Chương 505: Định kê
Hoàng Oanh
15/01/2015
Lý Thu Vũ sợ con rết nhưng không sợ con cua.
Trong dòng suối nhỏ này bắt không ít những con rết nước béo tốt, sau đó mẹ của Trần Tinh Duệ nói:
- Con rết nước bắt xong rồi, sang đầm mò cua đi.
- Còn có con cua sao?
Lý Thu Vũ vừa mừng vừa sợ, cả người trở nên hưng phấn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bên trong dòng suối nhỏ này con cua cũng không lớn, tuy nhiên hiện tại lại là thời điểm cua béo tốt nhất.
Với loại cua biển mà Lý cô nương đã thử qua thì hoàn toàn khác nhau. Nhưng cô không quan tâm đến ăn, chỉ quan tâm đến quá trình mò cua.
Địa điểm mò cua là phía trước một chỗ thác nước. Dưới thác nước theo thường lệ sẽ hình thành một cái hồ sâu. Lý Thu Vũ một đường đi theo Trần Mai, không ngừng đặt câu hỏi:
- Tại sao phải đến đầm mò cua? Ở suối không có sao?
- Suối quá nhỏ, nên không có cua lớn. Đặc biệt khi trời mưa, con cua sẽ tiếp nước leo vào trong đầm. Trong đầm thực vật cũng tương đối nhiều, rất hấp dẫn tụi nó.
- Cái gì gọi là tiếp nước?
Lý Thu Vũ thật sự là một học sinh giỏi, hiếu học không biết mệt mỏi.
Trần Mai không biết nên trả lời như thế nào.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Trời mưa, trong nước dưỡng khí ít hơn, những động vật trong nước sẽ lộ ra khỏi mặt nước để hô hấp.
Lý Thu Vũ hỏi:
- Anh làm sao mà biết được? Vì sao khi trời mưa, trong nước dưỡng khí sẽ ít hơn?
Lần này đến phiên Trưởng phòng Phạm líu lưỡi, chỉ biết nói:
- Tôi không phải là nhà động vật học.
Lý Thu Vũ bĩu môi, cười thầm một cái.
Cuối cùng thì đã hỏi khó tên da trâu hò hét này rồi, bằng không thì hắn sẽ trở thành trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, văn võ song toàn, duy ngã độc tôn rồi.
Đi bộ được hai ba dặm thì tới một đầm nước. Đầm nước không lớn, ước chừng khoảng tám mẫu. Một dòng nước trong suốt từ trên thác nước cao bảy tám mét chảy xuống. Tiếng nước róc rách, bốn phía một mảnh xanh ngắt, đầm nước trong suốt, cách đó không xa là một rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, cảnh sắc cực đẹp.
- Ồ, thật là đẹp!
Lý Thu Vũ hưng phấn kêu to, rồi vươn hai tay, ngay tại chỗ quay quanh một vòng, mái tóc đen nhánh bay bổng lên. Tuy rằng cô đang mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, nhưng tổng cũng không thể che giấu được dáng người mềm mại, đẹp như ngọc.
Phạm Hồng Vũ cũng gật đầu mỉm cười.
Cảnh trí nơi đây chưa hề qua khai thác quả nhiên làm cho con người vui vẻ, thoải mái.
Đám người Trần Tinh Duệ thấy nhiều lần nên cũng không ngạc nhiên. Mọi người chỉ có điều mỉm cười rồi xắn ông quần lên, bắt đầu bước vào trong đầm. Đầm nước này chỉ có ở chỗ dưới thác nước là tương đối sâu, còn lại thì chỉ đến bắp chân mà thôi. Trần Tinh Duệ cũng cởi giày bước xuống nước.
Mẹ của Trần Tinh Duệ vội vàng bảo cậu ta đi lên bờ, sợ con trai bảo bối xảy ra chuyện gì.
Trần Tinh Duệ cười nói:
- Mẹ, làm cái việc này con không phải trước đây đã làm rất nhiều rồi sao?
Những người phụ nữ hiển nhiên đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát đã bắt được hơn mười con cua, ném vào trong cái sọt. Lý Thu Vũ ở một bên đỏ mắt nhìn, rốt cuộc không khống chế được sự hấp dẫn, cởi giầy thể thao ra, rồi lung lay bước xuống nước. Mặc dù những viên đá dưới nước rất bóng, tuyệt đối không làm tổn thương chân, nhưng đối với sự việc chưa bao giờ trải qua này, lòng bàn chân Lý Thu Vũ truyền đến một cảm giác tê tê ngứa ngứa làm cho cô muốn ngã, thỉnh thoảng lại thét ra tiếng thét chói tai.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy liền lắc đầu, rồi cũng cởi giày cởi tất, đúng lúc đỡ cô.
Việc mò cua này nhìn thì thú vị nhưng kỳ thật lại phải có kỹ xảo. Hiển nhiên, người khác thì một cái chụp là bắt được, còn Lý Thu Vũ chỉ là trong nước mà can thiệp mù, cả nửa ngày trong tay rỗng tuếch, ngoại trừ bọt nước thì cái gì cũng không có.
Phạm Hồng Vũ ở bên cạnh chăm sóc cô, mỉm cười nói:
- Con cua đều tránh dưới tảng đá, cô chỉ cần mở tảng đá lên, xem xét một chút rồi mới xuống tay.
Chuyện như vậy, Phạm Hồng Vũ lúc trước ở trường cán bộ thôn Phạm Trang vẫn thường hay làm, cùng với Hạ Ngôn và một đám con nít bắt được rất nhiều cua mang về nướng ăn.
Khi mặt trời dần dần xuống núi, gió núi trở nên lạnh, mọi người lại chuẩn bị trở về nhà. Thu hoạch hôm nay khá phong phú. Lý Thu Vũ không ngờ cũng bắt được ba con cua, lại còn không bị cắn, cảm thấy rất thỏa mãn cùng mọi người về nhà, dọc theo đường đi líu ríu không ngừng khoe với Phạm Hồng Vũ, lại không khỏi châm biếm Trưởng phòng Phạm một phen.
Buổi chiều, Trưởng phòng Phạm cái gì cũng không bắt được, chỉ đứng ở một bên nhìn xem.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không thèm để ý.
Chế biến Bách Trùng Yến cũng không phức tạp, thủ pháp chế biến nhanh, cũng không quá đa dạng, đều là dùng dầu bùng nổ, sau đó dùng ớt, gừng, tỏi và gia vị nấu vào. Ngay cả con cua cũng không ngoại lệ, bỏ chân, rửa sạch sẽ, sau đó dùng dầu rang lên. Phạm Hồng Vũ thầm kêu tiếc, gạch cua là món ngon nhất lại bị vứt bỏ. Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không nhắc nhở. Người ta lưu truyền mấy trăm năm, Bách Trùng Yến ở một mức độ nào đó mà nói, thì kế thừa được hương vị xa xưa.
Ngoại trừ hôm nay bắt được nhiều con rết nước và cua, còn từ nhà khác mang đến một ít hoa quả khô, đều là các loại côn trùng đã được phơi khô. Ngoại trừ nhộng ong, những thứ khác Phạm Hồng Vũ đều không biết tên.
Ngay cả việc hưởng thụ Bách Trùng Yến, cho dù là ở thôn Đại Trần thì cũng là một việc rất trọng đại. Cửu A Công, Trưởng thôn, Bí thư chi bộ thôn tất cả đều phải mời. Vẫn là tại nhà chính của Trần gia xếp thành một hàng dài.
Ngay từ đầu, Lý Thu Vũ cảm thấy rất khẩn trương. Lúc ở bờ sông bị con rết nước làm cho phải hét lên những tiếng thét chói tai không ngừng. Khi về đến nhà, trong toàn bộ quá trình chế biến Bách Trùng Yến đã dùng bàn chải chà rửa con rết nước rất nhiều lần. Con vật đó thủy chung vẫn không cắn người, cũng không thấy đám người cô Trần có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, cô bé dần dần không còn sợ hãi nữa mà lòng hiếu kỳ lại ngày càng mạnh.
Phạm Hồng Vũ kẹp một con rết lông xù lên, Lý Thu Vũ liền khẩn trương nhìn hắn. Khi con rết được đưa vào miệng của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ hai tay nắm chặt, cả người rụt lại, ánh mắt nhắm chặt.
- Ăn có ngon không?
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ miệng chắp chắp, cô bé không kìm nổi hỏi một tiếng.
- Rất giòn, rất thơm, nếu không thì cô nếm thử một chút…
Phạm Hồng Vũ kẹp lên một con rết nước đưa đến gần miệng của cô.
- Không…
Lý Thu Vũ thiếu chút nữa là phát ra tiếng thét chói tai, sợ tới mức mãnh liệt trốn đi.
Cả phòng mọi người cười ha hả, nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, cảm thấy vô cùng thú vị. Trong suy nghĩ của mọi người, không hề nghi ngờ hai người bọn họ là vợ chồng son. Bằng không, một nam một nữ cùng đi hàng ngàn dặm như vậy thì thật là không ổn.
Quả thật rất xứng đôi!
- Nếm thử một chút đi, không nếm thử làm sao mà biết không ăn được?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vẫn gắp lấy con rết nước dừng ở trước miệng Phạm Hồng Vũ, không chút di chuyển.
- Nếm thử chút đi…
Trần Tinh Duệ và Trần Mai bên cạnh cũng ồn ào. Trần Tinh Duệ ngồi, Trần Mai đứng, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ tổ truyền, con gái thì không được ngồi vào mầm. Lý Thu Vũ là khách quý, cho nên cô được ngoại lệ.
Lý Thu Vũ chỉ lắc đầu, nhưng đầu cũng dần dần quay lại, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, lập tức nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra, trên mặt đều là bộ dạng “thấy chết không sờn”.
Con rết nước khi đưa vào miệng Lý Thu Vũ, mắt của cô càng đóng chặt, hai tay nắm thành nắm đấm, vô cùng khẩn trương đến độ các ngón tay trắng bệch, hai hàm răng hợp lại, nhẹ nhàng cắn xuống một chút rồi khẩn trương ngửa đầu về phía sau.
Nhai nhai hai cái, cô bé chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt bất ngờ.
- Ăn ngon không?
- Ngon!
Lý Thu Vũ gật đầu thật mạnh.
Cả phòng đều vang lên tiếng cười.
Ăn côn trùng, khó khăn thứ nhất chính là ăn miếng đầu tiên. Sau khi ăn miếng đầu tiên, nỗi sợ hãi của Lý Thu Vũ đã biến mất, ăn uống cũng thoải mái hơn, các loại côn trùng đều ăn tràn lan, vui vẻ ra mặt.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người cũng không vội vã giải tán, vây quanh nhà chính, uống trà nói chuyện phiếm. Trong gian nhà gỗ mộc mạc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
- A, Trần Tinh Duệ, cậu không phải nói nơi này của các cậu có pháp sư sao, có biết pháp thuật không? Pháp thuật định kê nghe vào thật thần kỳ.
Sau khi nói chuyện một trận, Lý Thu Vũ tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu hướng Trần Tinh Duệ hỏi.
- Cậu muốn nhìn gà?
- Đúng vậy, có người làm được sao?
Cô bé lại là khuôn mặt tò mò hỏi tiếp.
Trong những vùng núi, thật sự có rất nhiều điều chưa hề nghe thấy.
- Haha, Cửa A Công sẽ làm. Cửa A Công là pháp sư nổi danh trong vòng mười dặm của chúng tôi đấy.
- Thật không?
Lý Thu Vũ vừa mừng vừa sợ, lập tức hướng Cửu A Công la lên.
- Cửa A Công, ông là pháp sư sao? Biết pháp thuật định kê à?
Cửu A Công không hổ danh là pháp sư vào nam ra bắc, nhưng khi nghe được lời của Lý Thu Vũ nói thì cười:
- Pháp thuật định kê? Được chứ.
Nếp nhăn trên mặt va vào nhau, có chút tự đắc.
Mọi người liền không nói gì nữa, đồng loạt nhìn Cửu A Công, rất là kính trọng.
Ở vùng núi xa xôi, pháp sư là người rất được tôn kính, cùng loại với tế sư của dân tộc thiểu sổ thời cổ đại. Hơn nữa, thân phận của Cửu A Công trong tộc lại không tầm thường.
- Thế thì ông có thể làm cho chúng cháu nhìn xem được không? Thật thần kỳ đấy….
Trần Tinh Duệ vội vàng nói:
- Lý Thu Vũ, định kê thì chỉ ở trong tang sự mới có thể dùng đến pháp thuật. Mình trước kia đã nói với cậu rồi mà…
Cái gọi là định kê, chính là không cần dùng phương pháp buộc chặt nào, đem một con gà trống lớn định trên quan tài. Truyền thống của quốc gia chúng ta là gà trống lớn luôn được xem là thuần dương, rất nhiều hành lễ cúng bái đều thấy bóng dáng của gà trống, để trấn áp bách tà. Điều này Lý Thu Vũ cũng biết.
Nhưng không cần bất cứ thứ gì buộc chặt, đem con gà trống định một nơi nào đó bất động, bất luật di chuyển, lay động ra làm sao thì con gà cũng không chạy trốn, giống như “Định thân pháp” của Tôn Ngộ Không. Lý Thu Vũ chưa từng thấy qua, giờ phút này lại nhớ tới nên không khỏi hiếu kỳ.
- Mình biết mà, tuy nhiên biểu diễn một chút hẳn là không có gì? Hẳn là không đáng kiêng kỵ gì chứ?
Lý Thu Vũ trong mắt tràn đầy ý mong mỏi.
Trần Tinh Duệ có chút khó khăn, nhìn Cửu A Công nói:
- Cửu A Công, ông có thể biểu diễn một chút không?
Cửu A Công cười nói:
- Được chứ, bây giờ là xã hội mới, cũng không còn chú ý nhiều như vậy nữa.
Lý Thu Vũ lập tức vỗ tay hoan hô không ngừng
Trong dòng suối nhỏ này bắt không ít những con rết nước béo tốt, sau đó mẹ của Trần Tinh Duệ nói:
- Con rết nước bắt xong rồi, sang đầm mò cua đi.
- Còn có con cua sao?
Lý Thu Vũ vừa mừng vừa sợ, cả người trở nên hưng phấn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bên trong dòng suối nhỏ này con cua cũng không lớn, tuy nhiên hiện tại lại là thời điểm cua béo tốt nhất.
Với loại cua biển mà Lý cô nương đã thử qua thì hoàn toàn khác nhau. Nhưng cô không quan tâm đến ăn, chỉ quan tâm đến quá trình mò cua.
Địa điểm mò cua là phía trước một chỗ thác nước. Dưới thác nước theo thường lệ sẽ hình thành một cái hồ sâu. Lý Thu Vũ một đường đi theo Trần Mai, không ngừng đặt câu hỏi:
- Tại sao phải đến đầm mò cua? Ở suối không có sao?
- Suối quá nhỏ, nên không có cua lớn. Đặc biệt khi trời mưa, con cua sẽ tiếp nước leo vào trong đầm. Trong đầm thực vật cũng tương đối nhiều, rất hấp dẫn tụi nó.
- Cái gì gọi là tiếp nước?
Lý Thu Vũ thật sự là một học sinh giỏi, hiếu học không biết mệt mỏi.
Trần Mai không biết nên trả lời như thế nào.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Trời mưa, trong nước dưỡng khí ít hơn, những động vật trong nước sẽ lộ ra khỏi mặt nước để hô hấp.
Lý Thu Vũ hỏi:
- Anh làm sao mà biết được? Vì sao khi trời mưa, trong nước dưỡng khí sẽ ít hơn?
Lần này đến phiên Trưởng phòng Phạm líu lưỡi, chỉ biết nói:
- Tôi không phải là nhà động vật học.
Lý Thu Vũ bĩu môi, cười thầm một cái.
Cuối cùng thì đã hỏi khó tên da trâu hò hét này rồi, bằng không thì hắn sẽ trở thành trên thông thiên văn, dưới rành địa lý, văn võ song toàn, duy ngã độc tôn rồi.
Đi bộ được hai ba dặm thì tới một đầm nước. Đầm nước không lớn, ước chừng khoảng tám mẫu. Một dòng nước trong suốt từ trên thác nước cao bảy tám mét chảy xuống. Tiếng nước róc rách, bốn phía một mảnh xanh ngắt, đầm nước trong suốt, cách đó không xa là một rừng cây nhỏ xanh um tươi tốt, cảnh sắc cực đẹp.
- Ồ, thật là đẹp!
Lý Thu Vũ hưng phấn kêu to, rồi vươn hai tay, ngay tại chỗ quay quanh một vòng, mái tóc đen nhánh bay bổng lên. Tuy rằng cô đang mặc bộ đồ thể thao màu xanh da trời, nhưng tổng cũng không thể che giấu được dáng người mềm mại, đẹp như ngọc.
Phạm Hồng Vũ cũng gật đầu mỉm cười.
Cảnh trí nơi đây chưa hề qua khai thác quả nhiên làm cho con người vui vẻ, thoải mái.
Đám người Trần Tinh Duệ thấy nhiều lần nên cũng không ngạc nhiên. Mọi người chỉ có điều mỉm cười rồi xắn ông quần lên, bắt đầu bước vào trong đầm. Đầm nước này chỉ có ở chỗ dưới thác nước là tương đối sâu, còn lại thì chỉ đến bắp chân mà thôi. Trần Tinh Duệ cũng cởi giày bước xuống nước.
Mẹ của Trần Tinh Duệ vội vàng bảo cậu ta đi lên bờ, sợ con trai bảo bối xảy ra chuyện gì.
Trần Tinh Duệ cười nói:
- Mẹ, làm cái việc này con không phải trước đây đã làm rất nhiều rồi sao?
Những người phụ nữ hiển nhiên đều là cao thủ, chỉ trong chốc lát đã bắt được hơn mười con cua, ném vào trong cái sọt. Lý Thu Vũ ở một bên đỏ mắt nhìn, rốt cuộc không khống chế được sự hấp dẫn, cởi giầy thể thao ra, rồi lung lay bước xuống nước. Mặc dù những viên đá dưới nước rất bóng, tuyệt đối không làm tổn thương chân, nhưng đối với sự việc chưa bao giờ trải qua này, lòng bàn chân Lý Thu Vũ truyền đến một cảm giác tê tê ngứa ngứa làm cho cô muốn ngã, thỉnh thoảng lại thét ra tiếng thét chói tai.
Phạm Hồng Vũ nhìn thấy liền lắc đầu, rồi cũng cởi giày cởi tất, đúng lúc đỡ cô.
Việc mò cua này nhìn thì thú vị nhưng kỳ thật lại phải có kỹ xảo. Hiển nhiên, người khác thì một cái chụp là bắt được, còn Lý Thu Vũ chỉ là trong nước mà can thiệp mù, cả nửa ngày trong tay rỗng tuếch, ngoại trừ bọt nước thì cái gì cũng không có.
Phạm Hồng Vũ ở bên cạnh chăm sóc cô, mỉm cười nói:
- Con cua đều tránh dưới tảng đá, cô chỉ cần mở tảng đá lên, xem xét một chút rồi mới xuống tay.
Chuyện như vậy, Phạm Hồng Vũ lúc trước ở trường cán bộ thôn Phạm Trang vẫn thường hay làm, cùng với Hạ Ngôn và một đám con nít bắt được rất nhiều cua mang về nướng ăn.
Khi mặt trời dần dần xuống núi, gió núi trở nên lạnh, mọi người lại chuẩn bị trở về nhà. Thu hoạch hôm nay khá phong phú. Lý Thu Vũ không ngờ cũng bắt được ba con cua, lại còn không bị cắn, cảm thấy rất thỏa mãn cùng mọi người về nhà, dọc theo đường đi líu ríu không ngừng khoe với Phạm Hồng Vũ, lại không khỏi châm biếm Trưởng phòng Phạm một phen.
Buổi chiều, Trưởng phòng Phạm cái gì cũng không bắt được, chỉ đứng ở một bên nhìn xem.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không thèm để ý.
Chế biến Bách Trùng Yến cũng không phức tạp, thủ pháp chế biến nhanh, cũng không quá đa dạng, đều là dùng dầu bùng nổ, sau đó dùng ớt, gừng, tỏi và gia vị nấu vào. Ngay cả con cua cũng không ngoại lệ, bỏ chân, rửa sạch sẽ, sau đó dùng dầu rang lên. Phạm Hồng Vũ thầm kêu tiếc, gạch cua là món ngon nhất lại bị vứt bỏ. Tuy nhiên Phạm Hồng Vũ cũng không nhắc nhở. Người ta lưu truyền mấy trăm năm, Bách Trùng Yến ở một mức độ nào đó mà nói, thì kế thừa được hương vị xa xưa.
Ngoại trừ hôm nay bắt được nhiều con rết nước và cua, còn từ nhà khác mang đến một ít hoa quả khô, đều là các loại côn trùng đã được phơi khô. Ngoại trừ nhộng ong, những thứ khác Phạm Hồng Vũ đều không biết tên.
Ngay cả việc hưởng thụ Bách Trùng Yến, cho dù là ở thôn Đại Trần thì cũng là một việc rất trọng đại. Cửu A Công, Trưởng thôn, Bí thư chi bộ thôn tất cả đều phải mời. Vẫn là tại nhà chính của Trần gia xếp thành một hàng dài.
Ngay từ đầu, Lý Thu Vũ cảm thấy rất khẩn trương. Lúc ở bờ sông bị con rết nước làm cho phải hét lên những tiếng thét chói tai không ngừng. Khi về đến nhà, trong toàn bộ quá trình chế biến Bách Trùng Yến đã dùng bàn chải chà rửa con rết nước rất nhiều lần. Con vật đó thủy chung vẫn không cắn người, cũng không thấy đám người cô Trần có bất kỳ dấu hiệu trúng độc nào, cô bé dần dần không còn sợ hãi nữa mà lòng hiếu kỳ lại ngày càng mạnh.
Phạm Hồng Vũ kẹp một con rết lông xù lên, Lý Thu Vũ liền khẩn trương nhìn hắn. Khi con rết được đưa vào miệng của Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ hai tay nắm chặt, cả người rụt lại, ánh mắt nhắm chặt.
- Ăn có ngon không?
Mắt thấy Phạm Hồng Vũ miệng chắp chắp, cô bé không kìm nổi hỏi một tiếng.
- Rất giòn, rất thơm, nếu không thì cô nếm thử một chút…
Phạm Hồng Vũ kẹp lên một con rết nước đưa đến gần miệng của cô.
- Không…
Lý Thu Vũ thiếu chút nữa là phát ra tiếng thét chói tai, sợ tới mức mãnh liệt trốn đi.
Cả phòng mọi người cười ha hả, nhìn hai người bọn họ đùa giỡn, cảm thấy vô cùng thú vị. Trong suy nghĩ của mọi người, không hề nghi ngờ hai người bọn họ là vợ chồng son. Bằng không, một nam một nữ cùng đi hàng ngàn dặm như vậy thì thật là không ổn.
Quả thật rất xứng đôi!
- Nếm thử một chút đi, không nếm thử làm sao mà biết không ăn được?
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, vẫn gắp lấy con rết nước dừng ở trước miệng Phạm Hồng Vũ, không chút di chuyển.
- Nếm thử chút đi…
Trần Tinh Duệ và Trần Mai bên cạnh cũng ồn ào. Trần Tinh Duệ ngồi, Trần Mai đứng, tuân thủ nghiêm ngặt quy củ tổ truyền, con gái thì không được ngồi vào mầm. Lý Thu Vũ là khách quý, cho nên cô được ngoại lệ.
Lý Thu Vũ chỉ lắc đầu, nhưng đầu cũng dần dần quay lại, liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, lập tức nhắm mắt lại, cái miệng nhỏ nhắn từ từ mở ra, trên mặt đều là bộ dạng “thấy chết không sờn”.
Con rết nước khi đưa vào miệng Lý Thu Vũ, mắt của cô càng đóng chặt, hai tay nắm thành nắm đấm, vô cùng khẩn trương đến độ các ngón tay trắng bệch, hai hàm răng hợp lại, nhẹ nhàng cắn xuống một chút rồi khẩn trương ngửa đầu về phía sau.
Nhai nhai hai cái, cô bé chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt bất ngờ.
- Ăn ngon không?
- Ngon!
Lý Thu Vũ gật đầu thật mạnh.
Cả phòng đều vang lên tiếng cười.
Ăn côn trùng, khó khăn thứ nhất chính là ăn miếng đầu tiên. Sau khi ăn miếng đầu tiên, nỗi sợ hãi của Lý Thu Vũ đã biến mất, ăn uống cũng thoải mái hơn, các loại côn trùng đều ăn tràn lan, vui vẻ ra mặt.
Sau khi ăn cơm tối xong, mọi người cũng không vội vã giải tán, vây quanh nhà chính, uống trà nói chuyện phiếm. Trong gian nhà gỗ mộc mạc, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
- A, Trần Tinh Duệ, cậu không phải nói nơi này của các cậu có pháp sư sao, có biết pháp thuật không? Pháp thuật định kê nghe vào thật thần kỳ.
Sau khi nói chuyện một trận, Lý Thu Vũ tựa như nhớ tới cái gì, quay đầu hướng Trần Tinh Duệ hỏi.
- Cậu muốn nhìn gà?
- Đúng vậy, có người làm được sao?
Cô bé lại là khuôn mặt tò mò hỏi tiếp.
Trong những vùng núi, thật sự có rất nhiều điều chưa hề nghe thấy.
- Haha, Cửa A Công sẽ làm. Cửa A Công là pháp sư nổi danh trong vòng mười dặm của chúng tôi đấy.
- Thật không?
Lý Thu Vũ vừa mừng vừa sợ, lập tức hướng Cửu A Công la lên.
- Cửa A Công, ông là pháp sư sao? Biết pháp thuật định kê à?
Cửu A Công không hổ danh là pháp sư vào nam ra bắc, nhưng khi nghe được lời của Lý Thu Vũ nói thì cười:
- Pháp thuật định kê? Được chứ.
Nếp nhăn trên mặt va vào nhau, có chút tự đắc.
Mọi người liền không nói gì nữa, đồng loạt nhìn Cửu A Công, rất là kính trọng.
Ở vùng núi xa xôi, pháp sư là người rất được tôn kính, cùng loại với tế sư của dân tộc thiểu sổ thời cổ đại. Hơn nữa, thân phận của Cửu A Công trong tộc lại không tầm thường.
- Thế thì ông có thể làm cho chúng cháu nhìn xem được không? Thật thần kỳ đấy….
Trần Tinh Duệ vội vàng nói:
- Lý Thu Vũ, định kê thì chỉ ở trong tang sự mới có thể dùng đến pháp thuật. Mình trước kia đã nói với cậu rồi mà…
Cái gọi là định kê, chính là không cần dùng phương pháp buộc chặt nào, đem một con gà trống lớn định trên quan tài. Truyền thống của quốc gia chúng ta là gà trống lớn luôn được xem là thuần dương, rất nhiều hành lễ cúng bái đều thấy bóng dáng của gà trống, để trấn áp bách tà. Điều này Lý Thu Vũ cũng biết.
Nhưng không cần bất cứ thứ gì buộc chặt, đem con gà trống định một nơi nào đó bất động, bất luật di chuyển, lay động ra làm sao thì con gà cũng không chạy trốn, giống như “Định thân pháp” của Tôn Ngộ Không. Lý Thu Vũ chưa từng thấy qua, giờ phút này lại nhớ tới nên không khỏi hiếu kỳ.
- Mình biết mà, tuy nhiên biểu diễn một chút hẳn là không có gì? Hẳn là không đáng kiêng kỵ gì chứ?
Lý Thu Vũ trong mắt tràn đầy ý mong mỏi.
Trần Tinh Duệ có chút khó khăn, nhìn Cửu A Công nói:
- Cửu A Công, ông có thể biểu diễn một chút không?
Cửu A Công cười nói:
- Được chứ, bây giờ là xã hội mới, cũng không còn chú ý nhiều như vậy nữa.
Lý Thu Vũ lập tức vỗ tay hoan hô không ngừng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.