Chương 478: Quả nhiên là thù vặt
Hoàng Oanh
12/01/2015
Tiết Ích Dân cười nói:
- Chánh văn phòng Dương, không phải là bắt bọn họ chịu trách nhiệm. Anh cũng đã nói, điều tra còn chưa kết thúc, chưa nói tới ai có trách nhiệm ai không. Chỉ là mời bọn họ tạm thời tránh mặt một chút. Sau khi điều tra chấm dứt, bọn họ sẽ tiếp tục quay về công việc. Về phần cuối cùng xử lý cán bộ như thế nào thì đó là chuyện của tỉnh Thanh Sơn, chúng ta không tiện bao biện làm thay.
Tào Tuấn Thần cuối cùng mới mở miệng, mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Tiết, nếu là tránh mặt thì dùng phương thức gì?
Tiết Ích Dân không có trả lời trực tiếp vấn đề của Tào Tuấn Thần mà chuyển hướng sang Trương Lực Hoa, hỏi:
- Cục trưởng Trương, theo đề nghị của cậu thì hai vị cán bộ này nên lảng tránh như thế nào?
Trương Lực Hoa thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, cứ để cho bọn họ đến tỉnh một thời gian là được. Về phần đồng chí lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn, muốn an bài bọn họ như thế nào thì chúng ta không cần can thiệp. Ý kiến của tôi, chính là để cho bọn họ tạm thời rời khỏi địa khu Ngạn Hoa, cũng có thể được xem là nghỉ ngơi.
- Ừ, đề nghị nghỉ ngơi này tôi cảm thấy rất tốt. Đồng chí cơ sở, công tác rất vất vả, thừa cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian ngắn cũng tốt.
Thượng Vi Chính bình tĩnh nói.
Dương Dật Thì trên mặt hiện lên một sự phẫn nộ.
Rõ ràng là cố ý chỉnh người, lại nói một cách rất đường hoàng. Bất kể là đến tỉnh hiệp trợ công tác hay là nghỉ ngơi đều chẳng qua chỉ là một cái cớ. Trong mắt các cán bộ khác, Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết chính là bị xử phạt. Chỉ có điều điều tra chưa kết thúc thì không tốt cho việc xử phạt mà thôi. Khi điều tra có kết luận rồi thì xử phạt chính là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa, mấu chốt chính là bất kỳ quan trường của một địa phương nào đều khó có khả năng bền chắc như thép. Hơn nữa, ở địa khu Ngạn Hoa, ván cờ chính trị năm ngoái đã xảy ra rất kịch liệt. Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, Phó chủ tịch thường trực địa khu Triệu Học Khánh, Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa Tống Mân, Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt lần lượt bị thôi chức. Lục Nguyệt nền tảng nông, có thể không đáng kể. Nhưng đám người Lương Quang Hoa, Triệu Học Khánh, Lương Quang Hoa, Tống Mân cũng là thâm căn cố đế ở Ngạn Hoa, lăn lộn nhiều năm, có nhiều mối quan hệ rắc rối khó gỡ tại các đơn vị có liên quan. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình bất quá chỉ là người mới, muốn hoàn thành “phản Thanh” thì khả năng không lớn.
Nói một cách khác, hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tổ điều tra. Chỉ cần tổ điều tra công bố quyết định tạm thời cho Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết “nghỉ ngơi” thì lập tức địa khu Ngạn Hoa sẽ dậy lên cơn sóng to gió lớn. Những cán bộ Lương hệ khẳng định sẽ lập tức nhảy ra ngoài, phản chiến một kích.
Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình có thể thông qua đấu tranh chí trị để thượng vị thì vì sao người khác không thể học theo?
Đến lúc đó, chỉ sợ rất nhiều tội trạng “không hiểu ra sao cả” lại xuất hiện, trở thành tài liệu trọng yếu cho tổ điều tra. Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần mặc dù là thành viên của tổ điều tra, nhưng Tổ trưởng dù sao cũng là Thượng Vi Chính. Phó tổ trưởng thứ nhất là Tiết Ích Dân. Hai người bọn họ mới có quyền lên tiếng. Cuối cùng điều tra báo cáo như thế nào thì Thượng Vi Chính sẽ định đoạt.
Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần có thể nào kiểm chứng lại tất cả tài liệu mà cán bộ cung cấp chứ?
Tổ điều tra chung quy không thể ở địa khu Ngạn Hoa vô kỳ hạn.
Hiển nhiên, Dương Dật Thì lông mày cau lại, sắc mặt đỏ lên, cố gắng kềm nén. Tào Tuấn Thần lại kéo ống tay áo của ông ta. Dương Dật Thì nghiêng đầu thật mạnh, Tào Tuấn Thần sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi vểnh lên, mơ hồ mang theo một tia trào phúng.
Dương Dật Thì không khỏi ngơ ngẩn một chút, những lời phản bác thiếu chút nữa thốt ra liền cứng rắn nuốt vào trong.
Tào Tuấn Thần điềm tĩnh như thế nhất định là có thâm ý.
Không đợi Dương Dật Thì có lời gì khác, Thượng Vi Chính tiếp tục nói:
- Nếu các đồng chí không có ý kiến phản đối nào khác thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Ích Dân, cậu hãy đi thông báo cho những đồng chí có trách nhiệm liên quan của địa khu Ngạn Hoa đến nhà khách một chuyến, đem quyết định của tổ điều tra thông báo lại cho bọn họ. Tiểu Lý, cậu gọi điện thoại cho đồng chí Vinh Khải Cao, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.
Tiểu Lý chính là thư ký của ông.
- Vâng, Thượng lão.
Tiết Ích Dân và Tiểu Lý đồng loại lên tiếng.
- Các đồng chí trước cứ nghỉ ngơi trước, khi nào đồng chí Ngạn Hoa đến đây thì chúng ta cùng nhau tổ chức cuộc họp.
Thượng Vi Chính thuận miệng bảo, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Những thành viên khác của tổ điều tra cũng rời đi. Trương Lực Hoa kẹp cặp công văn ở nách, đầu ngẩng cao, dương dương đắc ý mà đi.
Dương Dật Thì sắc mặt tái xanh, quai hàm căng ra, ngực phập phồng, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ. Đợi cho tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, lúc này mới nổi giận đùng đùng nói với Tào Tuấn Thần:
- Tuấn Thần!
Tào Tuấn Thần cười, lấy thuốc lá ra, đưa cho Dương Dật Thì một điếu, tự mình đốt một điếu rồi thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng Dương, không nên gấp rút, phải tin tưởng đồng chí Ngạn Hoa, bọn họ tự nhiên sẽ có biện pháp.
- Sao?
Dương Dật Thì hai hàng lông mày dương lên, có chút khó hiểu.
Tào Tuấn Thần cười nói:
- Việc này, Phạm Hồng Vũ toàn bộ hành trình đều tham dự. Tôi đối với tên tiểu tử này có mấy phần tin tưởng.
Dương Dật Thì càng thêm kinh ngạc:
- Phạm Hồng Vũ?
Cũng không trách Dương Dật Thì kinh ngạc. Thật sự mà nói, trong ván cờ chính trị này, một cán bộ cấp cục phó nho nhỏ, có thể phát ra tác dụng gì? Cho dù là Vưu Lợi Dân thì cũng không thể trộn lẫn vào. Như thế nào nghe qua ý tứ của Phạm Hồng Vũ, đây chính là một nhân vật mấu chốt vậy? Thật có năng lượng lớn như vậy sao?
- Đúng vậy, Chánh văn phòng Dương, theo như tôi hiểu rõ, Phạm Hồng Vũ không phải là loại người thích đắn đo.
Lời này càng thêm thái quá.
Nghe vào, Phạm Hồng Vũ chính là Thiên Vương lão tử, bất cứ kẻ nào cũng phải đắn đo hắn. Đối mặt với quyền lực không thể chống đỡ, một cán bộ còn trẻ như vậy, có thể có kế sách gì thần kỳ? Ví dụ như hiện tại, Thượng Vi Chính nhất định phải đắn đo bố và vị hôn thê của hắn, sao lại có thể chứ?
Dương Dật Thì vẻ mặt không tin lộ ra.
Tào Tuấn Thần giống như là rất có lòng tin, cười nói:
- Cứ chờ xem, có lẽ kết quả nhất định sẽ không như bọn họ đã tưởng tượng.
Thấy Tào Tuấn Thần nói chắc chắn như vậy, Dương Dật Thì nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa. Ông ta đối với Phạm Hồng Vũ không tin tưởng, nhưng đối với Tào Tuấn Thần thì rất tin. Ở thủ đô, Tào Tuấn Thần tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại là một nhân vật rất có uy vọng.
Vả lại, thấy Vụ trưởng Tào tôn sùng Phạm Hồng Vũ như vậy, để xem có kế sách gì hóa giải khốn cục hiện tại không.
- Hồng Vũ, hỏng rồi…
Phạm Hồng Vũ đang thanh nhà ổn định ở trong phòng của mình đọc sách thì Tạ Văn Kiện đẩy mạnh cửa vào, thở hồng hộc nói, sắc mặt dị thường.
- Làm sao vậy?
Phạm Hồng Vũ đặt quyển tiểu thuyết trên đầu giường, ngồi thẳng mình nhìn Tạ Văn Kiện mỉm cười hỏi.
- Bọn họ thật sự là ra tay độc ác mà, tạm thời cách chức Phó Chủ tịch địa khu Phạm và Phó chủ tịch thị xã Cao Khiết,
Tạ Văn Kiện lắp bắp nói, vẻ mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa lo lắng, không nghĩ tới chính mình vừa rồi phỏng đoán lung tung lại là mũi tên trúng đích.
- Đây chính là quyết định bọn họ vừa mới đưa ra?
Phạm Hồng Vũ vẫn không thấy vẻ kinh hoảng, đứng dậy hỏi.
- Đúng, tuy nhiên trong cuộc họp không phải là tạm thời cách chức mà là để cho Chủ tịch địa khu Phạm và Chủ tịch thị xã Cao nghỉ ngơi một thời gian. Hiện tại, Chủ nhiệm Tiết đã gọi điện thoại cho Bí thư Khâu, mời lãnh đạo chủ chốt của địa khu, còn có Chủ tịch thị xã Cao đến nhà khách tham dự cuộc họp. Thượng lão sẽ tự mình thông báo cho Bí thư Tỉnh ủy Vinh. Tuy nhiên…
Tạ Văn Kiện vội vàng nói, lời còn chưa nói hết thì Phạm Hồng Vũ đã hiểu được ý tứ của y. Tiết Ích Dân cũng đã thông báo cho Khâu Minh Sơn đến họp, có thể thấy được Thượng Vi Chính đã mười phần nắm chắc, Vinh Khải Cao nhất định sẽ đồng ý với quyết định của tổ điều tra. Mặc dù tổ điều tra làm vậy là rất không hợp quy cũ, nhưng vì thể diện của Thượng Vi Chính, bất kể thế nào cũng phải đồng ý.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại siêu cấp lãnh đạo cao tầng phải mời Thượng Vi Chính tự thân xuất mã. Thượng Vi Chính là tổ trưởng tổ điều tra, trong bất cứ thời điểm nào cũng có quyền xử trí. Mặc kệ quyết định của ông có hợp hay không hợp lý, trong lúc điều tra, địa phương bình thường đều phải phối hợp.
- Được, chúng ta đến đại sảnh đi. Khi nào Bí thư Khâu và cha tôi đến thì chúng ta cùng nhau tham dự hội nghị này.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hồng Vũ, phải nghĩ biện pháp mới được. Bộ dạng như vậy rất lộn xộn, cậu cũng biết…
Tạ Văn Kiện hét lên, thật sự tức giận.
Y làm việc tại Mặt trận Tổ quốc Ủy ban Liên minh công nhân nhiều năm, thật vất vả mới đạt được thưởng thức của Khâu Minh Sơn, có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Mắt thấy tiền đồ bừng sáng, nhưng hiện tại tình thế bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột. Nếu việc này xử trí không tốt thì không cần nói Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết, cho dù là Khâu Minh Sơn thì chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, càng không cần nói đến Tạ Văn Kiện y.
Tuy nhiên, quan hệ của y và Phạm Hồng Vũ cũng rất tốt, nên cũng là một nguyên nhân khiến y lo lắng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Văn Kiện, yên tâm đi. Hiện tại việc này cũng không phải là chúng ta có thể nhúng tay vào. Đi thôi.
Nói xong, cũng không đợi Tạ Văn Kiện nói gì, liền bước ra ngoài.
Tạ Văn Kiện kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn, dậm chân một cái thật mạnh rồi bước ra ngoài.
Bước vào đại sảnh, Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường và hai vị dẫn đường khác của địa khu Ngạn Hoa đã chờ sẵn. Trịnh Mỹ Đường đang mời Tào Thành thuốc lá, vẻ mặt mỉm cười, thật là sung sướng.
- Chánh văn phòng Tào, Chánh văn phòng Trịnh!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi hai người.
- Ơ, Trưởng phòng Phạm cũng đến à? Mau hút thuốc.
Trịnh Mỹ Đường cười ha hả, ngồi một chỗ, đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu thuốc, trong mắt mang theo ý trào phúng không thể che giấu.
Tiểu huynh đệ, như thế nào đây?
Hoành tráng không chịu nổi à?
Chuyện Trương Thiên Sư ở núi Kim Ngô, cậu đâm tôi một đao, bao nhiêu mặt mũi của Chánh văn phòng Trịnh này bị cậu quét hết. Bao nhiêu ngày cũng không ngẩng đầu được. Không thể nghĩ rằng tiểu tử cậu cũng có ngày hôm nay.
Quả nhiên là thiên đạo rõ ràng, báo ứng chính xác.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc. Trịnh Mỹ Đường lại lập tức đưa cái bật lửa trong tay cho hắn, nói với Tào Thành:
- Chánh văn phòng Tào, xem ra, chỉ hai ngày nữa thôi là chúng ta có thể trở về tỉnh rồi. Ai chà, đều nói khí hậu một phương thì nuôi dưỡng được một loại người. Ở Ngạn Hoa này tôi sớm không quen, sớm một chút trở về tỉnh, cũng có thể thanh nhàn ngủ một giấc thật ngon.
Tào Thành nhếch miệng cười, nhưng lập tức thu lại thật nhanh.
Thực vào lúc này, Tào Thành cũng không phải tâm trạng tốt lắm.
Thượng Vi Chính quả nhiên là thù vặt.
- Chánh văn phòng Dương, không phải là bắt bọn họ chịu trách nhiệm. Anh cũng đã nói, điều tra còn chưa kết thúc, chưa nói tới ai có trách nhiệm ai không. Chỉ là mời bọn họ tạm thời tránh mặt một chút. Sau khi điều tra chấm dứt, bọn họ sẽ tiếp tục quay về công việc. Về phần cuối cùng xử lý cán bộ như thế nào thì đó là chuyện của tỉnh Thanh Sơn, chúng ta không tiện bao biện làm thay.
Tào Tuấn Thần cuối cùng mới mở miệng, mỉm cười hỏi:
- Chủ nhiệm Tiết, nếu là tránh mặt thì dùng phương thức gì?
Tiết Ích Dân không có trả lời trực tiếp vấn đề của Tào Tuấn Thần mà chuyển hướng sang Trương Lực Hoa, hỏi:
- Cục trưởng Trương, theo đề nghị của cậu thì hai vị cán bộ này nên lảng tránh như thế nào?
Trương Lực Hoa thản nhiên nói:
- Rất đơn giản, cứ để cho bọn họ đến tỉnh một thời gian là được. Về phần đồng chí lãnh đạo tỉnh Thanh Sơn, muốn an bài bọn họ như thế nào thì chúng ta không cần can thiệp. Ý kiến của tôi, chính là để cho bọn họ tạm thời rời khỏi địa khu Ngạn Hoa, cũng có thể được xem là nghỉ ngơi.
- Ừ, đề nghị nghỉ ngơi này tôi cảm thấy rất tốt. Đồng chí cơ sở, công tác rất vất vả, thừa cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian ngắn cũng tốt.
Thượng Vi Chính bình tĩnh nói.
Dương Dật Thì trên mặt hiện lên một sự phẫn nộ.
Rõ ràng là cố ý chỉnh người, lại nói một cách rất đường hoàng. Bất kể là đến tỉnh hiệp trợ công tác hay là nghỉ ngơi đều chẳng qua chỉ là một cái cớ. Trong mắt các cán bộ khác, Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết chính là bị xử phạt. Chỉ có điều điều tra chưa kết thúc thì không tốt cho việc xử phạt mà thôi. Khi điều tra có kết luận rồi thì xử phạt chính là ván đã đóng thuyền.
Hơn nữa, mấu chốt chính là bất kỳ quan trường của một địa phương nào đều khó có khả năng bền chắc như thép. Hơn nữa, ở địa khu Ngạn Hoa, ván cờ chính trị năm ngoái đã xảy ra rất kịch liệt. Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa, Phó chủ tịch thường trực địa khu Triệu Học Khánh, Bí thư Thị ủy Ngạn Hoa Tống Mân, Phó chủ tịch thường trực thị xã Lục Nguyệt lần lượt bị thôi chức. Lục Nguyệt nền tảng nông, có thể không đáng kể. Nhưng đám người Lương Quang Hoa, Triệu Học Khánh, Lương Quang Hoa, Tống Mân cũng là thâm căn cố đế ở Ngạn Hoa, lăn lộn nhiều năm, có nhiều mối quan hệ rắc rối khó gỡ tại các đơn vị có liên quan. Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình bất quá chỉ là người mới, muốn hoàn thành “phản Thanh” thì khả năng không lớn.
Nói một cách khác, hiện tại không biết có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của tổ điều tra. Chỉ cần tổ điều tra công bố quyết định tạm thời cho Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết “nghỉ ngơi” thì lập tức địa khu Ngạn Hoa sẽ dậy lên cơn sóng to gió lớn. Những cán bộ Lương hệ khẳng định sẽ lập tức nhảy ra ngoài, phản chiến một kích.
Khâu Minh Sơn, Phạm Vệ Quốc, Nhạc Tây Đình có thể thông qua đấu tranh chí trị để thượng vị thì vì sao người khác không thể học theo?
Đến lúc đó, chỉ sợ rất nhiều tội trạng “không hiểu ra sao cả” lại xuất hiện, trở thành tài liệu trọng yếu cho tổ điều tra. Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần mặc dù là thành viên của tổ điều tra, nhưng Tổ trưởng dù sao cũng là Thượng Vi Chính. Phó tổ trưởng thứ nhất là Tiết Ích Dân. Hai người bọn họ mới có quyền lên tiếng. Cuối cùng điều tra báo cáo như thế nào thì Thượng Vi Chính sẽ định đoạt.
Dương Dật Thì và Tào Tuấn Thần có thể nào kiểm chứng lại tất cả tài liệu mà cán bộ cung cấp chứ?
Tổ điều tra chung quy không thể ở địa khu Ngạn Hoa vô kỳ hạn.
Hiển nhiên, Dương Dật Thì lông mày cau lại, sắc mặt đỏ lên, cố gắng kềm nén. Tào Tuấn Thần lại kéo ống tay áo của ông ta. Dương Dật Thì nghiêng đầu thật mạnh, Tào Tuấn Thần sắc mặt bình tĩnh, khóe miệng hơi vểnh lên, mơ hồ mang theo một tia trào phúng.
Dương Dật Thì không khỏi ngơ ngẩn một chút, những lời phản bác thiếu chút nữa thốt ra liền cứng rắn nuốt vào trong.
Tào Tuấn Thần điềm tĩnh như thế nhất định là có thâm ý.
Không đợi Dương Dật Thì có lời gì khác, Thượng Vi Chính tiếp tục nói:
- Nếu các đồng chí không có ý kiến phản đối nào khác thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Đồng chí Ích Dân, cậu hãy đi thông báo cho những đồng chí có trách nhiệm liên quan của địa khu Ngạn Hoa đến nhà khách một chuyến, đem quyết định của tổ điều tra thông báo lại cho bọn họ. Tiểu Lý, cậu gọi điện thoại cho đồng chí Vinh Khải Cao, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy.
Tiểu Lý chính là thư ký của ông.
- Vâng, Thượng lão.
Tiết Ích Dân và Tiểu Lý đồng loại lên tiếng.
- Các đồng chí trước cứ nghỉ ngơi trước, khi nào đồng chí Ngạn Hoa đến đây thì chúng ta cùng nhau tổ chức cuộc họp.
Thượng Vi Chính thuận miệng bảo, sau đó đứng dậy rời khỏi phòng họp.
Những thành viên khác của tổ điều tra cũng rời đi. Trương Lực Hoa kẹp cặp công văn ở nách, đầu ngẩng cao, dương dương đắc ý mà đi.
Dương Dật Thì sắc mặt tái xanh, quai hàm căng ra, ngực phập phồng, rõ ràng là vô cùng phẫn nộ. Đợi cho tất cả mọi người đều rời khỏi phòng họp, lúc này mới nổi giận đùng đùng nói với Tào Tuấn Thần:
- Tuấn Thần!
Tào Tuấn Thần cười, lấy thuốc lá ra, đưa cho Dương Dật Thì một điếu, tự mình đốt một điếu rồi thản nhiên nói:
- Chánh văn phòng Dương, không nên gấp rút, phải tin tưởng đồng chí Ngạn Hoa, bọn họ tự nhiên sẽ có biện pháp.
- Sao?
Dương Dật Thì hai hàng lông mày dương lên, có chút khó hiểu.
Tào Tuấn Thần cười nói:
- Việc này, Phạm Hồng Vũ toàn bộ hành trình đều tham dự. Tôi đối với tên tiểu tử này có mấy phần tin tưởng.
Dương Dật Thì càng thêm kinh ngạc:
- Phạm Hồng Vũ?
Cũng không trách Dương Dật Thì kinh ngạc. Thật sự mà nói, trong ván cờ chính trị này, một cán bộ cấp cục phó nho nhỏ, có thể phát ra tác dụng gì? Cho dù là Vưu Lợi Dân thì cũng không thể trộn lẫn vào. Như thế nào nghe qua ý tứ của Phạm Hồng Vũ, đây chính là một nhân vật mấu chốt vậy? Thật có năng lượng lớn như vậy sao?
- Đúng vậy, Chánh văn phòng Dương, theo như tôi hiểu rõ, Phạm Hồng Vũ không phải là loại người thích đắn đo.
Lời này càng thêm thái quá.
Nghe vào, Phạm Hồng Vũ chính là Thiên Vương lão tử, bất cứ kẻ nào cũng phải đắn đo hắn. Đối mặt với quyền lực không thể chống đỡ, một cán bộ còn trẻ như vậy, có thể có kế sách gì thần kỳ? Ví dụ như hiện tại, Thượng Vi Chính nhất định phải đắn đo bố và vị hôn thê của hắn, sao lại có thể chứ?
Dương Dật Thì vẻ mặt không tin lộ ra.
Tào Tuấn Thần giống như là rất có lòng tin, cười nói:
- Cứ chờ xem, có lẽ kết quả nhất định sẽ không như bọn họ đã tưởng tượng.
Thấy Tào Tuấn Thần nói chắc chắn như vậy, Dương Dật Thì nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không hỏi nữa. Ông ta đối với Phạm Hồng Vũ không tin tưởng, nhưng đối với Tào Tuấn Thần thì rất tin. Ở thủ đô, Tào Tuấn Thần tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng lại là một nhân vật rất có uy vọng.
Vả lại, thấy Vụ trưởng Tào tôn sùng Phạm Hồng Vũ như vậy, để xem có kế sách gì hóa giải khốn cục hiện tại không.
- Hồng Vũ, hỏng rồi…
Phạm Hồng Vũ đang thanh nhà ổn định ở trong phòng của mình đọc sách thì Tạ Văn Kiện đẩy mạnh cửa vào, thở hồng hộc nói, sắc mặt dị thường.
- Làm sao vậy?
Phạm Hồng Vũ đặt quyển tiểu thuyết trên đầu giường, ngồi thẳng mình nhìn Tạ Văn Kiện mỉm cười hỏi.
- Bọn họ thật sự là ra tay độc ác mà, tạm thời cách chức Phó Chủ tịch địa khu Phạm và Phó chủ tịch thị xã Cao Khiết,
Tạ Văn Kiện lắp bắp nói, vẻ mặt đỏ bừng, vừa phẫn nộ vừa lo lắng, không nghĩ tới chính mình vừa rồi phỏng đoán lung tung lại là mũi tên trúng đích.
- Đây chính là quyết định bọn họ vừa mới đưa ra?
Phạm Hồng Vũ vẫn không thấy vẻ kinh hoảng, đứng dậy hỏi.
- Đúng, tuy nhiên trong cuộc họp không phải là tạm thời cách chức mà là để cho Chủ tịch địa khu Phạm và Chủ tịch thị xã Cao nghỉ ngơi một thời gian. Hiện tại, Chủ nhiệm Tiết đã gọi điện thoại cho Bí thư Khâu, mời lãnh đạo chủ chốt của địa khu, còn có Chủ tịch thị xã Cao đến nhà khách tham dự cuộc họp. Thượng lão sẽ tự mình thông báo cho Bí thư Tỉnh ủy Vinh. Tuy nhiên…
Tạ Văn Kiện vội vàng nói, lời còn chưa nói hết thì Phạm Hồng Vũ đã hiểu được ý tứ của y. Tiết Ích Dân cũng đã thông báo cho Khâu Minh Sơn đến họp, có thể thấy được Thượng Vi Chính đã mười phần nắm chắc, Vinh Khải Cao nhất định sẽ đồng ý với quyết định của tổ điều tra. Mặc dù tổ điều tra làm vậy là rất không hợp quy cũ, nhưng vì thể diện của Thượng Vi Chính, bất kể thế nào cũng phải đồng ý.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đại siêu cấp lãnh đạo cao tầng phải mời Thượng Vi Chính tự thân xuất mã. Thượng Vi Chính là tổ trưởng tổ điều tra, trong bất cứ thời điểm nào cũng có quyền xử trí. Mặc kệ quyết định của ông có hợp hay không hợp lý, trong lúc điều tra, địa phương bình thường đều phải phối hợp.
- Được, chúng ta đến đại sảnh đi. Khi nào Bí thư Khâu và cha tôi đến thì chúng ta cùng nhau tham dự hội nghị này.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút rồi nói.
- Hồng Vũ, phải nghĩ biện pháp mới được. Bộ dạng như vậy rất lộn xộn, cậu cũng biết…
Tạ Văn Kiện hét lên, thật sự tức giận.
Y làm việc tại Mặt trận Tổ quốc Ủy ban Liên minh công nhân nhiều năm, thật vất vả mới đạt được thưởng thức của Khâu Minh Sơn, có thể đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Mắt thấy tiền đồ bừng sáng, nhưng hiện tại tình thế bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột. Nếu việc này xử trí không tốt thì không cần nói Phạm Vệ Quốc, Cao Khiết, cho dù là Khâu Minh Sơn thì chỉ sợ cũng phải chịu ảnh hưởng rất lớn, càng không cần nói đến Tạ Văn Kiện y.
Tuy nhiên, quan hệ của y và Phạm Hồng Vũ cũng rất tốt, nên cũng là một nguyên nhân khiến y lo lắng.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Văn Kiện, yên tâm đi. Hiện tại việc này cũng không phải là chúng ta có thể nhúng tay vào. Đi thôi.
Nói xong, cũng không đợi Tạ Văn Kiện nói gì, liền bước ra ngoài.
Tạ Văn Kiện kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của hắn, dậm chân một cái thật mạnh rồi bước ra ngoài.
Bước vào đại sảnh, Tào Thành, Trịnh Mỹ Đường và hai vị dẫn đường khác của địa khu Ngạn Hoa đã chờ sẵn. Trịnh Mỹ Đường đang mời Tào Thành thuốc lá, vẻ mặt mỉm cười, thật là sung sướng.
- Chánh văn phòng Tào, Chánh văn phòng Trịnh!
Phạm Hồng Vũ mỉm cười chào hỏi hai người.
- Ơ, Trưởng phòng Phạm cũng đến à? Mau hút thuốc.
Trịnh Mỹ Đường cười ha hả, ngồi một chỗ, đưa cho Phạm Hồng Vũ một điếu thuốc, trong mắt mang theo ý trào phúng không thể che giấu.
Tiểu huynh đệ, như thế nào đây?
Hoành tráng không chịu nổi à?
Chuyện Trương Thiên Sư ở núi Kim Ngô, cậu đâm tôi một đao, bao nhiêu mặt mũi của Chánh văn phòng Trịnh này bị cậu quét hết. Bao nhiêu ngày cũng không ngẩng đầu được. Không thể nghĩ rằng tiểu tử cậu cũng có ngày hôm nay.
Quả nhiên là thiên đạo rõ ràng, báo ứng chính xác.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười tiếp nhận điếu thuốc. Trịnh Mỹ Đường lại lập tức đưa cái bật lửa trong tay cho hắn, nói với Tào Thành:
- Chánh văn phòng Tào, xem ra, chỉ hai ngày nữa thôi là chúng ta có thể trở về tỉnh rồi. Ai chà, đều nói khí hậu một phương thì nuôi dưỡng được một loại người. Ở Ngạn Hoa này tôi sớm không quen, sớm một chút trở về tỉnh, cũng có thể thanh nhàn ngủ một giấc thật ngon.
Tào Thành nhếch miệng cười, nhưng lập tức thu lại thật nhanh.
Thực vào lúc này, Tào Thành cũng không phải tâm trạng tốt lắm.
Thượng Vi Chính quả nhiên là thù vặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.