Chương 547: Càng náo càng lớn
Hoàng Oanh
22/01/2015
Đỗ Song Ngư đột nhiên nói:
- Trưởng phòng Lý, anh có phải muốn bắt tôi hay không?
Lục Cửu còn có điểm kỳ quái hỏi:
- Trưởng phòng Lý, đây là ai?
Sự kiện bao vây tòa nhà Thành ủy phát sinh mấy ngày hôm trước, Lục Cửu tuy rằng hỏi ý kiến của thành phố nhưng lại không dám lộ diện. Lúc ấy, cảm xúc của quần chúng nông trường quá mức kích động, ngay cả Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa cũng bị thương. Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa thì trực tiếp đưa vào bệnh viện cấp cứu, Lục Cửu như thế nào dám lộ diện? Nếu để cho công nhân viên nông trường biết được ông chính là Bí thư huyện ủy Vân Hồ thì sẽ không để ông yên.
Cho đến khi Vinh Khải Cao và lãnh đạo tỉnh ủy đến, nhanh chóng khống chế tình thế, Lục Cửu lúc này mới dám lặng lẽ bước ra, nhưng vẫn đứng khá xa, cũng không nhận ra được nhân vật phong vân Đỗ Song Ngư.
Lý Văn Hàn vội đáp:
- Bí thư Lục, cậu ta chính là Đỗ Song Ngư, công nhân viên của nông trường Triều Dương. Chuyện phát sinh ở thành phố, cậu ta là người dẫn đầu đấy.
Nói xong, lại nhìn phải trái một cái, thấy bên cạnh không còn cảnh sát đi theo. Nhưng cũng không sao, nếu Đỗ Song Ngư đã xuất hiện, bất kể thế nào cũng không để y chạy thoát.
Lục Cửu bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Đỗ Song Ngư lập tức trở nên lạnh như băng, tràn đầy thù hận.
Hóa ra đầu sỏ đang ở trước mắt. Nhớ rõ mấy ngày hôm trước, Bí thư Đàm đã nói với mình, có liên quan đến người này, thật là hận thấu xương mà. Lục Cửu lúc ấy phỏng chừng, Đàm Khải Hoa ý định giết Đỗ Song Ngư đều có.
- Đỗ Song Ngư, cậu nên biết, cậu tụ tập gây rối là vi phạm pháp luật. Cậu theo tôi trở lại phòng Công an, coi như là cậu tự đầu thú, tranh thủ nhận sự khoan hồng.
Lý Văn Hàn lập tức nói với Đỗ Song Ngư.
- Không đúng, Trưởng phòng Lý.
Đỗ Song Ngư còn chưa nói, vợ của y liền đoạt ngay phía trước, vẻ mặt rất kích động.
- Bí thư Tỉnh ủy Vinh hôm đó cũng không nói như vậy. Bí thư Vinh chính miệng nói, công nhân viên chức nông trường hành động ông ấy hoàn toàn có thể hiểu được, cũng rất thông cảm. Như thế nào mới qua được vài ngày, các người liền sửa miệng?
Lý Văn Hàn cười lạnh nói:
- Cô là ai?
- Tôi tên là Ngô Chi Tâm, là vợ của Đỗ Song Ngư.
Ngô Chi Tâm nghiêm nghị nói. Vừa nãy ở quán ăn, đối mặt với Cát Nhị Tráng hung thần ác sát như vậy, Ngô Chi Tâm đều tuyệt không lùi bước, quyết định cùng sinh cùng tử với chồng. Hiện giờ đối mặt với cán bộ chính phủ, Ngô Chi Tâm càng thêm không sợ. Dù thế nào thì cán bộ chính phủ cũng phải phân rõ phải trái, không thể giống như bọn lưu manh, động một chút là dùng chai bia đánh người.
- Bí thư Vinh nói thông cảm là vì ông ấy là đại lãnh đạo, nhìn xa trông rộng. Nói sau, Bí thư Vinh nói cái gì, tôi lúc ấy không có ở hiện trường nên không có rõ ràng. Nhưng có thể khẳng định, Đỗ Song Ngư kích động nhân viên nông trường tụ chúng gây rối, tấn công cơ quan làm việc của Thành ủy và UBND thành phố, khẳng định là trái pháp luật. vấn đề thực tế của nông trường, lãnh đạo tỉnh sẽ giải quyết cho mọi người. Đỗ Song Ngư vi phạm pháp luật, cũng phải chịu trách nhiệm. Đây là hai chuyện khác nhau, không có mâu thuẫn. Đỗ Song Ngư, cậu cũng là đàn ông, nên dám làm dám chịu. Cậu cứ yên tâm, cứ theo tôi về phòng công an, tôi cam đoan cậu có thể nhận được đãi ngộ công bằng. Nếu thái độ của cậu tốt, chúng ta sẽ xem xét, giảm bớt xử phạt. Cậu nên biết, trốn tránh không phải là biện pháp.
Lý Văn Hàn nói, đảo cũng có lý lẽ, cũng không ác ý, nghe vào là vì Đỗ Song Ngư mà suy nghĩ.
- Vâng, tôi…
Đỗ Song Ngư dường như đã bị Lý Văn Hàn thuyết phục.
- Song Ngư, đừng mắc mưu.
Ngô Chi Tâm nóng lòng, lập tức cắt đứt lời nói của Đỗ Song Ngư.
- Anh chính là quá ngây thơ. Anh không nhìn ra là ông ta đang lừa gạt anh sao? Bí thư Vinh chính miệng đáp ứng, phải xử lý hung thủ đánh người. Đến hiện tại cũng còn chưa có động tác gì. Cát Nhị Tráng vừa rồi còn diễu võ dương oai, nói muốn đánh chết anh. Hắn ta chính là hung thủ đánh người lần trước. Bọn họ chưa xử lý chuyện của hắn lại bắt anh ngồi tù, trên đời này có đạo lý như vậy sao?
Nói xong, Ngô Chi Thâm sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn đám người huyện Vân Hồ, ngăn trước người của chồng, giống như một con sư tử cái.
- Ai nói là chúng ta không xử lý? Các người vừa rồi cũng nhìn thấy, Cát Đại Tráng đã bị tôi bắt rồi sao? Cát Nhị Tráng lập tức cũng sẽ bị bắt lại. Mặc kệ là ai phạm pháp, chúng tôi đều đối xử bình đẳng. Ai cũng giống nhau. Đỗ Song Ngư, tôi khuyên cậu không nên phạm sai lầm. Chính sách của Đảng chúng ta là thẳng thắn theo chiều rộng, kháng cự sẽ nghiêm khắc trừng trị. Cậu cũng biết, cậu tụ chúng gây rối, tình huống khá đặc biệt, chúng tôi trong lúc xử lý cũng sẽ xem xét tình huống này.
Lý Văn Hàn nói, giọng điệu nghiêm khắc, nhưng bất quá vẫn là làm ra công tác tư tưởng.
Lục Cửu còn có chút không kiên nhẫn nói”
- Trưởng phòng Lý, anh cứ theo như pháp luật. Bất kể là ai phạm pháp, trước mặt pháp luật, mỗi người đều bình đẳng.
Nếu Đàm Khải Hoa đã điểm danh Đỗ Song Ngư, chuyện này còn thương lượng gì nữa?
Bắt lại rồi nói sau!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Bí thư Lục, Trưởng phòng Lý, chuyện này có thể trì hoãn lại một chút. Tôi sẽ giải thích tình huống sau.
Lục Cửu không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ lúc này lại nhúng tay vào, không khỏi hơi chút sững sờ.
- Chủ tịch huyện Phạm, đây….
Lý Văn Hàn trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khó xử, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa tới, khả năng không biết tình huống. Đỗ Song Ngư này là thành phố điểm danh đấy.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Lý cứ yên tâm, tôi sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật. Chỉ là tôi vừa tới, nông trường bên kia tôi còn chưa đi qua. Cho nên trước tiên phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng. Nếu thật Đỗ Song Ngư phạm pháp, tôi sẽ ủng hộ pháp luật làm việc.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn giật mình, ra vẻ Phạm Hồng Vũ còn kiêm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương, sao lại quên chuyện này nhỉ? Thật sự trong suy nghĩ mọi người, Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương và Chủ tịch huyện Vân Hồ hoàn toàn không thể so sánh.
Nông trường Triều Dương còn chưa bằng một nửa khu Thập Nguyên.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn đương nhiên đem Phạm Hồng Vũ thành người một nhà.
Thấy bọn họ lén lút giảm thấp âm thanh nói chuyện. Ngô Chi Tâm càng thêm cảnh giác, ngăn ở trước người Đỗ Song Ngư, nói:
- Các người nhất định phải bắt anh ấy, vậy cũng phải có lãnh đạo nông trường chúng tôi đồng ý. Khi nào Chủ tịch Hoàng Tử Hiên đến rồi nói sau.
Giờ phút này, Hoàng Tử Hiên là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của cô. Phạm Hồng Vũ là không an toàn rồi. Dù sao hắn cũng là Chủ tịch huyện Vân Hồ, hiện tại Bí thư Huyện ủy và Trưởng phòng Công an huyện Vân Hồ đều đã tới, Phạm Hồng Vũ chỉ sợ cuối cùng sẽ đứng chung một chỗ với bọn họ.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn đều không nói lời nào, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Nếu thượng cấp khiến Phạm Hồng Vũ kiêm chức, vừa làm Chủ tịch huyện Vân Hồ vừa quản lý nông trường Triều Dương, vậy công tác giải quyết xung đột nên để lại cho hắn. Chuyện như vậy trốn tránh còn không kịp, ai còn sẽ tranh đoạt vào mình chứ?
Về phần Đàm Khải Hoa, việc báo cáo công tác đều do Phạm Hồng Vũ xử lý, bọn họ không tiện nhúng tay vào. Bí thư Đàm có dặn dò, cứ giao cho Chủ tịch huyện Phạm để ý.
Phạm Hồng Vũ cười, đang muốn nói chuyện thì bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.
Chỉ thấy hai chiếc xe chạy đến, một là xe Santana, hai là một xe tải kiểu cũ, trong xe có hai ba người đàn ông, trong tay còn mang theo vũ khí.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt liền qua, liền nhìn thấy trên chiếc xe tải có viết hàng chữ màu trắng” Nông trường quốc doanh Triều Dương”.
Là xe của nông trường Triều Dương.
Hai chiếc xe đậu lại trước cửa UBND quận, mấy người đàn ông trong tay cầm gậy gộc vẫn không chịu bước xuống xe, một đám nắm chặt trong tay, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Chiếc xe Santana lái vào trong sân UBND quận. Lập tức từ trên xe nhảy xuống bốn người, một người cầm đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một bộ quân trang màu trắng cũ, tóc húi cua, vẻ mặt kiên nghị, vóc dáng tuy rằng không cao nhưng nhìn qua cực kỳ cường tráng.
Người này Phạm Hồng Vũ cũng biết, là Hoàng Tử Hiên của nông trường Triều dương, một cán bộ dám cả gan hướng Bí thư Tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh oán giận.
Hoàng Tử Hiên sa sầm nét mặt, đứng trước cửa phòng làm việc của đồn công an, hai tay chống nạnh, hét lớn:
- Đỗ Song Ngư, đi ra đây.
Còn lại ba người theo sát đằng sau Hoàng Tử Hiên, hai nam một nữ. Hai người đàn ông bên hông mang súng lục, còn cô gái chính là em gái của Đỗ Song Ngư, Đỗ San San.
Đồn công an khu Thập Nguyên tọa lạc bên trong UBND quận, ở lầu một.
Hóa ra Hoàng Tử Hiên bày ra trận chiến lớn như vậy là để cứu Đỗ Song Ngư.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Sớm biết rằng Hoàng Tử Hiên là một lưu manh, chỉ là không nghĩ tới lại lưu manh đến tình trạng như vậy, không ngờ mang theo một xe người, cầm vũ khí trong tay, bắt đầu cướp người ở đồn công an.
Mọi người nhận ra Phạm nhị ca, đều trợn mắt.
Hoàng Tử Hiên sức mạnh tuyệt đối là ở trên Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch Hoàng, Chủ tịch Hoàng, tôi ở trong này, chúng tôi ở trong này…
Đỗ Song Ngư vội vàng bổ nhào ra hành lang lầu hai, hướng Hoàng Tử Hiên phất tay.
- Anh, chị dâu…
Đỗ San San lập tức nhìn thấy, kêu lên.
Lục Cửu và cán bộ Vân Hồ trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Hoàng Tử Hiên không phải điên rồi chứ?
Hoàng Tử Hiên nghiêm mặt, không nói hai lời, đi nhanh lên lầu. Hai gã đàn ông trẻ tuổi và Đỗ San San theo sát đằng sau. Đỗ Song Ngư và Ngô Chí Tâm cũng vội vàng chạy tới.
- Đứng lại!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên gào to một tiếng.
Đỗ Song Ngư và Ngô Chi Tâm lập tức hoảng sợ, không kìm nổi dừng bước, kinh nghi bất định nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không để ý tới bọn họ, đi nhanh đến bậc thanh, vừa lúc Hoàng Tử Hiên đi nhanh tới.
- Hoàng Tử Hiên, đứng lại.
Phạm Hồng Vũ lại hét lớn một tiếng, thân hình cao lớn chắn ở đầu bậc thang.
Hoàng Tử Hiên sửng sốt, dừng bước, mở to mắt nhìn một gã Trình Giảo Kim ở đâu nhả ra. Hai gã thanh niên mang súng lục đi đằng sau, giống như phản xạ có điều kiện, cầm súng lục bên hông, như hổ rình mồi.
- Cậu là Trưởng phòng Phạm?
Ngay sau đó, Hoàng Tử Hiên phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc.
Ở hội nghị, Hoàng Tử Hiên đã gặp qua Phạm Hồng Vũ, lúc ấy Tào Thành, Phạm Hồng Vũ và nhân viên thư ký đều tham dự hội nghị. Chỉ có điều hai bên không có nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên?
- Trưởng phòng Lý, anh có phải muốn bắt tôi hay không?
Lục Cửu còn có điểm kỳ quái hỏi:
- Trưởng phòng Lý, đây là ai?
Sự kiện bao vây tòa nhà Thành ủy phát sinh mấy ngày hôm trước, Lục Cửu tuy rằng hỏi ý kiến của thành phố nhưng lại không dám lộ diện. Lúc ấy, cảm xúc của quần chúng nông trường quá mức kích động, ngay cả Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa cũng bị thương. Chủ tịch thành phố Quách Thanh Hoa thì trực tiếp đưa vào bệnh viện cấp cứu, Lục Cửu như thế nào dám lộ diện? Nếu để cho công nhân viên nông trường biết được ông chính là Bí thư huyện ủy Vân Hồ thì sẽ không để ông yên.
Cho đến khi Vinh Khải Cao và lãnh đạo tỉnh ủy đến, nhanh chóng khống chế tình thế, Lục Cửu lúc này mới dám lặng lẽ bước ra, nhưng vẫn đứng khá xa, cũng không nhận ra được nhân vật phong vân Đỗ Song Ngư.
Lý Văn Hàn vội đáp:
- Bí thư Lục, cậu ta chính là Đỗ Song Ngư, công nhân viên của nông trường Triều Dương. Chuyện phát sinh ở thành phố, cậu ta là người dẫn đầu đấy.
Nói xong, lại nhìn phải trái một cái, thấy bên cạnh không còn cảnh sát đi theo. Nhưng cũng không sao, nếu Đỗ Song Ngư đã xuất hiện, bất kể thế nào cũng không để y chạy thoát.
Lục Cửu bừng tỉnh, ánh mắt nhìn Đỗ Song Ngư lập tức trở nên lạnh như băng, tràn đầy thù hận.
Hóa ra đầu sỏ đang ở trước mắt. Nhớ rõ mấy ngày hôm trước, Bí thư Đàm đã nói với mình, có liên quan đến người này, thật là hận thấu xương mà. Lục Cửu lúc ấy phỏng chừng, Đàm Khải Hoa ý định giết Đỗ Song Ngư đều có.
- Đỗ Song Ngư, cậu nên biết, cậu tụ tập gây rối là vi phạm pháp luật. Cậu theo tôi trở lại phòng Công an, coi như là cậu tự đầu thú, tranh thủ nhận sự khoan hồng.
Lý Văn Hàn lập tức nói với Đỗ Song Ngư.
- Không đúng, Trưởng phòng Lý.
Đỗ Song Ngư còn chưa nói, vợ của y liền đoạt ngay phía trước, vẻ mặt rất kích động.
- Bí thư Tỉnh ủy Vinh hôm đó cũng không nói như vậy. Bí thư Vinh chính miệng nói, công nhân viên chức nông trường hành động ông ấy hoàn toàn có thể hiểu được, cũng rất thông cảm. Như thế nào mới qua được vài ngày, các người liền sửa miệng?
Lý Văn Hàn cười lạnh nói:
- Cô là ai?
- Tôi tên là Ngô Chi Tâm, là vợ của Đỗ Song Ngư.
Ngô Chi Tâm nghiêm nghị nói. Vừa nãy ở quán ăn, đối mặt với Cát Nhị Tráng hung thần ác sát như vậy, Ngô Chi Tâm đều tuyệt không lùi bước, quyết định cùng sinh cùng tử với chồng. Hiện giờ đối mặt với cán bộ chính phủ, Ngô Chi Tâm càng thêm không sợ. Dù thế nào thì cán bộ chính phủ cũng phải phân rõ phải trái, không thể giống như bọn lưu manh, động một chút là dùng chai bia đánh người.
- Bí thư Vinh nói thông cảm là vì ông ấy là đại lãnh đạo, nhìn xa trông rộng. Nói sau, Bí thư Vinh nói cái gì, tôi lúc ấy không có ở hiện trường nên không có rõ ràng. Nhưng có thể khẳng định, Đỗ Song Ngư kích động nhân viên nông trường tụ chúng gây rối, tấn công cơ quan làm việc của Thành ủy và UBND thành phố, khẳng định là trái pháp luật. vấn đề thực tế của nông trường, lãnh đạo tỉnh sẽ giải quyết cho mọi người. Đỗ Song Ngư vi phạm pháp luật, cũng phải chịu trách nhiệm. Đây là hai chuyện khác nhau, không có mâu thuẫn. Đỗ Song Ngư, cậu cũng là đàn ông, nên dám làm dám chịu. Cậu cứ yên tâm, cứ theo tôi về phòng công an, tôi cam đoan cậu có thể nhận được đãi ngộ công bằng. Nếu thái độ của cậu tốt, chúng ta sẽ xem xét, giảm bớt xử phạt. Cậu nên biết, trốn tránh không phải là biện pháp.
Lý Văn Hàn nói, đảo cũng có lý lẽ, cũng không ác ý, nghe vào là vì Đỗ Song Ngư mà suy nghĩ.
- Vâng, tôi…
Đỗ Song Ngư dường như đã bị Lý Văn Hàn thuyết phục.
- Song Ngư, đừng mắc mưu.
Ngô Chi Tâm nóng lòng, lập tức cắt đứt lời nói của Đỗ Song Ngư.
- Anh chính là quá ngây thơ. Anh không nhìn ra là ông ta đang lừa gạt anh sao? Bí thư Vinh chính miệng đáp ứng, phải xử lý hung thủ đánh người. Đến hiện tại cũng còn chưa có động tác gì. Cát Nhị Tráng vừa rồi còn diễu võ dương oai, nói muốn đánh chết anh. Hắn ta chính là hung thủ đánh người lần trước. Bọn họ chưa xử lý chuyện của hắn lại bắt anh ngồi tù, trên đời này có đạo lý như vậy sao?
Nói xong, Ngô Chi Thâm sắc mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn đám người huyện Vân Hồ, ngăn trước người của chồng, giống như một con sư tử cái.
- Ai nói là chúng ta không xử lý? Các người vừa rồi cũng nhìn thấy, Cát Đại Tráng đã bị tôi bắt rồi sao? Cát Nhị Tráng lập tức cũng sẽ bị bắt lại. Mặc kệ là ai phạm pháp, chúng tôi đều đối xử bình đẳng. Ai cũng giống nhau. Đỗ Song Ngư, tôi khuyên cậu không nên phạm sai lầm. Chính sách của Đảng chúng ta là thẳng thắn theo chiều rộng, kháng cự sẽ nghiêm khắc trừng trị. Cậu cũng biết, cậu tụ chúng gây rối, tình huống khá đặc biệt, chúng tôi trong lúc xử lý cũng sẽ xem xét tình huống này.
Lý Văn Hàn nói, giọng điệu nghiêm khắc, nhưng bất quá vẫn là làm ra công tác tư tưởng.
Lục Cửu còn có chút không kiên nhẫn nói”
- Trưởng phòng Lý, anh cứ theo như pháp luật. Bất kể là ai phạm pháp, trước mặt pháp luật, mỗi người đều bình đẳng.
Nếu Đàm Khải Hoa đã điểm danh Đỗ Song Ngư, chuyện này còn thương lượng gì nữa?
Bắt lại rồi nói sau!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên nói:
- Bí thư Lục, Trưởng phòng Lý, chuyện này có thể trì hoãn lại một chút. Tôi sẽ giải thích tình huống sau.
Lục Cửu không nghĩ đến Phạm Hồng Vũ lúc này lại nhúng tay vào, không khỏi hơi chút sững sờ.
- Chủ tịch huyện Phạm, đây….
Lý Văn Hàn trên mặt lập tức lộ ra thần sắc khó xử, hạ giọng nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, cậu vừa tới, khả năng không biết tình huống. Đỗ Song Ngư này là thành phố điểm danh đấy.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, thản nhiên nói:
- Trưởng phòng Lý cứ yên tâm, tôi sẽ không làm việc thiên tư trái pháp luật. Chỉ là tôi vừa tới, nông trường bên kia tôi còn chưa đi qua. Cho nên trước tiên phải tìm hiểu tình huống cho rõ ràng. Nếu thật Đỗ Song Ngư phạm pháp, tôi sẽ ủng hộ pháp luật làm việc.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn giật mình, ra vẻ Phạm Hồng Vũ còn kiêm nhiệm chức vụ Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương, sao lại quên chuyện này nhỉ? Thật sự trong suy nghĩ mọi người, Bí thư Đảng ủy nông trường Triều Dương và Chủ tịch huyện Vân Hồ hoàn toàn không thể so sánh.
Nông trường Triều Dương còn chưa bằng một nửa khu Thập Nguyên.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn đương nhiên đem Phạm Hồng Vũ thành người một nhà.
Thấy bọn họ lén lút giảm thấp âm thanh nói chuyện. Ngô Chi Tâm càng thêm cảnh giác, ngăn ở trước người Đỗ Song Ngư, nói:
- Các người nhất định phải bắt anh ấy, vậy cũng phải có lãnh đạo nông trường chúng tôi đồng ý. Khi nào Chủ tịch Hoàng Tử Hiên đến rồi nói sau.
Giờ phút này, Hoàng Tử Hiên là cây cỏ cứu mạng cuối cùng của cô. Phạm Hồng Vũ là không an toàn rồi. Dù sao hắn cũng là Chủ tịch huyện Vân Hồ, hiện tại Bí thư Huyện ủy và Trưởng phòng Công an huyện Vân Hồ đều đã tới, Phạm Hồng Vũ chỉ sợ cuối cùng sẽ đứng chung một chỗ với bọn họ.
Lục Cửu và Lý Văn Hàn đều không nói lời nào, mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.
Nếu thượng cấp khiến Phạm Hồng Vũ kiêm chức, vừa làm Chủ tịch huyện Vân Hồ vừa quản lý nông trường Triều Dương, vậy công tác giải quyết xung đột nên để lại cho hắn. Chuyện như vậy trốn tránh còn không kịp, ai còn sẽ tranh đoạt vào mình chứ?
Về phần Đàm Khải Hoa, việc báo cáo công tác đều do Phạm Hồng Vũ xử lý, bọn họ không tiện nhúng tay vào. Bí thư Đàm có dặn dò, cứ giao cho Chủ tịch huyện Phạm để ý.
Phạm Hồng Vũ cười, đang muốn nói chuyện thì bên ngoài chợt vang lên tiếng ồn ào.
Chỉ thấy hai chiếc xe chạy đến, một là xe Santana, hai là một xe tải kiểu cũ, trong xe có hai ba người đàn ông, trong tay còn mang theo vũ khí.
Phạm Hồng Vũ ánh mắt liền qua, liền nhìn thấy trên chiếc xe tải có viết hàng chữ màu trắng” Nông trường quốc doanh Triều Dương”.
Là xe của nông trường Triều Dương.
Hai chiếc xe đậu lại trước cửa UBND quận, mấy người đàn ông trong tay cầm gậy gộc vẫn không chịu bước xuống xe, một đám nắm chặt trong tay, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.
Chiếc xe Santana lái vào trong sân UBND quận. Lập tức từ trên xe nhảy xuống bốn người, một người cầm đầu khoảng ba mươi mấy tuổi, mặc một bộ quân trang màu trắng cũ, tóc húi cua, vẻ mặt kiên nghị, vóc dáng tuy rằng không cao nhưng nhìn qua cực kỳ cường tráng.
Người này Phạm Hồng Vũ cũng biết, là Hoàng Tử Hiên của nông trường Triều dương, một cán bộ dám cả gan hướng Bí thư Tỉnh ủy và chủ tịch tỉnh oán giận.
Hoàng Tử Hiên sa sầm nét mặt, đứng trước cửa phòng làm việc của đồn công an, hai tay chống nạnh, hét lớn:
- Đỗ Song Ngư, đi ra đây.
Còn lại ba người theo sát đằng sau Hoàng Tử Hiên, hai nam một nữ. Hai người đàn ông bên hông mang súng lục, còn cô gái chính là em gái của Đỗ Song Ngư, Đỗ San San.
Đồn công an khu Thập Nguyên tọa lạc bên trong UBND quận, ở lầu một.
Hóa ra Hoàng Tử Hiên bày ra trận chiến lớn như vậy là để cứu Đỗ Song Ngư.
Mọi người lập tức ngơ ngác nhìn nhau.
Sớm biết rằng Hoàng Tử Hiên là một lưu manh, chỉ là không nghĩ tới lại lưu manh đến tình trạng như vậy, không ngờ mang theo một xe người, cầm vũ khí trong tay, bắt đầu cướp người ở đồn công an.
Mọi người nhận ra Phạm nhị ca, đều trợn mắt.
Hoàng Tử Hiên sức mạnh tuyệt đối là ở trên Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch Hoàng, Chủ tịch Hoàng, tôi ở trong này, chúng tôi ở trong này…
Đỗ Song Ngư vội vàng bổ nhào ra hành lang lầu hai, hướng Hoàng Tử Hiên phất tay.
- Anh, chị dâu…
Đỗ San San lập tức nhìn thấy, kêu lên.
Lục Cửu và cán bộ Vân Hồ trên mặt lộ ra thần sắc cổ quái.
Hoàng Tử Hiên không phải điên rồi chứ?
Hoàng Tử Hiên nghiêm mặt, không nói hai lời, đi nhanh lên lầu. Hai gã đàn ông trẻ tuổi và Đỗ San San theo sát đằng sau. Đỗ Song Ngư và Ngô Chí Tâm cũng vội vàng chạy tới.
- Đứng lại!
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên gào to một tiếng.
Đỗ Song Ngư và Ngô Chi Tâm lập tức hoảng sợ, không kìm nổi dừng bước, kinh nghi bất định nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ không để ý tới bọn họ, đi nhanh đến bậc thanh, vừa lúc Hoàng Tử Hiên đi nhanh tới.
- Hoàng Tử Hiên, đứng lại.
Phạm Hồng Vũ lại hét lớn một tiếng, thân hình cao lớn chắn ở đầu bậc thang.
Hoàng Tử Hiên sửng sốt, dừng bước, mở to mắt nhìn một gã Trình Giảo Kim ở đâu nhả ra. Hai gã thanh niên mang súng lục đi đằng sau, giống như phản xạ có điều kiện, cầm súng lục bên hông, như hổ rình mồi.
- Cậu là Trưởng phòng Phạm?
Ngay sau đó, Hoàng Tử Hiên phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc.
Ở hội nghị, Hoàng Tử Hiên đã gặp qua Phạm Hồng Vũ, lúc ấy Tào Thành, Phạm Hồng Vũ và nhân viên thư ký đều tham dự hội nghị. Chỉ có điều hai bên không có nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ tại sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.