Chương 544: Tâm tư của tân Chủ tịch huyện thật khó đoán
Hoàng Oanh
22/01/2015
UBND khu cũng ở con phố này, cách quán cơm nhỏ chừng 400m, trụ sở năm tầng khá khang
trang. Khu ủy, UBND khu, Đảng ủy thị trấn, UBND thị trấn, Hội đồng nhân
dân, Ban chỉ huy quân sự đều làm việc ở một tòa trụ sở.
Thập niên tám chín mươi, đây là hình thức phổ biến của chính quyền cơ sở.
- Chủ tịch huyện Phạm, có nên tổ chức một cuộc họp, kêu các đồng chí phụ trách của thị trấn cùng gặp mặt không? Tôi đã báo cáo với Bí thư Huyện ủy Lục, Bí thư Lục chỉ thị chúng tôi nhất định phải tiếp đãi Chủ tịch huyện Phạm cho tốt, ông ấy lập tức sẽ xuống ngay.
Đi vào địa viện UBND, Cố Văn Phong thấp giọng báo cáo với Phạm Hồng Vũ.
Vừa rồi nhận được báo cáo của đồn cảnh sát, nói tân Chủ tịch huyện bỗng nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, ý niệm đầu tiên trong đầu Cố Văn Phong chính là lập tức báo cáo cho Bí thư Huyện ủy Lục.
Đây là đại sự.
Mặc dù đã có văn kiện bổ nhiệm đến địa khu Ngạn Hoa, nhưng huyện vẫn chưa mời dự họp cán bộ, nói cách khác Phạm Hồng Vũ vẫn chưa chính thức nhậm chức, lại đột nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, trong lòng Cố Văn Phong khẩn trương cũng là điều bình thường.
Lục Cửu nhận được điện thoại của ông ta, lập tức quyết định đến thị trấn Thập Nguyên, có thể thấy được trong suy nghĩ của Lục Cửu, vị tân Chủ tịch huyện này cũng không hề tầm thường chút nào.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cái này thì không dám, theo lý tôi phải đến chỗ Bí thư Lục trước, nhưng hiện tại lại ngược lại thế này, thật ngại. Tôi vốn tùy tiện đến đây để nắm chút tình hình.
Không ngờ Cát Nhị Tráng đui mù, ngang ngược cho nên cũng không có cách nào.
Cố Văn Phong liền ngượng ngùng nói: - Chủ tịch huyện Phạm xâm nhập cơ sở, xâm nhập vào quần chúng, tác phong này rất đáng để mọi người học tập.
Việc có liên quan đến Cát Nhị Tráng tuyệt đối không đề cập tới.
Loại sự tình này, nhất định không thể tùy tiện dính vào. Rất hiển nhiên, Cố Văn Phong cũng giống như Cát Đại Tráng, nghĩ tới việc “quan mới nhậm chức ba đống lửa”. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ muốn bắt việc này để lập uy, mình bị cuốn vào thì chẳng có cái dại nào hơn thế. Hiện tại Cố Văn Phong ốc không lo nổi mình ốc, hơn nữa quan hệ vơi Cát Đại Tráng cũng chỉ ở mức bình thường, đương nhiên không dại gì mà đi làm “cọc” cho y.
Tay Cát Đại Tráng này, bình thường ỷ vào quan hệ với Trưởng công an huyện Lý Văn Hàn, mà ngang ngược càn rỡ, không coi lãnh đạo thị trấn ra gì, tự cao tự đại.
Lần này y xứng đáng chịu đen đủi.
Phỏng chừng số cán bộ đang đợi xem kịch hay giống như Cố Văn Phong tuyệt đối không phải là ít.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói: - Tôi vẫn chưa chính thức lên huyện báo danh, cuộc họp cán bộ tạm thời chưa cần. Hôm nay chỉ mấy đồng chí ngồi lại với nhau, tâm sự một chút tình hình của thị trấn Thập Nguyên thôi.
Từ đầu đến cuối, Phạm Hồng Vũ vẫn vô cùng tỉnh táo.
Tuy rằng văn kiện bổ nhiệm đã tuyên bố, nhưng dù sao vẫn còn chưa chính thức nhậm chức. Trước đó cũng không chào hỏi Bí thư Huyện ủy Lục Cửu, cứ như vậy nghênh ngang đến thị trấn Thập Nguyên triệu tập cán bộ, thì có phần quá giới hạn rồi, Lục Cửu sẽ cảm thấy khó chịu, những đồng nghiệp khác cũng không thấy được tự nhiên.
Vì có liên quan đến tuổi tác, Phạm Hồng Vũ đoán chừng, tất cả các thành viên của Huyện ủy và UBND huyện Vân Hồ e là sẽ có thành kiến đối với mình.
- Được, được. Làm theo ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm, mời!
Đoàn người vây quah Phạm Hồng Vũ, đi vào phòng họp nhỏ ở tầng 2. Dù sao cũng là đơn vị cơ sở, không có phòng khách riêng. Cán bộ của khu và thị trấn là sáu bảy người, thêm Phạm Hồng Vũ, Cát Đại Tráng, Đỗ Song Ngư, nên cũng đã tầm chục người, không văn phòng của ai có thể ngồi hết được, cho nên chỉ có thể ở phòng họp nhỏ chấp nhận một chút mà thôi.
Cát Đại Tráng và thư ký trẻ tuổi của phòng Đảng của khu tranh nhau đi rót nướ cho mọi người, thái độ đặc biệt ân cân. Xem thân hình mập mạp của y di chuyển, bưng trà rót nước, vẻ mặt tươi cười, mấy cán bộ ai cũng nghẹn họng. Nhưng có mặt Phạm Hồng Vũ, không ai dám tỏ thái độ gì.
Tên Cát Đại Tráng này, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đấy cũng thật lợi hại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói: - Đồn trưởng Cát, vất vả rồi, mời ngồi, đừng đứng nữa.
Cát Đại Tráng lập tức thấy nhẹ nhõm trong lòng, liên thanh đồng ý, cẩn thận ngồi xuống.
Nhìn qua, hình như Phạm Hồng Vũ không có vẻ gì là tức giận cả.
Nói ra cũng phải, hiện tại người bị đánh phải nằm trong bệnh viện là em trai mình, đâu phải là Phạm Hồng Vũ, hắn dựa vào cái gì để tức giận chứ?
Phạm Hồng Vũ đánh giá bố trí trong phòng họp, dụng cụ bên trong phòng khá mới và sạch sẽ, bàn hội nghị có thể soi gương được, ghế dựa cũng là ghế xoay bằng da nhân tạo.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi: - Bí thư Vân Phong, trụ sở làm việc này xây dựng từ bao giờ vậy?
Cố Văn Phong vốn đã chuẩn bị tâm lý để báo cáo với Phạm Hồng Vũ, không ngờ Phạm Hồng Vũ đột nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy, có chút không kịp chuẩn bị, vội nố: - Chủ tịch huyện Phạm, mới xây từ năm ngoái thôi…tài chính eo hẹp nên chỉ có thể xây được một trụ sở, còn ký túc xá của cán bộ vẫn là phòng cũ…
Đầu tiên cứ phải ôn nghèo kể khổ cái đã, đỡ bị chê trách là phô trương lãng phí.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói: - Ừm, cải thiện điều kiện làm việc cho cán bộ, mà có thể nâng cao được hiệu quả phục vụ nhân dân và điều kiện tài chính pho phép thì không phải không được. Tuy nhiên vẫn phải cần kiệm, căn cứ tình hình của huyện Vân Hồ chúng ta, kinh tế cũng chỉ thuộc hàng trung bình của cả tỉnh, tình hình tài chính khá căng thẳng thì càng phải nên tiết kiệm hơn.
Hắn từng là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, chỉ tiêu kinh tế của các huyện thị chủ yếu trong toàn tỉnh, và các báo cáo liên quan hắn còn được đọc trước cả Vưu Lợi Dân.
Đơn thuần theo điều kiện tự nhiên à nói, huyện Vân Hồ trong toàn tỉnh có thể được coi là ở mức trung bình, dựa vào hồ Thanh Sơn, tài nguyên nông nghiệp, ngư nghiệp đều khá phong phú. Kinh tế chỉ ở mức độ trung bình, lãnh đạo huyện chưa thể nói là đắc lực được.
- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch huyện chỉ thị rất anh minh, quả thật phải tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ…
Cố Văn Phong gật đầu đồng ý. Dừng lại một chút, thấy Phạm Hồng Vũ không có câu hỏi gì khác liền bắt đầu báo cáo tình hình căn bản của khu Thập Nguyên.
Huyện Vân Hồ có tổng cộng bảy khu, cộng thêm thị trấn cấp trưởng phòng là Vân Hồ và bảy nông trường ngư trường lâm trường cấp trưởng phòng, toàn huyện có 15 cơ sở chính quyền cấp trưởng phòng.
So sánh mà nói, khu Thập Nguyên trong số 15 khu thị trấn được xây dựng cấp trưởng phòng là tương đối yếu ém. Địa phương lớn, khu trực thuộc gần hai trăm kilomet vuông, nhân khẩu gần tám vạn người. Tài nguyên nông nghiệp, ngư nghiệp đều phong phú, có thể nói trong mắt lãnh đạo huyện, phân lượng rất lớn.
Cố Văn Phong mịt mờ vạch ra, nếu không phải nông trường Triều Dương khuếch trương địa bàn, vốn địa phận của khu Thập Nguyên còn nhẽ ra phải rộng hơn ba kilomet vuông nữa.
Ban đầu đất vây hồ tạo điền thuộc về khu Thập Nguyên thì xong rồi, nhưng nông trường Triều Dương còn muốn cướp đoạt địa bàn vốn là của khu Thập Nguyên, quần chúng ở khu Thập Nguyên không phục cũng là hợp tình hợp lý.
Chủ tịch huyện Phạm, những vụ ẩu đả hàng năm căn bản cũng không thể trách được chúng tôi.
Việc xử lý sau sự kiện bao vây thành ủy vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, mấy ngày nay ở huyện truyền ra tin đồn, nói ra huyện ủy có thể phải điều chỉnh bộ máy của khu Thập Nguyên, điều Cố Văn Phong đi, đổi một Bí thư Khu ủy khác lợi hại lơn. Vì Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ vẫn còn chưa đến đảm nhiệm, việc này cứ để lại đó. Lục Cửu không muốn để lại cho Phạm Hồng Vũ một ấn tượng như vậy, tưởng là ông ta làm như vậy để đối phó với tân Chủ tịch huyện.
Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư Huyện ủy, nhân vật số 1. Thật sự muốn điều chính bộ máy khu Thập Nguyên là hoàn toàn có thể. Đợi Phạm Hồng Vũ nhậm chức xong, sẽ thương lượng xử lý với Phạm Hồng Vũ. Đoán rằng Phạm Hồng Vũ mới đến cũng sẽ không tùy tiện tranh giành “động thủ” trước.
Vốn Phạm Hồng Vũ chính là mang theo quầng sáng của Chủ tịch tỉnh Vưu mà đến, lại xảy ra hiểu lầm trong mắt cán bộ cấp dưới như vậy, Bí thư Lục e là sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Cố Văn Phong cũng là làm liều, không cần biết là có hữu hiệu hay không, trước tiên cứ làm đã rồi tính sau.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng lắng nghe, trên mặt mang theo một nụ cười, không cắt lời người khác, cũng không gật đầu mà chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Cố Văn Phong về sau càng cẩn thận, ban đầu vì Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ mà ít nhiều vẫn có sự “coi thường”. Nhưng giờ thì khác. Không hổ danh là thư ký của Chủ tịch tỉnh, khí độ này hoàn toàn bất phàm.
Biết rõ thư ký của Viên Lưu Ngạn đã đến trước một bước, nắm quyền Phó Bí thư Thành ủy Tề Hà, Vưu Lợi Dân đồng ý để thư ký của mình đến Tề Hà đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, có thể thấy được đây là sự tin tưởng cỡ nào.
Loại tin tưởng này, đến từ hai phương diện, đầu tiên chính là lòng tin của Vưu Lợi Dân đối với bản thân mình: Tôi đã đem thư ký của tôi phái đến đây, các người ai dám ra thiêu thân thì cứ việc. Thứ hai chính là tin tưởng đối với Phạm Hồng Vũ. Vưu Lợi Dân dường như cũng không lo thế cục phức tạp của Vân Hồ, nhất định Phạm Hồng Vũ có thể ứng phó được.
Cố Văn Phong sợ nhất chính là loại lãnh đạo này.
Có chỗ dựa, có năng lực, có lá gan lớn, mình còn không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mấy thứ này kết hợp lại với nhau, khiến cho cán bộ trong huyện có một áp lực rất lớn.
Đang báo cáo, ngoài sân vang lên tiếng ô tô, thư ký phòng đảng chính quyền vội chạy vào, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Cố, Bí thư Huyện ủy Lục đến rồi.
Vừa nghe thấy vậy cán bộ trong phòng họp vội đứng lên, rồi ra ngoài nghênh đón Bí thư Lục, vừa đi ra một bước lại vội trở vào.
Cái này, Chủ tịch huyện Phạm còn ở đây, đâu thể như thế được?
Thập niên tám chín mươi, đây là hình thức phổ biến của chính quyền cơ sở.
- Chủ tịch huyện Phạm, có nên tổ chức một cuộc họp, kêu các đồng chí phụ trách của thị trấn cùng gặp mặt không? Tôi đã báo cáo với Bí thư Huyện ủy Lục, Bí thư Lục chỉ thị chúng tôi nhất định phải tiếp đãi Chủ tịch huyện Phạm cho tốt, ông ấy lập tức sẽ xuống ngay.
Đi vào địa viện UBND, Cố Văn Phong thấp giọng báo cáo với Phạm Hồng Vũ.
Vừa rồi nhận được báo cáo của đồn cảnh sát, nói tân Chủ tịch huyện bỗng nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, ý niệm đầu tiên trong đầu Cố Văn Phong chính là lập tức báo cáo cho Bí thư Huyện ủy Lục.
Đây là đại sự.
Mặc dù đã có văn kiện bổ nhiệm đến địa khu Ngạn Hoa, nhưng huyện vẫn chưa mời dự họp cán bộ, nói cách khác Phạm Hồng Vũ vẫn chưa chính thức nhậm chức, lại đột nhiên xuất hiện ở thị trấn Thập Nguyên, trong lòng Cố Văn Phong khẩn trương cũng là điều bình thường.
Lục Cửu nhận được điện thoại của ông ta, lập tức quyết định đến thị trấn Thập Nguyên, có thể thấy được trong suy nghĩ của Lục Cửu, vị tân Chủ tịch huyện này cũng không hề tầm thường chút nào.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Cái này thì không dám, theo lý tôi phải đến chỗ Bí thư Lục trước, nhưng hiện tại lại ngược lại thế này, thật ngại. Tôi vốn tùy tiện đến đây để nắm chút tình hình.
Không ngờ Cát Nhị Tráng đui mù, ngang ngược cho nên cũng không có cách nào.
Cố Văn Phong liền ngượng ngùng nói: - Chủ tịch huyện Phạm xâm nhập cơ sở, xâm nhập vào quần chúng, tác phong này rất đáng để mọi người học tập.
Việc có liên quan đến Cát Nhị Tráng tuyệt đối không đề cập tới.
Loại sự tình này, nhất định không thể tùy tiện dính vào. Rất hiển nhiên, Cố Văn Phong cũng giống như Cát Đại Tráng, nghĩ tới việc “quan mới nhậm chức ba đống lửa”. Nếu chẳng may Phạm Hồng Vũ muốn bắt việc này để lập uy, mình bị cuốn vào thì chẳng có cái dại nào hơn thế. Hiện tại Cố Văn Phong ốc không lo nổi mình ốc, hơn nữa quan hệ vơi Cát Đại Tráng cũng chỉ ở mức bình thường, đương nhiên không dại gì mà đi làm “cọc” cho y.
Tay Cát Đại Tráng này, bình thường ỷ vào quan hệ với Trưởng công an huyện Lý Văn Hàn, mà ngang ngược càn rỡ, không coi lãnh đạo thị trấn ra gì, tự cao tự đại.
Lần này y xứng đáng chịu đen đủi.
Phỏng chừng số cán bộ đang đợi xem kịch hay giống như Cố Văn Phong tuyệt đối không phải là ít.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói: - Tôi vẫn chưa chính thức lên huyện báo danh, cuộc họp cán bộ tạm thời chưa cần. Hôm nay chỉ mấy đồng chí ngồi lại với nhau, tâm sự một chút tình hình của thị trấn Thập Nguyên thôi.
Từ đầu đến cuối, Phạm Hồng Vũ vẫn vô cùng tỉnh táo.
Tuy rằng văn kiện bổ nhiệm đã tuyên bố, nhưng dù sao vẫn còn chưa chính thức nhậm chức. Trước đó cũng không chào hỏi Bí thư Huyện ủy Lục Cửu, cứ như vậy nghênh ngang đến thị trấn Thập Nguyên triệu tập cán bộ, thì có phần quá giới hạn rồi, Lục Cửu sẽ cảm thấy khó chịu, những đồng nghiệp khác cũng không thấy được tự nhiên.
Vì có liên quan đến tuổi tác, Phạm Hồng Vũ đoán chừng, tất cả các thành viên của Huyện ủy và UBND huyện Vân Hồ e là sẽ có thành kiến đối với mình.
- Được, được. Làm theo ý kiến của Chủ tịch huyện Phạm, mời!
Đoàn người vây quah Phạm Hồng Vũ, đi vào phòng họp nhỏ ở tầng 2. Dù sao cũng là đơn vị cơ sở, không có phòng khách riêng. Cán bộ của khu và thị trấn là sáu bảy người, thêm Phạm Hồng Vũ, Cát Đại Tráng, Đỗ Song Ngư, nên cũng đã tầm chục người, không văn phòng của ai có thể ngồi hết được, cho nên chỉ có thể ở phòng họp nhỏ chấp nhận một chút mà thôi.
Cát Đại Tráng và thư ký trẻ tuổi của phòng Đảng của khu tranh nhau đi rót nướ cho mọi người, thái độ đặc biệt ân cân. Xem thân hình mập mạp của y di chuyển, bưng trà rót nước, vẻ mặt tươi cười, mấy cán bộ ai cũng nghẹn họng. Nhưng có mặt Phạm Hồng Vũ, không ai dám tỏ thái độ gì.
Tên Cát Đại Tráng này, bản lĩnh gió chiều nào theo chiều đấy cũng thật lợi hại.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói: - Đồn trưởng Cát, vất vả rồi, mời ngồi, đừng đứng nữa.
Cát Đại Tráng lập tức thấy nhẹ nhõm trong lòng, liên thanh đồng ý, cẩn thận ngồi xuống.
Nhìn qua, hình như Phạm Hồng Vũ không có vẻ gì là tức giận cả.
Nói ra cũng phải, hiện tại người bị đánh phải nằm trong bệnh viện là em trai mình, đâu phải là Phạm Hồng Vũ, hắn dựa vào cái gì để tức giận chứ?
Phạm Hồng Vũ đánh giá bố trí trong phòng họp, dụng cụ bên trong phòng khá mới và sạch sẽ, bàn hội nghị có thể soi gương được, ghế dựa cũng là ghế xoay bằng da nhân tạo.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười hỏi: - Bí thư Vân Phong, trụ sở làm việc này xây dựng từ bao giờ vậy?
Cố Văn Phong vốn đã chuẩn bị tâm lý để báo cáo với Phạm Hồng Vũ, không ngờ Phạm Hồng Vũ đột nhiên lại hỏi câu hỏi như vậy, có chút không kịp chuẩn bị, vội nố: - Chủ tịch huyện Phạm, mới xây từ năm ngoái thôi…tài chính eo hẹp nên chỉ có thể xây được một trụ sở, còn ký túc xá của cán bộ vẫn là phòng cũ…
Đầu tiên cứ phải ôn nghèo kể khổ cái đã, đỡ bị chê trách là phô trương lãng phí.
Phạm Hồng Vũ gật gật đầu nói: - Ừm, cải thiện điều kiện làm việc cho cán bộ, mà có thể nâng cao được hiệu quả phục vụ nhân dân và điều kiện tài chính pho phép thì không phải không được. Tuy nhiên vẫn phải cần kiệm, căn cứ tình hình của huyện Vân Hồ chúng ta, kinh tế cũng chỉ thuộc hàng trung bình của cả tỉnh, tình hình tài chính khá căng thẳng thì càng phải nên tiết kiệm hơn.
Hắn từng là đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, chỉ tiêu kinh tế của các huyện thị chủ yếu trong toàn tỉnh, và các báo cáo liên quan hắn còn được đọc trước cả Vưu Lợi Dân.
Đơn thuần theo điều kiện tự nhiên à nói, huyện Vân Hồ trong toàn tỉnh có thể được coi là ở mức trung bình, dựa vào hồ Thanh Sơn, tài nguyên nông nghiệp, ngư nghiệp đều khá phong phú. Kinh tế chỉ ở mức độ trung bình, lãnh đạo huyện chưa thể nói là đắc lực được.
- Đúng vậy đúng vậy, Chủ tịch huyện chỉ thị rất anh minh, quả thật phải tiết kiệm, tính toán tỉ mỉ…
Cố Văn Phong gật đầu đồng ý. Dừng lại một chút, thấy Phạm Hồng Vũ không có câu hỏi gì khác liền bắt đầu báo cáo tình hình căn bản của khu Thập Nguyên.
Huyện Vân Hồ có tổng cộng bảy khu, cộng thêm thị trấn cấp trưởng phòng là Vân Hồ và bảy nông trường ngư trường lâm trường cấp trưởng phòng, toàn huyện có 15 cơ sở chính quyền cấp trưởng phòng.
So sánh mà nói, khu Thập Nguyên trong số 15 khu thị trấn được xây dựng cấp trưởng phòng là tương đối yếu ém. Địa phương lớn, khu trực thuộc gần hai trăm kilomet vuông, nhân khẩu gần tám vạn người. Tài nguyên nông nghiệp, ngư nghiệp đều phong phú, có thể nói trong mắt lãnh đạo huyện, phân lượng rất lớn.
Cố Văn Phong mịt mờ vạch ra, nếu không phải nông trường Triều Dương khuếch trương địa bàn, vốn địa phận của khu Thập Nguyên còn nhẽ ra phải rộng hơn ba kilomet vuông nữa.
Ban đầu đất vây hồ tạo điền thuộc về khu Thập Nguyên thì xong rồi, nhưng nông trường Triều Dương còn muốn cướp đoạt địa bàn vốn là của khu Thập Nguyên, quần chúng ở khu Thập Nguyên không phục cũng là hợp tình hợp lý.
Chủ tịch huyện Phạm, những vụ ẩu đả hàng năm căn bản cũng không thể trách được chúng tôi.
Việc xử lý sau sự kiện bao vây thành ủy vẫn chưa hoàn toàn chấm dứt, mấy ngày nay ở huyện truyền ra tin đồn, nói ra huyện ủy có thể phải điều chỉnh bộ máy của khu Thập Nguyên, điều Cố Văn Phong đi, đổi một Bí thư Khu ủy khác lợi hại lơn. Vì Chủ tịch huyện Phạm Hồng Vũ vẫn còn chưa đến đảm nhiệm, việc này cứ để lại đó. Lục Cửu không muốn để lại cho Phạm Hồng Vũ một ấn tượng như vậy, tưởng là ông ta làm như vậy để đối phó với tân Chủ tịch huyện.
Lục Cửu dù sao cũng là Bí thư Huyện ủy, nhân vật số 1. Thật sự muốn điều chính bộ máy khu Thập Nguyên là hoàn toàn có thể. Đợi Phạm Hồng Vũ nhậm chức xong, sẽ thương lượng xử lý với Phạm Hồng Vũ. Đoán rằng Phạm Hồng Vũ mới đến cũng sẽ không tùy tiện tranh giành “động thủ” trước.
Vốn Phạm Hồng Vũ chính là mang theo quầng sáng của Chủ tịch tỉnh Vưu mà đến, lại xảy ra hiểu lầm trong mắt cán bộ cấp dưới như vậy, Bí thư Lục e là sẽ không được dễ chịu cho lắm.
Cố Văn Phong cũng là làm liều, không cần biết là có hữu hiệu hay không, trước tiên cứ làm đã rồi tính sau.
Phạm Hồng Vũ lẳng lặng lắng nghe, trên mặt mang theo một nụ cười, không cắt lời người khác, cũng không gật đầu mà chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, hoàn toàn không đoán ra hắn đang nghĩ gì.
Cố Văn Phong về sau càng cẩn thận, ban đầu vì Phạm Hồng Vũ tuổi trẻ mà ít nhiều vẫn có sự “coi thường”. Nhưng giờ thì khác. Không hổ danh là thư ký của Chủ tịch tỉnh, khí độ này hoàn toàn bất phàm.
Biết rõ thư ký của Viên Lưu Ngạn đã đến trước một bước, nắm quyền Phó Bí thư Thành ủy Tề Hà, Vưu Lợi Dân đồng ý để thư ký của mình đến Tề Hà đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện, có thể thấy được đây là sự tin tưởng cỡ nào.
Loại tin tưởng này, đến từ hai phương diện, đầu tiên chính là lòng tin của Vưu Lợi Dân đối với bản thân mình: Tôi đã đem thư ký của tôi phái đến đây, các người ai dám ra thiêu thân thì cứ việc. Thứ hai chính là tin tưởng đối với Phạm Hồng Vũ. Vưu Lợi Dân dường như cũng không lo thế cục phức tạp của Vân Hồ, nhất định Phạm Hồng Vũ có thể ứng phó được.
Cố Văn Phong sợ nhất chính là loại lãnh đạo này.
Có chỗ dựa, có năng lực, có lá gan lớn, mình còn không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Mấy thứ này kết hợp lại với nhau, khiến cho cán bộ trong huyện có một áp lực rất lớn.
Đang báo cáo, ngoài sân vang lên tiếng ô tô, thư ký phòng đảng chính quyền vội chạy vào, nói: - Chủ tịch huyện Phạm, Bí thư Cố, Bí thư Huyện ủy Lục đến rồi.
Vừa nghe thấy vậy cán bộ trong phòng họp vội đứng lên, rồi ra ngoài nghênh đón Bí thư Lục, vừa đi ra một bước lại vội trở vào.
Cái này, Chủ tịch huyện Phạm còn ở đây, đâu thể như thế được?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.