Chương 604: Bí thư Thành ủy tức giận.
Hoàng Oanh
30/01/2015
Nhưng sự thật lời cảnh báo của Lục Cửu không có tác dụng gì cả.
Tạ Hậu Minh làm theo ý mình, với cảnh báo của Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu ông ta không thèm để mắt tới, lại tiếp tục nói đến vấn đề tra tấn bức cung, yêu cầu cơ quan chính trị pháp luật cấp trên phải điều tra rõ chuyện này, bởi vì chuyện này liên quan đến Trưởng phòng công an huyện Vân Hồ Lý Văn Hàn, ở huyện không tiện để giải quyết.
Lục Cửu nhận được tin tức trên tức giận đến mức gần như muốn ói máu, đi tới đi lui, vơ được gì đập cái đó, nào ống bút, nào chén trà không bỏ xót cái nào cả, văn kiện trên bàn thì văn tung tóe khắp nơi.
- Lão già đáng ghét.... Lão già dốt nát…
Lục Cửu nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mắng chửi.
Chưa thấy y tức giận như vậy bao giờ.
Lục Cửu đến huyện Vân Hồ năm năm rồi, lần đầu tiên nói văng tục thế này. Hơn nữa điều khiến Lục Cửu nổi giận chính là chuyện này không liên quan gì đến y, chỉ là Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đấu đá với nhau, mà Bí thư Lục y trúng đạn.
....
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên, mắt Lục Cửu lóe lên tia lửa giận, bước lên nhắc ống nghe.
- Nghe.
Hung hăng la lên một tiếng
Người bên kia điện thoại không nói nửa lời.
- Nói đi.
Lục Cửu gần như muốn nổ tung, lại rống to lên một tiếng.
- Lục Cửu, đang tức giận à?
Lặng im một lát có tiếng người đầu dây bên kia nói với vẻ không hài lòng lắm.
Không ngờ người đầu dây bên kia là Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa.
Lục Cửu liền hoa mắt chóng mặt, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, trong đầu như muốn nổ tung, gần như không có cách nào để suy nghĩ một cách bình thường được, miệng chỉ lắp bắp theo phản xạ:
- A, là Bí thư Đàm... Rất xin lỗi, xin lỗi, Bí thư Đàm, tôi thật không biết là ngài điện thoại đến, rất xin lỗi, xin lỗi...
- Có phải lúc này cậu ngã bệnh không?
Đàm Khởi Hoa hỏi một cách dửng dưng.
- Không, không có bệnh gì....Bí thư Đàm xin lỗi, cảm ơn Bí thư quan tâm đến sức khỏe của tôi, tôi không bệnh....
Lục Cửu dùng hết sức để bình tâm lại, hướng ống nghe xoay người cuối đầu, giống như Đàm Khởi Hoa đang đứng đối diện với y, có thể y nhìn thấy được vậy.
- Không bệnh mà đầu óc lại hỏng thế kia thì làm sao được? Không dùng được rồi.
Vừa mới bình tĩnh được một chút thì Bí thư Lục đã "oang" lên một tiếng, dường như có tiếng sấm đánh ngang ta. Đàm Khởi Hoa nhận chức Bí thư Thành ủy được một năm rồi, nhưng chưa bao giờ dùng giọng điệu đó nói với y, điều đó chứng tỏ trong lòng Bí thư Đàm đang rất phẫn nộ.
- Bí thư, tôi....
Lục Cửu há mồm cứng lưỡi, mồ hôi lạnh chảy ra như suối, chảy xuôi xuống trong nháy mắt ướt đẫm cả áo quần.
- Phạm Hồng Vũ vừa đến huyện Vân Hồ các người được một tháng, tôi hỏi cậu, trong một tháng đó cậu làm gì? Hử? Cậu phải tạo nên chuyện lớn mỗi ngày sao? Hay cậu còn chê ở huyện Vân Hồ còn chưa đủ náo nhiệt? Chỉ là một vụ án nhỏ mà các cậu không thể nào giải quyết được sao? Nên cần phải báo cáo lên trên sao? Chủ tịch huyện thiếu chút nữa lại bị bọn lưu manh hại rồi, vậy mà còn bị bọn lưu manh đó cắn ngược trở lại. Cậu là Bí thư Huyện ủy sao lại để chuyện đó xảy ra, cậu chỉ biết ăn cơm rồi thải ra, cậu không còn biết làm gì sao?
Giọng điệu Đàm Khởi Hoa còn to hơn trước, từng lời nói, từng câu, từng chữ như nện vào đầu Lục Cửu.
......
Mồ hôi lạnh trên người Lục Cửu toát ra càng lúc càng nhiều, vội đưa tay lên lau qua rồi lau lại.
- Tôi hỏi sao cậu không nói? Câm à?
Đàm Khởi Hoa đột nhiên hét to lên, gầm lên giận dữ.
- Vâng, Bí thư Đàm, ngài hãy nghe tôi giải thích...Bí thư Đàm, việc này, đều do mẹ nó...Rất xin lỗi, xin lỗi... Đều do Tạ Hậu Minh gây ra. Ông ta già nên hồ đồ rồi, hoàn toàn không nghe lời khuyến cáo của tôi, làm loạn mù quáng như thế, mẹ kiếp...
Lục Cửu nói năng lộn xộn, vừa nhắc đến Tạ Hậu Minh đã không kìm được nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp hai lần nói tục trước mặt Đàm Khởi Hoa.
Lục Cửu giận dữ nhưng Đàm Khởi Hoa còn tức giận hơn y, phẫn nộ quát:
- Ông ta không nghe lời khuyên sao? Ông ta không nghe lời khuyên cậu không có biện pháp nào sao? Cậu là Bí thư Huyện ủy hay ông ta là Bí thư Huyện ủy? Chỉ có chút chuyện mà cũng không xử lý được, không biết cậu làm được chuyện gì? Báo tỉnh vừa viết bài báo khen ngợi huyện Vân Hồ đã thay đổi lớn, bài trừ tiêu cực, hôm trước Bí thư Đoàn Thần Hân còn điện thoại xuống cho tôi bảo tôi cố gắng ủng hộ công tác của hệ thống chính trị huyện Vân Hồ, tranh thủ hòa giải mâu thuẫn huyện Vân Hồ cùng nông trường Triều Dương. Vậy mà liền một cái các người làm trò, mang chuyện tra tấn bức cung làm rõ. Tra tấn bức cung chó má gì, một kẻ lưu manh nói năng xằng bậy, các người liền hướng lãnh đạo thành phố báo cáo? Não các người chứa toàn đá à?
Đầu Lục Cửu lại một phen choáng váng.
Rõ ràng ông ta là "người trong cuộc"có tin tức như vậy khó trách Đàm Khởi Hoa không thể không nổi trận lôi đình. Chuyện "vòng vây sự kiện" đều có Đàm Khởi Hoa và Quách Thanh Hoa đều có mặt, hiện tại lãnh đạo tỉnh ủy còn chưa hoàn toàn hết giận, Đoàn Thần Hân tự mình điện thoại cho Đàm Khởi Hoa, bảo giải quyết mâu thuẫn xung đột giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương, cho thấy đó là chứng cứ rõ ràng.
Kết quả Tạ Hậu Minh thiếu cần thận, lại đâm vào lỗ thủng lớn đó.
- Bí thư Đàm, người tên Tạ Hậu Minh ngài cũng biết đấy, từ trước đến này không cần nói quy củ, ông ta xem mình là đệ nhất thiên hạ. Hôm trước chúng tôi cũng vì chuyện này mà mở hội nghị bí thư để thảo luận... Trong cuộc họp, Phạm Hồng Vũ đã biểu lộ thái độ, anh ta cho rằng đó là lời nói năng xằng bậy của kẻ lưu manh, không cần để ý đến, chỉ cần xét xử tốt vụ án kia là được. Tạ Hậu Minh sống chết mặc kệ, nhất định phải điều tra... Bí thư Đàm, ngài biết con người của Tạ Hậu Minh mà, ông ta xem pháp luật như là nhà của mình, chỉ vì Trưởng phòng công an Lý Văn Hàn xử lý tên Cát Đại Tráng kia, mà Cát Đại Tráng là người nhà của Tạ Hậu Minh có chút quan hệ thân thích nên Tạ Hậu Minh liền trả đũa Lý Văn Hàn, đã để Viện kiểm sát trước tiên tham gia tác động. Tôi phê bình ông ta thì ông ta báo cáo lên lãnh đạo thành phố....Người này ấm đầu rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, ông ta ỷ vào thâm niên làm việc, gần đến tuổi về hưu rồi nên không để ý chuyện gì, cái gì cũng dám làm. Bí thư Đàm, mấy năm nay, tôi thật sự bị ông ta đưa vào thế bị động, nhất là khi thời điểm ngài còn chưa giữ chức, ông ta còn kiêu ngạo hơn, một năm nay, đã giảm lắm rồi...
Lục Cửu vội vàng hướng Đàm Khởi Hoa giải thích, bình thường y còn chú ý đến sách lượt, còn chú ý đến phương thức biểu đạt uyển chuyển, lúc này bị Đàm Khởi Hoa mắng như tát nước vào mặt, nên cũng không còn vố gắng giả vờ nữa, liền nói xấu Tạ Hậu Minh thông thương tiếc.
Con mẹ nói, lão già kia không để tôi thoải mái thì tôi cũng không để lão sống khá giả.
Nhân tiện khai ra với Đàm Khởi Hoa.
Nói xấu đồng sự với lãnh đạo cấp trên, sớm đã trở thành bản năng của đại bộ phận cán bộ, gần như không cần dùng đến đầu óc, chỉ cần có cơ hôi, lập tức nói không phanh, không cần để ý đến chuyện gì.
- Hừ, ông ta cho rằng bây giờ ông ta là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật nên cả đời làm chức này chắc? Chuyện này, cậu xử lý đi, không được làm náo động nữa, ai làm náo động bắt hết cho tôi.
Đàm Khải Hoa nói không có chút khách khí nào cả, giọng điệu đầy vẻ quyền uy nghi ngờ.
- Đúng, đúng, Bí thư Đàm, tôi sẽ xử lý nhanh, tôi cam đoan với ngài tuyệt sẽ không tái phạm.
Lục Cửu không kìm lòng được, vội đứng thẳng sóng lưng lên, hướng ống nghe bắt đầu thể hiện sự quyết tâm.
- Mặt khác, đồng chí Hạ Vân sẽ đến ngay huyện các người có chút chuyện, cậu hãy bảo Lý Văn Hàn chuẩn bị một chút, Hạ Vân muốn nói chuyện với anh ta.
Đàm Khởi Hoa thuận miệng phân phó một câu.
Lục Cửu vôi giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Trưởng ban Hạ tìm Lý Văn Hàn nói chuyện ạ?
Người được gọi là đồng chí Hạ Vân này chính là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức.
- Đúng, còn có tổ chức quan sát thực tế nên muốn đi cùng nhau, cậu phải cam đoan chuyện này hoàn thành tốt đẹp, có bất cứ kẻ nào gây sự, vẫn như cũ bắt hết lại cho tôi
Lục Cửu liền ngầm thở dài.
Xem ra mục tiêu của Phạm Hồng Vũ đã đạt được rồi.
Lục Cửu vốn tính toán ngư ông hưởng lợi, nhân cơ hội Tạ Hậu Minh gây rối sẽ khiến cho lãnh đạo thành phố bãi chức Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật của ông ta, rồi sẽ nghĩ ra người thích hợp để thay thế. Đây cũng là lý do y không ngăn cản Tạ Hậu Minh gây rối, Tạ Hậu Minh gây rối bao nhiêu y mừng bấy nhiêu.
Không ngờ, Đàm Khởi Hoa lại biết được nói cho y biết, ở thành phố đã quyết định để Lý Văn Hàn đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật
Dù trong lòng Lục Cửu không vui chút nào, nhưng với tình hình này y không đủ can đảm nói "điều kiện" với Đàm Khởi Hoa. Đoàn Thần Hân đã điện thoại cho Đàm Khởi Hoa, tuy Đoàn Thần Hân không thể nào biết được tên Lý Văn Hàn. Tuy nhiên Đàm Khởi Hoa cũng không thể nào dám mạo hiểm, chỉ vì một Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật huyện, cán bộ cấp phó phòng mà Đàm Khởi Hoa lại khiến cho Đoàn Thần Hân không vui.
Huống chi trong ba huyện và chín hạt thì Trưởng phòng công an duy nhất chỉ có Lý Văn Hàn, nếu có kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.
- Vâng, Bí thư Đàm tôi hiểu rồi, sẽ kiên quyết thực hiện lời bí thư nói.
Lục Cửu nói với âm thanh vô cùng lớn, cho thấy thái độ phục tùng mệnh lệnh của Bí thư Đàm .
Im lặng một chút, Đàm Khởi Hoa bắt đầu nói thêm:
- Lục Cửu, có một số chuyện cần suy nghĩ nhiều, cần suy xét vấn đề không nên chỉ nghĩ trong vòng chật hẹp. Cậu là người thông minh, nhìn vấn đề, suy xét vấn đề phải nhìn cho toàn cục, phải nhìn cao hơn một chút. Không thể xem mình đồng đẳng với các đồng chí khác được?
Giọng điệu cũng đã nhỏ nhẹ bớt.
Có lẽ Đàm Khởi Hoa cảm thấy vừa rồi phê bình Lục Cửu như vậy là quá khắc khe, nên thay đổi thái độ, nhắc nhở y vài câu, xem như an ủi.
Quản lý cấp dưới thưởng phạt đúng cách đó mới là chính đạo, chỉ uy hiếp hoặc dụ dỗ không cũng không được.
Lục Cửu lập tức nói:
- Đúng vậy ạ, Bí thư Đàm, cảm ơn ngài đã dạy bảo, chuyện này quả thật cái nhìn của tôi quá nhỏ hẹp, tôi nhất định sẽ chú ý.
- Hãy suy nghĩ nhiều hơn, Bí thư Huyện ủy là một nhịp cầu nối chuyển tiếp.
Thấy Lục Cửu thuận miệng trả lời một cách khách sáo, Đàm Khởi Hoa hiển nhiên không hài lòng, lại nói một câu nhắc nhở đầy thâm ý.
Lục Cửu có vẻ hoảng sợ, cảm thấy trong lời nói của Đàm Khởi Hoa có đầy ẩn ý.
Cái gọi là" cầu nối chuyển tiếp" là gì?
Dưới nhìn lên, cậu là người thành thủ, chủ trì toàn cục, trên nhìn xuống y là trợ thủ lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, cách nhìn không chỉ nhìn ở một huyện, phải đứng ở vị trí lãnh đạo thành phố mà nhìn nhận vấn đề, bằng không làm sao anh ta có thể làm trợ thủ tốt chứ?
Bí thư Huyện ủy lại hướng lên một bước là lãnh đạo thành phố rồi.
- Vâng, Bí thư Đàm, tôi hiểu được.... Tôi nhớ kỹ rồi.
Lục Cửu thành khẩn nói.
Tạ Hậu Minh làm theo ý mình, với cảnh báo của Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu ông ta không thèm để mắt tới, lại tiếp tục nói đến vấn đề tra tấn bức cung, yêu cầu cơ quan chính trị pháp luật cấp trên phải điều tra rõ chuyện này, bởi vì chuyện này liên quan đến Trưởng phòng công an huyện Vân Hồ Lý Văn Hàn, ở huyện không tiện để giải quyết.
Lục Cửu nhận được tin tức trên tức giận đến mức gần như muốn ói máu, đi tới đi lui, vơ được gì đập cái đó, nào ống bút, nào chén trà không bỏ xót cái nào cả, văn kiện trên bàn thì văn tung tóe khắp nơi.
- Lão già đáng ghét.... Lão già dốt nát…
Lục Cửu nghiến răng nghiến lợi, hung tợn mắng chửi.
Chưa thấy y tức giận như vậy bao giờ.
Lục Cửu đến huyện Vân Hồ năm năm rồi, lần đầu tiên nói văng tục thế này. Hơn nữa điều khiến Lục Cửu nổi giận chính là chuyện này không liên quan gì đến y, chỉ là Phạm Hồng Vũ và Tạ Hậu Minh đấu đá với nhau, mà Bí thư Lục y trúng đạn.
....
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên, mắt Lục Cửu lóe lên tia lửa giận, bước lên nhắc ống nghe.
- Nghe.
Hung hăng la lên một tiếng
Người bên kia điện thoại không nói nửa lời.
- Nói đi.
Lục Cửu gần như muốn nổ tung, lại rống to lên một tiếng.
- Lục Cửu, đang tức giận à?
Lặng im một lát có tiếng người đầu dây bên kia nói với vẻ không hài lòng lắm.
Không ngờ người đầu dây bên kia là Bí thư Thành ủy Đàm Khởi Hoa.
Lục Cửu liền hoa mắt chóng mặt, mồ hôi lạnh trên trán toát ra, trong đầu như muốn nổ tung, gần như không có cách nào để suy nghĩ một cách bình thường được, miệng chỉ lắp bắp theo phản xạ:
- A, là Bí thư Đàm... Rất xin lỗi, xin lỗi, Bí thư Đàm, tôi thật không biết là ngài điện thoại đến, rất xin lỗi, xin lỗi...
- Có phải lúc này cậu ngã bệnh không?
Đàm Khởi Hoa hỏi một cách dửng dưng.
- Không, không có bệnh gì....Bí thư Đàm xin lỗi, cảm ơn Bí thư quan tâm đến sức khỏe của tôi, tôi không bệnh....
Lục Cửu dùng hết sức để bình tâm lại, hướng ống nghe xoay người cuối đầu, giống như Đàm Khởi Hoa đang đứng đối diện với y, có thể y nhìn thấy được vậy.
- Không bệnh mà đầu óc lại hỏng thế kia thì làm sao được? Không dùng được rồi.
Vừa mới bình tĩnh được một chút thì Bí thư Lục đã "oang" lên một tiếng, dường như có tiếng sấm đánh ngang ta. Đàm Khởi Hoa nhận chức Bí thư Thành ủy được một năm rồi, nhưng chưa bao giờ dùng giọng điệu đó nói với y, điều đó chứng tỏ trong lòng Bí thư Đàm đang rất phẫn nộ.
- Bí thư, tôi....
Lục Cửu há mồm cứng lưỡi, mồ hôi lạnh chảy ra như suối, chảy xuôi xuống trong nháy mắt ướt đẫm cả áo quần.
- Phạm Hồng Vũ vừa đến huyện Vân Hồ các người được một tháng, tôi hỏi cậu, trong một tháng đó cậu làm gì? Hử? Cậu phải tạo nên chuyện lớn mỗi ngày sao? Hay cậu còn chê ở huyện Vân Hồ còn chưa đủ náo nhiệt? Chỉ là một vụ án nhỏ mà các cậu không thể nào giải quyết được sao? Nên cần phải báo cáo lên trên sao? Chủ tịch huyện thiếu chút nữa lại bị bọn lưu manh hại rồi, vậy mà còn bị bọn lưu manh đó cắn ngược trở lại. Cậu là Bí thư Huyện ủy sao lại để chuyện đó xảy ra, cậu chỉ biết ăn cơm rồi thải ra, cậu không còn biết làm gì sao?
Giọng điệu Đàm Khởi Hoa còn to hơn trước, từng lời nói, từng câu, từng chữ như nện vào đầu Lục Cửu.
......
Mồ hôi lạnh trên người Lục Cửu toát ra càng lúc càng nhiều, vội đưa tay lên lau qua rồi lau lại.
- Tôi hỏi sao cậu không nói? Câm à?
Đàm Khởi Hoa đột nhiên hét to lên, gầm lên giận dữ.
- Vâng, Bí thư Đàm, ngài hãy nghe tôi giải thích...Bí thư Đàm, việc này, đều do mẹ nó...Rất xin lỗi, xin lỗi... Đều do Tạ Hậu Minh gây ra. Ông ta già nên hồ đồ rồi, hoàn toàn không nghe lời khuyến cáo của tôi, làm loạn mù quáng như thế, mẹ kiếp...
Lục Cửu nói năng lộn xộn, vừa nhắc đến Tạ Hậu Minh đã không kìm được nghiến răng nghiến lợi, liên tiếp hai lần nói tục trước mặt Đàm Khởi Hoa.
Lục Cửu giận dữ nhưng Đàm Khởi Hoa còn tức giận hơn y, phẫn nộ quát:
- Ông ta không nghe lời khuyên sao? Ông ta không nghe lời khuyên cậu không có biện pháp nào sao? Cậu là Bí thư Huyện ủy hay ông ta là Bí thư Huyện ủy? Chỉ có chút chuyện mà cũng không xử lý được, không biết cậu làm được chuyện gì? Báo tỉnh vừa viết bài báo khen ngợi huyện Vân Hồ đã thay đổi lớn, bài trừ tiêu cực, hôm trước Bí thư Đoàn Thần Hân còn điện thoại xuống cho tôi bảo tôi cố gắng ủng hộ công tác của hệ thống chính trị huyện Vân Hồ, tranh thủ hòa giải mâu thuẫn huyện Vân Hồ cùng nông trường Triều Dương. Vậy mà liền một cái các người làm trò, mang chuyện tra tấn bức cung làm rõ. Tra tấn bức cung chó má gì, một kẻ lưu manh nói năng xằng bậy, các người liền hướng lãnh đạo thành phố báo cáo? Não các người chứa toàn đá à?
Đầu Lục Cửu lại một phen choáng váng.
Rõ ràng ông ta là "người trong cuộc"có tin tức như vậy khó trách Đàm Khởi Hoa không thể không nổi trận lôi đình. Chuyện "vòng vây sự kiện" đều có Đàm Khởi Hoa và Quách Thanh Hoa đều có mặt, hiện tại lãnh đạo tỉnh ủy còn chưa hoàn toàn hết giận, Đoàn Thần Hân tự mình điện thoại cho Đàm Khởi Hoa, bảo giải quyết mâu thuẫn xung đột giữa huyện Vân Hồ và nông trường Triều Dương, cho thấy đó là chứng cứ rõ ràng.
Kết quả Tạ Hậu Minh thiếu cần thận, lại đâm vào lỗ thủng lớn đó.
- Bí thư Đàm, người tên Tạ Hậu Minh ngài cũng biết đấy, từ trước đến này không cần nói quy củ, ông ta xem mình là đệ nhất thiên hạ. Hôm trước chúng tôi cũng vì chuyện này mà mở hội nghị bí thư để thảo luận... Trong cuộc họp, Phạm Hồng Vũ đã biểu lộ thái độ, anh ta cho rằng đó là lời nói năng xằng bậy của kẻ lưu manh, không cần để ý đến, chỉ cần xét xử tốt vụ án kia là được. Tạ Hậu Minh sống chết mặc kệ, nhất định phải điều tra... Bí thư Đàm, ngài biết con người của Tạ Hậu Minh mà, ông ta xem pháp luật như là nhà của mình, chỉ vì Trưởng phòng công an Lý Văn Hàn xử lý tên Cát Đại Tráng kia, mà Cát Đại Tráng là người nhà của Tạ Hậu Minh có chút quan hệ thân thích nên Tạ Hậu Minh liền trả đũa Lý Văn Hàn, đã để Viện kiểm sát trước tiên tham gia tác động. Tôi phê bình ông ta thì ông ta báo cáo lên lãnh đạo thành phố....Người này ấm đầu rồi, chuyện gì cũng có thể làm được, ông ta ỷ vào thâm niên làm việc, gần đến tuổi về hưu rồi nên không để ý chuyện gì, cái gì cũng dám làm. Bí thư Đàm, mấy năm nay, tôi thật sự bị ông ta đưa vào thế bị động, nhất là khi thời điểm ngài còn chưa giữ chức, ông ta còn kiêu ngạo hơn, một năm nay, đã giảm lắm rồi...
Lục Cửu vội vàng hướng Đàm Khởi Hoa giải thích, bình thường y còn chú ý đến sách lượt, còn chú ý đến phương thức biểu đạt uyển chuyển, lúc này bị Đàm Khởi Hoa mắng như tát nước vào mặt, nên cũng không còn vố gắng giả vờ nữa, liền nói xấu Tạ Hậu Minh thông thương tiếc.
Con mẹ nói, lão già kia không để tôi thoải mái thì tôi cũng không để lão sống khá giả.
Nhân tiện khai ra với Đàm Khởi Hoa.
Nói xấu đồng sự với lãnh đạo cấp trên, sớm đã trở thành bản năng của đại bộ phận cán bộ, gần như không cần dùng đến đầu óc, chỉ cần có cơ hôi, lập tức nói không phanh, không cần để ý đến chuyện gì.
- Hừ, ông ta cho rằng bây giờ ông ta là Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Pháp luật nên cả đời làm chức này chắc? Chuyện này, cậu xử lý đi, không được làm náo động nữa, ai làm náo động bắt hết cho tôi.
Đàm Khải Hoa nói không có chút khách khí nào cả, giọng điệu đầy vẻ quyền uy nghi ngờ.
- Đúng, đúng, Bí thư Đàm, tôi sẽ xử lý nhanh, tôi cam đoan với ngài tuyệt sẽ không tái phạm.
Lục Cửu không kìm lòng được, vội đứng thẳng sóng lưng lên, hướng ống nghe bắt đầu thể hiện sự quyết tâm.
- Mặt khác, đồng chí Hạ Vân sẽ đến ngay huyện các người có chút chuyện, cậu hãy bảo Lý Văn Hàn chuẩn bị một chút, Hạ Vân muốn nói chuyện với anh ta.
Đàm Khởi Hoa thuận miệng phân phó một câu.
Lục Cửu vôi giật mình kinh hãi, vội hỏi:
- Trưởng ban Hạ tìm Lý Văn Hàn nói chuyện ạ?
Người được gọi là đồng chí Hạ Vân này chính là Ủy viên thường vụ thành ủy, Trưởng ban tổ chức.
- Đúng, còn có tổ chức quan sát thực tế nên muốn đi cùng nhau, cậu phải cam đoan chuyện này hoàn thành tốt đẹp, có bất cứ kẻ nào gây sự, vẫn như cũ bắt hết lại cho tôi
Lục Cửu liền ngầm thở dài.
Xem ra mục tiêu của Phạm Hồng Vũ đã đạt được rồi.
Lục Cửu vốn tính toán ngư ông hưởng lợi, nhân cơ hội Tạ Hậu Minh gây rối sẽ khiến cho lãnh đạo thành phố bãi chức Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật của ông ta, rồi sẽ nghĩ ra người thích hợp để thay thế. Đây cũng là lý do y không ngăn cản Tạ Hậu Minh gây rối, Tạ Hậu Minh gây rối bao nhiêu y mừng bấy nhiêu.
Không ngờ, Đàm Khởi Hoa lại biết được nói cho y biết, ở thành phố đã quyết định để Lý Văn Hàn đảm nhiệm chức Chủ nhiệm ủy ban chính trị pháp luật
Dù trong lòng Lục Cửu không vui chút nào, nhưng với tình hình này y không đủ can đảm nói "điều kiện" với Đàm Khởi Hoa. Đoàn Thần Hân đã điện thoại cho Đàm Khởi Hoa, tuy Đoàn Thần Hân không thể nào biết được tên Lý Văn Hàn. Tuy nhiên Đàm Khởi Hoa cũng không thể nào dám mạo hiểm, chỉ vì một Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật huyện, cán bộ cấp phó phòng mà Đàm Khởi Hoa lại khiến cho Đoàn Thần Hân không vui.
Huống chi trong ba huyện và chín hạt thì Trưởng phòng công an duy nhất chỉ có Lý Văn Hàn, nếu có kéo dài như vậy cũng không phải là biện pháp.
- Vâng, Bí thư Đàm tôi hiểu rồi, sẽ kiên quyết thực hiện lời bí thư nói.
Lục Cửu nói với âm thanh vô cùng lớn, cho thấy thái độ phục tùng mệnh lệnh của Bí thư Đàm .
Im lặng một chút, Đàm Khởi Hoa bắt đầu nói thêm:
- Lục Cửu, có một số chuyện cần suy nghĩ nhiều, cần suy xét vấn đề không nên chỉ nghĩ trong vòng chật hẹp. Cậu là người thông minh, nhìn vấn đề, suy xét vấn đề phải nhìn cho toàn cục, phải nhìn cao hơn một chút. Không thể xem mình đồng đẳng với các đồng chí khác được?
Giọng điệu cũng đã nhỏ nhẹ bớt.
Có lẽ Đàm Khởi Hoa cảm thấy vừa rồi phê bình Lục Cửu như vậy là quá khắc khe, nên thay đổi thái độ, nhắc nhở y vài câu, xem như an ủi.
Quản lý cấp dưới thưởng phạt đúng cách đó mới là chính đạo, chỉ uy hiếp hoặc dụ dỗ không cũng không được.
Lục Cửu lập tức nói:
- Đúng vậy ạ, Bí thư Đàm, cảm ơn ngài đã dạy bảo, chuyện này quả thật cái nhìn của tôi quá nhỏ hẹp, tôi nhất định sẽ chú ý.
- Hãy suy nghĩ nhiều hơn, Bí thư Huyện ủy là một nhịp cầu nối chuyển tiếp.
Thấy Lục Cửu thuận miệng trả lời một cách khách sáo, Đàm Khởi Hoa hiển nhiên không hài lòng, lại nói một câu nhắc nhở đầy thâm ý.
Lục Cửu có vẻ hoảng sợ, cảm thấy trong lời nói của Đàm Khởi Hoa có đầy ẩn ý.
Cái gọi là" cầu nối chuyển tiếp" là gì?
Dưới nhìn lên, cậu là người thành thủ, chủ trì toàn cục, trên nhìn xuống y là trợ thủ lãnh đạo chủ chốt Thành ủy, cách nhìn không chỉ nhìn ở một huyện, phải đứng ở vị trí lãnh đạo thành phố mà nhìn nhận vấn đề, bằng không làm sao anh ta có thể làm trợ thủ tốt chứ?
Bí thư Huyện ủy lại hướng lên một bước là lãnh đạo thành phố rồi.
- Vâng, Bí thư Đàm, tôi hiểu được.... Tôi nhớ kỹ rồi.
Lục Cửu thành khẩn nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.