Chương 659: Sống sót sau tai nạn.
Hoàng Oanh
13/02/2015
- Đúng vậy, Chủ tịch tỉnh Vưu tối hôm qua đã tới Vân Hồ. Các lãnh đạo thành phố cũng tới luôn.
Thiếu tá nhìn hắn, trong mắt mang theo điểm tò mò.
Người thanh niên này thật là Chủ tịch một huyện sao? Nhìn như thế nào cũng chẳng khác gì một thanh niên mới ra trường. Thậm chí còn trẻ tuổi hơn mình. Chủ tịch tỉnh còn vì hắn mà suốt đêm tới Vân Hồ, chỉ huy giải cứu người.
- Đồng chí, mọi người là bộ đội đơn vị nào thế?
Phạm Hồng Vũ lúc này mới hỏi.
- Chúng tôi thuộc phân khu. Tôi họ Vương, tối hôm qua nhận được mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu chúng tôi ngay lập tức hành động. Hôm nay khi trời vừa sáng, Chủ tịch tỉnh Vưu đã chính miệng chỉ thị, bảo chúng tôi chia nhau đi tìm. Tất cả thuyền to nhỏ đều được phái đi rồi.
Vương Thiếu Giáo nói xong, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kiêu ngạo. Dù sao cũng là tổ của y tìm được Phạm Hồng Vũ và Bành Na, tối thiểu cũng có cảm giác thành tự.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cám ơn anh!
- Đừng khách khí, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cũng nghe qua những chuyện của anh. Tự mình đến đê lớn chỉ huy chống lũ. Khi phát sinh nguy hiểm, anh cũng là người cuối cùng rời khỏi. Lãnh đạo bình thường thật sự làm không được điều này.
Vương Thiếu Giáo rất khâm phục nói.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thật hổ thẹn. Đê lớn rốt cuộc cũng không bảo vệ được. Đúng rồi, anh Vương, đê vỡ thôn Kiều Đầu đã được ngăn chặn chưa? Anh có rõ ràng tình huống không?
Vương Thiếu Giáo vội vàng đáp:
- Đã ngăn chặn. Lỗ thủng vỡ đê cũng không lớn lắm. Tối hôm qua, bộ đội quân khu tỉnh suốt đêm đến đây để bịt lại lỗ thủng. Bằng không…
Vương Thiếu Học liếc mắt nhìn hai người, cũng không nói tiếp.
Bằng không, cái sườn núi nhỏ hai người núp vào chỉ sợ cũng không an toàn. Nói không chừng đã sớm bị nước lũ cuốn trôi rồi.
Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Thế tài sản tổn thất có nhiều không?
Vương Thiếu Học hơi xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này tôi cũng không rõ ràng lắm. Chúng tôi chỉ phụ trách cứu người.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám người Vương Thiếu Học cũng đã nói là nửa đêm nhận được mệnh lệnh, tăng cường từ nội thành thành phố Tề Hà hướng bên này chạy qua. Quá nhiều tình huống y tất nhiên là không biết.
- Nơi này là chỗ nào?
Bành Na đột nhiên hỏi.
Vương Thiếu Học nhìn xung quanh rồi nói:
- Vị trí cụ thể tôi cũng không xác định chính xác. Tuy nhiên nơi này cách chỗ vỡ đê không xa. Hẳn là còn trong phạm vi thôn Kiều Đầu.
Bốn phía đều là nước. Tất cả các ngôi nhà đều bị nước bao phủ, khó mà xác định được vị trí.
- Haha, phóng viên Bành, cô và Chủ tịch huyện Phạm may mắn có thể lên được phía trên sườn núi thì coi như vận khí tốt vô cùng, phúc lớn mạng lớn.
Vương Thiếu Học lại không kìm nổi đánh giá Bành Na vài lần. Cô nàng này rất xinh đẹp, nhìn qua tuổi cũng không lớn, lại là phóng viên báo tỉnh. Thật khó mà khiến người ta tin được. Nghe nói tối hôm qua vỡ đê, cô và Phạm Hồng Vũ là hai người cuối cùng rời khỏi. Thế cho nên mới bị lũ cuốn đi. Vậy là cũng dũng cảm rồi.
Hiện tại cả hai đều được cứu, không thể không nói đó là một kỳ tích.
Bành Na khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, không khỏi chột dạ. Dường như việc phát sinh buổi tối hôm qua ở sườn núi, Vương Thiếu Học đều có thể đoán được nguyên nhân.
Rất nhanh, thuyền cứu hộ đã đến được khu vực an toàn.
Đứng ở trên thuyền, từ xa có thể nhìn thấy rất nhiều lều trại trên bờ. Rất nhiều người và máy móc cũng đang khẩn trương làm công việc của mình. Nơi này chính là sở chỉ huy mà Vưu Lợi Dân thiết lập.
Mắt thấy thuyền cứu hộ tới gần, một số người tinh mắt nhìn thấy được Phạm Hồng Vũ và Bành Na trên thuyền thì lập tức hoan hô lên.
- Chủ tịch huyện Phạm, là Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại. Bọn họ không còn việc gì rồi.
Một tin tức tốt, như gió truyền khắp bộ chỉ huy.
Mọi người đều bỏ công việc của mình, tụ tập đến bên mép nước, rướn cổ nhìn con thuyền.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na liên tục nháy mắt. Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, xen lẫn từng trận hoan hô.
- Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại.
Tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã bị nước lũ cuốn trôi, lập tức tạo nên một cơn chấn động khắp toàn bộ thị trấn Lô Hoa. Một số cán bộ quần chúng không biết Phạm Hồng Vũ, nhưng nghe nói Phạm Hồng Vũ là người cuối cùng rời khỏi thì lập tức kính nể hẳn lên. Bọn họ vì an nguy của Phạm Hồng Vũ mà lo lắng không ngừng. Còn những đội viên cứu hộ ở cùng với Phạm Hồng Vũ trên con đê thì tinh thần trở nên chán nản.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ quả quyết hạ lệnh lui lại, lúc vỡ đê, người bị nước lũ cuốn trôi sẽ không biết là bao nhiêu người. Bọn họ sống lâu bên hồ, nên hiểu rằng nước lũ nguy hiểm đến cỡ nào. Chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm cũng không về được.
Là một Chủ tịch huyện thật tốt!
Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại bình yên vô sự trở về. Mọi người tất nhiên là kích động không thôi.
Một số người thân cận thì xông tới, bắt tay hỏi thăm Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có bị sao không?
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có sao không chứ?
Phạm Hồng Vũ hướng mọi người gật đầu mỉm cười.
Nhìn ra được, những cán bộ quần chúng này, sự vui mừng là phát ra từ nội tâm.
Vương Thiếu Học nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành. Chủ tịch tỉnh Vưu, Tư lệnh Hà và các lãnh đạo thành phố đang ở trong lều.
Phạm Hồng Vũ bước đến căn lều chính giữa.
Vưu Lợi Dân, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các lãnh đạo tỉnh thành phố đều tụ tập trong lều vải. Còn có một vị quan quân mang quân hàm thiếu tướng. Phạm Hồng Vũ cũng quen biết người này, chính là Tư lệnh viên Hà của quân khu tỉnh. Ngoài ra có có một số người mang quân hàm thượng tá, đoán chừng là chủ quản quân khu tỉnh và phân khu thành phố Tề Hà.
Huyện Vân Hồ phát sinh vỡ đê, Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh bị nước lũ cuốn trôi, sống chết không rõ. Chủ tịch tỉnh Vưu suốt đêm chạy tới huyện Vân Hồ trấn thủ chỉ huy, các lãnh đạo khác tất nhiên cũng phải chạy tới.
- Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên tâm tình kích động, đi nhanh tới trước mặt Vưu Lợi Dân, kêu lên một tiếng.
Vừa nghe hắn gặp nạn, Vưu Lợi Dân đã suốt đêm chạy tới đây.
- Đã về rồi sao?
Vưu Lợi Dân cao thấp đánh giá hắn, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không có chút nào đặc biệt, giống như Phạm Hồng Vũ không phải vừa trải qua nguy hiểm thập tử nhất sinh, mà là mới về nhà thăm người thân một chút, hiện tại quay trở lại.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, đã trở lại.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu, chuyển hướng sang Bành Na đứng đằng sau Phạm Hồng Vũ, nở một nụ cười ôn hòa, hướng Bành Na chủ động vươn tay:
- Tiểu Bành cũng trở về rồi. Chắc là đã chịu không ít khổ cực?
Bành Na là con gái, lại là phóng viên báo tỉnh, tuổi còn nhỏ, thuộc hàng con cháu Vưu Lợi Dân, tất nhiên là phải hưởng thụ đãi ngộ khác với Phạm Hồng Vũ.
Bành Na liền vội vàng tiến lên, cầm tay Vưu Lợi Dân thật chặt nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm, là Chủ tịch huyện Phạm đã cứu tôi. Cực khổ thì không có, chỉ là nước lũ khó uống quá thôi.
Một câu nói đùa khiến các lãnh đạo đều bật cười. Không khí căng thẳng trong lều cũng giảm bớt.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Tiểu Bành, phóng viên báo tỉnh xâm nhập phỏng vấn viết bài về tình hình chống lũ. Khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì để cho các đồng chí đi trước, còn mình đi cuối cùng. Điều này rất anh dũng. Tôi cũng muốn khen thưởng công lao cho cô một chút.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh. Công lao thì đều thuộc về Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cái gì cũng không làm được, chỉ tổ thêm vướng bận.
Nói xong, Bành Na rốt cuộc nước mắt lại tràn ra.
Vưu Lợi Dân nhè nhẹ vỗ tay cô, an ủi nói:
- Cậu ta là Chủ tịch huyện, chống lũ cứu hộ là công tác của cậu ta. Không có công lao gì cả. Cô là một cô gái, mà lại dũng cảm như vậy thì mới đáng gọi là công lao. Được rồi, đừng khóc nữa, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bành Na vội vàng lau nước mắt, lại cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Nói với Vưu Lợi Dân vài câu xong, Phạm Hồng Vũ lại cùng Tư lệnh viên Hà, Đàm Kim Đảng, Quách Thanh Hoa chào hỏi vài câu, cảm ơn các lãnh đạo đối với công tác chống lũ của huyện Vân Hồ đã mạnh mẽ ủng hộ và quan tâm.
Quách Thanh hoa quan tâm hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, chống lũ cả một buổi tối, khẳng định là rất khổ cực. Trước hãy ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân nói:
- Cậu hãy ăn một chút gì đó, nhớ gọi điện về Ngạn Hoa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ gặp nạn, phỏng chừng sớm đã truyền đến Ngạn Hoa. Hiện tại không biết Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đã thành bộ dạng gì. An toàn trở về, quả thật hắn nên gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ quả thật cảm thấy đói bụng nên gật đầu đồng ý.
Lập tức Bành Na dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đến lều trại, sớm đã có người chuẩn bị cháo nóng, dưa muối và bánh bao.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội ăn cơm, trước liền gọi đến văn phòng Phạm Vệ Quốc ở Ngạn Hoa.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền vội vã cầm máy.
Là Phạm Vệ Quốc, giọng điệu tràn đầy lo âu, bất an. Cho thấy được ông luôn ở bên cạnh điện thoại chờ tin tức, nhưng rồi lại lo lắng tin tức truyền đến lại là tin tức xấu.
Nước lũ vô tình!
Ban đêm bị nước lũ cuốn đi, hy vọng còn sống, thật sự vô cùng xa vời.
- Ba, là con, con không sao.
Phạm Hồng Vũ cầm ống nghe, chần chừ một chút rồi chậm rãi nói.
- A, không có việc gì? Không có việc gì thì tốt rồi.
Phạm Vệ Quốc thở phào một hơi, thì thào nói. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Qua một hồi lâu, Phạm Vệ Quốc mới khôi phục lại suy nghĩ bình thường, nói:
- Hồng vũ, những đồng chí không sao chứ? Nghe nói còn có phóng viên báo tỉnh, chính là Bành Na, cũng bị nước lũ cuốn đi. Tình hình của cô ấy giờ sao rồi?
- Cô ấy cũng không có việc gì. Chúng tôi tối hôm qua may mắn leo lên được một sườn núi nhỏ.
- A, tốt lắm, tốt lắm. Hồng Vũ, con mau khẩn trương gọi điện thoại cho mẹ và Tiểu Khiết. Hai người đều rất lo lắng cho con. Còn có Bí thư Khâu nữa.
Phạm Vệ Quốc lại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Thiếu tá nhìn hắn, trong mắt mang theo điểm tò mò.
Người thanh niên này thật là Chủ tịch một huyện sao? Nhìn như thế nào cũng chẳng khác gì một thanh niên mới ra trường. Thậm chí còn trẻ tuổi hơn mình. Chủ tịch tỉnh còn vì hắn mà suốt đêm tới Vân Hồ, chỉ huy giải cứu người.
- Đồng chí, mọi người là bộ đội đơn vị nào thế?
Phạm Hồng Vũ lúc này mới hỏi.
- Chúng tôi thuộc phân khu. Tôi họ Vương, tối hôm qua nhận được mệnh lệnh khẩn cấp yêu cầu chúng tôi ngay lập tức hành động. Hôm nay khi trời vừa sáng, Chủ tịch tỉnh Vưu đã chính miệng chỉ thị, bảo chúng tôi chia nhau đi tìm. Tất cả thuyền to nhỏ đều được phái đi rồi.
Vương Thiếu Giáo nói xong, trên mặt hiện lên một chút thần sắc kiêu ngạo. Dù sao cũng là tổ của y tìm được Phạm Hồng Vũ và Bành Na, tối thiểu cũng có cảm giác thành tự.
Phạm Hồng Vũ vội nói:
- Cám ơn anh!
- Đừng khách khí, Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cũng nghe qua những chuyện của anh. Tự mình đến đê lớn chỉ huy chống lũ. Khi phát sinh nguy hiểm, anh cũng là người cuối cùng rời khỏi. Lãnh đạo bình thường thật sự làm không được điều này.
Vương Thiếu Giáo rất khâm phục nói.
Phạm Hồng Vũ khoát tay nói:
- Thật hổ thẹn. Đê lớn rốt cuộc cũng không bảo vệ được. Đúng rồi, anh Vương, đê vỡ thôn Kiều Đầu đã được ngăn chặn chưa? Anh có rõ ràng tình huống không?
Vương Thiếu Giáo vội vàng đáp:
- Đã ngăn chặn. Lỗ thủng vỡ đê cũng không lớn lắm. Tối hôm qua, bộ đội quân khu tỉnh suốt đêm đến đây để bịt lại lỗ thủng. Bằng không…
Vương Thiếu Học liếc mắt nhìn hai người, cũng không nói tiếp.
Bằng không, cái sườn núi nhỏ hai người núp vào chỉ sợ cũng không an toàn. Nói không chừng đã sớm bị nước lũ cuốn trôi rồi.
Phạm Hồng Vũ lại hỏi:
- Thế tài sản tổn thất có nhiều không?
Vương Thiếu Học hơi xin lỗi nói:
- Rất xin lỗi, Chủ tịch huyện Phạm, tình huống này tôi cũng không rõ ràng lắm. Chúng tôi chỉ phụ trách cứu người.
Phạm Hồng Vũ khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Đám người Vương Thiếu Học cũng đã nói là nửa đêm nhận được mệnh lệnh, tăng cường từ nội thành thành phố Tề Hà hướng bên này chạy qua. Quá nhiều tình huống y tất nhiên là không biết.
- Nơi này là chỗ nào?
Bành Na đột nhiên hỏi.
Vương Thiếu Học nhìn xung quanh rồi nói:
- Vị trí cụ thể tôi cũng không xác định chính xác. Tuy nhiên nơi này cách chỗ vỡ đê không xa. Hẳn là còn trong phạm vi thôn Kiều Đầu.
Bốn phía đều là nước. Tất cả các ngôi nhà đều bị nước bao phủ, khó mà xác định được vị trí.
- Haha, phóng viên Bành, cô và Chủ tịch huyện Phạm may mắn có thể lên được phía trên sườn núi thì coi như vận khí tốt vô cùng, phúc lớn mạng lớn.
Vương Thiếu Học lại không kìm nổi đánh giá Bành Na vài lần. Cô nàng này rất xinh đẹp, nhìn qua tuổi cũng không lớn, lại là phóng viên báo tỉnh. Thật khó mà khiến người ta tin được. Nghe nói tối hôm qua vỡ đê, cô và Phạm Hồng Vũ là hai người cuối cùng rời khỏi. Thế cho nên mới bị lũ cuốn đi. Vậy là cũng dũng cảm rồi.
Hiện tại cả hai đều được cứu, không thể không nói đó là một kỳ tích.
Bành Na khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, nhẹ nhàng nghiêng đầu qua, không khỏi chột dạ. Dường như việc phát sinh buổi tối hôm qua ở sườn núi, Vương Thiếu Học đều có thể đoán được nguyên nhân.
Rất nhanh, thuyền cứu hộ đã đến được khu vực an toàn.
Đứng ở trên thuyền, từ xa có thể nhìn thấy rất nhiều lều trại trên bờ. Rất nhiều người và máy móc cũng đang khẩn trương làm công việc của mình. Nơi này chính là sở chỉ huy mà Vưu Lợi Dân thiết lập.
Mắt thấy thuyền cứu hộ tới gần, một số người tinh mắt nhìn thấy được Phạm Hồng Vũ và Bành Na trên thuyền thì lập tức hoan hô lên.
- Chủ tịch huyện Phạm, là Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại. Bọn họ không còn việc gì rồi.
Một tin tức tốt, như gió truyền khắp bộ chỉ huy.
Mọi người đều bỏ công việc của mình, tụ tập đến bên mép nước, rướn cổ nhìn con thuyền.
Phạm Hồng Vũ và Bành Na liên tục nháy mắt. Tiếng vỗ tay như sấm rền vang lên, xen lẫn từng trận hoan hô.
- Chủ tịch huyện Phạm đã trở lại.
Tối hôm qua, Phạm Hồng Vũ đã bị nước lũ cuốn trôi, lập tức tạo nên một cơn chấn động khắp toàn bộ thị trấn Lô Hoa. Một số cán bộ quần chúng không biết Phạm Hồng Vũ, nhưng nghe nói Phạm Hồng Vũ là người cuối cùng rời khỏi thì lập tức kính nể hẳn lên. Bọn họ vì an nguy của Phạm Hồng Vũ mà lo lắng không ngừng. Còn những đội viên cứu hộ ở cùng với Phạm Hồng Vũ trên con đê thì tinh thần trở nên chán nản.
Nếu không phải Phạm Hồng Vũ quả quyết hạ lệnh lui lại, lúc vỡ đê, người bị nước lũ cuốn trôi sẽ không biết là bao nhiêu người. Bọn họ sống lâu bên hồ, nên hiểu rằng nước lũ nguy hiểm đến cỡ nào. Chỉ sợ Chủ tịch huyện Phạm cũng không về được.
