Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 340: Chủ tịch tỉnh cũng muốn triệu kiến

Hoàng Oanh

18/12/2014

Có liên quan đến đồng chí Phạm Hồng Vũ có được tính là nhân vật hay không thì ngày hôm sau càng có thêm đáp án xác định.

Sáng sớm hôm nay, Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cho Tống Mân bảo là có việc riêng cần giải quyết. Còn về phần là việc riêng gì thì không có nói.

Tống Mân tất nhiên là đồng ý rồi.

Từ tỉnh truyền đến tin tức, Lương Quang Hoa đã vào phòng bệnh cán bộ cao cấp của bệnh viện Nhân dân tỉnh. Lúc này Lương Quang Hoa đột ngột nằm viện, người trong nghề vừa xem là hiểu ngay. Đây là cấp cho Tỉnh ủy một bậc thang, mà cũng cấp cho chính Lương Quang Hoa một bậc thang.

Xem ra Lương Quang Hoa rất rõ ràng, việc bị điều chỉnh xác định là không thể nghi ngờ. Một khi đã như vậy, tất nhiên là phải đúng lúc sinh bệnh. Tình trạng sức khỏe không tốt trong lúc đang còn tại vị lãnh đạo chủ chốt không chỉ có một mình Lương Quang Hoa. Hơn nữa, việc sinh bệnh đúng lúc cũn trợ giúp chống đỡ cơn gió lốc.

Trong ván cờ chính trị, nếu đứng sai đội thì gần như là nguy hiểm trí mạng. Có thể nói toàn thân trở ra, lui về tuyến hai thì đã là thể diện thật lớn rồi. Nếu Lương Quang Hoa trẻ hơn mấy tuổi, ngay cả thể diện như vậy cũng chưa chắc có thể mò được.

[CHARGE=3]Tống Mân rõ ràng cảm nhận được, thời đại của Lương Quang Hoa trên thực tế đã đến hồi chung kết. Địa khu Ngạn Hoa đang dần dần chuyển sang thời đại của Khâu Minh Sơn.

Giờ phút này, bất kể Phạm Hồng Vũ muốn đi đâu, Tống Mân sẽ không ngăn trở.

Gọi điện xin phép xong, Phạm Hồng Vũ lập tức gọi điện thoại cho phòng đảng chính, triệu tập lãnh đạo chủ chốt của toàn bộ thị trấn. Hắn muốn an bài một chút trước khi đi thủ đô công tác mấy ngày.

Gọi xong cuộc điện thoại này, ống nghe vừa mới cúp xuống thì tiếng chuông điện thoại lại dồn dập vang lên. Phạm Hồng Vũ không thể không cầm ống nghe lên.

- Xin chào, tôi là Phạm Hồng Vũ.

- Hồng Vũ, là tôi, Tiêu Lang.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói ôn hòa của Tiêu Lang.

- Anh Tiêu!

- Hồng Vũ, trong hai ngày này tranh thủ thời gian đến tỉnh một chuyến. Chủ tịch tỉnh Vưu muốn gặp cậu.

Tiêu Lang trực tiếp nói, lời nói rất khách khí bảo hắn tranh thủ thời gian. Theo lý thuyết, Chủ tịch tỉnh cho gọi một vị Bí thư Đảng ủy thị trấn nho nhỏ thì cần gì hắn phải tranh thủ thời gian, đã sớm chạy đến tỉnh chờ rồi. Chủ tịch tỉnh nói như vậy thì có thể thấy được lần này không nhất thiết là công việc rồi.

Phạm Hồng Vũ không khỏi mỉm cười.

Xem ra đại nhân vật trong lòng suy nghĩ đều là một chuyện.

- Được, tôi lập tức đi ngay.

- Ừ!

Tiêu Lang hài lòng nói.

Phạm Hồng Vũ lập tức bổ sung một câu:

- Là như thế này, anh Tiêu, Xuân Vũ tối hôm qua gọi cho tôi, nói cô Hùng Diễm Linh bảo tôi đến thủ đô gặp cô ấy.

Tiêu Lang là chồng của chị họ Lý Xuân Vũ, đối với tình huống Lý gia y rất quen thuộc. Chuyện như vậy không cần phải gạt y, nên để cho Tiêu Lang sớm biết chuyện này. Nếu Phạm Hồng Vũ không nói, thì sau này sẽ lưu lại trong lòng Tiêu Lang một ấn tượng không tốt, cảm thấy lẫn nhau chưa có gì là nói đến đặc biệt tri tâm.

Đối với Tiêu Lang, Phạm Hồng Vũ thực tại rất có cảm tình, quyết định cùng với y kết giao bằng hữu.

- Cô Hùng muốn gặp cậu?

Tiêu Lang cảm thấy kinh ngạc, lập tức cười nói:

- Chúc mừng cậu, Hồng Vũ, cái này thật sự là thiên hạ nghe tiếng rồi.

Tiêu Lang ở cơ quan lâu như vậy, tâm trí nhạy bén đến cỡ nào, tất nhiên là đoán được hàm nghĩa trong việc Hùng Diễm Linh muốn gặp Phạm Hồng Vũ, chỉ sợ là cùng tư tưởng với Vưu Lợi Dân.

- Anh Tiêu, anh đừng giễu cợt tôi chứ?



Phạm Hồng Vũ cười ha hả nói.

- Không phải giễu cợt, là sự thật. Cậu không biết trong khoảng thời gian này, Chủ tịch tỉnh Vưu trong lúc vô tình đã ba lần nhắc đến tên cậu.

Tiêu Lang tiết lộ một bí mật nho nhỏ cho Phạm Hồng Vũ.

Đây thật là khó lường. Chủ tịch tỉnh Vưu cố ý nhắc đến tên Phạm Hồng Vũ chỉ là vô tình hay là có dụng ý khác thì cũng bình thường. Nhưng trong lúc vô tình mà nhắc đến tên Phạm Hồng Vũ ba lần vậy thì tình huống hoàn toàn khác. Nói một cách khác, Phạm Hồng Vũ thật sự đã “mọc mầm” trong lòng Vưu Lợi Dân rồi.

Khiến cho Chủ tịch một tỉnh nhớ rõ trong lòng thì đó là vinh quang cỡ nào.

Phạm Hồng Vũ cũng sững sờ một chút.

Tiêu Lang hỏi:

- Thế chừng nào cậu đi?

- Ngay bây giờ, tôi sẽ thông báo một chút công tác trong thị trấn rồi sẽ lái xe đi ngay. Chắc khoảng ba giờ chiều sẽ đến.

- Ừ, tranh thủ một chút. Để tôi xem, ba giờ rưỡi đến bốn giờ chiều, Chủ tịch tỉnh Vưu rảnh, vậy cứ định vào giờ đó đi. Nếu như trên đường có kẹt xe hoặc tình huống nào khác thì cậu điện thoại cho tôi nhé, tôi sẽ báo lại Chủ tịch tỉnh Vưu để sắp xếp giờ gặp mặt khác.

Tiêu Lang làm việc tương đối cẩn thận, nghiêm túc.

- Được, tôi nhớ kỹ rồi.

Phạm Hồng Vũ nhanh chóng triệu tập một cuộc họp nhỏ với cán bộ phụ trách, ước chừng chín rưỡi, chiếc xe con Warsaw màu đen đã chạy ra khỏi chính quyền thị trấn.

Việc sửa chữa đường số hai đang được tiến hành, tuy nhiên, đã gần kết thúc công trình, tình hình giao thông tương đối tốt hơn lúc trước. Phạm Hồng Vũ một mình lái xe, chưa đến ba giờ chiều đã đến tỉnh, cách UBND tỉnh không xa gọi điện thoại cho Tiêu Lang.

- Nhanh như vậy đã đến sao?

Tiêu Lang ở trong điện thoại cảm thấy kinh ngạc.

- Đúng, là do tình hình giao thông tốt.

- Vậy cậu qua đây trước, rửa mặt rồi nghỉ ngơi một chút. Chỉ cần Chủ tịch rảnh là tôi gọi cậu ngay.

- Vâng!

Phạm Hồng Vũ đáp ứng một tiếng rồi chạy ô tô đến UBND tỉnh.

Tiêu Lang sớm an bài một đồng chí ở phòng thư ký đứng ở chỗ bảo vệ chờ. Phạm Hồng Vũ đã đến nhà Vưu Lợi Dân thăm hỏi qua nhưng chưa bao giờ đến phòng làm việc. Cho nên Tiêu Lang đặc biệt an bài người dẫn đường cho hắn.

- Bí thư Phạm, xin chào!

Phạm Hồng Vũ vừa đến cửa phòng bảo vệ đăng ký thì đồng chí trẻ tuổi đó lập tức tiến tới, mỉm cười chào hỏi. Người này chưa từng nhìn thấy nội dung đăng ký của Phạm Hồng Vũ, nhưng vừa thấy là đã nhận ra. Hiển nhiên là với Phạm Hồng Vũ có điều hiểu biết.

Tấm ảnh chụp đồng chí Phạm Hồng Vũ đã đi cùng với hình thức Phong Lâm xuất hiện trên nhiều tờ tạp chí.

- Xin chào!

Phạm Hồng Vũ vội vàng cười đáp lễ.

Người trong chính quyền tỉnh này, chẳng sợ một cô quét rác bình thường cũng không thể đắc tội. Ai biết bác ba cô bốn cháu năm bạn học sáu nào của người đó là đại quan gì?

- Bí thư Phạm, tôi là Trần Hòa Bình, nhân viên phòng thư ký. Trưởng phòng Tiêu bảo tôi ở chỗ này đợi anh.

Trần Hòa Bình nét mặt rạng rỡ, tiến lên bắt tay Phạm Hồng Vũ, thần sắc vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ. Trần Hòa Bình ước chừng hai ba hai bốn tuổi, rất đẹp trai và phong độ. Xem ra ở UBND tỉnh làm việc cũng là một người lão luyện thành thục. Tiêu Lang cũng còn khá trẻ, công tác cùng với những nhân viên khác, tất nhiên cũng không thể tất cả đều lớn tuổi cả. Già trẻ phối hợp thì mới hợp đạo lý.



Phạm Hồng Vũ vội vàng bắt tay nói:

- Thư ký Trần, xin chào!

Trần Hòa Bình tuổi còn trẻ, không có khả năng đảm nhiệm chức vụ lãnh đạo, nhưng hưởng thụ đãi ngộ cấp bậc thì vẫn có khả năng. Gọi là “thư ký Trần” là khá thích hợp.

- Bí thư Phạm, tôi ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Xin mời vào trong.

Trần Hòa Bình bắt tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, ý ngưỡng mộ, thật là thành ý xuất từ tâm. Nếu làm việc ở phòng thư ký thì cũng coi như là “dòng chính thân binh” của Chủ tịch tỉnh. Vưu Lợi Dân coi trọng Phạm Hồng Vũ, Trần Hòa Bình đương nhiên biết rất rõ. Đã sớm nghe nói qua đại danh của Phạm Hồng Vũ, cũng biết Phạm Hồng Vũ so với mình còn trẻ hơn nhiều, trăm nghe không bằng một thấy. Đến khi gặp mặt, lại càng chấn động hơn.

Trần Hòa Bình sau khi tốt nghiệp đại học, phân phối đến cơ quan tỉnh làm việc, trong mắt người khác tuyệt đối là vận khí tốt, có thể được xưng là “con cưng của trời”. Người nhà, bạn bè đối với anh ta đều rất tán thưởng, Hiện tại mới biết, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, còn có người tài giỏi hơn mình.

Dưới bậc thang rộng lớn của tòa nhà làm việc số một UBND tỉnh, Phạm Hồng Vũ dừng bước, ngước mặt nhìn lên, chỉ thấy một hơi thở uy nghiêm đập vào mặt. Tất nhiên, đây chỉ là một loại tác dụng tâm lý. Bởi vì Vưu Lợi Dân là lãnh đạo mà hắn kính trọng. Chỉ cần dựa vào một tòa kiến trúc bằng xi măng này thôi cũng đủ để cho Phạm Hồng Vũ sinh lòng kính sợ.

- Bí thư Phạm, xin mời!

Trần Hòa Bình ân cần mời, cũng không có ý định nịnh nọt gì, thuần túy chỉ là xuất phát từ sự khâm phục Phạm Hồng Vũ.

Phòng của Vưu Lợi Dân nằm ở phía đông lầu ba.

Trên hàng lang trải một tấm thảm đỏ thật dày, tuy nhiên nhìn qua có chút cũ kỹ.

- Trưởng phòng Tiêu, Bí thư Phạm đã đến.

Đến trước cửa phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trần Hòa Bình vội tiến lên báo cáo.

Tiêu Lang mỉm cười đứng dậy, bắt tay Phạm Hồng Vũ nói:

- Chờ chút nhé, Chủ tịch tỉnh đang có khách.

Nói xong nâng tay nhìn đồng hồ nói:

- Hẳn là cũng nhanh thôi. Hòa Bình, cậu dẫn Bí thư Phạm đi rửa mặt, uống miếng nước, chờ điện thoại của tôi.

- Vâng, Trưởng phòng.

Văn phòng thư ký nằm ở tầng trệt, cách văn phòng của Vưu Lợi Dân không xa. Trần Hòa Bình không dẫn Phạm Hồng Vũ vào trong phòng, mà đến gian phòng khách bên cạnh. Có những đồng chí nhận lệnh mà đến, khi tới sớm hoặc Chủ tịch tỉnh đột ngột thay đổi thời gian gặp mặt thì liền ở trong phòng khách này mà chờ. Bên trong trang trí khá đơn giản.

Phạm Hồng Vũ rửa mặt, thoáng sửa sang lại dáng vẻ bên ngoài của mình. Trần Hòa Bình đã sớm chuẩn bị nước trà nóng.

Thời gian đã đến tháng 11, đầu mùa đông, khí trời ở tỉnh dần dần bắt đầu se lạnh.

Trần Hòa Bình ở một bên cười nói:

- Bí thư Phạm, trong khoảng thời gian này, anh đã trở thành người nổi tiếng trong giới thư ký của chúng tôi. Chúng tôi đều đang bàn tán về anh, nói anh lập trường chính trị kiên định, ánh mắt lâu dài.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười.

Rất rõ ràng, Trần Hòa Bình nếu là tay gà mờ, mới tham gia công tác chưa lâu, song phương lần đầu gặp mặt, hẳn không nên nói những lời như vậy. Nếu như muốn cho không khí thêm sinh động, không tẻ ngắt thì đại khái có thể tâm sự với Phạm Hồng Vũ về tình hình phát triển kinh tế thị trấn Phong Lâm. Đề tài này trước mắt mà nói thì quá mức mẫn cảm. Nhất là ở trong tòa nhà UBND tỉnh, cách phòng làm việc Chủ tịch tỉnh không xa.

Ván cờ của tầng cao vẫn chưa kết thúc.

Đương nhiên, cũng không bài trừ Trần Hòa Bình vô cùng hiểu rõ mối quan hệ giữa Phạm Hồng Vũ và Tiêu Lang, nên không có kiêng kỵ như vậy.

Nhưng Trần Hòa Bình có thể như vậy, nhưng Phạm Hồng Vũ thì lại không thể, lập tức chuyển hướng đề tài, hỏi thăm gia đình Trần Hòa Bình. Trần Hòa Bình dù sao cũng là nhân viên công tác bên cạnh Chủ tịch tỉnh Vưu, lập tức tỉnh ngộ, cười ha hả chuyển đề tài, nửa câu cũng không dính đến thời sự. Tuy nhiên ánh mắt nhìn Phạm Hồng Vũ lại tăng thêm vìa phần khâm phục.

Cũng là tuổi trẻ, nhưng sự thành thục của người này không phải mình có thể so sánh được.

Vài phút sau, Tiêu Lang gọi điện thoại tới mời Phạm Hồng Vũ qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook