Chương 167: Đề nghị khen thưởng.
Hoàng Oanh
05/09/2014
Hơn nửa tháng về sau, mưa nhỏ dần, cơn lũ cũng dần kết thúc.
Trụ sở ủy ban Thị trấn Phong Lâm trở thành một mớ hỗn độn.
Tất cả cửa làm việc của các phòng đều bị tháo đi. Hơn nửa tháng trước, vì để cứu viện thôn dân bị mắc kẹt trong bùn đất cho nên Lư Vệ Đông đã quyết định tháo hết cánh cửa của các phòng trong Ủy ban thị trấn. Hiện giờ có rất nhiều cánh còn vùi trong đất mà không lấy lại được.
Tuy nhiên những điều này không hề ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của mọi người.
Trong phòng làm việc của Bí thư đảng ủy thị trấn Lư Vệ Đông, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều có mặt ở đó.
Lư Vệ Đông ngồi phía sau bàn làm việc, còn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì ngồi đối diện với ôbg ta. Cao Khiết nằm ở bệnh viện Nhân Dân năm ngày, còn chưa khỏe hẳn nhưng vẫn xin xuất viện sớm.
Trong tình hình như thế này, cô không thể ở mãi trong bệnh viện được.
Lũ đi qua, thời tiết cũng dần nóng bức lên, Cao Khiết hôm nay mặc một bộ đồ tây trang khá mỏng, đôi gò bồng đảo vẫn cao ngất, thấp thoáng sau nội y màu xanh…Còn Phạm Hồng Vũ thì mặc một chiếc quần đen, kết hợp với một chiếc áo phông, rất trẻ trung.
Trải qua việc giải cứu thôn Đại Vương, uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm càng ngày càng cao lên. Thái độ ban đầu của Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh như thế nào mọi người đều biết cả. Có thể nói, đây là hoàn toàn do một mình Phạm Hồng Vũ kiên trì, Cao Khiết, Lư Chiêm Quân, thậm chí cả Chủ tịch Địa khu Khâu cuối cùng đều bị hắn thuyết phục.
Theo sắp xếp ban đầu của Lư Vệ Đông, phải hai ngày sau thị trấn mới mở cuộc họp để bàn công tác chống lũ, khi đó, núi Đại Vương đã sớm bị sụp xuống, hàng trăm mạng người cũng bị chôn vùi trong đất đá.
Phạm Hồng Vũ lấy sức của mình để cứu vãn cả thôn Đại Vương, cũng có thể nói là cứu toàn bộ Đảng ủy, Ủy ban nhân dân thị trấn Phong Lâm.
Vì vậy thái độ của Lư Vệ Đông đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hiện giờ khác hẳn so với trước kia.
Thôn Đại Vương an toàn thoát hiểm, trong trận thiên tai kinh hoàng này, chỉ có hai người thiệt mạng. Đối với Lư Vệ Đông mà nói, càng có nhiều ý nghĩa hơn, ít nhất ông ta không phải đối mặt với sự chỉ trích của gia tộc họ Lư.
Địa vị “đại tộc trưởng” của ông ta vẫn được củng cố như trước.
- Tiểu Cao, tiểu Phạm, báo cáo này, hai người xem chút đi.
Lư Vệ Đông cười ha hả đem bản báo cáo viết tay đưa cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Ông ta vẫn gọi là “tiểu Cao”, “tiểu Phạm” như trước. Nhưng với giọng điệu không phải “khó chịu” như trước, hiện giờ gọi như vậy là thể hiện sự thân thiết, như một tiền bối đối với vãn bối, không có chút ý khinh thường nào
Trụ sở ủy ban Thị trấn Phong Lâm trở thành một mớ hỗn độn.
Tất cả cửa làm việc của các phòng đều bị tháo đi. Hơn nửa tháng trước, vì để cứu viện thôn dân bị mắc kẹt trong bùn đất cho nên Lư Vệ Đông đã quyết định tháo hết cánh cửa của các phòng trong Ủy ban thị trấn. Hiện giờ có rất nhiều cánh còn vùi trong đất mà không lấy lại được.
Tuy nhiên những điều này không hề ảnh hưởng đến công việc hàng ngày của mọi người.
Trong phòng làm việc của Bí thư đảng ủy thị trấn Lư Vệ Đông, Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đều có mặt ở đó.
Lư Vệ Đông ngồi phía sau bàn làm việc, còn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ thì ngồi đối diện với ôbg ta. Cao Khiết nằm ở bệnh viện Nhân Dân năm ngày, còn chưa khỏe hẳn nhưng vẫn xin xuất viện sớm.
Trong tình hình như thế này, cô không thể ở mãi trong bệnh viện được.
Lũ đi qua, thời tiết cũng dần nóng bức lên, Cao Khiết hôm nay mặc một bộ đồ tây trang khá mỏng, đôi gò bồng đảo vẫn cao ngất, thấp thoáng sau nội y màu xanh…Còn Phạm Hồng Vũ thì mặc một chiếc quần đen, kết hợp với một chiếc áo phông, rất trẻ trung.
Trải qua việc giải cứu thôn Đại Vương, uy vọng của Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm càng ngày càng cao lên. Thái độ ban đầu của Lư Vệ Đông, Lý Quốc Sinh như thế nào mọi người đều biết cả. Có thể nói, đây là hoàn toàn do một mình Phạm Hồng Vũ kiên trì, Cao Khiết, Lư Chiêm Quân, thậm chí cả Chủ tịch Địa khu Khâu cuối cùng đều bị hắn thuyết phục.
Theo sắp xếp ban đầu của Lư Vệ Đông, phải hai ngày sau thị trấn mới mở cuộc họp để bàn công tác chống lũ, khi đó, núi Đại Vương đã sớm bị sụp xuống, hàng trăm mạng người cũng bị chôn vùi trong đất đá.
Phạm Hồng Vũ lấy sức của mình để cứu vãn cả thôn Đại Vương, cũng có thể nói là cứu toàn bộ Đảng ủy, Ủy ban nhân dân thị trấn Phong Lâm.
Vì vậy thái độ của Lư Vệ Đông đối với Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ hiện giờ khác hẳn so với trước kia.
Thôn Đại Vương an toàn thoát hiểm, trong trận thiên tai kinh hoàng này, chỉ có hai người thiệt mạng. Đối với Lư Vệ Đông mà nói, càng có nhiều ý nghĩa hơn, ít nhất ông ta không phải đối mặt với sự chỉ trích của gia tộc họ Lư.
Địa vị “đại tộc trưởng” của ông ta vẫn được củng cố như trước.
- Tiểu Cao, tiểu Phạm, báo cáo này, hai người xem chút đi.
Lư Vệ Đông cười ha hả đem bản báo cáo viết tay đưa cho Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết. Ông ta vẫn gọi là “tiểu Cao”, “tiểu Phạm” như trước. Nhưng với giọng điệu không phải “khó chịu” như trước, hiện giờ gọi như vậy là thể hiện sự thân thiết, như một tiền bối đối với vãn bối, không có chút ý khinh thường nào
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.