Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 466: Nghịch chuyển?

Hoàng Oanh

10/01/2015

Phòng họp của công ty bách hóa không lớn, cũng không bố trí theo kiểu cũ, mọi vật dụng và cách bài trí bên trong đều rất “xa hoa”

Hoàng Văn Việt cùng đám người Thượng Vi Chính vào phòng họp và bảo tổng giám đốc tên “A Tiêu” kêu tất cả cán bộ trung tầng của công ty đến họp.

Chỉ chốc lát sau công nhân đã lục tục kéo đến, ai nấy đều nhìn mấy người Thượng Vi Chính với vẻ tò mò, cũng không có ai dám mở miệng lung tung, đều tự timg ghế ngồi xuống, nhưng không ai dám ngồi gần vị trí chủ chỗ. Cho đến khi một đồng chí nữ khoảng năm mươi tuổi đi vào phòng họp, thì sự yên lặng trong phòng mới được phá vỡ.

- Ồ, Trưởng phòng Phạm?

Đồng chí này nhìn thấy Phạm Hồng Vũ, liền lên tiếng, vẻ mặt kinh ngạc.

Phạm Hồng Vũ liền cười, giơ tay với bà, nói:

- Chị Hoàng, xin chào.

Đây chính là chị Hoàng, người mà lần trước đã gặp ở Văn phòng tại thủ đô.

- Xin chào xin chào, Trưởng phòng Phạm, hôm nay sao lại rảnh đến công ty chúng tôi thế? Đến thị sát công tác à?

Chị Hoàng vừa mừng vừa sợ, liên thanh hỏi.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chị Hoàng, thị sát công tác thì không dám, hôm nay tôi đến cùng các đồng chí ở tổ điều tra từ trung ương đến đơn vị các chị để điều tra.

- Tổ điều tra trung ương?

Mấy người chị Hoàng vừa nghe thấy liền chấn động, không khí trong phòng lập tức lại trở nên lặng ngắt như tờ, mọi người nhìn về phía Thượng Vi Chính với ánh mắt kính sợ.

Tổ điều tra từ trung ương xuống cơ đấy.

Tổ điều tra từ trung ương xuống, sao không sợ cho được?

Trông khí thế của Thượng Vi Chính cũng biết không phải người thường. Cán bộ bình thường không ai có uy phong sát khí như thế.

Ước chừng mười phút sau, A Tiêu đi đến, nói:

- Người cơ bản đã đến đông đủ rồi. Còn ở Nhị Môn xa quá, tạm thời chưa thông báo được.

Trong phòng có khoảng hai chục người, ngoài Hoàng Văn Việt, A Tiêu, vị nữ Phó tổng giám đốc, còn có một cô gái người Hongkong chừng ba mươi tuổi, nghe nói là trưởng phòng Tài vụ, còn những người khác đều là người Ngạn Hoa.

Hoàng Văn Việt ngàn dặm xa xôi từ Hongkong đến Ngạn Hoa nhận thầu, dương nhiên là muốn khống chế phí tổn, tiền lương trả công cho một nhân viên Hongkong bằng tiền trả cho mấy chục người địa phương.

Phạm Hồng Vũ nhìn nhìn Thượng Vi Chính, thấp giọng xin chỉ thị:

- Thượng lão, có cần thông báo cho các đồng chí ở Nhị Môn không?

Thượng Vi Chính khoát tay nói:



- Không cần, bắt đầu được rồi. Tiểu Phạm, cuộc họp này cậu chủ trì đi.

Vừa rồi đã chứng kiên “uy phong” Phạm Hồng Vũ, hình như mấy thương nhân Hongkong này đều rất nghe lời Phạm Hồng Vũ. Để Phạm Hồng Vũ trực tiếp chủ trì cuộc họp này, coi như là cũng biết dùng người.

- Được, Thượng lão…

Phạm Hồng Vũ cũng không chối từ, gật đầu đồng ý, lập tức đứng thẳng thân mình, ánh mắt từ từ nhìn quanh hội trường một chút.

- Các đồng chí, hôm nay mời mọi nguowifd dến đây để mở cuộc tọa đàm. Trước khi họp, tôi giới thiệu cho mọi người một chút…vị này là Thượng lão, tổ trưởng tổ điều tra trung ương, vị này là cục trưởng Trương, thành viên tổ điều tra…

Các cán bộ tham dự hội nghị nhiệt liệt vỗ tay.

Qua những phút kinh ngạc ban ngày, mọi người đều có cảm giác hưng phấn khó nói thành lời. Dù sao cũng không phải ai cũng được ngồi họp với lãnh đạo từ trung ương đến, cũng vinh dự lắm chứ.

Không cần biết tổ điều tra trung ương bỗng nhiên đến công ty bách hóa Ngạn Hoa này làm gì.

Trên thực tế, việc tổ điều tra trung ương muốn đến công ty bách hóa để điều tra, địa khu Ngạn Hoa và thị xã cũng không thông báo trước cho công nhân ở đây.

Việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, có liên quan đến hơn chục xí nghiệp và hơn một ngàn cán bộ công nhân viên. Muốn “thông đồng” với công nhân để “thống nhất đối ngoại”, gần như là không thể. Làm như vậy, nếu không cẩn thận lại phản tác dụng, nếu chẳng may bị Thượng Vi Chính cảm thấy bị bọn họ lừa gạt thì không biết sẽ tác hại như thế nào.

Thượng Vi Chính và tổ điều tra muốn biết rõ việc thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, mấy người Khâu Minh Sơn cũng có nhu cầu như vậy. Bất kể nói thế nào, việc này nhất định phải phản ánh rõ để tầng siêu cấp đại nhân vật hiểu rõ, như vậy sẽ tốt hơn so với việc bị nghi ngờ nhiều.

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì tránh không khỏi.

Cái gì đến thì nó sẽ phải đến.

Bọn họ đều có cùng nhận thức với phân tích phương châm chính sách quan trọng tầng cao nhất của Phạm Hồng Vũ.

Nếu đánh cờ một phương, chọn Ngạn Hoa làm điểm đột phá, muốn không “nghênh chiến” là không có khả năng.

Bất luận Thượng Vi Chính có mang theo thành ý mà đến hay không, tin rằng với thân phận của ông ta sẽ không “giở trò” trong báo cáo. Huống chi trong tổ điều tra còn có Dương Dật Thời và Tào Tuấn Thần, muốn bóp méo kết quả điều tra, cũng không phải là điều đơn giản.

Đợi tiếng vỗ tay ngớt, Phạm Hồng Vũ nói tiếp:

- Các đồng chí, tổ điều tra trung ương muốn nắm tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa chúng ta. Cho nên buổi tọa đàm này, mọi người có thể nói thoải mái, nghĩ gì nói đó. Cuộc họp hôm nay có một yêu cầu, đó là phải nói sự thật, không được nói sai. Yêu cầu này, mọi người có thể làm được không?

- Làm được.

Trong phòng hội nghị vang lên tiếng trả lời, khá dõng dạc.

- Vậy được, tiếp theo mọi người hãy nổ một tràng pháo tay để mời tổ trưởng tổ điều tra lên cho chỉ thị.

Phạm Hồng Vũ gật đầu vỗ tay trước, sau đó phòng hội nghị vang lên tràng vỗ tay rầm rầm.

Thượng Vi Chính hơi thẳng người lên, tay giơ lên, tiếng vỗ tay dừng lại.

- Các đồng chí, tôi không có chỉ thị gì cả. Vừa rồi đồng chí tiểu Phạm đã nói, tổ điều tra trung ương đến để nắm tình hình thay đổi chế độ doanh nghiệp nhà nước ở Ngạn Hoa, mời mọi người cứ ý kiến. Bất kể mọi người nói cái gì, chỉ cần là lời nói thật thì đều có thể nói…Chủ tịch Hoàng, hôm nay chúng tôi chủ yếu muốn nói chuyện với cán bộ cũ của công ty bách hóa, mời anh và mấy vị khách Hongkong lui ra ngoài một chút…



Hoàng Văn Việt không khỏi có chút sững sờ.

Phạm Hồng Vũ quay sang ông ta gật đầu nói:

- Chủ tịch Hoàng, bất luận yêu cầu gì của tổ điều tra, chúng ta đều phải phối hợp vô điều kiện. Mấy vị cứ đi nghỉ ngơi chút đi.

Thấy Phạm Hồng Vũ nói vậy, Hoàng Văn Việt cũng không nói nhiều, gật đầu đứng dậy bước đi. Ba viên chức Hongkong tự nhiên đi theo phía sau, rời khỏi phòng họp.

Điều bất ngờ chính là, Hoàng Văn Việt và viên chức Hongkong vừa rời đi, mọi người chưa thở phào được, ngơ ngác nhìn nhau với vẻ nghiêm túc.

- Các đồng chí, trước tiên tôi muốn nắm chút tình hình có liên quan đến việc công nhân thất nghiệp ở công ty. Nghe nói ở đây còn có người đi thủ đô, đến Ủy ban Cải cách để phản ánh vấn đề. Vậy thì mời những đồng chính này nói trước một chút.

Thượng Vi Chính thần sắc hòa hoãn, ánh mắt nhìn qua mọi người một lượt.

Không ai nói câu gì, rất ít người không kìm nổi nhìn về phía chị Hoàng.

Phạm Hồng Vũ nói:

- Thượng lão, trước đó không lâu đến Ủy ban cải cách phản ánh, tổng cộng có năm người, nhưng hiện tại chỉ có một người ở đâu. Trước kia là Phó giám đốc công ty bách hóa, hiện tại tạm thời ở phòng hậu cần chủ trì công tác. Ngài xem, có nên mời chị Hoàng phát biểu một chút không?

- Có thể.

Phạm Hồng Vũ liền chuyển hướng sang chị Hoàng, mỉm cười nói:

- Chị Hoàng, vậy mời chị nói một chút.

- Được, Trưởng phòng Phạm, vậy tôi sẽ nói vài câu.

Chị Hoàng tính cách thẳng thắn, nghe vậy cũng không chối từ.

Thượng Vi Chính và cục trưởng Trương đều mỉm cười gật đầu với chị.

- Thượng lão, các vị lãnh đạo, tôi hiện tại vô cùng hối hận…

Chị Hoàng đứng thẳng thân mình, lớn tiếng nói, lời vừa nói ra khỏi miệng khiến mọi người cảm thấy giật mình kinh hãi.

Chị Hoàng cũng không để ý tới sự kinh ngạc của bọ họ, phối hợp nói:

- Tôi thật sự rất hối hận, đều tại trước kia chúng tôi không có giác ngộ, chỉ biết tính toán nhỏ nhặt, không đứng trên lập trường của công ty mà suy nghĩ. Thật ra sau khi thay đổi chế độ, công ty thật sự phát triển. Tôi ở hệ thống mua bán mấy chục năm, khi công ty bách hóa được thành lập thì tôi vào đây làm luôn, tình hình công ty như thế nào tôi đều nắm rõ như lòng bàn tay. Mấy năm nay, thị trường thay đổi rất lớn, công ty chúng tôi năm nào cũng thua lỗ, hàng năm phải nhờ vào hỗ trợ tài chính mới tạm đủ để trả lương cho nhân viên, còn tiền thưởng và trợ cấp khác thì đừng có nghĩ đến. Nhưng từ khi thay đổi chế độ xong, ông chủ Hongkong làm việc rất hiệu quả, công ty từ thua lỗ đã có lợi nhuận. Hiện tại công nhân đều có tiền lương và trợ cấp…haiz, đều tại tôi lúc đó giác ngộ không cao, bị kẻ xấu lợi dụng, đi thủ đô cáo trạng.

- Bị kẻ xấu lợi dụng?

Thượng Vi Chính hai hàng lông mày dựng lên, kinh ngạc hỏi ngược lại một chút.

- Đúng vậy, Thượng lão, chúng tôi bị kẻ xấu lợi dụng. Chúng tôi vốn chỉ muốn lên tỉnh phản ánh tình hình, nhưng sau đó bị người ta dẫn đến thủ đô, sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho chúng tôi, tạo điều kiện cho chúng tôi đến Ủy ban cải cách gây rối…chúng tôi trước kia cũng không có kinh nghiệm này, bị kẻ xấu lợi dụng. Thật ra công ty đã sắp xếp công việc cho chúng tôi nhưng chúng tôi lại không biết…thiếu chút nữa thì gây ra tai họa, bây giờ chúng tôi hối hận lắm rồi…

Chị Hoàng tức giận nói, hoàn toàn không chú ý, sắc mặt cục trưởng Trương đã trở nên khó coi dị thường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook