Chương 16: Ngọc Ánh sang chơi nhà Gia Kim
Brandy Tran
14/09/2022
Hôm sau khi đi học về, trưa ăn cơm xong đợi mẹ ngủ là Kim trốn chạy xuống nhà Bảo Trân. Vừa chui qua hàng rào thì cậu thấy nàng đang phơi đồ. Kim chạy lại ôm chầm lấy nàng, cơ thể nàng lớn hơn cậu, da mềm và mịn màng nên ôm rất là đã. Thấy Kim ôm mình nên Trân quay lại cười bảo: "Chồng yêu học về rồi hả? Ăn cơm chưa hay vào ăn với vợ cho vui nhé."
Kim đáp: "Chồng ăn rồi, giờ anh chỉ muốn ôm vợ thôi."
"Hư nè!" Bảo Trân mỉm cười quay sang nhéo má cậu một cái. Kim vẫn ôm chặt nàng và đưa tay lên bóp nhẹ vú nàng.
"Anh làm em nhột quá đi, để em phơi đồ nè." Nàng cười nắc nẻ rồi đẩy Kim ra, cậu phụng phịu lại ngồi trên ghế và ngắm nhìn vẻ đẹp duyên dáng của vợ mình. Nhìn nàng trong bộ váy ngủ mỏng manh có ánh sáng mặt trời chiếu vào lộ rõ từng đường cong cơ thể trông thật hấp dẫn. Phơi đồ xong nàng vào nhà còn Kim lẽo đẽo theo sau.
"Anh ăn cơm nữa không, ngồi ăn với em cho vui." Trân nhìn Kim nói.
"Anh no rồi. Giờ chỉ muốn chịch vợ thôi." Cậu háo hức nói.
Bảo Trân nhìn cậu cười âu yếm: "Mà côn thịt của anh đã hết đau chưa?"
Kim hơi nhăn mặt: "Ừm, cũng còn hơi đau đau."
"Vậy xíu không làm em sướng được rồi hi hi." Nàng nhìn cậu cười trêu.
Kim tự ái quá nên: "Kệ tí anh làm luôn."
Nàng nghiêm túc nói: "Không được, anh ráng nhịn vài ngày cho hết đi."
Kim buồn thiu thỉu. Đợi Trân ăn cơm xong cậu theo nàng vào phòng ngủ. Cậu nằm ôm nàng, Kim rất thích mùi thơm của nàng. Trân cũng ôm Kim vào lòng và hát vi vu bài hát ầu ơ… cậu vén áo nàng lên và ngậm núm vú vào miệng mút. Nàng ôm chặt lấy cậu… hai vợ chồng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
...
Ngày hôm sau nàng thông báo có việc bận nên sẽ vắng nhà khoảng một tháng nên Kim cũng không bén mảng xuống nữa. Côn thịt của cậu hình như đã dần hết đau rồi. Nhưng có ích gì chứ… Bảo Trân thì mất hút, còn ba của bé Huyền thì vẫn chưa đi công tác. Rồi ngày qua ngày Kim ôm nỗi chán chường, đầu óc cứ nghĩ tới chuyện chịch xoạc làm côn thịt cứ cứng hoài. Nhiều lúc lên trường học nhìn Thảo Huyền hay những em gái khác thì cậu muốn nhào tới ôm và đè xuống chịch cho đã cơn nứng nhưng ngại vì trường học quá đông và cũng chẳng có chỗ nào kín đáo. Ba Huyền thì đưa đón tận cổng không sơ hở được chút nào. Tình hình này kéo dài chắc chết vì đứt dây nứng mất thôi.
Bẵng đi gần cả tháng không biết mùi con gái, Kim hình như cũng bắt đầu làm quen được với cảm giác thèm muốn. Cho tới hôm nay chủ nhật thì cô Dung dẫn bé Ngọc Ánh qua nhà chơi. Bình thường cô Dung và mẹ Kim đi làm cả ngày ít khi gặp nhau, thậm chí cả chủ nhật cô Dung cũng đi trực ở cơ quan. Nên rất lâu rồi cô mới qua đây chơi, thấy Kim cô Dung hỏi: "Sao lâu rồi không thấy con qua nhà cô chơi?"
"Dạ... cháu bận học." Kim cười gượng, thật ra thì cậu ghét cái ông chồng của cô, cái mặt cha nội hung dữ như trâu điên ai mà dám qua.
"Vậy hả, con ráng học mai mốt làm mà nuôi con gái cô nha." Cô vừa nói vừa cười vui vẻ, Kim cũng cười theo.
"Ủa sao cô không dẫn bé Lan qua chơi luôn?" Cậu thắc mắc
"À... ba nó đang kèm nó học." Cô Dung trả lời.
Khốn thật, lại là ông ba chết bằm đó, Kim chửi lẩm bẩm trong miệng rồi đi rót nước… sau đó cũng ra ngồi chơi với cả nhà. Nhìn bé Ngọc Ánh vẫn dễ thương như ngày nào, chắc nàng sợ mẹ cậu nên cũng ngồi im ru không dám nói gì. Thật sự thì Kim cũng sợ mẹ cậu lắm, bà rất nghiêm và khó tính nên ở nhà Kim luôn là một đứa trẻ ngoan và hiếu thảo. Cậu và Ánh chỉ dám ngồi im ru nghe người lớn nói chuyện, lâu lâu liếc nhìn nhau rồi cười tủm tỉm. Nàng lớn càng xinh, vẻ đẹp mơn mởn của cô bé mười bốn tuổi càng làm cậu thấy bứt rứt trong người từ nãy tới giờ. Nhìn cặp vú nho nhỏ sau lớp áo của cô bé làm mồ hôi trán cậu cứ rịn ra, hơn cả tháng nay Kim ráng nhịn và kiềm chế thật khổ sở. Cậu đứng dậy và nói: "Con ra vườn hái ổi ăn nha mẹ?"
"Ừm, nhớ cẩn thận coi chừng té nha con." Mẹ cậu dặn.
Sau khi được mẹ mình đồng ý, Kim bước đi nhưng lén ngoái đầu lại nhìn Ánh và nháy mắt, nàng là một cô bé dễ thương và thông minh hy vọng nàng sẽ hiểu được ý cậu. Ra sau bếp Kim cứ ngồi nhấp nhổm, không biết Ngọc Ánh có hiểu ý mình không nhỉ, không biết nàng có xin mẹ của nàng ra vườn chơi với mình không. Ngồi vừa nghĩ vừa nôn nóng trong lòng thì bất chợt: "Anh hai, hái ổi ở đâu vậy?"
Kim quay lại nhìn Ánh mừng rỡ, cặp mắt hồn nhiên và nụ cười chúm chím dễ thương làm cậu xao xuyến.
"Anh hai? Sao gọi anh là anh hai vậy?" Vẻ mặt cậu ngạc nhiên khi nghe bé Ánh gọi mình như vậy.
"Thì mẹ nói chị Huyền lớn lên sẽ gả cho anh mà." Nàng hồn nhiên trả lời.
Kim vui sướng không tin vào tai mình: "Thật hả? Mẹ em nói vậy thật hả?"
Nàng gật đầu: "Ừm, hôm bữa ngồi ăn cơm em nghe mẹ nói với chị Huyền vậy mà."
Kim vồn vã hỏi tiếp: "Vậy chị Huyền của em nói sao?"
Ngọc Ánh cười tít mắt: "Chị chỉ cười thôi à hihi."
Cậu như mở cờ trong bụng, như vậy thì đúng là tuyệt thật. Nhìn Ngọc Ánh đang đứng cười nhắm cả mắt thật là đáng yêu. Cậu tiến lại gần nàng, đưa tay vuốt lên tóc cô bé và ôm nàng vào lòng. Ánh khẽ đẩy cậu ra và nhìn cậu: "Anh hai làm gì zạ, mẹ ra thấy bây giờ."
Kim đưa mắt nhìn về phía trước nhà: "Không sao đâu, người lớn nói chuyện lâu lắm. Anh nhớ em quá à."
Nói rồi cậu lại ôm cô bé vào lòng, cơ thể mềm mại và mùi hương thơm thoang thoảng làm Kim bắt đầu nổi hứng, côn thịt bắt đầu cứng lên và cạ vào bụng nàng. Tay cậu đưa xuống xoa vào hai bờ mông mềm mại của cô bé mới lớn, rồi đưa ra trước bóp nhẹ vào bầu vú nho nhỏ đáng yêu khiến nàng bắt đầu rên nhẹ: "Anh... anh hai."
Kim cúi mặt xuống và nhìn Ngọc Ánh âu yếm: "Anh hai nhớ em lắm."
"Anh hai xạo, anh hai nhớ chị Huyền thì có." Ngọc Ánh bĩu môi.
"Anh… Thật sự anh rất nhớ cả hai chị em, mấy tháng nay do ba em về anh không qua được. Anh buồn lắm em biết không?" Kim bày tỏ.
Nghe xong khiến cô bé cảm động, nàng vòng tay ôm lấy cậu và nói: "Em cũng nhớ anh hai lắm, tối hôm qua chị Huyền ngủ với em cũng nói chị rất nhớ và muốn gặp anh."
"Em... em nói thật hả? Huyền nói nhớ anh hả em?" Kim hỏi không ngừng.
"Dạ thật, chị Huyền còn khóc nữa hi hi." Nghe Ánh nói thế, lòng cậu cũng nguôi ngoai đi phần nào. Đang suy nghĩ viển vông về Thảo Huyền thì người cậu bỗng có cảm giác như điện giật, hình như côn thịt bị ai đó bóp. Cậu nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt Ngọc Ánh đang hồn nhiên nhìn cậu và cái miệng đang cười như trêu cậu vậy và tay cô bé thì đang bóp nhè nhẹ vào côn thịt đang cứng ngắc chỉa ra sau lớp quần đùi mỏng. Có lẽ đối với nàng đây chỉ là một trò chơi lạ, một trò nghịch ngợm của con nít. Kim đưa tay véo nhẹ gò má nàng một cách cưng nựng: "Dám bóp côn thịt anh hai hả?"
Nàng cười trêu: "Hihi sao côn thịt anh hai cứng ngắc vậy?"
"Tại anh hai nhớ em đó." Nói rồi cậu đưa tay xoa nhẹ mu âm hộ của cô bé khiến nàng giật mình lùi lại: "Ý nhột." Rồi Ánh lại cười tít mắt...
Kim đáp: "Chồng ăn rồi, giờ anh chỉ muốn ôm vợ thôi."
"Hư nè!" Bảo Trân mỉm cười quay sang nhéo má cậu một cái. Kim vẫn ôm chặt nàng và đưa tay lên bóp nhẹ vú nàng.
"Anh làm em nhột quá đi, để em phơi đồ nè." Nàng cười nắc nẻ rồi đẩy Kim ra, cậu phụng phịu lại ngồi trên ghế và ngắm nhìn vẻ đẹp duyên dáng của vợ mình. Nhìn nàng trong bộ váy ngủ mỏng manh có ánh sáng mặt trời chiếu vào lộ rõ từng đường cong cơ thể trông thật hấp dẫn. Phơi đồ xong nàng vào nhà còn Kim lẽo đẽo theo sau.
"Anh ăn cơm nữa không, ngồi ăn với em cho vui." Trân nhìn Kim nói.
"Anh no rồi. Giờ chỉ muốn chịch vợ thôi." Cậu háo hức nói.
Bảo Trân nhìn cậu cười âu yếm: "Mà côn thịt của anh đã hết đau chưa?"
Kim hơi nhăn mặt: "Ừm, cũng còn hơi đau đau."
"Vậy xíu không làm em sướng được rồi hi hi." Nàng nhìn cậu cười trêu.
Kim tự ái quá nên: "Kệ tí anh làm luôn."
Nàng nghiêm túc nói: "Không được, anh ráng nhịn vài ngày cho hết đi."
Kim buồn thiu thỉu. Đợi Trân ăn cơm xong cậu theo nàng vào phòng ngủ. Cậu nằm ôm nàng, Kim rất thích mùi thơm của nàng. Trân cũng ôm Kim vào lòng và hát vi vu bài hát ầu ơ… cậu vén áo nàng lên và ngậm núm vú vào miệng mút. Nàng ôm chặt lấy cậu… hai vợ chồng ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
...
Ngày hôm sau nàng thông báo có việc bận nên sẽ vắng nhà khoảng một tháng nên Kim cũng không bén mảng xuống nữa. Côn thịt của cậu hình như đã dần hết đau rồi. Nhưng có ích gì chứ… Bảo Trân thì mất hút, còn ba của bé Huyền thì vẫn chưa đi công tác. Rồi ngày qua ngày Kim ôm nỗi chán chường, đầu óc cứ nghĩ tới chuyện chịch xoạc làm côn thịt cứ cứng hoài. Nhiều lúc lên trường học nhìn Thảo Huyền hay những em gái khác thì cậu muốn nhào tới ôm và đè xuống chịch cho đã cơn nứng nhưng ngại vì trường học quá đông và cũng chẳng có chỗ nào kín đáo. Ba Huyền thì đưa đón tận cổng không sơ hở được chút nào. Tình hình này kéo dài chắc chết vì đứt dây nứng mất thôi.
Bẵng đi gần cả tháng không biết mùi con gái, Kim hình như cũng bắt đầu làm quen được với cảm giác thèm muốn. Cho tới hôm nay chủ nhật thì cô Dung dẫn bé Ngọc Ánh qua nhà chơi. Bình thường cô Dung và mẹ Kim đi làm cả ngày ít khi gặp nhau, thậm chí cả chủ nhật cô Dung cũng đi trực ở cơ quan. Nên rất lâu rồi cô mới qua đây chơi, thấy Kim cô Dung hỏi: "Sao lâu rồi không thấy con qua nhà cô chơi?"
"Dạ... cháu bận học." Kim cười gượng, thật ra thì cậu ghét cái ông chồng của cô, cái mặt cha nội hung dữ như trâu điên ai mà dám qua.
"Vậy hả, con ráng học mai mốt làm mà nuôi con gái cô nha." Cô vừa nói vừa cười vui vẻ, Kim cũng cười theo.
"Ủa sao cô không dẫn bé Lan qua chơi luôn?" Cậu thắc mắc
"À... ba nó đang kèm nó học." Cô Dung trả lời.
Khốn thật, lại là ông ba chết bằm đó, Kim chửi lẩm bẩm trong miệng rồi đi rót nước… sau đó cũng ra ngồi chơi với cả nhà. Nhìn bé Ngọc Ánh vẫn dễ thương như ngày nào, chắc nàng sợ mẹ cậu nên cũng ngồi im ru không dám nói gì. Thật sự thì Kim cũng sợ mẹ cậu lắm, bà rất nghiêm và khó tính nên ở nhà Kim luôn là một đứa trẻ ngoan và hiếu thảo. Cậu và Ánh chỉ dám ngồi im ru nghe người lớn nói chuyện, lâu lâu liếc nhìn nhau rồi cười tủm tỉm. Nàng lớn càng xinh, vẻ đẹp mơn mởn của cô bé mười bốn tuổi càng làm cậu thấy bứt rứt trong người từ nãy tới giờ. Nhìn cặp vú nho nhỏ sau lớp áo của cô bé làm mồ hôi trán cậu cứ rịn ra, hơn cả tháng nay Kim ráng nhịn và kiềm chế thật khổ sở. Cậu đứng dậy và nói: "Con ra vườn hái ổi ăn nha mẹ?"
"Ừm, nhớ cẩn thận coi chừng té nha con." Mẹ cậu dặn.
Sau khi được mẹ mình đồng ý, Kim bước đi nhưng lén ngoái đầu lại nhìn Ánh và nháy mắt, nàng là một cô bé dễ thương và thông minh hy vọng nàng sẽ hiểu được ý cậu. Ra sau bếp Kim cứ ngồi nhấp nhổm, không biết Ngọc Ánh có hiểu ý mình không nhỉ, không biết nàng có xin mẹ của nàng ra vườn chơi với mình không. Ngồi vừa nghĩ vừa nôn nóng trong lòng thì bất chợt: "Anh hai, hái ổi ở đâu vậy?"
Kim quay lại nhìn Ánh mừng rỡ, cặp mắt hồn nhiên và nụ cười chúm chím dễ thương làm cậu xao xuyến.
"Anh hai? Sao gọi anh là anh hai vậy?" Vẻ mặt cậu ngạc nhiên khi nghe bé Ánh gọi mình như vậy.
"Thì mẹ nói chị Huyền lớn lên sẽ gả cho anh mà." Nàng hồn nhiên trả lời.
Kim vui sướng không tin vào tai mình: "Thật hả? Mẹ em nói vậy thật hả?"
Nàng gật đầu: "Ừm, hôm bữa ngồi ăn cơm em nghe mẹ nói với chị Huyền vậy mà."
Kim vồn vã hỏi tiếp: "Vậy chị Huyền của em nói sao?"
Ngọc Ánh cười tít mắt: "Chị chỉ cười thôi à hihi."
Cậu như mở cờ trong bụng, như vậy thì đúng là tuyệt thật. Nhìn Ngọc Ánh đang đứng cười nhắm cả mắt thật là đáng yêu. Cậu tiến lại gần nàng, đưa tay vuốt lên tóc cô bé và ôm nàng vào lòng. Ánh khẽ đẩy cậu ra và nhìn cậu: "Anh hai làm gì zạ, mẹ ra thấy bây giờ."
Kim đưa mắt nhìn về phía trước nhà: "Không sao đâu, người lớn nói chuyện lâu lắm. Anh nhớ em quá à."
Nói rồi cậu lại ôm cô bé vào lòng, cơ thể mềm mại và mùi hương thơm thoang thoảng làm Kim bắt đầu nổi hứng, côn thịt bắt đầu cứng lên và cạ vào bụng nàng. Tay cậu đưa xuống xoa vào hai bờ mông mềm mại của cô bé mới lớn, rồi đưa ra trước bóp nhẹ vào bầu vú nho nhỏ đáng yêu khiến nàng bắt đầu rên nhẹ: "Anh... anh hai."
Kim cúi mặt xuống và nhìn Ngọc Ánh âu yếm: "Anh hai nhớ em lắm."
"Anh hai xạo, anh hai nhớ chị Huyền thì có." Ngọc Ánh bĩu môi.
"Anh… Thật sự anh rất nhớ cả hai chị em, mấy tháng nay do ba em về anh không qua được. Anh buồn lắm em biết không?" Kim bày tỏ.
Nghe xong khiến cô bé cảm động, nàng vòng tay ôm lấy cậu và nói: "Em cũng nhớ anh hai lắm, tối hôm qua chị Huyền ngủ với em cũng nói chị rất nhớ và muốn gặp anh."
"Em... em nói thật hả? Huyền nói nhớ anh hả em?" Kim hỏi không ngừng.
"Dạ thật, chị Huyền còn khóc nữa hi hi." Nghe Ánh nói thế, lòng cậu cũng nguôi ngoai đi phần nào. Đang suy nghĩ viển vông về Thảo Huyền thì người cậu bỗng có cảm giác như điện giật, hình như côn thịt bị ai đó bóp. Cậu nhìn xuống thì bắt gặp ánh mắt Ngọc Ánh đang hồn nhiên nhìn cậu và cái miệng đang cười như trêu cậu vậy và tay cô bé thì đang bóp nhè nhẹ vào côn thịt đang cứng ngắc chỉa ra sau lớp quần đùi mỏng. Có lẽ đối với nàng đây chỉ là một trò chơi lạ, một trò nghịch ngợm của con nít. Kim đưa tay véo nhẹ gò má nàng một cách cưng nựng: "Dám bóp côn thịt anh hai hả?"
Nàng cười trêu: "Hihi sao côn thịt anh hai cứng ngắc vậy?"
"Tại anh hai nhớ em đó." Nói rồi cậu đưa tay xoa nhẹ mu âm hộ của cô bé khiến nàng giật mình lùi lại: "Ý nhột." Rồi Ánh lại cười tít mắt...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.