Chương 393: Tín đồ
Hoàng Oanh
24/12/2014
Sáng sớm hôm
sau, Vưu Lợi Dân lại đến nhà khách Thanh Sơn gặp mặt với Lệnh Thiên Thu. Lần này Phó chủ tịch thường trực tỉnh Vi Xuân Huy cũng không đến, chỉ
có một vị Phó chủ tịch tỉnh khác và Vu Vĩ Quang đến mà thôi.
Lệnh Thiên Thu dự định ở lại Thanh Sơn khảo sát chừng mười ngày. Trong khoảng thời gian này, UBND tỉnh vẫn vận tác bình thường, không thể vì vậy mà bị gián đoạn.
Sau khi cuộc gặp gỡ chấm dứt, Lệnh Thiên Thu hướng Vưu Lợi Dân giáp mặt đề xuất, hy vọng trong quá trình khảo sát có thể đồng hành cùng Phạm Hồng Vũ tiên sinh. Vưu Lợi Dân tất nhiên là đồng ý.
Phạm Hồng Vũ liền ở lại nhà khách Thanh Sơn.
Buổi tối ngày thứ ba, kết thúc một ngày khảo sát, Phạm Hồng Vũ trở lại phòng tắm một cái, rồi dựa lưng vào ghế sofa xem tin tức buổi chiều của đài truyền hình trung ương.
Từ tình huống của ba ngày khảo sát, Lệnh Thiên Thu đã có ý định đầu tư mãnh liệt.
Liền vào lúc này chuông điện thoại vang lên.
- Xin chào!
- Trưởng phòng Phạm đó à? Tôi là Thẩm Ngọc Thanh.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khiêm tốn của Phó chủ tịch thường trực thành phố Hồng Châu Thẩm Ngọc Thanh.
Cao Hưng Hán khi trở thành Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố theo trình tự lên làm Chủ tịch thành phố. Thẩm Ngọc Thanh được như ý nguyện, trở thành Phó chủ tịch thường trực, trở thành một trong những thành viên của bộ máy thành phố Hồng Châu.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Thẩm.
Phạm Hồng Vũ khách khí đáp.
- Trưởng phòng Phạm, xin hỏi cậu bây giờ có rảnh không? Tôi muốn đến phòng của cậu ngồi một lát.
- Chủ tịch thành phố Thẩm quá khách khí rồi, vẫn là tôi nên qua đó thăm hỏi Chủ tịch thành phố Thẩm.
Ba ngày khảo sát, bên UBND tỉnh, ngoại trừ Phạm Hồng Vũ còn có một ví Phó chánh văn phòng cùng đi. Còn ở thành phố là Thẩm Ngọc Thanh theo sát hành trình. Dù sao khu vực tập đoàn Lệnh thị khảo sát là trực thuộc thành phố Hồng Châu. Tương lai, hạng mục đầu tư vô cùng có khả năng xây dựng tại thành phố Hồng Châu. Thành phố cao độ coi trọng chính là chuyện phải làm.
Để tiện liên lạc, Thẩm Ngọc Thanh cũng ở lại nhà khách Thanh Sơn.
Những năm 80 vẫn chưa có điện thoại di động, việc tìm người rất không thuận tiện.
- Không, nên để tôi qua đó thăm hỏi Trưởng phòng Phạm.
Thẩm Ngọc Thanh lại càng khách khí.
Hai năm trước, Phạm Hồng Vũ chỉ là một cán bộ lưu manh ở thị trấn, ở khách sạn Mai Sơn đánh nhau với con trai của Thẩm Ngọc Thanh. Trong nháy mắt, bản thân Phó chủ tịch thành phố Thẩm phải ở trước mặt Trưởng phòng Phạm khách khí rồi.
Đây cũng chỉ có ảo thuật biến thành.
May mà Phạm Hồng Vũ không có lộ ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, ngông nghênh ở trong phòng của mình chờ Thẩm Ngọc Thanh đến thăm hỏi. Dù sao hắn cũng sắp trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh, tính tình thối hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Bằng không Thẩm Ngọc Thanh sẽ buồn bực mất.
