Chương 352: Trương Thiên Sư
Hoàng Oanh
22/12/2014
Đảo mắt đã tới tháng ba âm lịch. Ý xuân dạt dào, sức sống bừng bừng.
Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Cao Khiết đến tỉnh thành chạy hạng mục, tiện đường về nhà hỏi thăm ba mẹ. Một cuộc điện thoại cũng đã đem học viên của Trường Đảng Tỉnh ủy, thư ký của văn phòng UBND tỉnh đồng chí Phạm Hồng Vũ gọi đến luôn.
Mỗi lần Cao Khiết đến Hồng Châu, tất nhiên sẽ gọi thư ký Phạm đến nhà dùng cơm chung. Cao Khiết nói đây là để bồi dưỡng cảm tình, không phải là bồi dưỡng cảm tình giữa hai người, mà là bồi dưỡng cảm tình giữa Phạm Hồng Vũ và cha mẹ vợ tương lai. Đỡ phải đến lúc Bí thư Cao và Cao phu nhân nhìn hắn không thuận mắt, không thèm gả con gái yêu cho hắn.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ nhiều năm cố gắng sẽ trôi theo dòng nước.
Mẹ của Cao Khiết cười ha hả, xuống bếp mang đồ ăn lên.
Chỉ cần con gái, con rể về nhà thì mẹ Cao Khiết thật sự đối đãi tốt. Ngay từ đầu, mẹ của Cao Khiết trong lòng thực có chút không vui. Bàn vốn nhìn trúng Lục Nguyệt, còn Phạm Hồng Vũ trong mắt của bà bất quá chỉ là tên tiểu tử thối tha. Là đồng nghiệp thường xuyên đến nhà la cà thì còn không có việc gì, còn làm rể thì thật sự là khó chấp nhận. Tuy nhiên, hiện giờ đại cục đã định, thái độ của mẹ Cao Khiết liền dần dần chuyển biến, càng nhìn Phạm Hồng Vũ càng thuận mắt.
Tiểu tử này quả thật là một nhân vật không hề thua kém Lục Nguyệt. Con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ thậm chí được nâng cao một bước. Hiển nhiên là sau khi học tập xong ở Trường Đảng Tỉnh ủy thì chức vụ Phó cục trưởng đã là ván đã đóng thuyền.
Tiêu Lang cuối năm ngoái đã được bổ nhiệm làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vị trí Phó cục trưởng vẫn còn bỏ trống, tất nhiên là đang đợi Phạm Hồng Vũ chính thức nhậm chức. Trên thực tế, có thể triệu tập đồng chí Phạm Hồng Vũ đến phòng thư ký, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng. Chỉ có điều giai đoạn hiện tại, hắn còn phải hoàn tất việc học bên Trường Đảng Tỉnh ủy, không có nhiều thời gian làm công tác thư ký.
Hai mươi ba tuổi mà đã đến phòng thư ký UBND tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ cấp Phó cục trưởng, thư ký Chủ tịch tỉnh, không cần nói tỉnh Thanh Sơn duy nhất mình hắn mà cho dù ba mươi tỉnh thành khu tự trị trong cả nước cũng tìm không ra người thứ hai.
Tiền đồ này như thế nào?
Hơn nữa, quan trọng chính là Phạm Hồng Vũ và Cao Hưng Hán có chung một đề tài. Chỉ cần tới nhà thì đều có thể cùng Cao Hưng Hán nói chuyện phiếm. Trước mặt Phạm Hồng Vũ thì Cao Hưng Hán không nói cái gì, nhưng sau khi Phạm Hồng Vũ đi rồi thì liền khen không dứt miệng.
Mẹ của Cao Khiết cũng biết tính nết của chồng mình. Ngoài mặt thì lúc nào cũng bình thản nhưng lại rất kiêu ngạo tận sâu trong xương tủy. Người nào muốn nhận được một câu khen ngợi của ông khó càng thêm khó. Kết quả, ông ấy lại trước mặt mình nói Phạm Hồng Vũ có sự dẫn dắt sâu xa. Lần đầu nghe được chồng mình nói ra những lời này, mẹ của Cao Khiết sững sờ vài giây, chưa hồi phục được tinh thần.
Nhìn con gái mỗi lần về nhà đều là tinh thần thoải mái, vẻ mặt hưng phấn, mẹ của Cao Khiết trong lòng rất cao hứng.
Con gái đã tìm được người đáng tin cậy!
Mẹ của Cao Khiết tự mình xuống bếp nấu cơm cũng cam tâm tình nguyện.
- Ba, nghe nói bên núi Kim Ngô hiện tại rất náo nhiệt, có phải vậy không? Còn có Trương Thiên Sư ở đấy nữa.
Người một nhà vây quanh bàn cơm, Cao Khiết đột nhiên hỏi.
Núi Kim Ngô nằm ở ngoại ô thành phố Hồng Châu, cách nội thành không xa, được xem là một danh thắng của Hồng Châu.
Cao Hưng Hán thuận miệng đáp:
- Ừ, núi Kim Ngô mấy năm trước được thành phố làm thành hạng mục khai thác du lịch, vừa tiến hành được một số xây dựng cần thiết. Về phần có Trương Thiên Sư ở đó không thì cũng không rõ. Trước khi kiến quốc, đạo giáo Xương Long phát triển rất hưng thịnh. Không ít thiện nam tín nữ đến đó thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ.
- Cha, chủ thần của đạo giáo là tu hành, không phải là Bồ Tát.
Cao Khiết cười hì hì nói, trêu chọc Cao Hưng Hán một phen.
Cao Hưng Hán cũng không phải là đèn cạn dầu, lập tức phản bác:
- Haha, con đừng nói ba lỗi thời. Núi Kim Ngô chẳng những có long hổ quan, mà còn có chùa miếu Phật giáo. Phật giáo, đạo giáo là nước sông không phạm nước giếng.
- Chú Cao, cháu nghe nói ở Long Hổ quan thật sự có Trương Thiên Sư, tự xưng là truyền nhân dòng chính của Trương Đạo Lăng Tổ, thiên văn địa lý không cái gì là không biết. Thuật bói toán đoán người rất cao minh. Nghe nói còn biết pháp thuật nữa, có thể giúp người cầu tài, thậm chí có thể cầu quan.
- Còn có thể cầu quan? Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy à?
Cao Khiết liền giật mình kêu lên.
Cao Hưng Hán liền liếc mắt nhìn con gái, hừ nói:
- Mê tín gì đó mà con cũng tin? Đây chỉ có thể lừa những người vô trí vô thức. Chẳng lẽ thực có cán bộ đến đạo quán cầu quan sao? Ông ta chính là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng chỉ có thể phong quan cho thần tiên mà thôi.
- Vậy cũng không nhất định…
Vẫn đang vùi đầu ăn, thư ký Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xen vào một câu.
Cao Hưng Hán quay đầu lại nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Không có gì, chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, tránh đề tài này. Xem ra, Cao Hưng Hán thật không biết tình huống này. Cao Hưng Hán là người vô thần, bảo ông tin tưởng những điều này tuyệt không có khả năng. Thư ký và nhân viên công tác bên cạnh ông, phỏng chừng cũng hiểu rõ tính cách của Cao Hưng Hán, không ai dám trước mặt ông nhắc tới chuyện Trương Thiên Sư, chứ đừng nói chi hướng Trương Thiên Sư cầu quan.
Không định tìm mắng!
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại biết, mê tín này thật có không ít người tin theo, trong đó có không ít cán bộ. Căn cứ vào hiểu biết của Phạm Hồng Vũ, không khí mê tín này cũng là mấy năm gần đây mới phát triển, và dần dần có xu thế ngày càng nghiêm trọng. Ở thế giới kia, lúc Phạm Hồng Vũ còn làm cảnh sát hình sự ở phòng công an huyện Vũ Dương, huyện Vũ Dương cũng từng phát sinh chuyện như vậy. Bí thư Huyện ủy đương nhiệm cực kỳ mê tín. Huyện ủy sửa chữa cái gì cũng phải mời thầy phong thủy về coi hướng. Cửa chính rộng hẹp, cao thấp đều phải trải qua đo lường tính toán nghiêm mật, rồi theo đó mà thi công, nửa điểm cũng không được biến đổi. Việc bày đặt dụng cụ trong phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy cũng phải trải qua thầy phong thủy chỉ điểm, kém một chút cũng không được.
May mà vị Bí thư huyện ủy này không lâu sau đó bị điều đi, bằng không thì huyện Vũ Dương đạo giáo sẽ hưng thịnh, Phật hiệu rầm rộ, khắp nơi đều dựng lên chùa miếu đạo quan, ngày ngày nghe được tiếng tụng kinh.
Hắn ở Trường Đảng Tỉnh ủy học tập, không chỉ nghe một lần bạn học cùng lớp nói qua, Trương Thiên Sư của núi Kim Ngô lợi hại như thế nào, tính toán hung cát của người không lần nào là không chính xác. Hương khói ở Long Hổ quan rất cường thịnh, thiện nam tín nữ tới bái yết Trương Thiên Sư nối liền không dứt. Thậm chí ở vùng phụ cận Long Hổ quan còn tạo thành một thị trấn nhỏ, hợp tác quản lý với văn phòng khu du lịch núi Kim Ngô.
Có rất nhiều người trong lớp Phạm Hồng Vũ đã đến bái yết qua Trương Thiên Sư. Khi nghe người ta kể lại, vẻ mặt hưng phấn và thành kính. Bạn học của hắn chính thức đều là cán bộ cấp cục phó. Sau khi lớp huấn luyện kết thúc, sẽ đi lên vị trí trọng yếu hơn, trong đó có một số người sẽ nhậm chức Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, nếu Cao Hưng Hán đối với đề tài này không có hứng thú thì Phạm Hồng Vũ cũng muốn tránh đi, tránh cho mình tự chuốc lấy cực khổ.
- Hồng Vũ, ngày mai đi cùng với em đến núi Kim Ngô chơi đi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Thế ngày mai em không cần chạy hạng mục à?
- Chạy hạng mục thì em không thể nghỉ ngơi một ngày sao? Anh rốt cuộc có đi theo em hay không?
Chủ tịch thị xã Cao lập tức trừng mắt, hờn dỗi nói.
- Đi đi, vì sao không đi chứ? Lãnh đạo ra lệnh, đến phiên anh phát biểu ý kiến sao?
- Vậy thì được!
Cao Khiết liền bĩu môi, cái mũi hểnh lên, rất có điểm đắc ý.
Thấy bộ dạng con gái như vậy, Cao Hưng Hán và vợ liếc nhìn nhau, đều lắc đầu mỉm cười. Đây chẳng có điểm nào giống Chủ tịch thị xã cả, mà chỉ giống một cô gái đang làm nũng.
Tuy nhiên, nhìn bọn họ vợ chồng son ân ân ái ái, hai người cũng cảm thấy vui mừng.
Cao Khiết là một đứa con gái ngoan, sau khi lớn lên lại đoan trang, kiêu ngạo, khí độ bất phàm, con đường làm quan một đường lên chức. Vợ chồng Cao Hưng Hán chưa từng nhìn thấy thái độ này của con gái cả.
Sáng sớm hôm sau, hai người gặp mặt ở cổng Ủy viên thường vụ Thành ủy, cùng nắm tay nhau đến trạm xe bus cách đó không xa.
Không đi xe chuyên dụng, chỉ đi xe công cộng.
Đây là Cao Khiết yêu cầu.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không từ chối. Hắn biết rõ Cao Khiết là một cô gái mạnh mẽ, nhưng khi yêu hắn, cô chỉ muốn là một cô gái bình thường, như vậy thì Cao Khiết mới cảm thấy tận hưởng hết tư vị tuyệt vời của tình yêu. Nếu hai người không thể hạ thấp thân phận của mình, thì trong tình yêu sẽ chẳng được trọn vẹn, dường như thấy thiếu thứ gì đó.
Phạm Hồng Vũ mặc một chiếc quần bò, chân mang giày thể thao, đeo một chiếc ba lô nhỏ may từ đồ lao động. Cao Khiết thì mặc chiếc quần bò, mang dày vải, tóc buộc thành đuôi ngựa, đầu đội mũ che nắng. Hai người lúc này chẳng khác nào một đôi sinh viên.
- Tiểu Khiết, em thật là đẹp đến chết mất.
Nhìn thấy Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ quả thực ngây dại, sau một lúc mới hồi phục tinh thần, rung đùi đắc ý, vẻ mặt kinh nghiệm. bình thường luôn thấy Cao Khiết đoan trang kiêu ngạo, nay bỗng nhiên trẻ như vậy, tạo thành tấn công thị giác mãnh liệt kinh người.
Đều nói “người đẹp vì lụa”, lời này dùng cho Cao Khiết thật một chút cũng không thích hợp.
Đại mỹ nữ thì chính là đại mỹ nữ, bất luận ăn mặc thế nào cũng không làm giảm sức kiều mỵ, ngược lại còn tăng thêm vài phần.
- Cái này thì đúng! Đồng chí Phạm Hồng Vũ, ánh mắt của anh thật tinh tường. Bạn gái xinh đẹp như vậy cũng bị anh bắt mất. Anh thật có bản lĩnh.
Cao Khiết nghiêng cái đầu, đắc ý nói:
- Em nói cho anh biết, em chờ mẹ đi làm mới dám mặc như vậy. Bằng không thì mẹ không cho em ra ngoài đâu.
Nghĩ lại nếu mẹ nhìn thấy bộ dạng của mình như thế này, Cao Khiết liền âm thầm buồn cười.
- Thế thì cô không đúng rồi. Nuôi dưỡng được một con gái xinh đẹp như vậy, không để cho người ta nhìn thì thật là uổng. Ui, chị…
- Từ hôm nay không được gọi em bằng chị nữa, gọi là Tiểu Khiết. Bằng không thì người ta còn tưởng rằng chúng ta là chị em.
Cao Khiết hoàn toàn chấp nhận vị trí của mình.
- Tiểu Khiết, Tiểu Khiết…
Phạm Hồng Vũ liên tục đáp ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, thầm nói:
- Vốn chính là chị em mà, có hiểu lầm gì chứ?
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết lập tức hờn dỗi, hung hăng nhìn hắn.
- Ai, đùa thôi, xe tới rồi kìa.
Phạm Hồng Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết, hướng xe bus chạy tới.
Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa đồng chí Cao Khiết đến tỉnh thành chạy hạng mục, tiện đường về nhà hỏi thăm ba mẹ. Một cuộc điện thoại cũng đã đem học viên của Trường Đảng Tỉnh ủy, thư ký của văn phòng UBND tỉnh đồng chí Phạm Hồng Vũ gọi đến luôn.
Mỗi lần Cao Khiết đến Hồng Châu, tất nhiên sẽ gọi thư ký Phạm đến nhà dùng cơm chung. Cao Khiết nói đây là để bồi dưỡng cảm tình, không phải là bồi dưỡng cảm tình giữa hai người, mà là bồi dưỡng cảm tình giữa Phạm Hồng Vũ và cha mẹ vợ tương lai. Đỡ phải đến lúc Bí thư Cao và Cao phu nhân nhìn hắn không thuận mắt, không thèm gả con gái yêu cho hắn.
Đồng chí Phạm Hồng Vũ nhiều năm cố gắng sẽ trôi theo dòng nước.
Mẹ của Cao Khiết cười ha hả, xuống bếp mang đồ ăn lên.
Chỉ cần con gái, con rể về nhà thì mẹ Cao Khiết thật sự đối đãi tốt. Ngay từ đầu, mẹ của Cao Khiết trong lòng thực có chút không vui. Bàn vốn nhìn trúng Lục Nguyệt, còn Phạm Hồng Vũ trong mắt của bà bất quá chỉ là tên tiểu tử thối tha. Là đồng nghiệp thường xuyên đến nhà la cà thì còn không có việc gì, còn làm rể thì thật sự là khó chấp nhận. Tuy nhiên, hiện giờ đại cục đã định, thái độ của mẹ Cao Khiết liền dần dần chuyển biến, càng nhìn Phạm Hồng Vũ càng thuận mắt.
Tiểu tử này quả thật là một nhân vật không hề thua kém Lục Nguyệt. Con đường làm quan của Phạm Hồng Vũ thậm chí được nâng cao một bước. Hiển nhiên là sau khi học tập xong ở Trường Đảng Tỉnh ủy thì chức vụ Phó cục trưởng đã là ván đã đóng thuyền.
Tiêu Lang cuối năm ngoái đã được bổ nhiệm làm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, vị trí Phó cục trưởng vẫn còn bỏ trống, tất nhiên là đang đợi Phạm Hồng Vũ chính thức nhậm chức. Trên thực tế, có thể triệu tập đồng chí Phạm Hồng Vũ đến phòng thư ký, đảm nhiệm chức Phó cục trưởng. Chỉ có điều giai đoạn hiện tại, hắn còn phải hoàn tất việc học bên Trường Đảng Tỉnh ủy, không có nhiều thời gian làm công tác thư ký.
Hai mươi ba tuổi mà đã đến phòng thư ký UBND tỉnh ủy đảm nhiệm chức vụ cấp Phó cục trưởng, thư ký Chủ tịch tỉnh, không cần nói tỉnh Thanh Sơn duy nhất mình hắn mà cho dù ba mươi tỉnh thành khu tự trị trong cả nước cũng tìm không ra người thứ hai.
Tiền đồ này như thế nào?
Hơn nữa, quan trọng chính là Phạm Hồng Vũ và Cao Hưng Hán có chung một đề tài. Chỉ cần tới nhà thì đều có thể cùng Cao Hưng Hán nói chuyện phiếm. Trước mặt Phạm Hồng Vũ thì Cao Hưng Hán không nói cái gì, nhưng sau khi Phạm Hồng Vũ đi rồi thì liền khen không dứt miệng.
Mẹ của Cao Khiết cũng biết tính nết của chồng mình. Ngoài mặt thì lúc nào cũng bình thản nhưng lại rất kiêu ngạo tận sâu trong xương tủy. Người nào muốn nhận được một câu khen ngợi của ông khó càng thêm khó. Kết quả, ông ấy lại trước mặt mình nói Phạm Hồng Vũ có sự dẫn dắt sâu xa. Lần đầu nghe được chồng mình nói ra những lời này, mẹ của Cao Khiết sững sờ vài giây, chưa hồi phục được tinh thần.
Nhìn con gái mỗi lần về nhà đều là tinh thần thoải mái, vẻ mặt hưng phấn, mẹ của Cao Khiết trong lòng rất cao hứng.
Con gái đã tìm được người đáng tin cậy!
Mẹ của Cao Khiết tự mình xuống bếp nấu cơm cũng cam tâm tình nguyện.
- Ba, nghe nói bên núi Kim Ngô hiện tại rất náo nhiệt, có phải vậy không? Còn có Trương Thiên Sư ở đấy nữa.
Người một nhà vây quanh bàn cơm, Cao Khiết đột nhiên hỏi.
Núi Kim Ngô nằm ở ngoại ô thành phố Hồng Châu, cách nội thành không xa, được xem là một danh thắng của Hồng Châu.
Cao Hưng Hán thuận miệng đáp:
- Ừ, núi Kim Ngô mấy năm trước được thành phố làm thành hạng mục khai thác du lịch, vừa tiến hành được một số xây dựng cần thiết. Về phần có Trương Thiên Sư ở đó không thì cũng không rõ. Trước khi kiến quốc, đạo giáo Xương Long phát triển rất hưng thịnh. Không ít thiện nam tín nữ đến đó thắp hương, cầu Bồ Tát phù hộ.
- Cha, chủ thần của đạo giáo là tu hành, không phải là Bồ Tát.
Cao Khiết cười hì hì nói, trêu chọc Cao Hưng Hán một phen.
Cao Hưng Hán cũng không phải là đèn cạn dầu, lập tức phản bác:
- Haha, con đừng nói ba lỗi thời. Núi Kim Ngô chẳng những có long hổ quan, mà còn có chùa miếu Phật giáo. Phật giáo, đạo giáo là nước sông không phạm nước giếng.
- Chú Cao, cháu nghe nói ở Long Hổ quan thật sự có Trương Thiên Sư, tự xưng là truyền nhân dòng chính của Trương Đạo Lăng Tổ, thiên văn địa lý không cái gì là không biết. Thuật bói toán đoán người rất cao minh. Nghe nói còn biết pháp thuật nữa, có thể giúp người cầu tài, thậm chí có thể cầu quan.
- Còn có thể cầu quan? Ông ta là Bí thư Tỉnh ủy à?
Cao Khiết liền giật mình kêu lên.
Cao Hưng Hán liền liếc mắt nhìn con gái, hừ nói:
- Mê tín gì đó mà con cũng tin? Đây chỉ có thể lừa những người vô trí vô thức. Chẳng lẽ thực có cán bộ đến đạo quán cầu quan sao? Ông ta chính là Ngọc Hoàng đại đế thì cũng chỉ có thể phong quan cho thần tiên mà thôi.
- Vậy cũng không nhất định…
Vẫn đang vùi đầu ăn, thư ký Phạm Hồng Vũ bỗng nhiên xen vào một câu.
Cao Hưng Hán quay đầu lại nói:
- Cậu nói vậy là có ý gì?
- Không có gì, chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Phạm Hồng Vũ liền cười, tránh đề tài này. Xem ra, Cao Hưng Hán thật không biết tình huống này. Cao Hưng Hán là người vô thần, bảo ông tin tưởng những điều này tuyệt không có khả năng. Thư ký và nhân viên công tác bên cạnh ông, phỏng chừng cũng hiểu rõ tính cách của Cao Hưng Hán, không ai dám trước mặt ông nhắc tới chuyện Trương Thiên Sư, chứ đừng nói chi hướng Trương Thiên Sư cầu quan.
Không định tìm mắng!
Nhưng Phạm Hồng Vũ lại biết, mê tín này thật có không ít người tin theo, trong đó có không ít cán bộ. Căn cứ vào hiểu biết của Phạm Hồng Vũ, không khí mê tín này cũng là mấy năm gần đây mới phát triển, và dần dần có xu thế ngày càng nghiêm trọng. Ở thế giới kia, lúc Phạm Hồng Vũ còn làm cảnh sát hình sự ở phòng công an huyện Vũ Dương, huyện Vũ Dương cũng từng phát sinh chuyện như vậy. Bí thư Huyện ủy đương nhiệm cực kỳ mê tín. Huyện ủy sửa chữa cái gì cũng phải mời thầy phong thủy về coi hướng. Cửa chính rộng hẹp, cao thấp đều phải trải qua đo lường tính toán nghiêm mật, rồi theo đó mà thi công, nửa điểm cũng không được biến đổi. Việc bày đặt dụng cụ trong phòng làm việc của Bí thư Huyện ủy cũng phải trải qua thầy phong thủy chỉ điểm, kém một chút cũng không được.
May mà vị Bí thư huyện ủy này không lâu sau đó bị điều đi, bằng không thì huyện Vũ Dương đạo giáo sẽ hưng thịnh, Phật hiệu rầm rộ, khắp nơi đều dựng lên chùa miếu đạo quan, ngày ngày nghe được tiếng tụng kinh.
Hắn ở Trường Đảng Tỉnh ủy học tập, không chỉ nghe một lần bạn học cùng lớp nói qua, Trương Thiên Sư của núi Kim Ngô lợi hại như thế nào, tính toán hung cát của người không lần nào là không chính xác. Hương khói ở Long Hổ quan rất cường thịnh, thiện nam tín nữ tới bái yết Trương Thiên Sư nối liền không dứt. Thậm chí ở vùng phụ cận Long Hổ quan còn tạo thành một thị trấn nhỏ, hợp tác quản lý với văn phòng khu du lịch núi Kim Ngô.
Có rất nhiều người trong lớp Phạm Hồng Vũ đã đến bái yết qua Trương Thiên Sư. Khi nghe người ta kể lại, vẻ mặt hưng phấn và thành kính. Bạn học của hắn chính thức đều là cán bộ cấp cục phó. Sau khi lớp huấn luyện kết thúc, sẽ đi lên vị trí trọng yếu hơn, trong đó có một số người sẽ nhậm chức Bí thư Huyện ủy hoặc Chủ tịch huyện.
Tuy nhiên, nếu Cao Hưng Hán đối với đề tài này không có hứng thú thì Phạm Hồng Vũ cũng muốn tránh đi, tránh cho mình tự chuốc lấy cực khổ.
- Hồng Vũ, ngày mai đi cùng với em đến núi Kim Ngô chơi đi.
Phạm Hồng Vũ hỏi:
- Thế ngày mai em không cần chạy hạng mục à?
- Chạy hạng mục thì em không thể nghỉ ngơi một ngày sao? Anh rốt cuộc có đi theo em hay không?
Chủ tịch thị xã Cao lập tức trừng mắt, hờn dỗi nói.
- Đi đi, vì sao không đi chứ? Lãnh đạo ra lệnh, đến phiên anh phát biểu ý kiến sao?
- Vậy thì được!
Cao Khiết liền bĩu môi, cái mũi hểnh lên, rất có điểm đắc ý.
Thấy bộ dạng con gái như vậy, Cao Hưng Hán và vợ liếc nhìn nhau, đều lắc đầu mỉm cười. Đây chẳng có điểm nào giống Chủ tịch thị xã cả, mà chỉ giống một cô gái đang làm nũng.
Tuy nhiên, nhìn bọn họ vợ chồng son ân ân ái ái, hai người cũng cảm thấy vui mừng.
Cao Khiết là một đứa con gái ngoan, sau khi lớn lên lại đoan trang, kiêu ngạo, khí độ bất phàm, con đường làm quan một đường lên chức. Vợ chồng Cao Hưng Hán chưa từng nhìn thấy thái độ này của con gái cả.
Sáng sớm hôm sau, hai người gặp mặt ở cổng Ủy viên thường vụ Thành ủy, cùng nắm tay nhau đến trạm xe bus cách đó không xa.
Không đi xe chuyên dụng, chỉ đi xe công cộng.
Đây là Cao Khiết yêu cầu.
Phạm Hồng Vũ tất nhiên là không từ chối. Hắn biết rõ Cao Khiết là một cô gái mạnh mẽ, nhưng khi yêu hắn, cô chỉ muốn là một cô gái bình thường, như vậy thì Cao Khiết mới cảm thấy tận hưởng hết tư vị tuyệt vời của tình yêu. Nếu hai người không thể hạ thấp thân phận của mình, thì trong tình yêu sẽ chẳng được trọn vẹn, dường như thấy thiếu thứ gì đó.
Phạm Hồng Vũ mặc một chiếc quần bò, chân mang giày thể thao, đeo một chiếc ba lô nhỏ may từ đồ lao động. Cao Khiết thì mặc chiếc quần bò, mang dày vải, tóc buộc thành đuôi ngựa, đầu đội mũ che nắng. Hai người lúc này chẳng khác nào một đôi sinh viên.
- Tiểu Khiết, em thật là đẹp đến chết mất.
Nhìn thấy Cao Khiết, Phạm Hồng Vũ quả thực ngây dại, sau một lúc mới hồi phục tinh thần, rung đùi đắc ý, vẻ mặt kinh nghiệm. bình thường luôn thấy Cao Khiết đoan trang kiêu ngạo, nay bỗng nhiên trẻ như vậy, tạo thành tấn công thị giác mãnh liệt kinh người.
Đều nói “người đẹp vì lụa”, lời này dùng cho Cao Khiết thật một chút cũng không thích hợp.
Đại mỹ nữ thì chính là đại mỹ nữ, bất luận ăn mặc thế nào cũng không làm giảm sức kiều mỵ, ngược lại còn tăng thêm vài phần.
- Cái này thì đúng! Đồng chí Phạm Hồng Vũ, ánh mắt của anh thật tinh tường. Bạn gái xinh đẹp như vậy cũng bị anh bắt mất. Anh thật có bản lĩnh.
Cao Khiết nghiêng cái đầu, đắc ý nói:
- Em nói cho anh biết, em chờ mẹ đi làm mới dám mặc như vậy. Bằng không thì mẹ không cho em ra ngoài đâu.
Nghĩ lại nếu mẹ nhìn thấy bộ dạng của mình như thế này, Cao Khiết liền âm thầm buồn cười.
- Thế thì cô không đúng rồi. Nuôi dưỡng được một con gái xinh đẹp như vậy, không để cho người ta nhìn thì thật là uổng. Ui, chị…
- Từ hôm nay không được gọi em bằng chị nữa, gọi là Tiểu Khiết. Bằng không thì người ta còn tưởng rằng chúng ta là chị em.
Cao Khiết hoàn toàn chấp nhận vị trí của mình.
- Tiểu Khiết, Tiểu Khiết…
Phạm Hồng Vũ liên tục đáp ứng, nghiêng đầu sang chỗ khác, thầm nói:
- Vốn chính là chị em mà, có hiểu lầm gì chứ?
- Phạm Hồng Vũ!
Cao Khiết lập tức hờn dỗi, hung hăng nhìn hắn.
- Ai, đùa thôi, xe tới rồi kìa.
Phạm Hồng Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Cao Khiết, hướng xe bus chạy tới.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.