Chương 470: Đòn sát thủ
Hoàng Oanh
10/01/2015
Đoạn đường tra tấn người này, rốt cuộc sau hai mươi phút cũng đã chấm dứt.
Chiếc xe jeep của UBND quận lái vào một mảng cỏ tương đối bằng phẳng ven đường, đậu lại.
Bí thư Quận ủy nói với Thượng Vi Chính:
- Thượng lão, xe chỉ có thể lái tới chỗ này. Nhà của Tăng Quan Thanh là nằm trong thung lũng đó. Từ con đường nhỏ này đi vào, qua ngọn núi này, không sai biệt lắm có bảy tám dặm, phải đi chừng một giờ.
Một giờ đi bảy tám dặm đường núi, đây là dựa theo sức lực của người trẻ tuổi mà tính toán.
Thượng Vi Chính ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ, cười ngạo nghễ nói:
- Đi thôi!
Tuy rằng đã qua tuổi bảy mươi, nhưng Thượng Vi Chính thân thể vẫn còn cường tráng, cũng không có bệnh tật quá nhiều. Nếu không phải như thế thì nhân vật đại siêu cấp cũng không mời ông tự thân xuất mã đến Ngạn Hoa một lần.
Lập tức ba chiếc xe dừng lại trên bãi cỏ, Bí thư Quận ủy dẫn đầu, xuất phát lên núi.
Tiết Ích Dân cùng đi bên cạnh Thượng Vi Chính, cười hỏi:
- Bí thư Tăng, đồng chí Tăng Quan Thanh và anh trước kia có quen biết nhau à?
Bí thư Quận ủy vội vàng đáp:
- Chủ nhiệm Tiết, cũng không nói tới quá quen thuộc, chỉ hiểu biết một chút thôi. Tôi trước kia không có công tác tại Mã Cố này.
Trong giọng nói lộ ra ý cẩn thận.
Cho tới bây giờ, Bí thư Quận ủy cũng không rõ ràng lắm đại lãnh đạo đến từ trung ương rốt cuộc tìm Tăng Quan Thanh để làm gì. Tóm lại, “vòng xoáy thị phi” này có thể tránh được thì tránh, quyết không thể liên lụy vào.
Đây chính là kiến thức phổ thông cơ bản.
Tiết Ích Dân lại không chịu bỏ qua như vậy, mỉm cười nói:
- Ồ, thế thì mời anh nói qua một chút về tình huống của Tăng Quan Thanh.
Bí thư Quận ủy cũng thật là bất đắc dĩ, cũng không kìm nổi giơ tay gãi đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiết, tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện. Tôi cũng không phải quá quen thuộc với Tăng Quan Thanh. Ông ta trước kia làm việc cho công ty bách hóa, chúng tôi tiếp xúc cũng không nhiều lắm.
- Ừ, cứ tùy ý nói, dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, đừng lo.
Tiết Ích Dân vẫn rất hòa khí, tận khả năng khiến Bí thư Quận ủy thả lỏng một chút.
- Tăng Quan Thanh người này, nói như thế nào đây…Trong thung lũng Thụ Đình này cũng được tính là một nhân vật. Ông ta ta hiện nay khoảng hơn sáu mươi tuổi rồi, trước kia đã từng đi lính, nghe nói khi ở bộ đội còn là trung đội trưởng, đã tham gia chiến tranh Triều Tiên, lập được công lớn. Sau bởi vì bị thương ở cánh tay mà tay trái bị tàn phế, nên bộ đội an bài cho ông ta chuyển về địa phương. Nghe nói là làm việc trong hệ thống mua bán, là Phó đồng chí kiêm Bí thư chi bộ Đảng công ty bách hoa. Năm ngoái, công ty bách hóa thay đổi chế độ, ông ta đã về hưu, trở về nhà. Thời gian trước, nghe nói còn dẫn quần chúng thung lũng Thụ Đình chuẩn bị làm đường. Tình huống cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Bí thư Quận ủy mang theo vẻ áy náy nói.
Trên thực tế, tình huống của Tăng Quan Thanh, ông biết không chỉ như vậy. Nhưng trước mặt đại lãnh đạo, ông nào dám nói thêm cái gì? Bí thư quận ủy năm nay hơn bốn mươi tuổi, lăn lộn trong thể chế được hai mươi năm, làm sao mà không biết đạo lý “nói nhiều dễ lỡ lời”?
Tiết Ích Dân lại hỏi:
- Nghe nói cha mẹ Tăng Quan Thanh từng là Hồng Vệ Binh, nắm giữ tuyến đầu?
- Đúng vậy, thật sự là như thế. Cha của Tăng Quan Thanh là Tăng Lão Hán trước đây là Hồng Vệ Binh, chân chính ra trận đánh phái phản động. Quần chúng vùng này đều tôn xưng ông là Ngũ A Công, tám mươi tuổi rồi mà thân thể vẫn còn cường tráng, có thể leo lên núi trồng rừng, ở thung lung Thụ Đình này uy vọng rất cao. Vợ của ông sức khỏe kém hơn một chút, nên chỉ có thể ở nhà trông cháu. Công việc đồng áng đều không làm được. Dù sao cũng là tám mươi mấy tuổi rồi. Ngũ A Bà trước kia cũng là tuyến đầu, cùng chồng chiến đấu trên chiến trường.
Bí thư Quận ủy trên mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
- Haha, sáu mươi tuổi rồi mà còn cha mẹ, đồng chí Tăng Quan Thanh quả thật là hảo phúc khí.
- Đúng vậy, Tăng Quan Thanh là một hiếu tử. Nghe nói lúc trước ông ta không cần chuyển nghề, vẫn có thể ở lại bộ đội. Tuy rằng tay trái bị thương, nhưng bộ đội vẫn có thể an bài cho ông một công tác thích hợp. Là chính bản thân ông chủ động yêu cầu về quê nhà công tác, nói là trung hiếu lưỡng toàn. Ra trận đánh giặc, tận trung vì nước, về nhà công tác, vì cha mẹ mà tận hiếu.
Thượng Vi Chính gật đầu, cảm thán nói:
- Trung hiếu lưỡng toàn, rất tốt!
Trương Lực Hoa ngắt lời nói:
- Bí thư Tăng, nghe nói Tăng Quan Thanh còn là chiến sĩ thi đua?
- Vâng, đúng vậy, Cục trưởng Trương. Tăng Quan Thanh đã hai năm liền là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh.
Trương Lực Hoa hừ lạnh một tiếng nói:
- Quân nhân tàn phế, ở quân đội lập được công lớn, lại là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh. Một cán bộ lão như vậy, nói cho về hưu là cho về hưu. Đám người công ty bách hóa kia, thật là cái gì cũng dám làm.
Bí thư Quận ủy lập tức không dám tiếp lời, ngại ngùng cười.
Nghe ý tứ trong lời nói, kỳ thật những vị lãnh đạo trung ương này đều rất quen thuộc với tình huống của Tăng Quan Thanh. Nếu chỉ vì thăm hỏi an ủi Tăng Quan Thanh một chút thì không cần Thượng Vi Chính phải tự mình đi chuyến này.
Thượng Vi Chính là thân phận như thế nào?
Trên thực tế chính là như thế.
Tăng Quan Thanh là một vương bài mà Tiết Ích Dân nắm trong tay. Trước lúc gọi điện thoại cho Vi Xuân Huy, Tiết Ích Dân đã từng cho gọi Lục Nguyệt, tìm hiểu quá trình doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Giống như lời Trương Lực Hoa vừa nói, một người có biên chế quân nhân như Tăng Quan Thanh, chiến sĩ thi đua toàn tỉnh, bất kể thế nào cũng không thể để ông ta thất nghiệp.
Theo như Lục Nguyệt phản ánh, Tăng Quan Thanh đã rất kịch liệt phản đối công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vì thế đã ba lần đến Thị ủy và UBND thị xã giải bày ý kiến của mình. Sau khi chế độ chính thức thay đổi, Tăng Quan Thanh đã giáp mặt với ông chủ Hoàng chống đối nhiều lần. Hoàng Văn Việt đã không an bài công tác mới cho ông, nên Tăng Quan Thanh dưới sự giận dữ đã trở về nhà ở thung lũng Thụ Đình.
Nếu tổ điều tra hết thảy đều thuận lợi thì Tiết Ích Dân căn bản sẽ không tự mình đến một nơi hẻo lánh như vầy. Không ngờ công tác ở địa khu Ngạn Hoa làm rất đúng chỗ, gần như cơ cấu lại người lao động có năng lực của tất cả các doanh nghiệp nhà nước. Hoàng đại tỷ tức giận tố cáo có dụng tâm xấu xa, nên công tác điều tra gặp phải lực cản rất lớn. Trương Lực Hoa thậm chí cảm nhận được sự uy hiếp trực tiếp.
Tiết Ích Dân không thể không bày ra vương bài Tăng Quan Thanh này.
Lấy tình tính nóng như lửa của Tăng Quan Thanh, ông ta tuyệt đối không chịu bị ưu hóa. Mà thân phận của Tăng Quan Thanh chính là chiến công và vinh dự, là một tài liệu chứng minh tuyệt hảo nhất. Công ty bách hóa Ngạn Hoa muốn thay đổi chế độ, thậm chí ngay cả cán bộ lão thành như Tăng Quan Thanh cũng bị “đuổi ra khỏi nhà”, đánh mất bát cơm, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu lý do cũng không thể nói được.
Chỉ cần đem tình huống của Tăng Quan Thanh ghi vào trong điều tra báo cáo, lực sát thương to lớn như thế nào thì có thể nghĩ. Những người khai quốc công thần sẽ không ai có thể dễ dàng tha thứ cho cách giải quyết như thế này.
Trên thực tế, Tăng Quan Thanh bị đuổi ra khỏi nhà, Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Lục Nguyệt là người khởi xướng. Lúc trước, báo cáo mà Tăng Quan Thanh gửi cho Thị ủy và UBND thị xã, chính là giao vào trong tay của Lục Nguyệt. Đối với bản báo cáo này, Lục Nguyệt chỉ cười lạnh và nói ba chữ “lão cổ hủ”.
Theo sau, Phó chủ tịch thị xã Lục kiên định ủng hộ công ty bách hóa tiến hành ưu hóa tổ hợp. Tăng Quan Thanh bị đuổi việc, từ một Phó giám đốc kiêm Bí thư chi bộ Đảng đã biến thành một nhân viên thất nghiệp.
Tăng Quan Thanh trước mặt mọi người chống đối Hoàng Văn Việt, sau đó giận dữ trở về nhà, từng có cán bộ đề xuất, xử trí như vậy là có chút không ổn. Nhưng Lục Nguyệt chẳng chút nào để ý, còn nói cho vị cán bộ kia biết rằng, bất luật một cải cách chế độ nào, đều phải có người hy sinh, phải có người trả giá thật nhiều.
Ngụ ý nói, Tăng Quan Thanh còn bị đuổi việc, xem ai còn dám làm náo loạn.
Chuyện này thực tại trấn trụ không ít người.
Lúc đó, Phó chủ tịch Lục hào tình vạn trượng, quyết định phải tiến hành doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, đại phóng tia sáng.
Chưa từng nghĩ một ngày, một người từng bị Lục Nguyệt lôi ra “chém đầu răn chúng”, kinh sợ mọi người Tăng Quan Thanh lại một lần nữa phát huy tác dụng quan trọng, biến Phó chủ tịch Lục “quay giáo một kích” đòn sát thủ.
Làm như vậy có lương tâm hay không, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của Lục Nguyệt.
Chính khách mà nói lương tâm còn không bằng đồ tể mà niệm phật hiệu.
Về phần Tiết Ích Dân thì lại càng không có bất luận một gánh nặng nào. Trong ván cờ chính trị, cho tới bây giờ, là thành bại luận anh hùng. Mọi thứ khác đều là hư vô.
Đường lên núi bỗng nhiên yên tĩnh lạ lùng.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia thản nhiên, châm chọc, nhưng không có mở miệng.
Hắn biết rõ, hành trình đến Mã Cố ngày hôm nay mục đích của Tiết Ích Dân là ở chỗ nào, càng thêm rõ ràng những tình huống của Tăng Quan Thanh là ai đã nói cho Tiết Ích Dân biết. Lục Nguyệt quả nhiên là người thông minh, nhiều năm lịch lãm ở cơ quan, đối với lĩnh ngộ dày đen chi học có phần tâm đắc. Chẳng qua, Phạm Hồng Vũ đối với tình huống của Tăng Quan Thanh tuyệt đối so với Lục Nguyệt biết được càng nhiều hơn.
Lục Nguyệt rời khỏi Ngạn Hoa đã một năm. Trong một năm qua xảy ra tình huống gì, Lục Nguyệt không nắm rõ bằng hắn.
Như vậy cũng tốt, Lục Nguyệt căn cứ vào tình báo một năm trước mà định ra sách lược tác chiến, nhưng Phạm Hồng Vũ lại căn cứ vào một năm mới nhất để định ra sách lược. Ai hơn ai, vừa xem là hiểu ngay.
Đương nhiên, đánh giặc còn phải dựa vào thực lực. Nếu song phương thực lực kém nhau quá xa, cho dù có định ra sách lược cao minh đến cỡ nào thì cũng vô dụng. Nhật Bản trong trận chiến Trân Châu Cảng đã phải đối mặt với một nước Mỹ hùng mạnh, cuối cùng phải gánh chịu toàn quân bị diệt.
Đường núi đến thung lũng Thụ Đình cũng không gập gềnh như mọi người đã tưởng tượng. Thời tiết tốt, hơi có chút cảm giác mát mẻ. Chỉ có điều, Thượng Vi Chính là người lớn tuổi, chung quy không thể bằng người trẻ tuổi. Bảy tám dặm, giữa đường phải nghỉ hai lần, phải mất nửa tiếng sau mới ra khỏi vùng núi.
Một thôn không nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.
Xung quanh là núi bao vây, phong cảnh rất đẹp, tựa như tranh vẽ.
Bí thư quận ủy thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi, thở hổn hển nói:
- Thượng lão, Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, tới rồi, phía trước chính là thung lũng Thụ Đình.
Chỉ cần dẫn bọn họ đến tìm Tăng Quan Thanh, củ khoai lang phỏng tay này cho dù là có đem ra, thì cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Về phần Tăng Quan Thanh và lãnh đạo nói chuyện với nhau như thế nào thì cũng không phải là việc mà ông cần quan tâm.
Ông chỉ là người dẫn đường thôi.
Chiếc xe jeep của UBND quận lái vào một mảng cỏ tương đối bằng phẳng ven đường, đậu lại.
Bí thư Quận ủy nói với Thượng Vi Chính:
- Thượng lão, xe chỉ có thể lái tới chỗ này. Nhà của Tăng Quan Thanh là nằm trong thung lũng đó. Từ con đường nhỏ này đi vào, qua ngọn núi này, không sai biệt lắm có bảy tám dặm, phải đi chừng một giờ.
Một giờ đi bảy tám dặm đường núi, đây là dựa theo sức lực của người trẻ tuổi mà tính toán.
Thượng Vi Chính ngẩng đầu nhìn ngọn núi nhỏ, cười ngạo nghễ nói:
- Đi thôi!
Tuy rằng đã qua tuổi bảy mươi, nhưng Thượng Vi Chính thân thể vẫn còn cường tráng, cũng không có bệnh tật quá nhiều. Nếu không phải như thế thì nhân vật đại siêu cấp cũng không mời ông tự thân xuất mã đến Ngạn Hoa một lần.
Lập tức ba chiếc xe dừng lại trên bãi cỏ, Bí thư Quận ủy dẫn đầu, xuất phát lên núi.
Tiết Ích Dân cùng đi bên cạnh Thượng Vi Chính, cười hỏi:
- Bí thư Tăng, đồng chí Tăng Quan Thanh và anh trước kia có quen biết nhau à?
Bí thư Quận ủy vội vàng đáp:
- Chủ nhiệm Tiết, cũng không nói tới quá quen thuộc, chỉ hiểu biết một chút thôi. Tôi trước kia không có công tác tại Mã Cố này.
Trong giọng nói lộ ra ý cẩn thận.
Cho tới bây giờ, Bí thư Quận ủy cũng không rõ ràng lắm đại lãnh đạo đến từ trung ương rốt cuộc tìm Tăng Quan Thanh để làm gì. Tóm lại, “vòng xoáy thị phi” này có thể tránh được thì tránh, quyết không thể liên lụy vào.
Đây chính là kiến thức phổ thông cơ bản.
Tiết Ích Dân lại không chịu bỏ qua như vậy, mỉm cười nói:
- Ồ, thế thì mời anh nói qua một chút về tình huống của Tăng Quan Thanh.
Bí thư Quận ủy cũng thật là bất đắc dĩ, cũng không kìm nổi giơ tay gãi đầu, ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
- Chủ nhiệm Tiết, tôi chỉ là tùy tiện nói chuyện. Tôi cũng không phải quá quen thuộc với Tăng Quan Thanh. Ông ta trước kia làm việc cho công ty bách hóa, chúng tôi tiếp xúc cũng không nhiều lắm.
- Ừ, cứ tùy ý nói, dù sao cũng chỉ là nói chuyện phiếm thôi mà, đừng lo.
Tiết Ích Dân vẫn rất hòa khí, tận khả năng khiến Bí thư Quận ủy thả lỏng một chút.
- Tăng Quan Thanh người này, nói như thế nào đây…Trong thung lũng Thụ Đình này cũng được tính là một nhân vật. Ông ta ta hiện nay khoảng hơn sáu mươi tuổi rồi, trước kia đã từng đi lính, nghe nói khi ở bộ đội còn là trung đội trưởng, đã tham gia chiến tranh Triều Tiên, lập được công lớn. Sau bởi vì bị thương ở cánh tay mà tay trái bị tàn phế, nên bộ đội an bài cho ông ta chuyển về địa phương. Nghe nói là làm việc trong hệ thống mua bán, là Phó đồng chí kiêm Bí thư chi bộ Đảng công ty bách hoa. Năm ngoái, công ty bách hóa thay đổi chế độ, ông ta đã về hưu, trở về nhà. Thời gian trước, nghe nói còn dẫn quần chúng thung lũng Thụ Đình chuẩn bị làm đường. Tình huống cụ thể như thế nào thì tôi cũng không rõ ràng lắm.
Bí thư Quận ủy mang theo vẻ áy náy nói.
Trên thực tế, tình huống của Tăng Quan Thanh, ông biết không chỉ như vậy. Nhưng trước mặt đại lãnh đạo, ông nào dám nói thêm cái gì? Bí thư quận ủy năm nay hơn bốn mươi tuổi, lăn lộn trong thể chế được hai mươi năm, làm sao mà không biết đạo lý “nói nhiều dễ lỡ lời”?
Tiết Ích Dân lại hỏi:
- Nghe nói cha mẹ Tăng Quan Thanh từng là Hồng Vệ Binh, nắm giữ tuyến đầu?
- Đúng vậy, thật sự là như thế. Cha của Tăng Quan Thanh là Tăng Lão Hán trước đây là Hồng Vệ Binh, chân chính ra trận đánh phái phản động. Quần chúng vùng này đều tôn xưng ông là Ngũ A Công, tám mươi tuổi rồi mà thân thể vẫn còn cường tráng, có thể leo lên núi trồng rừng, ở thung lung Thụ Đình này uy vọng rất cao. Vợ của ông sức khỏe kém hơn một chút, nên chỉ có thể ở nhà trông cháu. Công việc đồng áng đều không làm được. Dù sao cũng là tám mươi mấy tuổi rồi. Ngũ A Bà trước kia cũng là tuyến đầu, cùng chồng chiến đấu trên chiến trường.
Bí thư Quận ủy trên mặt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
- Haha, sáu mươi tuổi rồi mà còn cha mẹ, đồng chí Tăng Quan Thanh quả thật là hảo phúc khí.
- Đúng vậy, Tăng Quan Thanh là một hiếu tử. Nghe nói lúc trước ông ta không cần chuyển nghề, vẫn có thể ở lại bộ đội. Tuy rằng tay trái bị thương, nhưng bộ đội vẫn có thể an bài cho ông một công tác thích hợp. Là chính bản thân ông chủ động yêu cầu về quê nhà công tác, nói là trung hiếu lưỡng toàn. Ra trận đánh giặc, tận trung vì nước, về nhà công tác, vì cha mẹ mà tận hiếu.
Thượng Vi Chính gật đầu, cảm thán nói:
- Trung hiếu lưỡng toàn, rất tốt!
Trương Lực Hoa ngắt lời nói:
- Bí thư Tăng, nghe nói Tăng Quan Thanh còn là chiến sĩ thi đua?
- Vâng, đúng vậy, Cục trưởng Trương. Tăng Quan Thanh đã hai năm liền là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh.
Trương Lực Hoa hừ lạnh một tiếng nói:
- Quân nhân tàn phế, ở quân đội lập được công lớn, lại là chiến sĩ thi đua toàn tỉnh. Một cán bộ lão như vậy, nói cho về hưu là cho về hưu. Đám người công ty bách hóa kia, thật là cái gì cũng dám làm.
Bí thư Quận ủy lập tức không dám tiếp lời, ngại ngùng cười.
Nghe ý tứ trong lời nói, kỳ thật những vị lãnh đạo trung ương này đều rất quen thuộc với tình huống của Tăng Quan Thanh. Nếu chỉ vì thăm hỏi an ủi Tăng Quan Thanh một chút thì không cần Thượng Vi Chính phải tự mình đi chuyến này.
Thượng Vi Chính là thân phận như thế nào?
Trên thực tế chính là như thế.
Tăng Quan Thanh là một vương bài mà Tiết Ích Dân nắm trong tay. Trước lúc gọi điện thoại cho Vi Xuân Huy, Tiết Ích Dân đã từng cho gọi Lục Nguyệt, tìm hiểu quá trình doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ. Giống như lời Trương Lực Hoa vừa nói, một người có biên chế quân nhân như Tăng Quan Thanh, chiến sĩ thi đua toàn tỉnh, bất kể thế nào cũng không thể để ông ta thất nghiệp.
Theo như Lục Nguyệt phản ánh, Tăng Quan Thanh đã rất kịch liệt phản đối công ty bách hóa Ngạn Hoa thay đổi chế độ, vì thế đã ba lần đến Thị ủy và UBND thị xã giải bày ý kiến của mình. Sau khi chế độ chính thức thay đổi, Tăng Quan Thanh đã giáp mặt với ông chủ Hoàng chống đối nhiều lần. Hoàng Văn Việt đã không an bài công tác mới cho ông, nên Tăng Quan Thanh dưới sự giận dữ đã trở về nhà ở thung lũng Thụ Đình.
Nếu tổ điều tra hết thảy đều thuận lợi thì Tiết Ích Dân căn bản sẽ không tự mình đến một nơi hẻo lánh như vầy. Không ngờ công tác ở địa khu Ngạn Hoa làm rất đúng chỗ, gần như cơ cấu lại người lao động có năng lực của tất cả các doanh nghiệp nhà nước. Hoàng đại tỷ tức giận tố cáo có dụng tâm xấu xa, nên công tác điều tra gặp phải lực cản rất lớn. Trương Lực Hoa thậm chí cảm nhận được sự uy hiếp trực tiếp.
Tiết Ích Dân không thể không bày ra vương bài Tăng Quan Thanh này.
Lấy tình tính nóng như lửa của Tăng Quan Thanh, ông ta tuyệt đối không chịu bị ưu hóa. Mà thân phận của Tăng Quan Thanh chính là chiến công và vinh dự, là một tài liệu chứng minh tuyệt hảo nhất. Công ty bách hóa Ngạn Hoa muốn thay đổi chế độ, thậm chí ngay cả cán bộ lão thành như Tăng Quan Thanh cũng bị “đuổi ra khỏi nhà”, đánh mất bát cơm, mặc kệ bọn họ có bao nhiêu lý do cũng không thể nói được.
Chỉ cần đem tình huống của Tăng Quan Thanh ghi vào trong điều tra báo cáo, lực sát thương to lớn như thế nào thì có thể nghĩ. Những người khai quốc công thần sẽ không ai có thể dễ dàng tha thứ cho cách giải quyết như thế này.
Trên thực tế, Tăng Quan Thanh bị đuổi ra khỏi nhà, Phó bí thư Thị ủy kiêm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Lục Nguyệt là người khởi xướng. Lúc trước, báo cáo mà Tăng Quan Thanh gửi cho Thị ủy và UBND thị xã, chính là giao vào trong tay của Lục Nguyệt. Đối với bản báo cáo này, Lục Nguyệt chỉ cười lạnh và nói ba chữ “lão cổ hủ”.
Theo sau, Phó chủ tịch thị xã Lục kiên định ủng hộ công ty bách hóa tiến hành ưu hóa tổ hợp. Tăng Quan Thanh bị đuổi việc, từ một Phó giám đốc kiêm Bí thư chi bộ Đảng đã biến thành một nhân viên thất nghiệp.
Tăng Quan Thanh trước mặt mọi người chống đối Hoàng Văn Việt, sau đó giận dữ trở về nhà, từng có cán bộ đề xuất, xử trí như vậy là có chút không ổn. Nhưng Lục Nguyệt chẳng chút nào để ý, còn nói cho vị cán bộ kia biết rằng, bất luật một cải cách chế độ nào, đều phải có người hy sinh, phải có người trả giá thật nhiều.
Ngụ ý nói, Tăng Quan Thanh còn bị đuổi việc, xem ai còn dám làm náo loạn.
Chuyện này thực tại trấn trụ không ít người.
Lúc đó, Phó chủ tịch Lục hào tình vạn trượng, quyết định phải tiến hành doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ, đại phóng tia sáng.
Chưa từng nghĩ một ngày, một người từng bị Lục Nguyệt lôi ra “chém đầu răn chúng”, kinh sợ mọi người Tăng Quan Thanh lại một lần nữa phát huy tác dụng quan trọng, biến Phó chủ tịch Lục “quay giáo một kích” đòn sát thủ.
Làm như vậy có lương tâm hay không, chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy xét của Lục Nguyệt.
Chính khách mà nói lương tâm còn không bằng đồ tể mà niệm phật hiệu.
Về phần Tiết Ích Dân thì lại càng không có bất luận một gánh nặng nào. Trong ván cờ chính trị, cho tới bây giờ, là thành bại luận anh hùng. Mọi thứ khác đều là hư vô.
Đường lên núi bỗng nhiên yên tĩnh lạ lùng.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng hiện lên một tia thản nhiên, châm chọc, nhưng không có mở miệng.
Hắn biết rõ, hành trình đến Mã Cố ngày hôm nay mục đích của Tiết Ích Dân là ở chỗ nào, càng thêm rõ ràng những tình huống của Tăng Quan Thanh là ai đã nói cho Tiết Ích Dân biết. Lục Nguyệt quả nhiên là người thông minh, nhiều năm lịch lãm ở cơ quan, đối với lĩnh ngộ dày đen chi học có phần tâm đắc. Chẳng qua, Phạm Hồng Vũ đối với tình huống của Tăng Quan Thanh tuyệt đối so với Lục Nguyệt biết được càng nhiều hơn.
Lục Nguyệt rời khỏi Ngạn Hoa đã một năm. Trong một năm qua xảy ra tình huống gì, Lục Nguyệt không nắm rõ bằng hắn.
Như vậy cũng tốt, Lục Nguyệt căn cứ vào tình báo một năm trước mà định ra sách lược tác chiến, nhưng Phạm Hồng Vũ lại căn cứ vào một năm mới nhất để định ra sách lược. Ai hơn ai, vừa xem là hiểu ngay.
Đương nhiên, đánh giặc còn phải dựa vào thực lực. Nếu song phương thực lực kém nhau quá xa, cho dù có định ra sách lược cao minh đến cỡ nào thì cũng vô dụng. Nhật Bản trong trận chiến Trân Châu Cảng đã phải đối mặt với một nước Mỹ hùng mạnh, cuối cùng phải gánh chịu toàn quân bị diệt.
Đường núi đến thung lũng Thụ Đình cũng không gập gềnh như mọi người đã tưởng tượng. Thời tiết tốt, hơi có chút cảm giác mát mẻ. Chỉ có điều, Thượng Vi Chính là người lớn tuổi, chung quy không thể bằng người trẻ tuổi. Bảy tám dặm, giữa đường phải nghỉ hai lần, phải mất nửa tiếng sau mới ra khỏi vùng núi.
Một thôn không nhỏ hiện ra trước mặt mọi người.
Xung quanh là núi bao vây, phong cảnh rất đẹp, tựa như tranh vẽ.
Bí thư quận ủy thở phào một hơi, đưa tay lau mồ hôi, thở hổn hển nói:
- Thượng lão, Chủ nhiệm Tiết, Cục trưởng Trương, tới rồi, phía trước chính là thung lũng Thụ Đình.
Chỉ cần dẫn bọn họ đến tìm Tăng Quan Thanh, củ khoai lang phỏng tay này cho dù là có đem ra, thì cũng không cần phải lo lắng nữa rồi.
Về phần Tăng Quan Thanh và lãnh đạo nói chuyện với nhau như thế nào thì cũng không phải là việc mà ông cần quan tâm.
Ông chỉ là người dẫn đường thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.