Chương 528: Bí mật gặp gỡ
Hoàng Oanh
19/01/2015
Bóng đêm càng lúc càng buông xuống.
Đại bộ phận gian phòng nhà khách Tề Hà đèn đuốc đều tắt hết, nhiều người khách đã nhanh chóng tiến nhập vào mộng đẹp.
Chỉ có một số gian phòng ngọn đèn vẫn sáng.
Bao gồm phòng của Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tào Thành.
Tào Thành ăn mặc chỉnh tề như trước, rất im lặng ngồi ở sô pha đọc sách. Cuốn sách có tên "Lâm văn trung công công độc ", xuất bản hải ngoại, chữ phồn thể dựng thẳng. Tào Thành một hàng mà nhìn, vẻ mặt thật sự rất chăm chú.
Vinh Khải Cao tự mình chủ trì hội nghị kiểm điểm, đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Đoàn Thần Hân và lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy đều tham gia. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tề Hà toàn thể thành viên bộ máy đương nhiên phải tham dự, duy chỉ có Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa là vắng họp. Quách Thanh Hoa thân thể thật sự không tốt, cao huyết áp vô cùng nghiêm trọng, sau khi phát bệnh, cho tới nay vẫn còn ở bệnh viện truyền dịch. Với tình trạng sức khỏe như vậy, thật sự là không thể tới tham gia hội nghị này.
Vinh Khải Cao cũng không chỉ bảo khiến ông ta nhất định phải tới họp.
Ở hội nghị này, Vinh Khải Cao tất nhiên là lôi đình giận phát. Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố hai vị chủ quản đảng chính khẳng định là đứng mũi chịu sào. Quách Thanh Hoa tuổi so Vinh Khải Cao chỉ nhỏ hơn ba tuổi, lại có vẻ bệnh hoạn. Ông ta nếu ở đây, Vinh Khải Cao lửa giận này phát tiết không được tận hứng rồi.
Bất kể như thế nào, chửi bới thậm tệ một vị đồng chí lão thành có bệnh, chuyện như vậy, Bí thư Tỉnh ủy không thể làm.
Quách Thanh Hoa chi bằng không đến.
Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Vân Hồ, Chủ tịch nông trường Triều Dương, Bí thư Đảng ủy và cán bộ tương quan cũng nhất định phải tham dự hội nghị.
Ngoài ra, Phạm Hồng Vũ, Lưu Bân và thư ký lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đều ở trong phòng hội nghị an vị. Loại hội nghị lâm thời triệu khai này không có quá nhiều quy củ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tào Thành ở trong phòng của mình đọc sách.
Ước chừng mười điểm một phút, máy nhắn tin đeo bên hông vang lên, Tào Thành cầm lấy, vừa thấy liền chậm rãi buông quyển sách, đứng dậy sửa sang lại trang phục của mình một chút rồi cầm lấy chìa khóa phòng chậm rãi đi ra.
Một chiếc xe Santana đang lẳng lặng đậu dưới bóng cây của nhà khách, đen tuyền, không thấy rõ giấy phép. Lái xe Santana vẫn chưa xuống xe, mà là buông cửa kính xe, rất khẩn trương nhìn chăm chú vào đại sảnh nhà khách. Nhìn thấy Tào Thành không vội vàng không hấp tấp đi ra, mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Tào Thành lập tức đến chỗ chiếc Santana, lên chỗ ngồi phía sau, không nói một tiếng.
Lái xe cũng không nói chuyện, lập tức nhất nhấn ga, chiếc Santana liền chạy nhanh ra khỏi nhà khách. Ước chừng hơn 10' sau, chiếc Santana ngừng lại trước bệnh viện Nhân dân thành phố Tề Hà. Lái xe nhảy xuống xe, lưu loát mở cửa phía sau, hạ giọng nói:
- Chánh văn phòng Tào, chào anh, Bí thư Đàm đang ở phòng viện trưởng.
Tào Thành gật đầu, không nhanh không chậm xuống xe, hai tay chắp sau lưng.
Lái xe vội cúi đầu, kính cẩn nói:
- Chánh văn phòng Tào, mời!
Lái xe tuổi tác khả năng bằng với Tào Thành nhưng khí độ giữa hai người thật sự cách biệt một trời.
Trụ sở làm việc của bệnh viện Nhân dân thành phố Tề Hà là xây dựng mới, nhưng vẫn theo kiểu cũ. Lái xe dẫn dắt Tào Thành lập tức lên lầu bốn. Cả bệnh viện đều rất yên tĩnh, nhân viên công tác sớm tan tầm về nhà. Nhưng mỗi một tầng ngọn đèn hành lang đều bật, khiến cho cả trụ sở làm việc được chiếu sáng.
Đàm Khải Hoa sớm ở đầu bậc thang lầu bốn đợi Tào Thành đến. Vừa thấy Tào Thành lập tức vẻ mặt tươi cười, bước nhanh lên, hai tay kéo dài, luôn miệng nói:
- Chánh văn phòng Tào, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Thật sự là ngại quá, lúc nửa đêm còn vất vả cậu đến bệnh viện.
Tào Thành mỉm cười, nói:
- Không sao! Bí thư Đàm vết thương đã được xử lý chưa? Có nặng lắm không?
Đàm Khải Hoa còn có điểm xấu hổ, cười ha hả, nói:
- Đều là bị thương ngoài da, đừng lo, khiến Chánh văn phòng Tào chê cười...
Trên mặt ông ta vết cào đã được xử lý. Loại vết cào này thật sự là khiến thầy thuốc đau đầu, không thể xức thuốc, càng không thể băng bó, đành phải đơn giản khử trùng một chút. Nếu như là người bệnh bình thường cũng thì thôi, mấu chốt Đàm Khải Hoa là Bí thư Thành ủy, lúc này mới khiến bệnh viện khó giải quyết. Thầy thuốc rất muốn phát minh một loại thuốc đặc hiệu, chỉ cần bôi lên trên mặt Bí thư Đàm một chút, ngày mai vết cào này liền biến mất không thấy.
Đáng tiếc loại thuốc đặc hiệu này tạm thời chỉ tồn tại trong khoa học viễn tưởng.
Mấy vết cào trên mặt này ngày hôm nay đã mạnh mẽ khiến Đàm Khải Hoa làm trò cười cho thiên hạ. Khi ánh mắt tức giận của Vinh Khải Cao quét thẳng tới, Đàm Khải Hoa muốn tìm một cái hầm ngầm chui vào. Mà thành viên bộ máy bình thường đối với ông kính sợ có phép và cán bộ cấp dưới, ánh mắt nhìn ông dường như có chút không giống như bình thường. Nhất là ánh mắt Trịnh Mỹ Đường, mang theo ý trào phúng rõ ràng, đè ép không được.
Một tướng quân bị đánh bại, bất kể như thế nào cũng khó khăn trong việc khiến các chiến sĩ kính trọng.
Mấy vết cào này chính là dấu hiệu bại trận của Đàm Khải Hoa khắc vào trên mặt, có muốn biến mất cũng không xong.
Nông trường Triều Dương, việc này sau khi giải quyết xong, Đàm Khải Hoa tôi nếu không tìm các người tính toán khoản nợ này thì tôi không phải họ Đàm!
Đàm Khải Hoa âm thầm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên giờ này khắc này, Đàm Khải Hoa không có tâm tư suy xét việc tính sổ. Ông ta trước phải vượt qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau. Công nhân viên chức nông trường Triều Dương trở về nhưng tuyệt không tỏ vẻ việc này đã chấm dứt. Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn và lãnh đạo tỉnh vẫn còn ở Tề Hà. Nếu trở về tỉnh thì phải hơn hai giờ đường xe, không tính lâu lắm, nhưng Vinh Khải Cao không đi, rất rõ ràng tỏ vẻ việc này vẫn chưa xong.
Hội nghị tối nay chủ yếu là nghiên cứu, giải quyết tốt hậu quả.
Đã xảy ra sự kiện quần chúng nghiêm trọng như vậy, Tỉnh ủy một hai ba bắt tay đồng loạt chạy tới Tề Hà, Bí thư Tỉnh ủy thậm chí "mình trần ra trận", vọt tới tuyến đầu, mới tạm thời chìm xuống. Không xử lý một vài cán bộ, quả quyết là không thể thực hiện được.
Bằng không, về sau những địa khu khác nếu phát sinh cùng loại sự kiện, thì nên xử trí như thế nào?
Tối nay, Đàm Khải Hoa là thật không dám đi gặp Vinh Khải Cao.
Là cán bộ Vinh Khải Cao đề bạt lên, Đàm Khải Hoa vẫn tự cho mình là dòng chính của Bí thư Vinh. Chỉ có Đàm Khải Hoa mới rõ ràng, ông ta ở trong suy nghĩ của Vinh Khải Cao rốt cuộc là loại địa vị nào. Dòng chính là dòng chính, nhưng tâm phúc thì chưa thể nói tới rồi. Vị Chánh văn phòng Tào so với ông trẻ hơn mười mấy tuổi này mới chân chính là tâm phúc của Vinh Khải Cao.
Đàm Khải Hoa âm thầm may mắn, chính mình năm đó mạnh mẽ làm tốt quan hệ với Tào Thành, là quyết định anh minh đến bực nào. Tào Thành cũng đạt đến một loại trình độ nào đó, tại đây không tránh kiêng kị, nửa đêm chạy đến bệnh viện gặp ông.
Gặp mặt trong phòng Tào Thành ở nhà khách Tề Hà đó là vạn nhất không thể được, mà Tào Thành chỉ sợ cũng sẽ không tiếp đãi.
Việc này cũng còn chưa xử lý, thư ký Bí thư Tỉnh ủy liền công khai ở nhà khách trò chuyện với Bí thư Thành ủy Tề Hà, lãnh đạo Tỉnh ủy khác nhìn thấy thì có cảm tưởng gì?
Nhìn thấy bộ dạng khí định thần nhàn của Tào Thành, Đàm Khải Hoa trong lòng lập tức trở nên yên tâm hơn. Có lẽ, Tào Thành đồng ý đến bệnh viện gặp mặt, khả năng là đã trải qua Vinh Khải Cao cho phép? Ít nhất là ngầm đồng ý.
Là thư ký của đại lãnh đạo, thực tại quyền bính hiển hách, nhưng quy củ cấm kỵ cũng đặc biệt nhiều, nhất định phải vô cùng chú ý. Thậm chí ngay cả Phạm Hồng Vũ nổi tiếng "Lưu manh", nhưng khi đảm nhiệm thư ký Chủ tịch tỉnh gần một năm, cũng chưa từng ở cơ quan "gây sự", quan hệ đồng nghiệp xử lý thật sự hòa hợp. Tào Thành khiêm tốn, chỉ biết càng thêm cẩn thận.
Là cán bộ lãnh đạo lão tư cách, Đàm Khải Hoa năng lực suy luận phân tích quả thật rất mạnh. Tào Thành thật sự đã hướng Vinh Khải Cao báo cáo qua, tính toán đến bệnh viện thăm hỏi Đàm Khải Hoa một chút. Dù sao Đàm Khải Hoa bị thương, nhìn qua là bị thương ngoài da, nhưng ai biết còn có hay không những "nội thương" khác? Bất kể thế nào, Đàm Khải Hoa cũng là Bí thư Thành ủy Tề Hà, một phương chư hầu. Vinh Khải Cao phê bình thì phê bình, nên quan tâm thì phải quan tâm.
Vinh Khải Cao không hé răng.
Tào Thành liền hiểu được tâm ý của Vinh Khải Cao.
Lôi đình giận phát, đập bàn mắng chửi người, đều là nhất định phải làm. Kiên nhẫn giáo dục, quan tâm đồng chí cũng là nhất định phải làm.
- Chánh văn phòng Tào, bên này mời!
Sai khi bắt tay chào hỏi, Đàm Khải Hoa kính cẩn nói, giơ tay có lời mời. Tào Thành so với ông tuổi tác nhỏ hơn, cấp bậc thấp hơn, nhưng Đàm Khải Hoa không chút nào cảm thấy làm như vậy có gì không ổn.
Tào Thành và Đàm Khải Hoa cùng đi vào văn phòng Viện trưởng.
Trong văn phòng không có một bóng người, bóng dáng Viện trưởng cũng không thấy. Tại một phòng làm việc khác cách đó rất xa cũng lóe lên ánh đèn, phỏng chừng Viện trưởng và thư ký đều ở đó.
Lẽ ra làm như vậy cũng không phải tốt, bất kể như thế nào, ở bệnh viện Nhân dân, viện trưởng mới là một người đứng đầu, dù thế nào cũng nên để ông ta lộ cái mặt trước đệ nhất thư ký của Tỉnh ủy. Nếu như là ngày thường, lấy Đàm Khải Hoa ân tình thạo đời, khẳng định cũng có thể an bài như vậy.
Hôm nay cũng không cần, thời cơ không đúng.
Tào Thành không có thời gian mò mầm cùng "người không có phận sự".
Văn phòng Viện trưởng thật ra bố trí khá xa hoa, khu sô pha đãi khách nhìn qua thậm chí là da thật. Cho dù là da nhân tạo, đó cũng là tương đối cao. Bệnh viện không thiếu tiền, huống chi vừa mới xây dựng trụ sở làm việc mới.
- Chánh văn phòng Tào, mời ngồi mời ngồi!
Đàm Khải Hoa lễ nhượng Tào Thành ngồi xuống trước.
Tào Thành cười, ở một bên ngồi xuống. Trong tay cho dù nắm quyền lực lớn nhưng quy củ bên ngoài cũng không thể phá vỡ. Tào Thành không phải là Phạm Hồng Vũ, càng không phải là Trịnh Mỹ Đường. Ở những chi tiết này ngang ngược, Tào Thành cho rằng không có tất yếu. Ngoại trừ "kéo thù hận" cho mình, cũng không thể thành lập cái gọi là uy vọng.
Tào Thành kiên trì cho rằng, chân chính uy vọng, nhất định phải được thành lập ở thực lực.
Không có thực lực thì chỉ gọi là ra vẻ tinh tướng.
Phải gặp sét đánh đấy.
Đàm Khải Hoa ngồi đối diện ở một chiếc ghế sofa đơn
Lái xe gắt gao đi theo hai vị lãnh đạo vào cửa, rồi mang lên nước trà nóng hầm hập, trên bàn còn đặt "Thanh sơn Vương" và mấy loại hoa quả, chuẩn bị rất đầy đủ.
Đàm Khải Hoa liền cấp Tào Thành giải thích, vị này chính là Phó chánh văn phòng Thành ủy, cũng chính là thư ký của ông.
Đêm khuya Tào Thành đến gặp, hết thảy đều phải chú ý giữ bí mật, ngay cả tài xế của mình, Đàm Khải Hoa cũng không cho tham dự vào. Nhìn ra được, Tào Thành đối với sự cẩn thận của Đàm Khải Hoa tương đối hài lòng.
Đàm Khải Hoa lại nhẹ nhàng thở ra.
Tay già đời trong quan trường dù sao cũng không tầm thường.
Đại bộ phận gian phòng nhà khách Tề Hà đèn đuốc đều tắt hết, nhiều người khách đã nhanh chóng tiến nhập vào mộng đẹp.
Chỉ có một số gian phòng ngọn đèn vẫn sáng.
Bao gồm phòng của Phó chánh văn phòng Tỉnh ủy Tào Thành.
Tào Thành ăn mặc chỉnh tề như trước, rất im lặng ngồi ở sô pha đọc sách. Cuốn sách có tên "Lâm văn trung công công độc ", xuất bản hải ngoại, chữ phồn thể dựng thẳng. Tào Thành một hàng mà nhìn, vẻ mặt thật sự rất chăm chú.
Vinh Khải Cao tự mình chủ trì hội nghị kiểm điểm, đến hơn chín giờ mới tan cuộc. Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn, Đoàn Thần Hân và lãnh đạo chủ chốt Tỉnh ủy đều tham gia. Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố Tề Hà toàn thể thành viên bộ máy đương nhiên phải tham dự, duy chỉ có Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa là vắng họp. Quách Thanh Hoa thân thể thật sự không tốt, cao huyết áp vô cùng nghiêm trọng, sau khi phát bệnh, cho tới nay vẫn còn ở bệnh viện truyền dịch. Với tình trạng sức khỏe như vậy, thật sự là không thể tới tham gia hội nghị này.
Vinh Khải Cao cũng không chỉ bảo khiến ông ta nhất định phải tới họp.
Ở hội nghị này, Vinh Khải Cao tất nhiên là lôi đình giận phát. Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố hai vị chủ quản đảng chính khẳng định là đứng mũi chịu sào. Quách Thanh Hoa tuổi so Vinh Khải Cao chỉ nhỏ hơn ba tuổi, lại có vẻ bệnh hoạn. Ông ta nếu ở đây, Vinh Khải Cao lửa giận này phát tiết không được tận hứng rồi.
Bất kể như thế nào, chửi bới thậm tệ một vị đồng chí lão thành có bệnh, chuyện như vậy, Bí thư Tỉnh ủy không thể làm.
Quách Thanh Hoa chi bằng không đến.
Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện Vân Hồ, Chủ tịch nông trường Triều Dương, Bí thư Đảng ủy và cán bộ tương quan cũng nhất định phải tham dự hội nghị.
Ngoài ra, Phạm Hồng Vũ, Lưu Bân và thư ký lãnh đạo Tỉnh ủy cũng đều ở trong phòng hội nghị an vị. Loại hội nghị lâm thời triệu khai này không có quá nhiều quy củ.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tào Thành ở trong phòng của mình đọc sách.
Ước chừng mười điểm một phút, máy nhắn tin đeo bên hông vang lên, Tào Thành cầm lấy, vừa thấy liền chậm rãi buông quyển sách, đứng dậy sửa sang lại trang phục của mình một chút rồi cầm lấy chìa khóa phòng chậm rãi đi ra.
Một chiếc xe Santana đang lẳng lặng đậu dưới bóng cây của nhà khách, đen tuyền, không thấy rõ giấy phép. Lái xe Santana vẫn chưa xuống xe, mà là buông cửa kính xe, rất khẩn trương nhìn chăm chú vào đại sảnh nhà khách. Nhìn thấy Tào Thành không vội vàng không hấp tấp đi ra, mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
Tào Thành lập tức đến chỗ chiếc Santana, lên chỗ ngồi phía sau, không nói một tiếng.
Lái xe cũng không nói chuyện, lập tức nhất nhấn ga, chiếc Santana liền chạy nhanh ra khỏi nhà khách. Ước chừng hơn 10' sau, chiếc Santana ngừng lại trước bệnh viện Nhân dân thành phố Tề Hà. Lái xe nhảy xuống xe, lưu loát mở cửa phía sau, hạ giọng nói:
- Chánh văn phòng Tào, chào anh, Bí thư Đàm đang ở phòng viện trưởng.
Tào Thành gật đầu, không nhanh không chậm xuống xe, hai tay chắp sau lưng.
Lái xe vội cúi đầu, kính cẩn nói:
- Chánh văn phòng Tào, mời!
Lái xe tuổi tác khả năng bằng với Tào Thành nhưng khí độ giữa hai người thật sự cách biệt một trời.
Trụ sở làm việc của bệnh viện Nhân dân thành phố Tề Hà là xây dựng mới, nhưng vẫn theo kiểu cũ. Lái xe dẫn dắt Tào Thành lập tức lên lầu bốn. Cả bệnh viện đều rất yên tĩnh, nhân viên công tác sớm tan tầm về nhà. Nhưng mỗi một tầng ngọn đèn hành lang đều bật, khiến cho cả trụ sở làm việc được chiếu sáng.
Đàm Khải Hoa sớm ở đầu bậc thang lầu bốn đợi Tào Thành đến. Vừa thấy Tào Thành lập tức vẻ mặt tươi cười, bước nhanh lên, hai tay kéo dài, luôn miệng nói:
- Chánh văn phòng Tào, rất xin lỗi, rất xin lỗi. Thật sự là ngại quá, lúc nửa đêm còn vất vả cậu đến bệnh viện.
Tào Thành mỉm cười, nói:
- Không sao! Bí thư Đàm vết thương đã được xử lý chưa? Có nặng lắm không?
Đàm Khải Hoa còn có điểm xấu hổ, cười ha hả, nói:
- Đều là bị thương ngoài da, đừng lo, khiến Chánh văn phòng Tào chê cười...
Trên mặt ông ta vết cào đã được xử lý. Loại vết cào này thật sự là khiến thầy thuốc đau đầu, không thể xức thuốc, càng không thể băng bó, đành phải đơn giản khử trùng một chút. Nếu như là người bệnh bình thường cũng thì thôi, mấu chốt Đàm Khải Hoa là Bí thư Thành ủy, lúc này mới khiến bệnh viện khó giải quyết. Thầy thuốc rất muốn phát minh một loại thuốc đặc hiệu, chỉ cần bôi lên trên mặt Bí thư Đàm một chút, ngày mai vết cào này liền biến mất không thấy.
Đáng tiếc loại thuốc đặc hiệu này tạm thời chỉ tồn tại trong khoa học viễn tưởng.
Mấy vết cào trên mặt này ngày hôm nay đã mạnh mẽ khiến Đàm Khải Hoa làm trò cười cho thiên hạ. Khi ánh mắt tức giận của Vinh Khải Cao quét thẳng tới, Đàm Khải Hoa muốn tìm một cái hầm ngầm chui vào. Mà thành viên bộ máy bình thường đối với ông kính sợ có phép và cán bộ cấp dưới, ánh mắt nhìn ông dường như có chút không giống như bình thường. Nhất là ánh mắt Trịnh Mỹ Đường, mang theo ý trào phúng rõ ràng, đè ép không được.
Một tướng quân bị đánh bại, bất kể như thế nào cũng khó khăn trong việc khiến các chiến sĩ kính trọng.
Mấy vết cào này chính là dấu hiệu bại trận của Đàm Khải Hoa khắc vào trên mặt, có muốn biến mất cũng không xong.
Nông trường Triều Dương, việc này sau khi giải quyết xong, Đàm Khải Hoa tôi nếu không tìm các người tính toán khoản nợ này thì tôi không phải họ Đàm!
Đàm Khải Hoa âm thầm ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi.
Tuy nhiên giờ này khắc này, Đàm Khải Hoa không có tâm tư suy xét việc tính sổ. Ông ta trước phải vượt qua cửa ải khó khăn này rồi nói sau. Công nhân viên chức nông trường Triều Dương trở về nhưng tuyệt không tỏ vẻ việc này đã chấm dứt. Vinh Khải Cao, Vưu Lợi Dân, Viên Lưu Ngạn và lãnh đạo tỉnh vẫn còn ở Tề Hà. Nếu trở về tỉnh thì phải hơn hai giờ đường xe, không tính lâu lắm, nhưng Vinh Khải Cao không đi, rất rõ ràng tỏ vẻ việc này vẫn chưa xong.
Hội nghị tối nay chủ yếu là nghiên cứu, giải quyết tốt hậu quả.
Đã xảy ra sự kiện quần chúng nghiêm trọng như vậy, Tỉnh ủy một hai ba bắt tay đồng loạt chạy tới Tề Hà, Bí thư Tỉnh ủy thậm chí "mình trần ra trận", vọt tới tuyến đầu, mới tạm thời chìm xuống. Không xử lý một vài cán bộ, quả quyết là không thể thực hiện được.
Bằng không, về sau những địa khu khác nếu phát sinh cùng loại sự kiện, thì nên xử trí như thế nào?
Tối nay, Đàm Khải Hoa là thật không dám đi gặp Vinh Khải Cao.
Là cán bộ Vinh Khải Cao đề bạt lên, Đàm Khải Hoa vẫn tự cho mình là dòng chính của Bí thư Vinh. Chỉ có Đàm Khải Hoa mới rõ ràng, ông ta ở trong suy nghĩ của Vinh Khải Cao rốt cuộc là loại địa vị nào. Dòng chính là dòng chính, nhưng tâm phúc thì chưa thể nói tới rồi. Vị Chánh văn phòng Tào so với ông trẻ hơn mười mấy tuổi này mới chân chính là tâm phúc của Vinh Khải Cao.
Đàm Khải Hoa âm thầm may mắn, chính mình năm đó mạnh mẽ làm tốt quan hệ với Tào Thành, là quyết định anh minh đến bực nào. Tào Thành cũng đạt đến một loại trình độ nào đó, tại đây không tránh kiêng kị, nửa đêm chạy đến bệnh viện gặp ông.
Gặp mặt trong phòng Tào Thành ở nhà khách Tề Hà đó là vạn nhất không thể được, mà Tào Thành chỉ sợ cũng sẽ không tiếp đãi.
Việc này cũng còn chưa xử lý, thư ký Bí thư Tỉnh ủy liền công khai ở nhà khách trò chuyện với Bí thư Thành ủy Tề Hà, lãnh đạo Tỉnh ủy khác nhìn thấy thì có cảm tưởng gì?
Nhìn thấy bộ dạng khí định thần nhàn của Tào Thành, Đàm Khải Hoa trong lòng lập tức trở nên yên tâm hơn. Có lẽ, Tào Thành đồng ý đến bệnh viện gặp mặt, khả năng là đã trải qua Vinh Khải Cao cho phép? Ít nhất là ngầm đồng ý.
Là thư ký của đại lãnh đạo, thực tại quyền bính hiển hách, nhưng quy củ cấm kỵ cũng đặc biệt nhiều, nhất định phải vô cùng chú ý. Thậm chí ngay cả Phạm Hồng Vũ nổi tiếng "Lưu manh", nhưng khi đảm nhiệm thư ký Chủ tịch tỉnh gần một năm, cũng chưa từng ở cơ quan "gây sự", quan hệ đồng nghiệp xử lý thật sự hòa hợp. Tào Thành khiêm tốn, chỉ biết càng thêm cẩn thận.
Là cán bộ lãnh đạo lão tư cách, Đàm Khải Hoa năng lực suy luận phân tích quả thật rất mạnh. Tào Thành thật sự đã hướng Vinh Khải Cao báo cáo qua, tính toán đến bệnh viện thăm hỏi Đàm Khải Hoa một chút. Dù sao Đàm Khải Hoa bị thương, nhìn qua là bị thương ngoài da, nhưng ai biết còn có hay không những "nội thương" khác? Bất kể thế nào, Đàm Khải Hoa cũng là Bí thư Thành ủy Tề Hà, một phương chư hầu. Vinh Khải Cao phê bình thì phê bình, nên quan tâm thì phải quan tâm.
Vinh Khải Cao không hé răng.
Tào Thành liền hiểu được tâm ý của Vinh Khải Cao.
Lôi đình giận phát, đập bàn mắng chửi người, đều là nhất định phải làm. Kiên nhẫn giáo dục, quan tâm đồng chí cũng là nhất định phải làm.
- Chánh văn phòng Tào, bên này mời!
Sai khi bắt tay chào hỏi, Đàm Khải Hoa kính cẩn nói, giơ tay có lời mời. Tào Thành so với ông tuổi tác nhỏ hơn, cấp bậc thấp hơn, nhưng Đàm Khải Hoa không chút nào cảm thấy làm như vậy có gì không ổn.
Tào Thành và Đàm Khải Hoa cùng đi vào văn phòng Viện trưởng.
Trong văn phòng không có một bóng người, bóng dáng Viện trưởng cũng không thấy. Tại một phòng làm việc khác cách đó rất xa cũng lóe lên ánh đèn, phỏng chừng Viện trưởng và thư ký đều ở đó.
Lẽ ra làm như vậy cũng không phải tốt, bất kể như thế nào, ở bệnh viện Nhân dân, viện trưởng mới là một người đứng đầu, dù thế nào cũng nên để ông ta lộ cái mặt trước đệ nhất thư ký của Tỉnh ủy. Nếu như là ngày thường, lấy Đàm Khải Hoa ân tình thạo đời, khẳng định cũng có thể an bài như vậy.
Hôm nay cũng không cần, thời cơ không đúng.
Tào Thành không có thời gian mò mầm cùng "người không có phận sự".
Văn phòng Viện trưởng thật ra bố trí khá xa hoa, khu sô pha đãi khách nhìn qua thậm chí là da thật. Cho dù là da nhân tạo, đó cũng là tương đối cao. Bệnh viện không thiếu tiền, huống chi vừa mới xây dựng trụ sở làm việc mới.
- Chánh văn phòng Tào, mời ngồi mời ngồi!
Đàm Khải Hoa lễ nhượng Tào Thành ngồi xuống trước.
Tào Thành cười, ở một bên ngồi xuống. Trong tay cho dù nắm quyền lực lớn nhưng quy củ bên ngoài cũng không thể phá vỡ. Tào Thành không phải là Phạm Hồng Vũ, càng không phải là Trịnh Mỹ Đường. Ở những chi tiết này ngang ngược, Tào Thành cho rằng không có tất yếu. Ngoại trừ "kéo thù hận" cho mình, cũng không thể thành lập cái gọi là uy vọng.
Tào Thành kiên trì cho rằng, chân chính uy vọng, nhất định phải được thành lập ở thực lực.
Không có thực lực thì chỉ gọi là ra vẻ tinh tướng.
Phải gặp sét đánh đấy.
Đàm Khải Hoa ngồi đối diện ở một chiếc ghế sofa đơn
Lái xe gắt gao đi theo hai vị lãnh đạo vào cửa, rồi mang lên nước trà nóng hầm hập, trên bàn còn đặt "Thanh sơn Vương" và mấy loại hoa quả, chuẩn bị rất đầy đủ.
Đàm Khải Hoa liền cấp Tào Thành giải thích, vị này chính là Phó chánh văn phòng Thành ủy, cũng chính là thư ký của ông.
Đêm khuya Tào Thành đến gặp, hết thảy đều phải chú ý giữ bí mật, ngay cả tài xế của mình, Đàm Khải Hoa cũng không cho tham dự vào. Nhìn ra được, Tào Thành đối với sự cẩn thận của Đàm Khải Hoa tương đối hài lòng.
Đàm Khải Hoa lại nhẹ nhàng thở ra.
Tay già đời trong quan trường dù sao cũng không tầm thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.