Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 776: Giương cung rút kiếm

Hoàng Oanh

02/03/2015

Từ huyện xuất phát đến trụ sở Thành ủy, Lục Cửu ngoài điện thoại thông báo cho Phạm Hồng Vũ ra, không nói thêm gì nữa.

Bí thư thật sự không muốn làm gì cả.

Người này cũng thật là…Lục Cửu cảm thấy bất kể thế mình trốn tránh thế nào cũng không thoát khỏi liên lụy được.

Tuy nhiên trong lúc này Lục Cửu cũng không căng thẳng, cú điện thoại của Liễu Phi Dương, vẫn là tiếp thêm can đảm.

Tất cẩ đều có Đàm Khởi Hoa tọa trấn, tuy rằng khó mà tránh được việc bị Quách Thanh Hoa trách móc, răn dạy vài câu, nhưng cũng không cần phải lo lắng lắm. Toàn cục nhiều cán bộ như vậy, nhưng những người có đủ tư cách để Quách Thanh Hoa răn dạy cũng không có nhiều.

Lục Cửu cũng không khẩn trương, Phạm Hồng Vũ cũng rất điềm tĩnh.

Một khi gặp phải đại sự, Phạm Hồng Vũ chưa từng hoảng hốt bao giờ.

Một cán bộ trẻ của phòng Thư ký 1 của Văn phòng Thành ủy, đứng sẵn ở cửa trụ sở Thành ủy đón Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ, hạ giọng nói: - Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Đàm, Chủ tịch thành phố Quách, Bí thư Trịnh, Bí thư Tiêu, còn có Bí thư Cừu của Mạc Bình đều đang ở phòng họp đợi, xin mời đi cùng tôi.

Lục Cửu cảm thấy kinh ngạc, sao Cừu Hạo Minh lại ở đây?

Nhưng lãnh đạo đều sắp xếp rồi, chắc cũng có lý do. Nếu như phải lên võ đài ở đây thì cũng là Phạm Hồng Vũ đánh.

Phòng họp nhỏ ở tầng 4, hội nghị Thường vụ Thành ủy đều tổ chức ở đây.

Văn phòng của Đàm Khởi Hoa, Trịnh Mỹ Đường thì nằm ở tầng 3.

- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, mời. Cán bộ trẻ tuổi dẫn hai người đến cửa phòng họp, khẽ đẩy cửa ra.

Phòng họp khói thuốc lượn lờ, giống như sương mù bên hồ buổi sảng vậy, tạm thời, toàn toàn nhìn không ra tình hình bên trong. Ai cũng đang hút thuốc.

Đàm Khởi Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Tiêu Hàn Nguyệt, Cừu Hạo Minh miệng ngậm thuốc lá, ngoại trừ Liễu Phi Dương, sắc mặt ai cũng ngưng trọng.

Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ vào cửa, cũng không ai lên tiếng chào hỏi cả. Chỉ có những ánh mắt ẩn chứa những tâm trạng bất đồng quét qua hai người Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu.

Ít nhất là có bốn ánh mắt, mang theo ý căm giận vô cùng rõ ràng.¬

Trịnh Mỹ Đường và Cừu Hạo Minh.

Hai người này, hận thấu xương Phạm Hồng Vũ.

Ánh mắt của Quách Thanh Hoa thì lạnh như băng, ẩn hàm sự phân nộ khó nói nên lời.

Còn ánh mắt của Đàm Khởi Hoa và Tiêu Hàn Nguyệt thì lộ vẻ lo lắng. Hai hàng lông mày nhíu chặt, Bí thư Tiêu cũng biết lần này, Chủ tịch huyện Phạm cũng hơi quá đáng.

- Xin chào Bí thư Đàm, các vị lãnh đạo…



Lục Cửu có chút xấu hổ, nhưng mở miệng không được. Ông ta là Bí thư Huyện ủy Vân Hồ, những chuyện thế này đều phải do ông ta ra mặt.

Không nghĩ qua là, Cừu Hạo Minh và Liễu Phi Dương cũng vô tình trở thành “lãnh đạo” của Lục Cửu…

- Đồng chí Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ đến rồi, xin mời ngồi.

Đàm Khởi Hoa hút thuốc, chậm rãi nói, giọng điệu bình thản.

Ông ta là Bí thư Thành ủy, bây giờ là xử lý mâu thuẫn của hai huyện phía dưới, không thể lộ vẻ thiên vị được, như vậy không hợp quy củ. Cho dù Vân Hồ có sai, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ nên bị mắng thì cũng không nên mắng trước mặt Cừu Hạo Minh được. Như vậy không phải sẽ khiến người ta sinh hận sao?

