Chương 191: Bị tố cáo
Hoàng Oanh
13/10/2014
Rất nhiều cán bộ của thị trấn Phong Lâm có ý kiến đối với Phạm Hồng Vũ.
Trong đó có cả Cao Khiết.
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm thật sự quá kỳ cục, vừa mới lên làm Phó chủ tịch đã mượn cớ “thu hút đầu tư” mà không thấy tăm hơi đâu rồi, nghe nói là dẫn bạn gái đi Giang Khẩu để du sơn ngoạn thủy.
Có kiểu người như vậy sao?
Điều khiến cho người ta không thể chịu đựng được chính là, Phó chủ tịch Phạm vừa về đến thị trấn Phong Lâm đã không tổ chức họp để nắm tiến độ công tác cũng không thèm để ý đến việc xây dựng khu công nghiệp, đến anh trai của mình là Phạm Hồng Học cũng không gặp, thậm chí đến ký túc xá của mình cũng không về, mà kéo theo một chiếc va li, đi đến “khuê phòng” của Bí thư Cao.
Chẳng lẽ Bí thư Cao đúng là bạn gái của Phó chủ tịch thị trấn Phạm?
Nếu không thì việc này khó mà giải thích rõ ràng được.
- Chị, để tôi xem dạo này chị béo hay gầy nào.
Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không biết các đồng chí trong thị trấn có ý kiến đối với mình, vừa mới vào phòng của Cao Khiết, đặt vali xuống đã cợt nhả nói một câu, ánh mắt ngắm tới ngắm lui trên người Cao Khiết, không kiêng nể gì.
Bí thư Cao lùi về sau một bước, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, thản nhiên nói:
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, khách khí quá, tôi vẫn khỏe.
- Ồ, lời này không đúng rồi, có phải tôi đã chọc giận chị rồi không? Mười mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng nhớ đến chị đấy.
Phạm Hồng Vũ vừa nói, vừa tỏ vẻ “vô tội”
Cao Khiết vẫn lạnh lùng nói:
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, bớt những lời như vậy đi. Chúng ta nói đến công việc trước đã…chuyến đi này, cậu tổng cộng đi mất mười sáu ngày, tôi rất muốn biết, công tác thu hút đầu tư hoàn thành đến đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ mặt mày lập tức trở nên xám xịt, hoàn toàn không hiểu tại sao Cao Khiết lại thay đổi như vậy, hình như cách đây hai ngày mình có gọi về để báo cáo cô ấy rồi cơ mà, đương nhiên việc hợp tác với Lệnh Hòa Phồn thì chưa nói.
Cái này không phải là vì muốn cho cô một bất ngờ sao?
Vì sao Bí thư Cao lại tỏ thái độ như vậy.
- Cho đến bây giờ, vẫn tương đối thuận lợi
Phạm Hồng Vũ thu lại vẻ cợt nhả ban nãy, nghiêm giọng đáp.
- Thế sao? Cái gì gọi là tương đối thuận lợi? Phó Chủ tịch thị trấn Phạm thu hút được khoản đầu từ mấy trăm ngàn hay tìm được nhiều ông chủ lớn rồi?
Vẻ mặt của Cao Khiết càng không hài lòng.
- Báo cáo Bí thư Cao, nhiều ông chủ lớn thì không có, nhưng một hai người thì vẫn có. Khoản đầu tư mấy trăm ngàn thì không có, nhưng ba bốn triệu thì có.
Phạm Hồng Vũ nghiêm trang đáp.
- Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết gào lên một tiếng.
- Còn nói năng lung tung như vậy sao? Tôi thấy cậu và bạn gái đi du lịch HongKong đến mụ mẫm cả đầu óc rồi? Khoản đầu tư ba bốn triệu ư? Ở đâu, đưa ra cho tôi xem.
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức vỗ vỗ trán, vẻ mặt như tỉnh ngộ ra điều gì đó.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy.
- Chị, chuyện bạn gái, chị nghe ai nói vậy?
