Chương 199: Cậu ta quá nóng vội rồi
Hoàng Oanh
13/10/2014
Những chuyện
tiếp theo trở nên vô cùng quy củ, Phạm Hồng Vũ tuân thủ quy tắc ở quan
trường, đứng trước lãnh đạo cấp trên tuyệt đối không mở miệng lung tung. Cơ bản, Lục Nguyệt hỏi cái gì, hắn đáp lại cái đó. Nhưng cũng không
giấu diếm, Lục Nguyệt muốn hiểu rõ hình thức phát triển kinh tế thị
trấn, Phạm Hồng Vũ đều cố gắng giải thích rõ ràng.
Lục Nguyệt bỗng nhiên “hạ cánh” ở thị xã Ngạn Hoa, hơi nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp ứng đối tối ưu nhất. Đương nhiên, Phó chủ tịch Lục đến đây là vì Bí thư Cao, tiểu Phạm tự nhiên coi người ta là “tình địch” thì có vẻ đa tình quá.
Cao Khiết chẳng phải là gì của hắn cả.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ luôn tin vào trực giác của mình.
Tuy nhiên công là công, tư là tư, Phó chủ tịch thường trực thị xã hỏi hình thức phát triển kinh tế thì Chủ tịch thị trấn Phạm đương nhiên phải biết gì nói đấy, hắn chỉ là Phó chủ tịch thị trấn Phong Lâm, đối với các xã thị trấn khác thì hoàn toàn nằm ngoài tầm với của hắn. Nếu như Lục Nguyệt có thể đưa hình thức này của hắn ra các xã, thị trấn khác thì đó là công đức lớn.
Cho dù nhờ đó mà Lục Nguyệt đạt được chiến tích chói mắt thì hắn cũng vui vẻ.
Trí tuệ của Phạm Hồng Vũ không thể hẹp như thế được.
Trên thế giới này, tiền không thể kiếm hết và công lao cũng không thể lập hết được. Lục Nguyệt có con đường thành công của Lục Nguyệt, và Phạm Hồng Vũ cũng có con đường thành công của Phạm Hồng Vũ.
Không khí văn phòng hơi có vẻ nặng nề.
Thấy bộ dạng của Phạm Hồng Vũ như thế, Lục Nguyệt cũng trở nên cảnh giác hơn. Lần trước ở Bắc Kinh, Phạm Hồng Vũ cố nhiên để lại ấn tượng khá sâu trong lòng Lục Nguyệt. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn “con ông cháu cha”. Vụ án 1-7 xảy ra ở huyện Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ xông vào cục Công an, nổ súng đả thương người… đối với Lục Nguyệt thì đó không thể gọi là thành thục vững vàng được. Chẳng qua là gặp may, cứu được con cháu nhà Bảo gia mà thôi. Nếu phải nhà khác thì liệu Phạm Hồng Vũ có may mắn như vậy không? Đến Bắc Kinh rồi cũng qua lại với một người nổi tiếng ăn chơi trác táng là Lý Xuân Vũ.
Lý Xuân Vũ không coi Lục Nguyệt ra gì thì Lục Nguyệt cũng đâu coi trọng một người như Lý Xuân Vũ?
Lý Xuân Vũ có một ông bố tốt, còn Lục Nguyệt thì đang cố gắng trở thành một “ông bố” tốt, đây chính là điều khác nhau.
Nhưng biểu hiện của Phạm Hồng Vũ lúc này, lại thay đổi quan cảm của Lục Nguyệt.
Về phần cho Lục Nguyệt “leo cây” thì đó là Cao Khiết, không liên quan đến Cao Khiết. Không thấy Phó Chủ tịch thị xã vừa điện thoại là Phạm Hồng Vũ vội lên ngay đó sao?
Thái độ đoan chính như vậy còn gì.
Phạm Hồng Vũ sau khi trở thành Phó Chủ tịch thị trấn đã không còn như trước kia nữa.
- Đồng chí Hồng Vũ, sự phát triển của xí nghiệp xã thị trấn rất nhanh chóng, việc thu hút đầu tư cũng làm rất tốt, tôi rất vui mừng. Cậu và các đồng chí ở thị trấn Phong Lâm đều vất vả rồi.
Sự cảnh giác tỏng lòng, Lục Nguyệt không thể hiện ra ngoài chút nào, chỉ khẽ cười nói, giọng điệu có chút cảm thán.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục khen ngợi, đây đều việc chúng tôi nên làm mà.
- Ha ha, đồng chí Hồng Vũ thật khiêm tốn…như vậy đi, tôi tính sẽ đến thị trấn Phong Lâm để tận mắt chứng kiến việc xây dựng khu công nghiệp, không biết đồng chí Hồng Vũ có hoan nghênh không?
Nụ cười trên mặt Lục Nguyệt càng trở nên thân thiết.
- Đương nhiên rồi, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh anh đến thị sát…
- Đồng chí Hồng Vũ quá khách khí rồi, thị sát thì chưa nói đến mà là đến tham khảo học tập. Mong đồng chí Hồng Vũ và các đồng chí ở thị trấn Phong Lâm vui lòng chỉ giáo.
- Chỉ giáo thì không dám nhận…
Lại khách khí vài câu, Phạm Hồng Vũ liền hỏi:
- Phó Chủ tịch Lục, chúng ta đi luôn chứ?
Lục Nguyệt lắc đầu nói:
- Hôm nay muộn rồi, để ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ xuống.
Hai hàng lông mày Phạm Hồng Vũ dựng lên, lập tức cười nói:
- Được, tất cả theo sự sắp xếp của Chủ tịch Lục.
Lục Nguyệt mỉm cười.
Hôm nay mà xuống thì không phải cũng không gặp được Cao Khiết sao?
Thấy Lục Nguyệt không có gì muốn nói nữa, Phạm Hồng Vũ liền đứng dậy cáo từ.
- Đồng chí Hồng Vũ, cảm ơn.
Lục Nguyệt cũng không giữ lại, đích thân tiễn ra cửa, bắt tay với Phạm Hồng Vũ, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Anh thư ký chứng kiến mọi việc, mồ hôi lạnh lại toát ra.
Một Phó Chủ tịch thị xã, xuất thân là con ông cháu cha từ thủ đô đến vậy mà lại chu đáo như vậy đối với một Phó Chủ tịch thị trấn như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy không yên.
Nghe nói cuộc khởi nghĩa nông dân cuối triều Minh, lãnh tụ cuộc khởi nghĩa ở Tứ Xuyên là Trương Hiến Trung có một đam mê đặc biệt, đó chính là thích mời bằng hữu uống rượu.
Trước khi uống rượu, Trương Hiến Trung lễ nghĩa đều hết sức chu đáo. Sau khi uống rượu xong liền hạ lệnh chặt đầu bằng hữu, sau đó xử lý qua rồi đem cất chứa trong mật thất…
Đương nhiên, cũng không phải nói người bạn nào của Trương Hiến Trung cũng bị xui xẻo như vậy. Cũng có những người sau khi uống xong vẫn bình yên vô sự, mang theo vàng bạc châu báu mà Trương Hiến Trung tặng hớn hở đi về. Sau đó trên đường về bị kỵ binh của Trương Hiến Trung đuổi theo bí mật giết chết rồi chặt đầu mang về, đống vàng bạc châu báu lại trở về kho nhà ông ta.
So sánh mà nói, những người bị giết giữa đường này còn được vui vẻ trong thời gian ngắn, như vậy cũng được coi là may mắn rồi.
Trương Hiến Trung chiếm cứ Tứ Xuyên hơn 10 năm, giết người vô số, những nhà lịch sử thời Thanh dùng bốn chữ để định luận – Hiến Tặc Đồ Xuyên.
Đương nhiên, thư ký sẽ không so sánh Trương Hiến Trung với Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt chưa đạt đến cấp “tướng quân” như Trương Hiến Trung.
Phạm Hồng Vũ rời khỏi văn phòng của Lục Nguyệt, vẫn chưa vội về thị trấn ngay mà nện bước khoan thai, chậm rãi đi lên khu nhà làm việc số 1 cách đó không xa. Đây là nơi làm việc của cơ quan Thành ủy và Hội đồng nhân dân thị xã.
Đến cửa phòng làm việc của Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, hắn dừng lại đưa tay gõ cửa.
Không giống với phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực thị xã, văn phòng của Phó chủ tịch HĐND không có hai gian trong ngoài, mà chỉ có một gian.
Đãi ngộ giữa Phó Chủ tịch thường trực thị xã và Phó Chủ tịch HĐND cũng có sự khác nhau.
- Mời vào.
Trong phòng làm việc vang lên giọng nói uy nghiêm của Lư Vệ Đông.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Phạm Hồng Vũ đẩy cửa vào, cười ha hả:
- Bí thư Lư.
- Ồ, Hồng Vũ à, mau mau, vào đi.
Lư Vệ Đông hiển nhiên là không đoán trước được Phạm Hồng Vũ sẽ đến thă mình, vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, cười ha hả nói.
Quan hệ hiện tại giữa Lư Vệ Đông và Phạm Hồng Vũ không phải căng thẳng như trước kia nữa. Qua lần sinh tử ở thôn Đại Vương, Lư Vệ Đông hoàn toàn thay đổi cách ứng xử đối với Phạm Hồng Vũ. Chủ động nhường chức Bí thư Đảng ủy. Mỗi lần Phạm Hồng Vũ lên thị xã họp, chỉ cần có thời gian thì đều đến ngồi chơi, tán gẫu với Lư Vệ Đông một chút.
Lúc trước hắn lúc nào cũng không vừa mắt với Lư Vệ Đông, nhưng bây giờ khi gặp lại rất vui mừng.
Nói đến lượng công việc, chức Phó chủ tịch HĐND này hoàn toàn không thể so sánh được với Bí thư Đảng ủy thị trấn, cơ bản hàng ngày đều nhàn rỗi. Lúc mới đến Lư Vệ Đông còn có chút không quen, thích đi xuống dưới xã thị trấn, khảo sát công tác…dần dần cán bộ phía dưới cũng “chẳng còn vui vẻ”, cho nên Lư Vệ Đông cũng không xuống nữa.
Người ta bỏ qua không vui thì mình còn xuống làm gì?
Nhưng đối khi ở mãi trong phòng làm việc như vậy cũng thật sự nhàm chán.
Nhưng Lư Vệ Đông thật ra yêu cầu đối với mình cũng tương đối nghiêm khắc, tuyệt đối không xằng bậy, cho dù thời gian đi làm có rỗi đến mấy cũng không bao giờ bỏ đi đánh bài, câu cá.
Phạm Hồng Vũ đột nhiên đến nhà thăm hỏi, Lư Vệ Đông thật sự vui vẻ, đích thân pha trà cho Phạm Hồng Vũ, lại rút thuốc lá mời Phạm Hồng Vũ, miệng liên thanh nói:
- Nào, Hồng Vũ, hút thuốc đi, ha ha, cũng lâu cậu không đến chỗ tôi rồi, ở thị trấn công việc bận lắm hả?
- Cũng có chút bận, việc ở khu công nghiệp kia nhiều quá.
Phạm Hồng Vũ nhận thuốc lá, tự mình châm lửa cho Lư Vệ Đông, rồi châm cho mình một điếu, cười đáp.
- Ha ha, được được, Hồng Vũ, khu công nghiệp làm rất quy mô, tôi nghe nói rồi, rất tốt, đều có năm sáu nhà máy rồi. Nói thật, trước kia có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ràng thị trấn Phong Lâm chúng ta lại có nhiều nhà máy đế thế…cũng là người trẻ tuổi các cậu có bản lĩnh, tư tưởng của lớp già chúng tôi cổ hủ quá rồi.
Lư Vệ Đông khích lệ nói.
- Bí thư Lưm chủ yếu là chính sách của nhà nước tốt, nếu không thì ai cũng chẳng thể làm được.
- Ừ, điều này cũng có lý…Hồng Vũ, lại đến họp à? Đừng vội nhé, chút nữa đến nhà tôi ăn cơm, làm mấy chén rượu đã.
- Cảm ơn Bí thư Lư, lần này không phải đi họp mà là đi báo cáo công tác cho Phó chủ tịch thị xã Lục.
Lư Vệ Đông hơi sửng sốt, nói:
- Phó Chủ tịch thị xã Lục? À, là Tiểu Lục mới đến có đúng không, đồng chí Lục Nguyệt. Sao thế, cậu ta gọi cậu đến à?
Phạm Hồng Vũ tùy ý đáp:
- Đúng vậy, anh ấy rất coi trọng việc phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm chúng ta, ngày mai còn muốn đi thị sát công tác đấy.
Hai hàng lông mày của Lư Vệ Đông hơi giương lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cậu ta hơi nóng vội rồi.
Xem ra tuy Lư Vệ Đông đã già rồi, nhưng không hề hồ đồ chút nào. Công tác ở cơ sở cả đời, trong đầu ai tính toán cái gì khó mà gạt được con mắt của ông.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không nói gì thêm.
- Hồng Vũ, cậu đừng quan tâm đến những cái này, ai thích thì đi mà xem. Phong Lâm chúng ta hiện tại cũng đã nổi danh bên ngoài, Bí thư Tống cũng đang rất chú ý, hy vọng mọi người nhanh chóng có được thành tích. Cậu cứ làm tốt công việc của mình là tốt nhất.
Một lúc sau, Lư Vệ Đông chậm rãi nói, thần sắc trở nên rất nghiêm túc.
- Vâng, Bí thư Lư, đúng là như vậy.
- Ha ha, được, tôi biết ngay mà, đầu óc của cậu không mấy ai có thể bì được. Tôi không cần phải lo lắng điều gì nữa rồi.
Lục Nguyệt bỗng nhiên “hạ cánh” ở thị xã Ngạn Hoa, hơi nằm ngoài dự kiến của Phạm Hồng Vũ, tạm thời vẫn chưa nghĩ ra biện pháp ứng đối tối ưu nhất. Đương nhiên, Phó chủ tịch Lục đến đây là vì Bí thư Cao, tiểu Phạm tự nhiên coi người ta là “tình địch” thì có vẻ đa tình quá.
Cao Khiết chẳng phải là gì của hắn cả.
Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ luôn tin vào trực giác của mình.
Tuy nhiên công là công, tư là tư, Phó chủ tịch thường trực thị xã hỏi hình thức phát triển kinh tế thì Chủ tịch thị trấn Phạm đương nhiên phải biết gì nói đấy, hắn chỉ là Phó chủ tịch thị trấn Phong Lâm, đối với các xã thị trấn khác thì hoàn toàn nằm ngoài tầm với của hắn. Nếu như Lục Nguyệt có thể đưa hình thức này của hắn ra các xã, thị trấn khác thì đó là công đức lớn.
Cho dù nhờ đó mà Lục Nguyệt đạt được chiến tích chói mắt thì hắn cũng vui vẻ.
Trí tuệ của Phạm Hồng Vũ không thể hẹp như thế được.
Trên thế giới này, tiền không thể kiếm hết và công lao cũng không thể lập hết được. Lục Nguyệt có con đường thành công của Lục Nguyệt, và Phạm Hồng Vũ cũng có con đường thành công của Phạm Hồng Vũ.
Không khí văn phòng hơi có vẻ nặng nề.
Thấy bộ dạng của Phạm Hồng Vũ như thế, Lục Nguyệt cũng trở nên cảnh giác hơn. Lần trước ở Bắc Kinh, Phạm Hồng Vũ cố nhiên để lại ấn tượng khá sâu trong lòng Lục Nguyệt. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở giai đoạn “con ông cháu cha”. Vụ án 1-7 xảy ra ở huyện Vũ Dương, Phạm Hồng Vũ xông vào cục Công an, nổ súng đả thương người… đối với Lục Nguyệt thì đó không thể gọi là thành thục vững vàng được. Chẳng qua là gặp may, cứu được con cháu nhà Bảo gia mà thôi. Nếu phải nhà khác thì liệu Phạm Hồng Vũ có may mắn như vậy không? Đến Bắc Kinh rồi cũng qua lại với một người nổi tiếng ăn chơi trác táng là Lý Xuân Vũ.
Lý Xuân Vũ không coi Lục Nguyệt ra gì thì Lục Nguyệt cũng đâu coi trọng một người như Lý Xuân Vũ?
Lý Xuân Vũ có một ông bố tốt, còn Lục Nguyệt thì đang cố gắng trở thành một “ông bố” tốt, đây chính là điều khác nhau.
Nhưng biểu hiện của Phạm Hồng Vũ lúc này, lại thay đổi quan cảm của Lục Nguyệt.
Về phần cho Lục Nguyệt “leo cây” thì đó là Cao Khiết, không liên quan đến Cao Khiết. Không thấy Phó Chủ tịch thị xã vừa điện thoại là Phạm Hồng Vũ vội lên ngay đó sao?
Thái độ đoan chính như vậy còn gì.
Phạm Hồng Vũ sau khi trở thành Phó Chủ tịch thị trấn đã không còn như trước kia nữa.
- Đồng chí Hồng Vũ, sự phát triển của xí nghiệp xã thị trấn rất nhanh chóng, việc thu hút đầu tư cũng làm rất tốt, tôi rất vui mừng. Cậu và các đồng chí ở thị trấn Phong Lâm đều vất vả rồi.
Sự cảnh giác tỏng lòng, Lục Nguyệt không thể hiện ra ngoài chút nào, chỉ khẽ cười nói, giọng điệu có chút cảm thán.
- Cảm ơn Phó chủ tịch Lục khen ngợi, đây đều việc chúng tôi nên làm mà.
- Ha ha, đồng chí Hồng Vũ thật khiêm tốn…như vậy đi, tôi tính sẽ đến thị trấn Phong Lâm để tận mắt chứng kiến việc xây dựng khu công nghiệp, không biết đồng chí Hồng Vũ có hoan nghênh không?
Nụ cười trên mặt Lục Nguyệt càng trở nên thân thiết.
- Đương nhiên rồi, chúng tôi nhiệt liệt hoan nghênh anh đến thị sát…
- Đồng chí Hồng Vũ quá khách khí rồi, thị sát thì chưa nói đến mà là đến tham khảo học tập. Mong đồng chí Hồng Vũ và các đồng chí ở thị trấn Phong Lâm vui lòng chỉ giáo.
- Chỉ giáo thì không dám nhận…
Lại khách khí vài câu, Phạm Hồng Vũ liền hỏi:
- Phó Chủ tịch Lục, chúng ta đi luôn chứ?
Lục Nguyệt lắc đầu nói:
- Hôm nay muộn rồi, để ngày mai đi, ngày mai tôi sẽ xuống.
Hai hàng lông mày Phạm Hồng Vũ dựng lên, lập tức cười nói:
- Được, tất cả theo sự sắp xếp của Chủ tịch Lục.
Lục Nguyệt mỉm cười.
Hôm nay mà xuống thì không phải cũng không gặp được Cao Khiết sao?
Thấy Lục Nguyệt không có gì muốn nói nữa, Phạm Hồng Vũ liền đứng dậy cáo từ.
- Đồng chí Hồng Vũ, cảm ơn.
Lục Nguyệt cũng không giữ lại, đích thân tiễn ra cửa, bắt tay với Phạm Hồng Vũ, lễ nghĩa vô cùng chu đáo.
Anh thư ký chứng kiến mọi việc, mồ hôi lạnh lại toát ra.
Một Phó Chủ tịch thị xã, xuất thân là con ông cháu cha từ thủ đô đến vậy mà lại chu đáo như vậy đối với một Phó Chủ tịch thị trấn như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy không yên.
Nghe nói cuộc khởi nghĩa nông dân cuối triều Minh, lãnh tụ cuộc khởi nghĩa ở Tứ Xuyên là Trương Hiến Trung có một đam mê đặc biệt, đó chính là thích mời bằng hữu uống rượu.
Trước khi uống rượu, Trương Hiến Trung lễ nghĩa đều hết sức chu đáo. Sau khi uống rượu xong liền hạ lệnh chặt đầu bằng hữu, sau đó xử lý qua rồi đem cất chứa trong mật thất…
Đương nhiên, cũng không phải nói người bạn nào của Trương Hiến Trung cũng bị xui xẻo như vậy. Cũng có những người sau khi uống xong vẫn bình yên vô sự, mang theo vàng bạc châu báu mà Trương Hiến Trung tặng hớn hở đi về. Sau đó trên đường về bị kỵ binh của Trương Hiến Trung đuổi theo bí mật giết chết rồi chặt đầu mang về, đống vàng bạc châu báu lại trở về kho nhà ông ta.
So sánh mà nói, những người bị giết giữa đường này còn được vui vẻ trong thời gian ngắn, như vậy cũng được coi là may mắn rồi.
Trương Hiến Trung chiếm cứ Tứ Xuyên hơn 10 năm, giết người vô số, những nhà lịch sử thời Thanh dùng bốn chữ để định luận – Hiến Tặc Đồ Xuyên.
Đương nhiên, thư ký sẽ không so sánh Trương Hiến Trung với Lục Nguyệt.
Lục Nguyệt chưa đạt đến cấp “tướng quân” như Trương Hiến Trung.
Phạm Hồng Vũ rời khỏi văn phòng của Lục Nguyệt, vẫn chưa vội về thị trấn ngay mà nện bước khoan thai, chậm rãi đi lên khu nhà làm việc số 1 cách đó không xa. Đây là nơi làm việc của cơ quan Thành ủy và Hội đồng nhân dân thị xã.
Đến cửa phòng làm việc của Phó chủ tịch Hội đồng nhân dân, hắn dừng lại đưa tay gõ cửa.
Không giống với phòng làm việc của Phó chủ tịch thường trực thị xã, văn phòng của Phó chủ tịch HĐND không có hai gian trong ngoài, mà chỉ có một gian.
Đãi ngộ giữa Phó Chủ tịch thường trực thị xã và Phó Chủ tịch HĐND cũng có sự khác nhau.
- Mời vào.
Trong phòng làm việc vang lên giọng nói uy nghiêm của Lư Vệ Đông.
Cửa phòng làm việc khép hờ, Phạm Hồng Vũ đẩy cửa vào, cười ha hả:
- Bí thư Lư.
- Ồ, Hồng Vũ à, mau mau, vào đi.
Lư Vệ Đông hiển nhiên là không đoán trước được Phạm Hồng Vũ sẽ đến thă mình, vừa mừng vừa sợ, vội đứng lên, đi vòng qua bàn làm việc, cười ha hả nói.
Quan hệ hiện tại giữa Lư Vệ Đông và Phạm Hồng Vũ không phải căng thẳng như trước kia nữa. Qua lần sinh tử ở thôn Đại Vương, Lư Vệ Đông hoàn toàn thay đổi cách ứng xử đối với Phạm Hồng Vũ. Chủ động nhường chức Bí thư Đảng ủy. Mỗi lần Phạm Hồng Vũ lên thị xã họp, chỉ cần có thời gian thì đều đến ngồi chơi, tán gẫu với Lư Vệ Đông một chút.
Lúc trước hắn lúc nào cũng không vừa mắt với Lư Vệ Đông, nhưng bây giờ khi gặp lại rất vui mừng.
Nói đến lượng công việc, chức Phó chủ tịch HĐND này hoàn toàn không thể so sánh được với Bí thư Đảng ủy thị trấn, cơ bản hàng ngày đều nhàn rỗi. Lúc mới đến Lư Vệ Đông còn có chút không quen, thích đi xuống dưới xã thị trấn, khảo sát công tác…dần dần cán bộ phía dưới cũng “chẳng còn vui vẻ”, cho nên Lư Vệ Đông cũng không xuống nữa.
Người ta bỏ qua không vui thì mình còn xuống làm gì?
Nhưng đối khi ở mãi trong phòng làm việc như vậy cũng thật sự nhàm chán.
Nhưng Lư Vệ Đông thật ra yêu cầu đối với mình cũng tương đối nghiêm khắc, tuyệt đối không xằng bậy, cho dù thời gian đi làm có rỗi đến mấy cũng không bao giờ bỏ đi đánh bài, câu cá.
Phạm Hồng Vũ đột nhiên đến nhà thăm hỏi, Lư Vệ Đông thật sự vui vẻ, đích thân pha trà cho Phạm Hồng Vũ, lại rút thuốc lá mời Phạm Hồng Vũ, miệng liên thanh nói:
- Nào, Hồng Vũ, hút thuốc đi, ha ha, cũng lâu cậu không đến chỗ tôi rồi, ở thị trấn công việc bận lắm hả?
- Cũng có chút bận, việc ở khu công nghiệp kia nhiều quá.
Phạm Hồng Vũ nhận thuốc lá, tự mình châm lửa cho Lư Vệ Đông, rồi châm cho mình một điếu, cười đáp.
- Ha ha, được được, Hồng Vũ, khu công nghiệp làm rất quy mô, tôi nghe nói rồi, rất tốt, đều có năm sáu nhà máy rồi. Nói thật, trước kia có nằm mơ tôi cũng không nghĩ ràng thị trấn Phong Lâm chúng ta lại có nhiều nhà máy đế thế…cũng là người trẻ tuổi các cậu có bản lĩnh, tư tưởng của lớp già chúng tôi cổ hủ quá rồi.
Lư Vệ Đông khích lệ nói.
- Bí thư Lưm chủ yếu là chính sách của nhà nước tốt, nếu không thì ai cũng chẳng thể làm được.
- Ừ, điều này cũng có lý…Hồng Vũ, lại đến họp à? Đừng vội nhé, chút nữa đến nhà tôi ăn cơm, làm mấy chén rượu đã.
- Cảm ơn Bí thư Lư, lần này không phải đi họp mà là đi báo cáo công tác cho Phó chủ tịch thị xã Lục.
Lư Vệ Đông hơi sửng sốt, nói:
- Phó Chủ tịch thị xã Lục? À, là Tiểu Lục mới đến có đúng không, đồng chí Lục Nguyệt. Sao thế, cậu ta gọi cậu đến à?
Phạm Hồng Vũ tùy ý đáp:
- Đúng vậy, anh ấy rất coi trọng việc phát triển kinh tế của thị trấn Phong Lâm chúng ta, ngày mai còn muốn đi thị sát công tác đấy.
Hai hàng lông mày của Lư Vệ Đông hơi giương lên, hừ lạnh một tiếng nói:
- Cậu ta hơi nóng vội rồi.
Xem ra tuy Lư Vệ Đông đã già rồi, nhưng không hề hồ đồ chút nào. Công tác ở cơ sở cả đời, trong đầu ai tính toán cái gì khó mà gạt được con mắt của ông.
Phạm Hồng Vũ cười cười, cũng không nói gì thêm.
- Hồng Vũ, cậu đừng quan tâm đến những cái này, ai thích thì đi mà xem. Phong Lâm chúng ta hiện tại cũng đã nổi danh bên ngoài, Bí thư Tống cũng đang rất chú ý, hy vọng mọi người nhanh chóng có được thành tích. Cậu cứ làm tốt công việc của mình là tốt nhất.
Một lúc sau, Lư Vệ Đông chậm rãi nói, thần sắc trở nên rất nghiêm túc.
- Vâng, Bí thư Lư, đúng là như vậy.
- Ha ha, được, tôi biết ngay mà, đầu óc của cậu không mấy ai có thể bì được. Tôi không cần phải lo lắng điều gì nữa rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.