Chương 473: Ngưu nhân
Hoàng Oanh
10/01/2015
- Biết, biết, Cục trưởng Trương, mời cậu chờ cho một lát, tôi trước có chuyện thương lượng với Bí thư Phạm.
Ai ngờ Tăng Quan Thanh căn bản không thèm để ý đến Trương Lực Hoa, cũng không quay đầu lại nói, tiếp tục nắm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, sợ mình buông lỏng một chút thì Phạm Hồng Vũ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Lập tức nét mặt mọi người trở nên xám xịt.
Trương Lực Hoa nghẹn họng, há miệng thở dốc hồng hộc.
Bí thư Tăng và các cán bộ ở quận mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt tái xanh.
Không phải chứ?
Chưa từng gặp qua người nào ngang như vậy.
Đây chính là tổ điều tra trung ương. Thượng Vi Chính còn là Bí thư Tỉnh ủy hưởng thụ đãi ngộ cấp phó quốc, còn Trương Lực Hoa dù gì cũng là cán bộ cấp cục, ngồi cùng bàn với Bí thư Địa ủy và Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa. Tăng Quan Thanh là người quê mùa, thật sự một chút mặt mũi cũng không cấp.
Khó trách ông ta lại bị ông chủ Hongkong khai trừ như vậy. Các lãnh đạo thị xã cũng không ai nói một tiếng giúp ông, cũng không an bài công tác nào khác, mặc cho ông trở về cái vùng thôn quê hẻo lánh này.
Bà Năm thì vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên, dường như cảm thấy con trai mình làm vậy không có gì là không đúng, là chuyện rất đáng làm.
Tăng Quan Thanh lại nói tiếp:
- Bí thư Phạm, cậu tới rất đúng lúc. Mặt mũi của cậu lớn, cậu nói với ông chủ lớn của Phong Lâm vài tiếng, bảo cho chúng tôi mượn ít tiền, đem con đường của thung lũng Thụ Đình này sửa lại một chút. Rồi sau đó mượn thêm một ít tiền, tôi đi mua một số máy móc. Tôi có ý tưởng muốn xây dựng một nhà máy gia công các sản phẩm từ trúc. Thôn của chúng tôi không có nguyên liệu gì khác, chỉ có trúc là nhiều, chỉ có thể từ đây mà nghĩ cách, nhưng chúng tôi không có vốn, nên muốn tìm cậu nghĩ ít biện pháp hóa duyên….
Tăng Quan Thanh nói, thần tình kích động, vẻ mặt tỏa sáng, giống như Bí thư Phạm chính là thần tài chuyển thế.
Tôi nhìn qua giống như người coi tiền như rác, điển hình của người ngốc nhiều tiền sao?
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi oán thầm hai câu, cười khổ nói:
- Giám đốc Tăng, chúng ta sẽ từ từ thương lượng lại. Nhưng tôi cũng có cùng nhận thức với ngài. Có Chủ nhiệm Tiết và tổ lãnh đạo trung ương ở đây, chúng ta trước cứ nói về chuyện công ty bách hóa Ngạn Hoa đi. Nào, chúng ta qua bên này ngồi.
Không nói thêm lời nào liền nắm tay Tăng Quan Thanh, ấn ông ta ngồi xuống ghế trúc, đối diện với Thượng Vi Chính.
Tăng Quan Thanh dù sao cũng đã sáu mươi tuổi, lại là nhân viên thất nghiệp, có thể không thèm quan tâm đến Thượng Vi Chính, Thượng Vi Chính cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có biện pháp nào cả.
- Haha, Thượng lão, rất xin lỗi, tôi là người thẳng tính, có cái gì là nói cái đó, chứ không cố tình chậm trễ tiếp đón ngài. Xin ngài đừng phiền lòng.
Tăng Quan Thanh cũng không ngại ngừng, hướng Thượng Vi Chính cười ngoác miệng.
Thượng Vi Chính khoát tay nói:
- Không sao, lão Tăng, tôi thích người thẳng tính như vậy. Tôi lúc còn trẻ, cũng có tính cách giống như cậu vậy.
Tăng Quan Thanh tuy so với Thượng Vi Chính trẻ hơn mười mấy tuổi, nhưng tóc bạc trắng cả đầu, nếp nhăn trên mặt nhìn qua còn nhiều hơn Thượng Vi Chính. Nghe Thượng Vi Chính nói vậy, ngoại trừ bà Năm, những đồng chí khác người nào trên mặt cũng hiện lên sự cổ quái. Ai ngờ lời nói kế tiếp của Tăng Quan Thanh lại càng khiến cho mọi người chấn động.
- Haha, tôi cũng nhìn ra được. Người có tính cách ương bướng, tướng mạo không giống như bình thường.
Tăng Quan Thanh nói xong, liền cẩn thận đánh giá tướng mạo của Thượng Vi Chính, ánh mắt chút cũng không kiêng dè.
Tiết Ích Dân lại vừa tức giận vừa buồn cười. Không ngờ Tăng Quan Thanh đã hơn sáu mươi tuổi nhưng tính cách vẫn cứ gà mờ như vậy. Thượng Vi Chính là thân phận nào chứ, chỉ sợ mười mấy năm sau cũng chưa chắc có người thứ hai nào dám làm càn trước mặt ông.
Chỉ có điều trong lúc này, lớn tiếng quát mắng Tăng Quan Thanh thì cũng không ổn. Cho dù có mờ mịt nhắc nhở thì cũng không biết dùng từ nào cho tốt.
Đây mới thực sự là tú tài gặp binh.
Cũng may Thượng Vi Chính cũng không phải là người tầm thường. Có thể từng bước lên làm “đại tướng nơi biên cương”, sao chỉ có mỗi tính tình ngang bướng thôi sao? Vẫn còn có chỗ hơn người.
- Haha, xem ra tôi hôm nay đụng phải người đồng đạo rồi. Tốt lắm, lão Tăng, cậu bây giờ là cán bộ trong thôn sao? Đối với sự tình trong thôn khá để bụng đấy.
Thượng Vi Chính chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười. Nhìn qua, nụ cười này là phát ra từ nội tâm, không có chút nào là không hài lòng.
Tăng Quan Thanh vung tay lên nói:
- Không phải, tôi chỉ là một nhân viên thất nghiệp, cũng không phải là Bí thư chi bộ hay Trưởng thôn gì cả. Tuy nhiên, Bí thư chi bộ, hay Trưởng thôn gì cũng là cháu của tôi. Bọn họ tuổi còn trẻ, chuyện trải qua chưa nhiều lắm, kiến thức quá ít, nên tôi giúp cho bọn họ thu xếp. Bằng không, thung lũng Thụ Đình này, qua vài thập niên nữa cũng vẫn là bộ dạng nghèo khó.
Lời này nói rất hào khí.
Thượng Vi Chính hai hàng lông mày hơi giương lên nói:
- Chuyện vừa nãy cậu nói với Tiểu Phạm, tôi cũng nghe qua. Có liên quan đến việc sửa đường, tôi tán thành. Không làm đường thì bà con ra vào núi đều không tiện. Nếu chẳng may có bệnh nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp. Tiểu Tiết, Ủy ban Cải cách cũng nên nghiên cứu một chút, cấp cho thôn thung lũng Thụ Đình một ít tài chính để bọn họ sửa đường.
Lời này là nói với Tiết Ích Dân.
Tiết Ích Dân mỉm cười gật đầu:
- Vâng, Thượng lão. Giám đốc Tăng, thôn các người cứ gửi báo cáo lên, cần bao nhiêu tài chính để làm tốt con đường này. Bí thư Tăng, chuyện này, nếu quận cần hỗ trợ thì tôi sẽ tận lực giúp các người nghĩ biện pháp.
Tăng Quan Thanh vui mừng quá đỗi, kêu lên:
- Chủ nhiệm Tiết, ngài nói thật chứ? Thực chi tài chính cho chúng tôi làm đường?
Tiết Ích Dân mỉm cười gật đầu.
Ủy ban Cải cách quốc gia tuy rằng không phải là cơ quan quản tiền, nhưng để giúp cho một thôn nhỏ này làm đường thì cũng chẳng tốn bao nhiêu. Không cần Thượng Vi Chính tự mình lên tiếng, chỉ cần Tiết Ích Dân tự mình nói thì cũng có thể đem việc này làm xong.
Bí thư Tăng cũng rất mừng rỡ, liên tiếp hướng Thượng Vi Chính và Tiết Ích Dân nói lời cảm ơn.
Mặc dù khoản tiền này có xuống dưới thì ở quận cũng chẳng có khả năng mò được nước luộc gì, mà cũng không can đảm để mò. Ủy ban Cải cách đã trực tiếp cho khu Mã Cố tiền để làm đường thì chính là một thể diện lớn. Hơn nữa, quan trọng chính là Thượng Vi Chính tự mình chiếu cố, thì chứng minh tâm tình của Thượng lão hôm nay không tệ. Chuyến đi ngày hôm nay chẳng có gì nguy hiểm.
Không khí của hiện trường lập tức trở nên vui vẻ.
- Lão Tăng à, nghe nói cậu là Phó giám đốc công ty bách hóa Ngạn Hoa kiêm Bí thư Chi bộ Đảng, như thế nào lại về nhà với ông bà, mà chưa phải là về hưu?
- Cái gì mà nghỉ hưu chứ? Tôi là bị ưu hóa tổ hợp đấy. Thượng lão, tôi nghe Bí thư Tăng nói, các người đặc biệt đến đây là để tìm hiểu về việc công ty bách hóa của chúng tôi thay đổi chế độ. Tình huống này tôi cũng không giấu diếm, đem suy nghĩ của tôi ra nói với mọi người.
Thượng Vi Chính mỉm cười gật đầu.
Thư ký liền mở ra quyển sổ ghi chép, làm tốt công tác chuẩn bị.
Đây là cuộc nói chuyện chính thức.
Tạ Văn Kiện sắc mặt biến hóa. Tuy rằng y vẫn luôn âm thầm cố gắng học theo công phu dưỡng khí của Phạm Hồng Vũ, nhưng nước đến chân thì cũng không tránh khỏi khẩn trương. Xem ra bài học này tạm thời vẫn chưa học được.
- Thượng lão, tôi muốn nói cho ngài biết, đối với cách giải quyết của công ty bách hóa hiện tại tôi xin có ý kiến. Làm như vậy là không đúng.
Trương Lực Hoa ở bên cạnh nghe như vậy, không khỏi tinh thần đại chấn, miệng hỏi:
- Giám đốc Tăng, như thế nào là không đúng?
- Chính là phương pháp góp vốn không đúng. Để cho người Hongkong chiếm được lợi to, tôi không đồng ý. Công ty bách hóa Ngạn Hoa là đơn vị quốc doanh, chế độ sở hữu toàn dân. Hiện tại người Hongkong chiếm lợi to, thế thì những cán bộ công nhân viên chức ban đầu của chúng tôi tính là cái gì? Rốt cuộc xem những cán bộ công nhân viên chức như chúng tôi là người làm thuê cho Hoàng Văn Việt à? Vấn đề này nhất định phải làm cho rõ ràng. Lão Tăng tôi đã trải qua chiến trường, vì quốc gia mà chảy biết bao nhiêu máu. Thượng lão, tôi không phải ở đây kể lể công lao, tôi không phải là loại người như vậy. Nhưng tôi với thân phận là cán bộ quốc gia chứ không phải là người Hongkong. Hiện tại Hoàng Văn Việt tiến hành ưu hóa tổ hợp, những người nào không đạt tiêu chuẩn thì cho về, lại không phát tiền lương, chỉ cấp tiền sinh hoạt phí. Đây coi sao được? Công ty bách hóa Ngạn Hoa có còn là đơn vị quốc doanh nữa hay không? Rốt cuộc là thị xã quản hay là người Hongkong quản? Vấn đề này nếu không làm rõ ràng thì không được. Tôi năm lần bảy lượt hướng thị xã phản ánh qua, nhưng lãnh đạo thị xã ai cũng không cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Tôi nhớ rõ vị Phó chủ tịch thường trực Lục Nguyệt kia, còn trẻ nhưng thái độ rất ngang ngược. Khi tôi giáp mặt cậu ta phản ánh vấn đề, cậu ta lại cho rằng tôi ngụy biện. Nói chẳng được mấy câu đã đứng dậy bỏ đi, bảo là còn có cuộc họp, đem tôi gạt qua một bên. Cũng may là cậu ta bị điều đi rồi, chứ thứ cán bộ đó lúc nào cũng chỉ biết cao cao tại thượng, giở giọng thì chỉ có dân chết mà thôi.
Từng lời nói, Tăng Quan Thanh không kìm nổi tức giận, vẻ mặt mất hứng.
Thư ký những lời nói đầu thì viết nhanh như bay. Nhưng khi nhắc đến Lục Nguyệt thì nét bút liền ngưng lại, do dự không biết nên ghi như thế nào.
Vẻ lúng túng cực kỳ nhanh hiện lên trong mắt Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa.
Như thế nào lại quay lại trên đầu Lục Nguyệt?
Trương Lực Hoa mặc dù đối với Lục Nguyệt cũng không phải thích cho lắm, nhưng dù sao cũng là cháu rể của Trương gia. Thân phận này không thể chối được. Tổ điều tra trung ương đến Ngạn Hoa, bày ra trận chiến lớn đến như vậy, tra tới tra lui, cuối cùng tra ra trên đầu Lục Nguyệt, như vậy không phải quá mức nực cười sao?
Không nói đến Trương lão và Bộ trưởng Trương phản ứng như thế nào, chỉ nội đứa cháu gái Trương Băng của mình thôi thì đã tuyệt không đáp ứng rồi. Nếu Trương Lực Hoa không tham tổ điều tra thì thôi, nếu đã tự mình tới Ngạn Hoa, tra ra kết quả như thế nào thì phải ghi lại rõ ràng. Chỉ sợ đến lúc đó, chẳng phải mình không nhìn trúng Lục Nguyệt mà chính là Trương Băng không nhìn trúng mình rồi.
Tưởng tượng ra khuôn mặt khinh miệt của Trương Băng, Trương Lực Hoa nhịn không được nói:
- Giám đốc Tăng, Lục Nguyệt là Phó chủ tịch thường trực thị xã, chuyện đại sự như vậy, bình thường đều do Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã quyết định. Lục Nguyệt chỉ là người chấp hành. Huống chi, cậu ấy đã được điều đi rồi. Chúng ta tiếp tục bàn về vấn đề tồn tại của công ty bách hóa đi.
Ai ngờ Tăng Quan Thanh căn bản không thèm để ý đến Trương Lực Hoa, cũng không quay đầu lại nói, tiếp tục nắm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, sợ mình buông lỏng một chút thì Phạm Hồng Vũ sẽ biến mất không thấy tăm hơi.
Lập tức nét mặt mọi người trở nên xám xịt.
Trương Lực Hoa nghẹn họng, há miệng thở dốc hồng hộc.
Bí thư Tăng và các cán bộ ở quận mồ hôi lạnh túa ra, sắc mặt tái xanh.
Không phải chứ?
Chưa từng gặp qua người nào ngang như vậy.
Đây chính là tổ điều tra trung ương. Thượng Vi Chính còn là Bí thư Tỉnh ủy hưởng thụ đãi ngộ cấp phó quốc, còn Trương Lực Hoa dù gì cũng là cán bộ cấp cục, ngồi cùng bàn với Bí thư Địa ủy và Chủ tịch địa khu Ngạn Hoa. Tăng Quan Thanh là người quê mùa, thật sự một chút mặt mũi cũng không cấp.
Khó trách ông ta lại bị ông chủ Hongkong khai trừ như vậy. Các lãnh đạo thị xã cũng không ai nói một tiếng giúp ông, cũng không an bài công tác nào khác, mặc cho ông trở về cái vùng thôn quê hẻo lánh này.
Bà Năm thì vẻ mặt vẫn cứ thản nhiên, dường như cảm thấy con trai mình làm vậy không có gì là không đúng, là chuyện rất đáng làm.
Tăng Quan Thanh lại nói tiếp:
- Bí thư Phạm, cậu tới rất đúng lúc. Mặt mũi của cậu lớn, cậu nói với ông chủ lớn của Phong Lâm vài tiếng, bảo cho chúng tôi mượn ít tiền, đem con đường của thung lũng Thụ Đình này sửa lại một chút. Rồi sau đó mượn thêm một ít tiền, tôi đi mua một số máy móc. Tôi có ý tưởng muốn xây dựng một nhà máy gia công các sản phẩm từ trúc. Thôn của chúng tôi không có nguyên liệu gì khác, chỉ có trúc là nhiều, chỉ có thể từ đây mà nghĩ cách, nhưng chúng tôi không có vốn, nên muốn tìm cậu nghĩ ít biện pháp hóa duyên….
Tăng Quan Thanh nói, thần tình kích động, vẻ mặt tỏa sáng, giống như Bí thư Phạm chính là thần tài chuyển thế.
Tôi nhìn qua giống như người coi tiền như rác, điển hình của người ngốc nhiều tiền sao?
Phạm Hồng Vũ không kìm nổi oán thầm hai câu, cười khổ nói:
- Giám đốc Tăng, chúng ta sẽ từ từ thương lượng lại. Nhưng tôi cũng có cùng nhận thức với ngài. Có Chủ nhiệm Tiết và tổ lãnh đạo trung ương ở đây, chúng ta trước cứ nói về chuyện công ty bách hóa Ngạn Hoa đi. Nào, chúng ta qua bên này ngồi.
Không nói thêm lời nào liền nắm tay Tăng Quan Thanh, ấn ông ta ngồi xuống ghế trúc, đối diện với Thượng Vi Chính.
Tăng Quan Thanh dù sao cũng đã sáu mươi tuổi, lại là nhân viên thất nghiệp, có thể không thèm quan tâm đến Thượng Vi Chính, Thượng Vi Chính cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mà không có biện pháp nào cả.
- Haha, Thượng lão, rất xin lỗi, tôi là người thẳng tính, có cái gì là nói cái đó, chứ không cố tình chậm trễ tiếp đón ngài. Xin ngài đừng phiền lòng.
Tăng Quan Thanh cũng không ngại ngừng, hướng Thượng Vi Chính cười ngoác miệng.
Thượng Vi Chính khoát tay nói:
- Không sao, lão Tăng, tôi thích người thẳng tính như vậy. Tôi lúc còn trẻ, cũng có tính cách giống như cậu vậy.
Tăng Quan Thanh tuy so với Thượng Vi Chính trẻ hơn mười mấy tuổi, nhưng tóc bạc trắng cả đầu, nếp nhăn trên mặt nhìn qua còn nhiều hơn Thượng Vi Chính. Nghe Thượng Vi Chính nói vậy, ngoại trừ bà Năm, những đồng chí khác người nào trên mặt cũng hiện lên sự cổ quái. Ai ngờ lời nói kế tiếp của Tăng Quan Thanh lại càng khiến cho mọi người chấn động.
- Haha, tôi cũng nhìn ra được. Người có tính cách ương bướng, tướng mạo không giống như bình thường.
Tăng Quan Thanh nói xong, liền cẩn thận đánh giá tướng mạo của Thượng Vi Chính, ánh mắt chút cũng không kiêng dè.
Tiết Ích Dân lại vừa tức giận vừa buồn cười. Không ngờ Tăng Quan Thanh đã hơn sáu mươi tuổi nhưng tính cách vẫn cứ gà mờ như vậy. Thượng Vi Chính là thân phận nào chứ, chỉ sợ mười mấy năm sau cũng chưa chắc có người thứ hai nào dám làm càn trước mặt ông.
Chỉ có điều trong lúc này, lớn tiếng quát mắng Tăng Quan Thanh thì cũng không ổn. Cho dù có mờ mịt nhắc nhở thì cũng không biết dùng từ nào cho tốt.
Đây mới thực sự là tú tài gặp binh.
Cũng may Thượng Vi Chính cũng không phải là người tầm thường. Có thể từng bước lên làm “đại tướng nơi biên cương”, sao chỉ có mỗi tính tình ngang bướng thôi sao? Vẫn còn có chỗ hơn người.
- Haha, xem ra tôi hôm nay đụng phải người đồng đạo rồi. Tốt lắm, lão Tăng, cậu bây giờ là cán bộ trong thôn sao? Đối với sự tình trong thôn khá để bụng đấy.
Thượng Vi Chính chẳng những không tức giận mà còn mỉm cười. Nhìn qua, nụ cười này là phát ra từ nội tâm, không có chút nào là không hài lòng.
Tăng Quan Thanh vung tay lên nói:
- Không phải, tôi chỉ là một nhân viên thất nghiệp, cũng không phải là Bí thư chi bộ hay Trưởng thôn gì cả. Tuy nhiên, Bí thư chi bộ, hay Trưởng thôn gì cũng là cháu của tôi. Bọn họ tuổi còn trẻ, chuyện trải qua chưa nhiều lắm, kiến thức quá ít, nên tôi giúp cho bọn họ thu xếp. Bằng không, thung lũng Thụ Đình này, qua vài thập niên nữa cũng vẫn là bộ dạng nghèo khó.
Lời này nói rất hào khí.
Thượng Vi Chính hai hàng lông mày hơi giương lên nói:
- Chuyện vừa nãy cậu nói với Tiểu Phạm, tôi cũng nghe qua. Có liên quan đến việc sửa đường, tôi tán thành. Không làm đường thì bà con ra vào núi đều không tiện. Nếu chẳng may có bệnh nguy hiểm, làm không tốt thì sẽ ảnh hưởng đến tính mạng. Chuyện này tôi sẽ giúp cậu nghĩ biện pháp. Tiểu Tiết, Ủy ban Cải cách cũng nên nghiên cứu một chút, cấp cho thôn thung lũng Thụ Đình một ít tài chính để bọn họ sửa đường.
Lời này là nói với Tiết Ích Dân.
Tiết Ích Dân mỉm cười gật đầu:
- Vâng, Thượng lão. Giám đốc Tăng, thôn các người cứ gửi báo cáo lên, cần bao nhiêu tài chính để làm tốt con đường này. Bí thư Tăng, chuyện này, nếu quận cần hỗ trợ thì tôi sẽ tận lực giúp các người nghĩ biện pháp.
Tăng Quan Thanh vui mừng quá đỗi, kêu lên:
- Chủ nhiệm Tiết, ngài nói thật chứ? Thực chi tài chính cho chúng tôi làm đường?
Tiết Ích Dân mỉm cười gật đầu.
Ủy ban Cải cách quốc gia tuy rằng không phải là cơ quan quản tiền, nhưng để giúp cho một thôn nhỏ này làm đường thì cũng chẳng tốn bao nhiêu. Không cần Thượng Vi Chính tự mình lên tiếng, chỉ cần Tiết Ích Dân tự mình nói thì cũng có thể đem việc này làm xong.
Bí thư Tăng cũng rất mừng rỡ, liên tiếp hướng Thượng Vi Chính và Tiết Ích Dân nói lời cảm ơn.
Mặc dù khoản tiền này có xuống dưới thì ở quận cũng chẳng có khả năng mò được nước luộc gì, mà cũng không can đảm để mò. Ủy ban Cải cách đã trực tiếp cho khu Mã Cố tiền để làm đường thì chính là một thể diện lớn. Hơn nữa, quan trọng chính là Thượng Vi Chính tự mình chiếu cố, thì chứng minh tâm tình của Thượng lão hôm nay không tệ. Chuyến đi ngày hôm nay chẳng có gì nguy hiểm.
Không khí của hiện trường lập tức trở nên vui vẻ.
- Lão Tăng à, nghe nói cậu là Phó giám đốc công ty bách hóa Ngạn Hoa kiêm Bí thư Chi bộ Đảng, như thế nào lại về nhà với ông bà, mà chưa phải là về hưu?
- Cái gì mà nghỉ hưu chứ? Tôi là bị ưu hóa tổ hợp đấy. Thượng lão, tôi nghe Bí thư Tăng nói, các người đặc biệt đến đây là để tìm hiểu về việc công ty bách hóa của chúng tôi thay đổi chế độ. Tình huống này tôi cũng không giấu diếm, đem suy nghĩ của tôi ra nói với mọi người.
Thượng Vi Chính mỉm cười gật đầu.
Thư ký liền mở ra quyển sổ ghi chép, làm tốt công tác chuẩn bị.
Đây là cuộc nói chuyện chính thức.
Tạ Văn Kiện sắc mặt biến hóa. Tuy rằng y vẫn luôn âm thầm cố gắng học theo công phu dưỡng khí của Phạm Hồng Vũ, nhưng nước đến chân thì cũng không tránh khỏi khẩn trương. Xem ra bài học này tạm thời vẫn chưa học được.
- Thượng lão, tôi muốn nói cho ngài biết, đối với cách giải quyết của công ty bách hóa hiện tại tôi xin có ý kiến. Làm như vậy là không đúng.
Trương Lực Hoa ở bên cạnh nghe như vậy, không khỏi tinh thần đại chấn, miệng hỏi:
- Giám đốc Tăng, như thế nào là không đúng?
- Chính là phương pháp góp vốn không đúng. Để cho người Hongkong chiếm được lợi to, tôi không đồng ý. Công ty bách hóa Ngạn Hoa là đơn vị quốc doanh, chế độ sở hữu toàn dân. Hiện tại người Hongkong chiếm lợi to, thế thì những cán bộ công nhân viên chức ban đầu của chúng tôi tính là cái gì? Rốt cuộc xem những cán bộ công nhân viên chức như chúng tôi là người làm thuê cho Hoàng Văn Việt à? Vấn đề này nhất định phải làm cho rõ ràng. Lão Tăng tôi đã trải qua chiến trường, vì quốc gia mà chảy biết bao nhiêu máu. Thượng lão, tôi không phải ở đây kể lể công lao, tôi không phải là loại người như vậy. Nhưng tôi với thân phận là cán bộ quốc gia chứ không phải là người Hongkong. Hiện tại Hoàng Văn Việt tiến hành ưu hóa tổ hợp, những người nào không đạt tiêu chuẩn thì cho về, lại không phát tiền lương, chỉ cấp tiền sinh hoạt phí. Đây coi sao được? Công ty bách hóa Ngạn Hoa có còn là đơn vị quốc doanh nữa hay không? Rốt cuộc là thị xã quản hay là người Hongkong quản? Vấn đề này nếu không làm rõ ràng thì không được. Tôi năm lần bảy lượt hướng thị xã phản ánh qua, nhưng lãnh đạo thị xã ai cũng không cho tôi một câu trả lời rõ ràng. Tôi nhớ rõ vị Phó chủ tịch thường trực Lục Nguyệt kia, còn trẻ nhưng thái độ rất ngang ngược. Khi tôi giáp mặt cậu ta phản ánh vấn đề, cậu ta lại cho rằng tôi ngụy biện. Nói chẳng được mấy câu đã đứng dậy bỏ đi, bảo là còn có cuộc họp, đem tôi gạt qua một bên. Cũng may là cậu ta bị điều đi rồi, chứ thứ cán bộ đó lúc nào cũng chỉ biết cao cao tại thượng, giở giọng thì chỉ có dân chết mà thôi.
Từng lời nói, Tăng Quan Thanh không kìm nổi tức giận, vẻ mặt mất hứng.
Thư ký những lời nói đầu thì viết nhanh như bay. Nhưng khi nhắc đến Lục Nguyệt thì nét bút liền ngưng lại, do dự không biết nên ghi như thế nào.
Vẻ lúng túng cực kỳ nhanh hiện lên trong mắt Tiết Ích Dân và Trương Lực Hoa.
Như thế nào lại quay lại trên đầu Lục Nguyệt?
Trương Lực Hoa mặc dù đối với Lục Nguyệt cũng không phải thích cho lắm, nhưng dù sao cũng là cháu rể của Trương gia. Thân phận này không thể chối được. Tổ điều tra trung ương đến Ngạn Hoa, bày ra trận chiến lớn đến như vậy, tra tới tra lui, cuối cùng tra ra trên đầu Lục Nguyệt, như vậy không phải quá mức nực cười sao?
Không nói đến Trương lão và Bộ trưởng Trương phản ứng như thế nào, chỉ nội đứa cháu gái Trương Băng của mình thôi thì đã tuyệt không đáp ứng rồi. Nếu Trương Lực Hoa không tham tổ điều tra thì thôi, nếu đã tự mình tới Ngạn Hoa, tra ra kết quả như thế nào thì phải ghi lại rõ ràng. Chỉ sợ đến lúc đó, chẳng phải mình không nhìn trúng Lục Nguyệt mà chính là Trương Băng không nhìn trúng mình rồi.
Tưởng tượng ra khuôn mặt khinh miệt của Trương Băng, Trương Lực Hoa nhịn không được nói:
- Giám đốc Tăng, Lục Nguyệt là Phó chủ tịch thường trực thị xã, chuyện đại sự như vậy, bình thường đều do Bí thư Thị ủy và Chủ tịch thị xã quyết định. Lục Nguyệt chỉ là người chấp hành. Huống chi, cậu ấy đã được điều đi rồi. Chúng ta tiếp tục bàn về vấn đề tồn tại của công ty bách hóa đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.