Chương 542: Thôi chết rồi!
Hoàng Oanh
22/01/2015
Chủ tịch huyện Phạm.
Tiếng cười trong phút chốc liền biến mất, hai gã cảnh sát đi theo Cát Đại Tráng cũng há hốc miệng.
Không thể tưởng tượng được người đứng trước mặt mình là Chủ tịch huyện.
Nhìn qua thì đây chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao có thể là Chủ tịch huyện được chứ?
Chủ tịch huyện đơn thương độc mã đến thị trấn Thập Nguyên đánh nhau với côn đồ?
Không những cảnh sát cả kinh trợn mắt há mồm mà những người vây quanh xem cũng kinh ngạc nhìn Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không dám tin.
- Đúng thế, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Ái…Chủ tịch huyện Phạm, xin chào xin chào…chủ tịch đại giá quang lâm, sao không thông báo trước cho chúng tôi, để chúng tôi nghênh đón vậy?
Cát Đại Tráng rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, cúi đầu kính cẩn trước Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nói: - Nghênh đón thì không cần, tôi vẫn còn đang nghỉ, chưa đi làm chính thức, muốn tới nông trường Triều Dương và thị trấn Thập Nguyên xem tình hình một chút. Mới ở có nửa ngày thôi nhưng thu hoạch cũng khá là phong phú đấy…
Giọng điệu rất bình thản, không có ý tức giận nào cả.
Cát Đại Tráng mồ hôi lạnh vã ra.
Lần này thì gặp xui xẻo rồi.
Cái tên Cát Nhị Tráng khốn khiếp này, sao lại đụng phải Chủ tịch huyện cơ chứ?
Chỉ có điều, thật sự không ai ngờ rằng Chủ tịch huyện sẽ cải trang vi hành. Đừng nói là Cát Nhị Tráng mà ngay cả Cát Đại Tráng y cũng cảm thấy chóng mặt, không biết là giả hay thật.
Nhưng chuyện như vậy, thà tin là có còn hơn là không. Phạm Hồng Vũ nếu là giả mạo, thì Cát Đại Tráng có hàng ngàn biện pháp để đối phó với hắn, nhưng nếu là thật thì người phải “chết” chính là y.
Cấp bậc của Cát Đại Tráng, đương nhiên là không được nhìn văn kiện bổ nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, nhưng có liên quan đến việc tân Chủ tịch huyện nhậm chức, hai ngày trước đã lan truyền khắp ngõ ngách của huyện Vân Hồ rồi. Bởi vì vị tân Chủ tịch huyện ày có hai đặc điểm, không giống với Chủ tịch huyện Vân Hồ trước đấy.
Đầu tiên chính là lai lịch kinh người: Thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân.
Nói như vậy, để đại thư ký của Chủ tịch tỉnh ra ngoài làm Chủ tịch huyện, quả thực không thể tin nổi.
Thứ hai là Chủ tịch huyện lần này rất trẻ tuổi.
Nghe nói chưa đến 24 tuổi.
Chủ tịch huyện khóa trước, không có ai tuổi dưới 35 cả.
Bí thư huyện ủy đương nhiệm Lục Cửu, năm năm trước khi đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện là 35 tuổi, đã được coi là Chủ tịch huyện trẻ nhất trong lịch sử huyện Vân Hồ, trong quan trường của cả thành phố Tề Hà, cũng được coi là ngôi sao chính trị mới.
Ai ngờ bây giờ trên tỉnh lại cử một vị chưa đến ba mươi tuổi đến làm Chủ tịch huyện.
Hôm qua khi ngồi uống rượu tán phét với đồng sự, Cát Đại Tráng còn chê cười Ban Tổ chức Tỉnh ủy chỉ biết nhắm mắt làm bừa.
Một nhóc con mới hai mươi ba tuổi thì hiểu cái quái gì chứ? Mấy ông trên tỉnh liệu có phải bị não ngâm nước rồi không?
Mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường Triều Dương bao nhiêu năm nay, những người dày dạn kinh nghiệm còn chưa làm gì được. Thế cục phức tạp như vậy mà lại đi cử một thằng nhóc đến làm Chủ tịch huyện.
Cát Đại Tráng còn khẳng định rằng, tay Chủ tịch huyện nhóc con này, nhiều nhất cũng chỉ làm Chủ tịch huyện Vân Hồ được một năm, đã coi như bản lĩnh hắn thông thiên rồi. Nếu không cẩn thận chắc chỉ được ba bảy hai mươi mốt ngày là bỏ của chạy lấy người.
Chỉ có điều Cát Đại Tráng không ngờ chính là Chủ tịch huyện nhóc con mà hôm qua mình mắng cho thương tích đầy người, hôm nay lại xuất hiện trước mắt mình như vậy.
Đồn trưởng Cát thật sự không cười được.
- Vâng vâng, Chủ tịch huyện Phạm, đều tại chúng tôi không được thông báo trước, không biết chủ tịch đến thị trấn Thập Nguyên, thật có lỗi…
Cát Đại Tráng liên thanh nói xin lỗi, sau đó ra hiệu cho cấp dưới của mình đi thông báo với lãnh đạo khu và thị trấn, cùng nhau đến nghênh đón Chủ tịch huyện Phạm đại giá. Như vậy mới có thể phân tán sự chú ý của Chủ tịch huyện Phạm đối với y được.
Hai gã cảnh sát kia, một người thì phản ứng khá chậm chạm, chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ, như thể không nhìn thấy đồn trưởng Cát ra hiệu. Còn người kia thì phản ứng nhanh hơn, cúi đầu khom lưng một chút, không thấy Chủ tịch huyện Phạm để ý đến mình liền đi lui ra ngoài, rồi chạy thẳng đến UBNd thị trấn.
Thật ra hành động của y như vậy, làm sao Phạm Hồng Vũ không nhìn thấy
Nhưng Chủ tịch huyện Phạm cũng không so đo với y làm gì, sau đó khoát tay, nói: - Đồn trưởng Cát, trước tiên hãy xử lý chuyện ở đây một chút đã, khôi phục lại trật tự.
- Ồ ồ, vâng vâng… Cát Đại Tráng liên tục gật đầu, quay sang đám người vây quanh, nói lớn: - Tất cả giải tán đi, có gì đáng xem đâu…đừng ở đây gây trở ngại cho công vụ nữa.
Vốn Cát Đại Tráng muốn tuôn ra một tràng những lời tục tĩu, nhưng ý thức được có Chủ tịch huyện Phạm ở đây, nên không dám.
Phải biết rằng ngày bình thường chỉ cần đồn trưởng Cát dậm chân, ho khan một tiếng thì đám quần chúng này đã sớm chạy đi rồi. Bởi ai cũng biết Cát Đại Tráng là nhân vật không dễ chọc vào.
Tuy nhiên lúc này, lời của đồn trưởng Cát lại trở nên vô giá trị, mọi người chỉ lui về phía sau chứ không chịu rời đi.
Tất cả mọi người đều muốn xem tên Cát Đại Tráng này rốt cuộc sẽ bị Chủ tịch huyện xử lý như thế nào.
Vừa nãy nhìn Chủ tịch huyện trẻ tuổi xử lý tên Cát Nhị Tráng một cách gọn gàng, trông thật sảng khoái làm sao.
Gương mặt mập ú của Cát Đại Tráng như chìm xuống, hung quang trong mắt lóe ra.
Đám dân đen này, còn muốn phản lại hay sao?
Chẳng qua là đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, đồn trưởng Cát không dám để lộ ra ngoài mà thôi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không để ý tới Cát Đại Tráng, xoay người nói với chị Ba đứng bên cạnh: - Chị Ba, rất xin lỗi, làm hỏng đồ nhà chị rồi. Bao nhiêu tiền, chị cứ kê ra, tôi bồi thường.
- Hả? Không cần không cần, Chủ tịch…Chủ tịch huyện Phạm, đều là bàn ghế cũ ấy mà, không đáng bao nhiêu tiền cả.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói sẽ bồi thường tiền, chị Ba mới như từ trong mộng đi ra, khẩn trương nói.
Phạm Hồng Vũ tươi cười, hòa khí nói: - Chị Ba, bất luận là cũ hay mới, làm hỏng đồ thì phải bồi thường… Nói xong, liền rút trong ví ra một trăm tệ đặt lên bàn, nói: - Một trăm tệ có đủ không?
- Đủ rồi đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu, sáu mươi tệ, à không, năm mươi tệ là đủ rồi, tôi trả lại tiền chủ tịch…
Chị ba luống cuống chân tay, định móc tiền thối lại Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không cần thối lại, tôi đã trả tiền cơm đâu, cứ tính chung lại đi, có đủ không vậy?
- Đủ, đủ mà…hơn ấy chứ…
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập…
Không hỏi ai cũng biết là lại có một “nhân vật lớn” nữa đến.
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm…
Quả nhiên, mấy cán bộ trung niên vội vã đi vào, miệng liên tục nói.
Có lẽ là lãnh đạo khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên đến rồi.
- Lão Cát, Chủ tịch huyện Phạm ở đâu?
Đi trước là một người khoảng hơn 40 tuổi liền hỏi Cát Đại Tráng, ánh mắt đã rơi vào người Phạm Hồng Vũ. Trong tiệm cơm nhiều người như vậy, chỉ có khí độ của Phạm Hồng Vũ là bất phàm, chỉ có điều trông hắn trẻ tuổi quá, cho nên không dám nhận.
- Bí thư Cố, vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm…
Cát Đại Tráng thở phào, rốt cuộc “cứu tinh” cũng đã đến.
- Xin chào, xin chào Chủ tịch huyện Phạm…
Bí thư Cố liền vội đi lên, vẻ mặt kính cẩn nói.
Phạm Hồng Vũ chủ động bắt tay với ông ta, cười nói: - Bí thư Vân Phong, xin chào.
Bí thư Cố chấn động, ngạc nhiên nói: - Chủ tịch huyện Phạm biết tên tôi?
Cố Vân Phong có thể trăm phần trăm khẳng định rằng trước kia chưa từng gặp mặt Phạm Hồng Vũ. Một người là thư ký Chủ tịch tỉnh, một người là Bí thư Khu ủy trực thuộc của một huyện nhỏ, khoảng cách quá lớn.
Phạm Hồng Vũ cười cười, thản nhiên nói: - Bí thư Vân Phong, thị trấn Thập Nguyên rất nổi danh đấy.
Các người và nông trường gây rối, kinh động đến không biết bao nhiêu người, xuất hiện cả trên báo của Mỹ, chẳng lẽ tôi còn không biết tên ông?
Cố Vân Phong toát mồ hôi lạnh, xấu hổ không ngừng.
Chủ tịch huyện trẻ tuổi này quả nhiên lợi hại, vừa mới gặp mặt đã thẳng tay tóm điểm yếu của mình rồi.
Trước đó không lâu, trong sự kiện bao vây Thành ủy, Cố Vân Phong đã bị xử phạt, có thể bảo vệ được vị trí Bí thư Khu ủy hay không, còn khó nói. Trong nháy mắt đã gặp phải chuyện này, ông ta không toát mồ hôi lạnh sao được!
Tiếng cười trong phút chốc liền biến mất, hai gã cảnh sát đi theo Cát Đại Tráng cũng há hốc miệng.
Không thể tưởng tượng được người đứng trước mặt mình là Chủ tịch huyện.
Nhìn qua thì đây chỉ là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, sao có thể là Chủ tịch huyện được chứ?
Chủ tịch huyện đơn thương độc mã đến thị trấn Thập Nguyên đánh nhau với côn đồ?
Không những cảnh sát cả kinh trợn mắt há mồm mà những người vây quanh xem cũng kinh ngạc nhìn Phạm Hồng Vũ, hoàn toàn không dám tin.
- Đúng thế, tôi chính là Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.
- Ái…Chủ tịch huyện Phạm, xin chào xin chào…chủ tịch đại giá quang lâm, sao không thông báo trước cho chúng tôi, để chúng tôi nghênh đón vậy?
Cát Đại Tráng rốt cuộc cũng khôi phục lại tinh thần, cúi đầu kính cẩn trước Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ nói: - Nghênh đón thì không cần, tôi vẫn còn đang nghỉ, chưa đi làm chính thức, muốn tới nông trường Triều Dương và thị trấn Thập Nguyên xem tình hình một chút. Mới ở có nửa ngày thôi nhưng thu hoạch cũng khá là phong phú đấy…
Giọng điệu rất bình thản, không có ý tức giận nào cả.
Cát Đại Tráng mồ hôi lạnh vã ra.
Lần này thì gặp xui xẻo rồi.
Cái tên Cát Nhị Tráng khốn khiếp này, sao lại đụng phải Chủ tịch huyện cơ chứ?
Chỉ có điều, thật sự không ai ngờ rằng Chủ tịch huyện sẽ cải trang vi hành. Đừng nói là Cát Nhị Tráng mà ngay cả Cát Đại Tráng y cũng cảm thấy chóng mặt, không biết là giả hay thật.
Nhưng chuyện như vậy, thà tin là có còn hơn là không. Phạm Hồng Vũ nếu là giả mạo, thì Cát Đại Tráng có hàng ngàn biện pháp để đối phó với hắn, nhưng nếu là thật thì người phải “chết” chính là y.
Cấp bậc của Cát Đại Tráng, đương nhiên là không được nhìn văn kiện bổ nhiệm của Ban Tổ chức Tỉnh ủy, nhưng có liên quan đến việc tân Chủ tịch huyện nhậm chức, hai ngày trước đã lan truyền khắp ngõ ngách của huyện Vân Hồ rồi. Bởi vì vị tân Chủ tịch huyện ày có hai đặc điểm, không giống với Chủ tịch huyện Vân Hồ trước đấy.
Đầu tiên chính là lai lịch kinh người: Thư ký của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân.
Nói như vậy, để đại thư ký của Chủ tịch tỉnh ra ngoài làm Chủ tịch huyện, quả thực không thể tin nổi.
Thứ hai là Chủ tịch huyện lần này rất trẻ tuổi.
Nghe nói chưa đến 24 tuổi.
Chủ tịch huyện khóa trước, không có ai tuổi dưới 35 cả.
Bí thư huyện ủy đương nhiệm Lục Cửu, năm năm trước khi đảm nhiệm chức Chủ tịch huyện là 35 tuổi, đã được coi là Chủ tịch huyện trẻ nhất trong lịch sử huyện Vân Hồ, trong quan trường của cả thành phố Tề Hà, cũng được coi là ngôi sao chính trị mới.
Ai ngờ bây giờ trên tỉnh lại cử một vị chưa đến ba mươi tuổi đến làm Chủ tịch huyện.
Hôm qua khi ngồi uống rượu tán phét với đồng sự, Cát Đại Tráng còn chê cười Ban Tổ chức Tỉnh ủy chỉ biết nhắm mắt làm bừa.
Một nhóc con mới hai mươi ba tuổi thì hiểu cái quái gì chứ? Mấy ông trên tỉnh liệu có phải bị não ngâm nước rồi không?
Mâu thuẫn giữa Vân Hồ và nông trường Triều Dương bao nhiêu năm nay, những người dày dạn kinh nghiệm còn chưa làm gì được. Thế cục phức tạp như vậy mà lại đi cử một thằng nhóc đến làm Chủ tịch huyện.
Cát Đại Tráng còn khẳng định rằng, tay Chủ tịch huyện nhóc con này, nhiều nhất cũng chỉ làm Chủ tịch huyện Vân Hồ được một năm, đã coi như bản lĩnh hắn thông thiên rồi. Nếu không cẩn thận chắc chỉ được ba bảy hai mươi mốt ngày là bỏ của chạy lấy người.
Chỉ có điều Cát Đại Tráng không ngờ chính là Chủ tịch huyện nhóc con mà hôm qua mình mắng cho thương tích đầy người, hôm nay lại xuất hiện trước mắt mình như vậy.
Đồn trưởng Cát thật sự không cười được.
- Vâng vâng, Chủ tịch huyện Phạm, đều tại chúng tôi không được thông báo trước, không biết chủ tịch đến thị trấn Thập Nguyên, thật có lỗi…
Cát Đại Tráng liên thanh nói xin lỗi, sau đó ra hiệu cho cấp dưới của mình đi thông báo với lãnh đạo khu và thị trấn, cùng nhau đến nghênh đón Chủ tịch huyện Phạm đại giá. Như vậy mới có thể phân tán sự chú ý của Chủ tịch huyện Phạm đối với y được.
Hai gã cảnh sát kia, một người thì phản ứng khá chậm chạm, chỉ ngơ ngác nhìn Phạm Hồng Vũ, như thể không nhìn thấy đồn trưởng Cát ra hiệu. Còn người kia thì phản ứng nhanh hơn, cúi đầu khom lưng một chút, không thấy Chủ tịch huyện Phạm để ý đến mình liền đi lui ra ngoài, rồi chạy thẳng đến UBNd thị trấn.
Thật ra hành động của y như vậy, làm sao Phạm Hồng Vũ không nhìn thấy
Nhưng Chủ tịch huyện Phạm cũng không so đo với y làm gì, sau đó khoát tay, nói: - Đồn trưởng Cát, trước tiên hãy xử lý chuyện ở đây một chút đã, khôi phục lại trật tự.
- Ồ ồ, vâng vâng… Cát Đại Tráng liên tục gật đầu, quay sang đám người vây quanh, nói lớn: - Tất cả giải tán đi, có gì đáng xem đâu…đừng ở đây gây trở ngại cho công vụ nữa.
Vốn Cát Đại Tráng muốn tuôn ra một tràng những lời tục tĩu, nhưng ý thức được có Chủ tịch huyện Phạm ở đây, nên không dám.
Phải biết rằng ngày bình thường chỉ cần đồn trưởng Cát dậm chân, ho khan một tiếng thì đám quần chúng này đã sớm chạy đi rồi. Bởi ai cũng biết Cát Đại Tráng là nhân vật không dễ chọc vào.
Tuy nhiên lúc này, lời của đồn trưởng Cát lại trở nên vô giá trị, mọi người chỉ lui về phía sau chứ không chịu rời đi.
Tất cả mọi người đều muốn xem tên Cát Đại Tráng này rốt cuộc sẽ bị Chủ tịch huyện xử lý như thế nào.
Vừa nãy nhìn Chủ tịch huyện trẻ tuổi xử lý tên Cát Nhị Tráng một cách gọn gàng, trông thật sảng khoái làm sao.
Gương mặt mập ú của Cát Đại Tráng như chìm xuống, hung quang trong mắt lóe ra.
Đám dân đen này, còn muốn phản lại hay sao?
Chẳng qua là đứng trước mặt Phạm Hồng Vũ, đồn trưởng Cát không dám để lộ ra ngoài mà thôi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, không để ý tới Cát Đại Tráng, xoay người nói với chị Ba đứng bên cạnh: - Chị Ba, rất xin lỗi, làm hỏng đồ nhà chị rồi. Bao nhiêu tiền, chị cứ kê ra, tôi bồi thường.
- Hả? Không cần không cần, Chủ tịch…Chủ tịch huyện Phạm, đều là bàn ghế cũ ấy mà, không đáng bao nhiêu tiền cả.
Nghe Phạm Hồng Vũ nói sẽ bồi thường tiền, chị Ba mới như từ trong mộng đi ra, khẩn trương nói.
Phạm Hồng Vũ tươi cười, hòa khí nói: - Chị Ba, bất luận là cũ hay mới, làm hỏng đồ thì phải bồi thường… Nói xong, liền rút trong ví ra một trăm tệ đặt lên bàn, nói: - Một trăm tệ có đủ không?
- Đủ rồi đủ rồi, không cần nhiều như vậy đâu, sáu mươi tệ, à không, năm mươi tệ là đủ rồi, tôi trả lại tiền chủ tịch…
Chị ba luống cuống chân tay, định móc tiền thối lại Phạm Hồng Vũ.
Phạm Hồng Vũ cười nói: - Không cần thối lại, tôi đã trả tiền cơm đâu, cứ tính chung lại đi, có đủ không vậy?
- Đủ, đủ mà…hơn ấy chứ…
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân dồn dập…
Không hỏi ai cũng biết là lại có một “nhân vật lớn” nữa đến.
- Chủ tịch huyện Phạm, Chủ tịch huyện Phạm…
Quả nhiên, mấy cán bộ trung niên vội vã đi vào, miệng liên tục nói.
Có lẽ là lãnh đạo khu Thập Nguyên và thị trấn Thập Nguyên đến rồi.
- Lão Cát, Chủ tịch huyện Phạm ở đâu?
Đi trước là một người khoảng hơn 40 tuổi liền hỏi Cát Đại Tráng, ánh mắt đã rơi vào người Phạm Hồng Vũ. Trong tiệm cơm nhiều người như vậy, chỉ có khí độ của Phạm Hồng Vũ là bất phàm, chỉ có điều trông hắn trẻ tuổi quá, cho nên không dám nhận.
- Bí thư Cố, vị này chính là Chủ tịch huyện Phạm…
Cát Đại Tráng thở phào, rốt cuộc “cứu tinh” cũng đã đến.
- Xin chào, xin chào Chủ tịch huyện Phạm…
Bí thư Cố liền vội đi lên, vẻ mặt kính cẩn nói.
Phạm Hồng Vũ chủ động bắt tay với ông ta, cười nói: - Bí thư Vân Phong, xin chào.
Bí thư Cố chấn động, ngạc nhiên nói: - Chủ tịch huyện Phạm biết tên tôi?
Cố Vân Phong có thể trăm phần trăm khẳng định rằng trước kia chưa từng gặp mặt Phạm Hồng Vũ. Một người là thư ký Chủ tịch tỉnh, một người là Bí thư Khu ủy trực thuộc của một huyện nhỏ, khoảng cách quá lớn.
Phạm Hồng Vũ cười cười, thản nhiên nói: - Bí thư Vân Phong, thị trấn Thập Nguyên rất nổi danh đấy.
Các người và nông trường gây rối, kinh động đến không biết bao nhiêu người, xuất hiện cả trên báo của Mỹ, chẳng lẽ tôi còn không biết tên ông?
Cố Vân Phong toát mồ hôi lạnh, xấu hổ không ngừng.
Chủ tịch huyện trẻ tuổi này quả nhiên lợi hại, vừa mới gặp mặt đã thẳng tay tóm điểm yếu của mình rồi.
Trước đó không lâu, trong sự kiện bao vây Thành ủy, Cố Vân Phong đã bị xử phạt, có thể bảo vệ được vị trí Bí thư Khu ủy hay không, còn khó nói. Trong nháy mắt đã gặp phải chuyện này, ông ta không toát mồ hôi lạnh sao được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.