Là một Chủ tịch huyện thật tốt!
Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại bình yên vô sự trở về. Mọi người tất nhiên là kích động không thôi.
Một số người thân cận thì xông tới, bắt tay hỏi thăm Phạm Hồng Vũ.
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có bị sao không?
- Chủ tịch huyện Phạm, anh có sao không chứ?
Phạm Hồng Vũ hướng mọi người gật đầu mỉm cười.
Nhìn ra được, những cán bộ quần chúng này, sự vui mừng là phát ra từ nội tâm.
Vương Thiếu Học nói:
- Chủ tịch huyện Phạm, phóng viên Bành. Chủ tịch tỉnh Vưu, Tư lệnh Hà và các lãnh đạo thành phố đang ở trong lều.
Phạm Hồng Vũ bước đến căn lều chính giữa.
Vưu Lợi Dân, Đàm Khải Hoa, Quách Thanh Hoa, Trịnh Mỹ Đường và các lãnh đạo tỉnh thành phố đều tụ tập trong lều vải. Còn có một vị quan quân mang quân hàm thiếu tướng. Phạm Hồng Vũ cũng quen biết người này, chính là Tư lệnh viên Hà của quân khu tỉnh. Ngoài ra có có một số người mang quân hàm thượng tá, đoán chừng là chủ quản quân khu tỉnh và phân khu thành phố Tề Hà.
Huyện Vân Hồ phát sinh vỡ đê, Chủ tịch huyện và phóng viên báo tỉnh bị nước lũ cuốn trôi, sống chết không rõ. Chủ tịch tỉnh Vưu suốt đêm chạy tới huyện Vân Hồ trấn thủ chỉ huy, các lãnh đạo khác tất nhiên cũng phải chạy tới.
- Chủ tịch tỉnh.
Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên tâm tình kích động, đi nhanh tới trước mặt Vưu Lợi Dân, kêu lên một tiếng.
Vừa nghe hắn gặp nạn, Vưu Lợi Dân đã suốt đêm chạy tới đây.
- Đã về rồi sao?
Vưu Lợi Dân cao thấp đánh giá hắn, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, không có chút nào đặc biệt, giống như Phạm Hồng Vũ không phải vừa trải qua nguy hiểm thập tử nhất sinh, mà là mới về nhà thăm người thân một chút, hiện tại quay trở lại.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, đã trở lại.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, giọng điệu cũng trở nên bình tĩnh.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân khẽ gật đầu, chuyển hướng sang Bành Na đứng đằng sau Phạm Hồng Vũ, nở một nụ cười ôn hòa, hướng Bành Na chủ động vươn tay:
- Tiểu Bành cũng trở về rồi. Chắc là đã chịu không ít khổ cực?
Bành Na là con gái, lại là phóng viên báo tỉnh, tuổi còn nhỏ, thuộc hàng con cháu Vưu Lợi Dân, tất nhiên là phải hưởng thụ đãi ngộ khác với Phạm Hồng Vũ.
Bành Na liền vội vàng tiến lên, cầm tay Vưu Lợi Dân thật chặt nói:
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm, là Chủ tịch huyện Phạm đã cứu tôi. Cực khổ thì không có, chỉ là nước lũ khó uống quá thôi.
Một câu nói đùa khiến các lãnh đạo đều bật cười. Không khí căng thẳng trong lều cũng giảm bớt.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Tiểu Bành, phóng viên báo tỉnh xâm nhập phỏng vấn viết bài về tình hình chống lũ. Khi gặp phải tình huống nguy hiểm thì để cho các đồng chí đi trước, còn mình đi cuối cùng. Điều này rất anh dũng. Tôi cũng muốn khen thưởng công lao cho cô một chút.
