Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 795: Mèo vờn chuột

Hoàng Oanh

05/03/2015

Sau ba ngày đợi thì Phạm Hồng Vũ mới nhận được điện thoại của Liêu Khải Chính.

Trên thực tế thì ba ngày này, hắn chỉ chờ điện thoại của Liêu Khải Chính thôi. Còn đối với Lý Thu Vũ mà nói thì đây là ba ngày rất vui. Hầu như mỗi ngày Phạm Hồng Vũ đều đi cùng cô, cùng nhau đánh bóng, cùng nhau dạo phố, còn mua rất nhiều đồ cho cô nữa.

Tiền thì tiêu không nhiều nhưng Lý Thu Vũ lại thấy niềm vui bất tận.

Cái mà Lý đại tiểu thư coi trọng không phải là mấy thứ vặt vãnh này đáng giá bao nhiêu tiền. Lý Xuân Vũ ngày càng phất lên thì tiền tiêu vặt cho cô em cũng như là nước lên thì thuyền lên theo vậy.

Quan trọng là ba ngày này Phạm Hồng Vũ đều toàn tâm toàn ý theo cô. Không bao giờ mở miệng nói gọi Phạm Hồng Thái đi theo. Lý Thu Vũ lý giải việc này là do “thái độ nào đó” của Phạm Hồng Vũ.

Ngày hôm nay vừa mới dạo phố xong, lúc đang đưa Lý Thu Vũ về nhà thì hắn nhận được tin nhắn của Liêu Khải Chính.

Lần gặp gỡ ba ngày trước ở khách sạn Hữu Nghị, với sự sắp đặt của Vương Thiền, mọi người đều trao đổi phương thức liên lạc với Liêu Khải Chính, anh ta có được số máy nhắn tin của Phạm Hồng Vũ và cũng có cả cách thức liên lạc với Lý Thu Vũ nữa.

Tuy nhiên từ trước đến nay anh ta chưa từng liên lạc với Lý Thu Vũ, xem như là rất bình thản.

Phạm Hồng Vũ đi đến buồng điện thoại công cộng, gọi điện thoại cho Liêu Khải Chính.

- Chủ tịch huyện Phạm !

Giọng Liêu Khải Chính rất tao nhã lại sang sảng, đúng là giọng của lãnh đạo cấp trên.

- Hóa ra là Tổng giám đốc Liêu, chào anh chào anh!

Phạm Hồng Vũ bật cười ha hả, bộ dạng rất sảng khoái, ít nhiều cũng mang chút vẻ ngưỡng mộ.

- Chủ tịch huyện Phạm, bây giờ rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm nhé?

- Đương nhiên rồi, có hẹn với Tổng giám đốc Liêu thì cho dù tôi có bận cũng phải đi,có phải thế không Tổng giám đốc Liêu ?

Khóe miệng Liêu Khải Chính hiện ra một nụ cười nhạt với ý châm chọc. Vốn dĩ tưởng rằng người này được Lý gia chọn làm con rể cưng thì phải là tay bản lĩnh. Bây giờ xem ra chỉ là cái thùng rỗng kêu to thôi, không biết tại làm sao số lại hên như vậy, được lọt vào mắt xanh của Lý Thạch Viễn cơ đấy. Đương nhiên, có lẽ là cũng có chút trí thông minh chăng.

Tuổi trẻ bây giờ, đầu óc khá linh hoạt, biết chút tiểu xảo, thêm vào cái vỏ bảnh bao nữa thì sẽ trở thành chuột sa chĩnh gạo ngay thôi.

Đáng tiếc thật, vận may của tên tiểu tử này đã hết rồi, ai bảo hắn không cẩn thận đụng phải Tổng giám đốc Liêu nào?

Coi như mày xui xẻo vậy!

Những lời này, Liêu Khải Chính sẽ không nói ra khỏi miệng đâu, bất kể là khi nào thì Tổng giám đốc Liêu cũng là một con người thanh nhã, làm chuyện gì cũng tròn trịa, không thiếu không thừa chút nào.

- Chủ tịch huyện Phạm khách khí rồi. Thế này nhé, Chủ tịch huyện Phạm ! bây giờ tôi đang đánh bóng ở câu lạc bộ sức khỏe Lá Phong Đỏ, ở đây có đồ ăn khá ngon, chúng ta gặp nhau ở đây, ăn bữa cơm, sau đó bàn bạc một chút chuyện đầu tư vào huyện Vân Hồ nhé.

- Được, xin Tổng giám đốc Liêu đợi cho một chút, tôi lập tức đến ngay.

Phạm Hồng Vũ vui vẻ nhận lời, vô cùng hưng phấn, Liêu Khải Chính hoàn toàn có thể cảm nhận được điều này.

Chủ tịch huyện Phạm, lại có thể lập nên kỳ tích rồi, đúng không?

Gác điện thoại, nét châm biếm trên khóe miệng Liêu Khải Chính như càng sâu thêm, cười rồi nói thầm một câu như vậy.

- Ôi, đợi một chút nữa xem có cần bọn em làm như thế thật không nhé?

Liêu Khải Chính vừa mới buông điện thoại xuống, chị em Hoa liền táng một cái vào bả vai gã, hỏi một câu.

- Anh đã từng đùa với các em bao giờ chưa?

Liêu Khải Chính hỏi một cách dịu dàng, thanh âm vô cùng nhỏ nhẹ.

Hai chị em đồng thời ngậm miệng, liên tục gật đầu.



Dù sao thì chị em họ đã đi theo Liêu Khải Chính không phải chỉ ngày một ngày hai, biết rằng lúc nào thì có thể đùa cợt với gã được, lúc nào thì tuyệt đối không. Bây giờ là lúc tuyệt đối không được đùa cợt gì cả mà nhất định phải làm theo lời căn dặn của Liêu Khải Chính.

Nếu không thì hậu quả thật khó lường.

Chị em họ đã tận mắt chứng kiến, người đàn bà không nghe lời của Liêu Khải Chính đã nhận kết cục thế nào rồi.

Chỉ cần nghĩ tới trường hợp máu chảy lênh láng đó, nghĩ đến A Lang như dã thú đó thôi hai người đã sợ đến nỗi run bần bật lên rồi. Căn bản không phải là con người, không có một chút lòng thương xót trắc ẩn nào cả.

Phạm Hồng Vũ đến rất nhanh, Liêu Khải Chính vừa mới đánh vài quả bóng, còn chưa toát mồ hôi, hắn đã sải những bước dài tới, còn cách xa đã giơ tay ra vẫy Liêu Khải Chính rồi, thật là rối rít.

- Xin chào, Chủ tịch huyện Phạm!

Liêu Khải Chính gạt Phạm Hồng Vũ sang một bên làm như không thấy, chậm rãi đánh nốt một hiệp, rồi mới lau khô mồ hôi và bắt tay hắn. So với lần gặp trước mà nói thì lần này Tổng giám đốc Liêu đã ra vẻ bề trên hơn mấy phần nữa. Có lẽ cái kiểu trịnh thượng bề trên này thì Tổng giám đốc Liêu vẫn luôn có rồi, về phần người khác có thể phát hiện ra bao nhiêu thì tùy vào người đó thôi.

Bây giờ Phạm Hồng Vũ muốn cầu cạnh gã thì tất nhiên sẽ quan sát được nhiều hơn.

Đối với tâm tư của người khác thì Tổng giám đốc Liêu luôn luôn nắm được một cách chính xác. Ít nhất là cho đến bây giờ Liêu Khải Chính chưa phát hiện có người có thể phá giải “cái tròn trịa” đó được.

- Chào anh, Tổng giám đốc Liêu …ơ, hai vị Tề tiểu thư sao hôm nay không đánh bóng cùng với anh nhỉ?

Phạm Hồng Vũ đang bắt tay Liêu Khải Chính, mà mắt lại đảo sang thân hình hai chị em sinh đôi, rõ ràng là ánh mắt có dừng lại trên bộ ngực cao lâu hơn những bộ phận khác của cơ thể.

Đây là lần thứ ba Phạm Hồng Vũ gặp mặt hai chị em sinh đôi xinh đẹp này, hai lần trước đều có Lý Thu Vũ bên cạnh thì ánh mắt của hắn nhìn người con gái khác phải đàng hoàng một chút, không được nhìn xiên nhìn dọc. Không có Lý Thu Vũ như ngày hôm nay thì Chủ tịch huyện Phạm liền lộ nguyên hình rồi.

Xem ra bất kể loại đàn ông nào đều giỏi ở điểm này.

Lúc này, hai chị em sinh đôi đang ngồi bên ngoài theo dõi, còn Liêu Khải Chính đang đánh bóng cùng với huấn luyện viên.

Liêu Khải Chính mỉm cười nói: - Chủ tịch huyện Phạm là khách quý, bọn họ không muốn tiếp khách với thân hình đẫm mồ hôi, thế thì bất lịch sự quá.

- Tổng giám đốc Liêu khách sáo quá rồi, có quan trọng gì? Tôi không để ý cái này đâu.

Phạm Hồng Vũ ra vẻ được sủng ái.

- Nên chứ, bạn làm ăn hoặc bạn làm ăn tiềm năng thì đều là khách quý của tôi… Chủ tịch huyện Phạm, đợi chút nhé, tôi muốn đánh hết trận này.

Liêu Khải Chính miệng thì nói rất khách sáo nhưng ý “tôi là nhất” lại rất rõ ràng. Nên bắt nạt thì cứ bắt nạt, không thì làm sao mà chiếm được ưu thế cơ chứ?

- Tất nhiên rồi, Tổng giám đốc Liêu xin cứ tự nhiên, tôi đợi được mà.

Quả nhiên là phản ứng của Phạm Hồng Vũ hoàn toàn nằm trong dự tính của gã.

Cái người thanh niên này vừa mới lên được chức Chủ tịch huyện, thực sự đang rất muốn lập nên một thành tích gì đó vang dội, để cho nhà họ Lý thấy rằng Lý Thạch Viễn và Hùng Diễm Linh không nhìn lầm người.

Liêu Khải Chính dù bận nhưng vẫn ung dung, tiếp tục đánh bóng với huần luyện viên.

Hai chị em sinh đôi xinh đẹp họ Tề chạy đến nói chuyện với Phạm Hồng Vũ, lúc ở khách sạn Hữu Nghị, mọi người cùng hát hò nhảy múa nên hắn biết tên hai chị em họ rồi. Dường như là lo sợ Phạm Hồng Vũ chờ đợi sẽ chán nên hai chị em nói chuyện rất sôi nổi, nói cười oang oang là cho những người khách khác của sân bóng cũng đều phải ngoái đầu lại nhìn.

Đợi Liêu Khải Chính đánh hết trận bóng thì hai chị em sinh đôi với Phạm Hồng Vũ đã biến thành những người bạn “tri kỷ” rồi.

- Làm phiền Chủ tịch huyện Phạm lâu quá rồi, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn cơm nhé.

Liêu Khải Chính mỉm cười nói, làm như không nhìn thấy sự thân thiết của hai chị em sinh đôi với Phạm Hồng Vũ vậy.

Ở đất thủ đô này thì câu lạc bộ thể thao Lá Phong Đỏ rất đẳng cấp với một diện tích rộng, có đầy đủ các dịch vụ kèm theo. Không chỉ có sân tập mà còn có cả nhà hàng phục vụ ăn uống những khoản vui chơi cấp cao khác, đạt tiêu chuẩn của khách sạn 3 sao.

Bốn người đi tới phòng ăn riêng của câu lạc bộ.

Phòng ăn riêng rất sang trọng, không kém gì nhà hàng của khách sạn Hữu Nghị cả.



Mọi người ngồi theo ngôi chủ khách rồi Liêu Khải Chính lên tiếng gọi, những món ăn đã gọi trước được bưng lên nườm nượp.

- Chủ tịch huyện Phạm, có quen uống rượu vang không?

Liêu Khải Chính thuận miệng hỏi.

Phạm Hồng Vũ nói: - Tổng giám đốc Liêu, hiện nay người ở trong nước rất ít khi uống rượu vang, thường vẫn quen với rượu trắng hơn…

Quả nhiên là một gã nhà quê.

Lý Thu Vũ bây giờ vẫn còn trẻ người no dạ nên không để ý những cái này. Đợi đến khi cô lớn thêm vài tuổi nữa, dần dần biến thành thành viên của nhóm con ông cháu cha kinh thành thì nhất định sẽ ngày càng để ý đến, sống chung với một tên nhà quê như thế này sẽ không hạnh phúc được.

Cái “bi kịch” này Tổng giám đốc Liêu không thể giương mắt nhìn mà không can thiệp gì, phải ngăn chặn lại thôi.

Bất luận là nhìn từ phương diện nào thì Liêu Khải Chính đều cảm thấy Phạm Hồng Vũ không xứng đôi với Lý Thu Vũ.

Lý Thu Vũ là thiên kim tiểu thư xinh đẹp nhất trong các nhà quyền thế, nên đương nhiên phải gả cho một người đàn ông thanh cao, cả cuộc đời được hưởng một cuộc sống thanh tao hạnh phúc.

Trong con mắt của Liêu Khải Chính thì Phạm Hồng Vũ càng ngày càng giống như một con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga vậy.

- Chủ tịch huyện Phạm, uống rượu trắng không tốt, có hại cho sức khỏe, tôi từ trước đến nay chỉ toàn uống rượu vang, rượu vang rất tốt.

Liêu Khải Chính nhã nhặn nói, nhưng mang đầy ý mệnh lệnh.

Phạm Hồng Vũ liên tục gật đầu, nói: - Được đấy, được đấy, cứ làm theo ý của Tổng giám đốc Liêu đi, uống rượu vang.

Liêu Khải Chính mỉm cười vuốt cằm.

Bầy đầy ra bàn có 8 món ăn, 4 món ăn nguội, đều rất thanh đạm, mang đặc khẩu vị của khu Bảo Đảo, dĩ nhiên cũng không hề có một mốn nào mang khẩu vị Thanh Sơn cả.

Mời khách kiều này thật là có ý nghĩa.

Liêu Khải Chính không hề giải thích một tiếng nào, gã những muốn cho Phạm Hồng Vũ thấy rằng hôm nay trên danh nghĩa là gã mời khách nhưng ai vai chính ai vai phụ thì phải rõ ràng không thể nhầm lẫn được.

Lúc này Phạm Hồng Vũ ngươi đang phải cầu cạnh để ta đầu tư vào Vân Hồ chứ không phải là Vương Nhị Ca bắc cầu dắt mối, một cái huyện Vân Hồ cỏn con sao mà Liêu Khải Chính ta coir a gì chứ?

Dù sao cũng là bốn người ăn cơm nên hai chị em sinh đôi tự mình rót rượu cho Liêu Khải Chính và Phạm Hồng Vũ, màu đỏ của rượu vang lấp lánh sóng sánh trong ly thủy tinh rất đẹp, như màu máu.

- Nào, Chủ tịch huyện Phạm, cạn một ly nào, hy vọng rằng chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ.

Liêu Khải Chính giơ chén rượu lên bày tỏ với Phạm Hồng Vũ.

- Được, cảm ơn Tổng giám đốc Liêu … tôi xin kính một ly rượu…

Phạm Hồng Vũ và Liêu Khải Chính chạm cốc, ngửa cổ uống cạn.

Liêu Khải Chính cũng nâng ly lên, nhìn Phạm Hồng Vũ uống cạn rượu xuyên qua chiếc ly, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy hàm ý.

Cô chị sinh đôi ngồi bên cạnh ra dấu tay OK dưới gầm bàn với gã, trên khuôn mặt xinh đẹp có chút đắc ý. Còn cô em ngồi bên cạnh Phạm Hồng Vũ liếc nhìn chị một cái rồi cũng nhếch mép cười đắc ý như chị.

Tất cả đều theo đúng như kế hoạch đã sắp đặt trước.

Cái người Chủ tịch huyện họ Phạm này cùng lắm chỉ là cái gối thêu hoa thôi. Liêu Khải Chính phải sắp xếp quá chu đáo như thế này quả là lãng phí quá, hoàn toàn không cần thiết như vậy.

Đối phó với loại chip hôi thế này, còn không bằng để hai chị em họ làm trực tiếp, gọn gàng và kín kẽ, sao phải dài dòng thế này chứ?

Phỏng chừng Liêu Khải Chính muốn chơi trò “ mèo vờn chuột” chút đây mà.

Rất thú vị!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook