Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 838: Không độc, không phải là trượng phu.

Hoàng Oanh

12/03/2015

Đêm khuya, Khách sạn Thái Hoa ở huyện Vân Hồ có một phòng tiếng động rầm rầm.

Khói bay mù mịt.

Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng ngậm điếu thuốc, mắt hí lại, vươn hai tay xoa xoa mặt bài, ngồi kế hắn chính Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch Bí thư Hoắc Hoa Long, vị trí tiếp theo là của giám đốc sở Giáo dục Vương Nghiêm Phong, đối diện là trưởng phong nhân sự Lỗ Giang Nam.

- Chủ tịch huyện Tề, cấp trên chưa có tin tức gì sao?

Hoắc Hoa Long vừa đánh bài vừa hỏi.

Vương Nghiêm Phong và Lỗ Giang Nam cùng chú ý nhìn lên.

Ba người này đều là thuộc hạ cũ của Tề Chính Hồng, chính một tay Tề Chính Hồng đề bạt, những người hậu duệ trung thành cùng tâm sự, nếu không có chuyện gì thì không ai lại đến Khách sạn Thái Hoa uống rượu đánh bài...

Khách sạn Thái Hoa mới được xây dựng mấy năm trước, được cho là khách sạn chất lượng ở huyện Vân Hồ, so sánh cấp bậc cũng như tiện nghi trong khách sạn cũng khá nổi bậc. Chủ Khách sạn Thái Hoa chính là của cô em vợ Lỗ Giang Nam, Lỗ Giang Nam cũng có cổ phần ở Khách sạn Thái Hoa này, còn có người nói, Tề Chính Hồng cũng có cổ phần ở Khách sạn Thái Hoa.

Nguyên nhân như thế nên Khách sạn Thái Hoa được cán bộ xem như là khách sạn thứ hai của huyện vân hồ, rất nhiều cán bộ đếu đến Khách sạn Thái Hoa tiêu phí, đều chính là muốn tạo mối quan hệ với Tề Chính Hồng cùng Lỗ Giang Nam.

Trưởng phòng nhân sự chính là người có quyền lực thực sự.

Cơ cấu biên chế huyện Vân Hồ từ khi Phạm Hồng Vũ đảm nhận chức Chủ tịch huyện, Phó chủ tịch huyện Tề Chính Hồng kiêm nhiệm chức Phó chủ nhiệm huyện ủy. Trước mắt chưa tiến hành cơ cấu cải cách, trình tự chính quyền thuộc thể chế chính phủ, chờ sau khi cơ cấu cải cách, huyện ủy sẽ sửa lại danh sách. Nhưng mặc kệ thuộc danh sách các cấp ủy quyền thì vẫn là thuộc quyền quản lý của đảng ủy chính phủ.

Tâm phúc của Tề Chính Hồng cùng nhau tụ tập, tuyệt đối sẽ gặp ở Khách sạn Thái Hoa, không thể đến Khách sạn Vân Hồ.

Chuyện Hoắc Hoa Long hỏi hiển nhiên liên quan đến chuyện người kế nhiệm chức Chủ tịch huyện của huyện Vân Hồ.

Tề Chính Hồng "hừ" một tiếng nói:

- Không có.

- Chuyện đó, rốt cuộc là có ý gì vậy? Đáng lẽ nên lập tức tổ chức cuộc họp, Lục Cửu vừa lên, Phạm Hồng Vũ lên làm Bí thư Huyện ủy, chẳng lẽ vị trí Chủ tịch huyện lại để trống sao? Bí thư cùng Chủ tịch huyện nhất định phải là của hắn à, hắn nghĩ có thể một tay che trời sao?

Hoắc Hoa Long thở phì phì tức giận nói.

Hoắc Hoa Long trước kia đã cùng Bí thư Quận ủy, ở huyện cũng là "vua một phương", cũng chính vì năm trước chống lũ giải nguy không hoàn thành trách nhiệm bị Phạm Hồng Vũ bắt được, Hoắc Hoa Long vội vàng lái xe suốt đêm đến Khu Hòa Bình, kết quả của cuộc chống lũ đó là anh ta bị gãy vài cái xương sườn, thiếu chút nữa là mất mạng.

Dù có chuyện lớn như vậy Phạm Hồng Vũ cũng không chịu buông tha cho gã, gã nằm bệnh viện, chức Bí thư Quận ủy đã bị tước mất, treo trong mấy tháng khi gã xuất viện, vất vả lắm mới có thể lại đến huyện làm chức phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch, treo chức Bí thư kia nhưng cấp bậc không thay đổi, cuối cùng cũng giữ được một trong hai.

Hoắc Hoa Long hận Phạm Hồng Vũ thấu xương, nhưng không thể làm gì hắn được vì hắn quyền cao hơn, nhưng trong lòng vẫn nuôi mối thù hận. Vất vả lắm gã ta mới có thể nhịn hơn một năm, tận mắt nhìn Lục Cửu đạt được chức vị cao, Phạm Hồng Vũ cũng thống trị chức Bí thư, mọi người liền đánh giá chức Chủ tịch huyện này dù bất luận thế nào cũng về tay Tề Chính Hồng.

Ai ngờ đến lúc này không có một thông tin chính xác nào nói về chuyện này.

Tề Chính Hồng cùng với tâm phúc của y vô cùng bối rối, Tề Chính Hồng đã gần năm mươi tuổi, nếu lần này không thể ngồi lên chức Chủ tịch huyện sợ khó có cơ hội thứ hai, cấp trên sẽ đề bạt những đồng chí trẻ tuổi có tri thức.

- Được rồi, để tôi xem tên Phạm Hồng Vũ này đang làm trò quỷ gì, Phó chủ tịch huyện Tề tôi nghe nói chức vị này quả thật có khuynh hướng là của anh, nhưng khi trưng cầu ý kiến của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ chính Phạm Hồng Vũ đã để phiếu không đồng ý. Hắn ta nói tuổi của Phó chủ tịch huyện tề đã cao, ý nghĩ cứng nhắc, tư tưởng quan niệm không thông thoáng, không thích hợp cho chức Chủ tịch huyện.

Lỗ Giang Nam phụ họa theo, hơn nữa còn nói "không thể làm".



Gã ta đi theo Tề Chính Hồng cũng đã nhiều năm, nói về độ thân mật thì trên cả Hoắc Hoa Long, còn Vương Nghiêm Phong thì không thể nào so sánh với gã được. Bởi vậy, khi nói về chuyện này trước mặt Tề Chính Hồng cứ nói thẳng không có gì kiêng kị cả.

Hoắc Hoa Long liền có chút kinh hãi, quá đến nỗi vội vàng hỏi:

- Lỗ ca, tin tức này là thật hay giả?

Bốn người ngồi xếp theo thứ tự, Tề Chính Hồng là nhiều tuổi nhất, Lỗ Giang Nam là tiếp theo, Hoắc Hoa Long thì nhỏ hơn Lỗ Giang Nam vài tuổi, Vương Nghiêm Phong là trẻ tuổi nhất. Hoắc Hoa Long cùng Lỗ Giang Nam có quan hệ khá thân, khi quen miệng liền gọi Lỗ Giang Nam là "Lỗ ca", lộ ra vài phần tôn kính. Trong những người đó, Lỗ Giang Nam là gần Tề Chính Hồng nhất chính là "nhân vật số hai", bình thường cũng là nhân vật có tiếng. Ngoại trừ trong đầu có nhiều ý đồ xấu xa, Lỗ Giang Nam có ưu thế có cô em vợ, là người kinh doanh. Dù là huyện Vân Hồ hay cả thành phố Tề Hà đều là một người có vai trò tích cực trong giới kinh doanh, hơn nữa cô em vợ gã được công nhận là "người của xã hội", tin tức này lan truyền khắp nơi, khá nhiều người biết.

Lỗ Giang Nam không trực tiếp trả lời câu hỏi của Hoắc Hoa Long, y nhìn Tề Chính Hồng nói:

- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi cảm thấy chuyện này có mục đích, chuyện khác không nói nhưng về tuổi tác thì Phạm Hồng Vũ được bao nhiêu? Mọi người có thể thấy được Phó chủ tịch huyện Tề gấp đôi tuổi hắn, mọi người có thấy chuyện này làm vậy có được không? Hơn nữa Phạm Hồng Vũ không chỉ nói một lần chuyện Phó chủ tịch huyện ở Ủy ban Nhân dân chúng ta khá nhiều tuổi, thiếu bầu nhiệt huyết. Theo tôi thấy, hắn muốn không phải muốn tìm người giữ chức Chủ tịch huyện ở đây mà chính là tạo dàn viễn viên cho Ủy ban Nhân dân huyện.

Hoắc Hoa Long cùng Vương Nghiêm Phong đều gật đầu, đồng ý với sự phân tích của Lỗ Giang Nam.

Còn Tề Chính Hồng chỉ "hừ" một tiếng, không hài lòng nói.

- Chưa chắc hắn thuận lợi lên làm Bí thư Huyện ủy, cũng chưa chắc có thể quản được đến chuyện này đâu.

Ba người Lỗ Giang Nam nhất thời nhìn mặt nhau.

Ngoảnh đầu qua, Lỗ Giang Nam dò hỏi:

- Phó chủ tịch huyện Tề, anh nói vậy là....

Sắc mặt Tề Chính Hồng trở nên u ám, trong mắt hiện lên sát khí nói:

- Giang Nam, có lẽ cậu chưa biết chuyện, những trò trước kia chúng ta làm, cậu cho rằng hắn thật sự không biết sao? Người này tuy trẻ tuổi, nhưng lòng dạ không như thế, tôi đoán hắn nghĩ hiện tại có làm cho sự tình này lớn lên, ảnh hưởng đến người mời dự đại hội, Lục Cửu không được lên chức, thì hắn cũng không được lên. Nếu không cậu cho chuyện ở tửu điếm kia sao hắn lại ra sức như vậy sao? Lục Cửu là gì của hắn? Trần Hà là gì của hắn? Đáng để hắn ra sức như vậy sao? Ha ha, lại đưa Trần Hà đến thủ đô, thật đúng là nước cờ hay, người bình thường ai làm được như hắn?

Hoắc Hoa Long bỗng nhìn cái nhìn thô tục, cười nói:

- Chuyện này ai biết...., Trần Hà là người có thể dẫn dụ nam nhân giỏi lắm, nói không chừng cô bắt cá hai tay đó chứ. Một bên cùng Lục Cửu trên giường, một bên lại cùng Phạm Hồng Vũ trên giường, nếu Phạm Hồng Vũ không cố sức giúp thì Trần Hà sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho hắn.... Hiện tại cô ta đã được điều đi xa thủ đô, sau này Lục Cửu khó mà đến được, không phải vị Chủ tịch huyện Phạm của chúng ta thường xuyên đến thủ đô sao? Hàng tốt nên độc chiếm, can chi phải chia xẻ chứ.... Ha ha, hắn thật bản lĩnh, đã cho Lục Cửu một cước.

Vương Nghiêm Phong cười mà không nói gì.

Tề Chính Hồng liền trừng mắt nhìn một cái nói:

- Hoa Long, tôi thấy cậu chưa chịu sự bất hạnh nào thì phải.

Hoắc Hoa Long hoảng sợ vội nói:

- Phó chủ tịch huyện Tề, tôi chỉ đùa chút thôi mà, đấy không phải chuyện ngoài phạm vi sao?

Tề Chính Hồng cười lạnh nói:

- Tôi không nói chuyện người khác, mà tôi nói đầu óc cậu đơn giản quá, Phạm Hồng Vũ mà cậu tưởng tượng hắn chính loại người này, hắn có thể trụ đến ngày hôm nay sao? Hai mươi mấy tuổi làm Chủ tịch huyện, cậu cho ở Thanh Sơn có người thứ hai sao? Tôi không chỉ nói với cậu một hai lần, ai cũng ngu xuẩn chỉ ngoại trừ Phạm Hồng Vũ.

Hoắc Hoa Long thật sự có chút ngượng ngùng.

Yên lặng một chút đột nhiên Vương Nghiêm Phong nói:



- Phó chủ tịch huyện Tề, Phạm Hồng Vũ thật sự khá lợi hại, nhưng chuyện về nữ nhân tôi thậy sự cảm thấy Chủ nhiệm Hoắc nói không phải không có lý.

Ánh mắt mọi người nhìn xoáy vào y.

Ở đây Vương Nghiêm Phong là người nhỏ tuổi nhất, từng trải ít nhất, nhưng cũng là người có khả năng, tương lai y có thể tiếp nhận chức của Lỗ Giang Nam trở thành "quân sự" mới.

- Ý cậu nói, hắn cùng người góa phụ kia?

- Đúng, chuyện này, hầu hết đã truyền đi khắp nơi, Phạm Hồng Vũ không có chuyện gì là chạy đến nhà Lã Đình, cả buổi không ra khỏi cửa. Chỉ cần có thời gian rãnh rỗi có thể mang theo Lã Đình cùng con gái cô ta đi dạo, còn đi đến cầu Hông Kỳ. Nơi đó chính là nơi được nhiều người trẻ tuổi thích đến, bọn họ còn chụp ảnh, công khai, không sợ người ta nhìn thấy.

- Còn phải nói, người quả phụ kia thật sự còn rất ngon....

Hoắc Hoa Long bắt đầu chậc lưỡi, thiếu chút nữa nước miếng chảy ra ngoài.

Tề Chính Hồng liền trừng mắt liếc gã một cái, Hoắc Hoa Long vẫn thích chuyện đó, như thời điểm chống lũ giải nguy, gã không ở khu chịu trách nhiệm cũng không ở nhà.

- Người ta đi chụp ảnh giữa ban ngày cùng đứa bé, chuyện đó cũng quang minh chính đại chứ có gì xấu. Nếu sau này nói ra, cậu phải đưa được chứng cứ rõ ràng đấy.

Trừng mắt nhìn Hoắc Hoa Long, Tề Chính Hồng trầm ngâm, hai hàng chân mày nhíu lại.

Vương Nghiêm Phong mỉm cười nói:

- Thật sự muốn có để chứng minh không phải không có biện pháp.

- Vậy sao? Cậu nói thử xem.

Tề Chính Hồng nhất thời có chút hứng thú, ba người đồng loạt nhìn Vương Nghiêm Phong, chăm chú lắng nghe.

Vương Nghiêm Phong đưa mắt nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe lén mới hạ giọng nói nhỏ.

Tề Chính Hồng, Lỗ Giang Nam, Hoắc Hoa Long nhìn mặt nhau.

Hoắc Hoa Long chép miệng nói:

- Chuyện này.... Có phải quá độc ác không? Ngộ nhỡ...

Liếc nhìn Tề Chính Hồng một cái, không dám nói tiếp.

Vương Nghiêm Phong nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm Hoắc, nếu lần này Phạm Hồng Vũ làm bí thư, Phó chủ tịch huyện Tề lại không được lên chức, cậu cho chúng ta còn con đường lui sao?

Ba người lại cả kinh, mỗi người đều lộ lên vẻ mặt sợ hãi.

- Chủ tịch huyện Tề, nếu không phải là quân tử cũng chẳng phải là trượng phu, chúng ta không có nhiều thời gian lắm, phải nhanh chóng ra tay thôi.

Giọng nói của Vương Nghiêm Phong lại cất lên lần thứ hai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook