Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 572: Kiêu ngạo cái gì?

Hoàng Oanh

27/01/2015

- Phạm Hồng Vũ hắn có ý gì vậy? Muốn đùa giỡn tôi?

Trong phòng Trưởng phòng Công an huyện, Tạ Hậu Minh vỗ mạnh lên bàn, thở phù phù.

Vốn nên ngồi đằng sau bàn làm việc, Trưởng phòng Công an huyện Lý Văn Hàn lại đứng trước bàn, thần thái kính cẩn, thấy Tạ Hậu Minh nổi trận lôi đình thì lại trầm ngâm nói:

- Bí thư, tôi thấy việc này có chút kỳ quái.

Lý Văn Hàn vẫn gọi Tạ Hậu Minh là Bí thư. Trong mắt các cán bộ chính trị pháp luật, cái chức Bí thư Đảng ủy công an dường như so với cái chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân thì càng thêm uy phong hơn một chút.

- Có thể có cái gì kỳ quái? Lúc ở văn phòng thì nói với tôi hay lắm, đảo mắt liền thay đổi. Hắn cho tôi là người ngu, muốn đùa giỡn tôi à?

Tạ Hậu Minh lửa giận khó bình, quát lớn.

Lục Cửu chưa tổ chức hội nghị công việc Bí thư để thảo luận việc này, nhưng tin tức có liên quan đến việc nghiêm khắc chỉnh đốn xã hội trị an, cùng với tác phong của cơ quan công an thì đã truyền ra khỏi tòa nhà Huyện ủy.

Tạ Hậu Minh vừa lúc đến phòng công an huyện để thị sát thì có người lập tức báo với ông tin tức này, khiến ông lửa giận bốc lên ngùn ngụt.

Trong quan trường, người lật lọng không hiếm thấy, nhưng rất ít người lại làm lộ liễu như Phạm Hồng Vũ. Vừa mới ở trong phòng đáp ứng Tạ Hậu Minh, khi Tạ Hậu Minh vừa đi thì hắn sau lưng lại chạy đến chỗ Lục Cửu cáo trạng.

Quả thực khinh người quá đáng.

Tiểu tử này tuổi còn trẻ nhưng lại gian xảo như vậy.

Lý Văn Hàn thật ra vẫn khá bình tĩnh, nói:

- Bí thư đừng vội tức giận, tôi cảm thấy Phạm Hồng Vũ khả năng không có trực tiếp đến tìm Bí thư Lục cáo trạng. Nếu cậu ta không đồng ý với ý kiến của chúng ta, thì có thể nói rõ. Tuy rằng có thể đắc tội với người nhưng sẽ không đắc tội ác như vậy. Hiện tại truyền ra tin tức cậu ta chạy đến Lục Cửu cáo trạng, tôi cho rằng nó có một chút vấn đề.

- Vấn đề? Có cái vấn đề gì? Cậu cho rằng cậu phá được vụ án này sao?

Tạ Hậu Minh giọng điệu châm chọc.

Tạ Hậu Minh tính tình là như vậy, càng là người của mình thì ông lại càng không chú ý khi nói chuyện. Hơn nữa, Lý Văn Hàn có thể nói là một tay ông đưa lên, không có Tạ Hậu Minh ông thưởng thức thì Lý Văn Hàn phỏng chừng chỉ là một tên tiểu cảnh sát, cả đời chỉ có thể làm đến đại đội trưởng đội trị an mà thôi. Đây cũng được xem là thắp hương lạy tổ tiên rồi, làm sao có thể làm đến Trưởng phòng Công an uy phong như vậy.

Tạ Hậu Minh cũng được xem là một “ân chủ” của Lý Văn Hàn.

Lý Văn Hàn cười nói:

- Bí thư, tôi cảm thấy Phạm Hồng Vũ không giống là người như vậy. Cậu ta rất ngạo khí. Tìm Lục Cửu cáo trạng, tôi thấy hẳn cậu ta không làm chuyện như vậy.

- Cậu ta ngạo khí? Ngạo khí cái gì? Một đứa nhóc con hỉ mủi chưa sạch, đến Vân Hồ chúng ta ngạo khí? Cậu ta còn kém xa lắm!

Tạ Hậu Minh khinh thường nói.

Lý Văn Hàn cười, cũng không phụ họa theo.

Tạ Hậu Minh trong lòng rất rõ ràng, Phạm Hồng Vũ thật sự có tiền vốn để ngạo khí. Đúng vậy, người ta là nhóc con, so với Chủ nhiệm Tạ ông nhỏ hơn ba mươi mấy tuổi, nếu ở trong một gia đình bình thường thì phải gọi ông là “bác Tạ”. Nhưng người ta lại chính là Chủ tịch huyện, ở bộ máy xếp hạng còn trước ông.

Đây cũng là văn kiện bổ nhiệm của Ban tổ chức Tỉnh ủy quy định rõ ràng. Bổ nhiệm đồng chí Phạm Hồng Vũ làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Phó bí thư, xếp hạng sau Bí thư huyện ủy.



Nói như vậy, Chủ tịch huyện khẳng định xếp hạng thứ hai, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ngoại lệ. Giống như Tạ Hậu Minh là Chủ tịch Hội đồng nhân dân kiêm Phó bí thư huyện ủy thì có thể xếp hạng trước Chủ tịch huyện. Nhưng Ban tổ chức Tỉnh ủy rõ ràng quy định vị trí của Phạm Hồng Vũ trong bộ máy chính là phòng ngừa thế lực địa phương làm loạn, đồng thời tạo quyền uy cho Phạm Hồng Vũ.

Bất kể là Tạ Hậu Minh hay là Lý Văn Hàn, khi bằng tuổi Phạm Hồng Vũ thì mới vừa tham gia công tác.

Người ta chưa đến hai mươi bốn tuổi, mà đã có một năm làm thư ký cho Chủ tịch tỉnh, rồi lại phóng ra ngoài làm Chủ tịch huyện. Nếu như nói Phạm Hồng Vũ không có tiền vốn để kiêu ngạo thì còn ai dám đắc chí?

Tạ Hậu Minh cái tật xấu là hay đánh ra bảng hiệu “cán bộ bản thổ” của mình. Hơn nữa, Tạ Hậu Minh nắm trong tay hệ thống chính trị pháp luật của toàn huyện nên phân lượng của ông ta ở huyện càng thêm nặng. Ngay cả Chủ tịch huyện Thôi tiền nhiệm trước mặt ông còn phải lễ kính ba phần, thậm chí còn hơi nịnh bợ. Cho dù là Bí thư Lục Cửu, đối với Tạ Hậu Minh cũng phải khách khí.

Tạ Hậu Minh có thể tự mình đến nhà thăm hỏi Phạm Hồng Vũ đã là rất nể mặt rồi.

Hiện giờ bỗng nhiên thay đổi, cũng khó trách Tạ Hậu Minh lại nổi trận lôi đình, cảm thấy mình bị lừa gạt rất lớn.

- Bí thư, tôi nghe nói là Lục Cửu chủ động tìm Phạm Hồng Vũ.

Thấy Tạ Hậu Minh nổi giận, Lý Văn Hàn liền nhắc nhở một câu.

Lục Cửu đến đây đã năm năm, ngài cùng với anh ta đấu cũng đã năm năm. Khi lão Thôi đến nhậm chức, ngài cũng làm cho người ta bày ra dung mạo, hiện tại Phạm Hồng Vũ đến đây, ngài lại cùng Phạm Hồng Vũ làm ra mâu thuẫn, như vậy sợ là không thỏa đáng. Ngài có tư cách lão, bên trên nể mặt của ngài, không làm gì ngài, nhưng chừng hai năm nữa, khi ngài đến tuổi, thế nào cũng phải lui xuống, đến lúc đó phải làm thế nào?

Đắc tội với cả Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện, đối với bản thân có chỗ gì tốt?

Xem ra người này càng lớn tuổi lại càng cố chấp.

- Cậu nói vậy là có ý gì?

Tạ Hậu Minh trừng mắt nhìn Lý Văn Hàn, sa sầm mặt hỏi.

Lý Văn Hàn lấy ra thuốc lá, đưa cho Tạ Hậu Minh một điếu, trực tiếp mồi thuốc, rồi tự mình cũng châm một điếu, hút hai phần rồi mới lên tiếng:

- Bí thư, nếu đây là ý tứ của Lục Cửu thì sao? Hiện tại hội nghị công việc Bí thư còn chưa mở, chuyện này còn chưa chính thức thảo luận, tin đồn đã truyền ra rồi, như vậy là có chuyện gì xảy ra? Phạm Hồng Vũ vừa tới, sợ là còn chưa quen biết hết với các Phó chủ tịch huyện, cậu ta sẽ không đem tin tức mình và Lục Cửu nói chuyện mà truyền ra ngoài. Thế thì truyền qua miệng ai đây?

Tạ Hậu Minh không khỏi ngơ ngác một chút, hai hàng lông mày cau lại, nói:

- Ý của cậu là Lục Cửu cố ý muốn quấy nước đục lên, khiến cho chúng ta cùng với Phạm Hồng Vũ đấu nhau một trận?

Ở trước mặt Lý Văn Hàn, Tạ Hậu Minh nói chuyện từ ngữ không có e dè. Nói sau, ông ta cũng chẳng phải là nhân sĩ tao nhã, từ cán bộ cơ sở từng bước đi lên, cũng không có khả năng nhã nhặn được.

Lý Văn Hàn gật đầu:

- Bí thư, tôi cho rằng có khả năng này. Tôi cảm thấy, Phạm Hồng Vũ không có lý do gì giáp mặt đấu với ngài cả. Làm như vậy, đối với cậu ta cũng không có nửa điểm ưu đãi.

Ở trước mặt Tạ Hậu Minh, Lý Văn Hàn nói chuyện rất chú ý tìm từ, luôn là “tôi cho rằng”, ‘tôi cảm thấy”, mang theo giọng điệu xin chỉ thị, vị trí bày ra vô cùng đoan chính.

- Ừ, nói như vậy cũng có chút đạo lý.

Tạ Hậu Minh thoáng suy nghĩ rồi gật đầu.

Vừa nãy tức giận nên Tạ Hậu Minh trong lòng phẫn nộ, chỉ có điều sau khi phát hỏa xong thì có thể bình tĩnh suy nghĩ vấn đề.

- Lục Cửu người này là thích đánh ngầm. Lúc lão Thôi còn ở đây, anh ta trước mặt thì rất ủng hộ công tác của UBND tỉnh. Nhưng trên thực tế, bất luận một vấn đề gì lớn, không có Lục Cửu anh ta gật đầu thì không thể nhúc nhích được gì. Tài chính, anh ta so với lão Thôi ký còn nhiều hơn.

Gần đây, trung ương có văn kiện tinh thần, phải thực hiện phân chia Đảng chính. Đảng ủy quản lý một mảng, còn UBND quản một mảng, nên lời nói của nhân vật số một UBND tăng lên rất nhiều. Tuy nhiên, ở rất nhiều địa phương, văn kiện tinh thần này vẫn chưa được quán triệt tốt. Bí thư Đảng ủy vẫn quản lý toàn bộ, lớn nhỏ ôm đồm hết.



Lý Văn Hàn mỉm cười, hút thuốc.

Tạ Hậu Minh có thể không kiêng nể Bí thư Huyện ủy và Chủ tịch huyện soi mói, bắt bẻ là bởi vì kinh nghiệm lý lịch của ông đã đủ. Lý Văn Hàn thì vẫn còn cách quá xa, mặc dù ở trong phòng kín nhưng Lý Văn Hàn cũng không nên phụ họa những lời này của Tạ Hậu Minh. Đều nói tai vách mạch rừng, nếu chẳng may lời này rơi vào tai của Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ thì thật là phiền toái.

Lục Cửu và Phạm Hồng Vũ thấy Tạ Hậu Minh không dễ nắn, nhưng muốn nắn Lý Văn Hàn thì thật ra không khó. Thứ khác không nói, nội vấn đề thăng chức cho ông cũng là nằm trong tay Lục Cửu. Tạ Hậu Minh cho dù cường thịnh cũng không giúp gì được. Lý Văn Hàn mơ hồ nghe nói, kỳ thật năm ngoái, thành phố cũng đã định phê rồi, để cho ông đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ Huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an, còn kiêm luôn cả Trưởng phòng Công an. Ước chừng các lãnh đạo thành phố cũng hiểu được để cho Tạ Hậu Minh kiêm nhiệm Chủ tịch HĐND với Bí thư đảng ủy công an là không thỏa đáng.

Trường hợp này kéo dài lâu như vậy là phá hư nguyên tắc.

Nhưng cuối cùng việc này cũng vẫn thất bại.

Nghe nói chính là Lục Cửu trước mặt Bí thư Thành ủy Đàm Khải Hoa đâm thọt vài câu.

Tin đồn kia truyền đi cũng có mắt có mũi, nói Lục Cửu không muốn thấy trong bộ máy Huyện ủy lại có thêm một thân tín của Tạ Hậu Minh. Ngoài mặt thì đem tư liệu của Lý Văn Hàn báo lên, bán cho Lý Văn Hàn một ân tình, nhưng sau lưng lại ngầm cản trở, khiến cho Lý Văn Hàn không thể lên ngựa.

Bây giờ Tạ Hậu Minh còn đương chức thì không có gì, nhưng một khi Tạ Hậu Minh lui về tuyến hai thì chẳng những ông ta không được thăng chức, bên trên lại phái tới một vị Bí thư đảng ủy công an khác đến thì chỉ sợ ngai vàng Trưởng phòng Công an này ông ta ngồi cũng không xong. Vua nào triều thần nấy, Bí thư mới tổng cũng không thể làm Tư lệnh tay không, tất nhiên là phải có “bộ đội dòng chính” của mình.

Chỉ có điều bất kể như thế nào cũng không thể khiến cho Tạ Hậu Minh có nửa điểm sợ hãi.

- Văn Hàn, tôi thấy cậu hơi có chút không đúng đấy.

Không ngờ Tạ Hậu Minh lại lập tức nhìn sang, không mặn không nhạt nói.

Lý Văn Hàn hoảng sợ, nói:

- Bí thư, không có…

- Không có, vậy thì sao cậu lại đem Cát Đại Tráng nhốt vào phòng tạm giam? Tôi không phải bảo cậu thả cậu ta sao?

Tạ Hậu Minh nhìn chằm chằm hỏi.

Lý Văn Hàn cười khổ một tiếng nói:

- Bí thư, tôi vốn định thả cậu ta ra, nhưng lại nghe thấy lời đồn không hay này, nên tôi chờ ngài đến đây rồi nói sau.

Nếu chẳng may các người mở hội nghị công việc Bí thư, nói phải nghiêm trị Cát Đại Tráng, tôi ở chỗ này lại thả người, đến lúc đó biết ăn nói như thế nào? Chẳng lẽ tội danh “bao che” lại đổ lên đầu tôi?

Tôi có bị oan hay không?

Tạ Hậu Minh hừ một tiếng nói:

- Cậu đấy, chính là lá gan quá nhỏ, lại quá cẩn thận. Cậu sợ cái gì chứ? Cho dù Lục Cửu muốn mượn đề tài nói chuyện của mình, vậy thì phải cần có tôi đồng ý mới được. Xử lý người của tôi, bộ Lục Cửu muốn thế nào là được thế đó sao?

Nghe ý tứ này, Tạ Hậu Minh trực tiếp đem hệ thống chính trị pháp luật của huyện Vân Hồ trở thành “hậu hoa viên” của nhà mình.

- Vâng, Bí thư, tôi lập tức bảo người thả Cát Đại Tráng ra.

Lý Văn Hàn cũng không cãi cọ, vội gật đầu đáp.

Tạ Hậu Minh lại hừ một tiếng, tựa hồ như đối với Lý Văn Hàn có chút không vừa lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook