Chương 382: Luận văn tốt nghiệp
Hoàng Oanh
22/12/2014
Phạm Hồng Vũ đã cho Hiệu trưởng Trần, Hiệu trưởng Văn, Trịnh Mỹ Đường leo cây, hội nghị học tập này không thành.
Chuyện sau khi xảy ra cũng không có người đến tìm hắn nói chuyệ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên tối hôm đó, Phạm Hồng Vũ trở lại ký túc xá trường Đảng, nằm trên giường, nói chuyện phiếm với Tạ Văn Kiện, Tạ Văn Kiện tỏ ra lo lắng. Bất kể thế nào, hiệu trưởng Văn và hiệu trưởng Trần cũng là lãnh đạo của nhà trường, Trịnh Mỹ Đường là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nên nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Phạm Hồng Vũ đồng ý với phân tích này của Tạ Văn Kiện.
Việc này vẫn còn chưa kết thúc.
Nháy mắt đã đến tháng 6, học viên khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy sắp tốt nghiệp, ai cũng đang khẩn trương chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Thời điểm năm 89, không khí của trường Đảng vẫn còn khá tốt, chứ chưa có nhiều tiêu cực.
Đại bộ phận luận văn của học viên đều là do họ tự mình hoàn thành, nhiều nhất cũng chỉ là nhân viên thư ký hỗ trợ trau chuốt câu chữ mà thôi.
Luận văn của đồng chí Phạm Hồng Vũ, từ đầu đếu cuối đều là do hắn tự tay viết. Thật ra, tìm người viết thay không khó, đám cao thủ trong văn phòng UBND tỉnh vẫn còn rất nhiều, để bất cứ ai làm thì luận văn cũng xuất sắc.
Cũng may Phạm Hồng Vũ bản lĩnh cũng không kém, cũng có thể làm tốt bài luận văn này.
Đã từng làm cây viết chủ lực của phòng Thư ký 2, văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, chút bản lĩnh đó vẫn còn, nên không cần phải nhờ đến người khác. Mấy ngày nữa, hắn lấy được chứng nhận tốt nghiệp, từ trường Đảng đi ra, là sẽ chính thức được bổ nhiệm làm Phó trưởng phòng Thư ký 1 UBND tỉnh, nếu mời người làm luận văn hộ, e rằng Trưởng phòng Phạm không còn gì để mất mặt hơn.
Nơi đến của Tiêu Lang cơ bản đã định ra, đó là trở về thủ đô.
Đây là dự liệu của mọi người. Rất nhiều người biết rằng, Trưởng phòng Tiêu có một cô bạn gái xinh đẹp ở thủ đô, nghe nói là có lai lịch rất lớn. Tiêu Lang cũng đã đến tuổi kết hôn, nếu cứ ở mãi tỉnh Thanh Sơn, xuống cơ sở làm Chủ tịch hoặc Bí thư một huyện nào đó, đối với con đường làm quan của Tiêu Lang sẽ thuận lợi hơn.
Chỉ có điều, nếu như vậy thì Tiêu Lang sẽ phải tiếp tục xa cách bạn gái, hoặc là “bắt” bạn gái bỏ cuộc sống ở thủ đô để đến Thanh Sơn chịu khổ cùng mình, như vậy sự “hy sinh” của nhà gái là quá lớn. Bởi bất cứ chỗ nào của tỉnh Thanh Sơn cũng không thể so sánh được với thủ đô. Cho nên cuối cùng Tiêu Lang lựa chọn quay về thủ đô.
Tuy nhiên, có người từ nguồn tin riêng của mình đã biết được, lần này Tiêu Lang trở về thủ đô, không phải ở trung ương hay các bộ ban ngành quốc gia, mà là sẽ nhậm chức ở một văn phòng quản lý khu phố nào đó ở thủ đô, cũng đều là cơ sở cả.
Như vậy là hay nhất.
Vừa được ở gần người yêu, vừa được ở cơ sở công tác, nâng cao kinh nghiệm, một công đôi việc. Biện pháp dù tốt đấy, nhưng đâu phải người bình thường muốn làm là làm được? Cũng chỉ có người có bối cảnh thâm hậu mới có thể làm được mà thôi.
Đợi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp xong, Tiêu Lang sẽ rời khỏi tỉnh Thanh Sơn.
Phạm Hồng Vũ đứng trong ký túc xá, xem lại luận văn một lần cuối, sau đó cầm bản thảo đi ra ngoài.
Tạ Văn Kiện thấy vậy liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Hồng Vũ, đi đâu đấy?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đi tìm hiệu trưởng Trần, thầy ấy bảo tôi đem luận văn cho thầy coi.
- Hả?
Tạ Văn Kiện trợn mắt hỏi.
- Nói lúc nào thế?
- Tháng trước, cái hôm hội nghị học tập ấy, thầy tìm tôi nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ mở cửa phòng ra, phất tay đi ra ngoài, bỏ lại Tạ Văn Kiên ngơ ngác ở đó với một mớ hỗn độn.
Đây là chuyện gì vậy?
Hội nghị học tập Phạm Hồng Vũ cho mọi người leo cây, và “người bị hại” nặng nhất chính là Hiệu trưởng Trần. Nghe nói ông đã bị Trịnh Mỹ Đường giáo huấn cho một trận, chỉ còn thiếu nước chỉ tay vào mặt mà chửi nữa thôi. Mặc dù cấp bậc tương đương, Trịnh Mỹ Đường cũng không phải cấp trên của hiệu trưởng Trần, nhưng chuyện như vậy tất cả mọi người đều tin rằng Trịnh Mỹ Đường có thể làm được.
Y chính là loại người như vậy.
Sau đó, Hiệu trưởng Trần phải nằm viện mất năm ngày.
Công tác đã hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất nào như vậy cả.
Từ đó trở đi, Hiệu trưởng Trần và Phạm Hồng Vũ “không đi cùng đường” với nhau nữa, cho dù có gặp nhau trên đường, hiệu trưởng Trần cũng sa sầm mặt mày, không thèm để ý đến Phạm Hồng Vũ chút nào.
Thù này đã kết thâm rồi.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ nói đem luận văn cho hiệu trưởng Trần xem?
Đây là trò đùa gì vậy?
Cũng không biết lần này, luận văn của Phạm Hồng Vũ có thể đạt loại “khá” hay chỉ là “trung bình”. Đương nhiên, chắc chắn không phải là “không đạt tiêu chuẩn”. Tóm lại Phạm Hồng Vũ là người được Chủ tịch tỉnh Vưu sắp xếp đến học ở trường Đảng này, hiệu trưởng Trần cho dù hận thấu xương Phạm Hồng Vũ thì cũng không dám cho hắn trượt tốt nghiệp.
Tiêu Lang cũng sắp đi rồi, đang chờ Phạm Hồng Vũ để bàn giao. Nếu Hiệu trưởng Trần làm như vậy không phải sẽ đắc tội với Chủ tịch tỉnh Vưu sao.
Tạ Văn Kiện đã tìm được “căn cứ lý luận”, khẽ thở phào một cái, lắc đầu, tiếp tục viết luận văn của mình.
Phạm Hồng Vũ cầm bản thảo, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần.
Nói thật, ấn tượng của hắn đối với Hiệu trưởng Trần không xấu, không giống như Hiệu trưởng Văn, quan hệ với Trịnh Mỹ Đường cũng không chặt chẽ như Hiệu trưởng Văn. Nghiêm chỉnh mà nói, Hiệu trưởng Trần và Viên Lưu Ngạn chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn Hiệu trưởng Văn và Viên Lưu Ngạn mới là ;Dòng chính thân tín;.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đi tìm Hiệu trưởng Trần, chính là muốn “làm rõ hiểu lầm”. Hay nói cách khác là để cho Hiệu trưởng Trần một bậc thang, để ông ta có cơ hội lựa chọn. Viên Lưu Ngạn tuy rằng kiêm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định biên trường Đảng trở thành “thiên hạ độc chiếm” của Bí thư Viên.
Chỉ cần là chính trị, sẽ có sự giữ cân bằng lẫn nhau. Xem Hiệu trưởng Trần có thể nắm chắc được cơ hội lần này hay không?
- Xin chào hiệu trưởng Trần.
Khi Phạm Hồng Vũ xuất hiện trong phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần, hai mắt ông ta trợn to lên, không dám tin Phạm Hồng Vũ chủ động tìm đến mình.
- Xin chào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiệu trưởng Trần có chút thẫn thờ, cứng ngắc gật đầu, đáp.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Có thể nhìn ra đực, Hiệu trưởng Trần vẫn là một học giả, cách tiêu chuẩn của cán bộ “đủ tư cách” còn rất xa.
- Hiệu trưởng Trần, xin hỏi thầy có rảnh không?
Đối với vẻ mặt dị sắc của Hiệu trưởng Trần, Phạm Hồng Vũ coi như không nhìn thấy, mà chỉ tươi cười hỏi han.
- Em có chuyện gì?
Hiệu trưởng Trần định thần lại, sắc mặt có vẻ hòa hoãn. Thật sự hôm đó Trịnh Mỹ Đường giáo huấn ông ta, Hiệu trưởng Văn cũng quở trách, khiến Hiệu trưởng Trần không thể xóa nhòa bóng ma trong lòng.
“Mối thù” này đều được ghi tạc lên đầu Phạm Hồng Vũ, nếu đổi thành người khác, có gan miệt thị lãnh đạo trường học như vậy thì có khi đã bị đuổi học rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hiệu trưởng Trần, là như thế này, luận văn của em đã viết xong, muốn nhờ thầy chỉ điểm một chút.
Hiệu trưởng Trần cũng trở nên hỗn độn, mờ mịt giống như Tạ Văn Kiện.
Người này vẫn còn đang giả ngốc nữa sao?
Phạm Hồng Vũ không để ý đến vẻ khó hiểu của Hiệu trưởng Trần, lập tức đi qua, đứng lại trước bàn làm việc của Hiệu trưởng Trần, hai tay đưa quyển luận văn của mình, mỉm cười nói:
- Hiệu trưởng Trần, xin chỉ điểm.
Hiệu trưởng Trần không kìm lỏng nổi liếc qua một chút, trong lòng như đang có sóng gào, tự nhiên không thể đọc tiếp được.
Phạm Hồng Vũ đây rốt cục là có ý gì.
Mượn lý do xin lỗi, muốn “quay lại tốt đẹp” với mình sao?
- Hiệu trưởng Trần, trường Đảng cũng là trưởng học, trưởng học cũng phải có quy tắc của mình, ảnh hưởng bên ngoài, có những cái không cần để ý.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
- Ừ…à…
Hiệu trưởng Trần chấn động, thoáng cái như bừng tỉnh dậy từ giấc mộng, lúc này mới ý thức được, người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình cũng không phải là học viên bình thường của trường Đảng, hắn sẽ trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh, là người thân cận bên cạnh Chủ tịch tỉnh, thân phận địa vị tuyệt đối không thua kém Trịnh Mỹ Đường.
- Tiểu Phạm, mời ngồi, mời ngồi.
Hiệu trưởng Trần cuối cùng cũng khôi phục lại được trạng thái bình thường, vẻ mặt lập tức trở nên tươi cười, liên thanh nói.
Chỉ có điều, chuyển biến quá nhanh nên nụ cười kia không khỏi có chút cứng ngắc, không được tự nhiên cho lắm.
- Cảm ơn hiệu trưởng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện với bàn làm việc, hai tay đặt lên đầu gối, trông đoan chính vô cùng.
Bất kể thế nào, hiệu trưởng Trần cũng là thầy của hắn, cho nên phải chú ý cấp bậc lễ nghĩa.
- Tiểu Phạm, em ngồi đó nhé, tôi đọc trước một chút đã.
- Vâng, cảm ơn Hiệu trưởng quan tâm.
Hiệu trưởng Trần cười, khoát tay, lúc này mới bắt đầu đọc luận văn. Hiệu trưởng Trần khá cẩn thận, luận văn chỉ có mấy ngàn chữ, nhưg ông phải mất 20 phút mới đọc xong, ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hiệu trưởng Trần ngạc nhiên nhìn lại, lập tức sắc mặt biến đổi, tay chân luống cuống, vẻ mặt khó xử.
Chuyện sau khi xảy ra cũng không có người đến tìm hắn nói chuyệ, như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Tuy nhiên tối hôm đó, Phạm Hồng Vũ trở lại ký túc xá trường Đảng, nằm trên giường, nói chuyện phiếm với Tạ Văn Kiện, Tạ Văn Kiện tỏ ra lo lắng. Bất kể thế nào, hiệu trưởng Văn và hiệu trưởng Trần cũng là lãnh đạo của nhà trường, Trịnh Mỹ Đường là kẻ lòng dạ hẹp hòi, nên nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện này.
Phạm Hồng Vũ đồng ý với phân tích này của Tạ Văn Kiện.
Việc này vẫn còn chưa kết thúc.
Nháy mắt đã đến tháng 6, học viên khóa học Thanh niên xuất sắc của Tỉnh ủy sắp tốt nghiệp, ai cũng đang khẩn trương chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Thời điểm năm 89, không khí của trường Đảng vẫn còn khá tốt, chứ chưa có nhiều tiêu cực.
Đại bộ phận luận văn của học viên đều là do họ tự mình hoàn thành, nhiều nhất cũng chỉ là nhân viên thư ký hỗ trợ trau chuốt câu chữ mà thôi.
Luận văn của đồng chí Phạm Hồng Vũ, từ đầu đếu cuối đều là do hắn tự tay viết. Thật ra, tìm người viết thay không khó, đám cao thủ trong văn phòng UBND tỉnh vẫn còn rất nhiều, để bất cứ ai làm thì luận văn cũng xuất sắc.
Cũng may Phạm Hồng Vũ bản lĩnh cũng không kém, cũng có thể làm tốt bài luận văn này.
Đã từng làm cây viết chủ lực của phòng Thư ký 2, văn phòng Địa ủy Ngạn Hoa, chút bản lĩnh đó vẫn còn, nên không cần phải nhờ đến người khác. Mấy ngày nữa, hắn lấy được chứng nhận tốt nghiệp, từ trường Đảng đi ra, là sẽ chính thức được bổ nhiệm làm Phó trưởng phòng Thư ký 1 UBND tỉnh, nếu mời người làm luận văn hộ, e rằng Trưởng phòng Phạm không còn gì để mất mặt hơn.
Nơi đến của Tiêu Lang cơ bản đã định ra, đó là trở về thủ đô.
Đây là dự liệu của mọi người. Rất nhiều người biết rằng, Trưởng phòng Tiêu có một cô bạn gái xinh đẹp ở thủ đô, nghe nói là có lai lịch rất lớn. Tiêu Lang cũng đã đến tuổi kết hôn, nếu cứ ở mãi tỉnh Thanh Sơn, xuống cơ sở làm Chủ tịch hoặc Bí thư một huyện nào đó, đối với con đường làm quan của Tiêu Lang sẽ thuận lợi hơn.
Chỉ có điều, nếu như vậy thì Tiêu Lang sẽ phải tiếp tục xa cách bạn gái, hoặc là “bắt” bạn gái bỏ cuộc sống ở thủ đô để đến Thanh Sơn chịu khổ cùng mình, như vậy sự “hy sinh” của nhà gái là quá lớn. Bởi bất cứ chỗ nào của tỉnh Thanh Sơn cũng không thể so sánh được với thủ đô. Cho nên cuối cùng Tiêu Lang lựa chọn quay về thủ đô.
Tuy nhiên, có người từ nguồn tin riêng của mình đã biết được, lần này Tiêu Lang trở về thủ đô, không phải ở trung ương hay các bộ ban ngành quốc gia, mà là sẽ nhậm chức ở một văn phòng quản lý khu phố nào đó ở thủ đô, cũng đều là cơ sở cả.
Như vậy là hay nhất.
Vừa được ở gần người yêu, vừa được ở cơ sở công tác, nâng cao kinh nghiệm, một công đôi việc. Biện pháp dù tốt đấy, nhưng đâu phải người bình thường muốn làm là làm được? Cũng chỉ có người có bối cảnh thâm hậu mới có thể làm được mà thôi.
Đợi Phạm Hồng Vũ tốt nghiệp xong, Tiêu Lang sẽ rời khỏi tỉnh Thanh Sơn.
Phạm Hồng Vũ đứng trong ký túc xá, xem lại luận văn một lần cuối, sau đó cầm bản thảo đi ra ngoài.
Tạ Văn Kiện thấy vậy liền ngẩng đầu lên hỏi:
- Hồng Vũ, đi đâu đấy?
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Đi tìm hiệu trưởng Trần, thầy ấy bảo tôi đem luận văn cho thầy coi.
- Hả?
Tạ Văn Kiện trợn mắt hỏi.
- Nói lúc nào thế?
- Tháng trước, cái hôm hội nghị học tập ấy, thầy tìm tôi nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ mở cửa phòng ra, phất tay đi ra ngoài, bỏ lại Tạ Văn Kiên ngơ ngác ở đó với một mớ hỗn độn.
Đây là chuyện gì vậy?
Hội nghị học tập Phạm Hồng Vũ cho mọi người leo cây, và “người bị hại” nặng nhất chính là Hiệu trưởng Trần. Nghe nói ông đã bị Trịnh Mỹ Đường giáo huấn cho một trận, chỉ còn thiếu nước chỉ tay vào mặt mà chửi nữa thôi. Mặc dù cấp bậc tương đương, Trịnh Mỹ Đường cũng không phải cấp trên của hiệu trưởng Trần, nhưng chuyện như vậy tất cả mọi người đều tin rằng Trịnh Mỹ Đường có thể làm được.
Y chính là loại người như vậy.
Sau đó, Hiệu trưởng Trần phải nằm viện mất năm ngày.
Công tác đã hai mươi năm, nhưng chưa bao giờ phải chịu ủy khuất nào như vậy cả.
Từ đó trở đi, Hiệu trưởng Trần và Phạm Hồng Vũ “không đi cùng đường” với nhau nữa, cho dù có gặp nhau trên đường, hiệu trưởng Trần cũng sa sầm mặt mày, không thèm để ý đến Phạm Hồng Vũ chút nào.
Thù này đã kết thâm rồi.
Hiện tại Phạm Hồng Vũ nói đem luận văn cho hiệu trưởng Trần xem?
Đây là trò đùa gì vậy?
Cũng không biết lần này, luận văn của Phạm Hồng Vũ có thể đạt loại “khá” hay chỉ là “trung bình”. Đương nhiên, chắc chắn không phải là “không đạt tiêu chuẩn”. Tóm lại Phạm Hồng Vũ là người được Chủ tịch tỉnh Vưu sắp xếp đến học ở trường Đảng này, hiệu trưởng Trần cho dù hận thấu xương Phạm Hồng Vũ thì cũng không dám cho hắn trượt tốt nghiệp.
Tiêu Lang cũng sắp đi rồi, đang chờ Phạm Hồng Vũ để bàn giao. Nếu Hiệu trưởng Trần làm như vậy không phải sẽ đắc tội với Chủ tịch tỉnh Vưu sao.
Tạ Văn Kiện đã tìm được “căn cứ lý luận”, khẽ thở phào một cái, lắc đầu, tiếp tục viết luận văn của mình.
Phạm Hồng Vũ cầm bản thảo, bước chân nhẹ nhàng đi đến phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần.
Nói thật, ấn tượng của hắn đối với Hiệu trưởng Trần không xấu, không giống như Hiệu trưởng Văn, quan hệ với Trịnh Mỹ Đường cũng không chặt chẽ như Hiệu trưởng Văn. Nghiêm chỉnh mà nói, Hiệu trưởng Trần và Viên Lưu Ngạn chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên cấp dưới, còn Hiệu trưởng Văn và Viên Lưu Ngạn mới là ;Dòng chính thân tín;.
Phạm Hồng Vũ hôm nay đi tìm Hiệu trưởng Trần, chính là muốn “làm rõ hiểu lầm”. Hay nói cách khác là để cho Hiệu trưởng Trần một bậc thang, để ông ta có cơ hội lựa chọn. Viên Lưu Ngạn tuy rằng kiêm nhiệm hiệu trưởng trường Đảng, Phạm Hồng Vũ cũng không có ý định biên trường Đảng trở thành “thiên hạ độc chiếm” của Bí thư Viên.
Chỉ cần là chính trị, sẽ có sự giữ cân bằng lẫn nhau. Xem Hiệu trưởng Trần có thể nắm chắc được cơ hội lần này hay không?
- Xin chào hiệu trưởng Trần.
Khi Phạm Hồng Vũ xuất hiện trong phòng làm việc của Hiệu trưởng Trần, hai mắt ông ta trợn to lên, không dám tin Phạm Hồng Vũ chủ động tìm đến mình.
- Xin chào.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hiệu trưởng Trần có chút thẫn thờ, cứng ngắc gật đầu, đáp.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười.
Có thể nhìn ra đực, Hiệu trưởng Trần vẫn là một học giả, cách tiêu chuẩn của cán bộ “đủ tư cách” còn rất xa.
- Hiệu trưởng Trần, xin hỏi thầy có rảnh không?
Đối với vẻ mặt dị sắc của Hiệu trưởng Trần, Phạm Hồng Vũ coi như không nhìn thấy, mà chỉ tươi cười hỏi han.
- Em có chuyện gì?
Hiệu trưởng Trần định thần lại, sắc mặt có vẻ hòa hoãn. Thật sự hôm đó Trịnh Mỹ Đường giáo huấn ông ta, Hiệu trưởng Văn cũng quở trách, khiến Hiệu trưởng Trần không thể xóa nhòa bóng ma trong lòng.
“Mối thù” này đều được ghi tạc lên đầu Phạm Hồng Vũ, nếu đổi thành người khác, có gan miệt thị lãnh đạo trường học như vậy thì có khi đã bị đuổi học rồi.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Hiệu trưởng Trần, là như thế này, luận văn của em đã viết xong, muốn nhờ thầy chỉ điểm một chút.
Hiệu trưởng Trần cũng trở nên hỗn độn, mờ mịt giống như Tạ Văn Kiện.
Người này vẫn còn đang giả ngốc nữa sao?
Phạm Hồng Vũ không để ý đến vẻ khó hiểu của Hiệu trưởng Trần, lập tức đi qua, đứng lại trước bàn làm việc của Hiệu trưởng Trần, hai tay đưa quyển luận văn của mình, mỉm cười nói:
- Hiệu trưởng Trần, xin chỉ điểm.
Hiệu trưởng Trần không kìm lỏng nổi liếc qua một chút, trong lòng như đang có sóng gào, tự nhiên không thể đọc tiếp được.
Phạm Hồng Vũ đây rốt cục là có ý gì.
Mượn lý do xin lỗi, muốn “quay lại tốt đẹp” với mình sao?
- Hiệu trưởng Trần, trường Đảng cũng là trưởng học, trưởng học cũng phải có quy tắc của mình, ảnh hưởng bên ngoài, có những cái không cần để ý.
Phạm Hồng Vũ khẽ cười nói.
- Ừ…à…
Hiệu trưởng Trần chấn động, thoáng cái như bừng tỉnh dậy từ giấc mộng, lúc này mới ý thức được, người trẻ tuổi đang đứng trước mặt mình cũng không phải là học viên bình thường của trường Đảng, hắn sẽ trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh, là người thân cận bên cạnh Chủ tịch tỉnh, thân phận địa vị tuyệt đối không thua kém Trịnh Mỹ Đường.
- Tiểu Phạm, mời ngồi, mời ngồi.
Hiệu trưởng Trần cuối cùng cũng khôi phục lại được trạng thái bình thường, vẻ mặt lập tức trở nên tươi cười, liên thanh nói.
Chỉ có điều, chuyển biến quá nhanh nên nụ cười kia không khỏi có chút cứng ngắc, không được tự nhiên cho lắm.
- Cảm ơn hiệu trưởng.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, ngồi xuống ghế đối diện với bàn làm việc, hai tay đặt lên đầu gối, trông đoan chính vô cùng.
Bất kể thế nào, hiệu trưởng Trần cũng là thầy của hắn, cho nên phải chú ý cấp bậc lễ nghĩa.
- Tiểu Phạm, em ngồi đó nhé, tôi đọc trước một chút đã.
- Vâng, cảm ơn Hiệu trưởng quan tâm.
Hiệu trưởng Trần cười, khoát tay, lúc này mới bắt đầu đọc luận văn. Hiệu trưởng Trần khá cẩn thận, luận văn chỉ có mấy ngàn chữ, nhưg ông phải mất 20 phút mới đọc xong, ngẩng đầu lên, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên cửa phòng bị đẩy ra.
Hiệu trưởng Trần ngạc nhiên nhìn lại, lập tức sắc mặt biến đổi, tay chân luống cuống, vẻ mặt khó xử.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.