Chương 4: Cậu thật to gan!
Hoàng Oanh
20/09/2013
"Ầm" một tiếng!
Khâu Minh Sơn nhẫn nại đến lúc xem xong bài viết thì không còn kiềm chế được nữa, vỗ mạnh một cái xuống bàn, chén trà, bút viết trên bàn lập tức kêu lên leng keng, rơi xuống mặt đất, chén nước nát bấy.
"Lẽ nào lại vậy!"
Khâu Minh Sơn gầm lên giận dữ, sắc mặt đen xì, hai mắt phun lửa.
Thư ký không khỏi sợ hãi liền lùi lại hai bước, há mồm líu lưỡi.
Trong lúc Phó bí thư Khâu ở trong văn phòng giận dữ, thì đồng chí Phạm Hồng Vũ đang tựa mình vào một chiếc ghế trong phòng 2, ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm.
Chuyện đã làm, kết quả ra sao thì phải đợi mới biết.
Nhưng mà Phạm Hồng Vũ đoán, chắc chắn là lão nhân gia không nhịn nổi rồi.
Khâu Minh Sơn và bố hắn là Phạm Vệ Quốc tha cho hắn mới là lạ!
Cũng may cảnh sát Phạm là người già đời, dù gặp sóng to gió lớn cũng không sợ hãi.
Lão tử đã chết một lần rồi, có gì mà phải sợ?
Trong mấy ngày này, Phạm Hồng Vũ đã dần thích ứng với việc "sống lại", bình tâm tĩnh khí nhớ lại những chuyện kiếp trước một lần, sau đó rút ra một kết luận: cảnh sát Phạm đã hi sinh vì nhiệm vụ!
Không phải, giải thích thế này cũng không ổn.
Ông trời hình như đang đưa hắn vào một trò chơi, cảnh sát Phạm cho dù trong lòng phiền muộn vạn phần, nhưng cũng không thể tránh được.
Được rồi, việc đã đến nước này, vậy đối mặt với hiện thực đi!
Sống thêm một lần cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nghĩ linh tinh, nâng chung trà lên đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì cửa phòng bật ra đánh ầm một tiếng, thư ký của Khâu Minh Sơn là Thái Dương lao vào như đạn pháo.
Thái Dương là Trưởng phòng thư ký số 2, là lãnh đạo trực tiếp của mọi người trong phòng này. Thái Dương vô cùng bội phục Khâu Minh Sơn, đã từng không kiêng kỵ tuyên bố, thần tượng mà hắn sùng bái chính là Bí thư Khâu. Xử lý công việc ngày thường đều lấy Khâu Minh Sơn làm gương, vừa lịch lãm vừa cẩn trọng, đi đứng thì không nhanh không chậm, rất có quan uy.
Mà bây giờ, Trưởng phòng thứ ký số 2 Thái Dương như bị lửa châm mông.
Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Trưởng phòng đang thở hổn hển.
"Phạm... Phạm Hồng Vũ!"
Thái Dương trực tiếp đưa mắt về phía chỗ thư ký Phạm đang ngồi, vừa thở mạnh vừa gầm lên, hai hàng lông mày dựng đứng.
Đến rồi!
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, nhẹ đặt chén trà xuống, mỉm cười đứng lên.
"Sếp gọi gì em vậy?"
"Cậu... cậu!"
Thấy Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, Thái Dương tức tới mức không thở ra hơi, thật muốn chửi cho một trận.
Có chuyện gì ư?
Đúng là to gan, chưa thấy ai gan to như vậy.
Dám tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu!
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể trăm phần trăm xác định Phạm Hồng Vũ chính là quỷ giở trò, nhưng theo phân tích thì hắn là hiềm nghi lớn nhất.
Vậy mà tiểu tử này còn tỏ vẻ không biết đại họa lâm đầu?
Còn dương dương đắc ý nữa chứ!
"Cậu, đi theo tôi!"
Thái Dương cố gắng nuốt những lời chửi bới vào trong bụng, giậm chân quát lớn.
"Dạ, được."
Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi vì sao, vẫn cười tủm tỉm như trước, vui vẻ rời vị trí đi theo.
Các đồng nghiệp trong phòng ai nấy đều trợn mắt, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng từ thái độ tức giận của Trưởng phòng Thái cũng có thể đoán được, tuyệt đối đấy không phải chuyện tốt. Lẽ nào tiểu Phạm gây họa?
"Cậu làm chuyện tốt rồi đấy!"
Vừa qua khúc cua hành lang, Thái Dương liền dừng bước, nghiêng đầu tàn bạo nhìn Phạm Hồng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu, hai mắt như phun lửa.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
"Sếp, đừng nổi giận chỗ này, chúng ta mau tới chỗ Phó bí thư Khâu đi, Phó bí thư mà chờ lâu lại nổi giận lần nữa thì không lợi."
Thái Dương thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi, vất vả lắm mới nén được giận, cắn răng hỏi:
"Cậu, cậu nói thật cho tôi biết, bài viết kia có phải do cậu sửa không?"
"Đúng, là em sửa."
Phạm Hồng Vũ thẳng thừa nhận.
Việc này, dù sao cũng không chối được.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ cũng không dự định chối.
Thật ra, hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng, Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ cách thuyết phục Khâu Minh Sơn, giúp lão nhân gia tiếp thu nội dung bài viết theo “quan điểm mới” của hắn. Nếu như có thể tác động, vậy thì quá tốt, lợi ích và hiệu quả không cần nói cũng biết.
"Được, cậu nhận rồi đó!"
Thái Dương gật đầu, vươn tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ, thân hình run rẩy.
Thật ra, trong hai tháng Phạm Hồng Vũ đi làm, Thái Dương rất là chiếu cố. Thứ nhất là vì nể mặt Phạm Vệ Quốc, thứ hai là Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ hoạt bát, biết đánh cả bóng rổ và bóng bàn, chữ lại viết rất đẹp, rất hợp với khẩu vị của Thái Dương. Hơn nữa biểu hiện của Phạm Hồng Vũ cũng được coi là ổn, tuy rằng tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm, thỉnh thoảng phạm sai lần nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Không ngờ hắn lại làm ra chuyện tày đình như vậy!
Tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, hơn nữa còn dám lấy danh nghĩ Phó bí thư đăng bài. Chuyện này Thái Dương chưa bao giờ gặp, thậm chí ngay cả mơ cũng chưa thấy!
"Sếp, em không định chối đâu. Việc này nếu Phó bí thư Khâu có hỏi em sẽ chủ động nhận tội."
Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng, ung dung như trước.
"Được, được lắm. Cậu tự mình giải thích với Phó bí thư Khâu đi!"
Thái Dương chọc tức mà không phát được, run rẩy mím môi xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.
Sắc mặt Khâu Minh Sơn thật ra tương đối bình tĩnh, chí ít cũng không nhận ra chỗ nào dị dạng quá lớn, chỉ là trong mắt vẫn bùng lửa giận, cho thấy trong lòng hắn không được bình thường như trên mặt.
Phạm Hồng Vũ đi theo Thái Dương chậm rãi bước vào văn phòng của Khâu Minh Sơn, bình tĩnh nhìn Khâu Minh Sơn và vẫn mỉm cười như trước.
Thái Dương gật đầu với Khâu Minh Sơn một cái sau đó đi ra ngoài đóng cửa.
"Tiểu Phạm, chuyện này là thế nào?"
Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, tay cầm tờ báo nói.
"Bí thư Khâu, bài viết kia là do cháu sửa."
Phạm Hồng Vũ cũng không giấu diếm, thuận miệng thừa nhận.
Khâu Minh Sơn lạnh nhạt nói:
"Ta biết. Ta vừa mới gọi điện thoại cho chủ nhiệm Văn. Lá gan của cậu không nhỏ đâu, dám chơi trò treo đầu dê bán thịt chó này."
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Điều này cũng không khó đoán, bởi vì chẳng ai ngờ Phạm Hồng Vũ lại lớn gan như vậy, dám tự ý thay đổi bài viết của Phó bí thư Địa ủy. Chủ nhiệm Văn đâu có biết gì, khi Phạm Hồng Vũ tìm tới đưa bài chỉ xem lướt qua nội dung, thấy bài viết do Khâu Minh Sơn ký, có cả con dấu đỏ thẫm của Địa ủy Ngạn Hoa thì lập tức gửi bài đăng liền.
Hóa ra trên đường đi Phạm Hồng Vũ đã tráo tài liệu, chỉ giữ lại tờ cuối cùng, được cái là tờ cuối chỉ có mấy câu văn, nội dung phía trước đã được hắn điều chỉnh cho khớp, thế nên chẳng ai nhận ra điều gì cả.
Làm một cảnh sát lõi đời, cái trò vặt này đối với Phạm Hồng Vũ mà nói dễ như ăn kẹo.
"Bí thư Khâu, cháu chẳng qua chỉ viết cách nghĩ trong lòng mình ra mà thôi."
Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói.
Câu này thì có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo. Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ có suy nghĩ khá giống với Khâu Minh Sơn. Đương nhiên có một số điểm không giống, chỉ là vì cơn bão chính trị 20 năm trước, Phạm Hồng Vũ buộc phải thay đổi.
Hi vọng rằng bài viết này có thể thay đổi được lịch sử!
Khâu Minh Sơn vẫn chưa nổi giận, nhẹ nhàng buông tờ báo, hỏi:
"Từ đầu đến cuối, đều do cậu viết?"
"Đúng, chuyện này cháu không thể đem nói với người khác được."
"Vậy ư?"
Cũng không kỳ quái chuyện tại sao Khâu Minh Sơn không tin. Bỏ qua vấn đề quan điểm sang một bên, bài viết này nêu những luận điểm cực kỳ chính xác, vần ý nghiêm cẩn, phong cách không bình thường, câu nào câu nấy đều là phong phạm của cao thủ hạng nhất. Khâu Minh Sơn tự vấn, cho dù hắn có tự mình chấp bút thì trình độ cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Phạm Hồng Vũ là là một tên mới tốt nghiệp đại học, tuổi đời mới 20, sao có thể viết được?
Hơn nữa, sâu trong nội tâm của Khâu Minh Sơn đã nhận định đây là một âm mưu, vậy thì càng không phải do Phạm Hồng Vũ viết, phía sau nhất định có người chỉ điểm.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút, lập tức nói:
"Bí thư Khâu, mặc kệ chú tin hay không, không có ai dính vào bài viết này ngoài cháu đâu ạ."
Khâu Minh Sơn hai mắt hơi chớp mắt một cái, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng chẳng né tránh.
"Được, vậy cậu nói cho ta biết, vì sao lại sửa bài viết này?"
Sau một lúc, Khâu Minh Sơn hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, ưỡn ngực, nói:
"Bí thư Khâu, cháu cho rằng, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt. Quốc gia của chúng ta nghèo đói lâu ngày, đúng là đã tới lúc không thể không thay đổi. Thể chế chính trị, thể chế kinh tế đều cần cải cách, cần phải giải phẫu. Thế nhưng, cải cách không có nghĩa là phải tiến thực nhanh, càng không có nghĩa là đập nát tất cả. Tư tưởng phải được giải phóng thì cải cách mới thâm nhập, điều này cũng không có gì sai. Nhưng mà, phải tiến hành từ từ, từng bước một, ăn một miếng to không thể béo được. Chúng ta là một nước lớn, lãnh thổ rộng mênh mông, nhân khẩu đông đúc, địa hình lại phân chia khác nhau một cách rõ ràng, trình độ giáo dục của quần chúng cũng có khác biệt rất lớn. Cho nên, mọi việc đều không thể lấy áp đặt mà làm, phải phân tích toàn diện hai mặt phải trái. Phải xác định quy hoạch chính xác, từng bước kiểm chứng, hướng dẫn quần chúng đi từng bậc thang một. Trong quá trình giải phóng tư tưởng, tiến hành cải cách, chúng ta đồng thời phải nâng cao cảnh giác, đề phòng tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản nảy sinh, đề phòng việc lợi dụng dân chủ bàn luận một cách vô tổ chức. Muốn đất nước lớn mạnh cần phải cải cách, nhưng cải cách phải dựa trên căn cơ ổn định. An ninh trật tự được đảm bảo, quần chúng giữ vững lập trường thì mới là điều kiện tốt nhất để cải cách, nếu không sẽ loạn hết!"
Khâu Minh Sơn nhẫn nại đến lúc xem xong bài viết thì không còn kiềm chế được nữa, vỗ mạnh một cái xuống bàn, chén trà, bút viết trên bàn lập tức kêu lên leng keng, rơi xuống mặt đất, chén nước nát bấy.
"Lẽ nào lại vậy!"
Khâu Minh Sơn gầm lên giận dữ, sắc mặt đen xì, hai mắt phun lửa.
Thư ký không khỏi sợ hãi liền lùi lại hai bước, há mồm líu lưỡi.
Trong lúc Phó bí thư Khâu ở trong văn phòng giận dữ, thì đồng chí Phạm Hồng Vũ đang tựa mình vào một chiếc ghế trong phòng 2, ung dung nâng chén trà nhấp một ngụm.
Chuyện đã làm, kết quả ra sao thì phải đợi mới biết.
Nhưng mà Phạm Hồng Vũ đoán, chắc chắn là lão nhân gia không nhịn nổi rồi.
Khâu Minh Sơn và bố hắn là Phạm Vệ Quốc tha cho hắn mới là lạ!
Cũng may cảnh sát Phạm là người già đời, dù gặp sóng to gió lớn cũng không sợ hãi.
Lão tử đã chết một lần rồi, có gì mà phải sợ?
Trong mấy ngày này, Phạm Hồng Vũ đã dần thích ứng với việc "sống lại", bình tâm tĩnh khí nhớ lại những chuyện kiếp trước một lần, sau đó rút ra một kết luận: cảnh sát Phạm đã hi sinh vì nhiệm vụ!
Không phải, giải thích thế này cũng không ổn.
Ông trời hình như đang đưa hắn vào một trò chơi, cảnh sát Phạm cho dù trong lòng phiền muộn vạn phần, nhưng cũng không thể tránh được.
Được rồi, việc đã đến nước này, vậy đối mặt với hiện thực đi!
Sống thêm một lần cũng chưa chắc là chuyện xấu.
Phạm Hồng Vũ nghĩ linh tinh, nâng chung trà lên đang chuẩn bị uống ngụm thứ hai thì cửa phòng bật ra đánh ầm một tiếng, thư ký của Khâu Minh Sơn là Thái Dương lao vào như đạn pháo.
Thái Dương là Trưởng phòng thư ký số 2, là lãnh đạo trực tiếp của mọi người trong phòng này. Thái Dương vô cùng bội phục Khâu Minh Sơn, đã từng không kiêng kỵ tuyên bố, thần tượng mà hắn sùng bái chính là Bí thư Khâu. Xử lý công việc ngày thường đều lấy Khâu Minh Sơn làm gương, vừa lịch lãm vừa cẩn trọng, đi đứng thì không nhanh không chậm, rất có quan uy.
Mà bây giờ, Trưởng phòng thứ ký số 2 Thái Dương như bị lửa châm mông.
Trong giây lát đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm nhìn Trưởng phòng đang thở hổn hển.
"Phạm... Phạm Hồng Vũ!"
Thái Dương trực tiếp đưa mắt về phía chỗ thư ký Phạm đang ngồi, vừa thở mạnh vừa gầm lên, hai hàng lông mày dựng đứng.
Đến rồi!
Phạm Hồng Vũ bình tĩnh, nhẹ đặt chén trà xuống, mỉm cười đứng lên.
"Sếp gọi gì em vậy?"
"Cậu... cậu!"
Thấy Phạm Hồng Vũ tỏ vẻ bình tĩnh như vậy, Thái Dương tức tới mức không thở ra hơi, thật muốn chửi cho một trận.
Có chuyện gì ư?
Đúng là to gan, chưa thấy ai gan to như vậy.
Dám tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu!
Tuy rằng bây giờ vẫn chưa thể trăm phần trăm xác định Phạm Hồng Vũ chính là quỷ giở trò, nhưng theo phân tích thì hắn là hiềm nghi lớn nhất.
Vậy mà tiểu tử này còn tỏ vẻ không biết đại họa lâm đầu?
Còn dương dương đắc ý nữa chứ!
"Cậu, đi theo tôi!"
Thái Dương cố gắng nuốt những lời chửi bới vào trong bụng, giậm chân quát lớn.
"Dạ, được."
Phạm Hồng Vũ cũng không hỏi vì sao, vẫn cười tủm tỉm như trước, vui vẻ rời vị trí đi theo.
Các đồng nghiệp trong phòng ai nấy đều trợn mắt, chẳng biết chuyện gì đã xảy ra.
Nhưng từ thái độ tức giận của Trưởng phòng Thái cũng có thể đoán được, tuyệt đối đấy không phải chuyện tốt. Lẽ nào tiểu Phạm gây họa?
"Cậu làm chuyện tốt rồi đấy!"
Vừa qua khúc cua hành lang, Thái Dương liền dừng bước, nghiêng đầu tàn bạo nhìn Phạm Hồng Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói ra từng câu, hai mắt như phun lửa.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười một tiếng, nói:
"Sếp, đừng nổi giận chỗ này, chúng ta mau tới chỗ Phó bí thư Khâu đi, Phó bí thư mà chờ lâu lại nổi giận lần nữa thì không lợi."
Thái Dương thiếu chút nữa tức giận mà ngất đi, vất vả lắm mới nén được giận, cắn răng hỏi:
"Cậu, cậu nói thật cho tôi biết, bài viết kia có phải do cậu sửa không?"
"Đúng, là em sửa."
Phạm Hồng Vũ thẳng thừa nhận.
Việc này, dù sao cũng không chối được.
Hơn nữa, Phạm Hồng Vũ cũng không dự định chối.
Thật ra, hậu quả cũng không đến mức quá nghiêm trọng, Phạm Hồng Vũ đang suy nghĩ cách thuyết phục Khâu Minh Sơn, giúp lão nhân gia tiếp thu nội dung bài viết theo “quan điểm mới” của hắn. Nếu như có thể tác động, vậy thì quá tốt, lợi ích và hiệu quả không cần nói cũng biết.
"Được, cậu nhận rồi đó!"
Thái Dương gật đầu, vươn tay chỉ vào Phạm Hồng Vũ, thân hình run rẩy.
Thật ra, trong hai tháng Phạm Hồng Vũ đi làm, Thái Dương rất là chiếu cố. Thứ nhất là vì nể mặt Phạm Vệ Quốc, thứ hai là Phạm Hồng Vũ tuổi còn trẻ hoạt bát, biết đánh cả bóng rổ và bóng bàn, chữ lại viết rất đẹp, rất hợp với khẩu vị của Thái Dương. Hơn nữa biểu hiện của Phạm Hồng Vũ cũng được coi là ổn, tuy rằng tuổi trẻ chưa có kinh nghiệm, thỉnh thoảng phạm sai lần nhưng cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Không ngờ hắn lại làm ra chuyện tày đình như vậy!
Tự ý sửa bài viết của Phó bí thư Khâu, hơn nữa còn dám lấy danh nghĩ Phó bí thư đăng bài. Chuyện này Thái Dương chưa bao giờ gặp, thậm chí ngay cả mơ cũng chưa thấy!
"Sếp, em không định chối đâu. Việc này nếu Phó bí thư Khâu có hỏi em sẽ chủ động nhận tội."
Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng, ung dung như trước.
"Được, được lắm. Cậu tự mình giải thích với Phó bí thư Khâu đi!"
Thái Dương chọc tức mà không phát được, run rẩy mím môi xoay người, nổi giận đùng đùng đi về phía trước.
Sắc mặt Khâu Minh Sơn thật ra tương đối bình tĩnh, chí ít cũng không nhận ra chỗ nào dị dạng quá lớn, chỉ là trong mắt vẫn bùng lửa giận, cho thấy trong lòng hắn không được bình thường như trên mặt.
Phạm Hồng Vũ đi theo Thái Dương chậm rãi bước vào văn phòng của Khâu Minh Sơn, bình tĩnh nhìn Khâu Minh Sơn và vẫn mỉm cười như trước.
Thái Dương gật đầu với Khâu Minh Sơn một cái sau đó đi ra ngoài đóng cửa.
"Tiểu Phạm, chuyện này là thế nào?"
Khâu Minh Sơn trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, tay cầm tờ báo nói.
"Bí thư Khâu, bài viết kia là do cháu sửa."
Phạm Hồng Vũ cũng không giấu diếm, thuận miệng thừa nhận.
Khâu Minh Sơn lạnh nhạt nói:
"Ta biết. Ta vừa mới gọi điện thoại cho chủ nhiệm Văn. Lá gan của cậu không nhỏ đâu, dám chơi trò treo đầu dê bán thịt chó này."
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Điều này cũng không khó đoán, bởi vì chẳng ai ngờ Phạm Hồng Vũ lại lớn gan như vậy, dám tự ý thay đổi bài viết của Phó bí thư Địa ủy. Chủ nhiệm Văn đâu có biết gì, khi Phạm Hồng Vũ tìm tới đưa bài chỉ xem lướt qua nội dung, thấy bài viết do Khâu Minh Sơn ký, có cả con dấu đỏ thẫm của Địa ủy Ngạn Hoa thì lập tức gửi bài đăng liền.
Hóa ra trên đường đi Phạm Hồng Vũ đã tráo tài liệu, chỉ giữ lại tờ cuối cùng, được cái là tờ cuối chỉ có mấy câu văn, nội dung phía trước đã được hắn điều chỉnh cho khớp, thế nên chẳng ai nhận ra điều gì cả.
Làm một cảnh sát lõi đời, cái trò vặt này đối với Phạm Hồng Vũ mà nói dễ như ăn kẹo.
"Bí thư Khâu, cháu chẳng qua chỉ viết cách nghĩ trong lòng mình ra mà thôi."
Phạm Hồng Vũ rất bình tĩnh nói.
Câu này thì có vẻ nghĩ một đằng nói một nẻo. Trên thực tế, Phạm Hồng Vũ có suy nghĩ khá giống với Khâu Minh Sơn. Đương nhiên có một số điểm không giống, chỉ là vì cơn bão chính trị 20 năm trước, Phạm Hồng Vũ buộc phải thay đổi.
Hi vọng rằng bài viết này có thể thay đổi được lịch sử!
Khâu Minh Sơn vẫn chưa nổi giận, nhẹ nhàng buông tờ báo, hỏi:
"Từ đầu đến cuối, đều do cậu viết?"
"Đúng, chuyện này cháu không thể đem nói với người khác được."
"Vậy ư?"
Cũng không kỳ quái chuyện tại sao Khâu Minh Sơn không tin. Bỏ qua vấn đề quan điểm sang một bên, bài viết này nêu những luận điểm cực kỳ chính xác, vần ý nghiêm cẩn, phong cách không bình thường, câu nào câu nấy đều là phong phạm của cao thủ hạng nhất. Khâu Minh Sơn tự vấn, cho dù hắn có tự mình chấp bút thì trình độ cũng chẳng hơn bao nhiêu.
Phạm Hồng Vũ là là một tên mới tốt nghiệp đại học, tuổi đời mới 20, sao có thể viết được?
Hơn nữa, sâu trong nội tâm của Khâu Minh Sơn đã nhận định đây là một âm mưu, vậy thì càng không phải do Phạm Hồng Vũ viết, phía sau nhất định có người chỉ điểm.
Phạm Hồng Vũ trầm ngâm một chút, lập tức nói:
"Bí thư Khâu, mặc kệ chú tin hay không, không có ai dính vào bài viết này ngoài cháu đâu ạ."
Khâu Minh Sơn hai mắt hơi chớp mắt một cái, yên lặng nhìn Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cũng chẳng né tránh.
"Được, vậy cậu nói cho ta biết, vì sao lại sửa bài viết này?"
Sau một lúc, Khâu Minh Sơn hỏi.
Phạm Hồng Vũ nhẹ nhàng hít một hơi, ưỡn ngực, nói:
"Bí thư Khâu, cháu cho rằng, bất cứ chuyện gì đều có tính hai mặt. Quốc gia của chúng ta nghèo đói lâu ngày, đúng là đã tới lúc không thể không thay đổi. Thể chế chính trị, thể chế kinh tế đều cần cải cách, cần phải giải phẫu. Thế nhưng, cải cách không có nghĩa là phải tiến thực nhanh, càng không có nghĩa là đập nát tất cả. Tư tưởng phải được giải phóng thì cải cách mới thâm nhập, điều này cũng không có gì sai. Nhưng mà, phải tiến hành từ từ, từng bước một, ăn một miếng to không thể béo được. Chúng ta là một nước lớn, lãnh thổ rộng mênh mông, nhân khẩu đông đúc, địa hình lại phân chia khác nhau một cách rõ ràng, trình độ giáo dục của quần chúng cũng có khác biệt rất lớn. Cho nên, mọi việc đều không thể lấy áp đặt mà làm, phải phân tích toàn diện hai mặt phải trái. Phải xác định quy hoạch chính xác, từng bước kiểm chứng, hướng dẫn quần chúng đi từng bậc thang một. Trong quá trình giải phóng tư tưởng, tiến hành cải cách, chúng ta đồng thời phải nâng cao cảnh giác, đề phòng tư tưởng tự do hóa giai cấp tư sản nảy sinh, đề phòng việc lợi dụng dân chủ bàn luận một cách vô tổ chức. Muốn đất nước lớn mạnh cần phải cải cách, nhưng cải cách phải dựa trên căn cơ ổn định. An ninh trật tự được đảm bảo, quần chúng giữ vững lập trường thì mới là điều kiện tốt nhất để cải cách, nếu không sẽ loạn hết!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.