Chương 332: Giãy dụa cuối cùng
Hoàng Oanh
17/12/2014
Cái này…cái này…
Khiếp sợ.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ cực độ.
Không ngờ lúc này Cao Khiết lại đưa trà cho Phạm Hồng Vũ.
Người phụ nữ nhìn bề ngoài thì mềm mại như nước này, rốt cuộc là kiên cường đến như thế nào? Cô còn muốn che chở cho Phạm Hồng Vũ nữa sao?
Đây không phải là cô đưa nước trà cho hắn, mà là đem tất cả tiền đồ chính trị của mình giao ho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ có tài có đức gì mà nhận được ân tình của mỹ nữ như vậy?
Trong mắt một số cán bộ trẻ, còn hiện lên vẻ cảm thán cuồng nhiệt. Nếu mình là Phạm Hồng Vũ, đừng nói là cái mũ cánh chuồn cấp trưởng phòng, mà cho dù phải hy sinh tính mạng, giờ khắc nà, e rằng cũng không chút do dự.
[CHARGE=3]Lục Nguyệt híp mắt lại, phẫn nộ đến cực điểm, hai tay không kìm nổi nắm chặt lại.
Được lắm!
Cao Khiết, cô dám tùy hứng như vậy thì đừng có trách Lục Nguyệt này không thương hoa tiếc ngọc.
Sẽ để cho các người làm một đôi đồng mệnh uyên ương.
Những gì Cao Khiết đã làm, không chỉ đơn giản là từ chối Lục Nguyệt, mà muốn khiến cho gã mất mặt, Lục Nguyệt tự cảm thấy tự tôn của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Lục Nguyệt hiện tại không những căm hận Phạm Hồng Vũ, mà còn căm hận cả Cao Khiết.
Đối với tâm tư của Lục Nguyệt, không ai thèm để ý, Phạm Hồng Vũ càng không. Hắn hai tay nhận lấy cốc trà, một hơi uống sạch.
- Đừng lo lắng.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
- Ừ, tôi không lo, đến bây giờ cũng không lo, tôi luôn tin tưởng cậu mà.
Cao Khiết cũng khẽ cười nói, cầm lại chiếc cốc, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng.
Phó chủ nhiệm Lưu đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ cũng không khỏi giật mình. “Lời đồn” đã đượ xác nhận, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đúng là yêu nhau thật.
Chủ nhiệm Lưu tiếc thay cho Cao Khiết.
Lúc trước Phạm Hồng Vũ đúng là kỳ tài, rực rỡ đến lóa mắt. Cao Khiết và hắn cộng sự hơn hai năm, nảy sinh tình cảm cũng là đương nhiên. Mặc dù chênh lệch tuổi tác không nhỏ, nhưng cũng không phải là cái hào rộng khó vượt qua.
Nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi.
Con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ sắp hết, vậy mà Cao Khiết còn muốn “chôn chung” với hắn sao?
Đây rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa.
Việc này, Phạm Hồng Vũ đã trải qua và lúc này sắp phải lĩnh hậu quả.
Lương Quang Hoa không phải loại người lòng dạ rộng lớn. Nói ông ta trừng mắt phải đáp lại ngay có thể hơi quá, nhưng ở vị trí của ông ta, thì quả thật không dễ động vào.
Cho dù Lương Quang Hoa độ lượng đến cỡ nào thì cũng không thể tha thứ cho một cấp dưới bất kính với mình.
Đương nhiên, Cao Khiết ở tỉnh có bối cảnh rất lớn, để bảo vệ Phạm Hồng Vũ thì không đủ nhưng tự bảo vệ mình thì không lo. Dù sao Cao Khiết vẫn còn trẻ, năng lực lại tốt, Lương Quang Hoa sau này về hưu thì khó có thể cản trở được Cao Khiết.
Chỉ có điều từ nay về sau, chênh lệch giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quả thực chính là cách biệt một trời. Một cán bộ cấp cục phó, và một cán bộ bình thường bị xử phạt thì có thể tiếp tục đi cùng với nhau sao?
Nhất định sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cả.
Phạm Hồng Vũ đưa mắt nhìn Cao Khiết, sau đó xoay người bước lên đài, đứng thẳng như tùng.
Mọi người kinh ngạc nhìn lên, Phạm Hồng Vũ hai tay trống trơn, không có bài phát biểu gì cả.
Không phải có bản kiểm điểm sao? Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ muốn ở trên này phát biểu ngẫu hứng?
Rất nhanh, mọi người liền biết mình đoán đúng, Phạm Hồng Vũ đúng là phát biểu ngẫu hứng.
Lương Quang Hoa hơi nhíu mày, liền quay đầu nhìn Tống Mân, tuy nhiên ông ta và Tống Mân ngồi cách nhau mấy hàng ghế, nên Lương Quang Hoa không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mân.
Tống Mân còn nhíu mày hơn cả Lương Quang Hoa.
Thời gian giao tiếp giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ nhiều hơn Lương Quang Hoa rất nhiều, đối với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì cũng hiểu rõ hơn. Hôm qua ông ta còn tự mình tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện, còn có chút không nỡ.
Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, Tống Mân không giấu diếm quyết định của Thị ủy: Mất chức, là điều không thể nghi ngờ. Phó chánh văn phòng ở Ủy ban Mặt trận Tổ quốc dù sao cũng là một lãnh đạo, mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, muốn tiếp tục làm lãnh đạo, e rằng không có khả năng.
Còn có bị khai trừ ra khỏi Đảng hay không thì phải xem biểu hiện của Phạm Hồng Vũ.
Cái gọi là biểu hiện ở đây, Tống Mân cũng đã nói rõ, chính là Phạm Hồng Vũ có kiểm điểm sâu sắc hay không. Về phần Phạm Hồng Vũ có đồng ý kiểm điểm trước mặt mọi người hay không thì Tống Mân không hỏi.
Đối với ông ta thì cái này không cần hỏi.
Bất kể nói thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng là cán bộ của thị xã Ngạn Hoa, trừ phi hắn hoàn toàn bỏ gánh mặc kệ, nếu không nhất định phải nhận quyết định của Thị ủy.
Nếu thật sự là từ chức mặc kệ thì Tống Mân sẽ không đồng ý.
Đâu cần cậu phải từ chức?
Ban đầu tưởng rằng Phạm Hồng Vũ sẽ tức giận mà cãi lộn.
Căn cứ vào việc phân tích tính cách của Tống Mân đối với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể làm được.
Loại người lưu manh mà!
Không ngờ Tống Mân đã tính sai, Phạm Hồng Vũ gần như không chút do dự, liền đáp ứng ngay. Không những đồng ý tham dự hội nghị này, mà còn đồng ý kiểm điểm ngay trên đại hội, chấp nhận quyết định của Thị ủy vô điều kiện.
Tống Mân cảm thấy lạ, tuy nhiên không dám nhiều lời, chỉ thuận miệng an ủi Phạm Hồng Vũ vài câu, nói hắn cần phải nhận thức sai lầm của mình, tích cực sửa chữa, tổ chức sẽ xem xét. Nhân tài hiếm có, tổ chức sẽ xem xét, sắp xếp cho hắn một chức vụ thích hợp.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ hiên ngang như vậy, không có chút nào là kiểm điểm sâu sắc cả.
Nhìn bộ dạng của hắn, như thể còn muốn phát biểu diễn thuyết vậy.
Một dự cảm bất tường bỗng chốc hiện lên trong đầu Tống Mân.
Trong lúc này, cũng không dễ ngăn cản.
Lương Quang Hoa đích thân điểm danh, yêu cầu Phạm Hồng Vũ lên kiểm điểm.
- Các đồng chí.
Phạm Hồng Vũ hắng giọng một cái, cao giọng nói.
Điệu bộ này, là tác phong của một nhân vật số 1, nhìn không ra vẻ sợ sệt gì cả.
- Hôm nay là hội nghị học tập, vừa rồi Bí thư Lương và Bí thư Tống đều đã có chỉ thị, ở đây trước tiên tôi sẽ đọc cho mọi người nghe một bài viết, cũng là phát biểu trên Quần Chúng nhật báo…
Nói xong, hắn rút trong túi quần ra một tờ báo được gấp chỉnh tề.
Quả nhiên
Người này muốn gây rối.
- Tôi đọc cho mọi người nghe một bài viết, tiêu đề là “căn bản không thể dao động”, tác giả Phạm Hồng Vũ, chính là bản thân tôi. Bài viết này là tôi phát biểu trên Quần Chúng nhật báo, nội dung cũng là có liên quan đến cải cách xí nghiệp công hữu, Quần Chúng nhật báo sau khi thẩm định kỹ càng, đồng ý cho đăng. Tôi cho rằng, đây ít nhất đại diện cho một thái độ công bằng. Cán bộ đảng viên, ai cũng có quyền bày tỏ quan điểm quả mình trên tạp chí của Đảng.
Phạm Hồng Vũ đưa bài viết đó ra.
Sắc mặt Lương Quang Hoa đen như đáy nồi, hai hàng lông mày dựng lên, tức giận bừng bừng.
Đúng là quá to gan lớn mật.
Trong lúc quan trọng như vậy mà dám chơi thủ đoạn “kẻ hai mặt”, coi Lương Quang Hoa là người chết rồi hay sao?
Đúng lúc này, Khâu Minh Sơn từ đầu đến giờ vẫn ngồi im bên cạnh Lương Quang Hoa, bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Bí thư Lương, Phạm Hồng Vũ nói có lý. Mỗi đảng viên đều có quyền bày tỏ ý kiến của mình. Hôm nay không phải chúng ta đang học tập bài viết trên Quần Chúng nhật báo hay sao?
Lương Quang Hoa không khỏi ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn sắc mặt bình thản, ánh mắt lại tỏ ra vô cùng kiên nghị.
Giao tế nhiều năm như vậy với Khâu Minh Sơn rồi, Lương Quang Hoa rất hiểu, đây là Khâu Minh Sơn quyết định không tiếc một trận chiến. Nếu Lương Quang Hoa giận dữ trước mặt mọi người, e rằng sẽ bùng nổ “chiến đấu kịch liệt”, khiến cho Lương Quang Hoa không thể xuống đài được.
Từ bản chất, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ giống nhau, đều có chút “lưu manh”.
Mặc dù làm như vậy, Khâu Minh Sơn phải gánh trên lưng tội danh không tôn trọng nhân vật số 1, nhưng Lương Quang Hoa cũng phải chịu trách nhiệm về việc thiếu đoàn kết nội bộ, không nắm được cục diện trong tay.
Đương nhiên là Khâu Minh Sơn sẽ bị tổn thương nhiều hơn.
Trong quan trường, luôn có quy tắc.
Chỉ có điều Lương Quang Hoa lại không muốn “lưỡng bại câu thương” với Khâu Minh Sơn trong thời điểm nắm chắc phần thắng này. Thế cục có lợi đối với ông ta như thế, hoàn toàn không cần chiến mà vẫn thắng, vậy cần gì phải khai tử chiến?
Lương Quang Hoa hừ mạnh một tiếng, người khẽ dựa vào phía sau.
Được rồi, xem các người còn muốn diễn trò gì.
Dù sao Tống Mân đã báo cáo cho mình biện pháp xử lý của Thị ủy Ngạn Hoa đối với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ muốn ở đây gây náo động thì cũng phụ thuộc vào hắn. Hắn càng gây náo động thì kết cục của hắn càng thê thảm.
Đợi Phạm Hồng Vũ gây chuyện xong, Tống Mân sẽ thay mặt Thị ủy Ngạn Hoa tuyên bố quyết định khai trừ hắn ra khỏi đảng, để xem Khâu Minh Sơn ông làm được gì.
Đó mới chính thức là đánh vào mặt.
Chẳng qua các người đang giãy chết mà thôi.
Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.
Khiếp sợ.
Gần như tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ cực độ.
Không ngờ lúc này Cao Khiết lại đưa trà cho Phạm Hồng Vũ.
Người phụ nữ nhìn bề ngoài thì mềm mại như nước này, rốt cuộc là kiên cường đến như thế nào? Cô còn muốn che chở cho Phạm Hồng Vũ nữa sao?
Đây không phải là cô đưa nước trà cho hắn, mà là đem tất cả tiền đồ chính trị của mình giao ho Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ có tài có đức gì mà nhận được ân tình của mỹ nữ như vậy?
Trong mắt một số cán bộ trẻ, còn hiện lên vẻ cảm thán cuồng nhiệt. Nếu mình là Phạm Hồng Vũ, đừng nói là cái mũ cánh chuồn cấp trưởng phòng, mà cho dù phải hy sinh tính mạng, giờ khắc nà, e rằng cũng không chút do dự.
[CHARGE=3]Lục Nguyệt híp mắt lại, phẫn nộ đến cực điểm, hai tay không kìm nổi nắm chặt lại.
Được lắm!
Cao Khiết, cô dám tùy hứng như vậy thì đừng có trách Lục Nguyệt này không thương hoa tiếc ngọc.
Sẽ để cho các người làm một đôi đồng mệnh uyên ương.
Những gì Cao Khiết đã làm, không chỉ đơn giản là từ chối Lục Nguyệt, mà muốn khiến cho gã mất mặt, Lục Nguyệt tự cảm thấy tự tôn của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng.
Lục Nguyệt hiện tại không những căm hận Phạm Hồng Vũ, mà còn căm hận cả Cao Khiết.
Đối với tâm tư của Lục Nguyệt, không ai thèm để ý, Phạm Hồng Vũ càng không. Hắn hai tay nhận lấy cốc trà, một hơi uống sạch.
- Đừng lo lắng.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói.
- Ừ, tôi không lo, đến bây giờ cũng không lo, tôi luôn tin tưởng cậu mà.
Cao Khiết cũng khẽ cười nói, cầm lại chiếc cốc, trong mắt toát lên vẻ dịu dàng.
Phó chủ nhiệm Lưu đứng bên cạnh Phạm Hồng Vũ cũng không khỏi giật mình. “Lời đồn” đã đượ xác nhận, Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết đúng là yêu nhau thật.
Chủ nhiệm Lưu tiếc thay cho Cao Khiết.
Lúc trước Phạm Hồng Vũ đúng là kỳ tài, rực rỡ đến lóa mắt. Cao Khiết và hắn cộng sự hơn hai năm, nảy sinh tình cảm cũng là đương nhiên. Mặc dù chênh lệch tuổi tác không nhỏ, nhưng cũng không phải là cái hào rộng khó vượt qua.
Nhưng hiện tại tất cả đều thay đổi.
Con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ sắp hết, vậy mà Cao Khiết còn muốn “chôn chung” với hắn sao?
Đây rõ ràng là đánh thẳng vào mặt Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa.
Việc này, Phạm Hồng Vũ đã trải qua và lúc này sắp phải lĩnh hậu quả.
Lương Quang Hoa không phải loại người lòng dạ rộng lớn. Nói ông ta trừng mắt phải đáp lại ngay có thể hơi quá, nhưng ở vị trí của ông ta, thì quả thật không dễ động vào.
Cho dù Lương Quang Hoa độ lượng đến cỡ nào thì cũng không thể tha thứ cho một cấp dưới bất kính với mình.
Đương nhiên, Cao Khiết ở tỉnh có bối cảnh rất lớn, để bảo vệ Phạm Hồng Vũ thì không đủ nhưng tự bảo vệ mình thì không lo. Dù sao Cao Khiết vẫn còn trẻ, năng lực lại tốt, Lương Quang Hoa sau này về hưu thì khó có thể cản trở được Cao Khiết.
Chỉ có điều từ nay về sau, chênh lệch giữa Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết quả thực chính là cách biệt một trời. Một cán bộ cấp cục phó, và một cán bộ bình thường bị xử phạt thì có thể tiếp tục đi cùng với nhau sao?
Nhất định sẽ không có kết quả gì tốt đẹp cả.
Phạm Hồng Vũ đưa mắt nhìn Cao Khiết, sau đó xoay người bước lên đài, đứng thẳng như tùng.
Mọi người kinh ngạc nhìn lên, Phạm Hồng Vũ hai tay trống trơn, không có bài phát biểu gì cả.
Không phải có bản kiểm điểm sao? Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ muốn ở trên này phát biểu ngẫu hứng?
Rất nhanh, mọi người liền biết mình đoán đúng, Phạm Hồng Vũ đúng là phát biểu ngẫu hứng.
Lương Quang Hoa hơi nhíu mày, liền quay đầu nhìn Tống Mân, tuy nhiên ông ta và Tống Mân ngồi cách nhau mấy hàng ghế, nên Lương Quang Hoa không thể nhìn thấy vẻ mặt của Tống Mân.
Tống Mân còn nhíu mày hơn cả Lương Quang Hoa.
Thời gian giao tiếp giữa ông ta và Phạm Hồng Vũ nhiều hơn Lương Quang Hoa rất nhiều, đối với tính cách của Phạm Hồng Vũ thì cũng hiểu rõ hơn. Hôm qua ông ta còn tự mình tìm Phạm Hồng Vũ nói chuyện, còn có chút không nỡ.
Nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, Tống Mân không giấu diếm quyết định của Thị ủy: Mất chức, là điều không thể nghi ngờ. Phó chánh văn phòng ở Ủy ban Mặt trận Tổ quốc dù sao cũng là một lãnh đạo, mắc phải sai lầm nghiêm trọng như vậy, muốn tiếp tục làm lãnh đạo, e rằng không có khả năng.
Còn có bị khai trừ ra khỏi Đảng hay không thì phải xem biểu hiện của Phạm Hồng Vũ.
Cái gọi là biểu hiện ở đây, Tống Mân cũng đã nói rõ, chính là Phạm Hồng Vũ có kiểm điểm sâu sắc hay không. Về phần Phạm Hồng Vũ có đồng ý kiểm điểm trước mặt mọi người hay không thì Tống Mân không hỏi.
Đối với ông ta thì cái này không cần hỏi.
Bất kể nói thế nào, Phạm Hồng Vũ cũng là cán bộ của thị xã Ngạn Hoa, trừ phi hắn hoàn toàn bỏ gánh mặc kệ, nếu không nhất định phải nhận quyết định của Thị ủy.
Nếu thật sự là từ chức mặc kệ thì Tống Mân sẽ không đồng ý.
Đâu cần cậu phải từ chức?
Ban đầu tưởng rằng Phạm Hồng Vũ sẽ tức giận mà cãi lộn.
Căn cứ vào việc phân tích tính cách của Tống Mân đối với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ hoàn toàn có thể làm được.
Loại người lưu manh mà!
Không ngờ Tống Mân đã tính sai, Phạm Hồng Vũ gần như không chút do dự, liền đáp ứng ngay. Không những đồng ý tham dự hội nghị này, mà còn đồng ý kiểm điểm ngay trên đại hội, chấp nhận quyết định của Thị ủy vô điều kiện.
Tống Mân cảm thấy lạ, tuy nhiên không dám nhiều lời, chỉ thuận miệng an ủi Phạm Hồng Vũ vài câu, nói hắn cần phải nhận thức sai lầm của mình, tích cực sửa chữa, tổ chức sẽ xem xét. Nhân tài hiếm có, tổ chức sẽ xem xét, sắp xếp cho hắn một chức vụ thích hợp.
Hiện tại, Phạm Hồng Vũ hiên ngang như vậy, không có chút nào là kiểm điểm sâu sắc cả.
Nhìn bộ dạng của hắn, như thể còn muốn phát biểu diễn thuyết vậy.
Một dự cảm bất tường bỗng chốc hiện lên trong đầu Tống Mân.
Trong lúc này, cũng không dễ ngăn cản.
Lương Quang Hoa đích thân điểm danh, yêu cầu Phạm Hồng Vũ lên kiểm điểm.
- Các đồng chí.
Phạm Hồng Vũ hắng giọng một cái, cao giọng nói.
Điệu bộ này, là tác phong của một nhân vật số 1, nhìn không ra vẻ sợ sệt gì cả.
- Hôm nay là hội nghị học tập, vừa rồi Bí thư Lương và Bí thư Tống đều đã có chỉ thị, ở đây trước tiên tôi sẽ đọc cho mọi người nghe một bài viết, cũng là phát biểu trên Quần Chúng nhật báo…
Nói xong, hắn rút trong túi quần ra một tờ báo được gấp chỉnh tề.
Quả nhiên
Người này muốn gây rối.
- Tôi đọc cho mọi người nghe một bài viết, tiêu đề là “căn bản không thể dao động”, tác giả Phạm Hồng Vũ, chính là bản thân tôi. Bài viết này là tôi phát biểu trên Quần Chúng nhật báo, nội dung cũng là có liên quan đến cải cách xí nghiệp công hữu, Quần Chúng nhật báo sau khi thẩm định kỹ càng, đồng ý cho đăng. Tôi cho rằng, đây ít nhất đại diện cho một thái độ công bằng. Cán bộ đảng viên, ai cũng có quyền bày tỏ quan điểm quả mình trên tạp chí của Đảng.
Phạm Hồng Vũ đưa bài viết đó ra.
Sắc mặt Lương Quang Hoa đen như đáy nồi, hai hàng lông mày dựng lên, tức giận bừng bừng.
Đúng là quá to gan lớn mật.
Trong lúc quan trọng như vậy mà dám chơi thủ đoạn “kẻ hai mặt”, coi Lương Quang Hoa là người chết rồi hay sao?
Đúng lúc này, Khâu Minh Sơn từ đầu đến giờ vẫn ngồi im bên cạnh Lương Quang Hoa, bỗng nhiên lên tiếng nói:
- Bí thư Lương, Phạm Hồng Vũ nói có lý. Mỗi đảng viên đều có quyền bày tỏ ý kiến của mình. Hôm nay không phải chúng ta đang học tập bài viết trên Quần Chúng nhật báo hay sao?
Lương Quang Hoa không khỏi ngơ ngác một chút, quay đầu nhìn Khâu Minh Sơn.
Khâu Minh Sơn sắc mặt bình thản, ánh mắt lại tỏ ra vô cùng kiên nghị.
Giao tế nhiều năm như vậy với Khâu Minh Sơn rồi, Lương Quang Hoa rất hiểu, đây là Khâu Minh Sơn quyết định không tiếc một trận chiến. Nếu Lương Quang Hoa giận dữ trước mặt mọi người, e rằng sẽ bùng nổ “chiến đấu kịch liệt”, khiến cho Lương Quang Hoa không thể xuống đài được.
Từ bản chất, Khâu Minh Sơn và Phạm Hồng Vũ giống nhau, đều có chút “lưu manh”.
Mặc dù làm như vậy, Khâu Minh Sơn phải gánh trên lưng tội danh không tôn trọng nhân vật số 1, nhưng Lương Quang Hoa cũng phải chịu trách nhiệm về việc thiếu đoàn kết nội bộ, không nắm được cục diện trong tay.
Đương nhiên là Khâu Minh Sơn sẽ bị tổn thương nhiều hơn.
Trong quan trường, luôn có quy tắc.
Chỉ có điều Lương Quang Hoa lại không muốn “lưỡng bại câu thương” với Khâu Minh Sơn trong thời điểm nắm chắc phần thắng này. Thế cục có lợi đối với ông ta như thế, hoàn toàn không cần chiến mà vẫn thắng, vậy cần gì phải khai tử chiến?
Lương Quang Hoa hừ mạnh một tiếng, người khẽ dựa vào phía sau.
Được rồi, xem các người còn muốn diễn trò gì.
Dù sao Tống Mân đã báo cáo cho mình biện pháp xử lý của Thị ủy Ngạn Hoa đối với Phạm Hồng Vũ, Phạm Hồng Vũ muốn ở đây gây náo động thì cũng phụ thuộc vào hắn. Hắn càng gây náo động thì kết cục của hắn càng thê thảm.
Đợi Phạm Hồng Vũ gây chuyện xong, Tống Mân sẽ thay mặt Thị ủy Ngạn Hoa tuyên bố quyết định khai trừ hắn ra khỏi đảng, để xem Khâu Minh Sơn ông làm được gì.
Đó mới chính thức là đánh vào mặt.
Chẳng qua các người đang giãy chết mà thôi.
Người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.