Chương 408: Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ có vấn đề
Hoàng Oanh
26/12/2014
Buổi trưa, một chiếc Santana chạy nhanh ra khỏi đại viện chính quyền, thẳng đến tòa nhà Ủy viên thường vụ Thành ủy Hồng Châu.
Vi Xuân Huy cho gọi, giằng co gần một giờ, tầm 10h, Cao Khiết mới rời khỏi chính quyền tỉnh về nhà. Trong khu tập thể chính phủ số 1, Chủ tịch thị xã Cao tất nhiên không tiện nói nhỏ gì với Phạm Hồng Vũ. Cho dù bọn họ là vợ chồng thì cũng phải chú ý đến ảnh hưởng. Phó chủ tịch thường trực tỉnh vừa mới gặp mặt xong, Cao Khiết lập tức cùng với thư ký của Chủ tịch tỉnh to nhỏ với nhau, khẳng định là không ổn.
Phạm Hồng Vũ khi tới nhà Cao Khiết, mẹ của Cao Khiết đã làm xong đồ ăn. Cao Hưng Hán cũng đã về đến nhà.
- Hồng Vũ đến rồi à? Ăn cơm thôi.
Mẹ của Cao Khiết cười, tâm trạng dường như không tệ lắm. Mấu chốt là Cao Khiết sau khi về nhà, cảm xúc xem như cũng ổn. Mẹ của Cao Khiết nghĩ rằng sự tình không lớn, chỉ là việc gặp mặt bình thường. Xem ra ngày hôm qua thật sự quá nhạy cảm rồi.
Một nhà bốn miệng ăn ngồi quanh bàn ăn cơm.
Mỗi lần con gái về nhà, trên bàn cơm sẽ có hơn hai món thịt. Cao Hưng Hán không ăn thịt nhiều, thịt này là chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ. Tuổi còn trẻ, nên ăn nhiều một chút. Mỗi lần nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ăn cứ như sói nuốt vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Một tô cháo gà lớn, gần như là một mình Phạm Hồng Vũ xơi hết.
Một bữa cơm ăn được khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy mỹ mãn.
Chủ tịch thị xã Cao hé miệng cười.
Người này kỳ thật cũng không khó hầu hạ. Chỉ cần có thịt ăn, người khác không gây sự với hắn thì có thể thỏa mãn.
- Chú Cao!
Sau khi ăn cơm xong, Cao Hưng Hán theo thường lệ đến ban công ngồi một chút, hít thở không khí trong lành. Phạm Hồng Vũ tự nhiên cũng đi theo, lấy ra thuốc lá mời cha vợ tương lai.
Cao Khiết ở một bên trừng mắt.
Người này luôn không tự giác. Cô nhiều ít vẫn luôn nói với hắn, không cần kính thuốc cho Cao Hưng Hán, khiến tổn hại đến sức khỏe.
Lại không nghe, tai này lọt tai kia.
Phạm Hồng Vũ nổi tiếng cố chấp, tuy nhiên, trước kia vẫn còn nghe lời Cao Khiết, nay thì lộ nguyên hình rồi. Không ngờ trước kia chỉ là giả bộ, chỉ để lừa có được bạn gái.
Sau khi mời Cao Hưng Hán thuốc lá thơm xong, Phạm Hồng Vũ không khách khí, ở một bên ghế mây ngồi xuống, còn Chủ tịch thị xã Cao thì đứng một bên.
Ừ, chẳng những cố chấp, mà còn bày ra tác phong chủ nghĩa nam tử.
Chủ tịch thị xã Cao oán thầm không ngừng.
- Tiểu Khiết, tình huống như thế nào?
Cao Hưng Hán hít hai phần thuốc, thản nhiên hỏi.
Cao Khiết đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ, bàn tay nhỏ bé tùy ý đặt lên vai hắn, hai hàng lông mày nhíu lại:
- Hỏi rất nhiều, gần như đều liên quan đến việc thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh, hơi có chút giống như chuồn chuồn lướt. Chỉ có dừng lại ở tình huống công ty bách hóa một chút.
- Dừng lại như thế nào?
Cao Hưng Hán lại không bỏ qua, tiếp tục truy vấn.
- Vâng, chủ yếu là có liên quan đến vấn đề tổ hợp lại cán bộ công nhân viên chức, hỏi thị xã và nhà đầu tư cuối cùng sẽ an bài những người này như thế nào.
Cao Hưng Hán thản nhiên nói:
- Vấn đề này ba cũng muốn hỏi.
Nói xong, ánh mắt quét tới mặt Phạm Hồng Vũ.
Xí nghiệp quốc doanh thay đổi chế độ, trước mắt các nơi đang bắt đầu nếm thử. Thành phố Hồng Châu cũng không ngoại lệ. Nhưng Ngạn Hoa là địa phương đi đầu trong toàn tỉnh, doanh nghiệp nhà nước tham gia thay đổi chế độ nhiều nhất. Biên độ thay đổi chế độ cũng lớn nhất. Bất luận một doanh nghiệp nhà nước nào thay đổi chế độ, gần như phải tiến hành một lần nữa tổ hợp cán bộ công nhân viên chức. Nói cách khác, mỗi xí nghiệp thay đổi, nhất định phải đối mặt với việc an bài công nhân viên chức thất nghiệp.
Chỉ cần dính đến vấn đề an bài nhân viên, vĩnh viễn luôn là vấn đề mẫn cảm nhất.
Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ công tác, thuộc phân công quản lý của Cao Khiết. Đụng tới “nghi nan tạp chứng” này, Cao Khiết nhất định sẽ hỏi ý kiến Phạm Hồng Vũ. Hơn nữa, nói như vậy, ý kiến của Phạm Hồng Vũ sẽ là quyết định cuối cùng.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ từ trước đến nay đều là da trâu hò hét.
Người này có tật xấu của “nhân vật số một”.
Ở thị trấn Phong Lâm làm Phó chủ tịch thị trấn, đã đem công việc của Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn ôm đồm hết, còn Cao Khiết thì lại thanh nhàn. Nói ki chừng, cái tật xấu thích làm nhân vật số một kia của Phạm Hồng Vũ là được dưỡng thành từ lúc đó. Con gái nhà mình cũng phải có trách nhiệm rất lớn.
Cao Khiết nói:
- Hiện tại chủ yếu là tập trung huấn luyện, một lần nữa bồi dưỡng năng lực và kỹ năng làm việc của bọn họ, tranh thủ sớm ngày nhận lại công việc. Thật sự, nếu không qua được huấn luyện, ở thị xã nhất định sẽ bồi thường, cổ vũ bọn họ tự làm kinh doanh.
- Ở thị xã sẽ bồi thường?
Cao Hưng Hán lập tức nhíu mày lại:
- Công ty bách hóa kia không phải đã hoàn toàn bán cho thương nhân Hongkong sao? Hẳn là do bọn họ xuất tiền mới đúng?
Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đây là điều kiện hợp tác lúc trước thị xã đáp ứng cho bọn họ. Nếu việc tổ hợp lại cán bộ công nhân viên chức do nhà đầu tư bên ngoài gánh vác thì bọn họ có lẽ không muốn hợp tác rồi. Ở thị xã muốn vì bọn họ làm tốt công tác hậu cần nên đã sớm đưa ra điều kiện này.
- Không đúng!
Cao Hưng Hán sắc mặt trở nên nghiêm túc, quả quyết nói.
- Tình huống của công ty bách hóa như thế nào thì ba cũng đã nghe nói. Nghe nói thương nhân Hongkong sau khi mua lại, trải qua chỉnh đốn, việc kinh doanh rất tốt, mỗi tháng đều có lợi nhuận. Nếu hiệu quả và lợi ích tốt như vậy, thì việc tổ hợp lại cán bộ công nhân viên phải nên do bọn họ gánh vác mới đúng. Bất kể là huấn luyện hay là bồi thường, đây đều là nghĩa vụ của bọn họ. Không thể tiền lời thì do đầu tư ngoại thương lấy, còn gánh nặng thì do thị xã chịu. Quyền lợi và nghĩa vụ hẳn là nên bình đẳng. vấn đề này, ở thị xã các con phải một lần nữa suy xét.
Cao Khiết cũng nhíu mày nói:
- Cha, hợp đồng đã ký, nếu thị xã các con bội ước, thì không chỉ là vấn đề của một công ty bách hóa mà những xí nghiệp góp vốn khác cũng xảy ra vấn đề. Không coi trọng chữ tín thì sau này sẽ không còn nhà ngoại thương nào đồng ý hợp tác với chúng con. Đây vốn là một vấn đề lưỡng nan.
Cao Hưng Hán nói:
- Các con lúc trước không suy xét thỏa đáng. Hiện tại phát sinh vấn đề, thì cần phải sửa lại. Đây không phải là vấn đề bình thường, mà là vấn đề cơ bản. Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học là cái gì? Các con hãy suy tính kỹ lại một chút.
Cao Khiết không khỏi nghẹn lời, không kìm lòng nổi véo nhẹ vành tai của Phạm Hồng Vũ. “Chủ ý cùi bắp” này căn bản vốn là của Phạm Hồng Vũ, lừa được Lục Nguyệt, đại toàn thắng trong ván cờ chính trị. Nhưng hiện tại, di chứng của nó cũng bắt đầu chầm chậm hiển lộ ra ngoài. Lúc trước bày ra cái bẫy, rất có thể bây giờ nó chụp lên cổ của mình.
- Chú Cao, doanh nghiệp nhà nước phải thay đổi chế độ, cả nước đều phải cải cách. Nếu là cải cách thì sẽ có phát sinh khó khăn tạm thời, sẽ xuất hiện một số tình huống trước nay chưa từng có, trả giá nhất định phải trả giá rồi. Khó khăn tạm thời này đó là giá phải trả. Đều là chúng ta nhất định phải chịu. Nói ví dụ như xí nghiệp quốc doanh, vấn đề lớn nhất chính là gì? Đơn giản có hai cái. Thứ nhất là cơ chế xơ cứng, quan niệm kinh doanh và hình thức quản lý cực độ lạc hậu, không thể thích ứng thị trường cạnh tranh cần. Thứ hai chính là gánh nặng trầm trọng. Đại lượng nhân viên về hưu và nhân viên nhàn rỗi hoàn toàn kéo xí nghiệp chậm lại phía sau, mỗi bước tiến lên đều rất gian nan. Nói trắng ra, đây kỳ thật chính là một vấn đề liên quan đến tố chất nhân viên. Tố chất nhân viên không đi lên thì xí nghiệp làm sao mà sống?
Cao Hưng Hán nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
- Nhân viên về hưu không phải là gánh nặng của xí nghiệp. Lúc trước bọn họ vì xây dựng xí nghiệp mà làm rất nhiều việc. Không có bọn họ thì sẽ không có xí nghiệp quốc doanh. Hiện tại bọn họ già rồi, phải về hưu thì xí nghiệp đương nhiên phải nuôi sống bọn họ. Điều này là không thể nghi ngờ. Cho dù là quốc gia tư bản phương tây, công nhân sau khi về hưu, quốc gia và xí nghiệp phải thay nhau nuôi dưỡng bọn họ. Chẳng lẽ quốc gia tư bản chủ nghĩa còn làm được mà chúng ta không thể làm được sao? Lại coi những người cán bộ lão thành trở thành gánh nặng? Điều này không có đạo lý.
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn Cao Khiết.
Nhớ rõ Cao Khiết từng nói qua với hắn, Cao Hưng Hán và chồng của Cao Nhã là Tào Tuấn Thần có quan niệm chấp chính khác nhau. Tào Tuấn Thần là phái cải cách, có tinh thần cấp tiến, rất có tiếng nói chung với Khâu Minh Sơn. Hiện tại xem ra, Cao Hưng Hán quan niệm chấp chính quả nhiên là điềm đạm, chắc chắn.
- Chú Cao, chú nói rất có lý. Quốc gia quả thật nên thành lập một thể chế bảo đảm xã hội hoàn thiện. Nhưng cách đây vài chục năm, chúng ta vẫn luôn thực hành chế độ công hữu, tập thể. Mỗi người sinh lão bệnh tử đều có đơn vị phụ trách. Nhưng hiện tại quốc gia chúng ta đang tiến hành cải cách điều chỉnh toàn bộ xã hội, đều bị vây kịch liệt bên trong. Phát sinh một số tình huống bất ngờ đó là chuyện đương nhiên. Quốc gia phương tây bảo đảm thể chế này, khi chính phủ là chủ đạo và xí nghiệp cùng quần chúng là những người tham dự. Hiện tại chúng ta vẫn còn khá thiếu thốn, quốc gia và chính phủ vẫn chưa thành lập thể chế bảo đảm cuộc sống. Toàn bộ đều do xí nghiệp gánh vác. Xí nghiệp thật đảm đương không nổi. Nếu cứ nhất định bắt xí nghiệp phải gánh vác, xí nghiệp cũng chỉ có thể thua lỗ, cuối cùng là phá sản. Cho nên, nếu muốn đưa ra một phương pháp tốt hơn, trong giai đoạn quá độ này, phải tận khả năng giải quyết vấn đề. Chẳng sợ không thể giải quyết vấn đề một cách tận thiện tận mỹ, nhưng ít nhất cũng sẽ cam đoan xã hội ổn định. Ngạn Hoa hiện tại chính là đang tiến hành nếm thử. Nếu có thể, cháu cũng muốn đề nghị lên tỉnh làm thí điểm này.
Cao Hưng Hán liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ý kiến này nếu sớm đề xuất, có lẽ sẽ được thông qua. Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, hoàn cảnh lớn đã có sự biến hóa.
Cho nên Vi Xuân Huy mới cho gọi Cao Khiết đột ngột.
- Ba, ý của ba là có người muốn châm Ngạn Hoa?
Cao Khiết giật mình, sắc mặt đại biến.
Cao Hưng Hán không lên tiếng.
Trên thực tế, ý của ông đã biểu đạt vô cùng rõ ràng. Trong thời điểm đang hừng hực khí thế tranh cãi “họ gì”, khả năng này chẳng những tồn tại mà còn rất cao.
Có lẽ, lần này cho gọi Cao Khiết, không chỉ là ý của Vi Xuân Huy không, mà trong đó có thể có liên quan đến Vinh Khải Cao.
Trong tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy tự mình chú ý chuyện gì thì đều là đại sự. Chẳng sợ ban đầu là chuyện nhỏ, qua cửa của Bí thư Tỉnh ủy thôi thì sẽ thành chuyện lớn.
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện, máy nhắn tin bên hông vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy vừa thấy, hai hàng lông mày lập tức nhẹ nhàng giơ lên.
- Điện thoại của ai vậy?
Cao Khiết hỏi một câu.
- Điện thoại văn phòng của cha cháu.
Mặc dù Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ không giống như cha con bình thường, nhưng bình thường Phạm Vệ Quốc cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, toàn là Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cho cha. Hiện tại, bỗng nhiên ở trong phòng làm việc gọi điện cho hắn, nhất định là đã xảy ra chuyện quan trọng.
Vi Xuân Huy cho gọi, giằng co gần một giờ, tầm 10h, Cao Khiết mới rời khỏi chính quyền tỉnh về nhà. Trong khu tập thể chính phủ số 1, Chủ tịch thị xã Cao tất nhiên không tiện nói nhỏ gì với Phạm Hồng Vũ. Cho dù bọn họ là vợ chồng thì cũng phải chú ý đến ảnh hưởng. Phó chủ tịch thường trực tỉnh vừa mới gặp mặt xong, Cao Khiết lập tức cùng với thư ký của Chủ tịch tỉnh to nhỏ với nhau, khẳng định là không ổn.
Phạm Hồng Vũ khi tới nhà Cao Khiết, mẹ của Cao Khiết đã làm xong đồ ăn. Cao Hưng Hán cũng đã về đến nhà.
- Hồng Vũ đến rồi à? Ăn cơm thôi.
Mẹ của Cao Khiết cười, tâm trạng dường như không tệ lắm. Mấu chốt là Cao Khiết sau khi về nhà, cảm xúc xem như cũng ổn. Mẹ của Cao Khiết nghĩ rằng sự tình không lớn, chỉ là việc gặp mặt bình thường. Xem ra ngày hôm qua thật sự quá nhạy cảm rồi.
Một nhà bốn miệng ăn ngồi quanh bàn ăn cơm.
Mỗi lần con gái về nhà, trên bàn cơm sẽ có hơn hai món thịt. Cao Hưng Hán không ăn thịt nhiều, thịt này là chuẩn bị cho Phạm Hồng Vũ. Tuổi còn trẻ, nên ăn nhiều một chút. Mỗi lần nhìn thấy Phạm Hồng Vũ ăn cứ như sói nuốt vậy.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Một tô cháo gà lớn, gần như là một mình Phạm Hồng Vũ xơi hết.
Một bữa cơm ăn được khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy mỹ mãn.
Chủ tịch thị xã Cao hé miệng cười.
Người này kỳ thật cũng không khó hầu hạ. Chỉ cần có thịt ăn, người khác không gây sự với hắn thì có thể thỏa mãn.
- Chú Cao!
Sau khi ăn cơm xong, Cao Hưng Hán theo thường lệ đến ban công ngồi một chút, hít thở không khí trong lành. Phạm Hồng Vũ tự nhiên cũng đi theo, lấy ra thuốc lá mời cha vợ tương lai.
Cao Khiết ở một bên trừng mắt.
Người này luôn không tự giác. Cô nhiều ít vẫn luôn nói với hắn, không cần kính thuốc cho Cao Hưng Hán, khiến tổn hại đến sức khỏe.
Lại không nghe, tai này lọt tai kia.
Phạm Hồng Vũ nổi tiếng cố chấp, tuy nhiên, trước kia vẫn còn nghe lời Cao Khiết, nay thì lộ nguyên hình rồi. Không ngờ trước kia chỉ là giả bộ, chỉ để lừa có được bạn gái.
Sau khi mời Cao Hưng Hán thuốc lá thơm xong, Phạm Hồng Vũ không khách khí, ở một bên ghế mây ngồi xuống, còn Chủ tịch thị xã Cao thì đứng một bên.
Ừ, chẳng những cố chấp, mà còn bày ra tác phong chủ nghĩa nam tử.
Chủ tịch thị xã Cao oán thầm không ngừng.
- Tiểu Khiết, tình huống như thế nào?
Cao Hưng Hán hít hai phần thuốc, thản nhiên hỏi.
Cao Khiết đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ, bàn tay nhỏ bé tùy ý đặt lên vai hắn, hai hàng lông mày nhíu lại:
- Hỏi rất nhiều, gần như đều liên quan đến việc thay đổi chế độ xí nghiệp quốc doanh, hơi có chút giống như chuồn chuồn lướt. Chỉ có dừng lại ở tình huống công ty bách hóa một chút.
- Dừng lại như thế nào?
Cao Hưng Hán lại không bỏ qua, tiếp tục truy vấn.
- Vâng, chủ yếu là có liên quan đến vấn đề tổ hợp lại cán bộ công nhân viên chức, hỏi thị xã và nhà đầu tư cuối cùng sẽ an bài những người này như thế nào.
Cao Hưng Hán thản nhiên nói:
- Vấn đề này ba cũng muốn hỏi.
Nói xong, ánh mắt quét tới mặt Phạm Hồng Vũ.
Xí nghiệp quốc doanh thay đổi chế độ, trước mắt các nơi đang bắt đầu nếm thử. Thành phố Hồng Châu cũng không ngoại lệ. Nhưng Ngạn Hoa là địa phương đi đầu trong toàn tỉnh, doanh nghiệp nhà nước tham gia thay đổi chế độ nhiều nhất. Biên độ thay đổi chế độ cũng lớn nhất. Bất luận một doanh nghiệp nhà nước nào thay đổi chế độ, gần như phải tiến hành một lần nữa tổ hợp cán bộ công nhân viên chức. Nói cách khác, mỗi xí nghiệp thay đổi, nhất định phải đối mặt với việc an bài công nhân viên chức thất nghiệp.
Chỉ cần dính đến vấn đề an bài nhân viên, vĩnh viễn luôn là vấn đề mẫn cảm nhất.
Doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ công tác, thuộc phân công quản lý của Cao Khiết. Đụng tới “nghi nan tạp chứng” này, Cao Khiết nhất định sẽ hỏi ý kiến Phạm Hồng Vũ. Hơn nữa, nói như vậy, ý kiến của Phạm Hồng Vũ sẽ là quyết định cuối cùng.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ từ trước đến nay đều là da trâu hò hét.
Người này có tật xấu của “nhân vật số một”.
Ở thị trấn Phong Lâm làm Phó chủ tịch thị trấn, đã đem công việc của Bí thư Đảng ủy thị trấn, Chủ tịch thị trấn ôm đồm hết, còn Cao Khiết thì lại thanh nhàn. Nói ki chừng, cái tật xấu thích làm nhân vật số một kia của Phạm Hồng Vũ là được dưỡng thành từ lúc đó. Con gái nhà mình cũng phải có trách nhiệm rất lớn.
Cao Khiết nói:
- Hiện tại chủ yếu là tập trung huấn luyện, một lần nữa bồi dưỡng năng lực và kỹ năng làm việc của bọn họ, tranh thủ sớm ngày nhận lại công việc. Thật sự, nếu không qua được huấn luyện, ở thị xã nhất định sẽ bồi thường, cổ vũ bọn họ tự làm kinh doanh.
- Ở thị xã sẽ bồi thường?
Cao Hưng Hán lập tức nhíu mày lại:
- Công ty bách hóa kia không phải đã hoàn toàn bán cho thương nhân Hongkong sao? Hẳn là do bọn họ xuất tiền mới đúng?
Cao Khiết nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Đây là điều kiện hợp tác lúc trước thị xã đáp ứng cho bọn họ. Nếu việc tổ hợp lại cán bộ công nhân viên chức do nhà đầu tư bên ngoài gánh vác thì bọn họ có lẽ không muốn hợp tác rồi. Ở thị xã muốn vì bọn họ làm tốt công tác hậu cần nên đã sớm đưa ra điều kiện này.
- Không đúng!
Cao Hưng Hán sắc mặt trở nên nghiêm túc, quả quyết nói.
- Tình huống của công ty bách hóa như thế nào thì ba cũng đã nghe nói. Nghe nói thương nhân Hongkong sau khi mua lại, trải qua chỉnh đốn, việc kinh doanh rất tốt, mỗi tháng đều có lợi nhuận. Nếu hiệu quả và lợi ích tốt như vậy, thì việc tổ hợp lại cán bộ công nhân viên phải nên do bọn họ gánh vác mới đúng. Bất kể là huấn luyện hay là bồi thường, đây đều là nghĩa vụ của bọn họ. Không thể tiền lời thì do đầu tư ngoại thương lấy, còn gánh nặng thì do thị xã chịu. Quyền lợi và nghĩa vụ hẳn là nên bình đẳng. vấn đề này, ở thị xã các con phải một lần nữa suy xét.
