Chương 552: Khốn cục
Hoàng Oanh
22/01/2015
Bữa cơm chiều cũng không có gì là thịnh soạn cả.
Phạm Hồng Vũ đến đột ngột, lại là buổi chiều, nên căng tin cũng không kịp làm món gì đặc biệt cả. Ở nông trường có một vũng nước lớn, có lau dày đặc, nhân viên căng tin cũng nuôi một cá, và khoanh vùng nuôi vịt cỏ, để chuẩn bị cho những lúc cần thiết. Nhưng cái này lại hợp khẩu vị của Phạm Hồng Vũ, hắn ăn rất ngon miệng.
Cảnh Phi ăn rất ít, uống rượu cũng chỉ nhấp môi. Ông ta quả thật có bệnh trong người, kiêng ăn dầu mỡ và cay nóng. Thấy Phạm Hồng Vũ ăn uống ngon miệng, liền khẽ cười nói: - Bí thư Phạm, nông trường chúng ta cái khác thì không có, chỉ có mấy món ăn thôn quê. Ở xung quanh nông trường có rất nhiều nhím và thỏ hoang, Tử Hiên là một thợ săn rất giỏi đấy. Hôm nào có thời gian, bảo cậu ấy dẫn đi dạo xung quanh, để thay đổi khẩu vị.
Cảnh Phi cố ý muốn nối quan hệ giữa Hoàng Tử Hiên và Phạm Hồng Vũ. Coi khí độ của Phạm Hồng Vũ như vậy, ông cảm giác được, nếu Hoàng Tử Hiên muốn đối đầu với hắn, thì chắc chắn sẽ không phải đối thủ của hắn. Chưa nói đến việc sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc như vậy.
Phạm Hồng Vũ hứng thú hỏi: - Ồ, Giám đốc Hoàng săn thú lợi hại vậy cơ à?
Hoàng Tử Hiên nói: - Không lợi hại đâu, chỉ là những kiến thức cơ bản thôi mà. Ở bộ đội nếu muốn làm lính trinh sát thì những kiến thức này đều phải học.
- Được, hôm nào rảnh, tôi sẽ theo anh học kỹ năng săn thú.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ hầu bí thư.
Giọng điệu vẫn cứng rắn như trước.
Cảnh Phi thấy thế, cũng có chút bất đắc dĩ. Hoàng Tử Hiên tính tình là như vậy, ở cả nông trường này cũng chỉ có mình nói thì gã mới nghe, tuy nhiên nếu đã lên "cơn" bướng bỉnh thì mình cũng phải thuận theo gã.
Thái độ của Hoàng Tử Hiên, thật sự khiến cho người ta thấy sợ. Những lãnh đạo nông trường khác, có ý thân cận với tân bí thư một chút cũng ngại Hoàng Tử Hiên. Cảnh Phi vừa rồi đã "nhắc nhở", chức vụ của Phạm Hồng Vũ ở nông trường này cũng chỉ là kiêm chức mà thôi, khả năng sẽ không thường xuyên có mặt ở đây. Sự vụ bình thường của nông trường, Hoàng Tử Hiên vẫn là người làm chủ. Nếu đắc tội với gã, gã sẽ cho "ăn đủ".
Cứ như vậy, ăn cơm xong, Phạm Hồng Vũ mỉm cười đứng dậy, nói: - Đi thôi, đi họp.
mọi người liếc nhìn nhau một cái, rồi lần lượt đứng dậy đi theo.
Vị bí thư trẻ tuổi này, thật đúng là nôn nóng, việc đã định rồi, không trì hoãn lấy nửa khắc/
Phạm Hồng Vũ bỗng quay đầu lại nói với Cảnh Phi: - Lão bí thư, sức khỏe ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải nghỉ ngơi. Cuộc họp tối nay, ông xem...
Cảnh Phi mỉm cười nói: - Cảm ơn Bí thư Phạm quan tâm, tôi vẫn ổn mà. Nên để tôi báo cáo thì không nổi, nhưng chỉ ngồi nghe các đồng chí tâm sự thì không vấn đề.
Đây là cuộc họp đầu tiên mà Phạm Hồng Vũ triển khai ở đây, mặc dù nói là không chính thức, nhưng bất kể thế nào Cảnh Phi cũng phải tham gia một chút, coi như là cổ động. Hơn nữa ông cũng muốn nghe một chút xem Phạm Hồng Vũ có bản lĩnh như thế nào, nếu chỉ biết múa võ miệng thôi thì không ăn thua.
Ba vạn công nhân viên chức và người nhà của họ đang chờ bọn họ giải quyết vấn đề.
Chỉ nói suông thì không được.
Phạm Hồng Vũ cũng không khuyên nhiều, cười gật đầu rồi đi về phía trước.
Phòng họp nhỏ trên tầng 4 sớm đã chuẩn bị đèn, bởi vì Phạm Hồng Vũ vừa nói cơm nước xong sẽ họp, cho nên Chánh văn phòng đã chỉ đạo cấp dưới phài chuẩn bị đèn điện, nước nôi...
Đi vào phòng họp nhỏ, Phạm Hồng Vũ khóe miệng tươi cười.
Mọi vật dụng trong phòng hội nghị tuy không có điểm gì nổi bật, nhưng lại khá gọn gàng sạch sẽ.
Phạm Hồng Vũ nhường cho Cảnh Phi ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cảnh Phi khoát tay, cười nói: - Bí thư Phạm, tôi đã về hưu rồi mà. Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự). Cậu không nên khách khí như vậy.
Nói xong, chủ động ngồi xuống phía bên phải, để vị trí bên trái cho Hoàng Tử Hiên. Vị lão bí thư này, thật ra là một vị trưởng giả trung hậu, sự ủng hộ đối với Hoàng Tử Hiên, có thể nói là tận lực.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì thêm, cười cười rồi ngồi xuống vị trí chủ tọa, sau đó rút thuốc lá ra, cười nói: - Xin lỗi mọi người nhé, tôi nghiện thuốc lá. Nếu như đồng chí nào không thể ngửi được mùi thuốc thì cứ đề xuất nhé, tôi sẽ cố gắng khắc chế.
Nói thì nói như vậy, cho dù ở tỉnh đi chăng nữa thì Phạm Hồng Vũ cũng rất ít khắc chế cơn nghiện thuốc lá của mình, đến Vưu Lợi Dân còn cho phép hắn.
Cảnh Phi cười nói: - Ở đây ngoài ba đồng chí nữ ra thì ai cũng nghiện thuốc lá cả.
Ba nữ đồng chí, một người là Phó chủ tịch, một là chủ nhiệm hội phụ nữ và một là nhân viên văn phòng đang tiếp nước.
Chủ nhiệm hội phụ nữ cười nói: - Bí thư Phạm, nếu muốn hút thì cứ thoải mái, chúng tôi rèn luyện quen rồi.
Một Phó chủ tịch khác liền nói đùa: - Đúng thế, ông xã nhà chị có khi còn nghiện nặng hơn chúng tôi ấy chứ.
Trong phòng hội nghị liền cười rầm rầm, không khí trở nên rất thoải mái.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cuộc họp tối nay, coi như là buổi tọa đàm đi. Thời điểm còn ở tỉnh, tôi cũng chỉ nắm qua loa về nông trường chúng ta. Tôi thấy, nên mời đồng chí Tử Hiên khái quát lại một số điểm của nông trường, trên cơ sở đó chúng ta sẽ tiến hành thảo luận.
Nói xong liền quay sang gật đầu với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng không từ chối, cao giọng nói: - Được, trước tiên tôi sẽ giới thiệu với Bí thư Phạm một số tình hình cơ bản của nông trường. Lịch sử của nông trường chúng ta, chắc hẳn Bí thư Phạm đã biết, tôi cũng không nói nữa, chủ yếu nói về hiện trạng...
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm.
Theo lời giới thiệu của Hoàng Tử Hiên, nông trường hiện tại có hơn 8100 công nhân viên chức, gần về hưu có gần 2200 người. Được chia làm tám đại đội quản lý. Trong đó sáu đại đội sản xuất nông nghiệp, hai đại đội còn lại phụ trách việc đánh bắt ngư nghiệp. Ngoài ra nông trường còn có mấy nhà máy gia công nhỏ, chủ yếu là để giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho con cháu công nhân viên chức.
- Bí thư Phạm, vấn đề tài chính hiện tại của nông trường rất khó khăn, tiền mặt ở phòng Tài chính, cộng lại chưa đến hai trăm ngàn, tiền lương tháng sau căn bản chưa biết lấy từ đâu. Trước mắt toàn bộ nông trường đang mắc nợ kinh doanh, bao nhiêu năm qua nợ tích lại là 2,4 triệu tệ, tương đương với tổng tiền lương của công nhân viên chức của nông trường trong một năm. Tháng trước tôi cũng đã nói chuyện với giám đốc ngân hàng, hy vọng bọn họ tiếp tục cho chúng ta vay thêm chút tiền...không gạt Bí thư Phạm, chỉ vấn đề tiền lương cho mọi người thôi cũng đủ tôi đau đầu rồi. Bây giờ lãnh đạo ngân hàng, vừa nghe thấy tên của tôi là chạy mất dép, không ai tiếp tôi cả...
Hoàng Tử Hiên nói xong, thần sắc có chút xấu hổ.
Phải biết rằng Hoàng Tử Hiên là người coi trọng thể diện cỡ nào, vậy mà vì có tiền trả lương cho công nhân, đã phải mặt dạn mày dày, đến cầu cứu người khác.
Bao nhiêu ủy khuất trong lòng, không biết kể cùng ai.
Nghe đến đó, Trưởng phòng Tài vụ không kìm nổi, xen vào: - Vậy Giám đốc Hoàng, Giám đốc ngân hàng trả lời anh như thế nào? Ông ta có đồng ý không?
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.
Cái gọi là "người nghèo chí ngắn" chính là đây. Nông trường thật sự rất khốn đốn, việc làm giàu hay những gì lớn lao khác mọi người không cần để ý, mà trong đầu mỗi người đều quanh quẩn ý nghĩ là tiền lương tháng sau được phát đủ hay không/
Đó là một vấn đề thực tế nhất.
Hoàng Tử Hiên cười khổ một tiếng: - Giám đốc ngân hàng Thích thật ra đã đồng ý cho chúng ta vay 500 ngàn.
- 500 ngàn? Ít thế, sao đủ để trả tiền lương được.
Trưởng phòng Tài vụ nói, sau đó ý thức được cuộc họp hôm nay không giống bình thường. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, người ngượng với Phạm Hồng Vũ một chút rồi cúi đầu.
- Phát tiền lương? Chị nghĩ ngon lành quá nhỉ? Giám đốc Thích nói rõ ràng, 500 ngàn này......chúng ta nợ ngân hàng nông nghiệp những 15 triệu, họ cũng gánh không nổi rồi. Muốn chúng ta trả gốc thì đừng nghĩ, chỉ tiền lãi không thôi cũng đã không gánh nổi rồi. Giám đốc Thích nói, cấp trên kiểm tra, bọn họ cũng không có cách nào khác. Nếu như tiền lãi chúng ta không trả đúng hạn thì trên tỉnh sẽ không để yên cho ông ta...haiz, đây là chuyện gì chứ.
Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều nhăn nhó, không biết nói gì cho phải.
Đường đường là một đơn vị lớn mà đến mức quẫn bách như vậy.
- Vậy, giám đốc Hoàng, tiền lương tháng sau thì lấy đâu ra bây giờ?
Trưởng phòng Tài vụ cố lấy dũng khí hỏi.
Biết Hoàng Tử Hiên hiện tại tâm trạng không tốt, Trưởng phòng Tài vụ nhẽ không nêm hỏi đến cùng, nếu không đến ngày trả lương tháng sau, anh ta trốn đi mất thì làm sao?
Tuy nhiên, Trưởng phòng Tài vụ hỏi Hoàng Tử Hiên, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Phạm Hồng Vũ.
Giám đốc Hoàng thì chắc chắn hết cách rồi, để xem vị tân bí thư này có cách gì hay không.
Phạm Hồng Vũ đến đột ngột, lại là buổi chiều, nên căng tin cũng không kịp làm món gì đặc biệt cả. Ở nông trường có một vũng nước lớn, có lau dày đặc, nhân viên căng tin cũng nuôi một cá, và khoanh vùng nuôi vịt cỏ, để chuẩn bị cho những lúc cần thiết. Nhưng cái này lại hợp khẩu vị của Phạm Hồng Vũ, hắn ăn rất ngon miệng.
Cảnh Phi ăn rất ít, uống rượu cũng chỉ nhấp môi. Ông ta quả thật có bệnh trong người, kiêng ăn dầu mỡ và cay nóng. Thấy Phạm Hồng Vũ ăn uống ngon miệng, liền khẽ cười nói: - Bí thư Phạm, nông trường chúng ta cái khác thì không có, chỉ có mấy món ăn thôn quê. Ở xung quanh nông trường có rất nhiều nhím và thỏ hoang, Tử Hiên là một thợ săn rất giỏi đấy. Hôm nào có thời gian, bảo cậu ấy dẫn đi dạo xung quanh, để thay đổi khẩu vị.
Cảnh Phi cố ý muốn nối quan hệ giữa Hoàng Tử Hiên và Phạm Hồng Vũ. Coi khí độ của Phạm Hồng Vũ như vậy, ông cảm giác được, nếu Hoàng Tử Hiên muốn đối đầu với hắn, thì chắc chắn sẽ không phải đối thủ của hắn. Chưa nói đến việc sau lưng hắn có chỗ dựa vững chắc như vậy.
Phạm Hồng Vũ hứng thú hỏi: - Ồ, Giám đốc Hoàng săn thú lợi hại vậy cơ à?
Hoàng Tử Hiên nói: - Không lợi hại đâu, chỉ là những kiến thức cơ bản thôi mà. Ở bộ đội nếu muốn làm lính trinh sát thì những kiến thức này đều phải học.
- Được, hôm nào rảnh, tôi sẽ theo anh học kỹ năng săn thú.
- Được, đến lúc đó tôi sẽ hầu bí thư.
Giọng điệu vẫn cứng rắn như trước.
Cảnh Phi thấy thế, cũng có chút bất đắc dĩ. Hoàng Tử Hiên tính tình là như vậy, ở cả nông trường này cũng chỉ có mình nói thì gã mới nghe, tuy nhiên nếu đã lên "cơn" bướng bỉnh thì mình cũng phải thuận theo gã.
Thái độ của Hoàng Tử Hiên, thật sự khiến cho người ta thấy sợ. Những lãnh đạo nông trường khác, có ý thân cận với tân bí thư một chút cũng ngại Hoàng Tử Hiên. Cảnh Phi vừa rồi đã "nhắc nhở", chức vụ của Phạm Hồng Vũ ở nông trường này cũng chỉ là kiêm chức mà thôi, khả năng sẽ không thường xuyên có mặt ở đây. Sự vụ bình thường của nông trường, Hoàng Tử Hiên vẫn là người làm chủ. Nếu đắc tội với gã, gã sẽ cho "ăn đủ".
Cứ như vậy, ăn cơm xong, Phạm Hồng Vũ mỉm cười đứng dậy, nói: - Đi thôi, đi họp.
mọi người liếc nhìn nhau một cái, rồi lần lượt đứng dậy đi theo.
Vị bí thư trẻ tuổi này, thật đúng là nôn nóng, việc đã định rồi, không trì hoãn lấy nửa khắc/
Phạm Hồng Vũ bỗng quay đầu lại nói với Cảnh Phi: - Lão bí thư, sức khỏe ông vẫn chưa hoàn toàn bình phục, cần phải nghỉ ngơi. Cuộc họp tối nay, ông xem...
Cảnh Phi mỉm cười nói: - Cảm ơn Bí thư Phạm quan tâm, tôi vẫn ổn mà. Nên để tôi báo cáo thì không nổi, nhưng chỉ ngồi nghe các đồng chí tâm sự thì không vấn đề.
Đây là cuộc họp đầu tiên mà Phạm Hồng Vũ triển khai ở đây, mặc dù nói là không chính thức, nhưng bất kể thế nào Cảnh Phi cũng phải tham gia một chút, coi như là cổ động. Hơn nữa ông cũng muốn nghe một chút xem Phạm Hồng Vũ có bản lĩnh như thế nào, nếu chỉ biết múa võ miệng thôi thì không ăn thua.
Ba vạn công nhân viên chức và người nhà của họ đang chờ bọn họ giải quyết vấn đề.
Chỉ nói suông thì không được.
Phạm Hồng Vũ cũng không khuyên nhiều, cười gật đầu rồi đi về phía trước.
Phòng họp nhỏ trên tầng 4 sớm đã chuẩn bị đèn, bởi vì Phạm Hồng Vũ vừa nói cơm nước xong sẽ họp, cho nên Chánh văn phòng đã chỉ đạo cấp dưới phài chuẩn bị đèn điện, nước nôi...
Đi vào phòng họp nhỏ, Phạm Hồng Vũ khóe miệng tươi cười.
Mọi vật dụng trong phòng hội nghị tuy không có điểm gì nổi bật, nhưng lại khá gọn gàng sạch sẽ.
Phạm Hồng Vũ nhường cho Cảnh Phi ngồi ở vị trí chủ tọa.
Cảnh Phi khoát tay, cười nói: - Bí thư Phạm, tôi đã về hưu rồi mà. Bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự). Cậu không nên khách khí như vậy.
Nói xong, chủ động ngồi xuống phía bên phải, để vị trí bên trái cho Hoàng Tử Hiên. Vị lão bí thư này, thật ra là một vị trưởng giả trung hậu, sự ủng hộ đối với Hoàng Tử Hiên, có thể nói là tận lực.
Phạm Hồng Vũ cũng không nói gì thêm, cười cười rồi ngồi xuống vị trí chủ tọa, sau đó rút thuốc lá ra, cười nói: - Xin lỗi mọi người nhé, tôi nghiện thuốc lá. Nếu như đồng chí nào không thể ngửi được mùi thuốc thì cứ đề xuất nhé, tôi sẽ cố gắng khắc chế.
Nói thì nói như vậy, cho dù ở tỉnh đi chăng nữa thì Phạm Hồng Vũ cũng rất ít khắc chế cơn nghiện thuốc lá của mình, đến Vưu Lợi Dân còn cho phép hắn.
Cảnh Phi cười nói: - Ở đây ngoài ba đồng chí nữ ra thì ai cũng nghiện thuốc lá cả.
Ba nữ đồng chí, một người là Phó chủ tịch, một là chủ nhiệm hội phụ nữ và một là nhân viên văn phòng đang tiếp nước.
Chủ nhiệm hội phụ nữ cười nói: - Bí thư Phạm, nếu muốn hút thì cứ thoải mái, chúng tôi rèn luyện quen rồi.
Một Phó chủ tịch khác liền nói đùa: - Đúng thế, ông xã nhà chị có khi còn nghiện nặng hơn chúng tôi ấy chứ.
Trong phòng hội nghị liền cười rầm rầm, không khí trở nên rất thoải mái.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cuộc họp tối nay, coi như là buổi tọa đàm đi. Thời điểm còn ở tỉnh, tôi cũng chỉ nắm qua loa về nông trường chúng ta. Tôi thấy, nên mời đồng chí Tử Hiên khái quát lại một số điểm của nông trường, trên cơ sở đó chúng ta sẽ tiến hành thảo luận.
Nói xong liền quay sang gật đầu với Hoàng Tử Hiên.
Hoàng Tử Hiên cũng không từ chối, cao giọng nói: - Được, trước tiên tôi sẽ giới thiệu với Bí thư Phạm một số tình hình cơ bản của nông trường. Lịch sử của nông trường chúng ta, chắc hẳn Bí thư Phạm đã biết, tôi cũng không nói nữa, chủ yếu nói về hiện trạng...
Phạm Hồng Vũ khẽ vuốt cằm.
Theo lời giới thiệu của Hoàng Tử Hiên, nông trường hiện tại có hơn 8100 công nhân viên chức, gần về hưu có gần 2200 người. Được chia làm tám đại đội quản lý. Trong đó sáu đại đội sản xuất nông nghiệp, hai đại đội còn lại phụ trách việc đánh bắt ngư nghiệp. Ngoài ra nông trường còn có mấy nhà máy gia công nhỏ, chủ yếu là để giải quyết vấn đề nghề nghiệp cho con cháu công nhân viên chức.
- Bí thư Phạm, vấn đề tài chính hiện tại của nông trường rất khó khăn, tiền mặt ở phòng Tài chính, cộng lại chưa đến hai trăm ngàn, tiền lương tháng sau căn bản chưa biết lấy từ đâu. Trước mắt toàn bộ nông trường đang mắc nợ kinh doanh, bao nhiêu năm qua nợ tích lại là 2,4 triệu tệ, tương đương với tổng tiền lương của công nhân viên chức của nông trường trong một năm. Tháng trước tôi cũng đã nói chuyện với giám đốc ngân hàng, hy vọng bọn họ tiếp tục cho chúng ta vay thêm chút tiền...không gạt Bí thư Phạm, chỉ vấn đề tiền lương cho mọi người thôi cũng đủ tôi đau đầu rồi. Bây giờ lãnh đạo ngân hàng, vừa nghe thấy tên của tôi là chạy mất dép, không ai tiếp tôi cả...
Hoàng Tử Hiên nói xong, thần sắc có chút xấu hổ.
Phải biết rằng Hoàng Tử Hiên là người coi trọng thể diện cỡ nào, vậy mà vì có tiền trả lương cho công nhân, đã phải mặt dạn mày dày, đến cầu cứu người khác.
Bao nhiêu ủy khuất trong lòng, không biết kể cùng ai.
Nghe đến đó, Trưởng phòng Tài vụ không kìm nổi, xen vào: - Vậy Giám đốc Hoàng, Giám đốc ngân hàng trả lời anh như thế nào? Ông ta có đồng ý không?
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn.
Cái gọi là "người nghèo chí ngắn" chính là đây. Nông trường thật sự rất khốn đốn, việc làm giàu hay những gì lớn lao khác mọi người không cần để ý, mà trong đầu mỗi người đều quanh quẩn ý nghĩ là tiền lương tháng sau được phát đủ hay không/
Đó là một vấn đề thực tế nhất.
Hoàng Tử Hiên cười khổ một tiếng: - Giám đốc ngân hàng Thích thật ra đã đồng ý cho chúng ta vay 500 ngàn.
- 500 ngàn? Ít thế, sao đủ để trả tiền lương được.
Trưởng phòng Tài vụ nói, sau đó ý thức được cuộc họp hôm nay không giống bình thường. Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ, người ngượng với Phạm Hồng Vũ một chút rồi cúi đầu.
- Phát tiền lương? Chị nghĩ ngon lành quá nhỉ? Giám đốc Thích nói rõ ràng, 500 ngàn này......chúng ta nợ ngân hàng nông nghiệp những 15 triệu, họ cũng gánh không nổi rồi. Muốn chúng ta trả gốc thì đừng nghĩ, chỉ tiền lãi không thôi cũng đã không gánh nổi rồi. Giám đốc Thích nói, cấp trên kiểm tra, bọn họ cũng không có cách nào khác. Nếu như tiền lãi chúng ta không trả đúng hạn thì trên tỉnh sẽ không để yên cho ông ta...haiz, đây là chuyện gì chứ.
Mọi người không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, ai nấy đều nhăn nhó, không biết nói gì cho phải.
Đường đường là một đơn vị lớn mà đến mức quẫn bách như vậy.
- Vậy, giám đốc Hoàng, tiền lương tháng sau thì lấy đâu ra bây giờ?
Trưởng phòng Tài vụ cố lấy dũng khí hỏi.
Biết Hoàng Tử Hiên hiện tại tâm trạng không tốt, Trưởng phòng Tài vụ nhẽ không nêm hỏi đến cùng, nếu không đến ngày trả lương tháng sau, anh ta trốn đi mất thì làm sao?
Tuy nhiên, Trưởng phòng Tài vụ hỏi Hoàng Tử Hiên, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Phạm Hồng Vũ.
Giám đốc Hoàng thì chắc chắn hết cách rồi, để xem vị tân bí thư này có cách gì hay không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.