Chương 401: Đồ gà mờ
Hoàng Oanh
26/12/2014
Trong văn
phòng lặng ngắt như tờ, ba vị phóng viên kia câm như hến, không ai còn
dám nói gì. Nhân viên công tác của báo tỉnh, trong mắt người ngoài thì
đó đều là những nhân vật hoành tráng, nhưng ở bất kỳ một đơn vị nào cũng đều có quy định riêng. Chủ nhiệm Lang trong tay nắm quyền to, những
phóng viên báo tỉnh bình thường ở bên ngoài “kiêu ngạo vô cùng” cũng có
chút sợ hãi.
Bành Na đối với vị Chủ nhiệm Lang này cũng khá là sợ hãi, đứng dậy, hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Lang, còn chưa viết xong…
- Cô làm sao vậy?
Chủ nhiệm Lang lập tức phát hỏa, mắt trợn lên.
- Hầu tổng nói gì với cô cô quên rồi à? Viết bản kiểm điểm mà khó khăn như vậy sao? Cả tiếng đồng hồ mà viết chưa xong.
Chủ nhiệm Lang năm nay hơn ba mươi tuổi, diện mạo cũng không đến nỗi nào, nhưng anh ta luôn khiến cho người ta có một cảm giác là lạ, chủ yếu là ở ánh mắt của anh ta luôn có vẻ gì đó của kẻ bề trên, những người khác trước mặt anh ta đều phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo.
Bành Na cắn chặt răng, cố lấy dũng khí, nói với Chủ nhiệm Lang:
- Chủ nhiệm Lang, bản kiểm điểm này tôi chưa viết.
- Chưa viết? Tại sao?
Chủ nhiệm Lang gầm lên, coi bộ dáng như thể muốn nuốt sống Bành Na vậy.
- Tôi…tôi không sai, tại sao phải viết kiểm điểm?
- Cô không sai? Ai nói với cô là cô không sai? Cô tự nói à? Thật nực cười, cô không sai chẳng lẽ là Hầu tổng sai à?
Chủ nhiệm Lang tức giận, rống lên.
Bành Na lập tức bị bộ dạng hung thần ác sát của anh ta làm cho sợ hãi. Dũng khí cũng bỗng nhên biến mất, nước mắt tuôn rơi…
- Hầu tổng cũng chưa chắc là không sai đâu.
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Bành Na lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt bỗng sáng trưng, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, kêu lên:
- Anh hai…
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phạm Hồng Vũ đã đến rổi.
- Cậu là ai?
Chủ nhiệm Lang sửng sốt, xoay người lại, đánh giá Phạm Hồng Vũ một chút, sắc mặt đỏ bừng.
- Tôi là anh trai của Na Na.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói, cũng không để ý đến bộ dạng như muốn ăn thịt người của Chủ nhiệm Lang, lập tức đi qua bên cạnh Bành Na.
- Anh hai…
Bành Na vừa vui mừng vừa ủy khuất, nước mắt vừa mới ngừng giờ lại bắt đầu tuôn xuống.
- Cô bé ngốc, có cái gì mà phải khóc chứ? Nào, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa…
Phạm Hồng Vũ tùy tay lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Bành Na, cười nói. Trong phòng làm việc, ba phóng viên liền há mồm trợn mắt, không biết là vị Trình Giảo Kim nào đến.
Bành Na gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới quay sang Chủ nhiệm Lang nói:
- Vị lãnh đạo này, nếu Na Na phạm sai lầm gì, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ phê bình cô ấy.
Bành Na vội giải thích:
- Anh hai, đây là Chủ nhiệm Lang của tòa soạn bọn em…
- Xin chào Chủ nhiệm Lang.
Phạm Hồng Vũ nói rất tự nhiên.
Chủ nhiệm Lang đầy bụng hồ nghi, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, nói:
- Cậu là anh trai của Bành Na? Sao tôi chưa nghe thấy cô ấy có anh trai bao giờ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tòa soạn nhiều cán bộ như vậy, mỗi người một gia cảnh, Chủ nhiệm Lang không thể biết rõ từng người một được. Chủ nhiệm Lang, Na Na còn trẻ, tham gia công tác cũng chưa được lâu, phạm chút sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Chủ nhiệm Lang là lãnh đạo, các vị đều là đồng sự và là tiền bối của cô ấy, mong hãy quan tâm và chiếu cố cô ấy một chút. Đôi lúc, cổ vũ sẽ có tác dụng hơn phê bình nhiều.
- Ha ha, thú vị lắm, cậu đang lên lớp cho chúng tôi có đúng không?
Chủ nhiệm Lang mỉm cười, vẻ châm chọc hiện rõ lên khuôn mặt, nhìn Phạm Hồng Vũ, tràn đầy vể đùa cợt.
Người trẻ tuổi này, vẫn chưa biết là anh trai hay bạn trai của Bành Na, quả thật còn ngây thơ hơn cả Bành Na, không ngờ lại còn dám dạy đời mình nữa chứ, thật nực cười.
Loại người không biết trời cao đất dày này, Chủ nhiệm Lang thấy mà phiền. Bành Na ngây thơ, chưa rành thê sợ mới bị vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn lừa gạt, thực sự lại rất vô dụng. Lúc này, Hầu tổng yêu cầu Bành Na viết kiểm điểm, hắn có năng lực gì mà đứng ra chắn cho cô “mũi tên” này?
- Dạy đời thì không dám nhận, chỉ là góp ý thôi.
- Được rồi!
Chủ nhiệm Lang cũng không đủ kiên nhẫn và cũng không có thời gian ở đây nói những lời vô nghĩa với hắn, Phạm Hồng Vũ còn chưa nói hết, Chủ nhiệm Lang đã giơ tay lên, cắt ngang:
- Những lời vô nghĩa không cần phải nói nữa, Bành Na lập tức đi cùng tôi đến phòng Hầu tổng để làm kiểm điểm. Tôi nói trước, lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang chú ý chuyện này. Nếu như cô kiểm điểm tốt, có lẽ Hầu tổng sẽ bỏ qua cho cô lần này, nói giúp cho mấy tiếng trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy. Còn nếu cô không biết tốt xấu, ngoan cố chống lại thì không ai giúp được cô cả. Mau đi cùng tôi.
Bành Na không lên tiếng, chỉ nhìn Phạm Hồng Vũ.
Nếu Phạm Hồng Vũ đã đến đây rồi, thì cho dù Chủ nhiệm Lang có hung ác đến cỡ nào, Bành Na cũng không chút sợ hãi.
- Bành Na, cô có thái độ gì vậy?
Chủ nhiệm Lang hoàn toàn đã bị chọc giận, hét lớn lên một tiếng.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cau mày, không hài lòng nói:
- Chủ nhiệm Lang, có lý thì không cao giọng, nói thế nào thì Na Na cũng là đồng sự của anh, có cần phải lớn tiếng như vậy không?
- Ồ, lại muốn dạy đời tiếp à? Tôi không cần biết cậu là ai, lập tức cút khỏi tòa soạn cho tôi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến tống cổ cậu ra khỏi đây.
Chủ nhiệm Lang thật sự là bị tức đến hồ đồ rồi. Tên tiểu tử khốn khiếp này, coi nơi này là nơi nào? Giữa đường giữa chợ hay sao? Tưởng là có thân hình cao lớn, có vài phần khí lực là có thể làm được “đại hiệp” sao? Bành Na dù gì cũng là phóng viên báo tỉnh, sao lại có loại bạn trai như vậy chứ?
Chủ nhiện Lang tuyệt đối không tin Phạm Hồng Vũ là anh trai của Bành Na, trông hai người không có điểm nào là giống nhau cả.
Chủ nhiệm Lang cảm thấy, Phạm Hồng Vũ chính là loại côn đồ, nếu ở ngoài đường đụng phải thì có lẽ Chủ nhiệm Lang còn có phần e dè, nhưng ở tòa soạn này, là địa bàn của mình, chỉ có một tên côn đồ đến, Chủ nhiệm Lang đâu có thèm để ý? Nếu quá đáng quá thì sẽ gọi bảo vệ đến để tống cổ Phạm Hồng Vũ ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, tại sao ở đâu cũng gặp phải loại người không biết điều như vậy nhỉ?
Nếu Chủ nhiệm Lang đã không phải là một nhân vật thì Phạm Hồng Vũ cũng chẳng thèm nhiều lời với y làm gì, mà quay sang nói với Bành Na:
- Na Na, đi thôi, anh dẫn em đến phòng của Tổng biên tập, anh sẽ nói chuyện với đồng chí Hầu Vĩnh Kiện về chuyện này.
Người tên là Hầu Vĩnh Kiện, chính là Tổng biên tập của Thanh Sơn nhật báo, là người phụ trách chính của tòa báo.
Mọi người giất mình, ba phóng viên kia cũng lộ ra thần sắc cổ quái.
Thằng nhóc này càng lúc càng không biết điều, luôn miệng nói “đồng chí Hầu Vĩnh Kiện”, như thể thân quen lắm vậy.
- Vâng…
Bành Na lập tức gật đầu, toan bước đi.
- Đứng lại.
Chủ nhiệm Lang rống lên, sắc mặt trở nên xanh mét, ánh mắt như thể sắp phun ra lửa.
- Bành Na, cô càn quấy cái gì? Cô có còn muốn công tác ở tòa báo nữa không? Cô có biết là Chủ nhiệm Trịnh ở Văn phòng Tỉnh ủy đang trong phòng của Hầu tổng nói chuyện không? Cô có biết Chủ nhiệm Trịnh là ai không? Là đại thư ký của Bí thư Viên đó. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Bằng không, Hầu tổng cũng sẽ không vội vã yêu cầu Bành Na đến phòng Tổng biên tập kiểm điểm như vậy.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Lang một cái, rồi lại quay sang nói với Bành Na:
- Na Na, đi!
Bành Na gật đầu, không thèm để ý đến Chủ nhiệm Lang, đi thẳng đến phòng của Tổng biên tập.
- Các người đứng lại cho rôi…
Chủ nhiệm Lang tức giận chạy đuổi theo, hổn hển kêu lên:
- Các người không được đi.
Nếu để cho những kẻ không có đầu óc này xông vào phòng của Tổng biên tập, làm kinh động đến Chủ nhiệm Trịnh và Hầu tổng, không biết Hầu tổng sẽ mắng ý như thế nào.
Phạm Hồng Vũ cũng không quay đầu lại.
Vốn hắn cũng có thể nói thân phận của mình với Chủ nhiệm Lang, nhưng điệu bộ của người kia, Trưởng phòng Phạm không thèm để ý chút nào.
- Các người, các người là đồ khốn khiếp, bảo vệ, bảo vệ đâu rồi?
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ và Bành Na đi thẳng đến phòng Tổng biên tập, Chủ nhiệm Lang luống cuống tay chân, liên miệng rống lên. Chỉ tiếc rằng đây là khu làm việc, phòng bảo vệ ở ngoài cổng lớn, dù Chủ nhiệm Lang có lớn giọng hơn nữa thì bảo vệ cũng không thể nghe thấy.
Chủ nhiệm Lang quả thật tức muốn hộc máu, lập tức chạy xộc vào phòng, cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ.
Phen này tranh cãi ầm ĩ, sớm đã kinh động đến tất cả nhiên viên của tòa báo, mỗi phòng đều có người đi ra xem náo nhiệt, một đám thì thầm to nhỏ, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Phòng của Tổng biên tập cách chỗ này không xa, Chủ nhiệm Lang gọi điện xong thì Phạm Hồng Vũ và Bành Na đã không thấy bóng dáng rồi.
- Hỏng rồi hỏng rồi…
Chủ nhiệm Lang lo lắng, mặt lúc trắng lúc đỏ, mồ hôi tuôn ra, không đợi được bảo vệ đến, liền chạy theo.
Xong rồi, hôm nay lại bị tên gà mờ không biết chui từ đâu ra này hại chết rồi.
Bành Na đối với vị Chủ nhiệm Lang này cũng khá là sợ hãi, đứng dậy, hạ giọng nói:
- Chủ nhiệm Lang, còn chưa viết xong…
- Cô làm sao vậy?
Chủ nhiệm Lang lập tức phát hỏa, mắt trợn lên.
- Hầu tổng nói gì với cô cô quên rồi à? Viết bản kiểm điểm mà khó khăn như vậy sao? Cả tiếng đồng hồ mà viết chưa xong.
Chủ nhiệm Lang năm nay hơn ba mươi tuổi, diện mạo cũng không đến nỗi nào, nhưng anh ta luôn khiến cho người ta có một cảm giác là lạ, chủ yếu là ở ánh mắt của anh ta luôn có vẻ gì đó của kẻ bề trên, những người khác trước mặt anh ta đều phải ngoan ngoãn cúi đầu nghe theo.
Bành Na cắn chặt răng, cố lấy dũng khí, nói với Chủ nhiệm Lang:
- Chủ nhiệm Lang, bản kiểm điểm này tôi chưa viết.
- Chưa viết? Tại sao?
Chủ nhiệm Lang gầm lên, coi bộ dáng như thể muốn nuốt sống Bành Na vậy.
- Tôi…tôi không sai, tại sao phải viết kiểm điểm?
- Cô không sai? Ai nói với cô là cô không sai? Cô tự nói à? Thật nực cười, cô không sai chẳng lẽ là Hầu tổng sai à?
Chủ nhiệm Lang tức giận, rống lên.
Bành Na lập tức bị bộ dạng hung thần ác sát của anh ta làm cho sợ hãi. Dũng khí cũng bỗng nhên biến mất, nước mắt tuôn rơi…
- Hầu tổng cũng chưa chắc là không sai đâu.
Đúng lúc này, một giọng nói thản nhiên vang lên.
Bành Na lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt bỗng sáng trưng, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, kêu lên:
- Anh hai…
Không còn nghi ngờ gì nữa, Phạm Hồng Vũ đã đến rổi.
- Cậu là ai?
Chủ nhiệm Lang sửng sốt, xoay người lại, đánh giá Phạm Hồng Vũ một chút, sắc mặt đỏ bừng.
- Tôi là anh trai của Na Na.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười nói, cũng không để ý đến bộ dạng như muốn ăn thịt người của Chủ nhiệm Lang, lập tức đi qua bên cạnh Bành Na.
- Anh hai…
Bành Na vừa vui mừng vừa ủy khuất, nước mắt vừa mới ngừng giờ lại bắt đầu tuôn xuống.
- Cô bé ngốc, có cái gì mà phải khóc chứ? Nào, lau nước mắt đi, đừng khóc nữa…
Phạm Hồng Vũ tùy tay lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay đưa cho Bành Na, cười nói. Trong phòng làm việc, ba phóng viên liền há mồm trợn mắt, không biết là vị Trình Giảo Kim nào đến.
Bành Na gật gật đầu.
Phạm Hồng Vũ lúc này mới quay sang Chủ nhiệm Lang nói:
- Vị lãnh đạo này, nếu Na Na phạm sai lầm gì, anh có thể nói với tôi, tôi sẽ phê bình cô ấy.
Bành Na vội giải thích:
- Anh hai, đây là Chủ nhiệm Lang của tòa soạn bọn em…
- Xin chào Chủ nhiệm Lang.
Phạm Hồng Vũ nói rất tự nhiên.
Chủ nhiệm Lang đầy bụng hồ nghi, nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, nói:
- Cậu là anh trai của Bành Na? Sao tôi chưa nghe thấy cô ấy có anh trai bao giờ?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Tòa soạn nhiều cán bộ như vậy, mỗi người một gia cảnh, Chủ nhiệm Lang không thể biết rõ từng người một được. Chủ nhiệm Lang, Na Na còn trẻ, tham gia công tác cũng chưa được lâu, phạm chút sai lầm là điều không thể tránh khỏi. Chủ nhiệm Lang là lãnh đạo, các vị đều là đồng sự và là tiền bối của cô ấy, mong hãy quan tâm và chiếu cố cô ấy một chút. Đôi lúc, cổ vũ sẽ có tác dụng hơn phê bình nhiều.
- Ha ha, thú vị lắm, cậu đang lên lớp cho chúng tôi có đúng không?
Chủ nhiệm Lang mỉm cười, vẻ châm chọc hiện rõ lên khuôn mặt, nhìn Phạm Hồng Vũ, tràn đầy vể đùa cợt.
Người trẻ tuổi này, vẫn chưa biết là anh trai hay bạn trai của Bành Na, quả thật còn ngây thơ hơn cả Bành Na, không ngờ lại còn dám dạy đời mình nữa chứ, thật nực cười.
Loại người không biết trời cao đất dày này, Chủ nhiệm Lang thấy mà phiền. Bành Na ngây thơ, chưa rành thê sợ mới bị vẻ bề ngoài đẹp trai của hắn lừa gạt, thực sự lại rất vô dụng. Lúc này, Hầu tổng yêu cầu Bành Na viết kiểm điểm, hắn có năng lực gì mà đứng ra chắn cho cô “mũi tên” này?
- Dạy đời thì không dám nhận, chỉ là góp ý thôi.
- Được rồi!
Chủ nhiệm Lang cũng không đủ kiên nhẫn và cũng không có thời gian ở đây nói những lời vô nghĩa với hắn, Phạm Hồng Vũ còn chưa nói hết, Chủ nhiệm Lang đã giơ tay lên, cắt ngang:
- Những lời vô nghĩa không cần phải nói nữa, Bành Na lập tức đi cùng tôi đến phòng Hầu tổng để làm kiểm điểm. Tôi nói trước, lãnh đạo Tỉnh ủy đều đang chú ý chuyện này. Nếu như cô kiểm điểm tốt, có lẽ Hầu tổng sẽ bỏ qua cho cô lần này, nói giúp cho mấy tiếng trước mặt lãnh đạo Tỉnh ủy. Còn nếu cô không biết tốt xấu, ngoan cố chống lại thì không ai giúp được cô cả. Mau đi cùng tôi.
Bành Na không lên tiếng, chỉ nhìn Phạm Hồng Vũ.
Nếu Phạm Hồng Vũ đã đến đây rồi, thì cho dù Chủ nhiệm Lang có hung ác đến cỡ nào, Bành Na cũng không chút sợ hãi.
- Bành Na, cô có thái độ gì vậy?
Chủ nhiệm Lang hoàn toàn đã bị chọc giận, hét lớn lên một tiếng.
Phạm Hồng Vũ không khỏi cau mày, không hài lòng nói:
- Chủ nhiệm Lang, có lý thì không cao giọng, nói thế nào thì Na Na cũng là đồng sự của anh, có cần phải lớn tiếng như vậy không?
- Ồ, lại muốn dạy đời tiếp à? Tôi không cần biết cậu là ai, lập tức cút khỏi tòa soạn cho tôi. Nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ đến tống cổ cậu ra khỏi đây.
Chủ nhiệm Lang thật sự là bị tức đến hồ đồ rồi. Tên tiểu tử khốn khiếp này, coi nơi này là nơi nào? Giữa đường giữa chợ hay sao? Tưởng là có thân hình cao lớn, có vài phần khí lực là có thể làm được “đại hiệp” sao? Bành Na dù gì cũng là phóng viên báo tỉnh, sao lại có loại bạn trai như vậy chứ?
Chủ nhiện Lang tuyệt đối không tin Phạm Hồng Vũ là anh trai của Bành Na, trông hai người không có điểm nào là giống nhau cả.
Chủ nhiệm Lang cảm thấy, Phạm Hồng Vũ chính là loại côn đồ, nếu ở ngoài đường đụng phải thì có lẽ Chủ nhiệm Lang còn có phần e dè, nhưng ở tòa soạn này, là địa bàn của mình, chỉ có một tên côn đồ đến, Chủ nhiệm Lang đâu có thèm để ý? Nếu quá đáng quá thì sẽ gọi bảo vệ đến để tống cổ Phạm Hồng Vũ ra ngoài.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, tại sao ở đâu cũng gặp phải loại người không biết điều như vậy nhỉ?
Nếu Chủ nhiệm Lang đã không phải là một nhân vật thì Phạm Hồng Vũ cũng chẳng thèm nhiều lời với y làm gì, mà quay sang nói với Bành Na:
- Na Na, đi thôi, anh dẫn em đến phòng của Tổng biên tập, anh sẽ nói chuyện với đồng chí Hầu Vĩnh Kiện về chuyện này.
Người tên là Hầu Vĩnh Kiện, chính là Tổng biên tập của Thanh Sơn nhật báo, là người phụ trách chính của tòa báo.
Mọi người giất mình, ba phóng viên kia cũng lộ ra thần sắc cổ quái.
Thằng nhóc này càng lúc càng không biết điều, luôn miệng nói “đồng chí Hầu Vĩnh Kiện”, như thể thân quen lắm vậy.
- Vâng…
Bành Na lập tức gật đầu, toan bước đi.
- Đứng lại.
Chủ nhiệm Lang rống lên, sắc mặt trở nên xanh mét, ánh mắt như thể sắp phun ra lửa.
- Bành Na, cô càn quấy cái gì? Cô có còn muốn công tác ở tòa báo nữa không? Cô có biết là Chủ nhiệm Trịnh ở Văn phòng Tỉnh ủy đang trong phòng của Hầu tổng nói chuyện không? Cô có biết Chủ nhiệm Trịnh là ai không? Là đại thư ký của Bí thư Viên đó. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
Bằng không, Hầu tổng cũng sẽ không vội vã yêu cầu Bành Na đến phòng Tổng biên tập kiểm điểm như vậy.
Phạm Hồng Vũ liếc mắt nhìn Chủ nhiệm Lang một cái, rồi lại quay sang nói với Bành Na:
- Na Na, đi!
Bành Na gật đầu, không thèm để ý đến Chủ nhiệm Lang, đi thẳng đến phòng của Tổng biên tập.
- Các người đứng lại cho rôi…
Chủ nhiệm Lang tức giận chạy đuổi theo, hổn hển kêu lên:
- Các người không được đi.
Nếu để cho những kẻ không có đầu óc này xông vào phòng của Tổng biên tập, làm kinh động đến Chủ nhiệm Trịnh và Hầu tổng, không biết Hầu tổng sẽ mắng ý như thế nào.
Phạm Hồng Vũ cũng không quay đầu lại.
Vốn hắn cũng có thể nói thân phận của mình với Chủ nhiệm Lang, nhưng điệu bộ của người kia, Trưởng phòng Phạm không thèm để ý chút nào.
- Các người, các người là đồ khốn khiếp, bảo vệ, bảo vệ đâu rồi?
Nhìn thấy Phạm Hồng Vũ và Bành Na đi thẳng đến phòng Tổng biên tập, Chủ nhiệm Lang luống cuống tay chân, liên miệng rống lên. Chỉ tiếc rằng đây là khu làm việc, phòng bảo vệ ở ngoài cổng lớn, dù Chủ nhiệm Lang có lớn giọng hơn nữa thì bảo vệ cũng không thể nghe thấy.
Chủ nhiệm Lang quả thật tức muốn hộc máu, lập tức chạy xộc vào phòng, cầm điện thoại lên gọi cho phòng bảo vệ.
Phen này tranh cãi ầm ĩ, sớm đã kinh động đến tất cả nhiên viên của tòa báo, mỗi phòng đều có người đi ra xem náo nhiệt, một đám thì thầm to nhỏ, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Phòng của Tổng biên tập cách chỗ này không xa, Chủ nhiệm Lang gọi điện xong thì Phạm Hồng Vũ và Bành Na đã không thấy bóng dáng rồi.
- Hỏng rồi hỏng rồi…
Chủ nhiệm Lang lo lắng, mặt lúc trắng lúc đỏ, mồ hôi tuôn ra, không đợi được bảo vệ đến, liền chạy theo.
Xong rồi, hôm nay lại bị tên gà mờ không biết chui từ đâu ra này hại chết rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.