- Cảm ơn Chủ tịch tỉnh. Công lao thì đều thuộc về Chủ tịch huyện Phạm. Tôi cái gì cũng không làm được, chỉ tổ thêm vướng bận.
Nói xong, Bành Na rốt cuộc nước mắt lại tràn ra.
Vưu Lợi Dân nhè nhẹ vỗ tay cô, an ủi nói:
- Cậu ta là Chủ tịch huyện, chống lũ cứu hộ là công tác của cậu ta. Không có công lao gì cả. Cô là một cô gái, mà lại dũng cảm như vậy thì mới đáng gọi là công lao. Được rồi, đừng khóc nữa, hãy nghỉ ngơi cho thật tốt.
Bành Na vội vàng lau nước mắt, lại cảm ơn Chủ tịch tỉnh đã quan tâm.
Nói với Vưu Lợi Dân vài câu xong, Phạm Hồng Vũ lại cùng Tư lệnh viên Hà, Đàm Kim Đảng, Quách Thanh Hoa chào hỏi vài câu, cảm ơn các lãnh đạo đối với công tác chống lũ của huyện Vân Hồ đã mạnh mẽ ủng hộ và quan tâm.
Quách Thanh hoa quan tâm hỏi:
- Chủ tịch huyện Phạm, chống lũ cả một buổi tối, khẳng định là rất khổ cực. Trước hãy ăn một chút gì rồi nghỉ ngơi cho thật tốt.
- Cảm ơn Chủ tịch thành phố đã quan tâm.
Vưu Lợi Dân nói:
- Cậu hãy ăn một chút gì đó, nhớ gọi điện về Ngạn Hoa.
Tin tức Phạm Hồng Vũ gặp nạn, phỏng chừng sớm đã truyền đến Ngạn Hoa. Hiện tại không biết Phạm Vệ Quốc và Cao Khiết đã thành bộ dạng gì. An toàn trở về, quả thật hắn nên gọi điện thoại báo bình an cho gia đình.
- Vâng!
Phạm Hồng Vũ quả thật cảm thấy đói bụng nên gật đầu đồng ý.
Lập tức Bành Na dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác đến lều trại, sớm đã có người chuẩn bị cháo nóng, dưa muối và bánh bao.
Phạm Hồng Vũ cũng không vội ăn cơm, trước liền gọi đến văn phòng Phạm Vệ Quốc ở Ngạn Hoa.
Điện thoại vừa thông, bên kia liền vội vã cầm máy.
Là Phạm Vệ Quốc, giọng điệu tràn đầy lo âu, bất an. Cho thấy được ông luôn ở bên cạnh điện thoại chờ tin tức, nhưng rồi lại lo lắng tin tức truyền đến lại là tin tức xấu.
Nước lũ vô tình!
Ban đêm bị nước lũ cuốn đi, hy vọng còn sống, thật sự vô cùng xa vời.
- Ba, là con, con không sao.
Phạm Hồng Vũ cầm ống nghe, chần chừ một chút rồi chậm rãi nói.
- A, không có việc gì? Không có việc gì thì tốt rồi.
Phạm Vệ Quốc thở phào một hơi, thì thào nói. Trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì cho phải.
Qua một hồi lâu, Phạm Vệ Quốc mới khôi phục lại suy nghĩ bình thường, nói:
- Hồng vũ, những đồng chí không sao chứ? Nghe nói còn có phóng viên báo tỉnh, chính là Bành Na, cũng bị nước lũ cuốn đi. Tình hình của cô ấy giờ sao rồi?
- Cô ấy cũng không có việc gì. Chúng tôi tối hôm qua may mắn leo lên được một sườn núi nhỏ.
- A, tốt lắm, tốt lắm. Hồng Vũ, con mau khẩn trương gọi điện thoại cho mẹ và Tiểu Khiết. Hai người đều rất lo lắng cho con. Còn có Bí thư Khâu nữa.
Phạm Vệ Quốc lại thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.