Chương 171: Gia đình hạnh phúc
Hoàng Oanh
05/09/2014
Ngày nào, lúc chạng vạng tối, Phạm Hồng Vũ đều trở về tòa nhà Huyện ủy huyện Vũ Dương.
Em gái Phạm Hồng Thái sôi nổi chạy ra mở cửa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ thì liền kêu to một tiếng:
- A, là Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Cha mẹ, anh, Phó chủ tịch thị trấn Phạm đã trở lại.
Bây giờ đang nghỉ hè, Phạm Hồng Thái mặc một chiếc váy áo màu lam hoa, giày xăng đan màu trắng ngà, thắt hai bím tóc, dáng người cũng dậy thì hơn, đường cong lả lướt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, giơ tay véo lỗ tai của em gái, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương.
Trong phòng khách, Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai, Phạm Hồng Học đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nghỉ hè, Phạm Hồng Học đang làm nghiên cứu sinh ở tỉnh ngoài cũng trở về nhà, đoàn tụ với cha mẹ. Quản Lệ Mai liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, nhắn tin có rảnh thì về nhà một chuyến. Hai anh em đã một năm không gặp rồi, cần phải họp mặt với nhau.
Nhất thất đại án phát sinh, Phạm Hồng Học đang ở tỉnh ngoài, hai vợ chồng Phạm Vệ Quốc thương lượng, quyết định giấu đứa con lớn việc này, tránh cho Phạm Hồng Học phải lo lắng. Dù sao y cũng không giúp đỡ được cái gì, nói cho y biết, ngoại trừ khiến y lo lắng thêm thì cũng chẳng có nửa điểm ưu đãi. Trong dịp tết âm lịch, Phạm Hồng Học vì muốn giúp giáo sư chỉ dạy viết một quyển sách nên cũng không về nhà.
Hai anh em thì thường nghỉ hè mới gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, không nói hai lời liền trở về nhà ngay.
Hai anh em kém nhau ba tuổi, có thể nói là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, mau mau, mời ngồi bên này.
Phạm Hồng Thái hưng phấn, kéo tay Phạm Hồng Vũ, hi hi cười náo nhiệt. Vụ án Trịnh Phong Khuông kia cũng thật dọa cô bé phải sợ hãi, sau lưng không biết khóc bao nhiêu. Hiện tại anh hai không bị gì cả, còn trở thành Phó chủ tịch thị trấn, khiến cô bé vui hơn rất nhiều.
Quản Lệ Mai và Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cười ha hả.
- Anh, về lúc nào vậy?
Phạm Hồng Vũ buông cái ba lô, nhanh chóng hỏi.
Mặc dù là anh em, nhưng Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ lại hoàn toàn khác nhau. Phạm Hồng Học dáng người cao gầy, không khỏe mạnh như Phạm Hồng Vũ, đeo mắt kính màu đen, rất nhã nhặn, vừa nhìn là biết phần tử trí thức rồi.
- Haha, về hồi tối hôm qua.
Phạm Hồng Học cười bắt tay em trai của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt quan tâm.
Nhất thất đại án sau khi được xác định, Quản Lệ Mai mới đem việc này nói cho Phạm Hồng Học biết. Mặc dù Phạm Hồng Vũ đã bình yên vô sự, nhưng Phạm Hồng Học vẫn không khỏi hết hồn, cảm khái không thôi.
Đứa em này lá gan cũng lớn quá.
- Anh, em không sao!
Thấy vẻ mặt của Phạm Hồng Học, Phạm Hồng Vũ liền cười nói.
Phạm Hồng Học là người có tâm sự gì thì liền biểu hiện trên nét mặt. Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được anh mình suy nghĩ cái gì.
- Được rồi, được rồi, Hồng Vũ đã về, ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói.
Quản Lệ Mai liên tiếp nói, trên mặt vô cùng rạng rỡ, cho thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.
Bà thật cũng có lý do cao hứng.
Chồng trở thành Chủ tịch huyện, con trai lớn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai thứ hai bay lên thăng chức, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, con gái thì nhu thuận nghe lời, thành tích đứng đầu ở trường. Ai đều không cần bà phải lo lắng nữa. Nhân sinh như thế, Quản Lệ Mai còn có gì không hài lòng nữa.
- Cha, dùng cơm!
Phạm Hồng Vũ liền cười nói với cha.
Phạm Vệ Quốc cười gật đầu.
Quản Lệ Mai cao hứng, ông làm sao mà mất hứng được.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phạm Hồng Thái giúp mẹ lấy đũa, bới cơm cho mọi người.
Bữa cơm tối rất phong phú, thịt cá gà đều đầy đủ.
Quản Lệ Mai cười hỏi:
- Hồng Học, Hồng Vũ, uống với ba chút rượu không?
Phạm Vệ Quốc không có nghiện rượu, thời gian công tác rất ít khi tham gia tiệc tùng. Chỉ khi nào lãnh đạo cấp trên đến huyện Vũ Dương thị sát thì mới không thể không uống vài ly. Hôm nay Quản Lệ Mai cao hứng nên mới có đề nghị này.
- Được, uống một chút.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu.
Y tuy là người đọc sách, nhưng tửu lượng lại không kém. Tửu lượng có đôi khi lại là thiên phú. Có người cả đời không thích rượu, nhưng mỗi lần uống là uống không say. Có người mấy chục năm uống rượu, nhưng khi uống vẫn cứ say. Nghe nói tửu lượng cao thấp có quan hệ trực tiếp với máu của mỗi người.
Phạm Hồng Thái liền vội vàng mang ly rượu lên cho cha và các anh.
Quản Lệ Mai lấy ra một chai rượu.
Phạm Vệ Quốc làm quan chính trực, tuyệt không thu nhận ưu đãi. Chai rượu này là lễ mừng năm mới của một chiến hữu cũ tặng cho ông.
Em gái Phạm Hồng Thái sôi nổi chạy ra mở cửa, vừa thấy Phạm Hồng Vũ thì liền kêu to một tiếng:
- A, là Phó chủ tịch thị trấn Phạm. Cha mẹ, anh, Phó chủ tịch thị trấn Phạm đã trở lại.
Bây giờ đang nghỉ hè, Phạm Hồng Thái mặc một chiếc váy áo màu lam hoa, giày xăng đan màu trắng ngà, thắt hai bím tóc, dáng người cũng dậy thì hơn, đường cong lả lướt.
Phạm Hồng Vũ cười ha hả, giơ tay véo lỗ tai của em gái, vẻ mặt tràn đầy sự yêu thương.
Trong phòng khách, Phạm Vệ Quốc, Quản Lệ Mai, Phạm Hồng Học đang ngồi nói chuyện phiếm với nhau.
Nghỉ hè, Phạm Hồng Học đang làm nghiên cứu sinh ở tỉnh ngoài cũng trở về nhà, đoàn tụ với cha mẹ. Quản Lệ Mai liền gọi điện thoại cho Phạm Hồng Vũ, nhắn tin có rảnh thì về nhà một chuyến. Hai anh em đã một năm không gặp rồi, cần phải họp mặt với nhau.
Nhất thất đại án phát sinh, Phạm Hồng Học đang ở tỉnh ngoài, hai vợ chồng Phạm Vệ Quốc thương lượng, quyết định giấu đứa con lớn việc này, tránh cho Phạm Hồng Học phải lo lắng. Dù sao y cũng không giúp đỡ được cái gì, nói cho y biết, ngoại trừ khiến y lo lắng thêm thì cũng chẳng có nửa điểm ưu đãi. Trong dịp tết âm lịch, Phạm Hồng Học vì muốn giúp giáo sư chỉ dạy viết một quyển sách nên cũng không về nhà.
Hai anh em thì thường nghỉ hè mới gặp mặt.
Phạm Hồng Vũ vừa nghe, không nói hai lời liền trở về nhà ngay.
Hai anh em kém nhau ba tuổi, có thể nói là từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm vô cùng tốt.
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, mau mau, mời ngồi bên này.
Phạm Hồng Thái hưng phấn, kéo tay Phạm Hồng Vũ, hi hi cười náo nhiệt. Vụ án Trịnh Phong Khuông kia cũng thật dọa cô bé phải sợ hãi, sau lưng không biết khóc bao nhiêu. Hiện tại anh hai không bị gì cả, còn trở thành Phó chủ tịch thị trấn, khiến cô bé vui hơn rất nhiều.
Quản Lệ Mai và Phạm Hồng Vũ đứng dậy, cười ha hả.
- Anh, về lúc nào vậy?
Phạm Hồng Vũ buông cái ba lô, nhanh chóng hỏi.
Mặc dù là anh em, nhưng Phạm Hồng Học và Phạm Hồng Vũ lại hoàn toàn khác nhau. Phạm Hồng Học dáng người cao gầy, không khỏe mạnh như Phạm Hồng Vũ, đeo mắt kính màu đen, rất nhã nhặn, vừa nhìn là biết phần tử trí thức rồi.
- Haha, về hồi tối hôm qua.
Phạm Hồng Học cười bắt tay em trai của mình, nhìn Phạm Hồng Vũ từ trên xuống dưới, vẻ mặt quan tâm.
Nhất thất đại án sau khi được xác định, Quản Lệ Mai mới đem việc này nói cho Phạm Hồng Học biết. Mặc dù Phạm Hồng Vũ đã bình yên vô sự, nhưng Phạm Hồng Học vẫn không khỏi hết hồn, cảm khái không thôi.
Đứa em này lá gan cũng lớn quá.
- Anh, em không sao!
Thấy vẻ mặt của Phạm Hồng Học, Phạm Hồng Vũ liền cười nói.
Phạm Hồng Học là người có tâm sự gì thì liền biểu hiện trên nét mặt. Phạm Hồng Vũ liếc mắt một cái thì có thể nhìn ra được anh mình suy nghĩ cái gì.
- Được rồi, được rồi, Hồng Vũ đã về, ăn cơm trước, có chuyện gì ăn cơm xong hãy nói.
Quản Lệ Mai liên tiếp nói, trên mặt vô cùng rạng rỡ, cho thấy tâm trạng vô cùng sung sướng.
Bà thật cũng có lý do cao hứng.
Chồng trở thành Chủ tịch huyện, con trai lớn đã tốt nghiệp nghiên cứu sinh, con trai thứ hai bay lên thăng chức, trở thành Phó chủ tịch thị trấn, con gái thì nhu thuận nghe lời, thành tích đứng đầu ở trường. Ai đều không cần bà phải lo lắng nữa. Nhân sinh như thế, Quản Lệ Mai còn có gì không hài lòng nữa.
- Cha, dùng cơm!
Phạm Hồng Vũ liền cười nói với cha.
Phạm Vệ Quốc cười gật đầu.
Quản Lệ Mai cao hứng, ông làm sao mà mất hứng được.
Mọi người ngồi xuống bàn ăn, Phạm Hồng Thái giúp mẹ lấy đũa, bới cơm cho mọi người.
Bữa cơm tối rất phong phú, thịt cá gà đều đầy đủ.
Quản Lệ Mai cười hỏi:
- Hồng Học, Hồng Vũ, uống với ba chút rượu không?
Phạm Vệ Quốc không có nghiện rượu, thời gian công tác rất ít khi tham gia tiệc tùng. Chỉ khi nào lãnh đạo cấp trên đến huyện Vũ Dương thị sát thì mới không thể không uống vài ly. Hôm nay Quản Lệ Mai cao hứng nên mới có đề nghị này.
- Được, uống một chút.
Phạm Hồng Học mỉm cười gật đầu.
Y tuy là người đọc sách, nhưng tửu lượng lại không kém. Tửu lượng có đôi khi lại là thiên phú. Có người cả đời không thích rượu, nhưng mỗi lần uống là uống không say. Có người mấy chục năm uống rượu, nhưng khi uống vẫn cứ say. Nghe nói tửu lượng cao thấp có quan hệ trực tiếp với máu của mỗi người.
Phạm Hồng Thái liền vội vàng mang ly rượu lên cho cha và các anh.
Quản Lệ Mai lấy ra một chai rượu.
Phạm Vệ Quốc làm quan chính trực, tuyệt không thu nhận ưu đãi. Chai rượu này là lễ mừng năm mới của một chiến hữu cũ tặng cho ông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.