Chương 233: Trách nhiệm và sứ mệnh
Hoàng Oanh
24/10/2014
Vưu Lợi Dân cười, nhìn Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ nói:
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, đây chính là công tác của các người.
Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm cho dù có “xinh đẹp” đi chăng nữa thì cũng chỉ là một góc nhỏ, chưa tới phiên một Chủ tịch tỉnh phải để ý đến như vậy.
Cao Khiết vội vàng nói:
- Xin Chủ tịch tỉnh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực vì nhà đầu tư mà giản nạn. Đây chính là công tác của chúng tôi. Tuy nhiên, Lệnh tổng, tôi còn muốn thỉnh giáo một chút.
Nhà máy điện tử Thiên Ca lúc mới bắt đầu, Lệnh Hòa Phồn tự mình đến thị trấn Phong Lâm khảo sát thực địa, đối với Cao Khiết cũng khá quen thuộc, mỉm cười nói:
- Bí thư Cao khách khí rồi, xin cứ nói.
- Lệnh tổng, Triệu tổng, nhà máy điện tử Thiên Ca trước mắt cần hoàn thành chỉ là mở rộng dây chuyền sản xuất thôi sao?
Lệnh Hòa Phồn đáp:
- Bí thư Cao, đây chỉ là một phương diện. Thiết bị sản xuất mới, chúng tôi đã đặt ở Hongkong rồi, có thể chở tới đây. Nhà xưởng còn có không gian, có thể cất giữ dây chuyền sản xuất mới. Tuy nhiên, việc điều chỉnh thiết bị vẫn còn cần thời gian nhất định. Đơn đặt hàng của chúng tôi đại bộ phận khách hàng cũng đã đặt tiền cọc, chúng tôi nhất định phải hoàn thành sản xuất. Trước mắt chúng tôi áp dụng lịch làm việc ba ca, tranh thủ huấn luyện nhiều công nhân mới, tăng việc sử dụng dây chuyền sản xuất mới đến cực hạn. Việc tuyển công nhân thì xin nhờ quý địa phương rồi. Ngoài ra, có liên quan đến việc sản xuất các linh kiện cho nhà máy điện tử Thiên Ca, chúng tôi cũng đã tiếp xúc với một số khách Hongkong. Bọn họ rất có hứng thú đến thị trấn Phong Lâm để khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Chỉ cần có điều kiện thích hợp thì việc hợp tác thành công là vô cùng to lớn. Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, đây đối với việc mở rộng quy mô khu công nghiệp Phong Lâm, thậm chí mở rộng quy mô thị trấn Phong Lâm là rất có ích. Tôi rất nguyện ý nhìn thấy thị trấn Phong Lâm ngày càng lớn mạnh.
Trong phòng họp vang lên một trận cười nhẹ nhàng.
Không khí trở nên rất vui mừng.
Lệnh Hòa Phồn chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, sự tình phát triển đều hoàn toàn ăn khớp với sự mong muốn của anh. Tiếp theo phát triển như thế nào, nói thật, chúng tôi đều chưa nhìn thấy rõ, phải mời anh chỉ giáo.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Lệnh Hòa Phồn cũng rất biết dở trò, ra vẻ trong lĩnh vực cộng đồng, bất luận một vị nhân sĩ thành công nào cũng đều có tài năng diễn trò. Hành động càng cao thì thành lại càng lớn.
Hắn chỉ dẫn cho Lệnh Hòa Phồn đi trên một con đường thênh thang, Lệnh Hòa Phồn hồi báo hắn cũng là tận hết sức lực. Dù sao Lệnh Hòa Phồn cũng không phải là nhân sĩ trong quan trường nội địa, y đối với Phạm Hồng Vũ thổi phồng như vậy thì cũng không bị người lên án, sẽ chỉ làm cho lãnh đạo cấp trên nhận định Phạm Hồng Vũ có bản lĩnh, có năng lực, ngay cả thương nhân Hongkong cũng bị hắn thuyết phục.
- Lệnh tổng quá khiêm nhường rồi.
Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Tiểu Phạm, cậu không cần khiêm tốn. Đây là nghiên cứu thảo luận, có ý kiến gì thì cứ nói ra hết.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo, tôi đây xin múa rìu qua mắt thợ. Tôi cho rằng khu công nghiệp Phong Lâm trước mắt còn đang trong giai đoạn khởi bước, đơn thuần chỉ dựa vào hiệu quả và lợi ích của một hai nhà xưởng, cố nhiên có thể cung cấp tài chính nhất định và gia tăng số lượng vào nghề, nhưng còn chưa đủ để chống đỡ toàn bộ sự phát triển cho thị trấn Phong Lâm. Khu công nghiệp nhất định phải có quy tắc sẵn, mới có thể có cơ sở liên tục phát triển. Vừa rồi Lệnh tổng vạch ra chính là một phương hướng rất tốt. Chúng ta lấy nhà máy điện tử, nhà máy thức uống làm hàng đầu, cố gắng hình thành một vòng sản nghiệp chỉnh thể. Tôi tin rằng, sang năm, nhà máy điện tử và nhà máy thức uống sức tiêu thụ sẽ mở rộng trên một phạm vi lớn, nhất định sẽ hình thành hiệu ứng hữu lực, kéo theo một số công trình bên ngoài du nhập vào thị trấn Phong Lâm. Khu công nghiệp vào giai đoạn thứ hai, chúng tôi đã tìm cách và rất nhanh sẽ động thổ khởi công. Đây chính là bước đầu tiên.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Mọi người trên mặt đều hiện lên sự tò mò.
Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên?
[CHARGE=3]- Đợi sau khi tài chính được mở rộng trên một phạm vi lớn, bước thứ hai chín là tăng cường đầu nhập cơ sở xây dựng. Nói về bản chất, thị trấn Phong Lâm tạm thời vẫn còn là một thị trấn nông nghiệp. Nếu dựa hoàn toàn vào khu công nghiệp để kiếm ăn thì không khỏi là quá mức thực tế. Ít nhất trong vòng từ ba đến năm năm, khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm vẫn chưa có biện pháp tiêu hóa hết tất cả những người nằm trong độ tuổi lao động. Trong giai đoạn phát triển mạnh công thương nghiệp, sản xuất nông nghiệp nhất định cũng phải được coi trọng. Bí thư Cao cùng với tôi, và các đồng chí khác cũng đã thương lượng qua, sang năm nhất định sẽ tu sửa lại toàn bộ hệ thống công trình thủy lợi bao gồm đập chứa nước, ao hồ, kênh hoa mau…Thủy lợi là mạch máu của ngành nông nghiệp, cũng là cơ sở để chống hạn chống lũ tốt nhất, nhất định phải làm cho tốt. Tiếp theo là tăng cường giáo dục toàn dân, đề cao tố chất văn hóa cho toàn bộ thị trấn. Vấn đề hàng đầu chính là giải quyết thất học mù chữ cho thanh niên. Tỉ lệ thanh thiếu niên thất học, mù chữ chiếm tỷ lệ rất cao, bất kể thế nào cũng không đủ để chống đỡ tốc độ phát triển cao của một thị trấn được. Có liên quan đến công việc này, chúng tôi cũng đã có quy hoạch toàn diện, đang chuẩn bị thực thi. Phòng sách báo nông thôn đã được xây, tuy rằng còn rất đơn sơ, nhưng chỉ cần kiên trì, bền bỉ nhất định có thể nhìn thấy được hiệu quả. Đương nhiên, các loại cơ sở giáo dục, ví dụ như xây dựng trường trung học, tiểu học cũng nhất định phải coi trọng. Thiếu nhi là tương lai của tổ quốc, trì hoãn là không được.
- Cùng lúc đó, chúng tôi còn phải tăng cường điện lực, giao thông và phương diện đầu nhập thông tin, tranh thủ vào năm tới thực hiện toàn bộ thị trấn đều có điện. Từng hộ gia đình được sử dụng đèn điện, quạt và những phương tiện đồ điện dùng cho gia đình. Trong vòng ba năm, phải làm được đường nông thôn, với bề mặt đường cứng rắn. Phổ cập điện thoại, tranh thủ trong vòng ba năm, từng thôn trong toàn bộ thị trấn đều trang bị không ít hơn ba máy điện thoại. Điện thoại công cộng từng thôn cũng phải có. TV màu từng thôn cũng phải có. Bước đầu đem giao thông và mạng lưới thông tin liên lạc tạo dựng nên. Đây chính là cơ sở để toàn bộ thị trấn phát triển, làm giàu. Làm tốt cơ sở này, trong vòng mười năm đến mười lăm năm, tốc độ phát triển của thị trấn Phong Lâm không cần phải lo lắng nữa. Tất cả những phương diện đầu nhập phần cứng này có tăng cường thì cũng chỉ là vì đặt nền móng cho tố chất phát triển cá nhân của toàn thể quần chúng thị trấn Phong Lâm. Bất kể tới cái gì, kinh tế đều phải phát triển. Khoa học kỹ thuật đều phải phát triển. Tố chất của quần chúng phát triển rồi, tấm mắt phóng to rồi, tư tưởng giải phóng rồi thì sẽ phát ra sức cạnh tranh không thể tưởng tượng được. Thị trấn Phong Lâm có hơn sáu chục ngàn nhân khẩu, chỉ cần năm phần trăm người hành động vậy thì khó lường rồi. Chúng ta có thể thiết tưởng một chút, ba nghìn ông chủ, ba nghìn người dân giàu có, đối với thị trấn Phong Lâm là một khái niệm gì? Có thể kéo theo nhiều dân chúng làm giàu hơn không? Cho nên, đến lúc này, tiểu chính phủ thị trường lớn nên được thực hiện. Chính phủ thật có thể chuyển biến công năng, phục vụ xã hội mà không phải quản lý xã hội thì đó mới là một vòng tuần hoàn tốt.
- Nói rất hay!
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, cảm thán nói, vẻ mặt đều là ý tán thưởng.
Lúc ở thủ đô, ông đã từng nghe suy nghĩ này của Phạm Hồng Vũ, nhưng lúc đó suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ tất cả vẫn chỉ dừng trên giấy, giống như một tòa lâu đài trên không. Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn nghỉ, Phạm Hồng Vũ đã đem tòa lâu đài trên không này biến thành sự thật ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa còn tăng lên một độ lý luận cao hơn.
Đối với cảnh thịnh vượng của khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm cùng với tin tức tốt mà Lệnh Hòa Phồn mang lại, đã không còn người nào hoài nghi lời nói của Phạm Hồng Vũ, thủy chung đã đem nó trở thành sự thật.
Vị Phó chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này quả thật là rất được việc.
- Tiểu Cao, Tiểu Phạm, tốt lắm, nhìn vấn đề trên đủ loại phương diện. Nói thật, lúc ở thủ đô, tôi không nghi ngờ bản kế hoạch tốt đẹp của mọi người, nhưng thật sự là không nghĩ tới, các người nhanh chóng biến nó thành sự thật như vậy. Khởi đầu tốt đẹp chính là một nửa của thành công, rất đáng được khẳng định. Tôi tán thành kế hoạch sơ bộ cùng phương án của cậu, chỉ cần kiên trì bền bỉ mà làm thì tin rằng mục tiêu của các người nhất định có thể được thực hiện. Kinh tế thị trấn Phong Lâm nhất định có thể phát triển đi lên, cuộc sống quần chúng sẽ càng ngày càng tốt. Phong Lâm là vùng cách mạng cũ, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa đều là vùng giải phóng cũ. Các tiền bối đã vì độc lập tự do của tổ quốc, giải phóng nhân dân mà làm ra vô số cống hiến và hy sinh. Mỗi vị đồng chí của chúng ta đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ, đem hết sức lực vì quần chúng mà phục vụ, khiến cuộc sống của quần chúng ngày càng tốt hơn, năm nay so với năm ngoái càng giàu có hơn. Đây cũng chính là sứ mệnh của Đảng và chính phủ chúng ta.
Vưu Lợi Dân cao giọng nói, giọng điệu hết sức nghiêm túc, cũng vô cùng chân thành.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Chủ tịch.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cùng lên tiếng đáp.
Trong phòng họp chợt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lệnh Hòa Phồn, Thang tiểu thư, và Tái Hiểu Vũ đến từ Hongkong cũng nhiệt liệt vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng. Nếu quả thực làm được như vậy, bọn họ tự nhiên cũng vì đồng bào Phong Lâm mà cao hứng tự đáy lòng.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Lệnh Hòa Phồn giơ tay lên.
Vưu Lợi Dân mỉm cười gật đầu nói:
- Lệnh tổng, xin cứ nói thoải mái.
Lệnh Hòa Phồn nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, về làm đường, tôi hy vọng chính phủ có thể coi trọng. Không bao lâu nữa sẽ có không ít thương nhân nước ngoài đến thị trấn Phong Lâm khảo sát. Tình hình giao thông quá tệ, tin rằng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ý tưởng đầu tư của bọn họ. Đương nhiên, nếu nhà máy Thiên Ca cũng xây dựng tại thị trấn Phong Lâm thì nhà đầu tư chúng tôi cũng phải tận một phần nghĩa vụ. Tôi và Triệu tổng đã thương lượng rất tốt, vì thị trấn Phong Lâm làm đường mà quyên hai trăm ngàn tệ.
- Tốt!
Lần này, Vưu Lợi Dân dẫn đầu vỗ tay.
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
- Lệnh tổng xin cứ yên tâm, về công tác làm đường, chúng tôi lập tức thương lượng, tranh thủ sang năm liền xác định xuống dưới. Kỳ thật toàn bộ địa khu đều đã có kế hoạch làm đường. Tuyến đường số hai là quan trọng nhất. Như vậy, chúng tôi lập tức đưa ra một phương án cụ thể, làm ra một dự toán. Ở thị xã một phần, Phong Lâm một phần, hơn nữa còn được Triệu tổng Lệnh tổng vô tư quyên góp, tin rằng phương diện tiền bạc hẳn là không có vấn đề, rất nhanh có thể được khởi công.
Bí thư Thị ủy Tống Mân không thể không bày tỏ thái độ trước mặt mọi người. Nếu không nói, sợ là sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Chủ tịch tỉnh.
- Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, đây chính là công tác của các người.
Khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm cho dù có “xinh đẹp” đi chăng nữa thì cũng chỉ là một góc nhỏ, chưa tới phiên một Chủ tịch tỉnh phải để ý đến như vậy.
Cao Khiết vội vàng nói:
- Xin Chủ tịch tỉnh cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ đem hết toàn lực vì nhà đầu tư mà giản nạn. Đây chính là công tác của chúng tôi. Tuy nhiên, Lệnh tổng, tôi còn muốn thỉnh giáo một chút.
Nhà máy điện tử Thiên Ca lúc mới bắt đầu, Lệnh Hòa Phồn tự mình đến thị trấn Phong Lâm khảo sát thực địa, đối với Cao Khiết cũng khá quen thuộc, mỉm cười nói:
- Bí thư Cao khách khí rồi, xin cứ nói.
- Lệnh tổng, Triệu tổng, nhà máy điện tử Thiên Ca trước mắt cần hoàn thành chỉ là mở rộng dây chuyền sản xuất thôi sao?
Lệnh Hòa Phồn đáp:
- Bí thư Cao, đây chỉ là một phương diện. Thiết bị sản xuất mới, chúng tôi đã đặt ở Hongkong rồi, có thể chở tới đây. Nhà xưởng còn có không gian, có thể cất giữ dây chuyền sản xuất mới. Tuy nhiên, việc điều chỉnh thiết bị vẫn còn cần thời gian nhất định. Đơn đặt hàng của chúng tôi đại bộ phận khách hàng cũng đã đặt tiền cọc, chúng tôi nhất định phải hoàn thành sản xuất. Trước mắt chúng tôi áp dụng lịch làm việc ba ca, tranh thủ huấn luyện nhiều công nhân mới, tăng việc sử dụng dây chuyền sản xuất mới đến cực hạn. Việc tuyển công nhân thì xin nhờ quý địa phương rồi. Ngoài ra, có liên quan đến việc sản xuất các linh kiện cho nhà máy điện tử Thiên Ca, chúng tôi cũng đã tiếp xúc với một số khách Hongkong. Bọn họ rất có hứng thú đến thị trấn Phong Lâm để khảo sát hoàn cảnh đầu tư. Chỉ cần có điều kiện thích hợp thì việc hợp tác thành công là vô cùng to lớn. Bí thư Cao, Chủ tịch thị trấn Phạm, đây đối với việc mở rộng quy mô khu công nghiệp Phong Lâm, thậm chí mở rộng quy mô thị trấn Phong Lâm là rất có ích. Tôi rất nguyện ý nhìn thấy thị trấn Phong Lâm ngày càng lớn mạnh.
Trong phòng họp vang lên một trận cười nhẹ nhàng.
Không khí trở nên rất vui mừng.
Lệnh Hòa Phồn chuyển hướng sang Phạm Hồng Vũ nói:
- Chủ tịch thị trấn Phạm, sự tình phát triển đều hoàn toàn ăn khớp với sự mong muốn của anh. Tiếp theo phát triển như thế nào, nói thật, chúng tôi đều chưa nhìn thấy rõ, phải mời anh chỉ giáo.
Phạm Hồng Vũ âm thầm buồn cười.
Lệnh Hòa Phồn cũng rất biết dở trò, ra vẻ trong lĩnh vực cộng đồng, bất luận một vị nhân sĩ thành công nào cũng đều có tài năng diễn trò. Hành động càng cao thì thành lại càng lớn.
Hắn chỉ dẫn cho Lệnh Hòa Phồn đi trên một con đường thênh thang, Lệnh Hòa Phồn hồi báo hắn cũng là tận hết sức lực. Dù sao Lệnh Hòa Phồn cũng không phải là nhân sĩ trong quan trường nội địa, y đối với Phạm Hồng Vũ thổi phồng như vậy thì cũng không bị người lên án, sẽ chỉ làm cho lãnh đạo cấp trên nhận định Phạm Hồng Vũ có bản lĩnh, có năng lực, ngay cả thương nhân Hongkong cũng bị hắn thuyết phục.
- Lệnh tổng quá khiêm nhường rồi.
Phạm Hồng Vũ liên tục xua tay.
Vưu Lợi Dân cười nói:
- Tiểu Phạm, cậu không cần khiêm tốn. Đây là nghiên cứu thảo luận, có ý kiến gì thì cứ nói ra hết.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, các vị lãnh đạo, tôi đây xin múa rìu qua mắt thợ. Tôi cho rằng khu công nghiệp Phong Lâm trước mắt còn đang trong giai đoạn khởi bước, đơn thuần chỉ dựa vào hiệu quả và lợi ích của một hai nhà xưởng, cố nhiên có thể cung cấp tài chính nhất định và gia tăng số lượng vào nghề, nhưng còn chưa đủ để chống đỡ toàn bộ sự phát triển cho thị trấn Phong Lâm. Khu công nghiệp nhất định phải có quy tắc sẵn, mới có thể có cơ sở liên tục phát triển. Vừa rồi Lệnh tổng vạch ra chính là một phương hướng rất tốt. Chúng ta lấy nhà máy điện tử, nhà máy thức uống làm hàng đầu, cố gắng hình thành một vòng sản nghiệp chỉnh thể. Tôi tin rằng, sang năm, nhà máy điện tử và nhà máy thức uống sức tiêu thụ sẽ mở rộng trên một phạm vi lớn, nhất định sẽ hình thành hiệu ứng hữu lực, kéo theo một số công trình bên ngoài du nhập vào thị trấn Phong Lâm. Khu công nghiệp vào giai đoạn thứ hai, chúng tôi đã tìm cách và rất nhanh sẽ động thổ khởi công. Đây chính là bước đầu tiên.
Phạm Hồng Vũ chậm rãi nói.
Mọi người trên mặt đều hiện lên sự tò mò.
Đây vẫn chỉ là bước đầu tiên?
[CHARGE=3]- Đợi sau khi tài chính được mở rộng trên một phạm vi lớn, bước thứ hai chín là tăng cường đầu nhập cơ sở xây dựng. Nói về bản chất, thị trấn Phong Lâm tạm thời vẫn còn là một thị trấn nông nghiệp. Nếu dựa hoàn toàn vào khu công nghiệp để kiếm ăn thì không khỏi là quá mức thực tế. Ít nhất trong vòng từ ba đến năm năm, khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm vẫn chưa có biện pháp tiêu hóa hết tất cả những người nằm trong độ tuổi lao động. Trong giai đoạn phát triển mạnh công thương nghiệp, sản xuất nông nghiệp nhất định cũng phải được coi trọng. Bí thư Cao cùng với tôi, và các đồng chí khác cũng đã thương lượng qua, sang năm nhất định sẽ tu sửa lại toàn bộ hệ thống công trình thủy lợi bao gồm đập chứa nước, ao hồ, kênh hoa mau…Thủy lợi là mạch máu của ngành nông nghiệp, cũng là cơ sở để chống hạn chống lũ tốt nhất, nhất định phải làm cho tốt. Tiếp theo là tăng cường giáo dục toàn dân, đề cao tố chất văn hóa cho toàn bộ thị trấn. Vấn đề hàng đầu chính là giải quyết thất học mù chữ cho thanh niên. Tỉ lệ thanh thiếu niên thất học, mù chữ chiếm tỷ lệ rất cao, bất kể thế nào cũng không đủ để chống đỡ tốc độ phát triển cao của một thị trấn được. Có liên quan đến công việc này, chúng tôi cũng đã có quy hoạch toàn diện, đang chuẩn bị thực thi. Phòng sách báo nông thôn đã được xây, tuy rằng còn rất đơn sơ, nhưng chỉ cần kiên trì, bền bỉ nhất định có thể nhìn thấy được hiệu quả. Đương nhiên, các loại cơ sở giáo dục, ví dụ như xây dựng trường trung học, tiểu học cũng nhất định phải coi trọng. Thiếu nhi là tương lai của tổ quốc, trì hoãn là không được.
- Cùng lúc đó, chúng tôi còn phải tăng cường điện lực, giao thông và phương diện đầu nhập thông tin, tranh thủ vào năm tới thực hiện toàn bộ thị trấn đều có điện. Từng hộ gia đình được sử dụng đèn điện, quạt và những phương tiện đồ điện dùng cho gia đình. Trong vòng ba năm, phải làm được đường nông thôn, với bề mặt đường cứng rắn. Phổ cập điện thoại, tranh thủ trong vòng ba năm, từng thôn trong toàn bộ thị trấn đều trang bị không ít hơn ba máy điện thoại. Điện thoại công cộng từng thôn cũng phải có. TV màu từng thôn cũng phải có. Bước đầu đem giao thông và mạng lưới thông tin liên lạc tạo dựng nên. Đây chính là cơ sở để toàn bộ thị trấn phát triển, làm giàu. Làm tốt cơ sở này, trong vòng mười năm đến mười lăm năm, tốc độ phát triển của thị trấn Phong Lâm không cần phải lo lắng nữa. Tất cả những phương diện đầu nhập phần cứng này có tăng cường thì cũng chỉ là vì đặt nền móng cho tố chất phát triển cá nhân của toàn thể quần chúng thị trấn Phong Lâm. Bất kể tới cái gì, kinh tế đều phải phát triển. Khoa học kỹ thuật đều phải phát triển. Tố chất của quần chúng phát triển rồi, tấm mắt phóng to rồi, tư tưởng giải phóng rồi thì sẽ phát ra sức cạnh tranh không thể tưởng tượng được. Thị trấn Phong Lâm có hơn sáu chục ngàn nhân khẩu, chỉ cần năm phần trăm người hành động vậy thì khó lường rồi. Chúng ta có thể thiết tưởng một chút, ba nghìn ông chủ, ba nghìn người dân giàu có, đối với thị trấn Phong Lâm là một khái niệm gì? Có thể kéo theo nhiều dân chúng làm giàu hơn không? Cho nên, đến lúc này, tiểu chính phủ thị trường lớn nên được thực hiện. Chính phủ thật có thể chuyển biến công năng, phục vụ xã hội mà không phải quản lý xã hội thì đó mới là một vòng tuần hoàn tốt.
- Nói rất hay!
Vưu Lợi Dân nhẹ nhàng vỗ bàn một cái, cảm thán nói, vẻ mặt đều là ý tán thưởng.
Lúc ở thủ đô, ông đã từng nghe suy nghĩ này của Phạm Hồng Vũ, nhưng lúc đó suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ tất cả vẫn chỉ dừng trên giấy, giống như một tòa lâu đài trên không. Nhưng chỉ trong vài tháng ngắn nghỉ, Phạm Hồng Vũ đã đem tòa lâu đài trên không này biến thành sự thật ngay trước mặt mọi người. Hơn nữa còn tăng lên một độ lý luận cao hơn.
Đối với cảnh thịnh vượng của khu công nghiệp thị trấn Phong Lâm cùng với tin tức tốt mà Lệnh Hòa Phồn mang lại, đã không còn người nào hoài nghi lời nói của Phạm Hồng Vũ, thủy chung đã đem nó trở thành sự thật.
Vị Phó chủ tịch thị trấn trẻ tuổi này quả thật là rất được việc.
- Tiểu Cao, Tiểu Phạm, tốt lắm, nhìn vấn đề trên đủ loại phương diện. Nói thật, lúc ở thủ đô, tôi không nghi ngờ bản kế hoạch tốt đẹp của mọi người, nhưng thật sự là không nghĩ tới, các người nhanh chóng biến nó thành sự thật như vậy. Khởi đầu tốt đẹp chính là một nửa của thành công, rất đáng được khẳng định. Tôi tán thành kế hoạch sơ bộ cùng phương án của cậu, chỉ cần kiên trì bền bỉ mà làm thì tin rằng mục tiêu của các người nhất định có thể được thực hiện. Kinh tế thị trấn Phong Lâm nhất định có thể phát triển đi lên, cuộc sống quần chúng sẽ càng ngày càng tốt. Phong Lâm là vùng cách mạng cũ, toàn bộ địa khu Ngạn Hoa đều là vùng giải phóng cũ. Các tiền bối đã vì độc lập tự do của tổ quốc, giải phóng nhân dân mà làm ra vô số cống hiến và hy sinh. Mỗi vị đồng chí của chúng ta đều phải có trách nhiệm và nghĩa vụ, đem hết sức lực vì quần chúng mà phục vụ, khiến cuộc sống của quần chúng ngày càng tốt hơn, năm nay so với năm ngoái càng giàu có hơn. Đây cũng chính là sứ mệnh của Đảng và chính phủ chúng ta.
Vưu Lợi Dân cao giọng nói, giọng điệu hết sức nghiêm túc, cũng vô cùng chân thành.
- Vâng, Chủ tịch tỉnh, chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ lời dạy bảo của Chủ tịch.
Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ cùng lên tiếng đáp.
Trong phòng họp chợt vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Lệnh Hòa Phồn, Thang tiểu thư, và Tái Hiểu Vũ đến từ Hongkong cũng nhiệt liệt vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng. Nếu quả thực làm được như vậy, bọn họ tự nhiên cũng vì đồng bào Phong Lâm mà cao hứng tự đáy lòng.
Sau khi tiếng vỗ tay dừng lại, Lệnh Hòa Phồn giơ tay lên.
Vưu Lợi Dân mỉm cười gật đầu nói:
- Lệnh tổng, xin cứ nói thoải mái.
Lệnh Hòa Phồn nói:
- Chủ tịch tỉnh Vưu, về làm đường, tôi hy vọng chính phủ có thể coi trọng. Không bao lâu nữa sẽ có không ít thương nhân nước ngoài đến thị trấn Phong Lâm khảo sát. Tình hình giao thông quá tệ, tin rằng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến ý tưởng đầu tư của bọn họ. Đương nhiên, nếu nhà máy Thiên Ca cũng xây dựng tại thị trấn Phong Lâm thì nhà đầu tư chúng tôi cũng phải tận một phần nghĩa vụ. Tôi và Triệu tổng đã thương lượng rất tốt, vì thị trấn Phong Lâm làm đường mà quyên hai trăm ngàn tệ.
- Tốt!
Lần này, Vưu Lợi Dân dẫn đầu vỗ tay.
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy.
- Lệnh tổng xin cứ yên tâm, về công tác làm đường, chúng tôi lập tức thương lượng, tranh thủ sang năm liền xác định xuống dưới. Kỳ thật toàn bộ địa khu đều đã có kế hoạch làm đường. Tuyến đường số hai là quan trọng nhất. Như vậy, chúng tôi lập tức đưa ra một phương án cụ thể, làm ra một dự toán. Ở thị xã một phần, Phong Lâm một phần, hơn nữa còn được Triệu tổng Lệnh tổng vô tư quyên góp, tin rằng phương diện tiền bạc hẳn là không có vấn đề, rất nhanh có thể được khởi công.
Bí thư Thị ủy Tống Mân không thể không bày tỏ thái độ trước mặt mọi người. Nếu không nói, sợ là sẽ lưu lại ấn tượng xấu trong mắt Chủ tịch tỉnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.