Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 468: Đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống

Hoàng Oanh

10/01/2015

Trung tuần tháng chín, đã có cảm giác mát mẻ của mùa thu.

Hai chiếc xe jeep kiểu cũ chạy đến con đường lớn ở khu Thông Mã Cố. Tổ trưởng tổ điều tra trung ương Thượng Vi Chính, Phó tổ trưởng Tiết Ích Dân đều ngồi trong chiếc xe jeep già cỗi.

Khu Mã Cố là một khu nằm ở phía tây nam của thị xã Ngạn Hoa, gần thị trấn Phong Lâm, thuộc loại vùng núi, cảnh nội nhiều khe rãnh, giao thông cực kỳ không tiện lợi. Những chiếc xe ô tô nhỏ bình thường rất khó thích ứng với đường núi khu Mã Cố. Địa khu Ngạn Hoa khá nghèo, tạm thời chưa có đơn vị nào mua kiểu xe việt dã cả. Biết được Thượng Vi Chính muốn đến khu Mã Cố, Khâu Minh Sơn tự mình tới cửa, mời Thượng lão tạm hoãn hành trình, để ông đến tỉnh cầu viện, điều hai chiếc xe việt dã đến phục vụ cho nhu cầu sử dụng của Thượng lão.

Thượng Vi Chính xua tay cự tuyệt, chỉ thị sử dụng xe jeep quân dụng. Loại xe jeep này khả năng thích ứng với đường núi không thua gì những chiếc xe việt dã. Không được hoàn mỹ chính là bên trong xe không có điều hòa không khí, không có bộ phận giảm xóc. Nói về độ thoải mái thì thua xa những chiếc xe việt dã nhập khẩu, hoàn toàn không ở cùng một cấp bậc.

Từ tỉnh điều đến hai chiếc xe việt dã ít nhất phải tốn mất một ngày. Thượng Vi Chính không muốn chờ lâu như vậy.

Một ngày cũng đủ làm rất nhiều chuyện.

Lần này tới khu Mã Cố, Thượng Vi Chính cũng không để cho lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa và thị xã cùng đi. Ngoại trừ những đồng chí của tổ điều tra thì cũng vẫn là Phạm Hồng Vũ và Tạ Văn Kiện.

Đến khu Mã Cố, nhất định phải đi qua thị trấn Phong Lâm trước.

Chiếc xe jeep chạy nhanh ra khỏi nội thành. Tình hình giao thông hơi tệ. Đường lộ bằng xi măng chỉ vừa đủ cho hai chiều xe tải cỡ trung. Phạm Hồng Vũ lúc còn đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm đã tu sửa tuyến đường này. Từ khi khu công nghiệp Phong Lâm phát triển, số lượng xe cộ cũng tăng lên. Năm trước đã mở rộng mặt đường nên xe đi rất nhanh.

Dọc theo đường đi, các loại xe tải, xe ô tô chạy như nước. Đại bộ phận đều là xe mới, thỉnh thoảng có tài xế chạy ngang qua hai chiếc xe jeep lại còn bóp còi khoe mẽ.

Hiện giờ, ở thành phố Phong Lâm cơ bản đã không còn nhìn thấy loại xe jeep kiểu cũ này nữa rồi. Ngẫu nhiên trên đường nhìn thấy chiếc xe này thì cũng chỉ là từ khu Mã Cố mà thôi.

Không đến hai mươi phút, chiếc xe jeep lái vào thị trấn Phong Lâm.

Đây là một thị trấn phồn hoa. Hai bên đường, những căn nhà được xây dựng ít nhất từ ba tầng trở lên. Rất nhiều những căn nhà cao năm sáu tầng. Các loại cửa hàng mọc lên san sát nhau, đa dạng, phong phú, có vẻ cực kỳ hưng thịnh.

Lái xe điều chỉnh tốc độ chậm lại.

- Thượng lão, đây là thị trấn Phong Lâm.

Ngồi ở trên xe thứ nhất, Tạ Văn Kiện thấp giọng giới thiệu với Thượng Vi Chính.

- Haha, tôi biết rồi. Đây là hình thức Phong Lâm, một tác phẩm đắc ý nhất của đồng chí Phạm Hồng Vũ và đồng chí Cao Khiết. Chỉ là không rõ ràng lắm, trong hình thức Phong Lâm này, rốt cuộc ai là người xuất lực nhiều nhất.

Thượng Vi Chính cười nói, cảm xúc dường như không tồi.

Hình thức Phong Lâm nổi danh toàn tỉnh, nhưng không được cả nước biết đến. Thượng Vi Chính lần này đến Ngạn Hoa điều tra, tất nhiên sẽ tìm hiểu những tình huống ở Ngạn Hoa. Cho nên biết đến hình thức Phong Lâm cũng không có gì lạ.

Tạ Văn Kiện đáp:

- Lúc ấy đồng chí Cao Khiết là Bí thư Đảng ủy thị trấn, Phạm Hồng Vũ là Chủ tịch thị trấn.

Đều là lãnh đạo Đảng!

Chẳng khác gì trả lời câu hỏi của Thượng Vi Chính.



- Ừ, nhìn thấy cảnh náo nhiệt này, kinh tế thị trấn Phong Lâm quả nhiên phát triển không tệ. Cuộc sống của quần chúng hẳn là tăng lên không ít.

- Vâng, Thượng lão, căn cứ vào số liệu thống kê, thị trấn Phong Lâm tổng sản lượng kinh tế trước mắt đang đứng đầu trong toàn tỉnh. Thậm chí còn vượt qua một số huyện khác trong địa khu. Thượng lão, có muốn dừng xe lại tham quan một chút hay không?

Tạ Văn Kiện cẩn thận xin chỉ thị.

Thượng Vi Chính nâng đồng hồ lên nhìn rồi lắc đầu:

- Thôi, chúng ta nên tranh thủ đến khu Mã Cố, nghe nói đường núi đi không được tốt lắm. Như vậy đi, khi đi ngang khu công nghiệp thì tôi ở trong xe nhìn qua một chút.

- Vâng!

Tạ Văn Kiện gật đầu, rồi bảo lái xe khi lái qua khu công nghiệp Phong Lâm thì tốc độ chậm lại một chút.

Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm gần sát thị trấn. Chiếc xe jeep lúc chạy ngang qua quảng trường, đối diện chính là những nhà xưởng san sát nhau. Hơn hai năm trước, khu công nghiệp Phong Lâm còn là một “gánh hát rong”. Các nhà xưởng vẫn còn được xây dựng một cách đơn giản. Hai năm qua đi, đại bộ phận nhà xưởng đều phát triển nhảy vọt. Nhất là nhà máy Thiên Ca và nhà máy thức uống, là những xí nghiệp nổi danh nhất, sản phẩm bao trùm trong cả nước. Nhà máy điện tử Thiên Ca đã đầu tư xong nhà xưởng mới. Nhà máy thức uống cũng đang trong quá trình xây dựng. Tất cả đã có hình dạng của một khu công nghiệp hiện đại hóa ban đầu.

Một bên quốc lộ là một tấm bảng cao lớn, với dòng chữ “khu công nghiệp Phong Lâm” cực kỳ chói mắt, mạnh mẽ hữu lực.

Chiếc xe jeep chậm rãi chạy qua khu công nghiệp.

Thượng Vi Chính khẽ gật đầu nói:

- Rất tốt, không thể tưởng tượng được trong vùng này còn cất giấu một khu công nghiệp hiện đại quy mô như vậy.

Tạ Văn Kiện mỉm cười nói:

- Vâng ạ, Thượng lão, Trưởng phòng Phạm và Chủ tịch thị xã Cao đã trở thành một giai thoại của thị xã Ngạn Hoa chúng tôi đấy.

Thượng Vi Chính mỉm cười gật đầu.

Chạy qua khỏi khu công nghiệp, chiếc xe dần dần tăng tốc độ, ước chừng bảy tám km sau thì cảnh trí chợt biến đổi. Cuối đường xi măng là một con đường hẹp rất nhiều cát đá. Chiếc xe jeep lập tức bụi đất tung bay.

Tạ Văn Kiện xin lỗi nói:

- Rất xin lỗi Thượng lão, đã tiến vào khu Mã Cố rồi. Khu Mã Cố kinh tế rất lạc hậu, gom góp không đủ tài chính để làm đường. Tình trạng giao thông so ra kém hơn thị trấn Phong Lâm. Mặt đường đi rất xóc.

Trên thực tế, đoạn đường cát đá trước mắt cũng được xem là tốt rồi. Dù sao vẫn còn liên thông với thị trấn Phong Lâm, vẫn thuộc loại đường tỉnh lộ. Chân chính là vùng núi thì ngay cả con đường cát đá cũng không có. Đó mới thật sự là khó đi.

Sau khi tiến vào con đường cát đá, dòng xe cộ số lượng rõ ràng giảm đi nhều. Chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy một chiếc xe máy, xe ô tô cơ bản chẳng thấy đâu.

Theo như Tạ Văn Kiện giới thiệu, chính quyền thị trấn Phong Lâm cách UBND khu Mã Cố đến mười lăm km. Khu trực thuộc thị trấn Phong Lâm chiếm tám km. Đoạn đường cát đá đến thị trấn Mã Cố cũng không sai biệt lắm là tám km.

Thượng Vi Chính thần sắc thản nhiên.

Nếu đã quyết định đến khu Mã Cố, khó khăn này đều nằm trong dự liệu của ông. Thượng Vi Chính đã trải qua chiến tranh, một chút khó khăn này chẳng đáng để vào mắt.

Trong cuộc chiến tranh mới thật sự là gian nan.



Đường không dễ đi, đây được tính là cái gì?

Ước chừng hai mươi phút sau, chiếc xe jeep rốt cuộc đã chạy ra khỏi mặt đường cát đá, chạy lên một đoạn đường xi măng. Tuy nhiên, đoạn đường xi măng này không khỏi quá ngắn, chỉ vài trăm mét. Sau đó là một tiểu thị trấn cũ nát. Đường cái xi măng này là con đường duy nhất của thị trấn. Liếc mắt một cái có thể nhìn từ đầu đến đuôi, phỏng chừng chiều dài của con đường chỉ có bốn năm trăm mét.

Kiến trúc nhà cửa hai bên đường theo kiểu từ thập niên 60-70, bụi bám đầy, nhìn không ra hình dáng ban đầu nữa. Trên đường phố cũng vắng ngắt, nhìn chẳng được bao nhiêu người. So với thị trấn Phong Lâm vừa mới đi qua, đây chẳng khác nào thời gian quay ngược lại hai ba mươi năm trước. Thực không thể tin được, hai thị trấn này đều do thị xã Ngạn Hoa quản lý.

- Thượng lão, đây là thị trấn Mã Cố.

Tạ Văn Kiện báo cáo, dường như cảm thấy nên tất yếu giải thích thêm một chút nữa:

- Khu Mã Cố này vị trí địa lý thuộc vào nơi hẻo lánh nhất thị xã Ngạn Hoa. Núi nhiều, đất ít, nhân khẩu số lượng cũng ít. Giao thông không tiện lợi, kinh tế vẫn lấy nông nghiệp làm chính. Không có nhà máy, hầm mỏ gì cả, là thị trấn nghèo nhất trong toàn tỉnh.

Ngụ ý tất nhiên là nói Thượng Vi Chính biết không phải là lãnh đạo địa khu Ngạn Hoa và thị xã Ngạn Hoa không quan tâm đến khu Mã Cố, cũng không phải lãnh đạo khu Mã Cố không cố gắng. Thật sự là điều kiện tự nhiên hạn chế!

Thượng Vi Chính gật đầu, tỏ vẻ thông cảm rồi thản nhiên nói:

- Phát triển kinh tế, không chỉ là duy nhất. Không cần thiết có tiền thì quốc gia mới cường thịnh. Kiên trì đi theo con đường chủ nghĩa xã hội khoa học mới là nguyên tắc cơ bản.

Tạ Văn Kiện lập tức bị kềm hãm, cười xấu hổ, không dám nói gì.

Liên quan đến rất nhiều vấn đề chính trị nghiêm túc, Tạ Văn Kiện làm sao mà không chú ý cẩn thận.

Chiếc xe jeep chạy tới một tòa nhà kiến trúc cũ, cửa chính bằng xi măng cũ nát, dựng một ngôi sao năm cánh bằng sắt sơn hồng loang lổ, ghi rõ thân phận của tòa nhà này. Không thể nghi ngờ, đây là UBND và Quận ủy khu Mã Cố.

Từ xa thấy chiếc xe jeep đi tới, một số người đàn ông trung niên ngồi ở cửa hàng bên cạnh UBND quận liền đứng dậy, hướng ra đường, nét mặt tươi cười.

Những người này là lãnh đạo chủ chốt khu Mã Cố.

Thượng Vi Chính và lãnh đạo tổ điều tra trung ương bỗng nhiên muốn đến khu Mã Cố, địa khu và thị xã khẳng định là phải gọi điện thoại thông báo. Lãnh đạo của khu Mã Cố lập tức sợ hãi, luống cuống tay chân.

Không phải nói tổ điều tra đến là để điều tra tình huống doanh nghiệp nhà nước Ngạn Hoa thay đổi chế độ sao, như thế nào lại đến khu Mã Cố?

Toàn bộ khu Mã Cố gồm có một thị trấn, ba xã. Ngay cả một xí nghiệp quốc doanh với hơn mười người lao động cũng không có.

Thật không biết vì sao lãnh đạo tổ điều tra trung ương đến khu Mã Cố làm gì? Lãnh đạo của thị xã trong điện thoại cũng không nói rõ ràng, nên các lãnh đạo khu Mã Cố cũng vẫn không hiểu ra sao cả.

Đây thật là “đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống”.

Sau khi hốt hoảng, các vị lãnh đạo chủ chốt của khu Mã Cố lập tức mời dự họp hội ý, thương lượng công tác tiếp đãi. Dựa theo quy định, lãnh đạo lớn như vậy đến khu Mã Cố, Quận ủy và UBND quận hai bộ máy đều đến chỗ “biên giới” chờ đón đại lãnh đạo. Nhưng bình thường Thị ủy Nhạc đã nói rất rõ ràng, yêu cầu không làm ra nghi thức nghênh đón gì cả.

Rơi vào đường cùng, mọi người đành phải ngồi ở cửa UBND quận mà chờ.

Cho đến khi Thượng lão xuống xe, mỉm cười bắt tay với các vị lãnh đạo quận, vô cùng hòa ái thì lúc này mọi người mới thở phào an tâm.

Dường như trong lúc này, đại lãnh đạo cũng không nghiêm khắc giống như lời đồn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook