Chương 336: Hoan nghênh Bí thư Phạm trở về
Hoàng Oanh
18/12/2014
Bí thư Phạm đã trở lại.
Tin tức này, được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thị trấn Phong Lâm.
Nói mọi người chạy để thông báo cho nhau thì có vẻ khoa trương, nhưng tốc độ lan truyền của tin tức cực kỳ nhanh, quả thật trước đó chưa từng có, đặc biệt là những cán bộ “thân Phạm” như Lư Đại Chính, thì sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thậm chí có những cán bộ trẻ tuổi mang pháo ra cổng trụ sở thị trấn để đốt. Rất nhiều người chạt đến để xem, một đám vui vẻ ra mặt.
Từ khi Phạm Hồng Vũ bị chuyển đi, thị trấn Phong Lâm chưa từng được náo nhiệt như vậy.
Đợi pháo đốt xong, Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo từ văn phòng đi ra, đứng trên lầu 2, lớn tiếng phát mệnh lệnh:
- Tất cả cán bộ công nhân viên chức nghe đây, lập tức xuống sân thể dục tập hợp.
[CHARGE=3]Tất cả cán bộ đều từ trong phòng làm việc trào ra, hi hi ha ha cười nói, hưng phấn đi xuồn sân thể dục. Chuyện được mọi người rì rầm nhiều nhất chính là hội nghị cán bộ toàn địa khu ngày hôm qua, khi Tống Mân tuyên đọc quyết định xử phạt Phạm Hồng Vũ, thì Lương Quang Hoa bị Lý Trường Thắng gọi đi…
Hiện tại tất cả đều biết, miền Bắc đã xảy ra đại sự, thế cục thay đổi rất có lợi cho Bí thư Phạm. Tống Mân đành phải nuốt quyết định xử phạt trở lại.
Các cán bộ của thị trấn Phong Lâm khỏi phải nói đã vui mừng thế nào. Từ nay về sau, khi ra ngoài mọi người vẫn có thể hãnh diện như trước mà nói: Tôi đến từ Phong Lâm,
Bởi vì Phạm Hồng Vũ “sai lầm” và bị điều đi , trong khoảng thời gian này, cán bộ thị trấn Phong Lâm cũng bị đồng nghiệp trên thị xã và các xã khác châm chọc khiêu khích.
Thị trấn Phong Lâm hai năm qua đều rất nổi bật, các xã thị trấn khác đều ghen tị, hiện giờ có cơ hội như vậy sao bọn họ không lợi dụng được?
Còn bây giờ thì sao?
Sự thật chứng minh, Bí thư Phạm luôn luôn chính xác.
- Mọi người đừng loạn lên như thế, xếp thành hàng, chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch thị xã Cao và Bí thư Phạm về nhà.
Cố Dưỡng Hạo rất nhanh từ lầu hai đi xuống, đứng trước mọi người, lớn tiếng nói.
Nhìn qua, Chủ tịch thị trấn Cố cũng hưng phấn như mọi người. Còn sâu trong nội tâm của gã như thế nào, thì cũng chỉ có gã biết mà thôi. Phỏng chừng sẽ không lạc quan như vậy.
“Ân chủ” Tống Mân của gã, lúc này còn chưa biết kết quả sẽ như thế nào.
Vì vậy mà gã mới đặc biệt coi trọng sự trở lại của Phạm Hồng Vũ như vậy, cố ý tổ chức lễ hoan nghênh cho “long trọng”. Bất kể thế nò cũng phải để cho Bí thư Phạm nhìn thấy thành ý của mình.
Đây tuyệt đối là ngoại lệ.
Trong thời gian Phạm Hồng Vũ chủ quản thị trấn Phong Lâm, đối với quy cách nghênh đón lãnh đạo đã định ra một quy củ bất thành văn, thông thường không làm rình rang quá, trừ khi lãnh đạo trên tỉnh hoặc trung ương xuống, còn lại thì đừng nói đến.
Mọi người hôm nay tỏ ra rất phối hợp, tất cả dựa theo chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Cố, xếp thành hai hàng trước cửa trụ sở, hướng ra phía đường quốc lộ.
Lúc này, động tác ở thị xã có thể nói là thần tốc.
Đại hội buổi sáng ngày hôm qua “không vui vẻ mà tan giã”, buổi chiều thị xã liền triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp, đưa ra quyết định để Phạm Hồng Vũ trở lại làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Sáng hôm nay, Cố Dưỡng Hạo nhận được điện thoại của tống mân, nói cho gã biết, sẽ lập tức xuống cùng với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, đưa Phạm Hồng Vũ trở về đảm nhiệm.
Cố Dưỡng Hạo nghe xong luống cuống tay chân, tổ chức đội ngũ hoan nghênh.
Sau khi đường quốc lộ được sửa xong, thì từ thị xã xuống thị trấn Phong Lâm chỉ mất có ba mươi phút, nên thời gian rất gấp gáp.
Cán bộ thị trấn mới xếp thành hàng, thì bốn chiếc xe đã chạy đến. Biển số xe rất quen thuộc, số 1, số 3, số 6 của Thị ủy và một xe chuyên dụng của Cao Khiết.
Mọi người đều giật mình kinh hãi.
Trận chiến này không nhỏ đây!
Bí thư Thị ủy Tống Mân, Phó bí thư phân quản công tác Đảng quần chúng, Trưởng phòng Tổ chức Long Hải Đào, đồng loạt xuất động. Chỉ đưa Phạm Hồng Vũ trở về mà thôi, liệu có cần phải khoa trương như vậy không?
Thái độ của Tống Mân như thế, không thể nghi ngờ chính là để thể diện cho Phạm Hồng Vũ.
Tạm thời, Tống Mân không tiện đi tìm Khâu Minh Sơn ngay, dù sao vẫn còn vấn đề sĩ diện, hơn nữa Lương Quang Hoa vẫn còn chưa đi tỉnh về, vận mệnh nhân sự ở địa khu Ngạn Hoa như thế nào cũng chưa thể định luận. Lúc này đi tìm Khâu Minh Sơn thì biết mở miệng thế nào. Nếu xuống nước quá thì không phải Khâu Minh Sơn sẽ khinh thường cho sao? Cho nên Bí thư Tống mới dồn hết khí lực lên người tiểu Phạm như vậy.
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong quan trường, từ trước đến nay đều bất đắc dĩ như vậy.
Lúc Chủ tịch thị trấn Cố tập hợp mọi người cũng chỉ nói là để hoan nghênh Bí thư Phạm và Chủ tịch thị xã Cao trở về, chứ không nói đến việc Bí thư Tống và mấy lãnh đạo khác cũng muốn đến.
Bởi vậy có thể thấy được Cố Dưỡng Hạo cẩn thận như thế nào.
Ở thị xã gây sức ép cho Phạm Hồng Vũ như vậy, cán bộ thị trấn Phong Lâm rất có ý kiến đối với lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa, nhất là Tống Mân và Lục Nguyệt thì họ càng “căm hận” hơn, cho rằng hai người này mới là những kẻ đầu sỏ hãm hại Phạm Hồng Vũ.
Nếu lúc này Cố Dưỡng Hạo nhắc đến Tống Mân thì mọi người sẽ mất hứng.
Đợi xe dừng hắn, Cố Dưỡng Hạo hăng hái đi lên, mở cửa xe cho Tống Mân, hơi xoay người, kính cẩn nói:
- Hoan nghênh Bí thư Tống đến thị sát Phong Lâm.
Mặc dù tình cảnh lúc này của Tống Mân rất không lạc quan, không biết có thể ngồi ở vị trí Bí thư Thị ủy này bao lâu nữa, nhưng Cố Dưỡng Hạo không thể quên lễ nghĩa cấp bậc được, nếu không sẽ bị người ta lên án là kẻ vong ân bội nghĩa.
Tống Mân mỉm cười gật đầu, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phó Bí thư Trương và Long Hải Đào cũng đứng nguyên một chỗ chờ.
Chiếc xe thứ 4 mở cửa ra, Phạm Hồng Vũ xuống xe trước, rồi nhanh chóng đi sang cửa bên kia mở cửa cho Cao Khiết.
Cán bộ thị trấn thấy cảnh tượng như vậy đều không lấy gì làm ngạc nhiên.
Bất kể là lúc nào, thì Bí thư Phạm cũng sẽ “trung thành” với Bí thư Cao. Bọn họ từ trước tới nay là sự hợp tác hoàn mỹ nhất, trở thành “truyền thuyết” của thị trấn Phong Lâm.
Đợi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cùng đi tớ, Cố Dưỡng Hạo lập tức đi lên, bắt tay với hai vị lãnh đạo, hưng phấn nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch thị xã Cao đến thị sát, hoan nghênh Bí thư Phạm về nhà.
Cao Khiết cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phó Chủ nhiệm Phạm, xem ra người vừa đi là trà cũng nguội luôn. Tôi đã đi đâu mà biến thành đến thị sát rồi…
Hiểu ra vấn đề, trước khi Thị ủy tuyên bố quyết định miễn nhiệm thì Cao Khiết vẫn đang kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ vẫn là Phó chánh văn phòng của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc.
Lời này đương nhiên là nói đùa.
Ngoại trừ Cao Khiết ra, lúc này không có ai có gan trêu chọc Phạm Hồng Vũ như vậy.
Đó chính là tự chuốc vạ vào thân.
Cố Dưỡng Hạo cười theo.
Cao Khiết đây là hảo ý, sợ Cố Dưỡng Hạo căng thẳng quá nên mới nói đùa như vậy, để giảm bớt cho gã một chút. Đối với biểu hiện của Cố Dưỡng Hạo khi làm Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết vẫn tương đối hài lòng. Mặc dù Cố Dưỡng Hạo xuất thân là thư ký của Tống Mân, nhưng vẫn tuân theo quy củ của quan trường, công tác ở thị trấn Phong Lâm không tự cho mình là “cận thần của thiên tử”. Hơn nữa trong thời gian gần đây, đại cục chính trị gió nổi mây phụ, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ sắp gặp đen đủi, Cố Dưỡng Hạo cũng không dùng thủ đoạn ném đá xuống giếng, kéo bè kết cánh mà tiếp tục làm tốt bản chức của mình.
Đây là đại sự.
Tối hôm qua, trong phòng của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ cũng nói với cô quan cảm của hắn đối với Cố Dưỡng Hạo, thật sự là không xấu. Phạm Hồng Vũ cho rằng, ngoại trừ việc quá mức cẩn thận thì Cố Dưỡng Hạo rất xứng đáng với chức Chủ tịch thị trấn. Gã luôn tích cực học tập, trong việc quản lý kinh tế cũng rất có năng lực.
Ngày nào đó Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn Phong Lâm, nếu để Cố Dưỡng Hạo và Lư Đại Chính vào bộ máy thì sẽ thích hợp nhất.
Một hàng người bước về phía trước.
Một tràng pháo tay vang lên.
- Bí thư Phạm, hoan nghênh trở về…
Tống Mân và Phó Bí thư Trương liếc nhìn nhau.
Cảnh tượng này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhớ tới năm xưa, trước thời kỳ Đại động loạn, Bí thư công tác ở xã, chính là quan hệ hòa hợp với đồng chí như vậy. Thời gian trôi đi, Tống Mân càng thăng chức, khoảng cách đối với cán bộ bình thường càng bị kéo xa, đã rất lâu rồi không có cái gì thật sự khiến ông ta xúc động.
Phạm Hồng Vũ giúp cho thị trấn Phong Lâm có được bộ mặt như ngày hôm nay, quẩn chúng và cán bộ ở thị trấn Phong Lâm mãi mãi nhớ ơn hắn.
Tiếp theo trong cuộc họp toàn cán bộ, Long Hải Đào nhận ủy thác của Thị ủy, tuyên đọc quyết định bổ nhiệm Phạm Hồng Vũ.
Sau đó Tống Mân lên phát biểu ý kiến, vẻ rất nhiệt tình, đánh giá cao những thành tích mà Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đã đạt được trong thời gian làm Bí thư Đảng ủy….
Nghe thấy như vậy, rất nhiều cán bộ phía dưới cảm thấy buồn cười. Lời này của Bí thư Tống chẳng khác gì ông ta công khai tự vả vào mặt mình. Có lẽ Tống Mân mượn cơ hội này để thừa nhận sai lầm của mình, làm để cho những người đứng sau Phạm Hồng Vũ xem.
Tất nhiên cán bộ thị trấn Phong Lâm không để ý đến điều này, đối với mọi người việc bí thư Phạm trở lại mới là điều quan trọng nhất.
Tin tức này, được truyền đi khắp phố lớn ngõ nhỏ của thị trấn Phong Lâm.
Nói mọi người chạy để thông báo cho nhau thì có vẻ khoa trương, nhưng tốc độ lan truyền của tin tức cực kỳ nhanh, quả thật trước đó chưa từng có, đặc biệt là những cán bộ “thân Phạm” như Lư Đại Chính, thì sự vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Thậm chí có những cán bộ trẻ tuổi mang pháo ra cổng trụ sở thị trấn để đốt. Rất nhiều người chạt đến để xem, một đám vui vẻ ra mặt.
Từ khi Phạm Hồng Vũ bị chuyển đi, thị trấn Phong Lâm chưa từng được náo nhiệt như vậy.
Đợi pháo đốt xong, Chủ tịch thị trấn Cố Dưỡng Hạo từ văn phòng đi ra, đứng trên lầu 2, lớn tiếng phát mệnh lệnh:
- Tất cả cán bộ công nhân viên chức nghe đây, lập tức xuống sân thể dục tập hợp.
[CHARGE=3]Tất cả cán bộ đều từ trong phòng làm việc trào ra, hi hi ha ha cười nói, hưng phấn đi xuồn sân thể dục. Chuyện được mọi người rì rầm nhiều nhất chính là hội nghị cán bộ toàn địa khu ngày hôm qua, khi Tống Mân tuyên đọc quyết định xử phạt Phạm Hồng Vũ, thì Lương Quang Hoa bị Lý Trường Thắng gọi đi…
Hiện tại tất cả đều biết, miền Bắc đã xảy ra đại sự, thế cục thay đổi rất có lợi cho Bí thư Phạm. Tống Mân đành phải nuốt quyết định xử phạt trở lại.
Các cán bộ của thị trấn Phong Lâm khỏi phải nói đã vui mừng thế nào. Từ nay về sau, khi ra ngoài mọi người vẫn có thể hãnh diện như trước mà nói: Tôi đến từ Phong Lâm,
Bởi vì Phạm Hồng Vũ “sai lầm” và bị điều đi , trong khoảng thời gian này, cán bộ thị trấn Phong Lâm cũng bị đồng nghiệp trên thị xã và các xã khác châm chọc khiêu khích.
Thị trấn Phong Lâm hai năm qua đều rất nổi bật, các xã thị trấn khác đều ghen tị, hiện giờ có cơ hội như vậy sao bọn họ không lợi dụng được?
Còn bây giờ thì sao?
Sự thật chứng minh, Bí thư Phạm luôn luôn chính xác.
- Mọi người đừng loạn lên như thế, xếp thành hàng, chuẩn bị nghênh đón Chủ tịch thị xã Cao và Bí thư Phạm về nhà.
Cố Dưỡng Hạo rất nhanh từ lầu hai đi xuống, đứng trước mọi người, lớn tiếng nói.
Nhìn qua, Chủ tịch thị trấn Cố cũng hưng phấn như mọi người. Còn sâu trong nội tâm của gã như thế nào, thì cũng chỉ có gã biết mà thôi. Phỏng chừng sẽ không lạc quan như vậy.
“Ân chủ” Tống Mân của gã, lúc này còn chưa biết kết quả sẽ như thế nào.
Vì vậy mà gã mới đặc biệt coi trọng sự trở lại của Phạm Hồng Vũ như vậy, cố ý tổ chức lễ hoan nghênh cho “long trọng”. Bất kể thế nò cũng phải để cho Bí thư Phạm nhìn thấy thành ý của mình.
Đây tuyệt đối là ngoại lệ.
Trong thời gian Phạm Hồng Vũ chủ quản thị trấn Phong Lâm, đối với quy cách nghênh đón lãnh đạo đã định ra một quy củ bất thành văn, thông thường không làm rình rang quá, trừ khi lãnh đạo trên tỉnh hoặc trung ương xuống, còn lại thì đừng nói đến.
Mọi người hôm nay tỏ ra rất phối hợp, tất cả dựa theo chỉ thị của Chủ tịch thị trấn Cố, xếp thành hai hàng trước cửa trụ sở, hướng ra phía đường quốc lộ.
Lúc này, động tác ở thị xã có thể nói là thần tốc.
Đại hội buổi sáng ngày hôm qua “không vui vẻ mà tan giã”, buổi chiều thị xã liền triệu tập hội nghị thường vụ khẩn cấp, đưa ra quyết định để Phạm Hồng Vũ trở lại làm Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm.
Sáng hôm nay, Cố Dưỡng Hạo nhận được điện thoại của tống mân, nói cho gã biết, sẽ lập tức xuống cùng với Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết, đưa Phạm Hồng Vũ trở về đảm nhiệm.
Cố Dưỡng Hạo nghe xong luống cuống tay chân, tổ chức đội ngũ hoan nghênh.
Sau khi đường quốc lộ được sửa xong, thì từ thị xã xuống thị trấn Phong Lâm chỉ mất có ba mươi phút, nên thời gian rất gấp gáp.
Cán bộ thị trấn mới xếp thành hàng, thì bốn chiếc xe đã chạy đến. Biển số xe rất quen thuộc, số 1, số 3, số 6 của Thị ủy và một xe chuyên dụng của Cao Khiết.
Mọi người đều giật mình kinh hãi.
Trận chiến này không nhỏ đây!
Bí thư Thị ủy Tống Mân, Phó bí thư phân quản công tác Đảng quần chúng, Trưởng phòng Tổ chức Long Hải Đào, đồng loạt xuất động. Chỉ đưa Phạm Hồng Vũ trở về mà thôi, liệu có cần phải khoa trương như vậy không?
Thái độ của Tống Mân như thế, không thể nghi ngờ chính là để thể diện cho Phạm Hồng Vũ.
Tạm thời, Tống Mân không tiện đi tìm Khâu Minh Sơn ngay, dù sao vẫn còn vấn đề sĩ diện, hơn nữa Lương Quang Hoa vẫn còn chưa đi tỉnh về, vận mệnh nhân sự ở địa khu Ngạn Hoa như thế nào cũng chưa thể định luận. Lúc này đi tìm Khâu Minh Sơn thì biết mở miệng thế nào. Nếu xuống nước quá thì không phải Khâu Minh Sơn sẽ khinh thường cho sao? Cho nên Bí thư Tống mới dồn hết khí lực lên người tiểu Phạm như vậy.
Cái gọi là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, trong quan trường, từ trước đến nay đều bất đắc dĩ như vậy.
Lúc Chủ tịch thị trấn Cố tập hợp mọi người cũng chỉ nói là để hoan nghênh Bí thư Phạm và Chủ tịch thị xã Cao trở về, chứ không nói đến việc Bí thư Tống và mấy lãnh đạo khác cũng muốn đến.
Bởi vậy có thể thấy được Cố Dưỡng Hạo cẩn thận như thế nào.
Ở thị xã gây sức ép cho Phạm Hồng Vũ như vậy, cán bộ thị trấn Phong Lâm rất có ý kiến đối với lãnh đạo thị xã Ngạn Hoa, nhất là Tống Mân và Lục Nguyệt thì họ càng “căm hận” hơn, cho rằng hai người này mới là những kẻ đầu sỏ hãm hại Phạm Hồng Vũ.
Nếu lúc này Cố Dưỡng Hạo nhắc đến Tống Mân thì mọi người sẽ mất hứng.
Đợi xe dừng hắn, Cố Dưỡng Hạo hăng hái đi lên, mở cửa xe cho Tống Mân, hơi xoay người, kính cẩn nói:
- Hoan nghênh Bí thư Tống đến thị sát Phong Lâm.
Mặc dù tình cảnh lúc này của Tống Mân rất không lạc quan, không biết có thể ngồi ở vị trí Bí thư Thị ủy này bao lâu nữa, nhưng Cố Dưỡng Hạo không thể quên lễ nghĩa cấp bậc được, nếu không sẽ bị người ta lên án là kẻ vong ân bội nghĩa.
Tống Mân mỉm cười gật đầu, đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Phó Bí thư Trương và Long Hải Đào cũng đứng nguyên một chỗ chờ.
Chiếc xe thứ 4 mở cửa ra, Phạm Hồng Vũ xuống xe trước, rồi nhanh chóng đi sang cửa bên kia mở cửa cho Cao Khiết.
Cán bộ thị trấn thấy cảnh tượng như vậy đều không lấy gì làm ngạc nhiên.
Bất kể là lúc nào, thì Bí thư Phạm cũng sẽ “trung thành” với Bí thư Cao. Bọn họ từ trước tới nay là sự hợp tác hoàn mỹ nhất, trở thành “truyền thuyết” của thị trấn Phong Lâm.
Đợi Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cùng đi tớ, Cố Dưỡng Hạo lập tức đi lên, bắt tay với hai vị lãnh đạo, hưng phấn nói:
- Hoan nghênh Chủ tịch thị xã Cao đến thị sát, hoan nghênh Bí thư Phạm về nhà.
Cao Khiết cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phó Chủ nhiệm Phạm, xem ra người vừa đi là trà cũng nguội luôn. Tôi đã đi đâu mà biến thành đến thị sát rồi…
Hiểu ra vấn đề, trước khi Thị ủy tuyên bố quyết định miễn nhiệm thì Cao Khiết vẫn đang kiêm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm, Phạm Hồng Vũ vẫn là Phó chánh văn phòng của Ủy ban Mặt trận Tổ quốc.
Lời này đương nhiên là nói đùa.
Ngoại trừ Cao Khiết ra, lúc này không có ai có gan trêu chọc Phạm Hồng Vũ như vậy.
Đó chính là tự chuốc vạ vào thân.
Cố Dưỡng Hạo cười theo.
Cao Khiết đây là hảo ý, sợ Cố Dưỡng Hạo căng thẳng quá nên mới nói đùa như vậy, để giảm bớt cho gã một chút. Đối với biểu hiện của Cố Dưỡng Hạo khi làm Chủ tịch thị trấn, Cao Khiết vẫn tương đối hài lòng. Mặc dù Cố Dưỡng Hạo xuất thân là thư ký của Tống Mân, nhưng vẫn tuân theo quy củ của quan trường, công tác ở thị trấn Phong Lâm không tự cho mình là “cận thần của thiên tử”. Hơn nữa trong thời gian gần đây, đại cục chính trị gió nổi mây phụ, nhìn thấy Phạm Hồng Vũ sắp gặp đen đủi, Cố Dưỡng Hạo cũng không dùng thủ đoạn ném đá xuống giếng, kéo bè kết cánh mà tiếp tục làm tốt bản chức của mình.
Đây là đại sự.
Tối hôm qua, trong phòng của Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ cũng nói với cô quan cảm của hắn đối với Cố Dưỡng Hạo, thật sự là không xấu. Phạm Hồng Vũ cho rằng, ngoại trừ việc quá mức cẩn thận thì Cố Dưỡng Hạo rất xứng đáng với chức Chủ tịch thị trấn. Gã luôn tích cực học tập, trong việc quản lý kinh tế cũng rất có năng lực.
Ngày nào đó Phạm Hồng Vũ rời khỏi thị trấn Phong Lâm, nếu để Cố Dưỡng Hạo và Lư Đại Chính vào bộ máy thì sẽ thích hợp nhất.
Một hàng người bước về phía trước.
Một tràng pháo tay vang lên.
- Bí thư Phạm, hoan nghênh trở về…
Tống Mân và Phó Bí thư Trương liếc nhìn nhau.
Cảnh tượng này, vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Nhớ tới năm xưa, trước thời kỳ Đại động loạn, Bí thư công tác ở xã, chính là quan hệ hòa hợp với đồng chí như vậy. Thời gian trôi đi, Tống Mân càng thăng chức, khoảng cách đối với cán bộ bình thường càng bị kéo xa, đã rất lâu rồi không có cái gì thật sự khiến ông ta xúc động.
Phạm Hồng Vũ giúp cho thị trấn Phong Lâm có được bộ mặt như ngày hôm nay, quẩn chúng và cán bộ ở thị trấn Phong Lâm mãi mãi nhớ ơn hắn.
Tiếp theo trong cuộc họp toàn cán bộ, Long Hải Đào nhận ủy thác của Thị ủy, tuyên đọc quyết định bổ nhiệm Phạm Hồng Vũ.
Sau đó Tống Mân lên phát biểu ý kiến, vẻ rất nhiệt tình, đánh giá cao những thành tích mà Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ đã đạt được trong thời gian làm Bí thư Đảng ủy….
Nghe thấy như vậy, rất nhiều cán bộ phía dưới cảm thấy buồn cười. Lời này của Bí thư Tống chẳng khác gì ông ta công khai tự vả vào mặt mình. Có lẽ Tống Mân mượn cơ hội này để thừa nhận sai lầm của mình, làm để cho những người đứng sau Phạm Hồng Vũ xem.
Tất nhiên cán bộ thị trấn Phong Lâm không để ý đến điều này, đối với mọi người việc bí thư Phạm trở lại mới là điều quan trọng nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.