Cừu Hạo Minh không phải là thân tín của Đàm Khởi Hoa mà Lục Cửu mới phải. Đàm Khởi Hoa sao có thể vì Cừu Hạo Minh mà khiến thân tín của mình phải sinh hận được. - Cảm ơn Bí thư Đàm.

Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ngồi xuống phía bên phải, đối diện với Cừu Hạo Minh.

Số ghế ngồi của mọi người cũng có chút thú vị.

Đàm Khởi Hoa ngồi giữa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường, Cừu Hạo Minh ngồi bên trái, xếp thành một hàng. Tiêu Hàn Nguyệt ngồi bên phải, Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ ngồi bên cạnh Tiêu Hàn Nguyệt, mơ hồ chia làm hai phe cánh.

Chuyện này, Đàm Khởi Hoa, Quách Thanh Hoa, Tiêu Hàn Nguyệt ra mặt đó là đương nhiên. Hai vị một phen, cộng thêm Chủ nhiệm UB chính trị pháp luật, đều được cho là chính quản. Thân phận của Trịnh Mỹ Đường, thì hơi tinh tế một chút. Ông ta thân là Phó Bí thư phân quản công tác đảng quần chúng, chuyện này ông ta có thể ra mặt cũng có thể không.

Hiện tại Trịnh Mỹ Đường không những đã đến mà còn ngồi cạnh Cừu Hạo Minh, thực tế vấn đề đã rõ.

Cừu Hạo Minh là cán bộ mà Quách Thanh Hoa tín nhiệm nhất, một tay bồi dương lên, hiện giờ bị “ủy khuất” như vậy, Quách Thanh Hoa không thể không đứng ra giúp y một phen được. Nhưng Quách Thanh Hoa sang năm cũng về hưu rồi, chín mươi phần trăm là Trịnh Mỹ Đường sẽ lên chức Chủ tịch thành phố. Bình thường mà nói, với quan hệ của Quách Thanh Hoa mà Trịnh Mỹ Đường mà nói, Trịnh Mỹ Đường không những tiếp nhận chức Chủ tịch thành phố của Quách Thanh Hoa mà còn tiếp nhận cả tổ chức thành viên nhiều năm của Quách Thanh Hoa để lại.

Cừu Hạo Minh là Bí thư huyện ủy Mạc Bình, là một phương chư hầu, Trịnh Mỹ Đường đương nhiên sẽ “tiếp nhận” y. Bây giờ giúp y ra mặt, Cừu Hạo Minh sẽ nhớ mãi ân tình này.

Còn một điều chính là Phạm Hồng Vũ. Trịnh Mỹ Đường muốn xem xem, lần này Phạm Hồng Vũ “nói xạo” như thế nào, chỉ cần nắm được cơ hội, Bí thư Trịnh tuyệt đối sẽ không bỏ qua để giáo huấn cho Chủ tịch huyện Phạm một trận.

Ngay trước mặt Bí thư Thành ủy và Chủ tịch thành phố, Phạm Hồng Vũ chống lại Trịnh Mỹ Đường thì sự tình sẽ không còn đơn giản nữa. Thành ủy, UBND thành phố tố cáo lên trên, thì đến cả Vưu Lợi Dân cũng không thể che chở cho hắn.

Ánh mắt của Bí thư Trịnh như lang như hổ, nhưng Chủ tịch huyện lại không thèm để ý, mà quét qua Cừu Hạo Minh một cách đầy hứng thú. Cừu Hạo Minh khoảng năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, như thể tướng mạo của ông ta sinh ra để làm quan.

Cừu Hạo Minh hừ lạnh một tiếng, không né tránh ánh mắt của Phạm Hồng Vũ mà hung hăng đối diện với hắn.

Một là Bí thư huyện ủy Mạc Bình, một là Chủ tịch huyện Vân Hồ, hai người không phải lần đầu gặp mặt, rất nhiều lần gặp mặt nhau ở các cuộc họp trên thành phố rồi.

Khóe miệng Phạm Hồng Vũ cười cười, chậm rãi thu ánh mắt lại, không thèm nhìn Cừu Hạo Minh lấy một cái.

Điều này khiến cho Cừu Hạo Minh cảm thấy rất tức giận.

Thằng nhóc này. Còn giả vờ giả vịt nữa chứ.

Đàm Khởi Hoa dí mẩu thuốc lá vào gạt tàn, ho khan một tiếng, rồi ngồi thẳng thân mình. Những người khác cũng lập tức dập thuốc, ngồi thẳng người. Không khí phòng họp trở nên rất ngưng trọng.



- Bí thư Lục, Chủ tịch huyện Phạm, hôm nay gọi hai người lên thành phố, nguyên nhân là gì thì chắc hai người cũng đã biết rồi. Bây giờ, hai người giải thích một chút, tại sao lại phái công an đến Quyến Khẩu, huyện Mạc Bình bắt người?

Đàm Khởi Hoa đi thẳng vào vấn đề.

Thực tế, Thành ủy xử lý thận trọng như vậy đẫ là nể tình Phạm Hồng Vũ và Lục Cửu lắm rồi. Bình thường, với chuyện như vậy, Đàm Khởi Hoa hoặc Quách Thanh Hoa chỉ gọi điện tới Vân Hồ, mắng cho một trận rồi ra lệnh thả người. Đây mới là “quy trình” hợp lý.

Các người làm bừa, còn muốn lãnh đạo thành phổ nể mặt nữa sao?

Còn bày ra trận chiến như vậy, Chủ tịch thành phố Bí thư Thành ủy tự mình đợi các người tới cửa nữa chứ.

Đàm Khởi Hoa vẫn là nể “biển chữ vàng” sau lưng Phạm Hồng Vũ, tuyệt đối không vì Cừu Hạo Minh mà đi đắc tội với Phạm Hồng Vũ.

Quách Thanh Hoa không làm như vậy.

Cũng không phải sợ đền tội với Phạm Hồng Vũ, Trịnh Mỹ Đường cũng sớm đã đắc tội với Phạm Hồng Vũ rồi, hai người như nước với lửa. Quách Thanh Hoa chủ yếu lo rằng làm như vậy vô dụng, Phạm Hồng Vũ sẽ không nể mặt ông ta.

Khả năng này là rất cao.

Quách Thanh Hoa không cảm thấy lời nói của mình trước mặt Phạm Hồng Vũ có tác dụng hơn Trịnh Mỹ Đường. Mặc dù Trịnh Mỹ Đường uy vọng không thể bằng Quách Thanh Hoa được.

Lục Cửu sắc mặt trầm tĩnh, không lên tiếng, chỉ liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái.

Chủ tịch huyện Phạm, tự giác một chút nhé.

Tôi chỉ là người đi theo mà thôi, cậu tự bãi bình đi.

Phạm Hồng Vũ quả nhiên tự giác, lập tức đứng thẳng người, cao giọng nói: - Bí thư Đàm, chủ tịch thành phố Quách, Bí thư Trịn, Bí thư Tiêu, chuyện này tôi là đương sự, trước tiên tôi báo cáo đơn giản lại cho các vị…

Đàm Khởi Hoa vuốt cằm, trầm giọng nói: - Được.

Trước khi quyết định mở cuộc họp này, Đàm Khởi Hoa chắc chắn đã nghe báo cáo có liên quan rồi. Tuy nhiên, hôm nay cứ để đương sự thuật lại.

Phạm Hồng Vũ liền thuật lại đầu đuôi ngọn ngành câu chuyện, nói đơn giản, nhưng chỗ trọng điểm thì lại không hàm hồ chút nào. Khi Phạm Hồng Vũ nói tới đám người Cừu Lập Hành ra tay độc ác với cô gái yếu ớt như Lã Đình, thì sắc mặt Tiêu Hàn Nguyệt, Đàm Khởi Hoa bắt đầu ngưng trọng lên, Đàm Khởi Hoa còn phát ra tiếng “hừ”, ra vẻ không tin.

- Không thể, nói đùa gì vậy?

Cừu Hạo Minh hừ một tiếng, cắt ngang Phạm Hồng Vũ.

Theo như Phạm Hồng Vũ miêu tả thì cháu họ của y quả thực chính là yêu ma chuyển thế, Cừu Hạo Minh tuyệt đối không thể chấp nhận được.

Phạm Hồng Vũ liếc nhìn y một cái, lãnh đạm nói: - Bí thư Cừu, người ở hiện trường lúc đó là tôi chứ không phải ông.

Cừu Hạo Minh còn muốn tranh luận, nhưng Đàm Khởi Hoa ngăn lại, nhìn Phạm Hồng Vũ, trầm giọng nói: - Cậu nói tiếp đi. - Được, Bí thư Đàm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook