Chương 427: Bọn họ ồn ào cái gì?
Hoàng Oanh
31/12/2014
Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang vừa mới đi ra đại sảnh...một chiếc xe jeep
màu xanh lá mạ đi từ cửa vào, đỗ cái ;két; trước mặt hai người.
Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ nhìn nhau cười.
Bảo Hưng từ trên xe nhảy xuống, thẳng đến chỗ Phạm Hồng Vũ.
Cũng giống như Phạm Hồng Vũ, vóc dáng của Bảo Hưng khá cao lớn, trông vẫn rất khôi ngô cường tráng. Vụ tai nạn ba năm trước không để lại cho gã nhiều di chứng.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp bước xuống, đúng là vợ của Bảo Hưng - Đông Vũ.
- Hồng Vũ, tiểu Khiết đâu? Sao không đến vậy?
Đông Vũ mỉm cười hỏi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ yêu nhau, không thể ;giữ kín bí mật; được. Ban đầu Bảo Hưng còn muốn làm mối cho Phạm Hồng Vũ với em gái mình. Vốn Bảo Hưng cũng biết mối quan hệ trước đây của Phạm Hồng Vũ với Triệu Ca, nhưng Lý Xuân Vũ nói Triệu Ca đã nhập tịch Hongkong, Bảo Hưng chỉ biết cô và Phạm Hồng Vũ rất khó thành công. Bởi Phạm Hồng Vũ quyết định đi theo con đường chính trị, giai đoạn hiện tại, cán bộ có vợ mang hộ tịch Hongkong là điều tối kỵ.
Về sai Đông Vũ biết được Cao Khiết chính là bạn gái của Phạm Hồng Vũ thì tự nhiên cũng bỏ ý định làm mai.
Phạm Hồng Vũ miệng cười đáp:
- Chị dâu, em đi công tác mà.
- Biết rồi, chị nhớ cô ấy quá mà, đã lâu rồi không gặp.
- Được rồi, lần này về em sẽ nói với cô ấy. bảo cô ấy xin phép nghỉ đến thủ đô để tụ tập với bạn cũ...nào, anh Bảo, chị dâu, giới thiệu với hai người một chút, vị này chính là Tiêu Lang, Bí thư Tiêu. Anh Tiêu, hai vị này chắc không cần em phải giới thiệu nữa nhỉ? Bảo Hưng, Đông Vũ.
Hiển nhiên Tiêu Lang vẫn nhã nhặn đứng cạnh, Phạm Hồng Vũ vội giới thiệu với bọn họ.
- Bí thư Tiêu? Xin chào, xin chào, ngưỡng mộ đại danh dã lâu, vẫn luôn nghe Xuân Vũ nói đến anh, nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt.
Bảo Hưng vội vươn tay với Tiêu Lang.
Tiêu Lang mặc dù là anh rể họ của Lý Xuân Vũ, nhưng Bảo Hưng và Đông Vũ vẫn chưa được gặp mặt. Tiêu Lang mỉm cười bắt tay với Đông Vũ, hàn huyên vài câu.
- Hồng Vũ. chúng ta đi thôi, ông cụ đang ở nhà chờ cậu đấy.
Nói chuyện với Tiêu Lang một chút, sau đó quay sang nói với Phạm Hồng Vũ.
Ông cụ tự mình chờ Phạm Hồng Vũ đến nhà, đây là lễ ngộ cực cao, đương nhiên không thể để ông cụ đợi lâu được.
Lập tức Phạm Hồng Vũ bước lên xe jeep màu xanh lá mạ, không khách khí ngồi hẳn bên ghé phụ. Đông Vũ ngồi sau, Tiêu Lang mỉm cười, nhìn theo xe jeep rời đi rồi trở về phòng..
Rời khỏi Vưu Lợi Dân đã hơn hai tháng, lúc này vào báo cáo với lãnh đạo cũ một chút không chỉ là lễ tiết cơ bản mà cũng có nhiều ý nghĩa khác. Tiêu Lang trước đâu chưa từng công tác dưới cơ sở. nhất là cơ sở ở thủ đô, cho nên thiếu nhiều kinh nghiệm, mời Vưu Lợi Dân nhắc nhở vài câu
Xe jeep rời khỏi Văn phòng, hòa mình dòng xe cộ đông nghịt trên đường.
Bảo Hưng kiềm chế lại niềm vui trong lòng, hai hàng lông mày nhíu lại, hạ giọng nói:
- Hồng Vũ, tình hình khả năng có chút phiền toái rồi, ông cụ đã hai lần nhắc đến chuyện thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa còn nhíu mày nữa…có thể cậu không biết tính cách của ông cụ, với sự bình thường ông cụ không bao giờ nhíu mày.
Ông cụ Bảo bách chiến nguyên nhung như vậy, giết địch vô số, khiến ông nhíu mày, quả thật không dễ dàng.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm nói:
- Ừ, em cũng đã đoán được rồi, có người mượn cơ hội để làm văn chương.
- Tuy nhiên, cậu cũng không cần phải lo lắng quá, nếu ông cụ đã biết chuyện này, chờ cậu đến báo cáo, chắc chắn sẽ không đứng nhìn mà không làm gì đâu.
Bảo Hưng lập tức an ủi một câu.
Gã tuy không hiểu công tác địa phương cho lắm, dù sao cũng là xuất thân gia thế, rất rõ “đường lối phương châm” trong thời điểm trước mắt quan trọng như thế nào. Việc cải cách chế độ sở hữu doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, nếu bị “bắt lỗi”, có lẽ vấn đề không lớn, bởi Phạm Hồng Vũ đã ra ngoài, nhưng còn Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết vẫn đang đứng mũi chịu sào. Với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn.
Một người là cha hắn, một người là vợ chưa cưới của hắn, nên hắn không thể nào ngồi không được.
Vòng xoáy khổng lồ như vậy, một khi đã bị cuốn vào, dù Phạm Hồng Vũ có tài thế nào cũng khó bảo đảm là không có vấn đề gì xảy ra. Dù sao cấp bậc của hắn vẫn còn thấp, nếu siêu cấp đại nhân vật nổi giận lôi đình thì không thể nào chống đỡ được.
Có lẽ chỉ có một siêu cấp đại nhân vật khác mới có thể giúp tiêu tan tai họa này.
Chỉ có điều ông cụ cả đời theo binh nghiệp, không công tác ở địa phương, hiện giờ đã lui về tuyến hai, không thể tùy tiện nhúng tay vào được.
Xe đi rất nhanh, chốc lát đã đi đến nhà.
Từ sau khi chào ra mắt ông cụ, mỗi lần đến thủ đô công tác, Phạm Hồng Vũ đều bớt thời gian đến bái kiến ông cụ, đối với mọi đồ vật trong nhà, hắn đã rất quen thuộc, vừa mới bước vào, cảm giác như thể đang được về nhà vậy.
Ông cụ bà cụ đều rất tốt với hắn, đối đãi với hắn giống như cháu nội của mình vậy.
Tự nhiên, không phải vì Phạm Hồng Vũ đã cứu mạng Bảo Hưng, mà điểm quan trọng hơn chính là ông cụ rất thích tính cách của Phạm Hồng Vũ,, cảm thấy giống hệt tính cách của mình trước kia. Nghe nói Phạm Hồng Vũ công tác xuất sắc, ông cụ cũng cảm thấy rất vui mừng.
Thời tiết vào buổi chiều trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, rất sảng khoái.
Ông cụ bà cụ ngồi ở phòng bên nói chuyện phiếm.
- Ông nội, bà nội, Hồng Vũ đến rồi.
Bảo Hưng dẫn Phạm Hồng Vũ vào nhà, cao giọng nói.
Hai ông bà cụ đều nhìn nhau mỉm cười.
Ông cụ tuổi tác tuy đã cao, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến, cúi đầu chào hỏi hai vị lớn tuổi.
- Hồng Vũ à, nào lại đây, lại đây xem nào, để bà nhìn một chút…
Bà cụ tươi cười, vẻ mặt hiền hậu nói.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đi lên, đứng trước mặt bà cụ, bà cụ cầm chặt tay hắn, gật đầu nói:
- Được, được, vẫn còn rắn chắc lắm, thế mới tốt. Hồng Vũ, ở cơ quan công tác có chú ý rèn luyện không đấy?
Giọng điệu và thần thái của cụ, giống như người bà nội lâu ngày mới được gặp cháu đích tôn của mình vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bà, cháu vẫn luôn kiên trì rèn luyện…đã thành thói quen rồi, không hoạt động gân cốt một chút thì khó chịu lắm ạ.
- Ừ ừ, cứ ngồi xuống đi cháu, đừng đứng nữa, mệt rồi.
Bà cụ cũng giống như ông cụ, tai mắt vẫn rất tinh tường, tinh thần rất tốt.
Đông Vũ liền chủ động làm “nhân viên phục vụ”, vội vàng rót nước cho Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ, rồi cũng đổi lại cho bà nội một cốc trà mới sau đó mới ngồi xuống.
Bà cụ mỉm cười gật đầu, tỏ ra rất hài lòng về đứa cháu dâu này.
- Hồng Vũ, việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở chỗ cháu rốt cuộc là như thế nào thế? Nói rõ cho ta nghe một chút xem nào.
Phạm Hồng Vũ vừa mới ngồi xuống, ông cụ đã đi thẳng vào vấn đề.
Cả đời ông vụ cảm thấy phiền toái nhất chính là kiểu cách văn chươnng lá cành, tuy rằng trong bộ đội cũng không thể tránh được chút ảnh hưởng của quan trường, nhưng chung quy so với địa phương thì nhanh gọn hơn nhiều.
- Vâng ạ, thưa ông.
Phạm Hồng Vũ sớm đã có sự chuẩn bị lúc này ngồi thẳng thân mình, bắt đầu báo cáo tỉ mỉ cho ông cụ, bắt đầu từ khi Lục Nguyệt lên đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thị xã. Tuy rằng, đây là “sáng ý” của Phạm Hồng Vũ, nhưng người tiến hành thao tác thực tế lại là Lục Nguyệt.
Nếu năm trước không phát sinh đợt sóng gió chính trị, tiếp tục kiên trì tư tưởng của một đồng chí lãnh đạo cao cấp nào đó, chuyện này có thể đã được coi là một chiến tích lớn. Tất cả công lao của phương diện này tất nhiên là thuộc về Lục Nguyệt.
Phải mất 40 phút, Phạm Hồng Vũ mới trình bày xong.
Ông cụ hai hàng lông mày dựng lên, không hài lòng nói:
- Nói như vậy, việc này là do con trai của Lục gia làm, còn phát biểu bài viết trên Thanh Sơn nhật báo nữa?
- Vâng ạ, thưa ông.
- Sau đó cháu phát biểu bài viết phê bình cách làm này của cậu ta trên Quần Chúng nhật báo?
Phạm Hồng Vũ lại gật đầu.
- Vậy bọn họ ầm ĩ cái gì?
Ông cụ không kìm nổi, hừ một tiếng, vẻ không hài lòng càng hiện rõ trên mặt.
Phạm Hồng Vũ trong lòng vừa động, tuy rằng ông cụ không nói rõ vị siêu cấp đại nhân vật chú ý việc thay đổi chế độ doanh nghiệp ở thị xã Ngạn Hoa là ai, nhưng trong lời này có thể nhìn ra người đứng sau lưng này có liên quan đến “con trai nhà Lục gia” kia. Lại liên tưởng đến tin tức trước đó không lâu Bảo Hưng gọi điện thông báo cho hắn, đó là Lục Nguyệt chuẩn bị cưới con gái một thế gia, thì trong lòng Phạm Hồng Vũ đã nắm được vài phần.
- Ông, luận sự , việc thay đổi chế độ doanh nghiệp này quả thật cũng tồn tại những vấn đề nhất định. Ví dụ như vấn đề thuộc tính sở hữu và việc bố trí cho công nhân viên chức đều không được xử lý đúng chỗ, cần cải thiện thêm bước nữa…yêu cầu nghiêm khắc với công tác, thì cũng là chuyện tốt.
Phạm Hồng Vũ rất thành khẩn nói.
- Ừ, nhìn vấn đề phải nhìn toàn diện.
Ông cụ khẽ vuốt cằm, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói tiếp:
- Trong công việc xuất hiện vấn đề, sửa chữa đúng lúc, lúc nào cũng nâng cao quan điểm thì chẳng có chỗ tốt gì cả. Hồng Vũ, cháu hãy chuyển đạt tới các đồng chí ở Ngạn Hoa, công tác phải làm cho cẩn thận, có sai thì sửa, nên làm thử những gì có thể. Chỉ cần có lợi cho nhà nước, có lợi cho quần chúng thì cứ làm.
- Vâng, ông, cháu nhất định sẽ chuyển đạt lại chỉ thị của ông ạ.
Tiêu Lang và Phạm Hồng Vũ nhìn nhau cười.
Bảo Hưng từ trên xe nhảy xuống, thẳng đến chỗ Phạm Hồng Vũ.
Cũng giống như Phạm Hồng Vũ, vóc dáng của Bảo Hưng khá cao lớn, trông vẫn rất khôi ngô cường tráng. Vụ tai nạn ba năm trước không để lại cho gã nhiều di chứng.
Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp bước xuống, đúng là vợ của Bảo Hưng - Đông Vũ.
- Hồng Vũ, tiểu Khiết đâu? Sao không đến vậy?
Đông Vũ mỉm cười hỏi.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ yêu nhau, không thể ;giữ kín bí mật; được. Ban đầu Bảo Hưng còn muốn làm mối cho Phạm Hồng Vũ với em gái mình. Vốn Bảo Hưng cũng biết mối quan hệ trước đây của Phạm Hồng Vũ với Triệu Ca, nhưng Lý Xuân Vũ nói Triệu Ca đã nhập tịch Hongkong, Bảo Hưng chỉ biết cô và Phạm Hồng Vũ rất khó thành công. Bởi Phạm Hồng Vũ quyết định đi theo con đường chính trị, giai đoạn hiện tại, cán bộ có vợ mang hộ tịch Hongkong là điều tối kỵ.
Về sai Đông Vũ biết được Cao Khiết chính là bạn gái của Phạm Hồng Vũ thì tự nhiên cũng bỏ ý định làm mai.
Phạm Hồng Vũ miệng cười đáp:
- Chị dâu, em đi công tác mà.
- Biết rồi, chị nhớ cô ấy quá mà, đã lâu rồi không gặp.
- Được rồi, lần này về em sẽ nói với cô ấy. bảo cô ấy xin phép nghỉ đến thủ đô để tụ tập với bạn cũ...nào, anh Bảo, chị dâu, giới thiệu với hai người một chút, vị này chính là Tiêu Lang, Bí thư Tiêu. Anh Tiêu, hai vị này chắc không cần em phải giới thiệu nữa nhỉ? Bảo Hưng, Đông Vũ.
Hiển nhiên Tiêu Lang vẫn nhã nhặn đứng cạnh, Phạm Hồng Vũ vội giới thiệu với bọn họ.
- Bí thư Tiêu? Xin chào, xin chào, ngưỡng mộ đại danh dã lâu, vẫn luôn nghe Xuân Vũ nói đến anh, nhưng giờ mới có cơ hội gặp mặt.
Bảo Hưng vội vươn tay với Tiêu Lang.
Tiêu Lang mặc dù là anh rể họ của Lý Xuân Vũ, nhưng Bảo Hưng và Đông Vũ vẫn chưa được gặp mặt. Tiêu Lang mỉm cười bắt tay với Đông Vũ, hàn huyên vài câu.
- Hồng Vũ. chúng ta đi thôi, ông cụ đang ở nhà chờ cậu đấy.
Nói chuyện với Tiêu Lang một chút, sau đó quay sang nói với Phạm Hồng Vũ.
Ông cụ tự mình chờ Phạm Hồng Vũ đến nhà, đây là lễ ngộ cực cao, đương nhiên không thể để ông cụ đợi lâu được.
Lập tức Phạm Hồng Vũ bước lên xe jeep màu xanh lá mạ, không khách khí ngồi hẳn bên ghé phụ. Đông Vũ ngồi sau, Tiêu Lang mỉm cười, nhìn theo xe jeep rời đi rồi trở về phòng..
Rời khỏi Vưu Lợi Dân đã hơn hai tháng, lúc này vào báo cáo với lãnh đạo cũ một chút không chỉ là lễ tiết cơ bản mà cũng có nhiều ý nghĩa khác. Tiêu Lang trước đâu chưa từng công tác dưới cơ sở. nhất là cơ sở ở thủ đô, cho nên thiếu nhiều kinh nghiệm, mời Vưu Lợi Dân nhắc nhở vài câu
Xe jeep rời khỏi Văn phòng, hòa mình dòng xe cộ đông nghịt trên đường.
Bảo Hưng kiềm chế lại niềm vui trong lòng, hai hàng lông mày nhíu lại, hạ giọng nói:
- Hồng Vũ, tình hình khả năng có chút phiền toái rồi, ông cụ đã hai lần nhắc đến chuyện thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở thị xã Ngạn Hoa còn nhíu mày nữa…có thể cậu không biết tính cách của ông cụ, với sự bình thường ông cụ không bao giờ nhíu mày.
Ông cụ Bảo bách chiến nguyên nhung như vậy, giết địch vô số, khiến ông nhíu mày, quả thật không dễ dàng.
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm nói:
- Ừ, em cũng đã đoán được rồi, có người mượn cơ hội để làm văn chương.
- Tuy nhiên, cậu cũng không cần phải lo lắng quá, nếu ông cụ đã biết chuyện này, chờ cậu đến báo cáo, chắc chắn sẽ không đứng nhìn mà không làm gì đâu.
Bảo Hưng lập tức an ủi một câu.
Gã tuy không hiểu công tác địa phương cho lắm, dù sao cũng là xuất thân gia thế, rất rõ “đường lối phương châm” trong thời điểm trước mắt quan trọng như thế nào. Việc cải cách chế độ sở hữu doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, nếu bị “bắt lỗi”, có lẽ vấn đề không lớn, bởi Phạm Hồng Vũ đã ra ngoài, nhưng còn Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết vẫn đang đứng mũi chịu sào. Với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn.
Một người là cha hắn, một người là vợ chưa cưới của hắn, nên hắn không thể nào ngồi không được.
Vòng xoáy khổng lồ như vậy, một khi đã bị cuốn vào, dù Phạm Hồng Vũ có tài thế nào cũng khó bảo đảm là không có vấn đề gì xảy ra. Dù sao cấp bậc của hắn vẫn còn thấp, nếu siêu cấp đại nhân vật nổi giận lôi đình thì không thể nào chống đỡ được.
Có lẽ chỉ có một siêu cấp đại nhân vật khác mới có thể giúp tiêu tan tai họa này.
Chỉ có điều ông cụ cả đời theo binh nghiệp, không công tác ở địa phương, hiện giờ đã lui về tuyến hai, không thể tùy tiện nhúng tay vào được.
Xe đi rất nhanh, chốc lát đã đi đến nhà.
Từ sau khi chào ra mắt ông cụ, mỗi lần đến thủ đô công tác, Phạm Hồng Vũ đều bớt thời gian đến bái kiến ông cụ, đối với mọi đồ vật trong nhà, hắn đã rất quen thuộc, vừa mới bước vào, cảm giác như thể đang được về nhà vậy.
Ông cụ bà cụ đều rất tốt với hắn, đối đãi với hắn giống như cháu nội của mình vậy.
Tự nhiên, không phải vì Phạm Hồng Vũ đã cứu mạng Bảo Hưng, mà điểm quan trọng hơn chính là ông cụ rất thích tính cách của Phạm Hồng Vũ,, cảm thấy giống hệt tính cách của mình trước kia. Nghe nói Phạm Hồng Vũ công tác xuất sắc, ông cụ cũng cảm thấy rất vui mừng.
Thời tiết vào buổi chiều trở nên mát mẻ hơn rất nhiều, rất sảng khoái.
Ông cụ bà cụ ngồi ở phòng bên nói chuyện phiếm.
- Ông nội, bà nội, Hồng Vũ đến rồi.
Bảo Hưng dẫn Phạm Hồng Vũ vào nhà, cao giọng nói.
Hai ông bà cụ đều nhìn nhau mỉm cười.
Ông cụ tuổi tác tuy đã cao, nhưng vẫn rất khỏe mạnh.
Phạm Hồng Vũ bước nhanh đến, cúi đầu chào hỏi hai vị lớn tuổi.
- Hồng Vũ à, nào lại đây, lại đây xem nào, để bà nhìn một chút…
Bà cụ tươi cười, vẻ mặt hiền hậu nói.
Phạm Hồng Vũ vội vàng đi lên, đứng trước mặt bà cụ, bà cụ cầm chặt tay hắn, gật đầu nói:
- Được, được, vẫn còn rắn chắc lắm, thế mới tốt. Hồng Vũ, ở cơ quan công tác có chú ý rèn luyện không đấy?
Giọng điệu và thần thái của cụ, giống như người bà nội lâu ngày mới được gặp cháu đích tôn của mình vậy.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bà, cháu vẫn luôn kiên trì rèn luyện…đã thành thói quen rồi, không hoạt động gân cốt một chút thì khó chịu lắm ạ.
- Ừ ừ, cứ ngồi xuống đi cháu, đừng đứng nữa, mệt rồi.
Bà cụ cũng giống như ông cụ, tai mắt vẫn rất tinh tường, tinh thần rất tốt.
Đông Vũ liền chủ động làm “nhân viên phục vụ”, vội vàng rót nước cho Bảo Hưng và Phạm Hồng Vũ, rồi cũng đổi lại cho bà nội một cốc trà mới sau đó mới ngồi xuống.
Bà cụ mỉm cười gật đầu, tỏ ra rất hài lòng về đứa cháu dâu này.
- Hồng Vũ, việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở chỗ cháu rốt cuộc là như thế nào thế? Nói rõ cho ta nghe một chút xem nào.
Phạm Hồng Vũ vừa mới ngồi xuống, ông cụ đã đi thẳng vào vấn đề.
Cả đời ông vụ cảm thấy phiền toái nhất chính là kiểu cách văn chươnng lá cành, tuy rằng trong bộ đội cũng không thể tránh được chút ảnh hưởng của quan trường, nhưng chung quy so với địa phương thì nhanh gọn hơn nhiều.
- Vâng ạ, thưa ông.
Phạm Hồng Vũ sớm đã có sự chuẩn bị lúc này ngồi thẳng thân mình, bắt đầu báo cáo tỉ mỉ cho ông cụ, bắt đầu từ khi Lục Nguyệt lên đảm nhiệm chức Phó Chủ tịch thị xã. Tuy rằng, đây là “sáng ý” của Phạm Hồng Vũ, nhưng người tiến hành thao tác thực tế lại là Lục Nguyệt.
Nếu năm trước không phát sinh đợt sóng gió chính trị, tiếp tục kiên trì tư tưởng của một đồng chí lãnh đạo cao cấp nào đó, chuyện này có thể đã được coi là một chiến tích lớn. Tất cả công lao của phương diện này tất nhiên là thuộc về Lục Nguyệt.
Phải mất 40 phút, Phạm Hồng Vũ mới trình bày xong.
Ông cụ hai hàng lông mày dựng lên, không hài lòng nói:
- Nói như vậy, việc này là do con trai của Lục gia làm, còn phát biểu bài viết trên Thanh Sơn nhật báo nữa?
- Vâng ạ, thưa ông.
- Sau đó cháu phát biểu bài viết phê bình cách làm này của cậu ta trên Quần Chúng nhật báo?
Phạm Hồng Vũ lại gật đầu.
- Vậy bọn họ ầm ĩ cái gì?
Ông cụ không kìm nổi, hừ một tiếng, vẻ không hài lòng càng hiện rõ trên mặt.
Phạm Hồng Vũ trong lòng vừa động, tuy rằng ông cụ không nói rõ vị siêu cấp đại nhân vật chú ý việc thay đổi chế độ doanh nghiệp ở thị xã Ngạn Hoa là ai, nhưng trong lời này có thể nhìn ra người đứng sau lưng này có liên quan đến “con trai nhà Lục gia” kia. Lại liên tưởng đến tin tức trước đó không lâu Bảo Hưng gọi điện thông báo cho hắn, đó là Lục Nguyệt chuẩn bị cưới con gái một thế gia, thì trong lòng Phạm Hồng Vũ đã nắm được vài phần.
- Ông, luận sự , việc thay đổi chế độ doanh nghiệp này quả thật cũng tồn tại những vấn đề nhất định. Ví dụ như vấn đề thuộc tính sở hữu và việc bố trí cho công nhân viên chức đều không được xử lý đúng chỗ, cần cải thiện thêm bước nữa…yêu cầu nghiêm khắc với công tác, thì cũng là chuyện tốt.
Phạm Hồng Vũ rất thành khẩn nói.
- Ừ, nhìn vấn đề phải nhìn toàn diện.
Ông cụ khẽ vuốt cằm, trong mắt lộ ra vẻ tán thưởng, nói tiếp:
- Trong công việc xuất hiện vấn đề, sửa chữa đúng lúc, lúc nào cũng nâng cao quan điểm thì chẳng có chỗ tốt gì cả. Hồng Vũ, cháu hãy chuyển đạt tới các đồng chí ở Ngạn Hoa, công tác phải làm cho cẩn thận, có sai thì sửa, nên làm thử những gì có thể. Chỉ cần có lợi cho nhà nước, có lợi cho quần chúng thì cứ làm.
- Vâng, ông, cháu nhất định sẽ chuyển đạt lại chỉ thị của ông ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.