Phạm Hồng Vũ cố nhịn cười, hỏi.
Phạm Hồng Vũ dẫn bạn gái đi chơi hơn nửa tháng, đem tất cả công việc của thị trấn đổ lên đầu Cao Khiết, về nhà lại còn cợt nhả Bí thư cao, muốn lừa dối để hòng xong chuyện.
Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Bí thư Cao đâu phải là kẻ dễ bị lừa như vậy chứ?
Cao Khiết hừ một tiếng, nói:
- Tôi mà cần phải nghe ai nói sao? Việc này, toàn bộ địa khu đều biết hết rồi, Bí thư Lương, Chủ tịch Địa khu Khâu, Bí thư Tống…đều biêt cả. Đồng chí Phạm Hồng Vũ mới đến thị trấn Phong Lâm, vừa mới lập được công đã lộ nguyên hình rồi, không chịu làm gì cả, mà dẫn bạn gái đi du hí ở HongKong. Còn lấy danh nghĩa đi thu hút đầu tư nữa chứ. Đây chính là lấy tiền của nhà nước để đi hưởng thụ cuộc sống vàng son của chủ nghĩa tư bản, hành vi hủ bại này phải nghiêm khắc xử lý.
- Nói năng lung tung gì thế?
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, liền mỉm cười rất vui vẻ, không có chút nào không hài lòng cả, vừa cười, khóe miệng còn hiện lên ý khinh thường.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Tốt nhất cậu hãy đi kiểm điểm lại lời nói và việc làm của mình.
- Chị, đừng có quan tâm đến những lời nói lung tung ấy. Nào, hãy thử xem bộ quần áo này có vừa không….
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm nói xong, không ngờ mở va li, lấy ra một túi ni lông, đặt trên bàn Cao Khiết:
- Trang phục công sở Chanel, tôi thấy chị mặc đẹp đấy, thử xem nào.
Đó là bộ quần áo màu vàng nhạt, cho dù gói trong túi, nhưng cũng lộ ra được vẻ đẹp xa hoa quý giá.
Cao Khiết vừa tức giận vừa buồn cười. Vốn muốn nhân cơ hội này để cho Phạm Hồng Vũ một bài học để hắn hiểu “quy tắc quan trường” là như thế nào.
Ai ngờ người này lại không nghiêm túc chút nào, coi những lời của Cao Khiết như gió thoảng bên tai.
- Phạm Hồng Vũ, tôi đang nói chuyện công việc đấy…
Cao Khiết sẵng giọng.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên, nói:
- Chị, lúc tan ca rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa nhé, chị thử bộ đồ này đi, là tôi tự tay chọn đấy, ở HongKong mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng độc quyền của Chanel, chọn được bộ đồ này. Chị nghĩ thử xem, đàn ông đàn ang như tôi, một mình lượn ngoài phố để tìm cửa hàng Chanel, đâu có dễ dàng gì. Riêng việc tìm một nhân viên có dáng người xấp xỉ chị để thử cũng đã khó khăn lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục lải nhải.
Cao Khiết thản nhiên nói:
- Triệu Ca cũng xấp xỉ tôi.
Phạm Hồng Vũ liền gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói gì cho phải.
Phó chủ tịch Phạm là người của hai thế giới nhưng vẫn không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ. Nhưng với năng lực suy luận logic của một cảnh sát hình sự, vấn đề của tối nay, tám mươi phần trăm là từ Triệu Ca.
Hắn và Triệu Ca đi HongKong nửa tháng, khiến cho Cao Khiết mất hứng.
Phải nói rằng Triệu Ca là bạn gái của Phạm Hồng Vũ hắn, cái này Cao Khiết cũng biết, theo lý mà nói thì không nên “ghen”, nhưng đã là chuyện tình yêu nam nữ thì đâu có đâu thể nói trước được điều gì?
- Cô ấy, cô ấy gầy hơn chị một chút mà, thử không chính xác được…
Cuối cùng Phó Chủ tịch thị trấn Phạm cũng nói được một câu, lời này vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận, liền vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Cao Khiết.
Tưởng chừng Cao Khiết sẽ tức giận, nhưng phản ứng của cô khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy bất ngờ.
Khóe miệng của Cao Khiết như đang động đậy, như thể đang cố nhịn cười, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Cậu đi ra ngoài đi.
- Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.
Phó chủ tịch thị trấn Phạm như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Phòng nhỏ này của Cao Khiết chỉ có một gian, đâu thể để Bí thư Cao ra nhà vệ sinh thay quần áo được?
Phạm Hồng Vũ vừa ra đến hành lang, liền khẽ dựa người vào tường, thuận tay châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi lại thở dài. Dường như hắn đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Trong khoảng thời gian hắn đi Giang Khẩu, HongKong, có người tố cáo sau lưng, điều này Phạm Hồng Vũ đã biết.
Là ba hắn Phạm Vệ Quốc đã nói cho hắn biết.
Lúc ở HongKong, Phạm Hồng Vũ vẫn thường xuyên liên lạc với Phạm Vệ Quốc. Lần này ngoài việc thu hút đầu tư cho thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ còn gánh vác trọng trách thu hút đầu tư cho huyện Vũ Dương. Nhà máy gia công thực phẩm kia, hắn muốn vực nó lên.
Mình có thành tích nghĩa là ba mình cũng có thành tích, Phạm Hồng Vũ luôn suy nghĩ như vậy.
Chính hắn thật sự là quá trẻ tuổi, chưa đến 21, làm Phó Chủ tịch thị trấn đã là ngoại lệ rồi. Còn Cao Khiết năm xưa vào ban Tuyên giáo Địa ủy cũng không trực tiếp được sắp xếp chức Phó phòng, công tác mấy tháng rồi mới được cất nhắc. Trong thời gian ngắn Phạm Hồng Vũ cảm thấy cho dù mình có thành tích ghê gớm hơn nữa thì muốn một bước lên trời cũng rất khó khăn.
Phạm Vệ Quốc thì giờ đã không giống như lúc trước.
Hơn bốn mươi tuổi, đang lúc trẻ trung khỏe mạnh, lại là sinh viên của những năm sáu mươi, bằng cấp và kinh nghiệm đều có, phù hợp với yêu cầu đề bạt cán bộ trẻ của TW, chỉ cần ở huyện Vũ Dương có được thành tích, thì việc lên thêm một bước nữa đối với Phạm Vệ Quốc cũng không phải là chuyện khó khăn.
Mặc dù ông cụ Bảo tỏ ra coi trọng Phạm Hồng Vũ, nhưng hắn rất rõ , ít nhất thời điểm hiện tại, ở địa khu Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc mới là nơi hắn nghiêng về nhất. Hai vị này càng thăng chức cao thì Phạm Hồng Vũ ở địa khu Ngạn Hoa càng thư thái, tiền đồ càng rộng lớn.
Về phần việc cáo trạng kia, Phạm Hồng Vũ không thèm để ý.
Đây chính là gây sự.
Hắn tự dưng trở thành Phó chủ tịch thị trấn như vậy, không bị đố kỵ mới là lạ.
Nhưng lúc này, muốn dựa vào việc đó mà muốn lật đổ “Nhất đẳng công thần” như hắn thì rõ ràng là không thực tế.
Cứ việc để bọn họ ầm ĩ, trong quan trường là như vậy, chưa chắc làm ầm ĩ lên như thế đã là tốt. Vì từ trước đến giờ “chó biết cắn người thì thường không sủa”
Trong đó có cả Cao Khiết.
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm thật sự quá kỳ cục, vừa mới lên làm Phó chủ tịch đã mượn cớ “thu hút đầu tư” mà không thấy tăm hơi đâu rồi, nghe nói là dẫn bạn gái đi Giang Khẩu để du sơn ngoạn thủy.
Có kiểu người như vậy sao?
Điều khiến cho người ta không thể chịu đựng được chính là, Phó chủ tịch Phạm vừa về đến thị trấn Phong Lâm đã không tổ chức họp để nắm tiến độ công tác cũng không thèm để ý đến việc xây dựng khu công nghiệp, đến anh trai của mình là Phạm Hồng Học cũng không gặp, thậm chí đến ký túc xá của mình cũng không về, mà kéo theo một chiếc va li, đi đến “khuê phòng” của Bí thư Cao.
Chẳng lẽ Bí thư Cao đúng là bạn gái của Phó chủ tịch thị trấn Phạm?
Nếu không thì việc này khó mà giải thích rõ ràng được.
- Chị, để tôi xem dạo này chị béo hay gầy nào.
Phạm Hồng Vũ hoàn toàn không biết các đồng chí trong thị trấn có ý kiến đối với mình, vừa mới vào phòng của Cao Khiết, đặt vali xuống đã cợt nhả nói một câu, ánh mắt ngắm tới ngắm lui trên người Cao Khiết, không kiêng nể gì.
Bí thư Cao lùi về sau một bước, hai tay ôm ngực, lạnh lùng nhìn Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, thản nhiên nói:
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, khách khí quá, tôi vẫn khỏe.
- Ồ, lời này không đúng rồi, có phải tôi đã chọc giận chị rồi không? Mười mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng nhớ đến chị đấy.
Phạm Hồng Vũ vừa nói, vừa tỏ vẻ “vô tội”
Cao Khiết vẫn lạnh lùng nói:
- Phó Chủ tịch thị trấn Phạm, bớt những lời như vậy đi. Chúng ta nói đến công việc trước đã…chuyến đi này, cậu tổng cộng đi mất mười sáu ngày, tôi rất muốn biết, công tác thu hút đầu tư hoàn thành đến đâu rồi?
Phạm Hồng Vũ mặt mày lập tức trở nên xám xịt, hoàn toàn không hiểu tại sao Cao Khiết lại thay đổi như vậy, hình như cách đây hai ngày mình có gọi về để báo cáo cô ấy rồi cơ mà, đương nhiên việc hợp tác với Lệnh Hòa Phồn thì chưa nói.
Cái này không phải là vì muốn cho cô một bất ngờ sao?
Vì sao Bí thư Cao lại tỏ thái độ như vậy.
- Cho đến bây giờ, vẫn tương đối thuận lợi
Phạm Hồng Vũ thu lại vẻ cợt nhả ban nãy, nghiêm giọng đáp.
- Thế sao? Cái gì gọi là tương đối thuận lợi? Phó Chủ tịch thị trấn Phạm thu hút được khoản đầu từ mấy trăm ngàn hay tìm được nhiều ông chủ lớn rồi?
Vẻ mặt của Cao Khiết càng không hài lòng.
- Báo cáo Bí thư Cao, nhiều ông chủ lớn thì không có, nhưng một hai người thì vẫn có. Khoản đầu tư mấy trăm ngàn thì không có, nhưng ba bốn triệu thì có.
Phạm Hồng Vũ nghiêm trang đáp.
- Phạm Hồng Vũ.
Cao Khiết gào lên một tiếng.
- Còn nói năng lung tung như vậy sao? Tôi thấy cậu và bạn gái đi du lịch HongKong đến mụ mẫm cả đầu óc rồi? Khoản đầu tư ba bốn triệu ư? Ở đâu, đưa ra cho tôi xem.
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm lập tức vỗ vỗ trán, vẻ mặt như tỉnh ngộ ra điều gì đó.
Hóa ra nguyên nhân là như vậy.
- Chị, chuyện bạn gái, chị nghe ai nói vậy?
Phạm Hồng Vũ cố nhịn cười, hỏi.
Phạm Hồng Vũ dẫn bạn gái đi chơi hơn nửa tháng, đem tất cả công việc của thị trấn đổ lên đầu Cao Khiết, về nhà lại còn cợt nhả Bí thư cao, muốn lừa dối để hòng xong chuyện.
Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Bí thư Cao đâu phải là kẻ dễ bị lừa như vậy chứ?
Cao Khiết hừ một tiếng, nói:
- Tôi mà cần phải nghe ai nói sao? Việc này, toàn bộ địa khu đều biết hết rồi, Bí thư Lương, Chủ tịch Địa khu Khâu, Bí thư Tống…đều biêt cả. Đồng chí Phạm Hồng Vũ mới đến thị trấn Phong Lâm, vừa mới lập được công đã lộ nguyên hình rồi, không chịu làm gì cả, mà dẫn bạn gái đi du hí ở HongKong. Còn lấy danh nghĩa đi thu hút đầu tư nữa chứ. Đây chính là lấy tiền của nhà nước để đi hưởng thụ cuộc sống vàng son của chủ nghĩa tư bản, hành vi hủ bại này phải nghiêm khắc xử lý.
- Nói năng lung tung gì thế?
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, liền mỉm cười rất vui vẻ, không có chút nào không hài lòng cả, vừa cười, khóe miệng còn hiện lên ý khinh thường.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Tốt nhất cậu hãy đi kiểm điểm lại lời nói và việc làm của mình.
- Chị, đừng có quan tâm đến những lời nói lung tung ấy. Nào, hãy thử xem bộ quần áo này có vừa không….
Phó Chủ tịch thị trấn Phạm nói xong, không ngờ mở va li, lấy ra một túi ni lông, đặt trên bàn Cao Khiết:
- Trang phục công sở Chanel, tôi thấy chị mặc đẹp đấy, thử xem nào.
Đó là bộ quần áo màu vàng nhạt, cho dù gói trong túi, nhưng cũng lộ ra được vẻ đẹp xa hoa quý giá.
Cao Khiết vừa tức giận vừa buồn cười. Vốn muốn nhân cơ hội này để cho Phạm Hồng Vũ một bài học để hắn hiểu “quy tắc quan trường” là như thế nào.
Ai ngờ người này lại không nghiêm túc chút nào, coi những lời của Cao Khiết như gió thoảng bên tai.
- Phạm Hồng Vũ, tôi đang nói chuyện công việc đấy…
Cao Khiết sẵng giọng.
Phạm Hồng Vũ giơ tay lên, nói:
- Chị, lúc tan ca rồi thì đừng nói chuyện công việc nữa nhé, chị thử bộ đồ này đi, là tôi tự tay chọn đấy, ở HongKong mấy ngày, cuối cùng cũng tìm được cửa hàng độc quyền của Chanel, chọn được bộ đồ này. Chị nghĩ thử xem, đàn ông đàn ang như tôi, một mình lượn ngoài phố để tìm cửa hàng Chanel, đâu có dễ dàng gì. Riêng việc tìm một nhân viên có dáng người xấp xỉ chị để thử cũng đã khó khăn lắm rồi.
Phạm Hồng Vũ tiếp tục lải nhải.
Cao Khiết thản nhiên nói:
- Triệu Ca cũng xấp xỉ tôi.
Phạm Hồng Vũ liền gãi gãi đầu, trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên nói gì cho phải.
Phó chủ tịch Phạm là người của hai thế giới nhưng vẫn không thể hiểu được tâm tư của phụ nữ. Nhưng với năng lực suy luận logic của một cảnh sát hình sự, vấn đề của tối nay, tám mươi phần trăm là từ Triệu Ca.
Hắn và Triệu Ca đi HongKong nửa tháng, khiến cho Cao Khiết mất hứng.
Phải nói rằng Triệu Ca là bạn gái của Phạm Hồng Vũ hắn, cái này Cao Khiết cũng biết, theo lý mà nói thì không nên “ghen”, nhưng đã là chuyện tình yêu nam nữ thì đâu có đâu thể nói trước được điều gì?
- Cô ấy, cô ấy gầy hơn chị một chút mà, thử không chính xác được…
Cuối cùng Phó Chủ tịch thị trấn Phạm cũng nói được một câu, lời này vừa ra khỏi miệng hắn đã hối hận, liền vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn thẳng Cao Khiết.
Tưởng chừng Cao Khiết sẽ tức giận, nhưng phản ứng của cô khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy bất ngờ.
Khóe miệng của Cao Khiết như đang động đậy, như thể đang cố nhịn cười, lập tức nghiêm mặt, trầm giọng nói:
- Cậu đi ra ngoài đi.
- Tôi ra ngoài, tôi ra ngoài.
Phó chủ tịch thị trấn Phạm như được đại xá, vội vàng lui ra ngoài.
Phòng nhỏ này của Cao Khiết chỉ có một gian, đâu thể để Bí thư Cao ra nhà vệ sinh thay quần áo được?
Phạm Hồng Vũ vừa ra đến hành lang, liền khẽ dựa người vào tường, thuận tay châm điếu thuốc, hít sâu một hơi, rồi lại thở dài. Dường như hắn đã vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.
Trong khoảng thời gian hắn đi Giang Khẩu, HongKong, có người tố cáo sau lưng, điều này Phạm Hồng Vũ đã biết.
Là ba hắn Phạm Vệ Quốc đã nói cho hắn biết.
Lúc ở HongKong, Phạm Hồng Vũ vẫn thường xuyên liên lạc với Phạm Vệ Quốc. Lần này ngoài việc thu hút đầu tư cho thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ còn gánh vác trọng trách thu hút đầu tư cho huyện Vũ Dương. Nhà máy gia công thực phẩm kia, hắn muốn vực nó lên.
Mình có thành tích nghĩa là ba mình cũng có thành tích, Phạm Hồng Vũ luôn suy nghĩ như vậy.
Chính hắn thật sự là quá trẻ tuổi, chưa đến 21, làm Phó Chủ tịch thị trấn đã là ngoại lệ rồi. Còn Cao Khiết năm xưa vào ban Tuyên giáo Địa ủy cũng không trực tiếp được sắp xếp chức Phó phòng, công tác mấy tháng rồi mới được cất nhắc. Trong thời gian ngắn Phạm Hồng Vũ cảm thấy cho dù mình có thành tích ghê gớm hơn nữa thì muốn một bước lên trời cũng rất khó khăn.
Phạm Vệ Quốc thì giờ đã không giống như lúc trước.
Hơn bốn mươi tuổi, đang lúc trẻ trung khỏe mạnh, lại là sinh viên của những năm sáu mươi, bằng cấp và kinh nghiệm đều có, phù hợp với yêu cầu đề bạt cán bộ trẻ của TW, chỉ cần ở huyện Vũ Dương có được thành tích, thì việc lên thêm một bước nữa đối với Phạm Vệ Quốc cũng không phải là chuyện khó khăn.
Mặc dù ông cụ Bảo tỏ ra coi trọng Phạm Hồng Vũ, nhưng hắn rất rõ , ít nhất thời điểm hiện tại, ở địa khu Ngạn Hoa, Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc mới là nơi hắn nghiêng về nhất. Hai vị này càng thăng chức cao thì Phạm Hồng Vũ ở địa khu Ngạn Hoa càng thư thái, tiền đồ càng rộng lớn.
Về phần việc cáo trạng kia, Phạm Hồng Vũ không thèm để ý.
Đây chính là gây sự.
Hắn tự dưng trở thành Phó chủ tịch thị trấn như vậy, không bị đố kỵ mới là lạ.
Nhưng lúc này, muốn dựa vào việc đó mà muốn lật đổ “Nhất đẳng công thần” như hắn thì rõ ràng là không thực tế.
Cứ việc để bọn họ ầm ĩ, trong quan trường là như vậy, chưa chắc làm ầm ĩ lên như thế đã là tốt. Vì từ trước đến giờ “chó biết cắn người thì thường không sủa”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.