Cao Khiết cũng nhíu mày nói:
- Cha, hợp đồng đã ký, nếu thị xã các con bội ước, thì không chỉ là vấn đề của một công ty bách hóa mà những xí nghiệp góp vốn khác cũng xảy ra vấn đề. Không coi trọng chữ tín thì sau này sẽ không còn nhà ngoại thương nào đồng ý hợp tác với chúng con. Đây vốn là một vấn đề lưỡng nan.
Cao Hưng Hán nói:
- Các con lúc trước không suy xét thỏa đáng. Hiện tại phát sinh vấn đề, thì cần phải sửa lại. Đây không phải là vấn đề bình thường, mà là vấn đề cơ bản. Tính ưu việt của chủ nghĩa xã hội khoa học là cái gì? Các con hãy suy tính kỹ lại một chút.
Cao Khiết không khỏi nghẹn lời, không kìm lòng nổi véo nhẹ vành tai của Phạm Hồng Vũ. “Chủ ý cùi bắp” này căn bản vốn là của Phạm Hồng Vũ, lừa được Lục Nguyệt, đại toàn thắng trong ván cờ chính trị. Nhưng hiện tại, di chứng của nó cũng bắt đầu chầm chậm hiển lộ ra ngoài. Lúc trước bày ra cái bẫy, rất có thể bây giờ nó chụp lên cổ của mình.
- Chú Cao, doanh nghiệp nhà nước phải thay đổi chế độ, cả nước đều phải cải cách. Nếu là cải cách thì sẽ có phát sinh khó khăn tạm thời, sẽ xuất hiện một số tình huống trước nay chưa từng có, trả giá nhất định phải trả giá rồi. Khó khăn tạm thời này đó là giá phải trả. Đều là chúng ta nhất định phải chịu. Nói ví dụ như xí nghiệp quốc doanh, vấn đề lớn nhất chính là gì? Đơn giản có hai cái. Thứ nhất là cơ chế xơ cứng, quan niệm kinh doanh và hình thức quản lý cực độ lạc hậu, không thể thích ứng thị trường cạnh tranh cần. Thứ hai chính là gánh nặng trầm trọng. Đại lượng nhân viên về hưu và nhân viên nhàn rỗi hoàn toàn kéo xí nghiệp chậm lại phía sau, mỗi bước tiến lên đều rất gian nan. Nói trắng ra, đây kỳ thật chính là một vấn đề liên quan đến tố chất nhân viên. Tố chất nhân viên không đi lên thì xí nghiệp làm sao mà sống?
Cao Hưng Hán nhẹ nhàng hừ một tiếng nói:
- Nhân viên về hưu không phải là gánh nặng của xí nghiệp. Lúc trước bọn họ vì xây dựng xí nghiệp mà làm rất nhiều việc. Không có bọn họ thì sẽ không có xí nghiệp quốc doanh. Hiện tại bọn họ già rồi, phải về hưu thì xí nghiệp đương nhiên phải nuôi sống bọn họ. Điều này là không thể nghi ngờ. Cho dù là quốc gia tư bản phương tây, công nhân sau khi về hưu, quốc gia và xí nghiệp phải thay nhau nuôi dưỡng bọn họ. Chẳng lẽ quốc gia tư bản chủ nghĩa còn làm được mà chúng ta không thể làm được sao? Lại coi những người cán bộ lão thành trở thành gánh nặng? Điều này không có đạo lý.
Phạm Hồng Vũ ngẩng đầu nhìn Cao Khiết.
Nhớ rõ Cao Khiết từng nói qua với hắn, Cao Hưng Hán và chồng của Cao Nhã là Tào Tuấn Thần có quan niệm chấp chính khác nhau. Tào Tuấn Thần là phái cải cách, có tinh thần cấp tiến, rất có tiếng nói chung với Khâu Minh Sơn. Hiện tại xem ra, Cao Hưng Hán quan niệm chấp chính quả nhiên là điềm đạm, chắc chắn.
- Chú Cao, chú nói rất có lý. Quốc gia quả thật nên thành lập một thể chế bảo đảm xã hội hoàn thiện. Nhưng cách đây vài chục năm, chúng ta vẫn luôn thực hành chế độ công hữu, tập thể. Mỗi người sinh lão bệnh tử đều có đơn vị phụ trách. Nhưng hiện tại quốc gia chúng ta đang tiến hành cải cách điều chỉnh toàn bộ xã hội, đều bị vây kịch liệt bên trong. Phát sinh một số tình huống bất ngờ đó là chuyện đương nhiên. Quốc gia phương tây bảo đảm thể chế này, khi chính phủ là chủ đạo và xí nghiệp cùng quần chúng là những người tham dự. Hiện tại chúng ta vẫn còn khá thiếu thốn, quốc gia và chính phủ vẫn chưa thành lập thể chế bảo đảm cuộc sống. Toàn bộ đều do xí nghiệp gánh vác. Xí nghiệp thật đảm đương không nổi. Nếu cứ nhất định bắt xí nghiệp phải gánh vác, xí nghiệp cũng chỉ có thể thua lỗ, cuối cùng là phá sản. Cho nên, nếu muốn đưa ra một phương pháp tốt hơn, trong giai đoạn quá độ này, phải tận khả năng giải quyết vấn đề. Chẳng sợ không thể giải quyết vấn đề một cách tận thiện tận mỹ, nhưng ít nhất cũng sẽ cam đoan xã hội ổn định. Ngạn Hoa hiện tại chính là đang tiến hành nếm thử. Nếu có thể, cháu cũng muốn đề nghị lên tỉnh làm thí điểm này.
Cao Hưng Hán liếc nhìn hắn, thản nhiên nói:
- Ý kiến này nếu sớm đề xuất, có lẽ sẽ được thông qua. Nhưng tình huống bây giờ đã thay đổi, hoàn cảnh lớn đã có sự biến hóa.
Cho nên Vi Xuân Huy mới cho gọi Cao Khiết đột ngột.
- Ba, ý của ba là có người muốn châm Ngạn Hoa?
Cao Khiết giật mình, sắc mặt đại biến.
Cao Hưng Hán không lên tiếng.
Trên thực tế, ý của ông đã biểu đạt vô cùng rõ ràng. Trong thời điểm đang hừng hực khí thế tranh cãi “họ gì”, khả năng này chẳng những tồn tại mà còn rất cao.
Có lẽ, lần này cho gọi Cao Khiết, không chỉ là ý của Vi Xuân Huy không, mà trong đó có thể có liên quan đến Vinh Khải Cao.
Trong tỉnh, Bí thư Tỉnh ủy tự mình chú ý chuyện gì thì đều là đại sự. Chẳng sợ ban đầu là chuyện nhỏ, qua cửa của Bí thư Tỉnh ủy thôi thì sẽ thành chuyện lớn.
Phạm Hồng Vũ đang muốn nói chuyện, máy nhắn tin bên hông vang lên. Phạm Hồng Vũ cầm lấy vừa thấy, hai hàng lông mày lập tức nhẹ nhàng giơ lên.
- Điện thoại của ai vậy?
Cao Khiết hỏi một câu.
- Điện thoại văn phòng của cha cháu.
Mặc dù Phạm Vệ Quốc và Phạm Hồng Vũ không giống như cha con bình thường, nhưng bình thường Phạm Vệ Quốc cũng sẽ không chủ động gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, toàn là Phạm Hồng Vũ gọi điện thoại cho cha. Hiện tại, bỗng nhiên ở trong phòng làm việc gọi điện cho hắn, nhất định là đã xảy ra chuyện quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.