Chương 615: Chủ tịch huyện Phạm tức giận
Hoàng Oanh
02/02/2015
Ước chừng chín giờ, chiếc Nissan rốt cuộc cũng đã đến đường quốc lộ khu Hòa Bình. Phía trước là một đoạn đường xi măng mới tu sửa, mặt đường rộng lớn bằng
phẳng. Một hai chục cán bộ đang tụ tập phía bên phải, xếp thành nhóm
dài, bày ra tư thế hoan nghênh.
Phạm Hồng Vũ tới khu Hòa Bình thị sát, UBND huyện tất nhiên là phải thông báo cho lãnh đạo khu Hòa Bình.
Chủ tịch huyện đến, nhất định phải làm tốt công tác hoan nghênh.
Tháng năm dương, mặt trời càng trở nên chói chang. Mọi người tụ tập ở ven đường, đợi hơn 10’ sau, một đám đổ mồ hôi đầy đầu.
Chiếc xe chậm rãi ngừng lại trước đội ngũ hoan nghênh.
Một gã cán bộ khoảng hơn ba mươi tuổi, bước nhanh ra, mở cửa xe cho Phạm Hồng Vũ, liên tục cúi đầu, vẻ mặt mỉm cười, nói:
- Xin chào Chủ tịch huyện Phạm, nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến khu Hòa Bình kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vị cán bộ này vóc dáng cao ráo, có chút khí thế, đúng là Bí thư quận ủy Hoắc Hoa Long. Ở huyện triển khai Hội nghị Bí thư Đảng ủy Quận ủy ở đã từng gặp mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ bước xuống xe, bắt tay Hoắc Hoa Long, mỉm cười nói:
- Bí thư Hoắc, xin chào!
- Chào anh, Chủ tịch huyện Phạm, tôi xin đại diện cho Đảng ủy Quận ủy, UBND quận chân thành hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến khu Hòa Bình chỉ đạo công tác.
Hoắc Hoa Long bắt tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, liên tục lay động, miệng không ngừng nịnh hót.
Đối với tình huống của Hoắc Hoa Long, Phạm Hồng Vũ cơ bản cũng hiểu rõ. Từng Bí thư Đảng ủy thị trấn, hay Bí thư Quận ủy, đều được tính là một phương chư hầu nên Chủ tịch huyện Phạm tất nhiên là phải chú ý.
Trong mười một “chư hầu”, Hoắc Hoa Long cũng được xem là khá trẻ tuổi, ba mươi lăm tuổi. Trước kia ở UBND huyện đã từng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng. Trần Hà đã từng là cấp dưới của anh ta. Sau đó lại cùng Trần Hà cạnh tranh chức Chánh văn phòng UBND huyện, thì bại trận. Tuy nhiên cũng không chịu thiệt, phóng ra ngoài làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình, cũng là cấp Trưởng phòng. Không lâu sau đó thì lên làm Bí thư Quận ủy.
Hoắc Hoa Long là một tay Phó chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng cất nhắc lên. Khi Tề Chính Hồng đảm nhiệm chức phi Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, Hoắc Hoa Long chính là thư ký của ông ta, làm người rất có thủ đoạn trong quan trường. Nếu Trần Hà không phải là đại mỹ nữ, có được ưu thế “tiên thiên”. Nếu không thì cuộc đấu tranh chức Chánh văn phòng UBND huyện rốt cuộc ai thắng ai thua còn không nhất định.
Tề Chính Hồng và Tạ Hậu Minh giống nhau, đều là cán bộ bản thổ. Điều khác biệt chính là, Tề Chính Hồng trong thời gian công tác ở xã, thị trấn, đã từng đảm nhiệm qua nhân vật số một của hai phòng ở huyện. Sau đó đảm nhiệm chức vụ Bí thư Quận ủy được hai, ba năm, rồi mới được đề bạt lên làm Phó chủ tịch huyện.
Tạ Hậu Minh, Tề Chính Hồng được xem là hai nhân vật cán bộ bản thổ già dặn nhất. Bởi vì kinh nghiệm lý lịch của Tạ Hậu Minh nhiều hơn, lại quản lý hệ thống pháp luật chính trị, kiêm luôn cả cấp cục trưởng, ở bộ máy Huyện ủy xếp hạng trước cả Tề Chính Hồng. Vì vậy, uy vọng của Tạ Hậu Minh so với Tề Chính Hồng thì cao hơn. Nhưng Tề Chính Hồng cũng không phải cấp dưới của Tạ Hậu Minh, giữa hai người cũng có mâu thuẫn.
Đa số thời điểm là hợp tác, một khi dính đến lợi ích chi tranh, vậy thì không nhất định rồi. Nên giơ tay, Tề Chính Hồng sẽ không chút khách khí. Chỉ có điều tổng thể mà nói, Tạ Hậu Minh tính cách càng thêm hống hách, Tề Chính Hồng cũng là ‘giấu tài không để lộ”, nên trong mắt cán bộ bình thường, dường như Tề Chính Hồng so với Tạ Hậu Minh phải cao hơn một chút.
Nhưng tính cách của Tạ Hậu Minh như vậy thì lại càng dễ dàng gây thù chuốc oán cho mình.
Nhiều năm như vậy, Lục Cửu, Tạ Hậu Minh, Chủ tịch huyện Thôi tam quốc hỗn chiến, Tề Chính Hồng mọi việc đều thuận lợi.
Ví dụ như thư ký của ông ta là Hoắc Hoa Long bỗng nhiên lên làm Bí thư Quận ủy thực quyền, còn thông tín viên của Chủ tịch huyện Thôi chỉ được an bài cấp phó cục trưởng bình thường mà thôi. Con rể của Tạ Hậu Minh cũng được cấp làm trợ thủ cho Hoắc Hoa Long.
- Bí thư Hoắc, tôi chỉ là đến khu Hòa Bình để tìm hiểu tình huống một chút chứ chưa nói tới chỉ đạo công tác.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Đâu có, đâu có, Chủ tịch huyện Phạm quá khen rồi. Không nói gạt anh, tôi đối với Chủ tịch huyện Phạm ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai. Chúng tôi còn phải học hỏi hình thức Phong Lâm của Chủ tịch huyện Phạm. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Chủ tịch huyện Phạm không hổ danh là người mạnh trong lĩnh vực xây dựng kinh tế. Chủ tịch huyện Phạm đến huyện Vân Hồ chúng tôi để chỉ đạo chính là phúc cho tất cả các cán bộ khu Hòa Bình này.
Nói thật, những lời nịnh hót của Hoắc Hoa Long với Phạm Hồng Vũ đúng là hơi quá. Cái này chỉ thích hợp với nhân vật số một Bí thư huyện ủy. Hơn nữa, nếu rơi vào tai của Lục Cửu thì làm không tốt cũng sẽ bị hiểu thành nghĩa khác. Không ngờ là Bí thư huyện ủy lại vô năng, kinh tế của huyện còn phải trông chờ vào Chủ tịch huyện Phạm.
Tuy nhiên nhìn qua, Hoắc Hoa Long cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, cũng không quan tâm lời này có bị Bí thư Lục nghe hay không.
Ngày hôm qua, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hạ Vân đến Vân Hồ tiến hành khảo sát cán bộ sớm đã lan truyền khắp quan trường Vân Hồ. Hoắc Hoa Long sẽ trở thành Phó chánh văn phòng Huyện ủy tin tức tự nhiên linh thông.
Chủ tịch huyện Phạm đấu với Tạ Hậu Minh toàn thắng, lập tức khiến cho nhóm chư hầu của huyện Vân Hồ chấn động, mơ hồ ý thức được, từ nay về sau, vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ đã thay đổi. Một vị Chủ tịch huyện đã hiển lộ cao chót vót.
Ở thành phố còn chưa có kết quả sau cùng thì Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đến khu Hòa Bình, hơn nữa lại đi cùng với Hoàng Vĩ Kiệt, Hoắc Hoa Long làm sao mà không đề cao cảnh giác?
Thật sự Hoàng Vĩ Kiệt cũng không phải là thứ đèn cạn dầu. Thủ đoạn của Hoắc Hoa Long cố nhiên cũng không hoàn toàn ngăn chặn được Hoàng Vĩ Kiệt. Người này không đơn giản chỉ là con rể của Tạ Hậu Minh, cong cong lách lách trong đầu một chút cũng không thua kém Hoắc Hoa Long.
Ai biết được y giờ phút này lại đem Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình này là có dụng ý gì?
Đương nhiên, Hoắc Hoa Long đại khái cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó. Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình, hơn phân nửa là để tỏ thái độ nào đó, thông qua Hoàng Vĩ Kiệt tỏ vẻ hắn sẽ không truy cứu Tạ Hậu Minh. Sau khi đấu tranh thắng lợi thì chính là các loại thỏa hiệp cân bằng. Hoắc Hoa Long chỉ là một Bí thư quận ủy cấp Trưởng phòng, cũng có thể hiểu được đấu pháp trong quan trường. Y chỉ có chút bận tâm, nếu Hoàng Vĩ Kiệt có ý đầu nhập dưới trướng Phạm Hồng Vũ, vậy thì phiền toái rồi.
Vốn lấy tính tình nóng nảy của Tạ Hậu Minh, hẳn là không bỏ được cái giá của lãnh đạo, không đến mức hướng Phạm Hồng Vũ quỳ gối đầu hàng. Nhưng mà Tạ Hậu Minh là Tạ Hậu Minh, còn Hoàng Vĩ Kiệt chính là Hoàng Vĩ Kiệt, hai người dù sao cũng không thể đánh đồng. Tạ Hậu Minh không thể hướng Phạm Hồng Vũ chịu thua, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng Hoàng Vĩ Kiệt đầu nhập vào Phạm Hồng Vũ.
Nói cho chùng, Tạ Hậu Minh cũng sẽ về hưu, không thể không suy nghĩ cho lớp sau của ông ta.
Tương đối mà nói, có Phạm Hồng Vũ làm chỗ dựa thì so với Tạ Hậu Minh sẽ mạnh hơn nhiều lắm. Tạ Hậu Minh lần này chiếu cố cho Hoàng Vĩ Kiệt nhiều lắm cũng chỉ là cấp Cục trưởng mà thôi. Trước khi ông ta chính thức về hưu, Hoàng Vĩ Kiệt chỉ có thể lên tới chức Bí thư quận ủy, muốn lên làm Phó chủ tịch huyện là ngàn vạn khó khăn. Sau khi Tạ Hậu Minh về hưu, với cái tính tình thối hay đắc tội nhiều người như vậy, người khác không nhân cơ hội trả thù, chèn ép Hoàng Vĩ Kiệt đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng Phạm Hồng Vũ thì khác.
Hai mươi bốn tuổi đã trở thành Chủ tịch huyện, đã từng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, bay lên không gian to lớn, quả thật là rất khó tưởng tượng. Nếu như nói, Phạm Hồng Vũ có thể trở thành lãnh đạo tỉnh, thậm chí trở thành Chủ tịch tỉnh như Vưu Lợi Dân thì Hoắc Hoa Long tuyệt cũng sẽ không kinh ngạc.
Hoàng Vĩ Kiệt chỉ lớn hơn Phạm Hồng Vũ có sáu bảy tuổi, đi theo một lãnh đạo như vậy, chỉ cần lọt vào mắt xanh của Phạm Hồng Vũ thì chính là tiền đồ vô lượng.
Cho dù là vì hậu thế mà tính, Tạ Hậu Minh chỉ sợ không thể không hướng Phạm Hồng Vũ cúi đầu.
Cho đến lúc này, Chủ tịch huyện và Chủ tịch HĐND đều liên kết nhất trí, cho dù là Bí thư Huyện ủy cũng phải kiêng kỵ vài phần. Hoàng Vĩ Kiệt sống lưng cứng rắn hơn lúc này nhiều lắm. Lúc đó Hoắc Hoa Long nên xử sự như thế nào?
Bất kể thế nào không thể để cho Hoàng Vĩ Kiệt đánh du kích như vậy.
Chẳng sợ bị Lục Cửu hiểu lầm, cũng đành bất chấp.
Chào hỏi một phen, Phạm Hồng Vũ cùng với cán bộ phụ trách khu Hòa Bình nhất nhất bắt tay, vẻ mặt khiêm tốn. Những cán bộ khác thật ra biểu hiện vô cùng bình thường. Khu Hòa Bình có Hoắc Hoa Long và Hoàng Vĩ Kiệt hai nhân vật chủ chốt đã là đủ lắm rồi. Cán bộ bình thường nào dám tranh hai người họ phát sáng chứ?
Theo sau, đoàn xe chạy nhanh đến UBND quận Hòa Bình.
Bởi vị vị trí địa lý tương đối hẻo lánh, thị trấn Hòa Bình không phồn hoa bằng thị trấn Thập Nguyên, đại khái giống Phong Lâm mấy năm trước.
Phạm Hồng Vũ ở trong phòng họp UBND quận nghe đám người Hoắc Hoa Long và Hoàng Vĩ Kiệt báo cáo, rồi trực tiếp cùng với lãnh đạo khu trấn chạy tới đê phòng hộ để khảo sát thực địa.
Thị trấn Hòa Bình không giống như thị trấn Lô Hoa và nông trường Triều Dương ba mặt là nước. Khu vực bờ sông không dài, chỉ có sáu km đê chống lũ mà thôi. Tuy nhiên, khu vực chống lũ đại hồng thủy thì chưa đến hai cây số. Phạm Hồng Vũ sắc mặt liền chìm xuống. Tình huống chống lũ ở đây so với thị trấn Lô Hoa còn muốn không xong, khắp nơi đều là lỗ thủng lớn, không ít lỗ thủng trực tiếp nhìn thấy đáy bùn. Sáu km đê một nửa gần bị vét sạch rồi.
- Bí thư Hoắc, Chủ tịch quận Hoàng, như vầy thì không được rồi.
Đứng trên lỗ thủng khổng lồ đầu tiên, Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, rất không hài lòng nói.
- Đê phòng hộ lũ đại hồng thủy mà như thế này, nếu thật sự có lũ tới thì sẽ bị sụp. Lúc đó sẽ xảy ra sự cố lớn.
Hoắc Hoa Long cả kinh nói:
- Vâng, Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi cũng rất lo lắng. Nhưng tài chính ở quận quá khẩn trương, ở huyện cũng không có chi xuống. Tình huống này, Chủ tịch quận Hoàng cũng rất rõ ràng.
- Đây không phải lý do!
Phạm Hồng Vũ khoát tay, không chút khách khí cắt ngang lời của Hoắc Hoa Long.
- Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, công tác chống lũ nhất định là phải làm tốt. Tài chính chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng thời gian đã rất bức bách rồi. Các người ở quận nhất định phải tổ chức một đội công trình, trước đem đem những công tác có liên quan làm chuẩn bị, nhất định trước khi lũ định kỳ đến thì gia cố lại đê. Ngoài ra, trách nhiệm phòng chống lũ lụt cũng phải chứng thực xuống dưới, không thể nào đi ngang qua sân khấu được. Bí thư Hoắc, Chủ tịch quận Hoàng, mời hai người nhớ kỹ, công việc này tuyệt đối không thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Phạm Hồng Vũ tới khu Hòa Bình thị sát, UBND huyện tất nhiên là phải thông báo cho lãnh đạo khu Hòa Bình.
Chủ tịch huyện đến, nhất định phải làm tốt công tác hoan nghênh.
Tháng năm dương, mặt trời càng trở nên chói chang. Mọi người tụ tập ở ven đường, đợi hơn 10’ sau, một đám đổ mồ hôi đầy đầu.
Chiếc xe chậm rãi ngừng lại trước đội ngũ hoan nghênh.
Một gã cán bộ khoảng hơn ba mươi tuổi, bước nhanh ra, mở cửa xe cho Phạm Hồng Vũ, liên tục cúi đầu, vẻ mặt mỉm cười, nói:
- Xin chào Chủ tịch huyện Phạm, nhiệt liệt hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến khu Hòa Bình kiểm tra chỉ đạo công tác.
Vị cán bộ này vóc dáng cao ráo, có chút khí thế, đúng là Bí thư quận ủy Hoắc Hoa Long. Ở huyện triển khai Hội nghị Bí thư Đảng ủy Quận ủy ở đã từng gặp mặt Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ bước xuống xe, bắt tay Hoắc Hoa Long, mỉm cười nói:
- Bí thư Hoắc, xin chào!
- Chào anh, Chủ tịch huyện Phạm, tôi xin đại diện cho Đảng ủy Quận ủy, UBND quận chân thành hoan nghênh Chủ tịch huyện Phạm đến khu Hòa Bình chỉ đạo công tác.
Hoắc Hoa Long bắt tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, liên tục lay động, miệng không ngừng nịnh hót.
Đối với tình huống của Hoắc Hoa Long, Phạm Hồng Vũ cơ bản cũng hiểu rõ. Từng Bí thư Đảng ủy thị trấn, hay Bí thư Quận ủy, đều được tính là một phương chư hầu nên Chủ tịch huyện Phạm tất nhiên là phải chú ý.
Trong mười một “chư hầu”, Hoắc Hoa Long cũng được xem là khá trẻ tuổi, ba mươi lăm tuổi. Trước kia ở UBND huyện đã từng đảm nhiệm chức Phó chánh văn phòng. Trần Hà đã từng là cấp dưới của anh ta. Sau đó lại cùng Trần Hà cạnh tranh chức Chánh văn phòng UBND huyện, thì bại trận. Tuy nhiên cũng không chịu thiệt, phóng ra ngoài làm Chủ tịch quận khu Hòa Bình, cũng là cấp Trưởng phòng. Không lâu sau đó thì lên làm Bí thư Quận ủy.
Hoắc Hoa Long là một tay Phó chủ tịch thường trực huyện Tề Chính Hồng cất nhắc lên. Khi Tề Chính Hồng đảm nhiệm chức phi Ủy viên thường vụ, Phó chủ tịch huyện, Hoắc Hoa Long chính là thư ký của ông ta, làm người rất có thủ đoạn trong quan trường. Nếu Trần Hà không phải là đại mỹ nữ, có được ưu thế “tiên thiên”. Nếu không thì cuộc đấu tranh chức Chánh văn phòng UBND huyện rốt cuộc ai thắng ai thua còn không nhất định.
Tề Chính Hồng và Tạ Hậu Minh giống nhau, đều là cán bộ bản thổ. Điều khác biệt chính là, Tề Chính Hồng trong thời gian công tác ở xã, thị trấn, đã từng đảm nhiệm qua nhân vật số một của hai phòng ở huyện. Sau đó đảm nhiệm chức vụ Bí thư Quận ủy được hai, ba năm, rồi mới được đề bạt lên làm Phó chủ tịch huyện.
Tạ Hậu Minh, Tề Chính Hồng được xem là hai nhân vật cán bộ bản thổ già dặn nhất. Bởi vì kinh nghiệm lý lịch của Tạ Hậu Minh nhiều hơn, lại quản lý hệ thống pháp luật chính trị, kiêm luôn cả cấp cục trưởng, ở bộ máy Huyện ủy xếp hạng trước cả Tề Chính Hồng. Vì vậy, uy vọng của Tạ Hậu Minh so với Tề Chính Hồng thì cao hơn. Nhưng Tề Chính Hồng cũng không phải cấp dưới của Tạ Hậu Minh, giữa hai người cũng có mâu thuẫn.
Đa số thời điểm là hợp tác, một khi dính đến lợi ích chi tranh, vậy thì không nhất định rồi. Nên giơ tay, Tề Chính Hồng sẽ không chút khách khí. Chỉ có điều tổng thể mà nói, Tạ Hậu Minh tính cách càng thêm hống hách, Tề Chính Hồng cũng là ‘giấu tài không để lộ”, nên trong mắt cán bộ bình thường, dường như Tề Chính Hồng so với Tạ Hậu Minh phải cao hơn một chút.
Nhưng tính cách của Tạ Hậu Minh như vậy thì lại càng dễ dàng gây thù chuốc oán cho mình.
Nhiều năm như vậy, Lục Cửu, Tạ Hậu Minh, Chủ tịch huyện Thôi tam quốc hỗn chiến, Tề Chính Hồng mọi việc đều thuận lợi.
Ví dụ như thư ký của ông ta là Hoắc Hoa Long bỗng nhiên lên làm Bí thư Quận ủy thực quyền, còn thông tín viên của Chủ tịch huyện Thôi chỉ được an bài cấp phó cục trưởng bình thường mà thôi. Con rể của Tạ Hậu Minh cũng được cấp làm trợ thủ cho Hoắc Hoa Long.
- Bí thư Hoắc, tôi chỉ là đến khu Hòa Bình để tìm hiểu tình huống một chút chứ chưa nói tới chỉ đạo công tác.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười nói.
- Đâu có, đâu có, Chủ tịch huyện Phạm quá khen rồi. Không nói gạt anh, tôi đối với Chủ tịch huyện Phạm ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai. Chúng tôi còn phải học hỏi hình thức Phong Lâm của Chủ tịch huyện Phạm. Tự cổ anh hùng xuất thiếu niên, Chủ tịch huyện Phạm không hổ danh là người mạnh trong lĩnh vực xây dựng kinh tế. Chủ tịch huyện Phạm đến huyện Vân Hồ chúng tôi để chỉ đạo chính là phúc cho tất cả các cán bộ khu Hòa Bình này.
Nói thật, những lời nịnh hót của Hoắc Hoa Long với Phạm Hồng Vũ đúng là hơi quá. Cái này chỉ thích hợp với nhân vật số một Bí thư huyện ủy. Hơn nữa, nếu rơi vào tai của Lục Cửu thì làm không tốt cũng sẽ bị hiểu thành nghĩa khác. Không ngờ là Bí thư huyện ủy lại vô năng, kinh tế của huyện còn phải trông chờ vào Chủ tịch huyện Phạm.
Tuy nhiên nhìn qua, Hoắc Hoa Long cũng không có quá nhiều kiêng kỵ, cũng không quan tâm lời này có bị Bí thư Lục nghe hay không.
Ngày hôm qua, Trưởng ban Tổ chức Thành ủy Hạ Vân đến Vân Hồ tiến hành khảo sát cán bộ sớm đã lan truyền khắp quan trường Vân Hồ. Hoắc Hoa Long sẽ trở thành Phó chánh văn phòng Huyện ủy tin tức tự nhiên linh thông.
Chủ tịch huyện Phạm đấu với Tạ Hậu Minh toàn thắng, lập tức khiến cho nhóm chư hầu của huyện Vân Hồ chấn động, mơ hồ ý thức được, từ nay về sau, vận mệnh chính trị huyện Vân Hồ đã thay đổi. Một vị Chủ tịch huyện đã hiển lộ cao chót vót.
Ở thành phố còn chưa có kết quả sau cùng thì Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên đến khu Hòa Bình, hơn nữa lại đi cùng với Hoàng Vĩ Kiệt, Hoắc Hoa Long làm sao mà không đề cao cảnh giác?
Thật sự Hoàng Vĩ Kiệt cũng không phải là thứ đèn cạn dầu. Thủ đoạn của Hoắc Hoa Long cố nhiên cũng không hoàn toàn ngăn chặn được Hoàng Vĩ Kiệt. Người này không đơn giản chỉ là con rể của Tạ Hậu Minh, cong cong lách lách trong đầu một chút cũng không thua kém Hoắc Hoa Long.
Ai biết được y giờ phút này lại đem Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình này là có dụng ý gì?
Đương nhiên, Hoắc Hoa Long đại khái cũng có thể hiểu được ý tứ trong đó. Phạm Hồng Vũ đến khu Hòa Bình, hơn phân nửa là để tỏ thái độ nào đó, thông qua Hoàng Vĩ Kiệt tỏ vẻ hắn sẽ không truy cứu Tạ Hậu Minh. Sau khi đấu tranh thắng lợi thì chính là các loại thỏa hiệp cân bằng. Hoắc Hoa Long chỉ là một Bí thư quận ủy cấp Trưởng phòng, cũng có thể hiểu được đấu pháp trong quan trường. Y chỉ có chút bận tâm, nếu Hoàng Vĩ Kiệt có ý đầu nhập dưới trướng Phạm Hồng Vũ, vậy thì phiền toái rồi.
Vốn lấy tính tình nóng nảy của Tạ Hậu Minh, hẳn là không bỏ được cái giá của lãnh đạo, không đến mức hướng Phạm Hồng Vũ quỳ gối đầu hàng. Nhưng mà Tạ Hậu Minh là Tạ Hậu Minh, còn Hoàng Vĩ Kiệt chính là Hoàng Vĩ Kiệt, hai người dù sao cũng không thể đánh đồng. Tạ Hậu Minh không thể hướng Phạm Hồng Vũ chịu thua, nhưng tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng Hoàng Vĩ Kiệt đầu nhập vào Phạm Hồng Vũ.
Nói cho chùng, Tạ Hậu Minh cũng sẽ về hưu, không thể không suy nghĩ cho lớp sau của ông ta.
Tương đối mà nói, có Phạm Hồng Vũ làm chỗ dựa thì so với Tạ Hậu Minh sẽ mạnh hơn nhiều lắm. Tạ Hậu Minh lần này chiếu cố cho Hoàng Vĩ Kiệt nhiều lắm cũng chỉ là cấp Cục trưởng mà thôi. Trước khi ông ta chính thức về hưu, Hoàng Vĩ Kiệt chỉ có thể lên tới chức Bí thư quận ủy, muốn lên làm Phó chủ tịch huyện là ngàn vạn khó khăn. Sau khi Tạ Hậu Minh về hưu, với cái tính tình thối hay đắc tội nhiều người như vậy, người khác không nhân cơ hội trả thù, chèn ép Hoàng Vĩ Kiệt đã là may mắn lắm rồi.
Nhưng Phạm Hồng Vũ thì khác.
Hai mươi bốn tuổi đã trở thành Chủ tịch huyện, đã từng là thư ký của Chủ tịch tỉnh, bay lên không gian to lớn, quả thật là rất khó tưởng tượng. Nếu như nói, Phạm Hồng Vũ có thể trở thành lãnh đạo tỉnh, thậm chí trở thành Chủ tịch tỉnh như Vưu Lợi Dân thì Hoắc Hoa Long tuyệt cũng sẽ không kinh ngạc.
Hoàng Vĩ Kiệt chỉ lớn hơn Phạm Hồng Vũ có sáu bảy tuổi, đi theo một lãnh đạo như vậy, chỉ cần lọt vào mắt xanh của Phạm Hồng Vũ thì chính là tiền đồ vô lượng.
Cho dù là vì hậu thế mà tính, Tạ Hậu Minh chỉ sợ không thể không hướng Phạm Hồng Vũ cúi đầu.
Cho đến lúc này, Chủ tịch huyện và Chủ tịch HĐND đều liên kết nhất trí, cho dù là Bí thư Huyện ủy cũng phải kiêng kỵ vài phần. Hoàng Vĩ Kiệt sống lưng cứng rắn hơn lúc này nhiều lắm. Lúc đó Hoắc Hoa Long nên xử sự như thế nào?
Bất kể thế nào không thể để cho Hoàng Vĩ Kiệt đánh du kích như vậy.
Chẳng sợ bị Lục Cửu hiểu lầm, cũng đành bất chấp.
Chào hỏi một phen, Phạm Hồng Vũ cùng với cán bộ phụ trách khu Hòa Bình nhất nhất bắt tay, vẻ mặt khiêm tốn. Những cán bộ khác thật ra biểu hiện vô cùng bình thường. Khu Hòa Bình có Hoắc Hoa Long và Hoàng Vĩ Kiệt hai nhân vật chủ chốt đã là đủ lắm rồi. Cán bộ bình thường nào dám tranh hai người họ phát sáng chứ?
Theo sau, đoàn xe chạy nhanh đến UBND quận Hòa Bình.
Bởi vị vị trí địa lý tương đối hẻo lánh, thị trấn Hòa Bình không phồn hoa bằng thị trấn Thập Nguyên, đại khái giống Phong Lâm mấy năm trước.
Phạm Hồng Vũ ở trong phòng họp UBND quận nghe đám người Hoắc Hoa Long và Hoàng Vĩ Kiệt báo cáo, rồi trực tiếp cùng với lãnh đạo khu trấn chạy tới đê phòng hộ để khảo sát thực địa.
Thị trấn Hòa Bình không giống như thị trấn Lô Hoa và nông trường Triều Dương ba mặt là nước. Khu vực bờ sông không dài, chỉ có sáu km đê chống lũ mà thôi. Tuy nhiên, khu vực chống lũ đại hồng thủy thì chưa đến hai cây số. Phạm Hồng Vũ sắc mặt liền chìm xuống. Tình huống chống lũ ở đây so với thị trấn Lô Hoa còn muốn không xong, khắp nơi đều là lỗ thủng lớn, không ít lỗ thủng trực tiếp nhìn thấy đáy bùn. Sáu km đê một nửa gần bị vét sạch rồi.
- Bí thư Hoắc, Chủ tịch quận Hoàng, như vầy thì không được rồi.
Đứng trên lỗ thủng khổng lồ đầu tiên, Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, rất không hài lòng nói.
- Đê phòng hộ lũ đại hồng thủy mà như thế này, nếu thật sự có lũ tới thì sẽ bị sụp. Lúc đó sẽ xảy ra sự cố lớn.
Hoắc Hoa Long cả kinh nói:
- Vâng, Chủ tịch huyện Phạm, chúng tôi cũng rất lo lắng. Nhưng tài chính ở quận quá khẩn trương, ở huyện cũng không có chi xuống. Tình huống này, Chủ tịch quận Hoàng cũng rất rõ ràng.
- Đây không phải lý do!
Phạm Hồng Vũ khoát tay, không chút khách khí cắt ngang lời của Hoắc Hoa Long.
- Mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, công tác chống lũ nhất định là phải làm tốt. Tài chính chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, nhưng thời gian đã rất bức bách rồi. Các người ở quận nhất định phải tổ chức một đội công trình, trước đem đem những công tác có liên quan làm chuẩn bị, nhất định trước khi lũ định kỳ đến thì gia cố lại đê. Ngoài ra, trách nhiệm phòng chống lũ lụt cũng phải chứng thực xuống dưới, không thể nào đi ngang qua sân khấu được. Bí thư Hoắc, Chủ tịch quận Hoàng, mời hai người nhớ kỹ, công việc này tuyệt đối không thể giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.