Khách khí vài câu, cuối cùng Thẩm Ngọc Thanh vẫn thỏa hiệp, mời Phạm Hồng Vũ đến phòng của ông ta.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi chậm rãi đi ra.
Thẩm Ngọc Thanh phòng cách đó không xa, chủ yếu là cùng một tầng với nhân viên và khách đến từ Hongkong.
Phạm Hồng Vũ mới vừa tới cửa, chưa kịp giơ tay gõ cửa, Tăng Nghị đã hiện ra, tươi cười chân thành:
- Vất vả cho Trưởng phòng Phạm rồi, mời vào, mời vào.
Xem ra, trong tay của quyền lực người sẽ không giống người. Chỉ là vài bước chân, nhưng Trưởng phòng Phạm cũng khá vất vả.
Căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm, ngoại trừ khách quý của tập đoàn Lệnh thị là ở phòng sang trọng, còn nhân viên cùng đi của tỉnh thì đều ở chung một gian. Phó chủ tịch thành phố Thẩm cũng không ngoại lệ.
Thẩm Ngọc Thanh khách khí mời Phạm Hồng Vũ vào phòng, ngồi xuống ghế sofa rồi tự mình pha trà.
- Trưởng phòng Phạm, mời uống trà. Ai cha, nhà khách điều kiện khá đơn sơ, chiêu đãi không được chu toàn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩm không cần phải khách khí, tôi đảm đương không nổi đâu.
Thẩm Ngọc Thanh cười ha hả, ngồi một bên, cầm thuốc lá đưa cho Phạm Hồng Vũ, nói:
- Trưởng phòng Phạm, vừa rồi thư ký của Chủ tịch Lệnh gọi cho tôi, nói là Lệnh đổng là một tín đồ, ngày mai muốn nghỉ một ngày, đến núi Kim Ngô du lịch một chút. Chuyện này thật đúng là không dễ làm.
Nói xong, Thẩm Ngọc Thanh cau mày, thần sắc lo lắng.
Núi Kim Ngô, hương khói thịnh vượng nhất chính là Long Hổ quan. Nếu đến sớm vài ngày, Lệnh Thiên Thu đề xuất yêu cầu như vậy, Thẩm Ngọc Thanh sẽ không chút cảm thấy khó khăn, nói không chừng còn âm thầm cao hứng. Cái gọi là “tín đồ”, Thẩm Ngọc Thanh xem ra, đó chính là mê tín. Để cho Trương Thiên Sư nổi tiếng Long Hổ quan xem cho Lệnh Thiên Thu một chút, có lẽ sẽ hoàn toàn khuất phục Lệnh Thiên Thu.
Vấn đề ở chỗ, Trương Thiên Sư chính là cái tên giả mạo, đã bị cục Công an thành phố Hồng Châu bắt giam. Long Hổ quan xem như đã loạn thành một bầy. Ngày mai Lệnh Thiên Thu đến đó sẽ gặp ai?
Tuy rằng, cục Công an thành phố Hồng Châu bắt Trương Thiên Sư là tiến hành bí mật, nhưng bất kể thế nào cũng không giấu diếm được Thẩm Ngọc Thanh. Huống chi, ngay cả thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy Viên Lưu Ngạn là Trịnh Mỹ Đường cũng bị cục Công an mời đến hiệp trợ điều tra, quan trường tỉnh thành, ai ai cũng biết. hiện giờ rất nhiều cán bộ thất kinh, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Thẩm Ngọc Thanh không dám chuyên quyền, vừa mới gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố xin chỉ thị. Chủ tịch thành phố trả lời Phó chủ tịch Thẩm cứ chiếu theo công việc mà làm.
Thẩm Ngọc Thanh miệng thì thưa dạ nhưng trong lòng lại âm thầm mắng.
Cái gì là chiếu theo công việc. Chính là không chịu trách nhiệm thì có.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Ngọc Thanh đành phải gọi điện thoại cho Cao Hưng Hán. Nói thật, Thẩm Ngọc Thanh thật không muốn gọi cuộc điện thoại này. Cũng không phải sợ Cao Hưng Hán chê cười ông ta vô năng, nhưng Thẩm Ngọc Thanh rất rõ ràng quan hệ giữa Cao Hưng Hán và Dịch Trường Thiên. Nếu Dịch Trường Thiên có gan vuốt râu hùm, đem Trịnh Mỹ Đường bắt tới cục Công an thành phố chịu thẩm tra thì sau lưng không có khả năng không có bóng dnag1 của Cao Hưng Hán
Trong tình huống nhạy cảm như vậy, Dịch Trường Thiên cho dù có chính trực vô tư, nhưng cũng không dám tự ý làm chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thẩm Ngọc Thanh lúc này hướng Cao Hưng Hán xin chỉ thị, ai biết trong lòng Cao Hưng Hán sẽ nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ cũng muốn lão Thẩm dính vào luôn sao?
Đầu sỏ Tỉnh ủy đánh nhau, cán bộ phía dưới trốn còn không kịp, có quỷ mới muốn dính vào.
Chỉ có điều khách quý đưa ra yêu cầu, thì không thể không tìm cách thỏa mãn.
Cao Hưng Hán trả lời, so với Chủ tịch thành phố còn muốn chính phủ hóa hơn, bảo Thẩm Ngọc Thanh xin chỉ thị của UBND tỉnh.
Lãi nói tiếp, chỉ thị này của Cao Hưng Hán không phải là không có đạo lý. Lệnh Thiên Thu và tập đoàn Lệnh thị là khách của UBND tỉnh mời đến. Hiện giờ có nan đề, tất nhiên là phải xin chỉ thị của UBND tỉnh.
Thẩm Ngọc Thanh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xin “chỉ thị” của Trưởng phòng Phạm.
Vốn Thẩm Ngọc Thanh có thể đem vấn đề này đưa lên, khiến cho vị Phó chánh văn phòng UBND tỉnh kia phải đau đầu. Nhưng nếu như vậy thì có vẻ Phó chủ tịch thường trực thành phố Thẩm Ngọc Thanh một chút trình độ cũng không có. Đụng tới nan đề không nghĩ biện pháp để giải quyết, chỉ biết trốn tránh. Nếu chẳng may Phó chánh văn phòng UBND tỉnh cũng bảo ông ta tự mình xử lý thì biết làm sao?
Quả bóng này đá đi đá lại, dù sao cũng phải có biện pháp giải quyết.
Xin chỉ thị Trưởng phòng Phạm thật ra là rất đúng.
Phạm Hồng Vũ không có trả lời ngay mà nâng tách trà lên, chậm rãi uống hai hớp, hai hàng lông mày hơi cau lại.
Thẩm Ngọc Thanh liền hỏi dò:
- Trưởng phòng Phạm cậu xem có thể giải thích với đám người Lệnh đổng hay không? Đem tình huống thực tế nói rõ ràng cho bọn họ biết.
Phạm Hồng Vũ đặt tách trà xuống, nhìn Thẩm Ngọc Thanh nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩm cảm thấy như vậy là thích hợp?
Thẩm Ngọc Thanh mặt hơi đỏ lên.
Người thanh niên kia quả nhiên rất cao, ngay câu nói đầu đã chặn họng ông rồi.
- Tôn giáo tín ngưỡng là sự việc khá mẫn cảm. Đối với người theo thuyết vô thần thì chẳng sao, nhưng đối với tín đồ mà nói thì có lẽ rất quan trọng. Theo tôi được biết, người Hongkong, nhất là thế hệ người Hongkong trước đó, đối với cái này khá coi trọng. Lệnh đổng nếu nảy sinh muốn đi cầu thần, chúng ta lại nói cho ông ta biết, Trương Thiên Sư ở núi Kim Ngô là đồ giả, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng ông ta.
Tín đồ rất chú ý cái gọi là may mắn.
Đã từng có một thời kỳ, nội địa nổi lên một phong trào “phá tứ cựu”. Đối với cái này, rất nhiều người Hoa kiều tại hải ngoại đều không ủng hộ. Phạm Hồng Vũ mặc dù là người theo thuyết vô thần, nhưng cũng cho rằng, tôn giáo tín ngưỡng đối với việc ổn định xã hội là có ích. Quốc gia đối với lãnh tụ tôn giao cũng rất tôn trọng và đãi ngộ rất cao.
- Trưởng phòng Phạm, nếu không thì cậu nghĩ như thế nào? Chúng ta nói rằng Trương Thiên Sư đi vân du, mời Lệnh đổng đến miếu thờ khác chiêm ngưỡng, không cần đi Long Hổ quan.
Thẩm Ngọc Thanh lại đưa ra một biện pháp, tuy nhìn qua rất không nắm chắc, nhưng vô tình lại thật sự dùng giọng điệu xin chỉ thị.
Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Ngọc Thanh trong lòng cảm thấy buồn bực.
Tiểu tử này thật là biết đắn đo. Cậu có chủ ý gì thì cứ nói ra, còn úp úp mở mở gì chứ.
Đường đường là Phó chủ tịch thành phố, ở trước mặt tên tiểu tử này chẳng khác gì tôn tử.
- Trưởng phòng Phạm, nếu không chúng ta xin chỉ thị của Chủ tịch tỉnh một chút?
Thẩm Ngọc Thanh xem chừng, Phạm Hồng Vũ kỳ thật trong lòng cũng không tự tin, chỉ có điều không tiện rụt rè. Thẩm Ngọc Thanh liền cho hắn một lối thoát.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Thế thì cũng không cần, cũng chẳng phải đại sự gì.
Thẩm Ngọc Thanh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Như vậy đi, Chủ tịch thành phố Thẩm, tôi thấy chúng ta suốt đêm này phái xe đến mời Trương Thiên Sư, tạm thời đến chủ quản Long Hổ quan vài ngày. Dù sao thành phố Hồng Châu cách núi không xa, chỉ trong một buổi tối là có thể đến.
Mắt thấy Thẩm Ngọc Thanh ngại ngùng, Phạm Hồng Vũ cũng không để ý, đưa ra ý kiến của mình.
Thẩm Ngọc Thanh hai mắt sáng ngời, nhẹ nhàng vỗ bàn nói:
- Đúng rồi, ý kiến hay, tôi tại sao lại không nghĩ tới? Trưởng phòng Phạm, cũng là cậu cao minh. Chuyện khó, đến tay cậu liền giải quyết dễ dàng.
Lời này được phát ra từ nội tâm.
Phạm Hồng Vũ cười, khoát tay nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩn, Trương Thiên Sư giả tuy rằng đã bị bắt, nhưng Long Hổ quan không thể bị sụp. Núi Kim Ngô danh lam thắng cảnh phải tiếp tục được khai thác. Trương Thiên Sư là kế thừa đạo giáo chính tông, việc ông ta dừng chân tại núi Kim Ngô, đối với tất cả thiện nam tín nữ cũng đều rất cao hứng. Về phần làm thế nào để kéo dài đạo giáo ở núi Kim Ngô sau này, đến lúc đó sẽ thương lượng lại, tin rằng Trương Thiên Sư sẽ có biện pháp.
- Đúng, đúng, biện pháp tốt, biện pháp tốt. Vừa mới đưa ra, tất cả nan đề đều được giải xong. Khu du lịch núi Kim Ngô sẽ không bị ảnh hưởng, quần chúng có thể an tâm. Ai cha, Trưởng phòng Phạm, đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên. Thật khâm phục!
Thẩm Ngọc Thanh vẻ mặt tươi cười, liên tục chắp tay nịnh hót.
Lệnh Thiên Thu dự định ở lại Thanh Sơn khảo sát chừng mười ngày. Trong khoảng thời gian này, UBND tỉnh vẫn vận tác bình thường, không thể vì vậy mà bị gián đoạn.
Sau khi cuộc gặp gỡ chấm dứt, Lệnh Thiên Thu hướng Vưu Lợi Dân giáp mặt đề xuất, hy vọng trong quá trình khảo sát có thể đồng hành cùng Phạm Hồng Vũ tiên sinh. Vưu Lợi Dân tất nhiên là đồng ý.
Phạm Hồng Vũ liền ở lại nhà khách Thanh Sơn.
Buổi tối ngày thứ ba, kết thúc một ngày khảo sát, Phạm Hồng Vũ trở lại phòng tắm một cái, rồi dựa lưng vào ghế sofa xem tin tức buổi chiều của đài truyền hình trung ương.
Từ tình huống của ba ngày khảo sát, Lệnh Thiên Thu đã có ý định đầu tư mãnh liệt.
Liền vào lúc này chuông điện thoại vang lên.
- Xin chào!
- Trưởng phòng Phạm đó à? Tôi là Thẩm Ngọc Thanh.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói khiêm tốn của Phó chủ tịch thường trực thành phố Hồng Châu Thẩm Ngọc Thanh.
Cao Hưng Hán khi trở thành Bí thư Thành ủy, Phó chủ tịch thường trực thành phố theo trình tự lên làm Chủ tịch thành phố. Thẩm Ngọc Thanh được như ý nguyện, trở thành Phó chủ tịch thường trực, trở thành một trong những thành viên của bộ máy thành phố Hồng Châu.
- Xin chào Chủ tịch thành phố Thẩm.
Phạm Hồng Vũ khách khí đáp.
- Trưởng phòng Phạm, xin hỏi cậu bây giờ có rảnh không? Tôi muốn đến phòng của cậu ngồi một lát.
- Chủ tịch thành phố Thẩm quá khách khí rồi, vẫn là tôi nên qua đó thăm hỏi Chủ tịch thành phố Thẩm.
Ba ngày khảo sát, bên UBND tỉnh, ngoại trừ Phạm Hồng Vũ còn có một ví Phó chánh văn phòng cùng đi. Còn ở thành phố là Thẩm Ngọc Thanh theo sát hành trình. Dù sao khu vực tập đoàn Lệnh thị khảo sát là trực thuộc thành phố Hồng Châu. Tương lai, hạng mục đầu tư vô cùng có khả năng xây dựng tại thành phố Hồng Châu. Thành phố cao độ coi trọng chính là chuyện phải làm.
Để tiện liên lạc, Thẩm Ngọc Thanh cũng ở lại nhà khách Thanh Sơn.
Những năm 80 vẫn chưa có điện thoại di động, việc tìm người rất không thuận tiện.
- Không, nên để tôi qua đó thăm hỏi Trưởng phòng Phạm.
Thẩm Ngọc Thanh lại càng khách khí.
Hai năm trước, Phạm Hồng Vũ chỉ là một cán bộ lưu manh ở thị trấn, ở khách sạn Mai Sơn đánh nhau với con trai của Thẩm Ngọc Thanh. Trong nháy mắt, bản thân Phó chủ tịch thành phố Thẩm phải ở trước mặt Trưởng phòng Phạm khách khí rồi.
Đây cũng chỉ có ảo thuật biến thành.
May mà Phạm Hồng Vũ không có lộ ra bộ dạng tiểu nhân đắc chí, ngông nghênh ở trong phòng của mình chờ Thẩm Ngọc Thanh đến thăm hỏi. Dù sao hắn cũng sắp trở thành thư ký của Chủ tịch tỉnh, tính tình thối hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng tới hắn.
Bằng không Thẩm Ngọc Thanh sẽ buồn bực mất.
Khách khí vài câu, cuối cùng Thẩm Ngọc Thanh vẫn thỏa hiệp, mời Phạm Hồng Vũ đến phòng của ông ta.
Phạm Hồng Vũ đứng dậy, sửa sang lại quần áo rồi chậm rãi đi ra.
Thẩm Ngọc Thanh phòng cách đó không xa, chủ yếu là cùng một tầng với nhân viên và khách đến từ Hongkong.
Phạm Hồng Vũ mới vừa tới cửa, chưa kịp giơ tay gõ cửa, Tăng Nghị đã hiện ra, tươi cười chân thành:
- Vất vả cho Trưởng phòng Phạm rồi, mời vào, mời vào.
Xem ra, trong tay của quyền lực người sẽ không giống người. Chỉ là vài bước chân, nhưng Trưởng phòng Phạm cũng khá vất vả.
Căn cứ vào nguyên tắc tiết kiệm, ngoại trừ khách quý của tập đoàn Lệnh thị là ở phòng sang trọng, còn nhân viên cùng đi của tỉnh thì đều ở chung một gian. Phó chủ tịch thành phố Thẩm cũng không ngoại lệ.
Thẩm Ngọc Thanh khách khí mời Phạm Hồng Vũ vào phòng, ngồi xuống ghế sofa rồi tự mình pha trà.
- Trưởng phòng Phạm, mời uống trà. Ai cha, nhà khách điều kiện khá đơn sơ, chiêu đãi không được chu toàn.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩm không cần phải khách khí, tôi đảm đương không nổi đâu.
Thẩm Ngọc Thanh cười ha hả, ngồi một bên, cầm thuốc lá đưa cho Phạm Hồng Vũ, nói:
- Trưởng phòng Phạm, vừa rồi thư ký của Chủ tịch Lệnh gọi cho tôi, nói là Lệnh đổng là một tín đồ, ngày mai muốn nghỉ một ngày, đến núi Kim Ngô du lịch một chút. Chuyện này thật đúng là không dễ làm.
Nói xong, Thẩm Ngọc Thanh cau mày, thần sắc lo lắng.
Núi Kim Ngô, hương khói thịnh vượng nhất chính là Long Hổ quan. Nếu đến sớm vài ngày, Lệnh Thiên Thu đề xuất yêu cầu như vậy, Thẩm Ngọc Thanh sẽ không chút cảm thấy khó khăn, nói không chừng còn âm thầm cao hứng. Cái gọi là “tín đồ”, Thẩm Ngọc Thanh xem ra, đó chính là mê tín. Để cho Trương Thiên Sư nổi tiếng Long Hổ quan xem cho Lệnh Thiên Thu một chút, có lẽ sẽ hoàn toàn khuất phục Lệnh Thiên Thu.
Vấn đề ở chỗ, Trương Thiên Sư chính là cái tên giả mạo, đã bị cục Công an thành phố Hồng Châu bắt giam. Long Hổ quan xem như đã loạn thành một bầy. Ngày mai Lệnh Thiên Thu đến đó sẽ gặp ai?
Tuy rằng, cục Công an thành phố Hồng Châu bắt Trương Thiên Sư là tiến hành bí mật, nhưng bất kể thế nào cũng không giấu diếm được Thẩm Ngọc Thanh. Huống chi, ngay cả thư ký của Phó bí thư Tỉnh ủy Viên Lưu Ngạn là Trịnh Mỹ Đường cũng bị cục Công an mời đến hiệp trợ điều tra, quan trường tỉnh thành, ai ai cũng biết. hiện giờ rất nhiều cán bộ thất kinh, hoảng sợ không chịu nổi một ngày.
Thẩm Ngọc Thanh không dám chuyên quyền, vừa mới gọi điện thoại cho Chủ tịch thành phố xin chỉ thị. Chủ tịch thành phố trả lời Phó chủ tịch Thẩm cứ chiếu theo công việc mà làm.
Thẩm Ngọc Thanh miệng thì thưa dạ nhưng trong lòng lại âm thầm mắng.
Cái gì là chiếu theo công việc. Chính là không chịu trách nhiệm thì có.
Rơi vào đường cùng, Thẩm Ngọc Thanh đành phải gọi điện thoại cho Cao Hưng Hán. Nói thật, Thẩm Ngọc Thanh thật không muốn gọi cuộc điện thoại này. Cũng không phải sợ Cao Hưng Hán chê cười ông ta vô năng, nhưng Thẩm Ngọc Thanh rất rõ ràng quan hệ giữa Cao Hưng Hán và Dịch Trường Thiên. Nếu Dịch Trường Thiên có gan vuốt râu hùm, đem Trịnh Mỹ Đường bắt tới cục Công an thành phố chịu thẩm tra thì sau lưng không có khả năng không có bóng dnag1 của Cao Hưng Hán
Trong tình huống nhạy cảm như vậy, Dịch Trường Thiên cho dù có chính trực vô tư, nhưng cũng không dám tự ý làm chủ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Thẩm Ngọc Thanh lúc này hướng Cao Hưng Hán xin chỉ thị, ai biết trong lòng Cao Hưng Hán sẽ nghĩ như thế nào.
Chẳng lẽ cũng muốn lão Thẩm dính vào luôn sao?
Đầu sỏ Tỉnh ủy đánh nhau, cán bộ phía dưới trốn còn không kịp, có quỷ mới muốn dính vào.
Chỉ có điều khách quý đưa ra yêu cầu, thì không thể không tìm cách thỏa mãn.
Cao Hưng Hán trả lời, so với Chủ tịch thành phố còn muốn chính phủ hóa hơn, bảo Thẩm Ngọc Thanh xin chỉ thị của UBND tỉnh.
Lãi nói tiếp, chỉ thị này của Cao Hưng Hán không phải là không có đạo lý. Lệnh Thiên Thu và tập đoàn Lệnh thị là khách của UBND tỉnh mời đến. Hiện giờ có nan đề, tất nhiên là phải xin chỉ thị của UBND tỉnh.
Thẩm Ngọc Thanh nghĩ tới nghĩ lui, quyết định xin “chỉ thị” của Trưởng phòng Phạm.
Vốn Thẩm Ngọc Thanh có thể đem vấn đề này đưa lên, khiến cho vị Phó chánh văn phòng UBND tỉnh kia phải đau đầu. Nhưng nếu như vậy thì có vẻ Phó chủ tịch thường trực thành phố Thẩm Ngọc Thanh một chút trình độ cũng không có. Đụng tới nan đề không nghĩ biện pháp để giải quyết, chỉ biết trốn tránh. Nếu chẳng may Phó chánh văn phòng UBND tỉnh cũng bảo ông ta tự mình xử lý thì biết làm sao?
Quả bóng này đá đi đá lại, dù sao cũng phải có biện pháp giải quyết.
Xin chỉ thị Trưởng phòng Phạm thật ra là rất đúng.
Phạm Hồng Vũ không có trả lời ngay mà nâng tách trà lên, chậm rãi uống hai hớp, hai hàng lông mày hơi cau lại.
Thẩm Ngọc Thanh liền hỏi dò:
- Trưởng phòng Phạm cậu xem có thể giải thích với đám người Lệnh đổng hay không? Đem tình huống thực tế nói rõ ràng cho bọn họ biết.
Phạm Hồng Vũ đặt tách trà xuống, nhìn Thẩm Ngọc Thanh nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩm cảm thấy như vậy là thích hợp?
Thẩm Ngọc Thanh mặt hơi đỏ lên.
Người thanh niên kia quả nhiên rất cao, ngay câu nói đầu đã chặn họng ông rồi.
- Tôn giáo tín ngưỡng là sự việc khá mẫn cảm. Đối với người theo thuyết vô thần thì chẳng sao, nhưng đối với tín đồ mà nói thì có lẽ rất quan trọng. Theo tôi được biết, người Hongkong, nhất là thế hệ người Hongkong trước đó, đối với cái này khá coi trọng. Lệnh đổng nếu nảy sinh muốn đi cầu thần, chúng ta lại nói cho ông ta biết, Trương Thiên Sư ở núi Kim Ngô là đồ giả, chỉ sợ sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong lòng ông ta.
Tín đồ rất chú ý cái gọi là may mắn.
Đã từng có một thời kỳ, nội địa nổi lên một phong trào “phá tứ cựu”. Đối với cái này, rất nhiều người Hoa kiều tại hải ngoại đều không ủng hộ. Phạm Hồng Vũ mặc dù là người theo thuyết vô thần, nhưng cũng cho rằng, tôn giáo tín ngưỡng đối với việc ổn định xã hội là có ích. Quốc gia đối với lãnh tụ tôn giao cũng rất tôn trọng và đãi ngộ rất cao.
- Trưởng phòng Phạm, nếu không thì cậu nghĩ như thế nào? Chúng ta nói rằng Trương Thiên Sư đi vân du, mời Lệnh đổng đến miếu thờ khác chiêm ngưỡng, không cần đi Long Hổ quan.
Thẩm Ngọc Thanh lại đưa ra một biện pháp, tuy nhìn qua rất không nắm chắc, nhưng vô tình lại thật sự dùng giọng điệu xin chỉ thị.
Phạm Hồng Vũ vẫn nhẹ nhàng lắc đầu.
Thẩm Ngọc Thanh trong lòng cảm thấy buồn bực.
Tiểu tử này thật là biết đắn đo. Cậu có chủ ý gì thì cứ nói ra, còn úp úp mở mở gì chứ.
Đường đường là Phó chủ tịch thành phố, ở trước mặt tên tiểu tử này chẳng khác gì tôn tử.
- Trưởng phòng Phạm, nếu không chúng ta xin chỉ thị của Chủ tịch tỉnh một chút?
Thẩm Ngọc Thanh xem chừng, Phạm Hồng Vũ kỳ thật trong lòng cũng không tự tin, chỉ có điều không tiện rụt rè. Thẩm Ngọc Thanh liền cho hắn một lối thoát.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Thế thì cũng không cần, cũng chẳng phải đại sự gì.
Thẩm Ngọc Thanh thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu.
- Như vậy đi, Chủ tịch thành phố Thẩm, tôi thấy chúng ta suốt đêm này phái xe đến mời Trương Thiên Sư, tạm thời đến chủ quản Long Hổ quan vài ngày. Dù sao thành phố Hồng Châu cách núi không xa, chỉ trong một buổi tối là có thể đến.
Mắt thấy Thẩm Ngọc Thanh ngại ngùng, Phạm Hồng Vũ cũng không để ý, đưa ra ý kiến của mình.
Thẩm Ngọc Thanh hai mắt sáng ngời, nhẹ nhàng vỗ bàn nói:
- Đúng rồi, ý kiến hay, tôi tại sao lại không nghĩ tới? Trưởng phòng Phạm, cũng là cậu cao minh. Chuyện khó, đến tay cậu liền giải quyết dễ dàng.
Lời này được phát ra từ nội tâm.
Phạm Hồng Vũ cười, khoát tay nói:
- Chủ tịch thành phố Thẩn, Trương Thiên Sư giả tuy rằng đã bị bắt, nhưng Long Hổ quan không thể bị sụp. Núi Kim Ngô danh lam thắng cảnh phải tiếp tục được khai thác. Trương Thiên Sư là kế thừa đạo giáo chính tông, việc ông ta dừng chân tại núi Kim Ngô, đối với tất cả thiện nam tín nữ cũng đều rất cao hứng. Về phần làm thế nào để kéo dài đạo giáo ở núi Kim Ngô sau này, đến lúc đó sẽ thương lượng lại, tin rằng Trương Thiên Sư sẽ có biện pháp.
- Đúng, đúng, biện pháp tốt, biện pháp tốt. Vừa mới đưa ra, tất cả nan đề đều được giải xong. Khu du lịch núi Kim Ngô sẽ không bị ảnh hưởng, quần chúng có thể an tâm. Ai cha, Trưởng phòng Phạm, đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên. Thật khâm phục!
Thẩm Ngọc Thanh vẻ mặt tươi cười, liên tục chắp tay nịnh hót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.