng mà... a..a…a... em... không.. a... aa…"
Tay chị ấy buông cây bắp đã bị bóp nát và chụp lấy tay anh ấy, như muốn đẩy tay anh ấy ra khỏi háng mình. Nhưng cậu thấy tay anh ấy vẫn gồng lên và làm mỗi lúc một mạnh hơn. Chị ấy cố nói gì đó nhưng không nói được và chỉ biết há miệng ra thở mỗi lúc một mạnh, rồi bỗng nhiên bất ngờ hét lên làm Kim cũng giật cả mình: "Á aa aaaa…"
Sau tiếng hét, chị ấy như co quíu người lại, gương mặt chị ấy lúc này ngây dại, thấm mệt nhưng lại đầy thỏa mãn.
Anh ấy từ từ rút tay ra khỏi háng chị ấy, Kim thấy rõ mồn một từng ngón tay anh ấy dính đầy thứ nước gì đó nhờn nhờn nhỏ xuống đất như mủ của lá cây dâm bụt mà cậu thường hay hái rồi dã nát làm bong bóng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.