Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 272: Tin đồn

Hoàng Oanh

01/12/2014

Một chiếc xe jeep kiểu cũ chạy nhanh từ trong đại viện Địa ủy ra, đâm thẳng vào nhà khách địa khu.

Cửa xe mở ra, Phạm Hồng Vũ nhảy xuống, Cao Khiết xuống từ bên kia xe.

Phạm Hồng Vũ từ Giang Khẩu trở về không lâu, thị trấn Phong Lâm mua được một chiếc Santana kiểu cũ làm xe tiếp đãi. Hình thức Phong Lâm thành công lớn, sau khi báo tỉnh đưa tin, đài truyền hình tỉnh cũng làm phóng sự trọng điểm, nhất thời thanh danh lan truyền lớn.

Nghe nói đây chính là Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân tự mình chỉ thị, cho nên hình thức Phong Lâm được tạo thành một điển hình, khiến cho các xã, thị trấn trên toàn tỉnh đến học tập, thăm dò tình huống thực tế của thị trấn Phong Lâm một chút.

Sau khi báo và đài truyền hình tỉnh đưa tin, những đồng chí ở trong tỉnh đến học tập kinh nghiệm nối liền không dứt, khiến công việc bình thường bị ảnh hưởng không ít. Mỗi ngày đều nghênh đón, khiến cho Cao Khiết vô cùng phiền não.

Chủ tịch thị trấn Phạm tất nhiên phải an ủi Bí thư Cao, nói cái gì là “Lễ nghi chi bang”, cái gì là “Hoa Hạ kế thừa”…

Có đôi khi, trước mặt Chủ tịch thị trấn Phạm, Bí thư Cao chẳng khác gì một cô gái nhỏ.

[CHARGE=3]Kỳ thật, Chủ tịch thị trấn Phạm cũng cảm thấy rất phiền.

Nhưng lại không có biện pháp!

Một số xã giao là không thể tránh. Người ta ngàn dặm xa xôi đến đây, thậm chí Chủ tịch huyện, Chủ tịch thành phố tự mình dẫn đội đến khảo sát, sao có thể không khách khí tiếp đãi?

Các người chỉ là một Bí thư thị trấn, một Chủ tịch thị trấn đều chẳng hơn hai mươi tuổi bao nhiêu, trước mặt tiền bối, ngạo khí cái gì?

Đấy chính là tối kỵ trong quan trường, thu nhận không biết bao nhiêu sự ghen ghét của mọi người. Bày ra thái độ tự cao tự đại trước mặt các đồng chí khảo sát, thì chẳng khác nào một vũng nước nhỏ cũng có thể chết đuối.

Lời nói của con người đáng sợ lắm.

Đoàn thương nhân đến khảo sát hoàn cảnh đầu tư cũng là một tốp tiếp một tốp. Một chiếc xe jeep kiểu cũ thì không thể đảm đương nổi trọng trách tiếp đãi rồi. Thị trấn Phong Lâm thanh danh to như vậy, sản phẩm bán đến cả nước Mỹ, ngay cả một chiếc xe tốt cũng mua không nổi sao?

Tuy nhiên, mua xe thì mua xe, Phạm Hồng Vũ cũng có nghiêm lệnh, chiếc xe này chỉ dùng cho nhiệm vụ tiếp đãi, không thể dùng làm của riêng. Cho dù là Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm đi công tác thì cũng vẫn phải dùng chiếc xe jeep hạ nóng đông lạnh này.

Sáng tạo thì sáng tạo, nhưng quy củ nhất định phải nghiêm.

Xe công dùng cho việc tư, công khoản tiêu phí vô tội vạ là không có khả năng xảy ra.

Không nắm chắc ngọn nguồn, muốn lập lại trật tự thì khó khăn càng dữ dội hơn.

Ở điểm này, Cao Khiết rõ ràng là ủng hộ Phạm Hồng Vũ. Đối với hành vi chiếm dụng của công dùng cho cá nhân là càng phải xử lý nghiêm chỉnh.

Nhận thức của hai vị lãnh đạo các cán bộ trong thị trấn Phong Lâm đều biết. Cũng may tài chính trong thị trấn dư dả, đãi ngộ của cán bộ công nhân viên tăng lên không ít. Quy củ của Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết nghiêm thì nghiêm đấy, nhưng vẫn được đại bộ phận đồng chí tán thành và ủng hộ.

Giữa tháng sáu, Cao Khiết mặc chiếc áo màu trắng, quần tây đen, mang giày da đen, dáng người chuẩn cực kỳ, mái tóc đã dài đến cổ, không còn là hình tượng nữ cường nhân tóc ngắn nữa.

Nhưng điều này không quan trọng. Bí thư Cao khi đến thị trấn Phong Lâm nhậm chức, cần phải lập uy, nên không thể không chỉnh đốn lại cách ăn mặc của mình. Hiện giờ tình hình đã khác, Bí thư Cao đã trở thành một trong mười ba Bí thư Đảng ủy thị trấn của thị xã Ngạn Hoa, được lãnh đạo coi trọng. Thậm chí còn có tin đồn, Cao Khiết được đề bạt vào danh sách cán bộ hậu bị. Chỉ cần kinh nghiệm lý lịch vừa đủ thì sẽ quan thăng một cấp.

Một lãnh đạo ở thị xã Ngạn Hoa này, tự nhiên cũng muốn hưởng một chút đặc quyền nho nhỏ, ví dụ như để tóc dài.



Tuy nhiên, Cao Khiết cho dù có đặc quyền thì cũng không được hơn bao nhiêu, chung quy không thể giống như đám thanh niên mặc áo vàng, xanh rực rỡ, trang điểm thật đẹp mà đi rêu rao khắp nơi.

Huống chi, bọn họ hôm nay tới là để tham gia nghi thứ ký tên trên hiệp nghị giữa nhà máy thuốc lá Hồng Châu và chính quyền huyện Vũ Dương, nên ăn mặc phải trang trọng một chút.

- Chúng ta tới tham gia nghi thức ký tên, ai mời chúng ta thế?

Cao Khiết bật cây dù nhỏ, sóng vai cùng với Phạm Hồng Vũ vào trong nhà khách Địa ủy, hạ thấp giọng hỏi. Cây dù nhỏ hơi lệch sang phải một chút, thuận tiện che cho Phạm Hồng Vũ ánh nắng mặt trời đang chiếu vào.

Mặc dù người này cường tráng như trâu, cũng không phải là dạng công tử bột, vốn không cần che nắng, nhưng động tác này của Cao Khiết lại rất tự nhiên.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Cha ta!

Cao Khiết khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, hung hăng lườm hắn một cái.

Nghiêm chỉnh mà nói, Phạm Hồng Vũ lời này nói không có sai. Cha chủ trì buổi lễ ký kết, con đến cổ động là chuyện đương nhiên, không cần phải so đo quy củ nhiều như vậy. Nhưng cái giọng điệu nói chuyện của hắn, cũng rất khó khiến cho người ta không sinh ra hiểu lầm. Từ “ta” nội hàm rất phong phú, giống như đang nói “cha chúng ta”.

Cao đại tiểu thư lúc nào đã trở thành con dâu của Phạm gia?

Phạm Hồng Vũ đương nhiên nói đùa. Hắn và Cao Khiết đến tham gia hiệp nghị ký tên chính là phụng mệnh mà đến. Chính miệng Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn ra lệnh cho hai người.

Bọn họ vốn là hướng Khâu Minh Sơn báo cáo công tác phát triển của thị trấn Phong Lâm.

Khâu Minh Sơn so với bất cứ ai đều chú ý đến sự phát triển của các hạng mục ở thị trấn Phong Lâm, quyết định ở thị trấn Phong Lâm tạo thành một công trình mẫu về xây dựng kinh tế nông thôn và xây dựng nông thôn mới.

Sau khi báo cáo công tác xong, Khâu Minh Sơn bảo bọn họ tới nhà khách Địa ủy tham dự nghi thức ký tên.

Khâu Minh Sơn cũng tự mình đến tham gia.

Huyện Vũ Dương tiến cử một hạng mục lớn như vậy, trong toàn bộ địa khu Ngạn Hoa được xem là một đại sự. Chủ tịch địa khu tự mình đến tham gia nghi thức ký tên là chuyện đương nhiên.

Ngoài cửa lầu số một nhà khách có treo một biểu ngữ thật lớn, lại còn có vài băng rôn quảng cáo. Bãi đậu xe của nhà khách toàn là những chiếc xe màu. Chiếc xe jeep kiểu cũ của thị trấn Phong Lâm trông có vẻ trơ trọi.

- Bí thư Lương không nén được tức giận.

Cao Khiết lại bĩu môi, thanh âm càng nhỏ hơn, gần như là dán sát lỗ tai Phạm Hồng Vũ. Tất nhiên, sau khi nói xong liền kéo khoảng cách ra, trước mặt mọi người cũng không thể làm như vậy nhiều.

Hai người bọn họ ở thị trấn Phong Lâm “mở cửa hàng nhỏ” đã sớm bị người ta truyền khắp rồi, không cần phải tiến thêm một bước chứng thực lời đồn này.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, khóe miệng hiện lên một nụ cười đầy thâm ý.

Cao Khiết lời này không phải là ăn nói lung tung.

Phạm Hồng Vũ bày ra bố cục trong một năm qua, hiện tại đã bắt đầu sinh ra hiệu quả. Khâu Minh Sơn đảm nhiệm chức Chủ tịch địa khu, sự mới mẻ liên tiếp xuất hiện, và đạt được hiệu quả rõ ràng. Căn cứ Giáo dục Đỏ được lãnh đạo cao tầng nhất cho phép và khen ngợi, nổi danh cả nước, ngay cả Ban tổ chức trung ương và Ban tuyên giáo trung ương đều hạ văn kiện, cổ vũ các cán bộ lãnh đạo đến căn cứ Giáo dục Đỏ tiếp nhận “tái giáo dục”. Việc đàm phán tiến cử đầu tư bên ngoài vào làm đường cũng đã đại cáo công thành. Một công ty khai thác mỏ nổi tiếng của Úc đối với hạng mục này rất có hứng thú, cố ý đến địa khu Ngạn Hoa tiến hành khai thác khoáng sản tài nguyên. Việc đàm phán này kinh động đến bộ Ngoại thương quốc gia, Bộ trưởng tự mình hạ lệnh sai cán bộ có kinh nghiệm đến đàm phán với nhà đầu tư từ bên ngoài vào. Sau nhiều lần thương thảo, vào tháng trước đã chính thức ký kết hiệp nghị, bắt đầu xây dựng tuyến đường tỉnh lộ số 3. Cùng với một số thành tích kinh tế khác, Khâu Minh Sơn thanh danh đại chấn. Các lãnh đạo chủ chốt của tỉnh đều tán thành năng lực của ông ta. Thậm chí lãnh đạo trung ương cũng đã biểu thị sự khẳng định đối với Khâu Minh Sơn.

Trước đó không lâu, từ trong tỉnh truyền đến một tin đồn, nghe nói lãnh đạo chủ chốt của tỉnh có ý muốn điều chuyển cương vị của Lương Quang Hoa, để Khâu Minh Sơn phù chính, chính thức đảm nhiệm chức Bí thư Địa ủy địa khu Ngạn Hoa, chủ trì công tác toàn diện địa khu Ngạn Hoa.



Mặc dù chưa chứng thực được tin đồn nhưng lời đồn thì có mắt. Bí thư Tỉnh ủy Vinh Khải Cao nói gì đó, Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân nói gì đó đều rất sống động. Thậm chí ngay cả chức vụ mới của Lương Quang Hoa cũng được “an bài”: Phó chủ tịch Mặt trận tổ quốc tỉnh.

Người truyền bá tin đồn này trình độ rất cao, am hiểu quan trường chi đạo.

Bất kể nói như thế nào, Lương Quang Hoa trước mắt vẫn là nhân vật số một địa khu Ngạn Hoa. Ngạn Hoa trong một năm qua xuất hiện biến hóa lớn, cũng không thể bỏ qua công lao của ông ta. Lãnh đạo cấp trên cũng không thể đem tất cả công lao về cho Khâu Minh Sơn, điều này sẽ khiến cho các Bí thư Đảng ủy khác phải bất mãn.

Trong quan trường không thể làm chuyện như vậy.

Cho nên, tin đồn truyền bá liền “an bài” cho Lương Quang Hoa thăng quan một cấp, trực tiếp nhận cấp Thứ trưởng.

Bình thường, một Bí thư Địa ủy lui ra, nhưng không cần thiết phải có một an bài như vậy.

Lúc đó, đề bạt cán bộ vẫn tương đối nghiêm khắc.

Lương Quang Hoa thiếu kiên nhẫn, là chuyện hợp tình hợp lý.

Ông ta là người Ngạn Hoa, quan niệm quê cha đất tổ rất nặng. Công tác ở Ngạn Hoa cả nửa đời người, tuổi gần sáu mươi, cũng không muốn gần đến cuối đời người lại đến Hồng Châu dưỡng lão.

Đây là thứ nhất!

Quan trọng nhất là tin tức này một khi được thực hiện, thì liền có ý nghĩa Lương Quang Hoa hoàn toàn thua trong tay Khâu Minh Sơn. Khâu Minh Sơn đến địa khu Ngạn Hoa công tác chưa lâu, các cán bộ lãnh đạo chủ chốt địa khu đều vô cùng rõ ràng, Bí thư Lương và Phó bí thư Khâu đều không cùng một con đường. Lương Quang Hoa từ đầu đến cuối tìm cách chèn ép Khâu Minh Sơn. Ai ngờ Khâu Minh Sơn chẳng những không bị chèn ép, ngược lại từng bước thăng thức, nhậm chức Chủ tịch địa khu, sánh vai cùng với Lương Quang Hoa. Nếu trong thời gian còn tại chức lại bị Khâu Minh Sơn chèn ép thì mặt mũi Lương Quang Hoa như thế nào còn?

Nếu thật đã đến tuổi về hưu thì còn gỡ gạc được.

Sinh lão bệnh tử là quy luật của tự nhiên, ai cũng không thể kháng cự. Lương Quang Hoa quản thiên quản địa cũng không quản được việc mình sẽ già.

Nhà máy thuốc lá Hồng Châu và huyện Vũ Dương ký kết hiệp nghị, theo lý hẳn là nên đến huyện Vũ Dương. Nhưng khi báo cáo đặt lên trên bàn Lương Quang Hoa, Bí thư Lương lại chỉ thị tiến hành tại nhà khách Địa ủy, không có bất cứ một lý do nào.

Lương Quang Hoa tính cách là như thế. Ông ta nếu nói làm vậy thì nhất định phải làm vậy.

Nhân vật số một quyết định, cần cho các người lý do sao?

Lời của ông ta nói chính là lý do.

Tự mình nghĩ đi!

Tuy nhiên, thư ký Lương Quang Hoa là Lý Tường Thắng cũng đã giải thích vài câu, nói Bí thư Lương chủ yếu suy xét đến điều kiện tiếp đãi của huyện Vũ Dương tương đối kém, nên không thể ủy khuất khách quý được.

Đây coi là lý do sao?

Huyện Vũ Dương cho dù có rách nát, nhưng cũng còn tiếp đãi được Phó trưởng ban Ban tuyên giáo trung ương Tào Tuấn Minh.

Chỉ có thể nói, Bí thư Lương thật sự không muốn cho Khâu Minh Sơn và Phạm Vệ Quốc làm ra náo động lớn.

Nếu tôi bây giờ còn là Bí thư Địa ủy thì nhất định phải dựa theo lời tôi mà xử lý.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Quyền Lực Tuyệt Đối

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook