Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 585: Chủ tịch huyện Phạm, đừng thay đổi

Hoàng Oanh

29/01/2015

Tuy miệng của Lục Cửu nói kiên cường như thế nhưng cũng không dám khinh suất.

Sáng sớm hôm sau đã cho Thư ký thông báo xuống dưới, buổi chiều tổ chức triệu tập cuộc họp Bí thư.

Buổi tối hôm qua, Trần Hà đã cung cấp cho anh ta một vài tình huống bảo Lục Cửu phải xem trọng. Theo như lời Trần Hà nói, mấy ngày nay ở tỉnh thành, Phạm Hồng Vũ không có một giây nhàn rỗi, đã đi thăm nhiều sở trực thuộc, đã ăn cơm cùng không ít lãnh đạo, anh ta đều được các lãnh đạo nể tình nên không cự tuyệt lời mời của Phạm Hồng Vũ.

Chuyện này cũng có trong dự liệu của Lục Cửu.

Phạm Hồng Vũ là cựu thư ký Chủ tịch tỉnh tiền nhiệm của tỉnh, đơn vị có năng lực "kêu gọi" , đương nhiên trước kia Chủ tịch huyện Thôi cũng có năng lực này, có quan hệ chặt chẽ với những người phụ trách xử lý của các sở, cục trực thuộc.

Không cần giải thích gì, người trong quan trường thăm viếng lẫn nhau là chuyện thường tình.

Nguyên nhân Lục Cửu xem trọng Phạm Hồng Vũ chính là mối quan hệ với tập toàn Lệnh thị ở Hongkong, tập đoàn Lệnh thị ở Hongkong không phải là cấp dưới của Chủ tịch tỉnh Vưu, theo nghĩa nào đó mà nói tỉnh Thanh Sơn còn muốn cầu bọn hắn ấy chứ. Tập đoàn Lệnh thị đã xây dựng khu công nghiệp điện tử ở tỉnh, Phạm Hồng Vũ quen biết được Lệnh Hòa Phồn chẳng có gì lạ, Lệnh Hòa Phồn đối với Phạm Hồng Vũ vô cùng tôn trọng. Ngay cả công ty điện tử của anh ta đã cho vay hai mươi vạn, chuyện này thật sự không đơn giản, bạn bình thường tuyệt đối không có được như vậy.

Làm bạn tốt, thì cho vay hai mươi vạn có là gì?

Nghe Trần Hà nói, Lệnh Hòa Phồn thậm chí còn mời Phạm Hồng Vũ đến, chỉ những chiến lược phát triển rất nghiêm túc của tập đoàn, không giấu diếm gì cả.

Chuyện này có chút thú vị.

Phạm Hồng Vũ lại có bản lĩnh lớn như vậy sao?

Có thể khẳng định được Lệnh Hòa Phồn và Phạm Hồng Vũ có quan hệ mật thiết với nhau, tuyệt đối không phải vì Vưu Lợi Dân, ít nhất thì nguyên nhân cũng không phải vì Vưu Lợi Dân.

Người thanh niên này không ngờ lại có quan hệ với tập đoàn lớn như vậy, thật sự làm cho người ta không thể nào tưởng tượng ra được.

Lục Cửu cảm giác mình nên nhanh chóng hành động, để cho cán bộ ở huyện đều hiểu, mặc kệ Phạm Hồng Vũ có lai lịch thế nào, phải phân biệt xem thiên hạ ở huyện Vân Hồ là của hắn hay Lục Cửu.

Anh ta tin tưởng, khi Phạm Hồng Vũ đến nhất định sẽ làm cho đội ngũ cán bộ “rung chuyển”, một số cán bộ không được Bí thư Lục xem trọng nhất định sẽ theo phe với hắn, tìm cách dựa vào Phạm Hồng Vũ, hy vọng được Chủ tịch huyện Phạm trọng dụng.

Thậm chí ngay cả Trần Hà dường như cũng có ý khác.

Đương nhiên, Trần Hà đối với anh ta phải có thái độ “lạnh lùng” như vậy, dù trước kia hai người có mối quan hệ tốt đẹp thì Trần Hà vẫn duy trì sự “kiêu ngạo” không giống với những người phụ nữ “không có trình độ” khác. Lục Cửu xem cô là loại người có thủ đoạn, hơn nữa lại dùng rất tốt.

Có thời gian khi người đàn ông bị xem thường thì anh ta đối với người phụ nữ “cao ngạo” kia càng muốn chinh phục.

Nhưng Lục Cửu cảm nhận được trong khoảng thời gian này thái độ của Trần Hà quả thật quá khác trước kia, không giống với thời điểm anh ta đấu với lão Thôi, Trần Hà luôn đứng trên chiến hào cùng anh ta, cùng chung sức đẩy lão Thôi đi. Trần Hà có công trong vụ này rất lớn. Dù có thế nào đi nữa thì Trần Hà cũng là Chánh văn phòng văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện, chưởng quản hậu viện của lão Thôi.

Gần đây thái độ của Trần Hà đã có nhiều thay đổi, nhưng có lẽ không phải vì Phạm Hồng Vũ trẻ tuổi đẹp trai, phong độ.

Lục Cửu thật sự không dám tin chuyện này.

Ai cũng đã là người trưởng thành chứ không còn là học sinh trung học nữa.

Cần gì, không cần gì, trong lòng đều đã phân biệt rõ ràng.

Hơn nữa, Lục Cửu tự nhận hắn ta cũng rất tuấn tú, dáng người vừa phải, tinh lực dồi dào không thua bất kỳ người bình thường nào cả, lại có sự hấp dẫn của người đàn ông, chẳng lẽ lại kém so với Phạm Hồng Vũ sao?

Bí thư Lục Cửu gọi điện đến, đúng lúc Phạm Hồng Vũ đang nói chuyện với Lôi Minh.

Lôi Minh là một trong ba người được Trần Hà đề cử cho hắn, anh ta không phải là người trẻ tuổi nhất cũng không phải người lớn tuổi nhất, anh ta năm nay khoảng hai mươi sáu tuổi.



Đầu tiên điều hấp dẫn Phạm Hồng Vũ chính là tên Lôi Minh.

Anh ta có điểm giống Lệnh Hòa Phồn, tên Lôi Minh nghe có vẻ rất có ý, cảm giác như một nhân vật trong tiểu thuyết tiên hiệp huyền ảo.

Tiếp theo điều hấp dẫn Phạm Hồng Vũ chính là tự truyện của Lôi Minh, anh ta là người văn chương rất tốt, có thể là nhân tài trẻ tuổi ở cơ quan chính phủ, xuất thân từ trường chính quy, văn chương không kém bất cứ ai. Sinh viên tốt nghiệp đại học những năm tám mươi với trình độ tốt nghiệp đại học sau này không thể nào so sánh được. Bốn năm học đại học, học gì thì nắm vững cái đó, không giống như những người bạn hằng ngày chỉ mỗi trò tán gái hay cách sử dụng bao cao su thế nào.

Điều then chốt chính là chữ viết của Lôi Minh rất đẹp, cách dùng từ bay bướm, câu văn mượt mà trâu chuốt, đặc điểm tính tích cực của người trẻ tuổi đã sẵn sàng cho những nổ lực không ngừng, điều này làm cho Phạm Hồng Vũ khá cảm mến. Bình thường muốn luyện tốt thư pháp, điều quan trọng nhất là tinh thần ổn định, và ngồi kiên trì được lâu.

Thông thường Thư ký cần có trình độ, ngồi được một chỗ là điều quan trọng.

Không phải tuyển Thư ký ai cũng có ý nghĩ giống như Phạm Hồng Vũ cả.

Gia cảnh gia đình của Lôi Minh cũng rất đơn giản, cha anh ta là cán bộ bình thường, mẹ là công nhân. Sau khi Lôi Minh tốt nghiệp đại học đã công tác ở xã, thị trấn một thời gian ngắn. Vì anh ta có viết mấy bài báo, và được đăng trên các tờ báo nhỏ chính vì vậy được văn phòng Ủy ban Nhân dân huyện chọn điều đến cơ quan đại viện công tác.

Tuy tuổi còn rất trẻ nhưng về kinh nghiệm công tác thì dày đặc, nên là ứng cử viên thích hợp nhất cho việc chọn thư ký.

Nói về diện mạo, Lôi Minh có thể cho là khá đẹp trai, khá phong độ, tuy có thấp hơn Phạm Hồng Vũ mấy cm, anh ta có thể xem là hình tượng của "công chúng".

Lôi Minh ngồi đối diện với bàn làm việc của Chủ tịch huyện, lưng ngồi thẳng tắp, hai tay ôm gối, nụ cười luôn cố nở trên môi, tuy nhiên có thể nhìn thấy được sự hồi hộp của anh ta.

Đối với Lôi Minh mà nói, thì việc có thể trở thành thư ký của Chủ tịch huyện là điều anh ta không dám tin.

Chỉ cần công tác ở cơ quan trong thời gian ngắn, ai đảm nhiệm chức này cũng biết được làm thư ký cho lãnh đạo là một đường tắt trong quan trường. Bí thư Lục đã thay một vị thư ký, vị thư ký trước đó hiện giờ là Bí thư quận ủy, ở huyện có thể được xem là "ông hoàng một phương".

Tiền nhiệm Chủ tịch huyện Thôi tuy rằng "xui xẻo" nhưng khi rời chức này cũng an bài cho thư ký của ông ta được giữ chức Phó cục trưởng, có thể xem là nhân đạo rồi. Không để cho thư ký Chủ tịch huyện trong hai năm qua phải chịu thiệt, ở cơ quan nồi nấu lý lịch kinh nghiệm, không biết đến khi nào lên làm được Phó cục trưởng thực quyền.

Tuy nhiên, Chủ nhiệm Trần đã đề cử ba vị để Chủ tịch huyện lựa chọn, Chủ tịch huyện có chọn ai hay không là do anh ta quyết định, điều này cũng khó nói trước. Hai người kia, Lôi Minh cảm thấy họ tài giỏi hơn anh, đều là tốt nghiệp đại học, đều hào hoa phong nhã, quan hệ cũng tốt hơn anh ta. Trong đó có một vị dường như là người bà con của Chánh văn phòng Trần, Lôi Minh cảm thấy trong ba người anh ta là người ít có khả năng nhất.

Chủ tịch huyện Phạm đang nói chuyện cùng anh ta, thái độ rất hòa đồng, điều này cũng chỉ có thể lý giải vì Chủ tịch huyện là người có đạo đức tốt, chứ không thực sự có thiện cảm với anh ta.

Phạm Hồng Vũ hỏi thăm Lôi Minh một vài tình huống căn bản, hai người đang nói chuyện chợt điện thoại vang lên.

Phạm Hồng Vũ bắt máy nghe thì ra là Thư ký của Bí thư Lục Cửu gọi điện mời hắn chiều đến Huyện ủy để tham gia hội nghị Bí thư, Phạm Hồng Vũ mỉm cười đồng ý, tắt điện thoại tiếp tục nói chuyện với Lôi Minh.

Không ngờ chưa đến vài phút, điện thoại lại vang lên.

- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ....

Phạm Hồng Vũ bắt điện thoại lên nói nhỏ nhẹ.

- Ha ha, Chủ tịch huyện, là tôi, Tạ Hậu Minh đây.

- Xin chào, Chủ nhiệm Tạ có chuyện gì chỉ thị sao?

Mặt Phạm Hồng Vũ cười cười nói.

Tạ Hậu Minh cười ha hả nói:

- Chủ tịch huyện Phạm lại nói đùa rồi, tôi nào dám chỉ thị cho vị Chủ tịch huyện đại nhân chứ, ha ha....Chủ tịch huyện Phạm đã nhận được thông báo gì chưa? Buổi chiều nay đi họp.

Chuyện này đã biết rõ rồi còn cố hỏi sao?



Mở hội nghị Bí thư mà có thể không thông báo cho ông ta " Phó bí thư thứ nhất" sao?

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.

- Vâng, đã nhận được điện thoại.

- Ha ha, vậy là tốt rồi tốt rồi, vậy chiều chúng ta gặp nhau nhé.

Tạ Hậu Minh bật cười ha hả, lại nói vài câu sau đó cúp điện thoại, ông ta điện thoại đến cho Phạm Hồng Vũ chỉ để hỏi xem Phạm Hồng Vũ có nhận được thông báo họp hay không?

Đang bình thường thì nhận được điện thoại này của Tạ Hậu Minh, quả thật không hiểu gì cả.

Phạm Hồng Vũ chậm rãi gác điện thoại lên máy, miệng cười có ý châm chọc, với tư cách là một lãnh đạo then chốt của huyện ủy, Tạ Hậu Minh này khó tránh dùng thủ đoạn gì rồi, khi gặp mặt ông ta khó tránh khỏi ác cảm khi nhìn thấy.

Có lẽ vì tuổi của Tạ Hậu Minh đã già, tâm tính và thái độ của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ không giống nhau. Dù Lục Cửu hay Phạm Hồng Vũ đều là người trẻ tuổi, là hy vọng cho tương lai, vì tiền đồ sau này hai người cần cân bằng và thỏa hiệp, thậm chí còn cần nén giận nếu có thể.

Cái gọi là chính trị không phải mọi người đều phải cân bằng sao?

Mà điều Tạ Hậu Minh xem trọng chính là thể diện của mình

Chủ tịch huyện Phạm, anh nên nhớ kỹ, anh đã đáp ứng chuyện của tôi, không được thay đổi.

Lôi Minh rất khẩn trương vì Phạm Hồng Vũ đã chú tâm quá lâu, thậm chí toàn bộ cơ thể đều cứng đờ. Sau khi nhận được điện thoại của Tạ Hậu Minh thì không hề nói gì cả, Lôi Minh dường như đã ý thức được chính mình đã chạm đến điều "cơ mật" gì rồi.

Mà ở cơ quan công tác thì với địa vị kia, chuyện "cơ mật" nhiều lắm, tất nhiên đó không phải là chuyện tốt lành gì.

Vô duyên vô cớ làm cho lãnh đạo cảnh giác với mình, chuyện này có gì tốt chứ?

Phạm Hồng Vũ cười cười, nhìn Lôi Minh nói:

- Tiểu Lôi, cậu về trước đi. Chiều nay, tôi sẽ đến huyện ủy tham dự hội nghị bí thư, cậu đi cùng tôi.

Về tuổi tác Lôi Minh lớn hơn hắn, nhưng hắn gọi Tiểu Lôi vô cùng thuận miệng, không có chút nào khó nói cả.

Nói về tuổi thực thì ước chừng tuổi Phạm Hồng Vũ lớn gấp đôi tuổi Lôi Minh.

- Hả... được, dạ được.

Lôi Minh còn đang choáng, ngơ ngẩn một chút mới hồi phục tinh thần.

Nói vậy, Chủ tịch huyện Phạm đã chọn anh ta làm thông tín viên rồi.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói:

- Đi thôi, mời Chánh văn phòng Trần lại đây, tôi muốn thông báo chút chuyện, để cô ấy sắp xếp công việc cho cậu.

- Vâng, Chủ tịch huyện.

Lôi Minh liên tục trả lời, giọng lớn dần lên.

Hạnh phúc đột nhiên buông xuống thật làm cho người ta không thể nào ngờ đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook