Chương 358: Trưởng phòng Phạm
Hoàng Oanh
22/12/2014
- Giám đốc sở Ô, Giám đốc sở Ô, ông ổn chứ? Nào, uống chén trà nóng đi.
Đối với sự thay đổi nhanh như chớp mắt của Ô Nhật Tân, Trần Hòa Bình cũng không hiểu ra sao cả.
Có ai dọa dẫm gì ông ta đâu chứ?
Nếu để người ta lan truyền ra bên ngoài thì không phải trở thành trò cười cho người ta sao?
Không biết mấy vạn năm nữa, Ô Nhật Tân mới có thể ngóc đầu lên được.
Lúc này, nghe thấy Trần Hòa Bình gọi, ông ta cố gắng nhướn người lên, hai tay nhận lấy cốc trà từ tay Trần Hòa Bình.
- Cảm ơn Thư ký Trần.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại khiến Ô Nhật Tân hoảng sợ, miệng khô khốc giống như người sắp chết khô trên sa mạc, vội nâng chén trà lên, uống mấy ngụm.
May mà Trần Hòa Bình cẩn thận, rót nước ấm cho ông ta, chứ không phải nước sôi, nếu không lưỡi của Ô Nhật Tân đã bị bỏng chín lên rồi.
Uống mấy ngụm trà, Ô Nhật Tân cuối cùng cũng khôi phục lại chút “sinh khí”, nhìn Trần Hòa Bình, vội vàng hỏi:
- Thư ký Trần, Trưởng…Trưởng phòng Phạm đến đây từ khi nào vậy? Hình như trước đây chưa từng nghe nói. Còn Trưởng phòng Tiêu thì sao?
Trần Hòa Bình giật mình, nghi ngờ nhìn Ô Nhật Tân, không trả lời ngay câu hỏi của ông ta.
Làm việc ở phòng Thư ký 1 này, gã đã luyện được tâm tư nhạy bén, Ô Nhật Tân lời vừa ra khỏi miệng, Trần Hòa Bình liền cảm thấy không đúng. Không ngờ Ô Nhật Tân không phải bị Chủ tịch tỉnh hù cho sợ mà là bị Trưởng phòng Phạm làm cho thành ra như vậy.
Giữa ông ta và Trưởng phòng Phạm đã xảy ra chuyện gì sao?
- Thư ký Trần, xin cậu nói cho tôi biết được không?
Thấy Trần Hòa Bình do dự, Ô Nhật Tân vội vàng đặt chén trà xuống, tội nghiệp nhìn Trần Hòa Bình, nói với giọng cầu xin.
Bất kể thế nào, nhất định cũng phải làm rõ chuyện này, nếu không, Ô Nhật Tân muốn sửa sai cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng tóm lại, nếu ông ta đi cầu xin Phạm Hồng Vũ tha thứ thì tất cả trước kia đều bị hủy hết.
Thấy vẻ tội nghiệp của Ô Nhật Tân, Trần Hòa Bình cũng nổi lên lòng trắc ẩn. Dù sao gã cũng còn trẻ, chưa rèn được ý chí sắt đá.
- À, trưởng phòng Tiêu hôm nay đi công tác rồi. Trưởng phòng Phạm tạm thời thay thế công tác của anh ấy.
Tiêu Lang xuống các huyện dưới khảo sát, đương nhiên là Vưu Lợi Dân sắp xếp. Để thư ký tin cậy của mình đi thu thập số liệu ở cơ sở là tác phong của nhiều lãnh đạo. Chẳng qua Tiêu Lang làm đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, không dễ dàng rời lãnh đạo. Hiện giờ có Phạm Hồng Vũ, Tiêu Lang có nhiều thời gian để “hoạt động” một chút rồi.
- Vậy, đại danh quý tính của Trưởng phòng Phạm?
Ô Nhật Tân hỏi.
- Ha ha, chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ, Giám đốc sở Ô chưa nghe qua Hình thức Phong Lâm sao?
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ? Phạm Hồng Vũ ở địa khu Ngạn Hoa?
Ô Nhật Tân lập tức kinh hãi hô lên, sắc mặt vừa khôi phục một chút, lập tức lại trở nên tái nhợt, hai mắt trọn to, hoảng hốt bất an.
Trần Hòa Bình không khỏi cảm thấy buồn cười.
Không thể tưởng tượng được uy danh của Trưởng phòg Phạm lại lớn như vậy.
- Đúng, chính là anh ấy.
- Cái này, Thư ký Trần, Trưởng phòng Phạm được điều lên tỉnh từ lúc nào vậy? Sao không nghe thấy tin tức gì nhỉ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Ô Nhật Tân lại trở nên hoảng loạn. Vị “hung thần ác sát” Phạm Hồng Vũ này không phải ở địa khu Ngạn Hoa sao? Sao tự nhiên lại đến UBND tỉnh, suýt nữa thì hù mình chết khiếp.
- Ha ha, Trưởng phòng Phạm hiện tại còn đang học ở Trường Đảng tỉnh ủy, phải đến tháng 6 mới tốt nghiệp, tạm thời còn chưa được chính thức bổ nhiệm.
Nhưng trên thực tế, các đồng chí ở phòng Thư ký 1 đều biết rằng, sau khi Tiêu Lang rời đi, thì chính là Phạm Hồng Vũ sẽ đến tiếp nhận vị trí này. Xét thấy tuổi tác của Phạm Hồng Vũ qía nhỏ, nên khả năng được trực tiếp đảm nhiệm trưởng phòng Thư ký 1 là rất nhỏ, phỏng chừng là Phó trưởng phòng chủ trì công tác, cũng giống như Tiêu Lang trước kia. Tiêu Lang cũng chỉ mới được bổ nhiệm làm trưởng phòng, trước đó một thời gian dài là lấy thân phận của Phó trưởng phòng chủ trì công tác.
Văn phòng UBND tỉnh thậm chí chưa từng bổ nhiệm một trưởng phòng chính thức nào, mà là để một vị Phó Chánh văn phòng nào đó kiêm nhiệm.
Cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Vị Phó chánh văn phòng này tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào sự vụ cụ thể của phòng Thư ký 1, mà tất cả đều là do Tiêu Lang sắp xếp.
Phạm Hồng Vũ cũng có thể sẽ như vậy.
Ai bảo hắn là thư ký mà Chủ tịch tỉnh Vưu thích dùng cơ chứ?
- Hóa ra là như vậy…ôi…
Ô Nhật Tân thở dài một hơi, vẻ mặt buồn nản không ngừng.
- Giám đốc sở Ô, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lòng hiếu kỳ của Trần Hòa Bình nổi lên, hỏi dò.
Coi thư thế này, Ô Nhật Tân đích thị là đắc tội Phạm Hồng Vũ thật rồi, hơn nữa là đắc tội vì nguyên nhân lãng xẹt, bởi trước đó họ đâu có quen biết. Chỉ có điều, Trần Hòa Bình không thể nghĩ ra được quan hệ của hai người này là như thế nào.
- Haiz, đừng nói nữa, làm một việc ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn…haiz, sao tôi lại ngu xuẩn như vậy chứ?
Ô Nhật Tân than thở, nhưng cụ thể đã làm việc ngu xuẩn nào thì không nhắc đến nửa chữ. Vốn Ô Nhật Tân còn muốn hỏi dò người nhà của Phạm Hồng Vũ một chút, nhưng cuối cùng lại thôi.
Cái này không thể hỏi.
Nhất định không được hỏi lung tung.
Nếu hỏi ra thì Trần Hòa Bình sẽ đoán được ra, mâu thuẫn giữa mình và Phạm Hồng Vũ là vì phụ nữ, một khi truyền ra ngoài thì phiền phức to.
Thấy Ô Nhật Tân dậm chân hối hận, Trần Hòa Bình cũng không hỏi đến cùng chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ này. Hỏi dò về lãnh đạo tuyệt đối là điều tối kỵ ở chốn quan trường. Gã không thể vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình mà mang lại hai họa ngầm được.
Phạm Hồng Vũ muốn xử lý Ô Nhật Tân thì quá đơn giản, xử lý Trần Hòa Bình gã thì lại càng đơn giản hơn.
Ai cũng biết phân lượng của Phạm Hồng Vũ trong lòng Chủ tịch tỉnh Vưu nặng cỡ nào.
- Giám đốc sở Ô, uống nước đi. Bất kể xảy ra hiểu lầm gì thì cũng có thể giải thích rõ ràng được. Sắp đi gặp Chủ tịch tỉnh rồi…
Nhìn thấy Ô Nhật Tân đổ mồ hôi, cảm xúc không ổn định, Trần Hòa Bình liền nhắc nhở một câu.
Dù thế nào thì ông ta cũng là Phó giám đốc sở, hơn nữa có chút thực quyền, tỏ ra quan tâm ông ta một chút cũng tốt. Chỉ cần Ô Nhật Tân qua được “kiếp nạn” này, thì có thể hy vọng kết giao được với ông ta, nói không chừng sau này còn có thể giúp được mình.
- À, ừ, cảm ơn, cảm ơn, Thư ký Trần.
Ô Nhật Tân bưng tỉnh, đặt cốc trà xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, để cho đầu óc tỉnh táo.
Vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra, Trần Hòa Bình liền nhận được điện thông báo của Phạm Hồng Vũ.
- Giám đốc sở Ô, đi qua luôn đi. Chủ tịch tỉnh muốn gặp ông.
- Được, được.
Ô Nhật Tân liền đi theo sau Trần Hòa Bình đi vào phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Đi tới trước mặt Phạm Hồng Vũ, không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Ô Nhật Tân đã lắp bắp nói:
- Trưởng phòng Phạm, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều tại tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy Thái Sơn…
Nói xong, liên tục cúi đầu trước Phạm Hồng Vũ, thật là làm khó cho cái bụng của ông ta.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói
-Giám đốc sở Ô, những gì không liên quan thì không cần nói. Mời ông đi vào trong, Chủ tịch tỉnh đang đợi ông. Công tác chuẩn bị cho việc báo cáo, đều đã làm xong rồi chứ?
- À, làm xong rồi, xong rồi, cảm ơn Trưởng phòng Phạm đã quan tâm…
Phạm Hồng Vũ gật đầu, sau đó dẫn ông ta vào trong văn phòng.
Vưu Lợi Dân đứng trước tấm bản đồ lớn, nhíu mày trầm tư. Cuối năm trước Phạm Hồng Vũ đã đưa ra đề nghị cải tạo tuyến đường cao tốc Hồng Nam, Vưu Lợi Dân lúc đó từ chối, nhưng trong lòng lại hết sức coi trọng, rất nhanh đã đưa ra hội nghị thường vụ. Cũng giống như Phạm Hồng Vũ nói, mấy năm này, cho dù không làm được gì, chỉ sửa xong tuyến đường Hồng Nam này thôi cũng chính là thành tích lớn nhất rồi, dân chúng có được lợi ích thực tế.
Vưu Lợi Dân làm việc nhanh gọn, dứt khoát, khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy bất ngờ.
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Ô Nhật Tân ở sở Giao thông đến rồi.
Phạm Hồng Vũ đứng cách Vưu Lợi Dân không xa, hạ giọng nói.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh…
Ô Nhật Tân cúi người chào, cố gắng điềm tĩnh.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân xoay người lại, đánh giá Ô Nhật Tân một chút, cũng không bắt tay với ông ta mà trực tiếp đi ra bàn làm việc.
- Đồng chí Ô Nhật Tân, mời ngồi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.
Ô Nhật Tân chậm rãi đi qua, cẩm thận ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nhìn chăm chú Chủ tịch tỉnh, chờ nghe chỉ thị.
Thấy Ô Nhật Tân trán đầy mồ hôi, Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười.
Cán bộ ngồi trước ông mà đổ mồ hôi như vậy, đã có rất nhiều rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, rót cho Ô Nhật Tân một chén trà nóng, lại rót trà cho Vưu Lợi Dân, thấy Vưu Lợi Dân không có chỉ thị khác liền nhẹ nhàng lui ra.
Mười mấy phút triệu kiến này, phỏng chừng là khó khăn cho Ô Nhật Tân nhất.
Nhưng có cách gì đâu?
Sai lầm đã rõ rồi, chỉ có thể nghĩ cách mà vớt vát thôi.
Đối với sự thay đổi nhanh như chớp mắt của Ô Nhật Tân, Trần Hòa Bình cũng không hiểu ra sao cả.
Có ai dọa dẫm gì ông ta đâu chứ?
Nếu để người ta lan truyền ra bên ngoài thì không phải trở thành trò cười cho người ta sao?
Không biết mấy vạn năm nữa, Ô Nhật Tân mới có thể ngóc đầu lên được.
Lúc này, nghe thấy Trần Hòa Bình gọi, ông ta cố gắng nhướn người lên, hai tay nhận lấy cốc trà từ tay Trần Hòa Bình.
- Cảm ơn Thư ký Trần.
Lời vừa ra khỏi miệng, lại khiến Ô Nhật Tân hoảng sợ, miệng khô khốc giống như người sắp chết khô trên sa mạc, vội nâng chén trà lên, uống mấy ngụm.
May mà Trần Hòa Bình cẩn thận, rót nước ấm cho ông ta, chứ không phải nước sôi, nếu không lưỡi của Ô Nhật Tân đã bị bỏng chín lên rồi.
Uống mấy ngụm trà, Ô Nhật Tân cuối cùng cũng khôi phục lại chút “sinh khí”, nhìn Trần Hòa Bình, vội vàng hỏi:
- Thư ký Trần, Trưởng…Trưởng phòng Phạm đến đây từ khi nào vậy? Hình như trước đây chưa từng nghe nói. Còn Trưởng phòng Tiêu thì sao?
Trần Hòa Bình giật mình, nghi ngờ nhìn Ô Nhật Tân, không trả lời ngay câu hỏi của ông ta.
Làm việc ở phòng Thư ký 1 này, gã đã luyện được tâm tư nhạy bén, Ô Nhật Tân lời vừa ra khỏi miệng, Trần Hòa Bình liền cảm thấy không đúng. Không ngờ Ô Nhật Tân không phải bị Chủ tịch tỉnh hù cho sợ mà là bị Trưởng phòng Phạm làm cho thành ra như vậy.
Giữa ông ta và Trưởng phòng Phạm đã xảy ra chuyện gì sao?
- Thư ký Trần, xin cậu nói cho tôi biết được không?
Thấy Trần Hòa Bình do dự, Ô Nhật Tân vội vàng đặt chén trà xuống, tội nghiệp nhìn Trần Hòa Bình, nói với giọng cầu xin.
Bất kể thế nào, nhất định cũng phải làm rõ chuyện này, nếu không, Ô Nhật Tân muốn sửa sai cũng không biết bắt đầu từ đâu. Nhưng tóm lại, nếu ông ta đi cầu xin Phạm Hồng Vũ tha thứ thì tất cả trước kia đều bị hủy hết.
Thấy vẻ tội nghiệp của Ô Nhật Tân, Trần Hòa Bình cũng nổi lên lòng trắc ẩn. Dù sao gã cũng còn trẻ, chưa rèn được ý chí sắt đá.
- À, trưởng phòng Tiêu hôm nay đi công tác rồi. Trưởng phòng Phạm tạm thời thay thế công tác của anh ấy.
Tiêu Lang xuống các huyện dưới khảo sát, đương nhiên là Vưu Lợi Dân sắp xếp. Để thư ký tin cậy của mình đi thu thập số liệu ở cơ sở là tác phong của nhiều lãnh đạo. Chẳng qua Tiêu Lang làm đại thư ký của Chủ tịch tỉnh, không dễ dàng rời lãnh đạo. Hiện giờ có Phạm Hồng Vũ, Tiêu Lang có nhiều thời gian để “hoạt động” một chút rồi.
- Vậy, đại danh quý tính của Trưởng phòng Phạm?
Ô Nhật Tân hỏi.
- Ha ha, chính là đồng chí Phạm Hồng Vũ, Giám đốc sở Ô chưa nghe qua Hình thức Phong Lâm sao?
- Đồng chí Phạm Hồng Vũ? Phạm Hồng Vũ ở địa khu Ngạn Hoa?
Ô Nhật Tân lập tức kinh hãi hô lên, sắc mặt vừa khôi phục một chút, lập tức lại trở nên tái nhợt, hai mắt trọn to, hoảng hốt bất an.
Trần Hòa Bình không khỏi cảm thấy buồn cười.
Không thể tưởng tượng được uy danh của Trưởng phòg Phạm lại lớn như vậy.
- Đúng, chính là anh ấy.
- Cái này, Thư ký Trần, Trưởng phòng Phạm được điều lên tỉnh từ lúc nào vậy? Sao không nghe thấy tin tức gì nhỉ?
Trong khoảng thời gian ngắn, Ô Nhật Tân lại trở nên hoảng loạn. Vị “hung thần ác sát” Phạm Hồng Vũ này không phải ở địa khu Ngạn Hoa sao? Sao tự nhiên lại đến UBND tỉnh, suýt nữa thì hù mình chết khiếp.
- Ha ha, Trưởng phòng Phạm hiện tại còn đang học ở Trường Đảng tỉnh ủy, phải đến tháng 6 mới tốt nghiệp, tạm thời còn chưa được chính thức bổ nhiệm.
Nhưng trên thực tế, các đồng chí ở phòng Thư ký 1 đều biết rằng, sau khi Tiêu Lang rời đi, thì chính là Phạm Hồng Vũ sẽ đến tiếp nhận vị trí này. Xét thấy tuổi tác của Phạm Hồng Vũ qía nhỏ, nên khả năng được trực tiếp đảm nhiệm trưởng phòng Thư ký 1 là rất nhỏ, phỏng chừng là Phó trưởng phòng chủ trì công tác, cũng giống như Tiêu Lang trước kia. Tiêu Lang cũng chỉ mới được bổ nhiệm làm trưởng phòng, trước đó một thời gian dài là lấy thân phận của Phó trưởng phòng chủ trì công tác.
Văn phòng UBND tỉnh thậm chí chưa từng bổ nhiệm một trưởng phòng chính thức nào, mà là để một vị Phó Chánh văn phòng nào đó kiêm nhiệm.
Cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Vị Phó chánh văn phòng này tuyệt đối sẽ không nhúng tay vào sự vụ cụ thể của phòng Thư ký 1, mà tất cả đều là do Tiêu Lang sắp xếp.
Phạm Hồng Vũ cũng có thể sẽ như vậy.
Ai bảo hắn là thư ký mà Chủ tịch tỉnh Vưu thích dùng cơ chứ?
- Hóa ra là như vậy…ôi…
Ô Nhật Tân thở dài một hơi, vẻ mặt buồn nản không ngừng.
- Giám đốc sở Ô, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Lòng hiếu kỳ của Trần Hòa Bình nổi lên, hỏi dò.
Coi thư thế này, Ô Nhật Tân đích thị là đắc tội Phạm Hồng Vũ thật rồi, hơn nữa là đắc tội vì nguyên nhân lãng xẹt, bởi trước đó họ đâu có quen biết. Chỉ có điều, Trần Hòa Bình không thể nghĩ ra được quan hệ của hai người này là như thế nào.
- Haiz, đừng nói nữa, làm một việc ngu xuẩn, cực kỳ ngu xuẩn…haiz, sao tôi lại ngu xuẩn như vậy chứ?
Ô Nhật Tân than thở, nhưng cụ thể đã làm việc ngu xuẩn nào thì không nhắc đến nửa chữ. Vốn Ô Nhật Tân còn muốn hỏi dò người nhà của Phạm Hồng Vũ một chút, nhưng cuối cùng lại thôi.
Cái này không thể hỏi.
Nhất định không được hỏi lung tung.
Nếu hỏi ra thì Trần Hòa Bình sẽ đoán được ra, mâu thuẫn giữa mình và Phạm Hồng Vũ là vì phụ nữ, một khi truyền ra ngoài thì phiền phức to.
Thấy Ô Nhật Tân dậm chân hối hận, Trần Hòa Bình cũng không hỏi đến cùng chuyện liên quan đến Phạm Hồng Vũ này. Hỏi dò về lãnh đạo tuyệt đối là điều tối kỵ ở chốn quan trường. Gã không thể vì thỏa mãn sự hiếu kỳ của mình mà mang lại hai họa ngầm được.
Phạm Hồng Vũ muốn xử lý Ô Nhật Tân thì quá đơn giản, xử lý Trần Hòa Bình gã thì lại càng đơn giản hơn.
Ai cũng biết phân lượng của Phạm Hồng Vũ trong lòng Chủ tịch tỉnh Vưu nặng cỡ nào.
- Giám đốc sở Ô, uống nước đi. Bất kể xảy ra hiểu lầm gì thì cũng có thể giải thích rõ ràng được. Sắp đi gặp Chủ tịch tỉnh rồi…
Nhìn thấy Ô Nhật Tân đổ mồ hôi, cảm xúc không ổn định, Trần Hòa Bình liền nhắc nhở một câu.
Dù thế nào thì ông ta cũng là Phó giám đốc sở, hơn nữa có chút thực quyền, tỏ ra quan tâm ông ta một chút cũng tốt. Chỉ cần Ô Nhật Tân qua được “kiếp nạn” này, thì có thể hy vọng kết giao được với ông ta, nói không chừng sau này còn có thể giúp được mình.
- À, ừ, cảm ơn, cảm ơn, Thư ký Trần.
Ô Nhật Tân bưng tỉnh, đặt cốc trà xuống, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh rửa mặt, để cho đầu óc tỉnh táo.
Vừa mới từ nhà vệ sinh bước ra, Trần Hòa Bình liền nhận được điện thông báo của Phạm Hồng Vũ.
- Giám đốc sở Ô, đi qua luôn đi. Chủ tịch tỉnh muốn gặp ông.
- Được, được.
Ô Nhật Tân liền đi theo sau Trần Hòa Bình đi vào phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh.
Đi tới trước mặt Phạm Hồng Vũ, không đợi Phạm Hồng Vũ mở miệng, Ô Nhật Tân đã lắp bắp nói:
- Trưởng phòng Phạm, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều tại tôi có mắt không tròng, không nhìn thấy Thái Sơn…
Nói xong, liên tục cúi đầu trước Phạm Hồng Vũ, thật là làm khó cho cái bụng của ông ta.
Phạm Hồng Vũ khoát tay, nói
-Giám đốc sở Ô, những gì không liên quan thì không cần nói. Mời ông đi vào trong, Chủ tịch tỉnh đang đợi ông. Công tác chuẩn bị cho việc báo cáo, đều đã làm xong rồi chứ?
- À, làm xong rồi, xong rồi, cảm ơn Trưởng phòng Phạm đã quan tâm…
Phạm Hồng Vũ gật đầu, sau đó dẫn ông ta vào trong văn phòng.
Vưu Lợi Dân đứng trước tấm bản đồ lớn, nhíu mày trầm tư. Cuối năm trước Phạm Hồng Vũ đã đưa ra đề nghị cải tạo tuyến đường cao tốc Hồng Nam, Vưu Lợi Dân lúc đó từ chối, nhưng trong lòng lại hết sức coi trọng, rất nhanh đã đưa ra hội nghị thường vụ. Cũng giống như Phạm Hồng Vũ nói, mấy năm này, cho dù không làm được gì, chỉ sửa xong tuyến đường Hồng Nam này thôi cũng chính là thành tích lớn nhất rồi, dân chúng có được lợi ích thực tế.
Vưu Lợi Dân làm việc nhanh gọn, dứt khoát, khiến Phạm Hồng Vũ cảm thấy bất ngờ.
- Chủ tịch tỉnh, đồng chí Ô Nhật Tân ở sở Giao thông đến rồi.
Phạm Hồng Vũ đứng cách Vưu Lợi Dân không xa, hạ giọng nói.
- Xin chào Chủ tịch tỉnh…
Ô Nhật Tân cúi người chào, cố gắng điềm tĩnh.
- Ừ!
Vưu Lợi Dân xoay người lại, đánh giá Ô Nhật Tân một chút, cũng không bắt tay với ông ta mà trực tiếp đi ra bàn làm việc.
- Đồng chí Ô Nhật Tân, mời ngồi.
- Vâng, cảm ơn Chủ tịch tỉnh.
Ô Nhật Tân chậm rãi đi qua, cẩm thận ngồi xuống, sống lưng thẳng tắp, nhìn chăm chú Chủ tịch tỉnh, chờ nghe chỉ thị.
Thấy Ô Nhật Tân trán đầy mồ hôi, Vưu Lợi Dân khẽ mỉm cười.
Cán bộ ngồi trước ông mà đổ mồ hôi như vậy, đã có rất nhiều rồi.
Phạm Hồng Vũ cười cười, rót cho Ô Nhật Tân một chén trà nóng, lại rót trà cho Vưu Lợi Dân, thấy Vưu Lợi Dân không có chỉ thị khác liền nhẹ nhàng lui ra.
Mười mấy phút triệu kiến này, phỏng chừng là khó khăn cho Ô Nhật Tân nhất.
Nhưng có cách gì đâu?
Sai lầm đã rõ rồi, chỉ có thể nghĩ cách mà vớt vát thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.