Chương 677: Gặp mặt
Hoàng Oanh
16/02/2015
Đối với việc cho gọi lần này của Phó thủ tướng Hồng, Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ đều vô cùng thận trọng. Sau khi ăn xong bữa trưa, nghỉ ngơi một chút, Đại Lưu liền tới mời Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ đến phòng Vưu Lợi Dân nghị sự.
Phó tướng Hồng lần này mời đến gặp mặt tương đối đặc biệt. Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ không phải là người đi theo Vưu Lợi Dân mà là được đặc biệt mời. Theo ý tứ nào đó mà nói, ít nhất trong chuyến gặp mặt lần này, thân phận và địa vị của ba người này là bình đẳng. Đương nhiên, khi gặp mặt thì vẫn phải phân biệt chủ yếu và thứ yếu. Lấy Vưu Lợi Dân làm chính, Khâu Minh Sơn bổ sung và Phạm Hồng Vũ bồi ghế chót.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lần này bồi ghế chót, so với lần trước bồi ghế chót khi thủ trưởng tối cao triệu kiến là khác nhau. Thủ trưởng tối cao triệu kiến, Phạm Hồng Vũ là chân chính cùng đi. Lấy thân phận và địa vị của thủ trưởng tối cao, ông sẽ không có khả năng chú ý tới biện pháp thi thố chính trị cụ thể của một khu. Thậm chí là một tỉnh. Trong mắt lão nhân gia, đều là chính sách quan trọng, phương châm quan trọng và những phương hướng mang tính vấn đề lớn. Phạm Hồng Vũ có thể trước mặt ông trình bày quan điểm của mình, nhưng trong đầu của lão nhân gia sẽ biến thành phương án xây dựng kinh tế.
Lão nhân gia sẽ không có khả năng bố trí nhiệm vụ gì cụ thể cho hắn, càng không có khả năng “nghiệm thu”.
Phó thủ tưởng Hồng không giống với.
Ông là lãnh đạo chẳng những quản lý đại cục xây dựng kinh tế cả nước, đồng thời cũng quản lý công tác cụ thể khác. Nói cách khác, Phó thủ tướng Hồng có khả năng sẽ truyền đạt chỉ thị nào đó cho Phạm Hồng Vũ, bố trí một nhiệm vụ nào đó, và sau đó là nghiệm thu.
Phạm Hồng Vũ phải làm tốt phương diện chuẩn bị.
Từ lúc Phó thủ tướng Hồng điểm danh cho gọi ba vị cán bộ này, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối. Chủ tịch tỉnh, Bí thư Địa ủy, Quyền Chủ tịch huyện. lãnh đạo chủ chốt ba cấp đã đến đầy đủ. Nếu Phó thủ tướng Hồng muốn biết cụ thể từng công tác tại từng cấp thì rất là thuận tiện.
Ba người thảo luận hơn một giờ.
Sau bữa tối, lúc này Phương Khắc Thành lại xuất hiện tại văn phòng Thanh Sơn tại thủ đô. Ông ta là đặc biệt tới đón người.
Chỉ trong chốc lát, Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ đã lên một chiếc xe con, chạy nhanh ra khỏi văn phòng làm việc, đi thẳng tới một căn tứ hợp viện trong thủ đô. Đây là chỗ ở của Phó thủ tướng Hồng, cũng là nơi ông xử lý công việc, cách đại nội không xa.
Đây là một căn tứ hợp viện rất cổ xưa. Ngoài cửa có một gốc cây cổ thụ càng lá xum xuê. Trời đã tối nên ngôi nhà đã được sáng đèn.
Phương Khắc Thành dẫn ba vị khách đến sương phòng.
Ngoại trừ đầu hẻm có trạm gác, cả tòa nhà tứ hợp viện vô cùng yên tĩnh, cũng không lộ vẻ canh phòng quá nghiêm ngặt, so với những căn tứ hợp viện mà Phạm Hồng Vũ đã đi qua cũng không có sự khác biệt quá lớn. Đương nhiên, Phó thủ tướng Hồng cấp bậc được bảo vệ khẳng định là rất nghiêm túc. Phạm Hồng Vũ tin rằng, từ lúc bọn họ bắt đầu vào cửa, một ánh mắt nào đó đang ở một nơi bí mật đánh giá bọn họ. Chỉ có điều là chưa biểu hiện ra ngoài.
- Ba vị, xin đợi một lát, tôi vào trong thông báo một chút.
Trước khi bước vào sương phòng, Phương Khắc Thành dừng bước, khách khí nói.
Ba người đều mỉm cười gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, Phương Khắc Thành đã quay trở ra, mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Khâu, Chủ tịch huyện Phạm, thủ trưởng cho mời.
Phạm Hồng Vũ đi phía sau hai vị lãnh đạo, bước vào trong sương phòng. Căn phòng diện tích không lớn, so với văn phòng của Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ dường như bằng nhau, nhưng cái bài trí thì không thể đánh đồng. Dụng cụ trong phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ đều là hàng tân thời. Còn gian sương phòng này tất cả đều là đồ dùng kiểu cũ. Chiếc ghế sofa màu vàng nhạt, chiếc bàn trà cùng màu, vừa thấy thì biết nó đã cứng tuổi. Trên chiếc bàn trà còn có vài vết sơn loang lổ.
Một bóng người cao lớn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc. Trên bàn là văn kiện chất cao như núi.
- Haha, đồng chí Vưu Lợi Dân, đồng chí Khâu Minh Sơn, đồng chí Tiểu Phạm, mau vào đây.
Khách vừa vào cửa, Phó thủ tướng Hồng liền đứng dậy, cười ha hả, từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay với Vưu Lợi Dân.
- Xin chào Phó thủ tướng Hồng.
Vưu Lợi Dân vội vàng bắt tay với đồng chí Hồng Trực Chính, tuân thủ quy củ đầy đủ.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, xin chào.
Phó thủ tướng Hồng tiếp tục bắt tay Khâu Minh Sơn, ánh mắt rạng ngời, không ngừng đánh giá Khâu Minh Sơn. Phó thủ tướng Hồng thân hình cao lớn, còn cao hơn Khâu Minh Sơn mấy cm, khi đánh giá Khâu Minh Sơn cũng không che giấu ánh mắt tò mò của mình.
Khâu Minh Sơn ứng đối rất kính cẩn.
- Đồng chí Minh Sơn, tôi ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu. Những bài viết của anh tôi đều có vinh dự đọc qua.
Không nghĩ tới, những lời Phương Khắc Thành nói lúc ở sân bay, nay Phó thủ tướng Hồng cũng nói lại một lần. Cũng không biết là Phương Khắc Thành đọc trước rồi đề cử với Phó thủ tướng Hồng, hay là Phó thủ tướng Hồng đọc trước rồi giới thiệu với những đồng chí khác.
Tuy nhiên điều này chỉ là râu ria.
Phó thủ tướng Hồng ước chừng lớn hơn Khâu Minh Sơn mười mấy tuổi, lại có thân phận và địa vị như thế, ông ta có thể ngay trước mặt mọi người nói ra những lời này, khẳng định là ông đã thật sự xem qua bài văn của Khâu Minh Sơn. Có lẽ vì nguyên nhân như vậy, ông ta mới triệu kiến Khâu Minh Sơn đến đây.
Khâu Minh Sơn vội nói:
- Lời này của thủ trưởng thật là hổ thẹn không dám nhận. Tôi cũng chỉ là cảm xúc phát ra, nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi. Ngôn luận của một người, sai lầm rất nhều, xin thủ trưởng phê bình chỉ điểm nhiều hơn.
Nhìn ra được, lời này của Khâu Minh Sơn là xuất phát từ nội tâm, chứ không thuần túy là khách khí.
Phó thủ tướng Hồng là người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, trong thể chế rất có danh vọng. Hiện tại lại là thủ tưởng tối cao “khâm điểm”, chủ trì công tác xây dựng kinh tế trong cả nước, trình độ cao là không cần phải nói. Có thể được Phó thủ tướng Hồng khẳng định có thể nói là một loại vinh dự tuyệt đại.
Phó thủ tướng Hồng và Khâu Minh Sơn thời gian bắt tay rõ ràng còn lâu hơn thời gian bắt tay Vưu Lợi Dân.
Kế tiếp, đến lượt Phạm Hồng Vũ rồi.
Phó thủ tướng Hồng cũng không vội bắt tay Phạm Hồng Vũ, ngược lại hứng thú đánh giá từ trên xuống dưới, cười nói:
- Vị này chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ?
Phạm Hồng Vũ vội hơi cúi đầu, cung kính nói:
- Vâng, thủ trưởng, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
Hắn cũng không kìm nổi, có chút tò mò đánh giá vị Thủ tướng truyền kỳ. Đương nhiên, ánh mắt cũng vài phần kiêng nể, không thể quá mức. Đây là lễ nghi cơ bản trước mặt tôn trưởng. Ở thế giới kia, Phó thủ tướng Hồng danh chấn thiên hạ, được xưng là lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Trong lúc cầm quyền, thanh danh trong quần chúng cực kỳ vang dội. Phó thủ tướng Hồng đại danh đối với tiểu cảnh sát hình sự Phạm Hồng Vũ tuyệt đối là sấm bên tai. Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ chưa từng nghĩ đến có ngày hắn lại được đối mặt với Phó thủ tướng Hồng, lại còn hướng thủ trưởng báo cáo công tác của mình, trình bày quan điểm chấp chính của mình.
Sự bất ngờ này không hề dưới lần gặp mặt thủ trưởng tối cao trước.
Quả nhiên thế sự như quân cờ.
- đồng chí Tiểu Phạm, cậu cũng là đại danh nhân đấy.
Thấy Phạm Hồng Vũ trước mặt mình giữ đúng mực, thậm chí còn dám đối diện với mình, cũng không đặc biệt khẩn trương hay kích động, hứng thú của Phó thủ tướng Hồng đối với hắn càng tăng thêm vài phần. Khi nói còn mang theo vài phần trêu ghẹo.
Lần này, Phạm Hồng Vũ không thể điềm tĩnh tự nhiên nữa rồi, nét mặt đỏ bừng:
- Thủ trưởng, tôi thật là đảm đương không nổi.
- Haha, không cần khiêm tốn. Không nói gạt cậu, hình thức Phong Lâm được đưa tin trên Nhật báo Thanh Sơn cách đây hai năm làm cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Ở trong khe suối sâu mà làm ra được đại kế hoạch nhảy vọt, người bình thường thật đúng là không thể làm được. Khó trách đồng chí Lợi Dân đối với cậu lại coi trọng như vậy, tự mình bồi dưỡng cậu.
Nghe ý tứ này, Phó thủ tướng Hồng thật đúng là đối với Phạm Hồng Vũ rất có nghiên cứu. Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm làm ra hình thức thì đồng chí Hồng Trực Chính đã chủ quản Minh Châu. Là thành phố phát đạt nhất, đồng chí Hồng Trực Chính luôn chú ý những hình thức đổi mới độc đáo nhất, hợp tình hợp lý nhất. Giống như lời nói của Phó thủ tướng Hồng, ở trong khe suối làm ra đại kế hoạch nhảy vọt, thực tại hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người. hiểu được hoàn cảnh lớn trước mắt, cho dù là thành thị vùng duyên hải cũng chưa chắc làm ra được thành tích như thị trấn Phong Lâm.
Điều này là sự thật, chứ không phải nói chơi.
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.
Phạm Hồng Vũ vội vàng ngưng thần nhìn ông.
Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn cũng lộ ra vẻ tò mò, không biết Phó thủ tướng Hồng cảm thấy kỳ quái chỗ nào.
- Đồng chí Tiểu Phạm, nghe nói cậu tốt nghiệp trường cảnh sát?
Phó thủ tướng Hồng ánh mắt nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, thật sự có chút nghi hoặc.
Tốt nghiệp trường cảnh sát, quả thật là khác loại. Ước chừng trường cảnh sát Hồng Châu không thể tưởng tượng được bọn họ lại đào tạo ra được một cao thủ xây dựng kinh tế như vậy.
Phá án bắt người xấu và công tác xây dựng kinh tế không thể nào gắn kết với nhau.
Phạm Hồng Vũ không khỏi ngầm thở dài. Biểu hiện này thật sự đi quá giới hạn rồi, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
- Vâng, Phó thủ tướng Hồng, tôi tốt nghiệp hình sự trường cảnh sát Hồng Châu. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, công tác phân phối không phù hợp. Tôi được phân về công tác tại văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, trực tiếp dưới sự lãnh đạo của Bí thư Khâu. Bí thư Khâu đối với công tác xây dựng kinh tế hết sức quan tâm, những nhân viên như chúng tôi cũng chịu sự ảnh hưởng rất lớn.
Đem biểu hiện thần kỳ của mình gắn kết với Khâu Minh Sơn thật sự là một biện pháp không tệ.
Phó thủ tướng Hồng vừa rồi đã nói rất ngưỡng mộ đại danh của Khâu Minh Sơn, có vinh dự đọc qua những bài văn do ông viết. đồng chí Khâu Minh Sơn có thể nói là một ‘danh sư”. Phạm Hồng Vũ công tác bên cạnh ông một thời gian ngắn, trở thành một “cao đồ” quả thật là thuận lý thành chương.
- Ừ, tốt tốt, quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn. Có đồng chí Lợi Dân và đồng chí Minh Sơn những danh sư như vậy, xuất ra cao đồ cũng là chuyện bình thường. Nào, đồng chí Lợi Dân, đồng chí Minh Sơn, Tiểu Phạm, mời ngồi.
Phó thủ tướng Hồng cười ha hả nói.
Phó tướng Hồng lần này mời đến gặp mặt tương đối đặc biệt. Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ không phải là người đi theo Vưu Lợi Dân mà là được đặc biệt mời. Theo ý tứ nào đó mà nói, ít nhất trong chuyến gặp mặt lần này, thân phận và địa vị của ba người này là bình đẳng. Đương nhiên, khi gặp mặt thì vẫn phải phân biệt chủ yếu và thứ yếu. Lấy Vưu Lợi Dân làm chính, Khâu Minh Sơn bổ sung và Phạm Hồng Vũ bồi ghế chót.
Nhưng Phạm Hồng Vũ lần này bồi ghế chót, so với lần trước bồi ghế chót khi thủ trưởng tối cao triệu kiến là khác nhau. Thủ trưởng tối cao triệu kiến, Phạm Hồng Vũ là chân chính cùng đi. Lấy thân phận và địa vị của thủ trưởng tối cao, ông sẽ không có khả năng chú ý tới biện pháp thi thố chính trị cụ thể của một khu. Thậm chí là một tỉnh. Trong mắt lão nhân gia, đều là chính sách quan trọng, phương châm quan trọng và những phương hướng mang tính vấn đề lớn. Phạm Hồng Vũ có thể trước mặt ông trình bày quan điểm của mình, nhưng trong đầu của lão nhân gia sẽ biến thành phương án xây dựng kinh tế.
Lão nhân gia sẽ không có khả năng bố trí nhiệm vụ gì cụ thể cho hắn, càng không có khả năng “nghiệm thu”.
Phó thủ tưởng Hồng không giống với.
Ông là lãnh đạo chẳng những quản lý đại cục xây dựng kinh tế cả nước, đồng thời cũng quản lý công tác cụ thể khác. Nói cách khác, Phó thủ tướng Hồng có khả năng sẽ truyền đạt chỉ thị nào đó cho Phạm Hồng Vũ, bố trí một nhiệm vụ nào đó, và sau đó là nghiệm thu.
Phạm Hồng Vũ phải làm tốt phương diện chuẩn bị.
Từ lúc Phó thủ tướng Hồng điểm danh cho gọi ba vị cán bộ này, cũng có thể nhìn ra một chút manh mối. Chủ tịch tỉnh, Bí thư Địa ủy, Quyền Chủ tịch huyện. lãnh đạo chủ chốt ba cấp đã đến đầy đủ. Nếu Phó thủ tướng Hồng muốn biết cụ thể từng công tác tại từng cấp thì rất là thuận tiện.
Ba người thảo luận hơn một giờ.
Sau bữa tối, lúc này Phương Khắc Thành lại xuất hiện tại văn phòng Thanh Sơn tại thủ đô. Ông ta là đặc biệt tới đón người.
Chỉ trong chốc lát, Vưu Lợi Dân, Khâu Minh Sơn, Phạm Hồng Vũ đã lên một chiếc xe con, chạy nhanh ra khỏi văn phòng làm việc, đi thẳng tới một căn tứ hợp viện trong thủ đô. Đây là chỗ ở của Phó thủ tướng Hồng, cũng là nơi ông xử lý công việc, cách đại nội không xa.
Đây là một căn tứ hợp viện rất cổ xưa. Ngoài cửa có một gốc cây cổ thụ càng lá xum xuê. Trời đã tối nên ngôi nhà đã được sáng đèn.
Phương Khắc Thành dẫn ba vị khách đến sương phòng.
Ngoại trừ đầu hẻm có trạm gác, cả tòa nhà tứ hợp viện vô cùng yên tĩnh, cũng không lộ vẻ canh phòng quá nghiêm ngặt, so với những căn tứ hợp viện mà Phạm Hồng Vũ đã đi qua cũng không có sự khác biệt quá lớn. Đương nhiên, Phó thủ tướng Hồng cấp bậc được bảo vệ khẳng định là rất nghiêm túc. Phạm Hồng Vũ tin rằng, từ lúc bọn họ bắt đầu vào cửa, một ánh mắt nào đó đang ở một nơi bí mật đánh giá bọn họ. Chỉ có điều là chưa biểu hiện ra ngoài.
- Ba vị, xin đợi một lát, tôi vào trong thông báo một chút.
Trước khi bước vào sương phòng, Phương Khắc Thành dừng bước, khách khí nói.
Ba người đều mỉm cười gật đầu.
Chỉ trong chốc lát, Phương Khắc Thành đã quay trở ra, mỉm cười nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, Bí thư Khâu, Chủ tịch huyện Phạm, thủ trưởng cho mời.
Phạm Hồng Vũ đi phía sau hai vị lãnh đạo, bước vào trong sương phòng. Căn phòng diện tích không lớn, so với văn phòng của Phạm Hồng Vũ ở huyện Vân Hồ dường như bằng nhau, nhưng cái bài trí thì không thể đánh đồng. Dụng cụ trong phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ đều là hàng tân thời. Còn gian sương phòng này tất cả đều là đồ dùng kiểu cũ. Chiếc ghế sofa màu vàng nhạt, chiếc bàn trà cùng màu, vừa thấy thì biết nó đã cứng tuổi. Trên chiếc bàn trà còn có vài vết sơn loang lổ.
Một bóng người cao lớn ngồi ngay ngắn sau bàn làm việc. Trên bàn là văn kiện chất cao như núi.
- Haha, đồng chí Vưu Lợi Dân, đồng chí Khâu Minh Sơn, đồng chí Tiểu Phạm, mau vào đây.
Khách vừa vào cửa, Phó thủ tướng Hồng liền đứng dậy, cười ha hả, từ sau bàn làm việc đi ra, bắt tay với Vưu Lợi Dân.
- Xin chào Phó thủ tướng Hồng.
Vưu Lợi Dân vội vàng bắt tay với đồng chí Hồng Trực Chính, tuân thủ quy củ đầy đủ.
- Đồng chí Khâu Minh Sơn, xin chào.
Phó thủ tướng Hồng tiếp tục bắt tay Khâu Minh Sơn, ánh mắt rạng ngời, không ngừng đánh giá Khâu Minh Sơn. Phó thủ tướng Hồng thân hình cao lớn, còn cao hơn Khâu Minh Sơn mấy cm, khi đánh giá Khâu Minh Sơn cũng không che giấu ánh mắt tò mò của mình.
Khâu Minh Sơn ứng đối rất kính cẩn.
- Đồng chí Minh Sơn, tôi ngưỡng mộ đại danh của anh đã lâu. Những bài viết của anh tôi đều có vinh dự đọc qua.
Không nghĩ tới, những lời Phương Khắc Thành nói lúc ở sân bay, nay Phó thủ tướng Hồng cũng nói lại một lần. Cũng không biết là Phương Khắc Thành đọc trước rồi đề cử với Phó thủ tướng Hồng, hay là Phó thủ tướng Hồng đọc trước rồi giới thiệu với những đồng chí khác.
Tuy nhiên điều này chỉ là râu ria.
Phó thủ tướng Hồng ước chừng lớn hơn Khâu Minh Sơn mười mấy tuổi, lại có thân phận và địa vị như thế, ông ta có thể ngay trước mặt mọi người nói ra những lời này, khẳng định là ông đã thật sự xem qua bài văn của Khâu Minh Sơn. Có lẽ vì nguyên nhân như vậy, ông ta mới triệu kiến Khâu Minh Sơn đến đây.
Khâu Minh Sơn vội nói:
- Lời này của thủ trưởng thật là hổ thẹn không dám nhận. Tôi cũng chỉ là cảm xúc phát ra, nghĩ cái gì thì nói cái đó thôi. Ngôn luận của một người, sai lầm rất nhều, xin thủ trưởng phê bình chỉ điểm nhiều hơn.
Nhìn ra được, lời này của Khâu Minh Sơn là xuất phát từ nội tâm, chứ không thuần túy là khách khí.
Phó thủ tướng Hồng là người nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, trong thể chế rất có danh vọng. Hiện tại lại là thủ tưởng tối cao “khâm điểm”, chủ trì công tác xây dựng kinh tế trong cả nước, trình độ cao là không cần phải nói. Có thể được Phó thủ tướng Hồng khẳng định có thể nói là một loại vinh dự tuyệt đại.
Phó thủ tướng Hồng và Khâu Minh Sơn thời gian bắt tay rõ ràng còn lâu hơn thời gian bắt tay Vưu Lợi Dân.
Kế tiếp, đến lượt Phạm Hồng Vũ rồi.
Phó thủ tướng Hồng cũng không vội bắt tay Phạm Hồng Vũ, ngược lại hứng thú đánh giá từ trên xuống dưới, cười nói:
- Vị này chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ?
Phạm Hồng Vũ vội hơi cúi đầu, cung kính nói:
- Vâng, thủ trưởng, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
Hắn cũng không kìm nổi, có chút tò mò đánh giá vị Thủ tướng truyền kỳ. Đương nhiên, ánh mắt cũng vài phần kiêng nể, không thể quá mức. Đây là lễ nghi cơ bản trước mặt tôn trưởng. Ở thế giới kia, Phó thủ tướng Hồng danh chấn thiên hạ, được xưng là lãnh đạo có thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn. Trong lúc cầm quyền, thanh danh trong quần chúng cực kỳ vang dội. Phó thủ tướng Hồng đại danh đối với tiểu cảnh sát hình sự Phạm Hồng Vũ tuyệt đối là sấm bên tai. Chỉ có điều Phạm Hồng Vũ chưa từng nghĩ đến có ngày hắn lại được đối mặt với Phó thủ tướng Hồng, lại còn hướng thủ trưởng báo cáo công tác của mình, trình bày quan điểm chấp chính của mình.
Sự bất ngờ này không hề dưới lần gặp mặt thủ trưởng tối cao trước.
Quả nhiên thế sự như quân cờ.
- đồng chí Tiểu Phạm, cậu cũng là đại danh nhân đấy.
Thấy Phạm Hồng Vũ trước mặt mình giữ đúng mực, thậm chí còn dám đối diện với mình, cũng không đặc biệt khẩn trương hay kích động, hứng thú của Phó thủ tướng Hồng đối với hắn càng tăng thêm vài phần. Khi nói còn mang theo vài phần trêu ghẹo.
Lần này, Phạm Hồng Vũ không thể điềm tĩnh tự nhiên nữa rồi, nét mặt đỏ bừng:
- Thủ trưởng, tôi thật là đảm đương không nổi.
- Haha, không cần khiêm tốn. Không nói gạt cậu, hình thức Phong Lâm được đưa tin trên Nhật báo Thanh Sơn cách đây hai năm làm cho tôi ấn tượng rất sâu sắc. Ở trong khe suối sâu mà làm ra được đại kế hoạch nhảy vọt, người bình thường thật đúng là không thể làm được. Khó trách đồng chí Lợi Dân đối với cậu lại coi trọng như vậy, tự mình bồi dưỡng cậu.
Nghe ý tứ này, Phó thủ tướng Hồng thật đúng là đối với Phạm Hồng Vũ rất có nghiên cứu. Phạm Hồng Vũ ở thị trấn Phong Lâm làm ra hình thức thì đồng chí Hồng Trực Chính đã chủ quản Minh Châu. Là thành phố phát đạt nhất, đồng chí Hồng Trực Chính luôn chú ý những hình thức đổi mới độc đáo nhất, hợp tình hợp lý nhất. Giống như lời nói của Phó thủ tướng Hồng, ở trong khe suối làm ra đại kế hoạch nhảy vọt, thực tại hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người. hiểu được hoàn cảnh lớn trước mắt, cho dù là thành thị vùng duyên hải cũng chưa chắc làm ra được thành tích như thị trấn Phong Lâm.
Điều này là sự thật, chứ không phải nói chơi.
- Tuy nhiên, tôi cảm thấy hơi kỳ quái.
Phạm Hồng Vũ vội vàng ngưng thần nhìn ông.
Vưu Lợi Dân và Khâu Minh Sơn cũng lộ ra vẻ tò mò, không biết Phó thủ tướng Hồng cảm thấy kỳ quái chỗ nào.
- Đồng chí Tiểu Phạm, nghe nói cậu tốt nghiệp trường cảnh sát?
Phó thủ tướng Hồng ánh mắt nhấp nháy, nhìn chằm chằm vào Phạm Hồng Vũ, thật sự có chút nghi hoặc.
Tốt nghiệp trường cảnh sát, quả thật là khác loại. Ước chừng trường cảnh sát Hồng Châu không thể tưởng tượng được bọn họ lại đào tạo ra được một cao thủ xây dựng kinh tế như vậy.
Phá án bắt người xấu và công tác xây dựng kinh tế không thể nào gắn kết với nhau.
Phạm Hồng Vũ không khỏi ngầm thở dài. Biểu hiện này thật sự đi quá giới hạn rồi, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.
- Vâng, Phó thủ tướng Hồng, tôi tốt nghiệp hình sự trường cảnh sát Hồng Châu. Tuy nhiên, sau khi tốt nghiệp, công tác phân phối không phù hợp. Tôi được phân về công tác tại văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, trực tiếp dưới sự lãnh đạo của Bí thư Khâu. Bí thư Khâu đối với công tác xây dựng kinh tế hết sức quan tâm, những nhân viên như chúng tôi cũng chịu sự ảnh hưởng rất lớn.
Đem biểu hiện thần kỳ của mình gắn kết với Khâu Minh Sơn thật sự là một biện pháp không tệ.
Phó thủ tướng Hồng vừa rồi đã nói rất ngưỡng mộ đại danh của Khâu Minh Sơn, có vinh dự đọc qua những bài văn do ông viết. đồng chí Khâu Minh Sơn có thể nói là một ‘danh sư”. Phạm Hồng Vũ công tác bên cạnh ông một thời gian ngắn, trở thành một “cao đồ” quả thật là thuận lý thành chương.
- Ừ, tốt tốt, quả nhiên là dưới tay tướng mạnh không có binh hèn. Có đồng chí Lợi Dân và đồng chí Minh Sơn những danh sư như vậy, xuất ra cao đồ cũng là chuyện bình thường. Nào, đồng chí Lợi Dân, đồng chí Minh Sơn, Tiểu Phạm, mời ngồi.
Phó thủ tướng Hồng cười ha hả nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.