Chương 497: Thực sự kích thích
Hoàng Oanh
15/01/2015
Thấy Phạm Hồng Vũ vẫn ung dung như vậy, gã béo không khỏi sửng sốt, trong đầu trở nên
trống rỗng. Nói thật, Nhị Cẩu Tử “võ nghệ” không thua gì gã, hai anh em
người tám lạng người nửa cân. Nhị Cẩu Tử vừa đối mặt, liền sinh tử không biết, chính mình xông lên thì chín phần mười là không an toàn.
- Đại ca…
Gã mập hơi khiếp đảm, ồn ào một tiếng.
Tất nhiên là gọi gã thủ lĩnh đến hỗ trợ, sợ một mình mình đánh không lại.
- Con mẹ nó, đúng là đồ rác rưởi. Nó có một mình, mày cũng một mình. Trong tay mình lại có dao, mau lên xử lý nó đi.
Đại ca đã nổi giận.
- Anh mới là rác rưởi đấy.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên đứng lên, hét to một tiếng, vẻ mặt hưng phấn. Vừa rồi biến cố phát sinh rất nhanh, cô hơi có chút khẩn trương. Nhưng mắt thấy gã mang dao gập trong nháy mắt bị đánh ngã, Lý tiểu thư lập tức tin tưởng gấp trăm lần, đứng dậy vì Phạm Hồng Vũ hò hét mà trợ uy.
- Nhị ca, quật ngã gã đi!
- Con mẹ nó, tiểu kỹ nữ.
Gã mập không dám nổi xung với Phạm Hồng Vũ, liền quay qua quát to Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt trầm xuống, giậm chân tiến lên.
- A, mày, mày đứng đó, đừng bước tới đây.
Gã mập kinh hãi, không kìm nổi lui về sau một bước, khẩn trương kêu lên.
Trong xe tiếng cười vang lên bốn phía. Mới vừa rồi còn căng thẳng vô cùng, hiện tại thấy kẻ cướp chột dạ khiếp đảm thì các hành khách liền vui vẻ, giống như đang xem tuồng.
- Nhị ca, quật ngã gã ta đi.
Cô bé hưng phấn đến mặt mày đỏ rực, đứng lên ghế ngồi, không ngừng gọi to.
Nhị ca đã thành Rambo rồi.
- Mẹ nó, bố liều mạng với mày.
Mắt thấy Phạm nhị ca từng bước ép sát, gã béo thẹn quá hóa giận, quyết định chắc chắn, con dao găm xông lên.
Kết cục của gã không khác gì gã dao gập cả, duy nhất khác biệt chính là gã không còn dao của mình. Phạm Hồng Vũ trong quá trình đoạt dao đã trực tiếp bẻ gẫy cánh tay của gã.
Ôi, ôi!
Gã béo kêu lên, cánh tay của gã đã biến thành một hình dạng kỳ quái, rũ cụp xuống. Một số nữ hành khách nhát gan khuôn mặt liền co giật, phát ra thanh âm giống như đau răng.
Phạm Hồng Vũ nắm tóc gã ấn xuống, đồng thời đầu gối nâng lên.
Phanh!
Một âm thanh vang lên, gã béo mặt vỡ ra, cái mũi nghiêng qua một bên, răng bay tán loạn, cả người mềm nhũn té nhào xuống, rơi vào hôn mê.
Đầu gối va chạm, chính là cơ thể con người phát huy ra sức mạnh cực hạn, gã mập như thế nào lại chịu đựng được?
Phạm Hồng Vũ cầm con dao của gã mập vuốt vuốt, rồi hướng gã cao cười nói:
- Đại ca, đến lượt anh đấy.
Phạm Hồng Vũ lúc thu thập kẻ mập, thì gã cao đã nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi phía sau lái xe, do dự xem có qua hỗ trợ hay không, còn chưa sẵn sàng thì gã mập đã không một tiếng động rồi.
Phạm Hồng Vũ xuống tay vừa chuẩn lại vừa độc, gọn gàng vô cùng.
Gã cao sợ hãi, ngẩn người, mắt mở to, một cử động nhỏ cũng không dám.
- A, giỏi quá!
Cô bé vỗ tay hoan hô, chẳng khác gì một đứa nhỏ.
Đới Tuấn vẫn bình tĩnh mà nhìn, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười.
Có Phạm Hồng Vũ ở đây, nhiệm vụ này thật sự rất nhẹ nhàng, chỉ làm một quần chúng là đủ. Còn lại gã cao, trong mắt Đới Tuấn chẳng khác nào hai gã đang nằm im kia. Người này trong lòng đang sợ hãi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Phạm Hồng Vũ.
- Mau bỏ dao xuống, hai tay ôm đầu, tôi không đánh anh.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Anh thật không đánh tôi?
- Anh để dao xuống chân, tôi sẽ không đánh anh.
Phạm Hồng Vũ khẳng định nói.
Gã cao do dự, nhìn chung quanh, dường như muốn tìm đường ra. Nhưng chiếc xe vẫn còn tiếp tục chạy về phía trước, nếu từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài thì dường như không được cho lắm. Chỉ sợ thân thể của gã còn chưa nhảy ra ngoài thì đã bị Phạm Hồng Vũ bắt được rồi.
- Anh rốt cuộc là ai vậy?
Gã cao bỗng nhiên hướng Phạm Hồng Vũ rống một câu.
- Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không hỏi những câu nhàm chán như vậy. Nhanh lên, mau bỏ dao xuống, tôi không có kiên nhẫn đâu.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ đùa nghịch con dao găm trong tay.
- Được, tôi….
Liền vào lúc này, chiếc xe bỗng nhiên va phải ổ gà, gã cao đứng không vững, chúi người về phía trước, con dao găm ba khía hướng Phạm Hồng Vũ đâm tới.
- A!
Một tiếng kêu thống khổ làm người ta sởn tóc gáy.
Con dao ba khía nằm trong tay Phạm Hồng Vũ, mà con dao găm trong tay Phạm Hồng Vũ thì cắm sâu vào vai của gã cao.
Trước sau chưa đầy mấy phút, ba kẻ cướp tất cả đều gục xuống.
Trong xe trở nên lặng ngắt.
Lý Thu Vũ giơ tay che cái miệng nhỏ nhắn, mắt mở thật to. Dao găm đâm vào hõm vai của gã cao, cô đứng trên ghế nhìn thấy rõ ràng, lập tức bị cảnh tượng máu tanh làm cho hoảng sợ.
- Bác tài, lái xe nhanh một chút. Ba người này đều bị thương, cần đến bệnh viện trị liệu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, lớn tiếng nói.
May mà con dao ba khía còn trong tay của hắn. Nếu kẻ cướp bị con dao ba khía đâm vào thì thật phiền toái rồi. Dao găm ba khía cùng loại với lưỡi lê quân dụng, máu mà phun ra thì không cầm lại được. Dao găm và dao gập thì đỡ hơn nhiều, chỉ cần không bị thương đến nội tạng hoặc động mạch chủ thì tạm thời sẽ không chết.
Một mùi máu tanh tràn ngập trong xe.
- Được, được, lập tức tới ngay đồn công an.
Giờ phút này, lái xe đối với Phạm Hồng Vũ quả thật kính sợ có phép, không thể không đáp ứng, dưới chân mãnh liệt nhấn ga, chiếc xe chợt gia tốc, động cơ phát ra tiếng rống giận, nghe qua rất không bình thường.
Gã cao ngồi ở lối đi, cả người run rẩy, cắn răng, tay cầm chuôi dao như muốn rút dao ra.
Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:
- Nếu anh không muốn chết thì đừng rút dao ra. Máu ra không cầm được đâu.
Gã cao sửng sốt nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, trong mắt phát ra cái nhìn của loài sói. Vừa rồi, khi chạm trán với Phạm Hồng Vũ thì kinh hồn táng đảm, hiện giờ thắng bại đã định, ngược lại thản nhiên rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cũng lười để ý tới gã, trở lại chỗ ngồi, nhìn ba kẻ cướp. Lý Thu Vũ cũng đã ngồi xuống, lén lút cầm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, nét mặt vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ quat đầu lại vỗ nhẹ đầu của cô, hạ giọng nói:
- Không có việc gì đâu, không chết được đâu.
- Ừ!
Lý Thu Vũ trả lời, thanh âm dịu dàng trước nay chưa từng có.
Chiếc xe chạy cực nhanh, rất nhanh lái vào thị trấn. Lái xe ấn còi liên tục, tận lực duy trì tốc độ, rốt cuộc ngừng lại trước một căn lầu ba tầng, ngoài cửa treo một tấm bẳng “Đồn công an thị trấn huyện Bách Sơn”.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu, khó trách lái xe nói rất nhanh sẽ tới đồn công an. Thị trấn Bách Sơn này thật sự quá nhỏ rồi. Vừa nãy còn nhìn thấy giống như là ở vùng ngoại thành, trong nháy mắt liền đến đồn công an.
Cửa xe vừa mở ra, trong xe lập tức liền hỗn loạn. Hành khách chen chúc lao xuống, tựa hồ như sợ việc này sẽ liên lụy đến mình. Sau khi xuống xe liền đứng cách xe khá xa, hướng về chiếc xe chỉ trỏ, nghi luận với nhau, ai cũng không dám bước tới. Một số người nhát gan, sớm mang hành lý thừa dịp chuồn mất, thậm chí ngay cả làm chứng cũng không muốn làm.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngăn cản.
Tình hình như vậy trong nước xảy ra rất nhiều. Lúc xuất thủ hắn không hàm hồ. Người khác chết lặng hay không chết lặng thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, ít nhất là có thể bảo vệ mình.
Lái xe vội vã chạy vào đồn công an hồi báo.
Chỉ trong chốc lát, một số tên cảnh sát đi ra.
Trong xe chỉ còn lại sáu người. Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ, Đới Tuấn và ba gã cướp đang bị thương.
- Ai động thủ vậy?
Một gã cảnh sát khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt khá đen, đứng ở cửa xe, ưỡn ngực lồi bụng, thét to một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt Phạm Hồng Vũ. Đến lượt Lý Thu Vũ thì không khỏi ngơ ngẩn một chút.
Mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thu Vũ thì đều như thế này.
Phạm Hồng Vũ tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Tôi động thủ đấy!
Gã cảnh sát mặt đen cẩn thận đánh giá hắn một phen, nghi ngờ nói:
- Đều là do cậu làm?
- Đúng, ba người này là do tôi động thủ cả đấy.
Lúc này, một dòng máu đỏ chảy đến cửa xe. Hai tên cướp bị ngất đi giờ đã tỉnh.
- Haha, độc ác lắm! Tiểu Bạch, cậu mau gọi điện thoại đến bệnh viện, mang mấy tên này đi, cắt cử vài người trông coi. Mẹ nó, dám ở trong khu vực của bố mà gây loạn à?
Gã mặt đen miệng đầy lời thô tục, vừa thấy thì biết là người không có văn hóa.
Một gã cảnh sát trẻ tuổi đi đằng sau vội vàng đáp ứng, sau đó chạy vào trong đồn công an gọi điện thoại.
- Mời hai người xuống xe theo tôi để trình báo lại. Còn người sau kia thì cũng xuống xe luôn đi.
Gã mặt đen hướng Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ nói, liếc nhìn thì biết hai người này là đi chung.
Tiểu tử này quả thật diễm phúc. Bạn gái xinh đẹp như vậy, phỏng chừng chỉ mới là học sinh cấp 3. Học sinh cấp 3 mà đã bắt đầu công khai yêu đương rồi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, lưng đeo ba lô rồi cầm tay Lý Thu Vũ bước xuống xe.
Lý Thu Vũ kiễng chân, thật cẩn thận, sợ dẫm lên vết máu, càng sợ dẫm lên hai gã cướp kia. Đến khi ra ngoài thì không khỏi thở phào một hơi, tay vỗ ngực nhè nhẹ, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói:
- Thực là kích thích!
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng.
Chớ nhìn hắn vừa rồi dũng mãnh phi thường, nhưng trong đầu là cả một phen mồ hôi lạnh, cũng không phải sợ ba kẻ cướp kia làm bị thương Lý Thu Vũ. Có hắn và Đới Tuấn ở đây, loại tình huống này không có khả năng phát sinh. Mấu chốt là sợ tiểu cô nương này lưu lại tâm lý oán hận. Một số cô gái không sợ trời không sợ đất, nhưng khi thấy máu thì sẽ té xỉu.
Hiện tại xem ra tạm thời không tồi.
Lý Thu Vũ dù sao không phải là Đông Nhan. Nếu đổi lại là Đông Nhan thì quả thật là sẽ bị sợ hãi.
Thực kích thích?
Quả nhiên!
- Đại ca…
Gã mập hơi khiếp đảm, ồn ào một tiếng.
Tất nhiên là gọi gã thủ lĩnh đến hỗ trợ, sợ một mình mình đánh không lại.
- Con mẹ nó, đúng là đồ rác rưởi. Nó có một mình, mày cũng một mình. Trong tay mình lại có dao, mau lên xử lý nó đi.
Đại ca đã nổi giận.
- Anh mới là rác rưởi đấy.
Lý Thu Vũ bỗng nhiên đứng lên, hét to một tiếng, vẻ mặt hưng phấn. Vừa rồi biến cố phát sinh rất nhanh, cô hơi có chút khẩn trương. Nhưng mắt thấy gã mang dao gập trong nháy mắt bị đánh ngã, Lý tiểu thư lập tức tin tưởng gấp trăm lần, đứng dậy vì Phạm Hồng Vũ hò hét mà trợ uy.
- Nhị ca, quật ngã gã đi!
- Con mẹ nó, tiểu kỹ nữ.
Gã mập không dám nổi xung với Phạm Hồng Vũ, liền quay qua quát to Lý Thu Vũ.
Phạm Hồng Vũ sắc mặt trầm xuống, giậm chân tiến lên.
- A, mày, mày đứng đó, đừng bước tới đây.
Gã mập kinh hãi, không kìm nổi lui về sau một bước, khẩn trương kêu lên.
Trong xe tiếng cười vang lên bốn phía. Mới vừa rồi còn căng thẳng vô cùng, hiện tại thấy kẻ cướp chột dạ khiếp đảm thì các hành khách liền vui vẻ, giống như đang xem tuồng.
- Nhị ca, quật ngã gã ta đi.
Cô bé hưng phấn đến mặt mày đỏ rực, đứng lên ghế ngồi, không ngừng gọi to.
Nhị ca đã thành Rambo rồi.
- Mẹ nó, bố liều mạng với mày.
Mắt thấy Phạm nhị ca từng bước ép sát, gã béo thẹn quá hóa giận, quyết định chắc chắn, con dao găm xông lên.
Kết cục của gã không khác gì gã dao gập cả, duy nhất khác biệt chính là gã không còn dao của mình. Phạm Hồng Vũ trong quá trình đoạt dao đã trực tiếp bẻ gẫy cánh tay của gã.
Ôi, ôi!
Gã béo kêu lên, cánh tay của gã đã biến thành một hình dạng kỳ quái, rũ cụp xuống. Một số nữ hành khách nhát gan khuôn mặt liền co giật, phát ra thanh âm giống như đau răng.
Phạm Hồng Vũ nắm tóc gã ấn xuống, đồng thời đầu gối nâng lên.
Phanh!
Một âm thanh vang lên, gã béo mặt vỡ ra, cái mũi nghiêng qua một bên, răng bay tán loạn, cả người mềm nhũn té nhào xuống, rơi vào hôn mê.
Đầu gối va chạm, chính là cơ thể con người phát huy ra sức mạnh cực hạn, gã mập như thế nào lại chịu đựng được?
Phạm Hồng Vũ cầm con dao của gã mập vuốt vuốt, rồi hướng gã cao cười nói:
- Đại ca, đến lượt anh đấy.
Phạm Hồng Vũ lúc thu thập kẻ mập, thì gã cao đã nhanh chóng rời khỏi chỗ ngồi phía sau lái xe, do dự xem có qua hỗ trợ hay không, còn chưa sẵn sàng thì gã mập đã không một tiếng động rồi.
Phạm Hồng Vũ xuống tay vừa chuẩn lại vừa độc, gọn gàng vô cùng.
Gã cao sợ hãi, ngẩn người, mắt mở to, một cử động nhỏ cũng không dám.
- A, giỏi quá!
Cô bé vỗ tay hoan hô, chẳng khác gì một đứa nhỏ.
Đới Tuấn vẫn bình tĩnh mà nhìn, khóe miệng mang theo vẻ mỉm cười.
Có Phạm Hồng Vũ ở đây, nhiệm vụ này thật sự rất nhẹ nhàng, chỉ làm một quần chúng là đủ. Còn lại gã cao, trong mắt Đới Tuấn chẳng khác nào hai gã đang nằm im kia. Người này trong lòng đang sợ hãi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc với Phạm Hồng Vũ.
- Mau bỏ dao xuống, hai tay ôm đầu, tôi không đánh anh.
Phạm Hồng Vũ cười nói.
- Anh thật không đánh tôi?
- Anh để dao xuống chân, tôi sẽ không đánh anh.
Phạm Hồng Vũ khẳng định nói.
Gã cao do dự, nhìn chung quanh, dường như muốn tìm đường ra. Nhưng chiếc xe vẫn còn tiếp tục chạy về phía trước, nếu từ cửa sổ nhảy ra bên ngoài thì dường như không được cho lắm. Chỉ sợ thân thể của gã còn chưa nhảy ra ngoài thì đã bị Phạm Hồng Vũ bắt được rồi.
- Anh rốt cuộc là ai vậy?
Gã cao bỗng nhiên hướng Phạm Hồng Vũ rống một câu.
- Nếu tôi là anh thì tôi sẽ không hỏi những câu nhàm chán như vậy. Nhanh lên, mau bỏ dao xuống, tôi không có kiên nhẫn đâu.
Nói xong, Phạm Hồng Vũ đùa nghịch con dao găm trong tay.
- Được, tôi….
Liền vào lúc này, chiếc xe bỗng nhiên va phải ổ gà, gã cao đứng không vững, chúi người về phía trước, con dao găm ba khía hướng Phạm Hồng Vũ đâm tới.
- A!
Một tiếng kêu thống khổ làm người ta sởn tóc gáy.
Con dao ba khía nằm trong tay Phạm Hồng Vũ, mà con dao găm trong tay Phạm Hồng Vũ thì cắm sâu vào vai của gã cao.
Trước sau chưa đầy mấy phút, ba kẻ cướp tất cả đều gục xuống.
Trong xe trở nên lặng ngắt.
Lý Thu Vũ giơ tay che cái miệng nhỏ nhắn, mắt mở thật to. Dao găm đâm vào hõm vai của gã cao, cô đứng trên ghế nhìn thấy rõ ràng, lập tức bị cảnh tượng máu tanh làm cho hoảng sợ.
- Bác tài, lái xe nhanh một chút. Ba người này đều bị thương, cần đến bệnh viện trị liệu.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, lớn tiếng nói.
May mà con dao ba khía còn trong tay của hắn. Nếu kẻ cướp bị con dao ba khía đâm vào thì thật phiền toái rồi. Dao găm ba khía cùng loại với lưỡi lê quân dụng, máu mà phun ra thì không cầm lại được. Dao găm và dao gập thì đỡ hơn nhiều, chỉ cần không bị thương đến nội tạng hoặc động mạch chủ thì tạm thời sẽ không chết.
Một mùi máu tanh tràn ngập trong xe.
- Được, được, lập tức tới ngay đồn công an.
Giờ phút này, lái xe đối với Phạm Hồng Vũ quả thật kính sợ có phép, không thể không đáp ứng, dưới chân mãnh liệt nhấn ga, chiếc xe chợt gia tốc, động cơ phát ra tiếng rống giận, nghe qua rất không bình thường.
Gã cao ngồi ở lối đi, cả người run rẩy, cắn răng, tay cầm chuôi dao như muốn rút dao ra.
Phạm Hồng Vũ lãnh đạm nói:
- Nếu anh không muốn chết thì đừng rút dao ra. Máu ra không cầm được đâu.
Gã cao sửng sốt nhìn chằm chằm Phạm Hồng Vũ, trong mắt phát ra cái nhìn của loài sói. Vừa rồi, khi chạm trán với Phạm Hồng Vũ thì kinh hồn táng đảm, hiện giờ thắng bại đã định, ngược lại thản nhiên rồi.
Phạm Hồng Vũ lắc đầu, cũng lười để ý tới gã, trở lại chỗ ngồi, nhìn ba kẻ cướp. Lý Thu Vũ cũng đã ngồi xuống, lén lút cầm tay Phạm Hồng Vũ thật chặt, nét mặt vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Phạm Hồng Vũ quat đầu lại vỗ nhẹ đầu của cô, hạ giọng nói:
- Không có việc gì đâu, không chết được đâu.
- Ừ!
Lý Thu Vũ trả lời, thanh âm dịu dàng trước nay chưa từng có.
Chiếc xe chạy cực nhanh, rất nhanh lái vào thị trấn. Lái xe ấn còi liên tục, tận lực duy trì tốc độ, rốt cuộc ngừng lại trước một căn lầu ba tầng, ngoài cửa treo một tấm bẳng “Đồn công an thị trấn huyện Bách Sơn”.
Phạm Hồng Vũ không khỏi lắc đầu, khó trách lái xe nói rất nhanh sẽ tới đồn công an. Thị trấn Bách Sơn này thật sự quá nhỏ rồi. Vừa nãy còn nhìn thấy giống như là ở vùng ngoại thành, trong nháy mắt liền đến đồn công an.
Cửa xe vừa mở ra, trong xe lập tức liền hỗn loạn. Hành khách chen chúc lao xuống, tựa hồ như sợ việc này sẽ liên lụy đến mình. Sau khi xuống xe liền đứng cách xe khá xa, hướng về chiếc xe chỉ trỏ, nghi luận với nhau, ai cũng không dám bước tới. Một số người nhát gan, sớm mang hành lý thừa dịp chuồn mất, thậm chí ngay cả làm chứng cũng không muốn làm.
Phạm Hồng Vũ cũng không ngăn cản.
Tình hình như vậy trong nước xảy ra rất nhiều. Lúc xuất thủ hắn không hàm hồ. Người khác chết lặng hay không chết lặng thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, ít nhất là có thể bảo vệ mình.
Lái xe vội vã chạy vào đồn công an hồi báo.
Chỉ trong chốc lát, một số tên cảnh sát đi ra.
Trong xe chỉ còn lại sáu người. Phạm Hồng Vũ, Lý Thu Vũ, Đới Tuấn và ba gã cướp đang bị thương.
- Ai động thủ vậy?
Một gã cảnh sát khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt khá đen, đứng ở cửa xe, ưỡn ngực lồi bụng, thét to một tiếng, ánh mắt đảo qua trên mặt Phạm Hồng Vũ. Đến lượt Lý Thu Vũ thì không khỏi ngơ ngẩn một chút.
Mặc cho ai lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thu Vũ thì đều như thế này.
Phạm Hồng Vũ tiến lên một bước, thản nhiên nói:
- Tôi động thủ đấy!
Gã cảnh sát mặt đen cẩn thận đánh giá hắn một phen, nghi ngờ nói:
- Đều là do cậu làm?
- Đúng, ba người này là do tôi động thủ cả đấy.
Lúc này, một dòng máu đỏ chảy đến cửa xe. Hai tên cướp bị ngất đi giờ đã tỉnh.
- Haha, độc ác lắm! Tiểu Bạch, cậu mau gọi điện thoại đến bệnh viện, mang mấy tên này đi, cắt cử vài người trông coi. Mẹ nó, dám ở trong khu vực của bố mà gây loạn à?
Gã mặt đen miệng đầy lời thô tục, vừa thấy thì biết là người không có văn hóa.
Một gã cảnh sát trẻ tuổi đi đằng sau vội vàng đáp ứng, sau đó chạy vào trong đồn công an gọi điện thoại.
- Mời hai người xuống xe theo tôi để trình báo lại. Còn người sau kia thì cũng xuống xe luôn đi.
Gã mặt đen hướng Phạm Hồng Vũ và Lý Thu Vũ nói, liếc nhìn thì biết hai người này là đi chung.
Tiểu tử này quả thật diễm phúc. Bạn gái xinh đẹp như vậy, phỏng chừng chỉ mới là học sinh cấp 3. Học sinh cấp 3 mà đã bắt đầu công khai yêu đương rồi.
Phạm Hồng Vũ gật đầu, lưng đeo ba lô rồi cầm tay Lý Thu Vũ bước xuống xe.
Lý Thu Vũ kiễng chân, thật cẩn thận, sợ dẫm lên vết máu, càng sợ dẫm lên hai gã cướp kia. Đến khi ra ngoài thì không khỏi thở phào một hơi, tay vỗ ngực nhè nhẹ, lập tức hướng Phạm Hồng Vũ nhoẻn miệng cười, hạ giọng nói:
- Thực là kích thích!
Phạm Hồng Vũ cười khổ một tiếng.
Chớ nhìn hắn vừa rồi dũng mãnh phi thường, nhưng trong đầu là cả một phen mồ hôi lạnh, cũng không phải sợ ba kẻ cướp kia làm bị thương Lý Thu Vũ. Có hắn và Đới Tuấn ở đây, loại tình huống này không có khả năng phát sinh. Mấu chốt là sợ tiểu cô nương này lưu lại tâm lý oán hận. Một số cô gái không sợ trời không sợ đất, nhưng khi thấy máu thì sẽ té xỉu.
Hiện tại xem ra tạm thời không tồi.
Lý Thu Vũ dù sao không phải là Đông Nhan. Nếu đổi lại là Đông Nhan thì quả thật là sẽ bị sợ hãi.
Thực kích thích?
Quả nhiên!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.